19
<recollection>
Ngày chúng tôi uống những viên thuốc đó.
"Tớ sẽ mang đi cùng với tớ những thứ tiếp sức cho mình," Miach nói.Tôi đã nhận một cuộc gọi từ cô rồi ra ngoài sông vừa lúc mặt trời sắp lặn vào đêm đó. Cô đang đổ xăng từ một cái can nhựa lên một chồng sách to ụ nằm trên bờ sông. Tôi không biết bằng cách nào mà cô ấy mang hết chúng ra đó. Tôi hỏi cô đang làm gì, trong khi nhận thức được mình đang hỏi một câu quá hiển nhiên, ấy thế vẫn cảm giác rằng đó là vai trò được yêu cầu của mình: hỏi bất chấp mọi thứ.
"Tớ sắp đốt chúng. Sạch sành sanh."Nếu quả thực vậy, thì núi sách đây đại diện cho toàn bộ thư viện của của cô, mà cô đã cần cù tích cóp nhờ tiền tiêu vặt bao năm. Hồi đó tôi chưa bao giờ tới nhà cô, nên chẳng có đường nào để tôi biết liệu chỗ này có phải là tất cả số sách của cô. Tuy nhiên có vẻ Miach không nói dối.
"Tớ không nghĩ mình có thể đi mà đống này còn đây."
"Đi đâu?"Miach vươn tay chỉ ra xung quanh chúng tôi, không, toàn thể thế giới. "Tới phía bên kia, cách xa nơi đây. Tới chốn người đời gọi là thiên đường và địa ngục. Tới hư vô. Tớ e rằng những thứ nho nhỏ này sẽ níu chân tớ lại. Bên cạnh đó, nếu tớ chờ lâu hơn chút nào nữa thì tớ sẽ quá yếu để mang chúng theo."Miach trút cạn giọt cuối cùng từ cái can nhựa cô mang. Cô nhìn vào bên trong và nhăn mặt, rồi hướng cái miệng can về phía tôi.
"Ự. Mùi xăng ghê quá. Ngửi tí không?"Tôi lịch thiệp chối từ."Khi một hoàng đế mới lên trị vì Trung Quốc, họ sẽ đốt tất cả pho sách sử. Để họ có thể những trang sử mới," Miach kể tôi nghe trong khi vặn cái nắp can lại.Tôi gật đầu tán dương, tận hưởng cảm giác đồng thuận với cô ấy. Cứ mỗi khi tôi làm vậy, tưởng chừng Miach đang chép lại một chút bản thân cô lên tôi.
"Rồi, vào thời điểm nào đó, cả thế giới này sẽ trở thành một cuốn sách siêu khổng lồ," Miach kể. Con người nghĩ họ có thể ghi chép lại mọi thứ, nên họ đã làm vậy.Sự xuất hiện của quét CAT đã thay đổi thế giới.Chụp tia X chỉ là các bức ảnh, nhưng quét CAT là phóng các tia X từ nhiều góc độ, kết hợp thành một hình ảnh nhờ các công thức áp dụng trên máy tính trước khi dữ liệu xuất ra dưới dạng đồ họa. Một bức ảnh chỉ là một đại diện, nhưng quét CAT là một hồ sơ.
"Cậu có nghĩ WatchMe giống một phần trong đó không?" tôi hỏi.Miach rút vài cây diêm từ túi ra và gật gù. "Đấy là dạng tối hậu của hồ sơ cơ thể."Cơ thể chúng tôi đang bị thay thế bởi một hồ sơ, và mọi sự bắt đầu từ quét CAT. Cái gì diễn ra tiếp theo cũng chỉ là vấn đề về mức độ. Nó cứ liên miên, đã và đang diễn ra. Đấy là điều WatchMe dự định đạt tới.
"Do đó mà tớ muốn chết khi còn là thiếu nữ, trước khi tớ cho cái thứ đó vào người mình, trước khi tớ trở thành thứ gì đó để đọc, như một cuốn sách.
