Đứa Bé Vẫn Sống (2)

      Ông Dursley đứng như trời trồng tại chỗ. Ông bị một người hoàn toàn xa lạ ôm thân tình một cái! Ông lại bị gọi là dân Muggle, không biết là cái quỷ gì? Ông ngạc  nhiên quá. Vội vã ra xe, ông lái về nhà, hy vọng là những gì xảy ra chẳng qua do ông tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng mà trước nay, có khi nào ông công nhận mấy chuyện tưởng tượng trên đời đâu!

     Khi đánh xe vào nhà số 4, cái trước tiên ông nhìn thấy - và cũng chẳng làm cho ông dễ chịu hơn chút nào - là con mèo khoang to tướng mà ông đã thấy hồi sáng. Con mèo đang ngồi chong ngóc trên bờ tường khu vườn nhà ông. Ông chắc đúng là con mèo hồi sáng, bởi quanh mắt nó cũng có viền. Ông Dursley suỵt lớn:

     "Xùy!"

      Con mèo chẳng thèm nhúc nhích. Nó còn nhìn lại ông một cách lạnh lùng. Ông Dursley thắc mắc. Không biết có phải kiểu cư xử thông thường của mèo là vậy? Cố gắng lấy lại vẻ tự chủ, ông đĩnh đạc bước vào nhà. Ông vẫn còn quyết tâm là sẽ không nói gì với vợ về chuyện Potter.

       Bà Dursley cũng trải qua một ngày bình tường tốt đẹp. TRong bữa ăn tối, bà kể cho chồng nghe chuyện rắc rối của nhà hàng xóm và con gái của họ, cùng chuyện hôm nay Dudley học nói được thêm từ mới ("Hổng thèm"). Ông Dursley cố gắng cư xử ngư bình thường. Khi bé Dudley được đặt lên giường ngủ thì ông vào phòng khách để xem bản tin buổi tối.

       "Và cuối cùng, thưa quý vị khán giả, những người quan sát cầm điểu khắp nơi báo cáo là chim cú trên cả nước đã hành động hết sức bất thường suốt ngày hôm nay. Mặc dù cú thường đi săn vào ban đêm và ít khi xuất hiện vào ban ngày, nhưng cả ngày nay, từ sáng sớm, đã có hàng trăm con cú bay tứ tán khắp mọi hướng. Các chuyên viên không thể giải thích nổi tại sao cú lại thay đổi thói quen thức ngủ như vậy."

       Phát ngôn viên nói tới đây tự thưởng cho mình một nụ cười rồi nói tiếp:

       "Cực kỳ bí hiểm. Và bây giờ là phần dự báo thời tiết của Jim McGumffin. Liệu đêm nay còn trận mưa cú nào nữa không Jim?"

        Người dự báo thời tiết đáp:

        "À, tôi không rành vụ đó lắm, nhưng ngày hôm nay không chỉ có cú hành động quái chiêu, mà thời tiết cũng tỏ ra bất bình thường. Nhiều quan sát viên ở các vùng khác nhau đã gọi điện thoại phàn nàn với tôi tay vì một trận mưa như tôi đã dự báo ngày hôm qua, thì họ lại nhận được một trận sao băng. Không chừng người ta ăn mừng lễ  đốt pháo bông quá sớm, nhưng thưa bà con, tuần sau mới tới ngày đốt pháo bông mà! Dù vậy tôi xin cam đoan là thời tiết tối nay sẽ rất ẩm ướt."

       Ông Dursley ngồi như đóng băng trên ghế bành. Sao băng trên khắp bầu trời Anh quốc à? Cú bay vào ban ngày ư? Những con người khoác áo trùm bí ẩn khắp nơi nữa chứ. Và... và những câu chuyện thì thào về gia đình Potter...

       Bà Dursley bưng hai tách trà vào phòng. không ổn rồi. Ông phải nói gì với bà thôi. Ông tằng hắng lấy giọng:

       "Ờ... Petunia à... lâu nay em không nghe nói gì về em gái của em phải không?"

