Chương 3: Goodbye again
Guess I don’t know what’s left to say
But hear me out
All of the dreams of, yesterday
Keep breaking me down
What’s on the outside, can you say
Or am I getting carried away
It’s in your mind
It’s in your eyes
So it’s goodbye again
It’s way past time
For one last try
So it’s goodbye again
Goodbye… again
….
You’re falling out,
I’m falling in
So it’s goodbye again
It’s way past time
For one last try
So it’s goodbye… again
So it’s goodbye again
– Goodbye Again, Vertical Horizon
***
6 tháng 8 năm 2000
Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời, Ronald Weasley vừa húyt sáo, vừa sải bước ngang những công trình đang được trùng tu trong Hẻm Xéo. Bản thân nó cũng thấy bất ngờ lắm với tiến độ khôi phục lại một cách thần kỳ như thế này, sau khi kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đã bị hạ gục.
Nó lắc đầu nguầy nguậy. Voldemort, tên hắn là Voldemort mà, Ron ký mấy cái vào đầu như tự nhắc cho mình nhớ. Ngó lại lần nữa, nó thấy mình đã đứng trước cửa tiệm hoa từ đời nào rồi. Tiếng chuông reo lên kính coong khi nó đặt chân vào. Ngó qua tiệm mà Ron thấy như muốn phát ngộp với ngần ấy hoa là hoa… Làm sao mà nó biết chọn đây hở Merlin?
“Xin chào, ông cần gì thưa ông?” Một cô nàng tóc vàng nhỏ nhắn bước ra, trên môi cô nở một nụ cười hiếu khách. Rồi nó chợt thấy mắt cô ấy mở to,ngạc nhiên khi nhận ra người đang đứng trước mặt mình.
“Chào,” Nó cười toe toét, thích cái cảm giác nổi tiếng, mặc dù đôi lúc mấy sự chú ý này hơi bị vượt khỏi tầm kiểm soát chút xíu.
Cũng như mọi khi, mọi công cán đều lọt vào tay Harry hết cả, nhưng rồi khi mấy tình tiết về nhiệm vụ đi tìm trường sinh linh giá được loan truyền rộng rãi một-cách-đáng-ngờ, thì bà con đã vui mừng đón nhận thêm hai siêu sao mới nổi nữa – còn ai khác ngòai Hermione và nó chứ. Lúc đầu thì hơi lạ lẫm một chút, nhưng rồi nó nhanh chóng thích nghi với mấy chuyện lẫy lừng tên tuổi này. Tuy rằng Ron chưa bao giờ lạm dụng tiếng tăm của mình cả (vì Hermione với má nó mà biết được thì có nước chết), nó thực sự khóai cái cảm giác được đối đãi khác biệt lắm.
“Đúng là tôi cần cô giúp một chuyện.” Nó chỉ tay về mấy đống hoa sau lưng. “Tôi muốn mua hoa cho bạn gái tôi. Và tôi muốn nó phải có ý nghĩa đặc biệt.” Ron cười một cách quyến rũ khiến cô gái trẻ đỏ ửng cả mặt. Nhìn cô nàng cố làm ra vẻ chuyên nghiệp để trả lời mà nó thấy khóai chí.
“Nhân dịp gì thế, nếu ông không ngại?”
Mặt Ron ửng đỏ. Thiệt là một câu hỏi hết sức dư thừa à, làm nó phải căng thẳng, vắt óc nghĩ cách trả lời. Hay có lẽ nó nên đánh trống lãng thì tốt hơn chăng. “Ơ…í, xin lỗi, tôi quên chưa hỏi quý danh của cô. Còn tôi là Ron Weasley.” Nó chìa tay ra.
“Tôi là Abby.” Hai má cô gái trẻ ửng hồng khi cô nàng bắt tay nó. “Tôi biết ông là ai.”
Ron cười lại một cách ấm áp khiến cô nàng càng ngượng ngùng hơn. Khó khăn lắm cô mới giữ bình tĩnh được.
“Ừm, nhưng ông tặng hoa cho dịp gì thưa ông?”
Ron thầm thở dài. Sao mà nó hên hết sức! Nhè ngay cái ngày nó quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của người khác thì y như rằng Merlin thưởng ngay cho nó một nhân viên bán hàng hết sức khôn khéo và tinh tế. Nó vặn vẹo chân, đảo mắt sang chỗ khác. “Ờ…thì…cứ coi như là tôi cần một bó hoa để nhắc cô ấy nhớ cổ yêu tôi như thế nào.”
