Hoàn.
"Chiếu !" Ron trông mặt ỉu xìu. Từ trước đến giờ nó chưa bao giờ thua trò này, kể cả người đó là Harry hay mấy người anh nó đi nữa nhưng mà hôm nay thì... trông Hermy có vẻ rất sung thì phải. "Thôi mà Hermy, dành cho mình đường sống với!"
"Chơi thì phải chịu!"
Ron ngước nhìn nhỏ. Hết hy vọng...
"Vua sang 1E."
Nhỏ nhìn nó, mỉm cười đắc ý. Ron đã chịu thua rồi.
"Xe sang 1E."
Cái con xe có hình đáng như một thằng tí hon to con mập mạp tiến thẳng đến cái ô đã có người. Nó vung gươm lên, chém thẳng một phát vào ông vua đen. Xoảng! Ông vua đen tan tành, những gì còn sót lại chỉ là những mảnh vụn vỡ đang nằm la liệt trên bàn cờ. Trò chơi kết thúc.
"Thắng rồi!" nhỏ nói, như có vẻ đây là chuyện tất nhiên.
Trông mặt Ron thảm chưa từng thấy, trước đây nó là kẻ nhìn con vua của đối phương bị nó đập nát, bây giờ thì con vua của nó lại bị người khác đập nát. Đau thương biết mấy. Thật là dại đột khi đi thách thức Hermy... con nhỏ này không còn là người nữa rồi...
"Đợi đó..." nó lí nhí " mình không tin trong suốt thời gian nghỉ đông mà không tài nào thắng được bồ!"
"Đánh cờ với bồ làm mất thời gian quá đi!" con bé nói " Nhiêu đó thời gian mình cũng đọc thêm được một cuốn nữa!"
Con bé lẳng lặng đứng lên, đi thẳng vào Thư Viện. Nói ra thì... đây là kỳ nghỉ đông đầu tiên mà Hermy ở lại Hogwart. Trong suốt hai ngày vừa rồi, con nhỏ này suốt ngày dí mắt vô mấy cuốn sách ở Thư Viện. Thiệt không hiểu đây là kỳ nghỉ đông của nó hay là kỳ nghỉ để đọc sách của nó nữa. Chán ngắt !
"Bồ thua rồi hả?"
Thằng nhóc tên Harry ngồi xuống ngay sau khi Hermy vừa khuất dạng. Câu hỏi của thằng này khiến cho Ron một lần nữa... ỉu xìu.
"Đừng nhắc nữa!"
Nó chống tay lên cằm. Mặt ụ một đống. Vốn dĩ nó kéo Hermy xuống chơi cờ vì nó nghĩ con bé sẽ chán ngắt nếu lấy hầu hết thời gian dành cho sách, ai nhè khi rủ nhỏ chơi xong thì nó là người thua trận thảm hại. Đã vậy còn bị nói như một kẻ làm phiền vậy.
"Dạo này lạ thiệt ! Hễ gặp bồ là không có mặt Hermy." Ron nói, một cách vô tình.
"Uhm..."
Harry cười, nhún vai ra hiệu nó cũng không biết tại sao. Không rõ là nó tránh mặt Hermy hay con nhỏ này tránh mặt nó. Trong lòng chốc chốc lại nổi lên một cảm giác lạ... khó chịu...
....
"Harry, Cho đằng kia kìa. Lại chỗ nhỏ đi!"
Hermy cười với nó. Đẩy nhẹ nó ra đằng trước.
"Ờ!"
Nó đáp. Có một thứ gì mông luân, mơ hồ trong cái câu trả lời. Trong lòng tự nhiên có một cảm giác trống trãi không thể nào diễn tả được. Hệt như nó ghét cái đẩy này của Hermy, nó cảm thấy cái đẩy này trở nên ngày càng phiền... nó không còn thích đến chỗ Cho nữa?
"Chào!" Cho gật nhẹ đầu.
"Chào!" nó mỉm cười. Cảm giác khác hẳn.
Không còn những nhịp đập đồn dã như trước. Nó cũng chả còn cảm thấy hồi hộp như trước khi phải đối mặt với Cho. Một thứ gì đó đã thay đổi...
Im lặng.
Hai đứa chúng nó chả biết nói gì hơn. Sau cái câu chào hỏi đơn thuần của phép lịch sự là một khoảng im lặng dài. Nó không có gì để nói và nếu Cho chả có gì để bắt chuyện thì chúng nó hẳn sẽ phải đứng đây suốt, phải nhìn nhau suốt...
"Cho, đến giờ rồi!"
Một con bé khác nhà Ravenclaw kéo tay Cho, mỉm cười với nó.
"Vậy tạm biệt nha Harry!"
"Ờ!" nó đáp.