"Để chứng minh cặp ngực này, cái mông này, cái bụng này, không phải là sách."Cậu nghĩ tại sao con người lại viết?"Tôi nhún vai.
"Vì chữ viết sẽ còn lại. Có lẽ là tới vĩnh hằng. Hay chí ít là gần gần thế. Vì vậy Kinh Thánh được viết ra. Và kim tự tháp cũng là một kiểu hồ sơ."Con người đã luôn bị ám ảnh bởi tư tưởng về sự vĩnh hằng. Chưa có thời đại nào khác thuyết phục được nhiều dân chúng hơn rằng cơ thể họ là thứ bất diệt. Tuy tuổi già còn treo đó, như một tiếng gào yếu ớt hồ như không nên tiếng của thân xác tự nhiên, chắc chắn sẽ chẳng mấy chốc bị chinh phục. Tính man rợ đã bị đánh bại.
"Có lẽ Thời Kỳ Loạn Lạc là một hình thức phục hồi, trả lại sự cân bằng của sự vật về trạng thái tự nhiên của nó," Miach vừa nói vừa thở dài.Miach bước lại chỗ tôi đang đứng sau cô, và cô nhìn tôi.
"Gì thế?" tôi nói, và cô ấn những cây diêm vào tay phải tôi rồi gấp ngón tay tôi lại quanh chúng. Đôi tay lạnh của cô chà lên da tôi làm tôi thấy khoan khoái."Cậu có thể làm việc này cho tớ không? Tớ đã đi tới nước này, nhưng không nghĩ mình có thể làm nốt."
"Được thôi," tôi đáp.Giống một vận động viên thắp bừng ngọn lửa thiêng, tôi nghiêm trang ném cây diêm lên đống sách. Lửa bén tắp lự, hóa tro đống đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nữa thôi. Mặt trời đang lặn nhuốm bờ sông bằng ánh sáng lạ lùng, trong khi ngọn lửa sáng rừng rực hắt ánh sáng của nó lên mặt chúng tôi từ bên dưới."Ngày xưa ở Nhật Bản họ đốt xác thế này."
"Thật hả?"
"Tất nhiên, mọi thứ thay đổi sau Thời Kỳ Loạn Lạc." Miach mỉm cười. Mọi thứ đã thay đổi. Sau khi cơn đại loạn bước vào siêu kiểm soát. Và nó đông đặc nhanh đến nỗi không thể nào bị lay chuyển."Họ gọi đó là hỏa táng. Họ sẽ đặt những thứ người kia yêu thích trong cuộc đời họ vào quan tài họ. Phong tục đó chấm dứt khi người ta bắt đầu hóa lỏng cơ thể.""Đây là lễ hỏa táng của cậu à, Miach?" tôi thắc mắc.
"Ừ," cô trả lời. "Vì họ sẽ không đặt số sách này vào quan tài tớ. Chúng đã cho tớ sức mạnh, nên tớ sẽ mang chúng theo bên mình.
"Chúng tôi đứng đó một hồi lâu, tới lúc mặt trời lặn, và sách của Miach hóa tro tàn cũng như lễ hỏa táng của Miach kết thúc. Rồi chúng tôi ngồi trên bờ sông mà nhìn ra phố phường. Miach lấy một ngón tay chỉ vào các tòa nhà mà đọc tên, vừa nói, "Kia là vĩnh hằng. Kia là lâu đài của những người tin mình là bất diệt. Đó là vua. Đó là chính phủ. Chúng là những cái tên cổ đặt cho thành trì luật lệ mà các sinh phủ đã chia nhỏ chúng thành các mảnh tí hon."
"Tớ muốn đá vào ống quyển của sự vĩnh cữu của họ. Giáng cho nó một đòn bất ngờ."
