Chiếc Cốc Lửa 2

- Lem -

Ngày hôm sau là thứ Bảy, thường thì hầu hết học trò sẽ ăn điểm tâm trễ nhưng hôm nay lại khác. Lúc xuống tới tiền sảnh, tụi nó thấy khoảng hai chục người đang lởn vởn quanh đó, vài đứa thì đang xem xét chiếc Cốc Lửa. Chiếc cốc đặt ngay giữa sảnh, trên cái ghế đẩu bình thường vẫn đặt cái nón phân loại. Một đường nhỏ bằng vàng được vạch ra trên sàn, làm thành một cái vòng rộng chừng ba mét.

Harry ngó xung quanh tìm kiếm một lúc, và hỏi: "Alma đâu? Mình đã không thấy bồ ấy đi cùng chúng ta"

"Hình như bồ ấy bảo không có gì làm nên đã đi qua xin giáo sư Snape dạy Độc Dược rồi thì phải" Hermione nói

"Có tinh thần học tập ghê gớm. Mong bồ ấy không bị chả đầu độc" Ron vừa suy nghĩ tới cảnh Alma bị đầu độc mà buồn cười không ngớt

Cả ba chú ý đến một tràng cười đến từ Fred, George và Lee Jordan đang vội vã xuống cầu thang, cả ba đứa trông đều cực kỳ phấn khích.

Fred thì thào một cách đắc thắng với Harry, Ron và Hermione: "Xong rồi! Mới uống xong!"

"Cái gì?" Ron hỏi

"Độc dược Lão Hóa, thằng óc bã đậu ạ"

Fred nói "Mỗi đứa một giọt"

George bảo, hân hoan xoa hai tay vào nhau: "Tụi này chỉ cần già hơn mấy tháng thôi"

Hermione cảnh giác: "Em không tin nó có tác dụng, mấy anh biết đó. Em chắc thầy Dumbledore có nghĩ tới trò này rồi"

Fred, George và Lee không thèm để ý đến cô bé.

Fred nói với hai đứa kia, đang run lên vì kích động: "Sẵn sàng chưa? Nào, xong...tao đi trước..."

Harry thấy Fred lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy da có ghi dòng chữ Fred Weasley - Hogwarts. Fred đi thẳng tới mép làn kẻ và đứng đó, nhón chân nhún nhún như vận động viên nhảy cầu chuẩn bị cho cú rơi từ một trăm năm mươi mét. Rồi, trước toàn thể mọi người có mặt trong tiền sảnh đang tròn mắt, nó hít một hơi thật sâu và bước qua lằn vạch.

Trong nửa tích tắc, nghĩ là thuốc có tác dụng. George chắc chắn cũng nghĩ vậy, bởi vì nó kêu lên một tiếng đắc thắng và nhảy vào theo Fred. Nhưng ngay sau đó, một âm thanh xèo xèo ầm ĩ, rồi hai thằng bị hất văng ra khỏi cái vòng bằng vàng, như thể bị một người ném tạ vô hình lẳng ra ngoài. Chúng rơi xuống đất, đau đớn, văng xa ba mét trên sàn đá lạnh băng; và để cho sự đau đớn thêm phần nhục nhã, rồi hai đứa thoắt mọc ra hai bộ râu dài trắng muốt giống hệt nhau.

Tiền sảnh rung lên vì cười. Cả Fred và George cũng cười theo, tụi nó đã đứng lên được và đứa này chăm chú ngó râu đứa kia.

"Thầy đã nói trước rồi mà..."

Một giọng trầm trầm, vui vẻ cất lên, và tất cả quay lại, thấy giáo sư Dumbledore bước ra từ đại sảnh. Cụ ngắm nghía Fred và George, mắt lấp láy: "Thầy đề nghị hai đứa nên tới chỗ bà Pomfrey. Bà ấy cũng đang chăm sóc "" Fawcett nhà Ravenclaw, và "ông" Summers nhà Hufflepuff, cả hai cũng đều quyết định làm già mình đi một chút. Tuy nhiên, thầy phải nói, không có râu đứa nào đẹp bằng râu của hai đứa con đâu"

Fred và George đi về bệnh xá, có Lee tháp tùng, cười như điên. Harry, Ron và Hermione cũng cười như nắc nẻ, cùng nhau đi ăn điểm tâm.