Cho đi khuất. Còn nó thở phào nhẹ nhõm. Đứng cứng ngắt và im lặng trước một đứa con gái chả dễ dàng chút nào. Thế nào cũng bị nghĩ là chán ngắt cho coi. Nhưng đó đâu phải là lỗi của nó, chỉ tại không có gì nói, chỉ tại chưa kịp chuẩn bị, chỉ tại...
Nó lại đứng đó, ngớ ra với những suy nghĩ. Dạo này nó cứ lạ lạ, cứ sao sao. Con người nó, cảm giác của nó giờ cứ như của người khác. Không thể nắm bắt, không thể hiểu nổi...
Một hơi thở nhẹ khẽ trượt dài trong không khí...
...
"Cho kìa !"
Nó bất giác giựt mình. Khẽ nhìn xung quanh xem Hermy có ở đó không. Nó sợ... mà không phải, nó ghét bị Hermy đẩy nó tới chỗ Cho. Nó ghét cái câu "Harry, Cho kìa, tới đó đi !" của Hermy. Nó phát mệt với những lần như thế. Tại sao lại không như Ron, chỉ cần nói "Cho kìa" và thôi đẩy nó. Thôi nhìn nó cười....
"Bồ có định mời cô ấy đi không?!"
...
"Không biết !"
Nó tránh trả lời có hoặc không. Nó chưa xác định được và nó cũng chưa muốn xác định ngay bây giờ. Nếu Hermy ở đây, thế nào nó cũng bị đẩy và thúc giục đến mời Cho và chắc chắn rằng nó ghét điều đó. Nhưng mà... nó cũng sẽ đi, nó sẽ tới cho Cho và nói... nhưng không phải chuyện đó và hẳn chỉ là những câu chào hỏi đơn thuần.
"Còn bồ?" nó quay sang Ron.
"Uhm... có lẽ là dẫn Ginny!"
"Nhưng con bé đã có bạn trai rồi!"
"Mình không cần biết." Ron nhăn mặt, giọng nó ích kỷ như một đứa bé lên năm.
"Bồ đã hứa với and Fred và George rồi" nó nhắc "bộ quên sao?"
Mặt Ron xụ xuống. Miệng thằng ấy lầm bầm. Harry chắc chắn là thằng ấy đang rủa thầm hai ông anh của mình. Nhưng biết làm sao được, Ron đã thua và nó phải tuân thủ...
Cũng may, trong những lúc nói chuyện với Ron nó có thể tạm thời quên đi những phiền phức trong lòng...
~ * ~* ~
Nắng dài. Trải trên những cái hành lang xám màu lạnh ngắt. Bên ngoài, nó trải lên những bông tuyết trắng xoá đã đọng từ tối hôm qua. Trông nó chả được thể hiện rõ trong cái màu trắng của tuyết nhỉ. Trông nó nhợt nhạt và dễ vỡ. Nhưng nó lại rất mơ hồ và lung linh.
Hôm nay trời ấm.
Trong cái mùa đông này, không mấy gió và trời cũng không mấy đổ tuyết. Một mùa đông đẹp và yên bình. Lại là một mùa đông khác...
Nó bước đi trên những mảnh đá lạnh ngắt màu xám trong một dãy hành lang dài. Suy nghĩ. Gió nhẹ khẽ luồn qua tóc nó, hất tung cái mớ rối bù màu nâu.
Bất chợt khựng lại.
Cái cảm giác hơi giật mình, hơi đột ngột và hơi bất ngờ này khiến cái gì trong nó giật thót. Gió trong lòng nó lại thổi nhẹ, cuộn tròn mấy vòng trong bụng nó. Cồn cào và tưng tức... hoặc là khó chịu... cảm giác hồi hộp à?
"Ch... chào..." nó mấp mấy môi. Giọng nó phát âm chữ chào lúc trầm, lúc bổng lại còn cà lâm nữa chớ.
"Chào !" mái tóc nâu bồng bềnh kia chào nó lại, dứt khoát trong cái nụ cười mỉm.
Thịch !!
Cái thứ trong nó lại một lần nữa giật thót. Lần này rõ hơn lần trước. Gió trong lòng nó lại cuộn, mạnh gấp mấy lần hồi nãy. Lúng túng...
"Dạo này chả mấy khi gặp được bồ."
Nhỏ nói. Đôi môi ấy mấp mấy, cử động theo những âm vần được thốt ra. Rồi kết thúc cái cử động ở môi, nhỏ lại cười. Cái nụ cười ấy khiến nó quay mặt đi chỗ khác. Tự dưng nó cảm thấy trời mùa đông mà sao nóng thế.
"Sao vậy?!"
Nhỏ nghiêng người, đôi mắt bám chặt lấy mặt nó.