Abby bỗng nở một nụ cười toe tóet, ra vẻ hiểu chuyện. “À, ra là ông vừa cãi nhau với cô Granger hả?”
“Không, không hẳn là cãi nhau. Tôi…ờ…”
“Đừng lo, tôi không nói cho ai biết đâu. Tôi vốn không thích cái cách người ta khui chuyện đời tư của của cô và ông đây lên mặt báo. Nào, giờ thì để xem…” Nói rồi cô mất dạng đằng sau những chậu hoa với đủ màu đủ sắc. “Tôi tìm được thứ hợp với cô ấy rồi!” Abby hối hả, nói vọng ra từ sau những bụi hoa.
Cô nhanh chóng trở ra, cầm trên tay một khóm hoa trắng trông rất thanh nhã, đi kèm với một bụi lá nhìn rất lạ mắt. Cô nàng vội ra sau quầy, và gói lại thành cái mà cậu nhận ra là một bó hoa trông thuần khiết vô cùng. Thay vì giấy bóng kính, Abby đã chọn dùng một mảnh lụa mỏng, màu xanh dương lợt quấn quanh, trên có thắt một cái nơ nhỏ xíu xìu xiu. “Của ông đây thưa ông.”
Nói thiệt là bó hoa đẹp hết sức. Ron nhận hoa, và ngắm nhìn chăm chú cái vẻ đẹp tao nhã của lòai hoa trắng kỳ lạ, được mấy chiếc lá mỏng nhẹ như sa nâng niu ôm lấy. “Quá hòan hảo.” Nó hớn hở khen. “Cô hiểu ý tôi quá.”
Abby đỏ ửng mặt lần nữa. “Ôi, không có chi, thưa ông. Tại ngài Harry thường hay nói cô Granger thích nhất hoa lan trắng mà. Những gì tôi làm là chỉnh trang lại cho nó một chút xíu thôi.”
Nụ cười trên mặt Ron đột nhiên tắt ngúm. Nó nuốt nước bọt. “Harry, ý cô là Harry Potter? Nó cũng mua hoa ở chỗ cô nữa hả?”
“Dạ đúng rồi. Vì chúng tôi là tiệm hoa phù thủy duy nhất ở vùng London mà. Ngài ấy thường hay ghé đây mua hoa lắm, không phải cho má ông thì cũng là bạn gái mà thôi. Nhưng nếu là cô Granger thì ngài ấy dặn kĩ nhất thiết phải luôn dùng hoa lan trắng.”
Ron cụt hứng, nó gật đầu xác nhận. “Ừ, đúng rồi, cô ấy thích nhất hoa này mà.”
Nó trả tiền xong rồi bỏ đi.
***
Ron độn thổ đến cách nhà chừng 3 dặm, nó cần thời gian để suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra ở tiệm hoa.
Kể từ lần cãi nhau trước đến nay đã là ba tháng rồi. Suốt thời gian đó, nó về trang trại hang sóc ở, để nhà lại cho Hermione. Vài ngày sau, nó có quay về lấy ít quần áo nhưng tuyệt nhiên cả hai chẳng hề hở môi nói gì với nhau trong suốt hai tuần liền. Nếu có phải về lấy đồ thì nó cũng chọn lúc Hermione đang làm việc ở sở mà thôi.
Nhưng nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dọn hết đồ đi cả.
Dường như đó đã thành một thói quen thì phải. Cứ mỗi lần hai đứa nó cãi nhau thì y như rằng chúng nó sẽ chia tay và nó sẽ dọn ra sống riêng vài tuần lễ; nhưng vì không dứt khóat được nên nó luôn quay lại, dỗ dành cô, sống yên bình được thêm một hay hai tháng nữa.
Nhưng phải nói, vụ này căng quá, tồi tệ hơn nhiều so với hồi trước. Có gì đó khác biệt khủng khiếp trong những lời tụi nó nói lúc đó.
