22. END

lâu lắm rồi mới được anh người yêu dẫn về nhà ba mẹ, cảm giác hồi hộp như ngày đầu vẫn còn đó. vì được hắn đưa về ngay sau giờ học, không chuẩn bị quà để tặng ba mẹ cũng có chút áy náy. nếu như hắn nói trước, có lẽ đã chuẩn bị kĩ hơn.

nhưng mà ba mẹ watanabe thì chẳng quan tâm mấy, chỉ cần junkyu của họ tới đây thôi.

xác định sẽ ở cùng haruto suốt đời, xưng hô với ba mẹ cũng đã đổi, một câu ba ơi, hai câu mẹ ơi, rất ngoan ngoãn. ba mẹ hắn rất rất thích, nuôi hắn lớn đến từng này, có bao giờ hắn nói ngon ngọt như vậy với họ. từ ngày hắn đưa junkyu về, ba mẹ coi như không cần con trai trân quý haruto nữa, từ bây giờ kim nhỏ kim junkyu mới là con cưng.

junkyu cũng rất thích tới đây, vì ở đây có một bé cún rất đáng yêu, mỗi lần gặp em nó đều đi dụi dụi đầu nhỏ vào chân, nhưng mà haruto hắn lại rất ít chở em về đây, nên đành ra mỗi lần gặp cún con đều mãi mê ôm ấp nó.

tạm bỏ quên haruto một ngày.

haruto chống cằm nhìn kim nhỏ của mình đang vui đùa với cún con, hôm nay hắn rất vui, cả đời này cũng thật vui vẻ. ba mẹ hắn hôm nay tiếp đón rất nồng nhiệt, cùng em ăn một bữa cơm gia đình hạnh phúc.

hắn quan tâm, gắp từng miếng thịt, bóc từng miếng tôm cho em đến nỗi ba mẹ ngồi đối diện cũng phải ghen tị, ngày xưa lúc mới biết thương nhau, họ cũng vậy. bây giờ về già rồi, phải ngồi đây nhìn con trai trân quý làm những hành động đó.

mọi thứ giờ đây đã ổn thỏa hết cả rồi, công việc hắn đã có, ba mẹ kim lẫn ba mẹ watanabe đều rất ủng hộ tình yêu của hắn, chỉ cần đợi một thời gian nữa, hắn sẽ đường đường chính chính mà rước junkyu về chung một nhà. bây giờ thì vẫn chưa được, junkyu còn đi học, em vẫn còn nhỏ lắm đây, đợi em lớn một chút nữa.

"junkyu à..." chống cằm ngắm nhìn từ nãy giờ cũng đã lâu, phải nói chút gì đó chứ.

"dạ" junkyu trả lời hắn.

"em có thật sự yêu tôi không ?"

chỉ định gọi cho vui thôi, ai ngờ người yêu nhỏ lại dạ lại một phát ngọt sớt như vậy, hắn lại buộc miệng hỏi một câu.

"..." hai má bắt đầu phồng lên, không muốn trả lời hắn mà thay vào đó là hành động. bỏ cún con sang một bên, chân nhỏ bước xuống giường, đi tới chỗ hắn ngồi.

"nào, anh đứng lên" hai tay nhỏ kéo hắn đứng lên.

cũng tại vì chiều cao giữa hai người có chút giới hạn, em nhón chân lên, hai tay vòng ra sau ôm cổ hắn, mặt tiến sát lại gần mặt hắn.

"nếu không yêu anh, thì làm sao em lại cùng anh đi tới ngày hôm nay hả ? em mặc dù có chút trẻ con là thật, nhưng mà mọi chuyện xảy ra xung quanh em, em đều hiểu. suốt cả thời gian qua, với cái tính cách khó ưa của anh nếu gặp người khác chắc chắn sẽ bỏ đi. nhưng mà với em, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em sẽ mãi ở bên cạnh anh. bởi vì em yêu anh, hiểu chưa hả ?"

"tôi cũng yêu em" hắn có chút động lòng, nghe thỏ nhỏ nói mấy lời này, nước mắt hắn cũng muốn rớt. nhưng rồi chợt nhận ra, mình đây là nằm trên, không được khóc.

"nếu mà yêu, có phải anh nên thay đổi xưng hô một chút không nhỉ ? đừng gọi mình là tôi nữa, cứ như một ông chú già cỗi vậy" nói xong liền hôn vào môi hắn một cái, coi như khích lệ.

"anh yêu em"

"đúng rồi đó, như vậy coi có tốt hơn không?"

ôm thật chặt người kia vào lòng, thời gian qua sự xuất hiện của junkyu như làm thay đổi hắn, hắn đã biết quan tâm người mình yêu thương, biết thổ lộ nói những lời ngọt ngào. kim nhỏ này, hắn sẽ giữ thật chặt không bao giờ buông. cả cuộc đời này cũng vậy, sẽ không bao giờ tổn thương kim nhỏ nữa.

trời cũng đã khuya, ba mẹ watanabe vì lo cho sự an toàn nên nói cả hai hãy ở lại đêm nay, trời tối lại đi một đoạn đường xa rất nguy hiểm. hắn định từ chối vì junkyu ngay mai còn có tiết học nữa, ngày mai về sợ sẽ không kịp giờ mất. chưa kịp từ chối thì kim nhỏ đã dạ một tiếng, hôm nay hắn sẽ ở lại đây.

ngày mai nếu đã không kịp giờ rồi thì thôi nghỉ luôn, hắn cho phép kim junkyy nghỉ một ngày, lâu lắm rồi hắn mới được nghỉ phép, muốn ở bên cạnh người thương, chẳng lẽ như vậy không được. nói với junkyu, em cũng đồng ý luôn, nghỉ một hai ngày thì có làm sao, mà nếu có làm sao thì cũng không có lo. sau này kiểu gì cũng được haruto nuôi.