"Kho...không có gì!" nó nói nhanh. Nở một nụ cười gượng gập để đánh lạc hướng cải cảm giác nóng giữa trời mùa đông...
Im lặng.
Sau đó là gì nhỉ. Nên nói cái gì bây giờ. Khỉ thật! Lại chưa kịp chuẩn bị, lại chưa kịp sắp xếp đề tài...
Hai đôi mắt mở to nhìn nhau. Im lặng. Trong đầu chúng hẳn đang cố tìm một thứ gì để nói, tìm một thứ gì để đối phương cũng thấy thú vị để nói. Là gì nhỉ?
Gió lại thổi nhẹ. Hất tung hai mái tóc màu nâu. Một cái bồng bềnh, một cái có những lọn nhỏ dài. Vì là gió nhẹ nên rất mát. Cái cảm giác mát này càng khiến cho tụi nó rối bời, hối thúc cái suy nghĩ nên khơi ra một đề tài... uhm, trước khi đối phương bỏ đi.
Nhưng sao... đôi mắt kia khẽ chớp, khẽ cúi xuống. Trong cái khoảng khắc ấy, trong một thoáng ấy, nó đã nghĩ đôi mắt kia thoáng buồn. Sau đó không lâu, đôi mắt ấy ngước lên, nhìn nó như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Một lần nữa mái tóc nâu dài lại nhoẻn miệng cười. Cười rất là tươi.
"Harry, Cho đang tới kìa, qua bên đó đ !"
Cái thứ trong lòng nó lại thót lên. Nhưng mà lần này lại trượt dài đến nỗi nó không biết chừng nào mới ngừng. Nó nhìn qua phía Cho, nó bước đi mà không thèm bỏ lại một cái nhìn. Nó ghét cái câu nói đó, nó ghét nụ cười đó và nó ghét cái cảm giác lẫn lộn bây giờ trong nó. Cái cảm giác ghét nhỏ nhen như một đưa một đứa con nít khiến nó bỏ đi thật nhanh. Giận à?
"Mời Cho đi đi."
Nhưng câu đó thốt lên ngay sau khi nó quay lưng. Cái cảm giác ghét trong nó giờ thật sự chuyển thành giận. Giận lắm. Một chút gì lạ là trong nó. Cái là lạ này rát buốt và khó nuốt không tưởng được.
Nhẫn tâm thật...
~ * ~ * ~
Má nó đặt trên cái mặt bàn lạnh của thư viện. Nắng đi xuyên qua cái mảng kính trong suốt và ngừng lại ở mái tóc lọn nâu của nó. Đôi mắt nâu nhắm chặt...
Bây giờ nó chả muốn đọc sách, nó tự dưng cảm thấy chán chường với những trang giấy. Nó nhắm nghiền mắt lại, nó đang cố lắng nghe cái nhịp điệu cái máy MP3 mà nó mang theo, hay là để sắp xếp lại những thứ mông luân trong đầu ? Ai mà biết được.
Chắc Harry đã mời Cho rồi.
Cái ý nghĩ đó bất giác lên lỏi vào trí óc nó, ngay cả những nhịp điệu, những lời hát vẫn không cản được ý nghĩ đó. Tại sao lại quan tâm đến vậy ? Tại sao lại lùng bùng trong lòng ? Có cái gì đó giống như là... hối hận trong lòng nó.
Vẻ mặt của Harry hình như là giận nó. Nó đã làm sai à ? Tại sao Harry lại không thèm nhìn nó ?
...
Làm sao mà nó có thể so sánh được với Cho. Ngốc thật. Cho đến rồi thì Harry nhìn nó làm chi, Harry nên nhìn Cho. Ngu ngốc. Câu hỏi đơn giản vậy mà...
Nó khẽ cựa quậy. Quay mặt sang hướng khác. Mắt nhắm nghiền lại, chặt hơn. Không biết nó nghe bài hát nào, buồn hay vui mà trông nó như cố không tỏ ra chán chường, cố không tỏ ra cái cảm giác buồn...
~ *~ *~
Hôm nay trời không nắng. Cái vầng sáng nhỏ nhoi và nhợt nhạt của mặt trời từ xa làm cho Hogwarts bớt cái vẻ âm u. Bên trong sảnh đường, nến được thắp sáng nhiều hơn. Nhưng mà dọc suốt những hành lang ngăn cách Hogwart và những mảnh vườn của nó thì không được thắp sáng. Cái thứ ánh sáng hiếm hoi duy nhất mà những dãy này được nhận là ánh sáng ngoài trời...