"Tớ muốn đánh vào chỗ nào có thể đau của dòng thời gian bị đóng băng của họ."
"Cái chết chúng ta sẽ như thế ư?" tôi hỏi. "Thế giới sẽ thay đổi không?"
"Mọi thứ sẽ đổi, vì chúng ta," Miach đáp lời.
</recollection>
"Cuối cùng chúng ta đã tới đây," Miach nói, và cô nhảy một điệu jig ngắn tại chỗ. Tap tap tap. Cô ấy cao hơn chút, và ngực cô ấy phì nhiêu hơn của tôi. Nhưng cô vẫn là một thiếu nữ dễ thương.
"'Cuối cùng', ý cậu là sao?"
"Tới một thế giới lý tưởng."
Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói tới cái gì.
"Tớ đang nói về Utopia, Kirie Tuan ạ. Một Nhà Nước Toàn Cầu. Như trong sách của Aldous Huxley."
Tap tap.
"Chúng ta sẽ đấu tranh cho thiên đường, hay chúng ta sẽ đấu tranh cho sự thật? Sau Thời Kỳ Loạn Lạc, nhân loại đã chọn thiên đường. Chúng ta đã chọn sự vĩnh hằng giả mạo; chúng ta đã chọn khước từ sự thật rằng chúng ta không hơn gì một hợp thể các miếng vá thích ứng qua quá trình tiến hóa để tồn tại trong hoàn cảnh này hoàn cảnh kia. Chúng ta có thể đạt được, chỉ khi có thể chế ngự bản chất. Nếu có thể biến mọi thứ quanh ta thành nhân tạo, chúng có thể sẽ là của chúng ta. Và chúng ta đã đi tới nước không thể thối lui."
Tôi chau mày, vẫn giương cao khẩu súng.
Không phải cậu là người ghét thế giới đó sao? Không phải cậu là người đã chối bỏ nó sao? Cậu, Mihie Miach?
Ta-ta-tap.
"Ba tớ kể tớ rằng cậu là—"
"Sự thật đó, một con người không có ý thức. Hay có thể nói, một người không cần ý thức. Tớ nên nói là mình đãlà một người không có ý thức, vì tớ đã chết và tìm được cái tôi. Nó được sinh ra ở đây."
Miach dang rộng hai tay và quay tròn như một nghệ sĩ ballet, chỉ cho tôi thấy cái hang bằng thép.
Viiuu, viiuu, viiuu.
Ngọn gió quật vào dãy Caucasus cao chót vót tạo ra âm thanh buồn bã như tiếng sáo khi nó lọt qua khe hở đi vào boong-ke.
Viiuu, viiuu, viiuu.
"Đây là cơ sở giám sát cho đường dây mãi dâm của quân đội Nga. Những cô gán chúng bắt được trên chiến trường bị lính Nga cưỡng hiếp ở đây mỗi ngày."
Viiuu, viiuu.
"Một trong các tên cấp tướng từng hiếp tớ thường hay bắt tớ sờ vào khẩu Tokarev cổ của hắn trong khi hắn cứ đút dương vật vào tớ không biết bao nhiêu lần. Đây là súng, hắn nói, đây là thép, đây là sức mạnh—cứ như nó là dương vật thứ hai của hắn. Hắn sẽ dí nó vào miệng tớ và bắt tớ bú nó, hết lần này tới lần khác, rồi lại lần khác nữa."
Tôi đã khóc mất rồi.
Và tự hỏi cần phải có cái loại ý thức nào để nghĩ tới chuyện như vậy và nói một cách quá ư điềm tĩnh, quá ư sáng ngời.
Viiuu, viiuu, viiuu.
Tôi đặt một tay lên miệng để kiềm lại cơn buồn nôn.
"Tớ bị nhét cây súng vào mồm, đang bôi nó bằng nước dãi của mình, khi ý thức của tớ thức tỉnh. Cái hang thép này ngập tràn các thứ dịch—tinh dịch, dâm thủy, máu, nước mắt, nước mũi và mồ hôi. Trong thứ dung dịch đó, tớ được sinh ra lần nữa."