Sáng nay, trang trí trong đại sảnh đã thay đổi. Vì là ngày lễ Hội Ma, nên một đám cây toàn dơi sống đung đưa trên trần sảnh đã được ếm bùa, trong lúc đó hàng trăm trái bí ngô được khắc chạm đứng liếc mắt ra từ mọi góc.

Seamus nói khinh khỉnh: "Tất cả nhà Hufflepuff đều đang nói về Diggory. Nhưng tớ không nghĩ cha đó muốn chơi liều cái nhan sắc của chả đâu"

Mọi người đang cười nói vui vẻ ngoài tiền sảnh. Tất cả xoay ghế lại và thấy Angelina Johnson đang bước vào đại sảnh, miệng cười tươi mà bối rối. Cô truy thủ da đen dong dỏng chơi cho đội Quidditch nhà Gryffindor này đi tới chỗ tụi nó, ngồi xuống và nói: "Này, tôi xong rồi! Mới bỏ tên vô"

Ron có vẻ kinh ngạc lắm: "Giỡn hoài ta!"

Harry hỏi: "Chị mười bảy rồi?"

"Tôi mới ăn sinh nhật tuần rồi" Angelina nói

Hermione nói: "Tốt, mừng là nhà Gryffindor có người đăng ký. Em thật lòng mong chị được chọn, chị Angelina!"

"Cám ơn, Hermione" Angelina mỉm cười với cô bé

"Thiệt, thà là chị, còn hơn Nhóc xinh Diggory" Seamus nói, làm mấy đứa nhà Hufflepuff đi ngang qua bàn quắc ngược mắt lên với nó

"Hôm nay tụi mình làm gì đây?" Ron hỏi Harry và Hermione khi tụi nó kết thúc bữa ăn sáng và rời đại sảnh.

Harry nói "Lâu lắm rồi tụi mình chưa xuống thăm bác Hagrid"

"Được thôi" Ron đồng ý

Harry nói "Tụi mình nên rủ Alma đi chung chứ nhỉ? Nếu còn ở với đám độc dược trước khi được thấy lễ Hội Ma tụi mình đã thấy xác bồ ấy trước rồi"

"Hắc xì" Một tiếng hắc hơi rõ to của Alma khiến mấy trang giấy từ trên bàn đều loạn xạ bay xuống đất hết.

"Ai lại nói sau lưng mình vậy nhỉ? Sáng giờ cứ cảm thấy ngứa tai với mũi" Alma vừa xoa xoa mũi vừa nói

"Để mình rủ Alma đi chung. Mấy bồ chờ mình được không? Mình chạy ù đi kiếm bồ ấy về ngay"

"Cẩn thận đó không bồ sẽ bị đầu độc với Alma luôn" Ron nói lớn trêu chọc khi Hermione chạy lên cầu thang đá cẩm thạch

Thình lình Harry kêu: "Ê, Ron, bạn bồ kìa..."

Đoàn học trò trường Beauxbatons từ bên ngoài đang đi ngang qua cửa trước, trong đám đó có cô nàng tiên nữ. Mấy đứa đang tụ tập quanh chiếc Cốc Lửa đứng lùi lại cho tụi này đi qua, nhìn theo hăm hở.

Bà Maxime bước vào trong sảnh, theo sau đám học trò của mình và xếp tụi nó thành hàng. Từng đứa, từng đứa một, đoàn học trò Beauxbatons bước qua Lằn Tuổi và thả mẩu giấy da vào trong ngọn lửa màu trắng xanh. Mỗi khi một cái tên rơi vào lửa, nó lập tức hóa ra màu đỏ và bắn ra những tia lửa.

Ron thì thào với Harry khi cô tiên nữ thả mẩu giấy da của mình vào trong chiếc Cốc Lửa: "Bồ nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với mấy người không được chọn? Bồ nghĩ tụi nó có trở về trường không, hay là ở lại coi thi đấu?"

Harry đáp: "Hổng biết. Chắc ở lại...Bà Maxime ở lại làm giám khảo mà, đúng không?"

Khi cả đám học trò Beauxbatons đã ghi danh xong rồi, bà Maxime lại dẫn chúng ra khỏi sảnh, trở ra ngoài sân.

"Họ ngủ ở đâu hả?" Ron vừa nói vừa đi ra cửa trước, nhìn chằm chằm theo tụi kia.

Có tiếng rột rột ầm ĩ vang lên sau lưng tụi nó, báo hiệu Hermione đã tái xuất hiện với Alma vẫn còn đang mãi mê nghiên cứu cuốn sách trên tay.

