16
<recollection>
3 chúng tôi đang ngồi trên sân thượng, mỗi đứa với bữa ăn trưa của mình. Khẩu phần của tôi và Cian đều được mẹ chúng tôi quyết định dựa trên các lựa chọn được một chuyên gia thiết kế khuôn mẫu lối sống đưa ra để đảm bảo kiểm soát cân bằng dinh dưỡng một cách hoàn hảo cũng như hương vị vừa phải—nhằm không kích thích tâm hồn tươi trẻ của chúng tôi một cách quá mức bằng những hương vị đáng hổ thẹn.Các bà mẹ của chúng tôi chỉ cần phải làm thức ăn.Mùi vị chúng tôi cần đã được xác định bởi một chuyên gia thiết kế khuôn mẫu lối sống – người đã được huấn luyện đặc biệt, người có thể đọc được những cái cơ thể chúng tôi thích và ưu chuộng. Thiết kế viên sau đó sắp xếp mọi nguyên liệu cần thiết trên mạng, phối hợp với phần mềm quản lý hộ gia đình chúng tôi để chắc chắn là thực đơn nằm trong khả năng chi tiêu của gia đình.Nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống chúng tôi đang càng lúc càng bị chia nhỏ thành nhiền phần. Khoán, khoán, khoán cho kẻ khác. Khi còn rất nhỏ, tôi có cảm giác rằng mọi thứ không bị chia nhỏ lắm. Tôi khá chắn là mình còn nhớ mẹ tôi buồn phiền vì cái lứa tuổi, chiều cao, cân nặng, tỉ lệ mỡ cơ thể của tôi khi tôi khoảng 5 tuổi. Bà sẽ đọc các biểu đồ, cân đo tôi các kiểu, rồi đưa ra thực đơn riêng của bà.Bữa trưa của Miach không có chút gì giống chúng tôi. Thực đơn đơn giản cùng cực, với hai phần ba cái hộp bento khá lớn là cơm trắng và một cục nửa đen nửa đỏ to bự ở giữa hộp – tôi nghĩ chắc nó là món umeboshi mơ muối.
"Shiga Naoya từng nói Nhật thua trận là vì họ ăn cơm trắng," Miach nói, má ních đầy cơm trắng trộn muối mè. Một hạt gạo con dính trên má cô.
"Trận chiến nào?""Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai. Đó là một cuộc chiến giữa hai nước, Mỹ và Nhật."
"Nhưng không phải cả hai nước đó đã bị chia thành các sinh phủ rồi sao?"
"Phải, nhưng đây là hồi Mỹ còn là một quốc gia. Trước Thời Kỳ Hỗn Loạn."
"Ưm, Miach, tuyệt quá, nhưng cậu dính cơm trên mặt kìa," Cian chen ngang, cười khúc khích.
"Ồ." Miach lấy ngón tay trỏ sờ lên nó rồi búng đi.
"Vì sao lúc nào cậu cũng ăn nhiều thế, Miach?""Vì tớ thích ăn. Và nếu tớ không ăn nhiều chừng này, đầu tớ sẽ không hoạt động tốt.
"Tôi nhìn qua nhìn lại bữa trưa của tôi và của Miach. "Cậu không có bao nhiêu món ngoài cơm trong đó. Nó gần như toàn là cơm. Và bento của cậu cũng to nữa."
"Thế mà tớ gầy. Tức cười, đúng không? Chất béo nâu trên lưng tớ hoạt động trao đổi chất kha khá. Tớ đốt sạch và không có tí thức ăn nào tới được não tớ. Do đó tớ phải ngốn thật nhiều đồ ăn vào. Giá mà có cuộc thi ăn nhanh, tớ cá là tớ thắng đó."