Ta-tap, ta-tap, ta-tap.
"Rốt cuộc, vài đội viên dân phòng và một công ty MRS do người Chechnya thuê đã giải cứu tớ. Tớ được nhận nuôi bởi một chương trình của Cục Nuôi Nhận Nhật Bản, họ đang tìm kiếm biện pháp phòng chống vấn đề suy giảm dân số, và thế là tớ đến Nhật."
"Cậu đã kể tớ rồi," tôi xoay xở thốt nên lời trong khi mắt và mũi rưng rưng. Phần nào đó tôi đã mất khả năng kiềm chế cảm xúc bên trong mình. "Cậu đã nói tớ rằng cậu ghét thế giới này. Thế giới yêu-và-được-yêu này đã cố siết cổ cậu bằng lòng tốt. Nhưng nó có thật sự tệ vậy không? Nó có tệ hơn Chechnya không? Xã hội chúng ta có là một nơi ghê gớm hơn cái boong-ke này?"
"Tớ đã không biết phải làm gì," Miach nói.
Ta-ta-tap.
"Khi tớ 12 tuổi, cậu bé sống cạnh nhà tớ đã treo cổ mình."
Ta-ta-tap, ta-ta-tap, ta-ta-tap.
"Cậu ta nói ghét thế giới này, rằng cậu ta không thuộc về nơi đây. Tớ đã suy nghĩ về chuyện đó. Tớ biết con người có thể dã man thế nào. Và tớ biết họ có thể trở nên tuyệt vọng thế nào khi cố sức trấn áp bản chất đó. Tớ nghĩ rằng xã hội này, xã hội sinh phủ, hệ thống chủ nghĩa sinh mệnh này đều sai lầm. Một xã hội muốn tớ tự điều tiết cái tôi bên trong, dầu cho trong khi mọi người đang tự sát khắp quanh tớ, nó mới kỳ lạ sao."
Đúng là xúc cảm mạnh mẽ của Miach đã truyền cho tôi và Cian một cái nhìn khác về thế giới và về một xã hội dựa trên giám sát cơ thể, sức khỏe con người liên tục, coi chúng giá trị hơn hết thảy thứ khác. Một xã hội nơi tự giám sát bản thân nghiêm ngặt là con đường duy nhất tiến tới hòa bình và hài hòa.
"Đúng vậy, cậu căm ghét hệ thống của thế giới này. Bởi thế mà khi cậu kêu gọi chúng tớ cùng chết, tớ và Cian đã đồng ý."
Có gì đó trong cách tôi đang nói gợi tôi nhớ lại lúc còn học cao trung, tôi đã nói thế nào. Như khi tôi còn là một thiếu nữ, ăn bữa trưa cùng với Mihie Miach và Reikado Cian.
"Nhưng tớ đã nghiệm ra vài điều khi cùng ba cậu rời đi, Tuan."
"Điều gì?"
"Đó là con người có thể thay đổi. Nếu con người phá được bức tường ý thức."
Ta-ta-tap tap. Ta-ta-tap tap.
"Vậy là cậu không gầy dựng đống hỗn độn này vì cậu ghét thế giới," tôi nói, cuối cùng cũng cũng hạ súng.
Miach tiếp tục khiêu vũ cho một người khán giả duy nhất. "Đúng vậy. Tớ yêu nó. Tớ yêu nó bằng cả thân xác linh hồn mình—và tớ muốn khẳng định nó. Tớ muốn cứu chữa thế giới này khỏi sự nhiễm trùng, cái 'tôi' và 'bản ngã'." Nét mặt Miach trông nghiêm túc. Vũ điệu của cô nhanh hơn. "Tớ đã viết hầu hết mã nguồn cho mạng lưới thần kinh mà ba cậu và bạn ông cài vào não giữa của những người sử dụng WatchMe trên trái đất. Trong vài sinh phủ, có backdoor trong hệ thống điều khiển WatchMe. Backdoor được dành cho chúng tớ. Đã có sẵn đường đi rồi thì dễ dàng tạo một khát vọng chết có đồ thị dạng hyperbol trong nhiều người thôi."