Lúc Hermione hỏi liệu nó có thực sự thấy vui không, nó đã nhìn thẳng vào mắt cô nàng mà định trả lời là “có”. Nhưng lạ thay, trước mắt nó không còn là cô gái mười chín tuổi xinh đẹp nữa, mà ngược lại, mọi thứ như đang quay trở về cái hôm tụi nó chạm mặt nhau lần đầu tiên trên toa xe định mệnh đó.
Trong một thóang, người nó thấy là cô bé với mái tóc nâu xù và hai cái răng thỏ mà nó gặp lần đầu tiên ở Hogwarts. Nó như thấy lại cô bé ngày xưa, người đã từng nhìn nó đầy lo lắng khi nó ói ra mấy con sên nhớt nhợt. Cô cũng là người suốt ngày cứ cằn nhằn cử nhử bắt nó luyện tập, ôn thi cho đàng hòang; nhất mực không chấp nhận những cố gắng nửa vời khi học của nó trong khi cô biết nó có khả năng làm tốt hơn. Và cũng là vẻ mặt đau khổ đó khi nó làm tổn thương cô với những hành động nhỏ nhen, ti tiện chỉ vì cái tính tự ti của mình.
Trong một khắc, nó như thấy lại cô bạn thân thưở nào của mình. Nó thấy được nỗi đau trong mắt cô, nhưng lại chẳng biết làm sao giúp. Một tẹo tình cảm vừa đủ cho một muỗng trà. Cô ấy đã từng nhận xét về nó như thế mà đến giờ nó mới hiểu. Đến lúc này đây điều đó đang thấm dần mà gặm nhấm tâm cang nó.
Nó đã chớp mắt, cố xua đi những hình ảnh đó trong tâm trí. Và rồi nó nhận thấy dấu hiệu của một cuộc chia tay đang lơ lửng treo trên đầu hai đứa. Hỏang hốt, nó đã âm thầm cầu xin cô cho nó thêm một cơ hội, nhưng Hermione đã từ chối, chẳng để nó kịp biện hộ gì cả. Lại một lần nữa, tính khí bốc đồng cùng sự tự ti đã trỗi dậy trong nó, điều tiếp theo nó biết là nó đã đặt chân ra khỏi nhà.
***
Sau đó, Ron liền độn thổ ngay tới trước cửa căn hộ của Harry ở phía Bắc London. Thấy rằng thằng bạn nó không có nhà, Ron làm điều đầu tiên mà nó có thể nghĩ tới: đi dạo trong công viên. Khó khăn lắm nó mới không trút giận, nổi khùng lên cả thế gian này. Nó cảm thấy mệt mỏi đến gần như bước không nổi vì nó đang cố ngăn cho những giọt nước mắt đang chực chờ trào ra. Nhưng rồi cuối cùng nó đã thất bại, Ron ngồi phịch xuống một băng ghế gần đó mà khóc nức nở.
Nó sợ, sợ lắm khi nghĩ đến tất cả những chuyện đó có ý nghĩa gì. Vì thế nó chưa bao giờ có đủ can đảm để dọn sạch hết đồ đạc của nó trong nhà cả. Thay vào đó, nó chỉ tạt ngang qua lấy vài thứ khi cần thiết. Nó không thể cuốn gói bỏ đi. Không thể… khi nó không chắc liệu nó sẽ – hay có thể – quay lại được.
Sau trận cãi vã lôi đình đó, tụi nó thực ra có gặp nhau vài lần. Chính xác hơn là hai đứa đã bắt đầu gặp nhau thường xuyên trở lại, quay về với chu kỳ cặp kè sau những trận cãi vã hay chia tay đó. Ba hôm trước, nó có đi ăn trưa với cô nàng – lần này có gửi cú trước đàng hòang. Nó đang cố gắng chiếm lại Hermione, mặc dù với một tiến độ chậm hơn thường ngày. Hình như có gì đó thiếu thiếu, có gì đó rất mơ hồ đang bao trùm lên những cuộc hẹn hò của hai đứa.
Kể từ sau lần cãi vã cuối cùng, nó không thể nào quên được cái hình ảnh nó đã thấy đêm đó mỗi khi nó nhìn vào ánh mắt cô.
Và cứ mỗi lần như thế, ký ức đó lại tràn ngập khắp tâm trí nó, lan tỏa ra cả người. Những gì nó có thể nghĩ tới là cố gắng tìm cách giúp cô. Bây giờ nó đã thấy rất rõ nỗi đau trong ánh mắt cô và biết rằng cô đang ở thời điểm khó khăn nhất. Thật tình, nó chỉ muốn giúp cô mà thôi, hòan tòan chẳng có ý nghĩ vụ lợi nào khác.
