Chương 13: Độc dược

Hôm sau Emma dậy sớm như mọi khi, nó ra khỏi kí túc xá đầu tiên, bên ngòi lác đác vài người họ tò mò muốn xem xem Harry Potter nhìn gần ra sao. Cũng là con người thôi mà, cần làm quá vậy không?

Bỏ mặc chuyện đó, nó cần theo sách vở đến sảnh chính ăn sáng khi dãy bàn còn vắng tanh, sau mười phút mới dần đông hơn tí. Ăn xong Emma bắt đầu đến lớp một mình, nó nói là sẽ tiếp cận Harry nhưng không phải kè kè bên cậu ấy, sẽ dính vào lịch sử.

Nguy nam lắm!

Vào lúc nữa đêm mỗi thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao, và quan sát chuyển động của các hành tinh. Mỗi tuần ba lần chúng phải ra nhà kính phía sau lâu đài để học về các loại dược thảo với một phù thủy nhỏ choắt và chán ngắt gọi là giáp sư Sprout. Ở đó chúng học cách chăm sóc các loại cây cỏ lạ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó dùng để làm gì.

Lớp học chán nhất đôi với đám phù thủy sinh năm nhất là lớp lịch sử pháp thuật. Đây là lớp duy nhất do một con ma dạy. Giáo sư Binns đã già lắm rồi, có khi còn ngủ gục trước lò sưởi phòng giáo viên, sáng hôm sau thức dậy vội vã đến lớp, bỏ quên cả cái xác mình lại trong phòng. Giáo sư Binns cứ giảng và giảng, bọn trẻ cứ cặm cụi ghi và ghi những cái tên và những ngày tháng, rồi lẫn lộn những Emeric quỉ sứ với Uric ghớm ghiếc.

Khác với chúng, Emma thấy lịch sử vui mà?

Kì thật.

Tiếp đến thầy giáo dạy môn bùa mê, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Vào buổi học đầu tiên của môn này, giáo sư bắt đầu bằng cách điểm danh. Khi gọi tới tên Harry Potter, ông ấy rít lên kích động và té lăn đùng xuống.

Cần làm đến mức đó không?

Emma thấy Harry Potter là cứu thế chủ nhưng cũng chỉ là con người như chúng ta thôi mà?

Kệ đi.

Quay lại chuyện học tập, thì giáo sư McGonagall lúc nào cũng khác người. Nghiêm khắc và thông minh, bà thuyết cho đám học trò liền một bài ngay vào cái phút đầu tiên của buổi đầu tiên. Bà nói:

"Thật biến hình là một trong những phép màu nguy hiểm nhất và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được trở lại. Ta báo trước rồi đó."

Sau đó bà biến cái bàn giáo viên thành con heo, rồi biến no trở lại thành cái bàn. Lũ trẻ bị kích động hết sức và chỉ muốn bắt tay vào làm ngay. Nhưng chúng cũng sớm nhận ra rằng, để biến từ đồ vật thành thú vật thì thì phải còn lâu. Sau khi ghi chép rất những nhiều công thức rối rắm, bọn trẻ được phát ấy que diêm để học cách biến diêm thành kim. Mới vào thực hành được quá năm phút, Emma đã biến xong thật ra là từ nãy rồi nhưng giờ nó mới báo, giáo sư McGonagall xem chừng tự hào lắm giơ cây kim lên cho cả lớp xem.

Đên cuối buổi học chỉ có thêm một người nữa làm được, đó là Hermione.

Lớp học mà ai cũng sốt ruột chờ đợi là lớp chống lại nghệ thuật hắc ám. Nhưng những bài giảng của giáo sư Quirrell hoá ra lại khá nực cười. Lớp học của ông nồng nặc mùi tỏi. Người ta đồn là ông xài tỏi để xua đuổi bọn ma cà rồng ông đã gặp ở Rumani mà bây giờ ông vẫn sợ có ngày chúng mò lại thăm. Giáo sư nói với bọn trẻ là cái khăn vành quấn đầu của ông là quà tặng của một ông hoàng châu Phi để tạ ơn ông đã giúp hoàn thân thoát khỏi một con yêu tinh cái. Bọn trẻ nghe mà không tin lắm. Vì một lẽ, khi Seamus sốt sắng hỏi ông đã chiến thắng con yêu tinh cái như thế nào thì ông đỏ mặt và nói lảng qua chuyện thời tiết. Mặc khác, bọn trẻ để ý thấy từ cái khăn vành đội trên đầu ông toả ra một mùi rất tức cười. Hai đứa sinh đôi nhà Weasley thì khăng khăng cho rằng cái khăn ấy nhồi đầy tỏi, giáo sư Quirrell đội là để tự bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi.

Thứ sáu của tuần nào đó mà Emma quên rồi.

Nó đang ngồi ăn sáng và xem trước bài của hôm nay, thì thấy Harry và Ron đang bàn tán về chủ nhiệm nhà Slytherin.

"Bữa nay tụi mình học môn gì?"

Harry hỏi Ron

"Hai tiết độc dược học chung với tụi Slytherin. Thầy Snape là chủ nhiệm nhà Slytherin. Nghe nói ổng thiên vị tụi nó lắm. Để coi bữa nay có đúng như vậy không!"

Ron khẽ nhăn mày, gương mặt trở nên khó ở.

"Phải chi giáo sư McGonagall cũng thiên vị tụi mình hả?"

Harry bắt đầu ước ao.

Thì đâu ai đánh thuế giấc mơ.

Nhỉ?!

Lớp độc dược được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâ đài nhiều, làm bọn học trò rởn cả tóc gáy. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường.

Thầy Snape cũng giống thầy Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Và cũng như thầy Flitwick, ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.

"À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta."

Tới rồi.

Cái ngày mà giáo sư Snape hành tỏi Harry Potter.

Emma chỉ biết chống cằm mà thở dài.

Lịch sử.

Không thể thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top