Khi tụi nó tới gần cái chòi của bác Hagrid bên bìa khu Rừng Cấm, bí ẩn về khu nghỉ đêm của đám Beauxbatons đã được giải đáp. Chiếc xe kéo khổng lồ màu xanh lợt hôm nọ chở đám người này tới đang đậu cách cửa trước nhà lão Hagrid cỡ hai trăm thước, và đám học trò đang leo lại vào trong xe.

Harry gõ cửa căn chòi lão Hagrid. Một tràng sủa ông ổng của con Fang đáp lại ngay tức thì.

"Giờ mới tới!" Bác Hagrid nói khi mở cửa ra.

"Tưởng mấy đứa quên bác rồi!"

Hermione nói: "Tụi con bận thiệt tình, bác Hagr..." Nhưng rồi cả đám chết sững, ngước nhìn lão Hagrid, gần như cấm khẩu.

Bác Hagrid bận bộ đồ vét bằng tông màu nâu của bác, thắt thêm một cái nơ kẻ ca-rô màu cam vàng chói. Thế nhưng vẫn còn chưa phải tệ nhất, rõ ràng bác đã cố gắng "thuần phục" đám tóc của mình, dùng đến một khối lượng lớn một thứ có vẻ như là mỡ tra bánh xe. Tóc tai giờ ép mượt xuống thành hai bó, có lẽ bác đã thử cột đuôi ngựa, nhưng thấy rằng nhiều tóc quá. Bề ngoài trông không hợp với bác tí nào.

Mất một lúc, Hermione trợn tròn mắt nhìn, rồi rõ ràng là quyết định thôi không bình luận gì hết, nói: "Ưm...Mấy con quái tôm đâu bác?"

Hagrid sung sướng, nói: "Ngoài vườn bí ngô. Tụi nó lớn cồ, dám dài cả thước rồi. Chỉ kẹt cái giờ lại bắt đầu thịt nhau"

"Vậy à?"

Hermione vừa kêu lên, vừa ném cho Ron một cái nhìn trấn áp khi thằng này cứ nhìn chằm chằm vào mái tóc kỳ quái của bác Hagrid, đang mở miệng tính nói điều gì đó về bộ tóc.

Tụi nó rốt cuộc ở lại ăn trưa với bác Hagrid, dù chẳng ăn được bao nhiêu. Lão Hagrid làm cái món mà lão kêu là bò hầm nồi đất, nhưng sau khi Hermione bới ra được một cái móng chim bự cồ trong đĩa của mình, thì bốn đứa ăn cũng mất cả ngon. Tuy vậy, tụi nó khoái nhất là dụ lão Hagrid kể về mấy bài thi trong cuộc thi đấu sắp tới, suy xét xem ai trong mấy người đăng ký sẽ được chọn là quán quân, và hỏi nhau liệu Fred và George đã rụng râu chưa.

Khoảng chiều chiều thì một trận mưa nhỏ bắt đầu rơi. Thật là ấm cúng khi được ngồi bên lò sưởi, nghe những giọt mưa vỗ nhẹ nhàng trên cửa sổ.

Khoảng năm giờ rưỡi thì trờ bắt đầu tối, Ron, Alma, Harry, Hermione quyết định tới giờ phải trở về lâu đài để dự tiệc lễ Hội Ma, và, quan trọng hơn, để nghe thông báo tên của vị quán quân mỗi trường.

Vào bữa tiệc lễ Hội Ma dường như dài hơn rất nhiều so với mọi thường. Có thể vì đó là bữa tiệc thứ hai trong vòng có hai ngày. Tất cả những người khác trong sảnh đường, cũng cùng vẻ mặt nôn nóng, bồn chồn đứng lên đứng xuống xem cụ Dumbledore đã ăn xong chưa, Harry đơn giản chỉ muốn mấy cái đĩa được dẹp sạch đi cho rồi, và được nghe xem những ai được chọn làm quán quân.

Mãi cuối cùng rồi những cái đĩa vàng cũng quay trở lại với tình trạng tinh tươm nguyên thủy của mình, rồi mức độ ồn ào tăng lên rõ rệt khắp sảnh đường và xẹp xuống ngay khi cụ Dumbledore đứng dậy. Hai bên cụ, giáo sư Karkaroff và bà Maxime trông cũng căng thẳng và đầy ngóng đợi như bất cứ ai.

Ông Ludo Bagman cười hớn hở và nháy mắt với nhiều đứa học trò. Tuy nhiên, ông Crouch trông lại khá thờ ơ, có phần chán chường.