"Nó là cái gì?""Những cuộc thi mà tại đó người ta sẽ thử xem ai ăn được nhiều nhất và nhanh nhất. Tin tức truyền thông thường chiếu những cảnh như vậy, trước Thời Kỳ Hỗn Loạn. Nó không lành mạnh đến sốc quá trời quá đất luôn. Những thứ mà đám người trong các phiên họp đạo đức rất thích nói xấu."Nghe có vẻ khá là kinh khiếp. Tôi không hiểu được có niềm vui nào ở chỗ ăn cho lắm rồi phá hư bụng và ruột mình. Tôi ngồi xuống trên tầng thượng, nhìn xuống đường phố thiếu vắng hình dạng hay sắc màu có thể gây phấn khích quá đà.
"Vậy, cậu nói với ba hay mẹ cậu muốn ăn gì vào buổi trưa à?""Tớ không làm vậy. Tức, tớ tự làm bữa trưa. Tất nhiên mẹ tớ muốn tớ sử dụng lão chuyên gia thiết kế khuôn mẫu lối sống tọc mạch hay gì gì đấy. Không cảm ơn."
"Không phải sẽ ảnh hưởng xấu đến điểm SA của mẹ cậu nếu con gái bà không nghe theo lời khuyên sức khỏe?""Có thể có. Hoặc có thể không. Tớ chưa bao giờ thật sự dám chắc về mấy điều đó. Cậu biết là người xưa có câu, 'Trẻ con lớn khôn bất chấp cha mẹ.'"
"Ừ, nhưng không phải khác chút sao? Tớ nhớ nó là: 'Dù không có cha mẹ, trẻ con sẽ nên người.'"
"Đúng, đó là bản gốc. Nhưng có ông nhà văn này tên Sakaguchi Ango, ổng đã nói rằng trẻ con sẽ nên người mà không có thứ hành lý vô dụng là ba mẹ chúng. Thế thì sẽ khác rất nhiều với nói một đứa trẻ sẽ lớn khôn dù không có sự giúp đỡ của ba mẹ. Tất nhiên, có đống người với ý kiến khác nhau về cái được gọi là nên người."
"Sakaguchi, hử? Nghe thú vị đó."
"Cậu có tải nó về từ Borgesnet. Tớ khuyên cậu nên thực sự đọc nó—tức là, bằng mắt cậu—thay vì dùng máy đọc."Nói vậy, Miach gắp lên một cục cơm lớn rắc muối mè rồi tọng vào mồm. Cảnh cô ấy nhai nhồm nhoàm với má phồng lên thật ngố đến nỗi tôi phải bật cười."Gì thế?"
"Cậu có thật sự cần phải nhét tất cả một lúc như kia không?"
"Tớ chỉ đang cố bắt kịp các cậu thôi. Các cậu còn quá ít đồ ăn tới mức nếu tớ không ăn nhanh thì không bao giờ kịp cả."
"Đừng lo lắng về đuổi kịp tớ," Cian nói. "Kiểu gì tớ cũng luôn để lại một ít mà." Cô đóng hộp bento lại với một tiếng cộp nghe rõ to. "Ba mẹ tớ muốn tớ ăn, mà nó hơi quá nhiều đối với giữa ngày."
"Ồ thật hả?"
"Ừa. Ý tớ là, tớ không đói mấy cho tới 2 hay 3 giờ đâu. Giữa trưa mà tớ còn thấy no từ hồi bữa sáng nữa kia."
"Cậu có biết tại sao ta ăn trưa vào buổi trưa không?" Miach cất tiếng hỏi trong khi mồm đầy cơm.Tôi nhún vai. "Là do chúng ta đói?"
"Cian có vẻ không phải rồi."Tôi nhìn sang chỗ Cian, rồi cúi đầu. "Ờ nhỉ. Xin lỗi."
"Không sao đâu, cậu không phải xin lỗi."
"Không ai trong các cậu phải xin lỗi cả," Miach gia nhập. "Con người đói bất cứ khi nào họ thấy vậy, trời sinh ra thế. Có điều hệ thống trường học không chấp tính linh hoạt tự nhiên của con người."
"Maa, nếu cậu định mời một nhóm ăn, thì ăn chung với nhau có lý đấy."