***
Nó cứ mãi suy nghĩ miên man mà chân đã bước về nhà từ lúc nào không hay. Và rồi nó gõ cửa. “Ron hả? Anh biết cách vào nhà mà!” Nó nghe tiếng cô hét vọng ra.
Ron cười toe tóet. Nó kiểm tra để chắc chắn rằng chẳng ai trong hành lang thấy nó cả rồi mới rút đũa phép ra. “Alohomora,” Ron thì thầm.
Nó bước vào nhà và chợt đứng khựng lại khi thấy phòng khách gần như trống không. Chính xác hơn là thiếu vắng đi những gì thuộc về cô.
“Hermione?”
Cô bước ra từ cái thư viện mini trong nhà, cười mệt mỏi. “Anh đến đúng lúc quá.” Cô nhướn mày trái lên khi thấy bó hoa nó đang cầm trên tay.
“Tặng em này.” Nó chìa hoa ra cho cô.
Hermione nhận lấy và mỉm cười cảm kích. “Harry nói cho anh biết à?” Cô trêu.
“Oy!”
Cô cười dịu dàng, nâng đóa hoa lên mặt như định ngửi, nhưng thật ra lại để những cánh hoa cạ cạ vào má mình, và cô nở một nụ cười thanh thản.
“Hồi em còn nhỏ, má thường hay trồng hoa lan trắng trong nhà lắm. Má nói nó là biểu tượng của tình yêu, sự lộng lẫy và sắc đẹp. Má muốn khắp nhà phải luôn luôn có đầy hoa.” Khóe miệng cô hơi nhếch lên, tinh nghịch. “và cả con nít nữa.”
Ron sặc. “Í ẹ, Hermione, mấy cái hình ảnh ba má quan hệ chẳng tốt lành gì cho đầu óc con cái đâu.”
Hermione trợn mắt, đánh một cái đau thấu trời vào tay nó.
“Khiếp, Ron. Ý em là ba má muốn có nhiều con. Chỉ tại em nói không rõ thôi. Sao đầu óc anh đen quá vậy!” Cô đảo mắt, bước tới cái ghế sofa và nhẹ nhàng đặt bó hoa lên bàn.
Ron xoa xoa tay nó và cười. “Nhưng hồi đó em thích vậy mà.” Nó trề môi, xiên xỏ.
Hermione cố nghiêm mặt nhìn nó, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được cười. Bingo, đúng cái nó muốn rồi. Kể từ khi má cô ấy chết, nó vẫn cứ nghĩ số lần Hermione cười chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Rồi cô chỉ ngón trỏ vào mặt nó, cảnh cáo. “Anh mà còn dám nói như vậy lần nữa thì đừng trách sao anh không còn khả năng di-truyền-nòi-giống à nghe.”
Ron phá lên cười. “Thiệt tình Hermione à, chỉ có em mới dùng mấy từ ngữ đa âm tiết đó để đe dọa mấy chuyện đàn ông này.”
Cô trợn mắt nhìn nó với một ánh mắt hết sức kinh ngạc. “Anh mà cũng biết ‘đa-âm-tiết’ là gì sao?” Hermione ngó nó chăm chăm mà rằng. “Anh là ai và anh đã làm gì ông bạn thân quý hóa của tôi thế hả?”
Vừa nghe qua, Ron bỗng im bặt. Nó nhìn cô không chớp mắt. Dường như Hermione cũng cảm nhận được bầu không khí đang thay đổi nên cô cũng chỉ im lặng nhìn nó.
Ron mở to mắt nhìn cô. Nhìn cho rõ vào mấy lọn tóc quăn mềm mại được cột lại thành chùm, nhìn đôi gò má cao, đôi môi hồng, và hai cánh mũi hẹp đó. Cô ấy quả thật rất xinh. Rồi mắt nó chạm mắt cô, đôi mắt nâu màu sôcôla thường ánh lên sáng ngời đầy sức sống và khát khao tri thức. Nhưng nó vội nhăn mặt khi thấy hai quầng thâm dưới mắt cô vì những đêm trằn trọc, thao thức không yên.