Nó đi. Bước những bước dài để nhanh chóng vào Thư Viện. Hắn là nhỏ đang ngồi trong đó, đang dồn hai con mắt vô những trang sách. Vậy nếu nó đứng bên ngoài và nhìn thì chắc nhỏ sẽ không phát hiện ra... Hình như nó đã quên đi cái cảm giác giận hôm trước...
Nó bước nhanh. Rồi bất chợt dừng.
Nhỏ xuất hiện trước mặt nó đột ngột như lần trước. Điều này không khỏi khiến cái thứ trong lòng nó nhảy dựng. Nó đứng đó, không tiếp tục di chuyển. Đứng và nhìn một cách lặng lẽ...
Con bé tóc lọn nâu ngồi trên bậc thang tam cấp một cách chán chường, đôi mắt nó nhìn ra phía trước một cách không có điểm tới. Không rõ là nó đang nhìn gì mà lại không chớp mắt.
Gío khẽ lay nhẹ. Chạm một thứ lạnh ngắt và da nó. Cái lạnh buốt đó khiến nó bật tỉnh để rồi phát hiện ra có ai đó đang nhìn nó...
"Chào !" Hơi giật mình nhưng nó cũng kịp bình tỉnh. Mỉm cười và đứng dậy.
"Chào !" Harry đáp. Nhưng lần này nó không thấy nụ cười nào đáp lại.
Lạ. Nhưng nó không đám hỏi tại sao.
Hai đứa chúng nó lại đứng đó. Nhìn nhau và im lặng. Cái cảm giác lạ lúc nãy làm nó chả có tâm trí nào để suy nghĩ. Cộng thêm cái ánh mắt Harry cứ nhìn nó chằm chằm càng khiến nó rối bời... Cảm giác này lạ lẫm thật. Nó không thích chút nào...
"Mình vào Thư Viện đây."
Nó nói, mím môi và không thở cho đến khi quay lưng hẳn về phía Harry. Cái thứ đó lùng bùng trong lòng nó. Khó chịu. Hình như Harry đã ghét nó rồi?!
...
Khựng lại.
Cái thứ gì rất ấm nắm lấy tay nó. Cái thứ trong lòng nó đập mạnh, dồn dã...
"Đi Yule Ball với mình nhé."
Giọng Harry trầm và chắc chắn. Tay Harry nắm chặt lấy tay nó. Những lời đột ngột đó khiến nó rối... Nó phải cám ơn trời vì nó đang quay lưng sang Harry... Hít một hơi thật sau, nó quay mặt sang Harry, cười...
"Bồ bị Cho từ chối hả?"
Harry nhìn nó, không đáp lại nụ cười của nó, không có vẻ mặt buồn vì bị từ chối mà nó nghĩ, cái khuôn mặt ấy hình như trở nên không có cảm giác. Đôi mắt thì nhìn nó chằm chằm.
"Không " Harry đáp.
Hơi thở nó như thắt lại. Chờ đợi.
Nhưng Harry không giải thích tại sao nó nói không. Mà Harry lại hỏi nó một câu hoàn toàn đi xa chủ đề, khiến nó không tài nào trả lời được...
"Tại sao lúc nào cũng đẩy mình tới Cho?"
Nó lặng người. Không lẽ Harry biết...
Nó quay mặt sang hướng khác, tránh cái ánh mắt dò xét của Harry. Nó nhắm nghiền mắt, tự nhiên nó lại đâm ra sợ... sợ cái câu hỏi của Harry...
"Vì... vì bồ thích Cho mà!"
Nó nói dối. Nhưng mà không hẳn vì câu trả lời của nó cũng có một phần đúng.
"Vậy... bồ thích mình ở bên Cho lắm à?"
Harry hỏi, một câu hỏi bất giác thốt lên theo ý nghĩ nên giọng nó cũng nhỏ hơn.
Im lặng.
Chúng nó đều nhìn nhau, nhưng ánh mắt thì khác nhau. Đôi mắt của Hermy thì mở to, trong khi đó đôi mắt của Harry thì đang chờ đợi...
Im lặng.
Hermy nhắm mắt. Bây giờ nó không hiểu sao nó lại muốn khóc. Nó mím chặt môi...Hình như đôi tay của Harry đang muốn bỏ tay nó ra... nó sợ...
Nó đột ngột nắm lấy tay Harry lại. Hoảng sợ như là mình sắp bị bỏ rời.
Lắc đầu...
Những gì nó biết sau đó là nó đã được ôm trọn trong cánh tay ấy, đầu dựa vào lòng ngực ấy và nghe cả tiếng tim đập ấy... Lòng nó bây giờ thôi dâng lên những cảm xúc kỳ lạ, bây giờ lại êm ả đến kỳ lạ...
"Lần sau hãy nói... Harry, Cho kìa, hãy ở bên cạnh em... hiểu chưa ?"
~ Kết thúc.
-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top