"Tại sao không thể ăn trong giờ học là điều tớ muốn biết."Giờ thì cô ấy mới đề cập tới, đúng là tò mò khi người ta thường đọc hay coi truyền hình trong lúc ăn, nhưng chúng tôi không được ăn trong khi đọc sách giáo khoa trong giờ học. Phải chăng là vì nó sẽ làm chúng tôi phân tâm khỏi tiết học? Nhưng thế cũng không có lý. Tiết học và bữa trưa chán phèo như nhau. Chí ít, bữa trưa mẹ tôi làm cho không bao giờ có vị đủ ngon để khiến tôi phân tâm khỏi cái gì."Đó là quy tắc. Những quy tắc này nhằm phân chia thời gian của chúng ta, khoanh vùng nó, điều khiển nó. Nói đúng ra, do đói bụng vào tầm 2 hay 3 giờ, hệ tiêu hóa của Cian đang đi ngược lại luật—và Cian đổ lỗi cho cơ thể của cậu ấy vì không thích nghi với chương trình. Cậu ấy trách cứ bản thân. Thế thì ngốc nghếch đến cỡ nào đây?
"Miach tới giờ nhập tâm rồi. Miach, tư tưởng gia của chúng tôi. Cô dùng đũa dồn lại một cục cơm khác, vẫn mãi nói. "Các khoảng thời gian ở trường đã không đổi từ lâu rồi. Khởi đầu là ý tưởng sẽ vui nhộn nếu mọi người ăn cùng nhau, hay là nó sẽ tạo hiệu quả hơn cho công việc, rốt cuộc nó bị chăm chút chi tiết, với thời điểm bắt đầu và thời điểm kết thúc. Nó trở thành quy tắc. Cậu có biết là không hề có thứ như nhà thiết kế khuôn mẫu lối sống trước khi chủ nghĩa sinh mệnh vươn cao vươn xa không? Nhưng một khi mấy thứ như vậy trở nên phổ biến, nó trở thành điều phải làm, rồi nó trở thành quy tắc, rồi nó trở thành luật. Chỉ là một thứ vô hình thù khác ngoài kia đang cố kiểm soát cơ thể chúng ta.
"Miach cứ nói huyên thuyên không ngưng nghỉ, má cô đầy ắp cơm và chút ít đính lên trên. Cuối cùng cô ngấu nghiến chút cơm sau cùng, gói ghém hộp bento, và để lại vào cặp. Rồi cô đứng dậy mà bước tới chỗ hành lang rào quanh tầng thượng và cô dõng dạc lớn tiếng, cứ như cô đang đọc tuyên ngôn trước quang cảnh—hay thậm chí là cả thế giới này.'''Đứng trên sự sống, qua toàn bộ những gì phát lộ, sức mạnh của cái chết thiết lập sự thống trị của nó; chết là biên giới của quyền lực, là thời khắc thoát khỏi quyền lực; chết trở thành khía cạnh bí ẩn nhất của các tạo vật, thứ "riêng tư" nhất.''
'"Ai đã nói thế?"
"Michel Foucault."Mặc cho bữa trưa của cô lớn hơn của chúng tôi rất nhiều, Miach đã ăn xong trước chúng tôi. Tôi ăn nốt phần cuối của mình, gói hộp bento vào mảnh vải, rồi nhét vào cặp. Một làn gió thoảng qua, lướt qua tráng và vờn tóc chúng tôi.Chết là biên giới của quyền lực, là thời khắc thoát khỏi nó."Vậy đó là cách giải thoát duy nhất à?" tôi thấp giọng hỏi.Miach vừa nhìn ra quanh thành phố, vừa đối đầu với nó. "Tớ đã từng sống ở một nơi khác, dưới ách thống trị của một quyền lực khác. Đó là địa ngục," cô nói mà chẳng buồn quay lại. "Vì thế mà tớ đã trốn thoát, để tới đây. Nhưng nơi đây cũng điên cuồng vậy. Không có nơi nào cho con người sống cả."
"Nó thế nào, cái nơi khác ấy?""Chính xác là đối nghịch với đây. Nơi đó thì súng ống giết con người. Nơi đây thì lòng tốt giết con người. Cùng một giuộc cả."