Nó giơ tay lên, vuốt nhẹ mặt Hermione một cách đầy thương cảm. Cô không nói gì, chỉ nhìn nó chăm chăm nhưng ánh mắt đã phần nào dịu bớt. Nó bỗng cảm thấy tim mình ấm lại với bao tình thương.
Là thế đấy, nó nhận ra.
Ron nhìn cô và những gì nó cảm thấy chỉ là tình thương. “Bạn thân.” Nó nhẹ nhàng nói.
Cô lãng mắt đi nơi khác. Nó mỉm cười, nắm lấy tay cô xiết nhẹ rồi thả ra, nó tằng hắng.
“Mấy vụ này là sao?” Nó chỉ tay khắp phòng.
Hermione thở dài, cắn nhẹ môi dưới, rõ ràng cô đang tìm cách thông báo với nó một chuyện gì đó mà nó dám cá cả cây Tia Chớp, đó là tin chẳng lành. “Em phải đi.”
Ron nhướng mày. “Ừ, anh thấy mà.”
“Anh còn nhớ cái gã người Pháp mà em và Michael hẹn đi ăn trưa không? Cái hôm mà…” Cô im bặt.
“Anh nhớ.”
“Ừ, thì ổng tỏ ra rất thích em nên tìm cách dụ em về chi nhánh MLE bên Pháp. Điều kiện và mọi thứ ổng đưa ra rất tốt.Em cần thay đổi không khí, Ron à.”
Nó không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn khắp nhà, phải, chẳng còn thứ gì là của cô cả. Hermione đã đóng thùng và dán nhãn chúng hết rồi. Nó đứng dậy, nhướn cổ lên và liếc mắt vào cánh cửa phòng ngủ đang mở hí. Đúng là mọi thứ đều đã nằm gọn im trong thùng và chuẩn bị được gửi đi.
Nó thở dài, nhìn cô ngồi lặng im trên ghế, thêm một lần nữa. “Chừng nào em đi?”
“Nội trong tuần này, Ron à. Mà em chỉ mới nhận lời ba hôm trước thôi.”
Nó bước về phía cô, quỳ xuống để có thể nhìn thẳng vào mắt cô và nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ của Hermione. Một cách vô tình, cái dáng ngồi này lại y chang những gì nó làm ba tháng trước.
“Em không thể chạy trốn, Hermione.”
Cô ngẩng lên nhìn nó với ánh mắt hỏang lọan. “Em không còn biết nên làm gì nữa. Em cần phải đi, đi đâu xa khỏi nơi đây một thời gian. Ba em cũng đã khá hơn rồi, ông đã bắt đầu đi chơi với mấy người bạn già.”
“Nhưng Herm, tụi anh không có ở đó. Anh không thích cái ý nghĩ em phải đi đến cái chỗ khỉ ho cò gáy nào đó ở Pháp, mà lại một mình nữa chứ.”
“Chỉ là Paris thôi mà.”
Ron nhún vai. “Có khác biệt gì chứ?” Nó khẽ cười khi cô nàng đảo mắt. “Em có biết chắc mình đang làm gì không?”
“Không hẳn. Nhưng em biết em cần phải đi khỏi Anh quốc một thời gian. Không lâu lắm đâu mà, với lại em cũng sẽ về thăm mọi người. Em chỉ nghĩ là em cần phải làm thế. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, Ron à. Em cảm thấy nghẹt thở, nó quá sức chịu đựng của em… Em muốn quên đi…”
Nó thở dài, khẽ gật đầu rồi tíên lại, ngồi gần bên cô và ôm lấy Hermione. “Anh không thích chuyện mình không thể ở đó cạnh em.”
“Anh vẫn luôn bên em, Ron. Anh và Harry nữa. Hai anh luôn luôn ở bên em.”
Nó lại thở dài.
Ron ôm lấy gương mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu màu sôcôla mà nó đã từng yêu.
“Em lúc nào cũng là người đầu tiên của anh.” Giọng nó vỡ òa cảm xúc.
Một giọt nước ứa ra từ khóe mắt cô. Hermione nắm lấy tay nó. “Em xin lỗi, Ron, chúng ta đã không thể là người cuối cùng của nhau.”
