Chương 12: Kí túc

"Ema, đó là ai thế?"

Harry Potter khều tay nó hỏi người đang nói chuyện với giáo sư dạy môn phòng chống nghệ thuật hắc ám.

"À đó là giáo sư Severus Snape, thầy ấy dạy môn độc dược chủ nhiệm nhà Slytherin. Nhưng dù có tố chất độc dược vượt trội thì thầu ấy vẫn mang chấp niệm với môn phòng chống nghệ thuật hắc ám. Năm nào cũng tiến cử dạy mà không được."

"Ra vậy..."

"Có gì à?"

"Không...không có gì hết..."

Emma nghiêng đầu, thật sự không có à?

Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.

"E hèm! Chỉ vòi lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nen biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy."

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:

"Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó."

Phải con quỷ khổng lồ không nhỉ? Hay con chó ba đầu mà Emma thấy hồi tháng 7?

Nhớ khi đó, nó chưa quen lắm nơi này, nên bị lạc đến đó, bô tình nhìn thấy chúng, may mà không có gì xảy ra cả. Khi về nó có hỏi thẳng cụ Dumbledore, cụ chỉ nhìn nó rồi nói đúng bốn chữ: "Rồi con sẽ biết".

Gây tò mò hả trời!

Hay thật!

"Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường."

Wow, cơn ác mộng mà thầy Snape cảnh cáo nó.

Emma nhìn lên dãy bàn giáo viên, chợt nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác tắt lịm.

Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

"Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu"

Emma lén vẩy bùa chú yểm lên tai mình, ok gọi tạm là bùa điếc theo cách của nó đi dù rằng bùa chú có cách gọi khác, nhưng nó thích họi vậy.

Và cả trường gào lên:

Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói

Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

"Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!"

Emma thở dài.

Tính ra giáo sư là hiệu trưởng đó chứ.

Biến đi sao?

Nghe cũng vui mà.

Dân Gryffindor năm thứ nhất theo Percy đi len qua đám dông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương, đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường cả hai lần, trèo lên nhiều cầu thang nữa. Và rồi cả đoàn đột ngột dừng lại.

Trước mặt chúng, một bó gậy đang bay lơ lửng trong không trung. Percy bước tới một bước và những cây gậy bắt đầu nhào vô cậu. Percy nói nhỏ với đám học sinh năm thứ nhất:

"Peeves – một gã yêu tinh."

Rồi Percy kêu lớn:

"Peeves, xuất đầu lộ diện đi."

Chỉ có một tiếng gì nghe thô và lớn, giồng như tiếng bong bóng xì hơi, đáp lại Percy dọa:

"Anh có muốn tôi đến gặp nam tước đẫm máu không?"

Bốp một cái, một gã bé choắc có đôi mắt ranh ma tăm tối và cái miệng rộng hoác hiện ra. Hắn vắt chân tréo nguẩy và trôi lơ lững cùng đám gậy. Với giọng yêu tinh tí tởn, hắn xuýt xoa:

"Ái chà, lính mới tò te. Vui đáo để!"

Thình lình hắn chọc bó gậy vô đám học sinh năm thứ nhất, khiến cả đám vội thụp đầu xuống. Percy giận dữ quát:

"Tránh ra, Peeves, nếu không thì ta sẽ méc nam tước, ta nói thật đấy."

Peeves thè lưỡi ra rồi biến mất, thả rơi đám gậy xuống đầu Neville. Bọn trẻ nghe tiếng hắn lượn vòng, khua áo giáp xủng xoẻng khi bỏ đi.

Cả bọn lại đi tiếp, Percy dặn dò:

"Các em hãy coi chừng Peeves. Nam tước đẫm máu là người duy nhất kềm chế được hắn, chứ huynh trưởng thì hắn cũng chẳng sợ đâu. Chúng ta đến nơi rồi đây."

Cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi:

"Mật khẩu!"

Percy đáp:

"Caput Draconis."

Búc chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, Neville cần phải có người đỡ một chân lên mới chui qua được. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.

Percy đưa mấy đứa nữ sinh qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, còn bạn nam sinh về một phòng ngủ khác.

"Đây là khu cho nữ, hau người một phòng, trên cửa mỗi phòng sẽ có tên sẵn, đồ được chuyển vào rồi, mấy đứa ngủ ngon."

Huynh trưởng rời đi, Emma che miệng ngáp một cái, hôm nay vậy là quá đủ rồi. Nó lê bước chân nặng nề đi qua các căn phòng, đến phòng cuối cùng nó thấy tên nó và... Hermione.

Trớ trêu chưa.

Cạch.

"Xin chào."

"A, chào bồ. Bồ là Emma Cary đúng không? Ban nãy trên sảnh tớ có để ý, vì bồ xinh lắm. Xin lỗi vì thất lễ nha, tên tớ là Hermione Granger."

Cậu ấy đưa tay ra muốn kết bạn, Emma cũng không ngại đâu, nó bắt tay lại mỉm cười:

"Cảm ơn cậu vì đã khen tớ. Sau này giúp đỡ nhiều hơn nhé."

"Dĩ nhiên rồi."

Dễ thương ghê.

Emma cảm thán.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top