Những gì họ phải làm là đặt lại giá trị của cái chết cao hơn ý chí muốn sống của nạn nhân để đám người đó quên đi khát vọng sống. Với những kẻ bỗng dưng thấy chết thật là hấp dẫn khó cưỡng – một lựa chọn nên làm, thì do họ không tránh được hiệu ứng của hệ thống đánh giá sai lầm.
"Nhưng mấy lão già khú kia sợ."
"Những người điều hành nhóm Thế Hệ Mới."
"Phải, và ba cậu là nhà tư tưởng đứng ở vị trí trung tâm của họ."
"À đúng. Ông khẳng định rằng tạo ra một con người hoàn hảo cho xã hội chúng ta sẽ biến linh hồn thành tạo vật vô dụng. Buồn cười thật, phải không?"
"Tớ không cười đâu." Miach dừng nhảy múa và đập hai tay lại thành một tiếng lớn. Tôi nghe thấy tiếng vọng vang dội đi qua cái buồng tối om. "Tớ đã nhận ra chúng ta phải làm điều đó. Ngay lúc này đang có hàng vạn thanh niên thiếu nữ đang tự sát khắp thế gian. Cả người lớn nữa. Chúng ta không bao giờ loại bỏ hoàn toàn được tính man dại khỏi con người ta cả. Chúng ta không thể quên được trước khi là tập thể các sinh phủ nhỏ, trước khi là một phần của hệ thống hay mạng lưới của quan hệ, chúng ta là động vật, đơn giản và mộc mạc—một bản chắp vá các đánh giá của chức năng, logic và cảm xúc được buộc chặt với nhau thành một gói."
"Nên cậu nghĩ nếu con người chết vì không thể thích nghi được thế giới này—"
"Phải. Thì ta nên từ bỏ làm người ngay từ đầu đi."
Ta-tap, ta-tap, ta-tap.
Miach trở lại và tiếp tục buổi khiêu vũ nhỏ của mình. "Do đó, chúng ta nên từ bỏ nhận thức. Chúng ta nên từ bỏ nón đồng giáp sắt và trở nên một phần của cái thế giới đang gặm nhắm xương tủy chúng ta. Chúng ta nên từ bỏ 'là chính mình'. Loại bỏ cái 'tôi' và ý thức cũng như mọi thứ khác mà môi trường đã lén lút gài vào chúng ta. Chỉ khi đấy xã hội chúng ta mới đạt được sự hài hòa mà nó đang phấn đấu tới."
Ta-ta-ta-ta-tap, ta-tap, ta-tap-ta.
"Họ từng hay dặn lính tráng rằng họ không cần phải mặc giày vừa người, họ phải chỉnh người cho vừa giày. Và chúng ta có thể làm vậy, một cách dễ dàng."
"Nếu các bô lão đồng ý với cậu."
Một lần nữa, điệu nhảy của Miach ngưng lại. Cô buông thõng hai vai trong tiếng thở dài thườn thượt. "Quả vậy. Mấy lão già nghĩ dấu chấm hết của ý thức là một kiểu chết. Dầu cho có một dân tộc thiểu số đã sống hàng ngàn năm trên dãy núi Caucasus mà không cần thứ gì gọi là ý thức. Miễn là một hệ thống chín chắn được vận hành, không cần phải có quyết định của nhận thức. Chúng ta có một hệ thống có lợi đôi bên đầy đủ, chúng ta có phần mềm cho ta biết phải sống thế nào, chúng ta đã khoán mọi thứ có thể, thế ta cần gì ý thức nữa? Vấn đề không phải là ý thức, mà là nỗi đau của việc có ý thức mang lại cho chúng ta khi ta bị buộc phải kiểm soát bản thân vì sức khỏe hay vì cộng đồng."