Rồi Ron áp môi vào cô, một nụ hôn vừa rất ngọt ngào vừa cay đắng, nụ hôn chia tay của hai đứa. Nó nhắm mắt lại, cố ngăn dòng cảm xúc đang tuôn trào, xé nát tâm cang nó. Ron đang thức tỉnh khỏi giấc mơ thần tiên thửơ xa xưa. Nó nhận ra cô công chúa bé nhỏ của nó cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Cô ấy có thể bị tổn thương và cũng có thể làm tổn thương một ai đó…như nó chẳng hạn.
Hermione dứt ra trước. Cô run run mỉm cười và dịu dàng gạt đi mấy giọt nước mắt trên má nó, mấy giọt nước mắt mà ngay chính nó cũng không biết đã rơi xuống tự bao giờ.
“Ron, chuyện hai đứa mình đã..hết rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.
Nó gật đầu. “Anh không muốn làm em khổ thêm nữa.” Nó đồng ý, vuốt nhẹ hai má cô.
“Và em cũng thế, Ron à.”
“Anh không cố tình, Hermione.”
“Em cũng vậy.”
“Nhưng anh thật sự đã từng yêu em.”
“Ừm…Em vẫn yêu anh. Chỉ là…”
“Không đúng, em không yêu anh.”
Cô cười, cay đắng.
Cô nắm lấy tay nó, và Ron chợt thấy sự bình yên lan tỏa khắp tâm hồn.
“Em biết không, có lẽ anh đã quá yêu em, anh quá thích cái ý nghĩ về câu chuyện thần tiên của hai đứa mình nên đã không nhận ra một sự thật phũ phàng… rằng chúng ta khó mà đến với nhau.” Nó nhìn cô một cách căng thẳng. “Ấy, chờ đã… anh nghĩ anh nói sai rồi.”
Hermione nhăn mặt. “Không, thật ra thì em thấy anh nói đúng đấy.”
“Khó tin thiệt.” Nó cười rúc rích.
Hermione cau mày. “Bởi thế, em chưa bao giờ hỏi anh để xem anh nghĩ gì về mối quan hệ của hai chúng ta. Hay về em. Em luôn cho rằng em biết anh sẽ nói gì.” Cô dịu dàng nói.
Ron im lặng, lạc trong dòng suy nghĩ của chính mình. Cô ấy nói đúng, Hermione chưa bao giờ hỏi. Và nó cũng thế, cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ biết nó định nói gì. Nhưng sau những gì đã xảy ra, bây giờ nó không còn dám chắc về điều đó nữa.
“Ừ thì trong đầu anh, em luôn luôn là một cô gái rất thông minh, hơi khùng khùng một chút, người mà anh có thể dễ dàng giải bày tâm sự. Em lúc nào cũng rất xinh trong mắt anh, chỉ là anh tốn hơi nhiều thời gian để nhận ra thôi, em nhớ mà, phải không?” Hermione cười với lời nhận xét của nó.“Nhưng em giống như là…ờ, không biết nữa…em giống như là trái snitch vàng của anh.”
Trán Hermione đột nhiên nhăn lại khi nghe nó so sánh như vậy. Cô khiến Ron hỏang hốt mà phải vội giải thích thêm. “Ý anh là…anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình đặc biệt cả. Em cũng biết anh có nhiều anh trai lắm mà, và bọn họ đã làm hết tất cả những gì xuất sắc, anh chỉ là một thằng con vui tính, dễ thương nhưng chưa bao giờ là đứa giỏi nhất nhà. Rồi em và Harry, hai đứa đã chọn anh làm bạn thân. Anh, một thằng Ronald Weasley quèn. Harry, ừ, thì là Harry. Nhưng còn em, em thông minh, dũng cảm và rất trung thành. Mà em cũng khá xinh nữa.” Nó cười tinh nghịch, nhưng rồi giọng nó nhanh chóng nghiêm chỉnh trở lại.
