CHƯƠNG 14: ĐÊM NỒNG VƯƠNG VẤN


"Vậy là... anh và ba em... đã..." – Hermione ngồi xuống cạnh Harry, miệng cười tủm tỉm.

"Đã...đã gì chứ? Sao em hỏi cứ như là... anh và ba em có một mối quan hệ tình cảm 'đặc biệt' vậy?" – Harry nháy mắt, kéo cô ngồi xuống tấm nệm hay cũng là giường ngủ tạm thời của anh.

"Thôi đừng vờ nữa" – Hermione thúc nhẹ cùi chỏ vào tay Harry –"tuy khởi đầu không tốt lắm, nhưng ít ra hôm nay ba cũng đã nói chuyện đàng hòang với anh, thậm chí còn trả lời khi anh gọi 'ba' nữa!"

"Ừm! Thì cũng...tốt!" – Harry gãi đầu, mỉm cười, ra vẻ khóai chí với thành quả ngày hôm nay. Dù ông đôi lúc còn hằn học với anh, nhưng dường như đã bớt hơn nhiều so với lúc sáng. Thôi thì cũng coi như là ghi được điểm trong mắt nhạc gia. Dù gì cũng là gia đình với nhau, càng thân thiện thì càng tốt chớ sao.

"Em mừng lắm!" – Cô cười tiếp lời, ánh mắt sáng lên sung sướng. Và lại một lần nữa Harry thấy lòng lâng lâng, dường như niềm vui của cô đã truyền sang cả anh.

Liền sau đó, Hermione lờ đờ mắt, ngáp dài...

"Hình như em mệt rồi đó, đi ngủ đi!"

"Chắc vậy... trưa nay em bị má lôi vô nói chuyện, có ngủ nghê được gì đâu..." – Nói rồi cô vịn bàn, đứng dậy. Bất chợt Harry cũng đứng dậy theo và kéo cô lại gần, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Hermione.

"Chúc em ngủ ngon!"

Hành động của anh khiến cô đỏ hồng cả hai má. Đã hai tuần qua, đêm nào Harry cũng hôn cô và đêm nào cũng khiến cô thẹn thùng. Ngộ thật, lúc trước ở Hogwarts, thỉnh thỏang cô cũng hôn chúc anh may mắn trước mỗi trận quidditch, thế mà có cảm giác gì đâu. Sao bây giờ lại...

"Em nghĩ gì mà đăm chiêu thế?"

"À không... em...chỉ là...em... ờ..." – Hermione ấp úng, tìm cách đánh trống lảng –"em... ờ...đang nghĩ là hình như anh có thói quen hôn em trước khi ngủ thì phải, hai tuần qua đêm nào cũng vậy... không... không biết có phải đối với cô gái nào, anh cũng làm như vậy không?"

"Cái đó thì tùy... phải là người đặc biệt thì anh mới làm..." – Harry cười lém lỉnh –"và...cho đến tận bây giờ thì...em là người đặc biệt duy nhất!" – Anh kết thúc câu, mỉm cười dịu dàng.

"Hả..." – Hermione tròn mắt kinh ngạc –"Em? Duy nhất? Đặc biệt? Ngay cả Ginny cũng không?"

"Ừm!" – Harry gật đầu –"Thật ra... đó là một câu chuyện dài..." – Anh hồi tưởng lại –"Hồi nhỏ, anh thường hay ghen tị mỗi khi dì Petunia hôn Dursley mỗi tối trước khi đi ngủ. Anh tự hỏi... nếu ba má anh còn sống thì họ có yêu thương anh như vậy không? Liệu má anh có trìu mến ôm anh vào lòng, và hôn anh không? Anh muốn lắm, anh thèm khát cảm giác yêu thương đó... nhưng anh biết mình sẽ không bao giờ có được. Hằng ngày đứng trong góc cầu thang nhìn dì Petunia cưng chiều Dursley mà anh tự nhủ... một ngày nào đó, khi anh lớn lên và có gia đình của riêng mình, anh sẽ hôn người thân của anh vào mỗi tối, cầu chúc họ có nhiều mộng đẹp trong một giấc ngủ yên lành..." – Harry kể mà nghe sống mũi sao cay cay.

"Ôi Harry..." – Hermione nắm lấy tay anh, đôi mi dài còn đọng lại vài giọt lệ. Bất ngờ, cô hôn vào trán anh trong con mắt tròn xoe kinh ngạc của Harry.

"Hermione em..."

"Chúng ta là một gia đình, em và con là gia đình của anh, đúng không? Và em cũng muốn anh có một giấc ngủ ngon." – Cô đáp, nhỏen miệng cười trông rất đáng yêu.

"Cám ơn em, cám ơn Hermione..." – Harry ôm lấy cô vào lòng mà không ngớt lời thì thầm cám ơn người con gái đã mang lại cho anh cảm giác của một gia đình thật sự.