"Chúng ta không cần ý chí, chúng ta không cần ý thức. Và chuyện này có liên hệ thế nào với sự hỗn loạn trên thế giới hiện tại?"
"Đơn giản thôi. Nếu thế giới chệnh choạng trên bờ vực của sự diệt vong, các lão già sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài nhấn nút."
Tất nhiên. Nó quá đơn giản.
"Vậy là cậu đang đẩy họ tới chỗ phải tước đoạt đi ý thức của chúng ta?"
"Đúng thế."
"Thế là cậu đã bí mật sắp đặt toàn bộ câu chuyện?"
"Đúng luôn. Nói đúng ra, đấy không phải là một cái nút thực. Nó là một chuỗi mã."
Mã. Một chuỗi các ký tự bắt thế giới phải đi vào con đường định trước.
Rằng thế giới nên thế.
"Chúng tớ đã cố tự nắm lấy quyền hạn đó nhưng không thể. Đấy là khi sự chia rẽ trong nhóm Thế Hệ Mới xảy ra. Nhóm đa số tin rằng ý thức phản thân – cái phần nói rằng 'Tôi là tôi', phải được tôn trọng với tư cách là một bộ phận thiết yếu của nhân loại. Nhóm thiểu số, tức chúng tớ, tin rằng trong xã hội đã được hoàn thiện của chúng ta, chỉ có duy nhất não người còn tồn tại, và ý thức chỉ tổ gây đau buồn và nó nên bị quét sạch. Họ gọi chúng tớ là lũ dị giáo, vì thế mà tớ phải bỏ chạy, về lại với những người Chechnya đã từng cứu tớ trước đây."
Miach và đồng phạm đã sử dụng quyền hạn của mình một cách tối đa.
Họ đã xâm nhập vào một vài máy chủ sinh phủ, những máy họ đã đặt cửa và họ đã thay đổi được một cách trực tiếp hệ thống giá trị trú ngụ trong não giữa của mỗi cư dân. Ấy vậy những vệ sĩ già nua, mặc cho ký ức về Thời Kỳ Loạn Lạc, và mỉa mai thay là những kẻ còn tôn sùng linh hồn, họ vẫn tin chắc vào sức mạnh ý thức con người. Theo Miach, chính ba tôi là người chủ đạo trong hầu hết các quyết định.
Tôi nhớ ngày ấy, khi tôi 8 hay 9 tuổi và khi người phụ nữ trong phiên họp đã đay nghiến ba tôi về caffeine. Bấy giờ ông đã bị khuất phục trước bà ta, lòng tự trọng của ông tan chảy như cây kem giữa ngày hè, nhưng ở đây, ông đã tin vào linh hồn con người, vào sự tồn tại của cái "tôi" cho tới phút cuối.
Tôi thấy mình càng lúc càng buồn. Buồn vì ba tôi đã chết thế nào. Nhiêu đây là dư lý do để báo thù cho ông.
"Ba cậu quááá cứng đầu đi," Miach than, vừa cười vừa chỉ vào tôi. "Ông đã thấy hàng trăm ngàn người chết theo cách tệ nhất có thể—tự sát—và ông tiếc thương cho họ, nhưng ông vẫn tuyên bố chúng ta cần ý chí con người, ý thức chúng ta. Tớ không đồng thuận. Tớ thấy mình phải làm gì đó. Tớ muốn tạo ra một thế giới không có linh hồn, để bù đắp hàng trăm ngàn linh hồn chúng ta mất đi mỗi năm."
Viiu, viiu, vii, viiu.
Viiu, viiu, viiu.
Gió thổi qua buồng, qua chỗ chúng tôi đang đứng.