“Em không chấp nhận anh như là một thằng bé tầm thường ngay từ ngày đầu chúng ta gặp nhau. Anh biết, có vài người gọi đó là ‘cằn nhằn, cử nhử’, anh cũng là một trong số đó. Nhưng thẳm sâu trong thâm tâm, anh dần chấp nhận đó như là một thử thách em dành cho anh, em như là một vị giám khảo. Nếu anh làm một chuyện gì đó mà em cho là giỏi thì ắt hẳn điều anh làm phải rất xuất sắc. Và anh biết, nếu mình chịu thử, chịu làm thì một ngày nào đó anh sẽ trở thành một người xuất chúng. Em như trái snitch vàng của anh. Anh nghĩ một khi anh đã chứng minh được bản thân mình với Hermione, và khi chúng ta đã đến với nhau, anh sẽ không còn là thằng Ronald Weasley quèn nữa. Mọi thứ sẽ thật hòan hảo, anh sẽ là người hùng trong truyện và sẽ sống hạnh phúc suốt đời.”
“Ôi Ron.”
Nó lắc đầu với cô, ngụ ý rằng nó chưa nói xong.
“Nhưng khi chúng ta đã đến với nhau, cảm giác đó đã không còn nữa. Em càng ngày càng trở nên khó khăn hơn. Cứ như là anh đã tăng vận tốc chổi tối đa mà vẫn không đuổi kịp em. Đúng hơn là anh chưa bao giờ làm được như thế.” Nó thừa nhận một cách yếu ớt.
Hermione nhìn nó, ánh mắt đầy hối hận. “Em xin lỗi, Ron. Em không cố ý làm anh cảm thấy không xứng với em. Em thề đấy, chưa bao giờ em nghĩ về anh như thế cả.”
Ron ngước nhìn cô bằng một ánh mắt khó tin.
Hermione chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nó. “Em nghĩ là… có lẽ chúng ta có hai hướng nhìn khác nhau. Đối với anh và em, đây là một cuộc tình nghiêm chỉnh đầu tiên. Hồi đó tụi mình không biết bản thân muốn gì cả, chỉ nghĩ đơn giản đối phương là những gì duy nhất mình cần. Nhưng chúng ta đã thay đổi, Ron à, cả hai ta. Lúc đầu, anh xem đó như là một sự thử thách khi em than phiền về điều gì đó. Nhưng rồi ngày qua ngày, nó thật sự trở thành một áp lực rút cạn sinh lực của cả hai. Em cũng cảm thấy thế mỗi khi em không thể làm được điều gì anh muốn. Em tự mắng chính bản thân mình vì đã có ý nghĩ cầu tòan ở anh, bởi chính em cũng đang rất cố gắng để trở thành mẫu bạn gái lý tưởng trong mắt anh.”
Cô xiết chặt tay nó hơn nữa. “Nhưng giờ thì em biết…em không phải đang cầu tòan. Em chỉ cố gắng tìm một ai đó thật sự hiểu em, và yêu em vì em không hòan hảo. Em muốn cái cảm giác tự do khi không phải là một cô gái 100 điểm. Không phải lúc nào em cũng có câu trả lời, và không phải lúc nào em cũng có thể cứu anh được. Và anh.” Cô nhìn nó với một ánh mắt dịu dàng, nồng ấm khiến nó thấy nghẹn họng mà cố ngăn dòng nước mắt. “Anh cần cái cảm giác trở nên xuất chúng khi anh là chính anh, chứ không phải vì bất cứ thứ gì anh làm được.”
“Là thế sao?”
Hermione mỉm cười ngọt ngào với nó. “Nhưng lúc nào anh cũng là bạn thân nhất của em mà.”
“Ừ, nhưng Harry lại là bạn thân nhất của anh. Thế mới chết chứ.”
Hermione nhìn nó, ngạc nhiên rồi bật cười nhanh chóng.
Bingo lần 2, Ron nghĩ, hơi tự hào về bản thân nó.
“Anh luôn yêu em, Hermione. Anh không cố tình làm em đau khổ.”
Tiếng cười của cô nàng tắt dần, và Hermione ngã vào vòng tay nó, ôm nó thật chặt, chặt đến nỗi nó cứ tưởng suốt đời này cô ấy không bao giờ thả ra.
“Em cũng yêu anh, Ron. Em rất tiếc khi mọi chuyện ra nông nỗi này. Phải nhớ tự chăm sóc bản thân nghe, đừng làm chuyện gì điên rồ đó. Anh lúc nào cũng là niềm vui của em mà.”
Nó đứng dậy và độn thổ trở về trang trại hang sóc.
“Là thế sao?”
Hermione mỉm cười ngọt ngào với nó. “Nhưng lúc nào anh cũng là bạn thân nhất của em mà.”