       "Ờ."

       Đúng như ông "mong đợi", bà Dursley giật mình và đổ quạu. Chẳng phải là lâu nay cả hai đã ngầm coi như bà chẳng hề có chị em gì hết sao? Giọng bà sắc lẻm:

       "Mà sao?"

       Ông Dursley lầu bầu:

        "À, chỉ là ba mớ tin tức...mắc cười. Nào là cú... sao băng... lại có cả đống bọn khoác áo trùm nhộn nhạo dưới phố hôm nay..."

        "Thì sao?" Bà Dursley ngắt ngang.

        Ông Dursley vội phân bua:

        "Ờ... anh chỉ nghĩ... có thể... có chuyện gì đó dính dáng tới dì nó... em biết đó... cái bọn giống dì nó..."

        Bà Dursley nhấp môi son vào tách trà. Ông Dursley băn khoăn không biết liệu mình có dám nói với vợ là đã nghe thiên hạ bàn tán về cái tên "Potter" không. Cuối cùng ông không dám. Thay vào đó, ông cố làm ra vẻ hết sức bình thường:

        "Thằng con trai của họ... chắc là nó bằng tuổi bé Dudley nhà mình, phả không em?"

        Bà Dursley nhấm nhẳng:

        "Có lẽ."

         "Nó tên gì? Howard phải không?"

         "Harry. Một cái tên tầm thường xấu xí."

         "Ờ, xấu thật. Anh hoàn toàn đồng ý với em."

         Ông không nói thêm lời nào nữa về đề tài này khi cả hai lên lầu vào phòng ngủ. Trong khi bà Dursley vào buồng tắm, ông Dursley đứng bên cửa sổ nhìn ra vườn. Con mèo vẫn còn đó. Nó đang chăm chú ngóng ra đường Privet Drive như thể đang chờ đợi cái gì vậy.

        Hay là ông chỉ tưởng tượng ra mọi thứ? Tất cả những chuyện vớ vẩn này thì có liên quan gì đến gia đình Potter nào? Nếu có... nếu mà có dính dáng với cặp phù... Ôi, nghĩ tới đó ông đã cảm thấy không chịu nổi.

        Ông bà Dursley lên giường ngủ. Bà Dursley ngủ ngay tức thì, còn ông Dursley cứ nằm trăn trở mãi. Cuối cùng một ý nghĩ dễ chịu đã giúp ông ngủ thiếp đi, ấy là nếu mà gia đình Potter có dính dáng đến tất cả những chuyện ấy thì họ cũng không có lý do gì để dây dưa đến gia đình ông. Gia đình Potter biết rất rõ nhà Dursley nghĩ như thế nào về họ và bọn người như họ. Ông Dursley thấy không có lý do gì khiến mình và vợ mình dính dấp tới những gì đang diễn ra. Ông ngáp và trở mình - chuyện đó không thể nào ảnh hưởng đến họ...

       Nhưng ông đã lầm.

       Ông Dursley cuối cùng cũng có thể tóm được giấc ngủ, dù khó khăn. Nhưng con mèo ngồi trên bờ tường bên ngoài thì không tỏ vẻ buồn ngủ gì cả. Nó cứ ngồi bất động, mắt đăm đăm không chớp hướng về góc đường Privet Drive. Nó không động đậy ngay cả khi có tiếng cửa xe đóng sầm bên kia đường. Không nhúc nhích ngay cả khi có hai con cú vút qua phía trên đầu. Và chính xác là đến gần nửa đêm con mèo ấy mới nhúc nhích.

        Ấy là lúc một ông già xuất hiện ở góc đường mà con mèo đang ngóng về. Cụ xuất hiện thình lình và lặng lẽ như thể từ mặt đất chui lên. Đuôi con mèo nhẹ ve vẩy và mắt nó nhíu lại


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top