Tôi nâng súng lên lại, đôi mắt nhắm vào ngay trái tim của Miach, họng súng chĩa vào Miach.
"Cian đã chết. Ba tớ đã chết. Cậu đã giết họ."
Miach gật đầu, mặt cô gay gắt. "Tớ phải làm vậy. Cậu nên biết là họ được chọn ngẫu nhiên từ mọi đối tượng tiềm năng."
"Ba tớ chết không phải là ngẫu nhiên."
"Đúng là thế. Ba cậu chết vì niềm tin của ông." Cô chỉ vào khẩu súng trong tay tôi. "Còn cậu thì sao, hả Kirie Tuan?"
Tôi lắng nghe giọng nói của mình ở bên trong. Liệu giọng nói này có chết khi tôi mất đi ý thức, ý chí của mình? Liệu ý thức của tôi, cá tính của tôi, sẽ tan biến, để lại mỗi một hệ thống đằng sau? Để lại mỗi một cái tôi minh bạch? Liệu tôi sẽ làm tất cả những gì phải làm theo lý, không bao giờ phân vân, luôn luôn làm việc, vô vàn chức năng của tôi sẽ được tự động sử dụng?
Một bộ não hài hòa là một bộ não đã gạt đi mọi thứ mù mờ. Không, là vứt bỏ.
Không có sự mù mờ, thì không có sự lựa chọn. Không có sự lựa chọn, mọi thứ đều dễ dàng.
Tôi hiểu rằng mọi thứ quanh tôi sẽ có ngoại hình chính xác như cách nó luôn có. Nếu ý thức con người chưa bao giờ hoàn thành được thứ gì quá quan trọng, mất mát của nó chẳng thay đổi mấy.
Con người đi mua sắm, cứ như thuở xưa họ đã từng.
Con người đi làm, cứ như thuở xưa họ đã từng.
Con người sẽ cười cứ như thuở xưa họ đã từng.
Con người sẽ khóc cứ như thuở xưa họ đã từng.
Tất tần tật phản ứng sẽ trở nên rành mạch và đơn giản. Làm bởi chúng là thứ bạn có bổn phận phải làm.
Không phải đây chỉ là nghi thức chuyển giao mỗi chúng ta phải đi qua để tạo ra sự vĩnh hằng đang đến sao?
Tôi nghĩ chắc là vậy.
Không phản đối.
≡
"Nên cậu muốn trở lại cuộc sống không có ý thức của mình. Trở lại thiên tính mà dân tộc cậu từng có."
Miach nhìn xuống, rồi khe khẽ gật đầu. "Có lẽ là thế thật. Phải, tớ nghĩ cậu đúng."
"Vậy gạt chuyện đó sang bên thì có lẽ tớ có thể trả thù rồi."
"Hử?"
Miach chớp mắt. Trả thù? Cứ như cô ấy chưa một lần xem xét đến ý nghĩ này trong suốt thời gian tôi đang tìm đường tới chỗ cô ẩn náu, mang theo cái chết của Cian và ba tôi.
Chừng đó đủ khiến tôi muốn bật cười. Cô ấy là Mihie Miach chính cống, cô gái này đây. Lạ lùng là, tôi thấy khuây khỏa làm sao.
Nè, Miach. Cậu có biết bao nhiêu lần tớ đã nghĩ tới giết cậu từ thời khắc khuôn mặt của Reikado Cian đập lên đĩa caprese của cậu ấy cho tới khi tớ tìm được đường tới chỗ trú của cậu ở Chechnya không?
"Cian đã không cần phải chết. Vì vậy mà cậu đã gọi cho cậu ấy để bảo cậu ấy phải chết."
"Cậu nghĩ vậy à?"
"Cậu phải thanh minh cho ý thức của chính cậu, đối diện với một thực tế đã được sắp đặt trước và không thể nào dừng lại."
"Tớ không chắc lắm."