</recollection>
Thế là tôi đã ở đây, 13 năm sau, ở cái nơi khác mà Miach từng nói với chúng tôi.
Hiện tại, vài vụ nhiễu loạn quy mô nhỏ đã xảy ra khắp toàn cầu. Lực lượng cảnh sát, vốn quen thuộc với nếp sống hòa bình thường nhật, đã lập tức bị quá tải, và nhiều thành phố cũng như sinh phủ đã khóc lóc cầu xin sự trợ giúp từ vài quốc gia còn tồn tại quân đội đứng vững.
<movie:ar:id=6aehko908724h3008k>
<fear>
Franz Recht cầm con dao vợ ông hay dùng lên và nhìn nó.Nó là con dao bà dùng để cắt cải bắp cho món sauerkraut.Con dao bà dùng để thái blutwurst.Franz Recht chưa bao giờ giỏi nấu ăn lắm. Ông đã giao hết việc đó cho bà. Ông sẽ dọn dẹp nhà cửa và đi chợ, nhưng ông chưa bao giờ nấu lấy một bữa ăn. Đã lâu rồi từ lần cuối ông đặt chân vào nhà bếp.Một khi ông trầm ngâm suy tư, mắt ông bắt đầu quay mòng. Có lẽ ông choáng váng vô số vật dụng có khả năng sát thương chí mạng mà ông tìm thấy ở đây. Thực tế thì bất kì món nào trong số chúng cũng phù hợp với mục đích lúc này của ông. Hợp lý lắm, ông nghĩ. Đây là một nơi để kết thúc và xử lý tính mạng.Cắt, lạng, đập, đốt, hầm, hấp.Nhiều tôn giáo có các quy tắc về thức ăn.
<dictionary>
<item>Kosher</item>
<definition>
Các hạn chế về chế độ ăn uống của những người theo niềm tin Do Thái. Vì máu là sự sống, theo lời răn dạy, máu phải bị loại bỏ khỏi thức ăn theo phương pháp đàng hoàng. Nhà bếp của một người sùng đạo nghiêm túc sẽ có 2 bể. Một cái để rút sạch máu và rửa sạch thức ăn, cái kia là để sử dụng cho bếp núc. Thịt heo, thứ chưa bao giờ được coi là sạch sẽ, bị cấm ăn.
</definition>
<item>Halal</item>
<definition>
Một trong các giáo lý của Hồi Giáo, đặc biệt là các giáo lý gắn liền với thức ăn. Halal nghĩa đen là "thứ được Thánh Allah cho phép." Mọi loại thịt phải được mổ xả theo phương pháp gọi là dhabiha nếu muốn được halal. Dhabiha yêu cầu bạn phải dùng một con dao sắc để cắt khí quản, thực quản và động mạch cảnh một cách mau chóng, để gây ít đau đớn nhất có thể cho con vật, trong khi tủy sống vẫn còn nguyên. Rồi người chuẩn bị thịt sẽ nói "Bismillah Allahu akbar" để kêu cầu phúc lành của Thánh Allah, chỉ khi ấy thì thịt mới được coi là halal.
</definition>
</dictionary>
Đây là cách thức ăn được chuẩn bị. Chỉ được ăn sau khi tuân thủ hết các nghi thức cần thiết, phiền toái. Đấy cũng là cách giết chóc."Anh yêu!"Có tiếng gọi từ cửa. Vợ của Franz đã về nhà. Mắt ông chuyển sang lối vào. Franz trở xuống sảnh để đón người vợ vừa mới vào cửa, nơi ông đâm con dao lạng thịt ông mới lấy trong bếp vào ngực bà.Là một tín đồ Thiên Chúa Giáo khá ngoan đạo, Franz không cần phải halal hay dhabiha. Ông dĩ nhiên cũng sẽ không nói Allahu akbar. Ông chỉ cần duỗi tay để cắm con dao—cái vợ ông hay dùng để cắt cải bắp cho món sauerkraut—vào lồng ngực bà.Mắt bà ngạc nhiên nhìn mắt ông.Có lẽ ông đang hoảng sợ, hay có lẽ—vì là dân nghiệp dư—ông không chắc cần bao nhiêu lực để giết chết, hay liệu ông đã đâm trúng cơ quan trọng yếu hay chưa. Nên để cho chắc ăn, Franz quỳ trên người vợ đã ngã xuống và đâm bà hết nhát này tới nhát khác. Ông đâm vào ngực bà, bụng bà và mọi chỗ khác trừ đầu bà, cái đầu có khuôn mặt xinh đẹp. Ông cứ đâm mãi trong vài phút cho tới khi cơ thể bà nát bươm.
