CHƯƠNG 7: NHÀ MỚI, CUỘC SỐNG MỚI, TÌNH YÊU MỚI?

"Wingadium Leviosa" – Harry chĩa đũa phép vào thùng đồ nặng, nhấc bổng nó lên một cách nhẹ nhàng bằng pháp thuật. Rồi một cách khéo léo, anh di chuyển nó lên cầu thang, bay thẳng vào phòng anh.

Vừa lúc đó, ông Granger cũng khệ nệ khiêng một valy đồ khác vào cửa nhà.

"Để con phụ ba!"

"KHÔNG ĐƯỢC!" – Cả ông và Harry cùng thốt lên, liền một lúc, cả hai cùng chạy lại đỡ Hermione ngồi xuống ghế salon.

"Cả hai làm gì vậy?... Con đâu phải ốm yếu đến nỗi không nhấc nổi cái valy!" – Cô cằn nhằn khi mọi người quan tâm quá mức. Hermione không thích cái cảm giác bị xem là kẻ phế nhân, đi đâu cũng cần người chăm sóc. Cô có tay có chân, có thể làm được mọi việc, chỉ là hơi khó khăn một chút khi có thêm đứa bé trong bụng thôi.

"Em giỡn hả? Lỡ đụng trúng con thì sao?" – Harry há hốc miệng thốt lên.

"Phải đó con, Harry nói đúng! Làm thai phụ thì không được làm việc nặng!" – Bà Granger từ trong bếp bước ra, tay cầm một chén súp rau cải. Bà tiến lại gần rồi nhẹ nhàng đặt chén xuống bàn, ngồi xuống cạnh con gái. "Ăn đi con, cái này tốt cho sức khỏe lắm!"

"Nhưng con mới ăn sáng cách đây hai tiếng mà, để trưa con ăn cũng được..." -Cô đẩy nhẹ cái chén ra xa, nhìn nó với ánh mắt ngán ngẩm.

"Không được! Con phải tẩm bổ và ăn nhiều một chút thì cháu ba mới khỏe mạnh chứ!" – Ông Granger, người đang chăm chú nhìn con với đôi mắt trìu mến tràn đầy yêu thương, bổ sung.

"Thôi được...thôi được... con ăn!" – Cô giơ hai tay lên trời, đầu hàng, rồi cầm muỗng lên.

"Tốt! Em ngoan lắm!" – Harry cười, xoa xoa mái tóc nâu mượt mà của cô. Hermione bẽn lẽn giấu nụ cười sau cái muỗng và chén súp.

"Nhìn hai đứa vui vẻ như vậy, má cũng mừng..." – Bà Granger mỉm cười vui sướng – "Má cứ tưởng Harry sẽ bỏ mặc Hermione không lo..."

"Nó dám..." – Ông Granger bĩu môi chen ngang và nhận được một cái liếc xéo nguy hiểm từ phía vợ ông. Lập tức người đàn ông trụ cột của gia đình liền im bặt và nhường lời lại cho người vợ yêu quý.

"...Nhưng cũng may cả hai đứa đã biết suy nghĩ, má mừng hết sức." – Bà ngừng, nở một nụ cười rạng rỡ rồi tiếp tục – "Nói thật... má cũng bất ngờ khi tối hôm qua hai đứa cùng nhau trở về, lại còn bất ngờ hơn khi Harry ngỏ lời xin phép cho Hermione được dọn qua ở cùng nhà để dễ bề chăm sóc." – Bà quay sang Harry, khoan thai nói.

"Dạ, cũng nhờ ba má thương tình tha thứ, cho con được chăm sóc Hermione." – Harry lễ phép thưa.

"Nè, khoan gọi 'ba má' đã. Tôi có là gì của cậu đâu. Tôi đồng ý cho con bé qua ở nhà cậu là vì tôi thương con tôi, tôn trọng quyết định của nó... chứ có phải vì cậu đâu. Với lại, ai gả nó cho cậu mà 'ba ba má má' hử..." – Ông Granger hằn học chỉnh sửa, mắt chẳng buồn đóai hòai liếc tới cậu 'con rể ngang hông'.

"Kìa ba..." – Hermione khẽ nắm tay ông, ánh mắt hàm ý yêu cầu ông cẩn thận với cách ăn nói. Dù sao thì Harry cũng là ba của đứa bé trong bụng cô, làm găng với nhau cũng chẳng có ích gì... xét theo một cách nào đó thì bây giờ họ...đã là người nhà với nhau cả mà.