Tôi gật đầu, siết chặt bàn tay trên tay súng. "Do đó tớ sẽ trả thù cho Cian và ba tớ, ngay tại đây."
"Bằng cách nào?"
"Tớ sẽ biến thế giới cậu luôn mong muốn thành hiện thực. Và tớ sẽ không để cậu tham gia vào nó."
Viiu, viiu, viiu.
Tôi kéo cò.
Thụp, Miach ngã lên mặt sàn bằng thép.
Cùng với một âm thanh nhỏ bé dường như được moi ra từ cơ thể, một tiếng rít the thé bật vội ra từ miệng cô nói rằng "Giờ cậu sẽ tha thứ tớ chứ?"
"Cho Cian và ba tớ?"
"Ừ."
"Tớ đã trả thù xong rồi."
Tôi khuỵu xuống chỗ cô nằm và đưa tay vuốt tóc cô. Một dòng máu đỏ rò ra từ khóe miệng cô trông đẹp đẽ trên làn da trắng muốt của cô. Đôi mắt cô nhìn xuống một cách yếu ớt, nhìn vào mặt sàn nơi lũ đàn ông đó đã bộc lộ thú tính của mình.
"Làm ơn, mang tớ theo cùng cậu."
"Tới đâu?"
"Tới nơi...... tớ nhìn được dãy Caucasus."
Máu Miach đang chảy ra từ hai lỗ đạn tôi tặng trên ngực cô.
Một cho Cian.
Một cho ba tôi.
Tôi vất cô trên vai và bước qua buồng. Đúng như Miach luôn nói. Như Uwe nói. Tôi không quan tâm tới chuyện xảy ra cho thế giới. Bất chấp quần chúng có đang đập vụn những người lính mặc màu hồng ngụy trang và bất chấp những vũ khí vô dụng không-gây-chết-người của họ có làm gì. Bất chấp người ta có dùng dao đâm chém người kia. Bất chấp các trưởng lão có nhập dòng mã cuối cùng để dừng mọi chuyện.
Tôi mang Miach ra một góc boong-ke, nơi nhô ra ngoài sườn núi tựa một sân khấu. Tuyết ùa vào cửa vào đang mở toang hoang.
Tuyết trắng trên núi đen.
Tôi thấy chúng cao vời vợi, đỉnh chúng được băng che phủ.
"Cậu sẽ ở lại và quan sát chứ?"
"Quan sát gì?"
"Quan sát ý thức của tớ kết thúc."
Tôi gật đầu.
Tôi đã bắn những viên đạn. Chúng được bắn không bởi ý chí của ai khác ngoài của tôi.
Tôi đã làm. Tôi đã làm.
Tôi.
Làn khói trắng của hơi thở cuối cùng phù ra nơi miệng Mihie Miach.
Cơ thể cô ấy, não cô ấy, mất đi thân nhiệt, và ý thức cô ấy—thứ làm nên Miach—tàn lụi, nhờ vào một cơ chế đơn giản, cổ xưa có tên là chết. Nó chẳng phân biệt ý thức của cô ấy là một bản sao trong não.
Trong giây lát, tôi đứng lặng trong những hạt tuyết cuồn cuộn bay vào buồng.
Tiếng một giọt máu rơi rớt từ chiếc vỏ hết hạn của Miach làm tôi tỉnh lại.
"Ở đây lạnh lắm," tôi nói với bức phông của núi non, vẫn giữ Miach trong vòng tay.
Tôi cảm thấy một cơn lạnh bò qua má tôi.
Tôi tự hỏi thân xác tôi sẽ chấm dứt ở đâu và gió lạnh bắt nguồn từ chốn nào.
Đường ranh giới đã mờ nhạt sẵn trong tâm trí tôi.
Viiu, viiu, viiu, viiu.
Tạm biệt, tôi.
Tạm
biệt,
t—
</body>
</etml>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top