đêm nay hắn cứ như vậy mà ôm kim nhỏ đi ngủ, chuyện kia hắn cũng muốn làm một chút, dù gì ngày mai cũng được nghỉ cơ mà, nếu kim nhỏ có phát sốt thì hắn cũng ở nhà chăm sóc.

nhưng mà kim nhỏ thì không đồng ý, hắn vừa nêu ra ý kiến mình một chút, gấu con liền xù lông tức giận mắng hắn một câu biến thái, đang ở nhà ba mẹ mà lại dám nói mấy từ này.

không phải lúc nãy mới nói yêu hắn xong hay sao, bây giờ lại đi mắng hắn chớ.

mấy chuyện này, đâu phải lần đầu làm. từ lúc nghe tin người thương đủ tuổi một cái, hắn đã lao tới mà ăn không còn gì, làm cho junkyu cả người đều mềm nhũn, khiến sáng hôm sau người em nóng hừng hực, sốt cao đến tận mấy ngày.

haruto hắn cũng cực khổ mấy ngày thức trắng chăm sóc người thương.

hắn cũng nhận thức được rằng đêm hôm đó mình dùng quá nhiều sức, rút kim nghiệm cho lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng tới lần sau, em cũng phát sốt cả người không còn chút sức lực.

sau vài lần, junkyu cũng tức giận mà đuổi hắn ra ngoài phòng khách mà ngủ, đừng có chạm vào người em. tình trạng đó kéo dài gần một tháng.

đúng là sức lực của haruto, mấy chị không hiểu được đâu.

cái tình yêu gà bông này, đôi lúc lại có cãi vã, có lần cãi nhau rất lớn, chẳng ai nhường nhịn ai, người lớn lẫn người nhỏ không thèm nhìn mặt nhau suốt cả một tuần, cũng không thèm nói với nhau một câu nào. ai cũng cho rằng là mình đúng.

đến mức người ngoài nhìn vào còn tưởng cả hai đây như muốn cả đời này không nhìn mặt nhau nữa, có phải họ sắp chia tay không. nghe được lời bàn tán từ bên ngoài, junkyu như muốn khóc ngất lên, có phải vì hắn chịu đựng mình như vậy, đã giận nhau một tuần rồi. thời gian này là quá lâu, có phải là hắn thực sự không cần em nữa hay không ?

dù sao trong chuyện này, bản thân em cũng có phần sai trước khi nổi nóng với hắn mà không chịu ngồi nói chuyện rõ ràng. nguyên cả ngày hôm đó, em nhận ra lỗi của mình, nhận ra bản thân mình có chút bướng bỉnh, từ trước tới giờ mọi chuyện đều là hắn làm hòa trước, hôm nay chắc chắn chính em là người đứng ra làm mọi chuyện trở lại như như cũ, kim nhỏ đây không muốn phải xa anh người thương đâu.

cả ngày hôm đó, junkyy hoàn toàn không chú ý vào tiết học, khiến giảng viên nhắc nhở tận mấy lần.

đúng ngay tối hôm đó, em ở nhà đợi hắn quay về, mà trên mặt nước mắt đã trải dài rồi, khoảnh khắc hắn vừa bước vào cửa, tiếng khóc to hơn, nước mắt không có chút trật tự nào ở khắp nơi trên mặt. chạy tới đứng trước mặt hắn nói xin lỗi liên tục, em đã biết lỗi rồi, từ giờ em sẽ không cố chấp nữa, sẽ lắng nghe hắn nói, không muốn chia tay hắn đâu.

hắn biết ngay là sẽ có người nói lời không hay trước mặt em mà, liền lau nước mắt an ủi em, còn nói là hắn cũng có phần sai, thỏ nhỏ đừng khóc nữa. hắn chưa từng trách em bất cứ điều gì.

kể từ chuyện đó, cả hai lại càng hiểu nhau hơn. vì junkyu không muốn rời xa hắn, vì haruto đã quá yêu người kia.

để có được một tình yêu bềnh vững đến ngày hôm nay, cả hai đã trải qua rất nhiều thứ.
mấy chị không hiểu được tình yêu của hai người này đâu

"junkyu à, sau này khi anh thành công hơn nữa, sẽ cho em một cuộc sống thật sung sướng. mọi thứ anh làm là vì em , hiểu chưa kim ngốc ? yêu em nhất trên đời"

"anh, dẻo miệng" cái anh này lại làm người ta ngại nữa rồi.

"cái miệng này chỉ dẻo trước em thôi"

"em biết rồi mà ~ yêu anh nhiều"

hôm nay trời đầy sao thật, đầy như tình yêu anh dành cho em.

"đi khắp thế gian ta mới nhận chỉ có hai thứ dù đứng bất cứ đâu ta cũng có thể thấy. ánh trăng và khuôn mặt em - người ta yêu"

_Hàn Mặc Tử_

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top