</fear>
Rồi Franz đặt một tay lên tai để gọi cảnh sát, trong lúc còn ngồi giạng chân trên xác người vợ mình. Vâng, tôi mới giết vợ tôi. Vâng. Anh biết đấy, điều mà họ đã nói, chúng ta phải giết ai đó hoặc sẽ chết ấy? Tôi phát hiện ra không có án tử hình trong quốc gia này. Và không phải là tôi có ý yêu cầu, nhưng anh có thể gửi một xe tuần tra đến bắt tôi được không? Gì cơ? Họ đi hết rồi à? Thế à, maa tôi nghĩ ai cũng bận rộn những ngày này. Bận rộn như tôi vậy.Franz gác điện thoại và cứ đăm đăm nhìn cái thân xác dưới ông một chốc trước khi bắt đầu nhỏ nước mắt.
</movie>
"Và đó chỉ là một ví dụ," Stauffenberg nói. Những ai tham dự họp AR đều đang đứng sững sờ, bất kể họ đang ở nơi đâu trong thế giới thực.
"Có vẻ lời tuyên bố bắt đầu có hiệu lực vào đúng ngày hôm qua. Chúng ta đã có những vụ giết người khác cũng như tự sát. Ngay cả có lệnh chặn truyền thông, ai nấy dường như đang có cùng ý nghĩ."
Có ai đó hỏi các sinh phủ đang làm gì.
Stauffenberg lắc đầu. "Những sinh phủ có đủ tài chính để thuê lực lượng cảnh sát dân phòng đó đã gửi người đi hết rồi. Hơn nữa, ở cuộc họp cấp cao các sinh phủ, họ đã đề nghị lực lượng cảnh sát và quân đội quốc gia và, nếu có thể, quân đội Hiệp Định Geneva đi đóng quân ở mọi thành phố, nhưng tình hình đã quá khó để tìm ra toán quân rảnh rang, và nhiều nơi đã quá bất ổn để giúp đỡ. Nổi loạn và tình trạng vô trật tự đang loan rộng. Thực tế, bề ngoài cứ như sắp đến Thời Kỳ Loạn Lạc thứ hai, chí ít nên nghe các trưởng lão xác nhận. Không còn nơi nào an toàn. Giết kẻ khác, giết chính mình, hay bị giết. Quả là một công thức tuyệt vời cho hỗn loạn."
Các hình ảnh khác nhau được đưa lên màn hình ảo. Một đống xác chết đẫm máu xếp chồng phải tới 30 cái, nằm trên một con đường lát đá ở một ngôi làng châu Âu điển hình. Lính y tế – mang mặt nạ phòng hơi ga màu hồng – đang chất các xác chết lên cái đống kia, gắng sức dọn đường để xe cộ đi qua. Một clip khác chiếu cảnh đàn ông phụ nữ đang phá xuyên các chướng ngại vật, vung gậy và ống tuýp chống lại quân đội; các nhóm quân chuyển sang dùng sóng vi ba không gây chết người để đẩy lui họ. Những người nổi loạn cứ việc chạy trốn sang một hướng khác. Bất kể binh lính có làm gì thì đều vô tác dụng.
"Ngày kia là hạn chót, có thể nói vậy. Nỗi sợ đã nuốt chửng rất nhiều người rồi, và tình hình sẽ còn tệ hơn."