~*~

Harry lờ đờ mở mắt ra, với lấy cái kính để trên góc bàn.

"Sáng rồi sao?"

Anh dụi dụi đôi mắt mệt mỏi của mình, đã lâu lắm rồi Harry không được ngủ ngon như vậy. Chính xác là từ cái...cái đêm ấy. Rồi Harry lại chợt nhớ đêm qua anh đã không trở về cái giường 'tạm' của mình mà nằm lại đây. Dường như anh đã ôm Hermione vào lòng và rồi cả hai cùng thiếp ngủ bên nhau... ngay tại cái giường này.

Phải chăng vì vậy mà Harry cảm thấy ấm áp và ngon giấc hơn không nhỉ?

Thôi sao cũng được, hôm nay anh phải đi làm, đành phải thức dậy sớm vậy. Nói rồi Harry bước xuống giường, vào phòng tắm...
Vừa lúc mở cửa ra thì cũng là lúc Harry rụng rời tay chân.

Hermione đang tắm, cô ấy đang ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt xà phòng trắng. Một cảnh tượng mà bất cứ gã đàn ông nào cũng không thể kiềm chế được. Đột nhiên Harry thấy cả ngừơi nóng ran lên, dường như máu nóng đang dồn hết cả lên não. Các bắp thịt của anh căng cứng lên nhưng chân lại như mất hết cả sức lực. Khó khăn lắm Harry mới vịn được vào thành cửa mà đứng vững...

Hermione biết anh đang ngắm cô nhưng vẫn để mặc, không nói gì cả. Đây chẳng phải là lúc cô trả thù Harry sao? Cho vừa lắm cái tội ngày nào cũng tra tấn cô bằng cái khăn tắm trời đánh thánh vật đó. Bây giờ... thì cho anh biết thế nào là lễ độ nhé. Biết thế nào là đau khổ khi không thể chạm tay vào vật mình yêu thích...

Dù sao thì cô cũng an tòan mà, bọt xà phòng đã che ngập cả người cô. Giờ thì chỉ việc để lộ ra vài khỏang da thịt để trêu tức anh thôi.

Nghĩ là làm, cô vờ giơ chân lên, kì cọ nhẹ khiến Harry thấy đầu óc xây xẩm, trời đất như quay cuồng.

Ôi ôi... cô ta đang làm gì thế này? Bộ định giết người không đũa phép hay sao?"Sao thế Harry? Anh không chào em buổi sáng sao?" – Hermione chợt lên tiếng, giọng ngọt ngào đến lạ thường.

"Anh ờ...anh..." – Harry ấp úng, ngại ngùng khi để cô bắt gặp anh đang ngắm cô bạn gái thân nhất của mình tắm...

Nhưng rồi đột nhiên Harry chợt thấy khóe môi cô hơi nhếch lên... Phải chăng cô đang cố tình trêu tức anh? Chắc là vậy... nếu đã thế thì...

Không chần chừ suy nghĩ, anh thu hết can đảm bước lại gần, dấn thêm một bước rồi lại một bước nữa. Vẻ mặt đắc chí của Hermione chợt biến mất, cô tái xanh cả mặt rồi lại đỏ hồng như xôi gấc theo mỗi bước chân ấy.

Và rồi anh đột ngột ngồi thụp xuống bên cạnh thành bồn tắm, giọng mơ màng.

"Chào buổi sáng Hermione!... xin lỗi, vừa rồi anh quên... Thôi thì để đền bù, anh tình nguyện chà lưng cho em sáng nay vậy. Nào... giờ thì em muốn anh giúp em kì cọ ở chỗ nào..." – Anh kéo dài câu hỏi, tay khẽ chạm vào mặt nước khiến cô hốt hỏang la tóang lên.

"Óai, đừng!" – Hermione giờ đã ngụp hết cả người trong nước, chỉ còn lú mỗi cái đầu lên –"Đừng Harry... đừng... ý em là...cám ơn... nhưng... ờ... em tự lo được mà...cám ơn."

"À vậy sao? Em không cần nữa hả? Vậy thì anh xuống nhà làm thức ăn sáng chờ em ha!"  Nói rồi anh đứng dậy, quay lưng bước ra và không giấu nổi một nụ cười khóai chí. Có vẻ như anh vừa thắng một trò chơi với Hermione Granger, phù thủy thông minh nhất mọi thời đại.

Còn Hermione thì vẫn chưa kịp hòan hồn với những gì vừa xảy ra. Cô chỉ có ý trêu anh một chút...thế mà cuối cùng lại là nạn nhân của chính trò chơi... Đến tận bây giờ mà nước trong bồn vẫn còn ùng ục nổi đầy cả bong bóng đây này... không lẽ người cô nóng đến thế, làm nước sôi cả lên...

Harry chết tiệt...

~ Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top