"Không sao Hermione! Ba giận anh cũng phải, tại anh đã có thái độ không tốt trước." – Harry đỡ lời, rồi quay sang ông Granger trình bày –"...Nhưng xin ba yên tâm, con đã hứa chăm sóc cho Hermione và đứa bé thì nhất định sẽ giữ lời."

"Được vậy thì tốt! Con bé và cháu tôi mà có chuyện gì là tôi...tôi... liều cái mạng già với cậu!" – Ông cảnh cáo, giọng vẫn còn ấm ức chuyện tối qua khi Harry gọi con gái ông là mối tình một đêm. Giận mãi đấy... không tha, không tha đâu. Thằng khốn...ờ...thằng quỷ sứ này chắc chắn sẽ không còn cái răng nào nếu mà Hermione mất đi một cọng tóc. Thề dưới bóng đèn một cách nghiêm trang đấy.

"Thôi được rồi, nghỉ chút xíu nói chuyện phiếm chút thôi, giờ thì nhanh chóng dọn cho xong đống đồ đó vào nhà, kẻo trời tối thì mệt!" – Bà Granger lên tiếng, chấm dứt cuộc hội thọai và trả hai người đàn ông về với vị trí phu khuân vác.

"Hermione! Em nằm phòng này! Anh sẽ ngủ dưới ghế salon! Có gì em cứ gọi ha!" – Harry chỉ vào căn phòng rộng nhất nhà mà anh đã ưu tiên dành cho cô. Vốn trước đây Harry độc chiếm cái phòng này, nhưng giờ thì anh đã nhường nó cho Hermione và đứa bé, còn mình thì chăn gối xách qua phòng bên, nhỏ hơn một chút. Nói là nói vậy, nhưng cái phòng kế bên đã chất kín những vali đồ do Hermione đem qua, muốn dọn hết đồ không phải là chuyện một sớm một chiều... Thế là đành vậy, ngủ tạm ở ghế salon vài hôm cho đến khi sắp xếp xong phòng ngủ.

Hermione khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Căn phòng được trang trí với tông màu chủ đạo là vàng và đỏ, tạo cảm giác ấm cúng. Ngay trên tường là hình một con sư tử chạm khắc thật lớn, biểu tượng của Gryffindor. Ngòai ra giường ngủ thật khỏi chê, rộng lớn đủ cho cả ba người nằm...

Không ngờ Harry cũng biết cách hưởng thụ quá ta!

"Em có thích không?" – Harry hỏi ân cần.

"Thích! Thích lắm! Nó gợi cho em nhớ đến bao kỉ niệm đẹp ở Hogwarts!" – Hermione tấm tắc khen, rồi chạy bay đến cái giường, ngồi phịch lên rồi nhún nhún thử độ êm. –"Á, giường êm quá!" – Hermione hí hửng nhún thêm mấy cái, cô gái ngây thơ đâu nào để ý Harry đang ôm tim nhói đau...

"Her...Hermione... làm ơn... anh xin em, đừng nhún nhảy nữa! Em... làm anh đau tim quá... Thai phụ mà sao em không cẩn thận chút nào hết vậy!"- Anh khẽ bước tới, ngồi cạnh cô mà mặt vẫn còn tái xanh.

"Ây da..." – Hermione nhăn mặt, tỏ vẻ hối hận –"...em quên...Xin lỗi anh! Em sẽ cẩn thận hơn!" – Cô mím môi, nắm tay anh hứa. Harry mỉm cười, xoa đầu cô một cách yêu thương. Anh không ngờ Hermione đã sắp là mẹ rồi mà vẫn còn nhí nhảnh đến vậy.... Cũng khó trách, Hermione chỉ mới hai mươi tuổi, còn quá trẻ để phải gánh vác trọng trách làm mẹ người ta. Cũng chỉ tại Harry mà cô gái trẻ ra nông nỗi này... sao thì sao, anh có trách nhiệm phải chăm sóc mẹ con cô cẩn thận.

Nhưng kể cũng lạ, từ khi biết mình là cha, anh cảm thấy đứng đắn hơn. Suy nghĩ cũng chững chạc hơn, vì anh biết còn tới hai người cần anh. Không thể tiếp tục cuộc sống mà hôm nay không cần biết tới ngày mai, không thể không có kế họach cho tương lai, không thể vô tư tung tăng nữa... Mọi chuyện phải đặt gia đình lên trên hết...

Gia đình... Cuối cùng thì mình cũng đã có một gia đình của riêng mình.

Harry mỉm cười vui sướng với cái ý nghĩ đó. Tuy là chưa chính thức... nhưng anh cũng vẫn rất tự hào về cái gia đình bé nhỏ này.