“Ừ, nhưng Harry lại là bạn thân nhất của anh. Thế mới chết chứ.”
Hermione nhìn nó, ngạc nhiên rồi bật cười nhanh chóng.
Bingo lần 2, Ron nghĩ, hơi tự hào về bản thân nó.
“Anh luôn yêu em, Hermione. Anh không cố tình làm em đau khổ.”
Tiếng cười của cô nàng tắt dần, và Hermione ngã vào vòng tay nó, ôm nó thật chặt, chặt đến nỗi nó cứ tưởng suốt đời này cô ấy không bao giờ thả ra.
“Em cũng yêu anh, Ron. Em rất tiếc khi mọi chuyện ra nông nỗi này. Phải nhớ tự chăm sóc bản thân nghe, đừng làm chuyện gì điên rồ đó. Anh lúc nào cũng là niềm vui của em mà.”
Nó đứng dậy và độn thổ trở về trang trại hang sóc.
***
Một mình dưới ánh trăng, Ron ngẫm nghĩ về những gì đã xảy ra.
Nó đang ngồi trên một băng ghế, cách trang trại không xa lắm. Lúc đầu, nó định tới nhà Harry nhưng rồi lại thay đổi ý định vào phút cuối, nó trở về nhà. Harry đã có đủ thứ chuyện phải lo rồi, không nên làm phiền nó thêm nữa. Vả lại, chính bản thân nó cũng cần phải nghỉ ngơi sau tấn bi kịch đêm đó.
Và thế là giờ đây, nó lại ngồi đây, ẩn mình dưới ánh trăng cô lẻ. Nó thấy hai tay mình trống trải lắm, cứ như thể nó vừa để vụôt mất một phần quan trọng trong đời. Một phần mà nó đã gửi lại căn nhà đó, nơi nó không còn thuộc về.
Nội trong một tuần nữa, Hermione sẽ ra đi. Sẽ đi như thế. Nó lại cảm thấy nhói trong tim, nhưng lần này thì khác, nước mắt đã không còn chảy ra. Nội trong một tuần, nó sẽ buộc phải sống một cuộc đời khác, một cuộc đời mà nó chưa bao giờ dám nghĩ tới. Và nó sợ, sợ chết đi được.
Mày quả thiệt là một người nhà Gryffindor, sợ ở một mình, Nó thở dài gắt gỏng với chính bản thân.
Nó cảm thấy mâu thuẫn giữa nỗi buồn khi một chương của cuộc đời nó đã khép lại và sự mông linh vô định của một tương lai phía trước.
Mãi suy nghĩ, nó chẳng để ý có ai đó đang bước đến gần. Mãi đến khi thấy bóng người tiến tới nó mới giật nảy cả mình, nắm chặt đũa phép.
“Chào Ronald.” Một giọng nói mơ màng chào nó.
Ron thở phào. “Loon – Luna. Thiệt tình, không ai nói cho em biết đi rình lén người ta là xấu lắm sao? Chẳng lịch sự chút nào hết.”
Luna bước tới gần hơn dưới ánh trăng lunh linh trong đêm. Mặt cô bé hơi bối rối với câu hỏi của nó. “Ừm, không hẳn. Nhưng thật ra mà nói, em chưa bao giờ hỏi cả.”
Nghe qua lời cô, nó bỗng bật cười, háo hức muốn có ai đó bên cạnh giúp nó giải khuây. “Dạo này em sao rồi? Nghe đâu em với ba em đi thám hiểm rồi mà?”
“Cha con em phải quay về sớm. Tại ba nhận được báo cáo nói rằng có dịch Nargle ở gần đây nè.”
Ron cố hết sức để nín cười. “Nargle?”
“Anh nhớ không, em đã từng nói với mấy anh về chuyện phải cẩn thận mấy con đó đó. Ba lúc nào cũng nói…” Cô bé bỗng im bặt, nhìn chăm chăm vào mặt nó. “Anh không sao chứ, Ronald?” Đột nhiên, giọng Luna mất đi cái vẻ mơ màng thường ngày.
Ron lắc đầu nguầy nguậy. “Thôi, ngồi xuống đây và kể cho anh nghe thêm về mấy cái con Nargle đi.”
Luna mỉm cười với nó lần nữa và tiến tới băng ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top