Cụ Dumbledore nói: "Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp..." Rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư:

"...Đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên"

Cụ rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô vẫn còn, mọi thứ đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Giờ thì không có thứ gì trong sảnh đường rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa. Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. Mọi người nhìn, chờ đợi, vài người cứ chốc chốc lại coi đồng hồ.

Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảm thốt.

Cụ Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh.

Cụ đọc, giọng rõ ràng, khỏe khoắn: "Vị quán quân của Durmstrang, VIKTOR KRUM!"

"Không có gì ngạc nhiên hết!" Ron hét lên khi một cơn bão tiếng vỗ tay và chúc mừng lan khắp sảnh đường.

Từ dãy bàn nhà Slytherin, Viktor Krum đứng dậy và gù gù đi về phía cụ Dumbledore, quẹo phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, rồi mất hút ở cánh cửa của căn phòng kế bên.

Tiếng vỗ tay và tiếng bàn tán tắt dần. Giờ đây sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc cốc, khi, vài giây sau đó, lại chuyển thành màu đỏ một lần nữa. Một mẩu giấy da thứ hai lại được ngọn lửa phun ra.

Cụ Dumbledore hô: "Vị quán quân của Beauxbatons, FLEUR DELACOUR!"

"Nhỏ đó đó, Ron!"

Harry kêu lên khi đứa con gái giống tiên nữ đứng dậy một cách yêu kiều, hất mái tóc bạch kim ra sau, lướt ngang qua những dãy bàn nhà Ravenclaw và nhà Hufflepuff.

Khi Fleur Delacour cũng đã biến mất vào căn phòng bên hông đại sảnh, một lần nữa sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này là một sự im lặng cứng cả lại vì háo hức mà ai cũng có thể cảm được. Vị quán quân kế tiếp của Hogwarts là...

Chiếc Cốc Lửa lại chuyển thành màu đỏ thêm một lần nữa những tia lửa bay ra rào rào, lưỡi lửa liếm cao lên không, và từ đầu của lưỡi lửa đó, cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy da thứ ba.

Cụ xướng lên: "Vị quán quân của Hogwarts. CERDIC DIGGORY!"

"Ôi Không!" Ron hét to, nhưng không ai nghe thấy nó, ngoài Harry. Tiếng gầm từ dãy bàn kế bên quá lớn. Tất cả đám nhà Hufflepuff nhảy cẫng lên, thét vang và giậm chân khi Cerdic đi ngang chúng, cười tươi rạng rỡ, tiến thẳng về căn phòng sau lưng bàn giáo viên.

Harry vui vẻ mà vỗ tay nhiệt tình theo, cậu vô thức mà nhìn qua Alma thì thấy cô không thèm quan tâm đến sự kiện đang diễn ra mà vẫn tiếp tục đọc sách. Cậu bất lực mà chỉ biết cười, dù gì cô vẫn luôn như vậy không để ý thế giới có như nào chỉ vẫn muốn đắm chìm vào thế giới nhỏ của riêng mình.

Quả thực, những tràng vỗ tay dành cho Cerdic kéo dài đến nỗi phải mất một lúc sau mọi người mới nghe được lời cụ Dumbledore.

"Xuất sắc!" Cụ sung sướng nói khi cuối cùng sự lộn xộn đã dẹp xuống.

"Xong, giờ đây chúng ta đã có ba vị quán quân. Tôi chắc tôi có thể xin tất cả các trò, kể cả các học sinh còn lại của trường Beauxbatons và trường Durmstrang, hãy tặng cho các vị quán quân của mình đến từng gam ủng hộ mà các trò dành dụm được. Bằng cách tiếp tục khích lệ vị quán quân của mình, các trò sẽ đóng góp vào một..."

Nhưng cụ Dumbledore thốt nhiên ngừng nói, và mọi người đều thấy rõ cái gì đã làm cụ lãng đi.

Ngọn lửa trong chiếc cốc lại đỏ lại lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.

Dường như, hoàn toàn tự động, cụ Dumbledore vươn cánh tay dài ra và tóm lấy mẩu giấy. Cụ mở nó ra và nhìn chăm chắm vào cái tên được viết trên đó. Một khoảng lặng dài, trong khi cụ Dumbledore vẫn nhìn không chớp mắt vào mẩu giấy trên tay, còn mọi người trong căn phòng thì chằm chằm nhìn cụ. Cuối cùng, cụ Dumbledore hắng giọng, đọc lên:

"Harry Potter"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top