"Harry... anh nghĩ gì mà cười... ngớ ngẩn quá vậy?" – Hermione khẽ hỏi, cặp lông mày nâu nhíu lại, đầy vẻ quan tâm.

"Đâu...đâu có gì!" – Harry chối sau khi bị đánh thức ra khỏi giấc mộng vàng.- "Anh chỉ..."

Chưa dứt lời thì Hedwig từ ngòai cửa sổ đã bay sộc vào phòng, mang theo cả kí lô báo chí từ khắp thế giới phù thủy ở Anh Quốc. Con cú trắng đáp nhẹ xuống cái chuồng của nó, không mảy may để ý đến những tờ báo đang bay lả tả khắp sàn nhà.

"Hedwig! Đã nói bao nhiêu lần là đừng có tha 'rác' về nhà nữa mà! Ngày nào tên của tao cũng được đăng lên báo, không nhỏ cũng lớn, mày đem về hòai như thế này thì sớm muộn gì cái nhà này cũng thành sạp báo mất!" – Harry rầy, tay vớ lấy một tờ báo, liếc sơ... rồi kinh hòang tròn xoe mắt, đọc lại.

Trong khi đó, Hermione cũng đang chăm chú đọc tờ "Tiếng nói phù thủy"... đôi lông mày nhíu lại, lo lắng.

"Ha...Harry..."

"Hermione, anh biết, anh đã nói với em rồi... mọi tờ báo ở Anh Quốc sẽ đăng tin về chúng ta mà!" – Anh trấn an cô –"...chỉ có điều là anh không ngờ có quá nhiều phản ứng như vậy... có nơi chúc mừng, nơi thì nguyền rủa, nơi thì nói năng lảm nhảm..." – Harry kết thúc câu, ra chiều hơi bực tức.

"Phải, em không ngờ họ quá đáng đến vậy... gọi anh là kẻ bắt cá hai tay, còn em là... là... người phụ nữ thứ ba..." – Hermione tức tưởi thốt lên –"... đó không phải là sự thật, chúng ta không đi lại với nhau trong thời gian anh quen Ginny! Lần đó là...là..."

"Anh biết! Là tai nạn! Cả em lẫn anh đều không có ý phản bội Ginny. Hermione à! Anh xin lỗi...vì anh mà em bị gọi là kẻ phá họai hạnh phúc người khác..." – Harry dịu giọng an ủi, khẽ kéo đầu cô vào vai anh.

"Em...em..." – Hermione rươm rướm nước mắt –"...em sợ... em sợ mọi người sẽ hiểu sai về anh, về em...và về đứa bé."- Nước mắt tuôn trào ra khỏi má cô –"...em sợ Ginny, sợ Ron, sợ gia đình Weasley sẽ nghĩ là chúng ta phản bội họ..." – Vai áo Harry thấm đẫm nước mắt khi Hermione vừa khóc vừa nói.

"Đừng lo... đừng lo..." –Anh vỗ vỗ nhẹ vào vai cô, vòng tay anh xiết chặt cô vào lòng hơn nữa –"...đừng lo, có gì thì... chúng ta cũng sẽ cùng nhau giải quyết. Anh sẽ không để em phải cô đơn một mình gánh chịu búa rìu dư lụân đâu. Chúng ta sẽ giải thích cho Ron và Ginny hiểu, mọi chuyện rồi sẽ êm đẹp thôi" – Harry an ủi, giọng anh tuy vững vàng nhưng... cũng không kém phần âu lo...

"Hic..." – Hermione dụi mắt, mũi cô đỏ hoe –"... em xin lỗi... em quá xúc động... em không hiểu vì sao em lại dễ rơi nước mắt đến vậy...trước đây không có... hic..." – Cô sụt sịt mũi, khẽ ngẩng đầu lên cho Harry dùng khăn lau nước mắt còn đọng lại trên vành mi. –"...Em yếu đuối quá phải không?"

"Không phải, dĩ nhiên là không! Em là cô gái mạnh mẽ nhất anh từng thấy..." – Harry trấn an, nhìn cô âu yếm –"...chỉ là em bị tác động bởi các hormones khi mang thai thôi..."

"Chắc là vậy..." – Hermione lại tựa đầu vào vai Harry, tìm sự ấm áp nơi bờ vai mạnh mẽ của anh. Chẳng biết vì sao cô lại cảm thấy vô cùng thỏai mái khi ở gần bên anh. Chỉ cần một lời hứa của Harry là cô lập tức yên lòng. Anh cho cô một cảm giác an tòan mà trước đây chẳng ai làm được, kể cả Viktor Krum... kể cả Ron.

~ Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top