Một hình ảnh vệ tinh cho thấy một nhóm đàn ông cởi trần đứng vòng tròn quanh 2 chiến binh đang cầm dao, được ghi lại bởi máy thu hình lạnh lẽo của vệ tinh. Những kẻ đứng quanh đang hối thúc 2 người bên trong. Một khi một trong 2 người họ giết được kẻ kia, nhóm sẽ giải tán. Nếu họ có khả năng lý trí để lập quy tắc giết nhau thế này, thế sao họ lại mất đi sự sáng suốt để chọn không tin vào lời tuyên bố và cứ để cho hạn chót sắp tới? Hệ thống đánh giá theo đường hyperbol đã đánh giá quá mức nỗi sợ hãi hiện hữu và rõ ràng, làm chúng tôi hành động phi logic.
Chúng tôi đang đập vỡ heo đất với tiền vẫn còn ở trong ví.
"Hiện tại, chưa có báo cáo về án mạng trong nội bộ lực lượng cảnh sát và quân đội. Tuy nhiên, tôi sẽ không ngạc nhiên lắm nếu có báo cáo đó—chỉ là chán nản thôi."
"Dù cho nếu kẻ sát nhân là một Đặc vụ Cục Xoắn Ốc?" tôi hỏi với hàm ý chế nhạo cay độc trong lời nói.
Môi của Chủ Tịch gầy đi, và trên mặt bà xuất hiện một nụ cười nham nhở. "Phải, dù thế. Tôi dứt khoát định ngồi yên vị cho tới giờ phút thanh toán, vì tôi tin tất cả các vị sẽ chọn vậy, nhưng với sự hỗn độn như thế trước mặt chúng ta, tôi có thể hiểu nếu các vị thấy lòng quyết tâm của mình bị thử thách. Không phải là tôi lo lắng cho cô đâu, Đặc Vụ Kirie. Cô đã giết ai đó rồi, đúng không."
"Tự vệ thôi."
"May cho cô đấy. Hẳn là tốt lắm khi giết mà không phải thấy tội lỗi."
"Không phải chúng ta nên nói về tiến trình điều tra sao?" tôi hỏi, phản đòn lại lời chế nhạo của Stauffenberg bằng trách nhiệm. Chủ Tịch gật đầu lặng lẽ rồi ra dấu cho tôi tiếp tục.
"Chuyện có hơi phức tạp, nhưng thứ lỗi cho tôi. Người đàn ông tôi đã giết là một thành viên của Interpol, song hắn đã sử dụng quyền hạn đó để phục vụ cho một tổ chức bí mật mà hắn ta tham gia. Tên hắn là Elijah Vashlov. Tôi đã xác nhận đó là cán bộ điều phối tin tình báo tại Trụ sở Interpol. Nhân viên điều phối tin tình báo chịu trách nhiệm chọn lọc các tin tức rời rạc về bọn tội phạm liên đới tới thẩm quyền của nhiều chính phủ và/hoặc các sinh phủ, đồng thời giúp đàm phán các phương thức chia sẻ thông tin."
"Nhờ đó mà anh ta xuất hiện ở cả Nhật và Baghdad."
"Đúng vậy. Tổ chức bí mật mà hắn làm việc cho có tên là Nhóm Giám Sát Tư Cách Con Người Thế Hệ Mới. Nhóm này được sớm thành lập sau khi Thời Kỳ Loạn Lạc chấm dứt và nó bao gồm các cá nhân hàng đầu trong sinh phủ, đoàn thể công nghiệp y dược, cấp trên của WHO, và một ít nhà khoa học độc lập. Tôi không thể thu thập thêm thông tin khác từ Vashlov. Theo các thông tin tôi đã tìm được, mục đích tối hậu của nhóm này là ngăn chặn hỗn loạn toàn cầu như Thời Kỳ Loạn Lạc diễn ra thêm một lần nào nữa. Để đạt được mục đích này, họ đã tuyển mộ sự giúp đỡ của các nhà nghiên cứu y học thần kinh."
"Cô có thể giải nghiên cứu này không?"
"Họ đang xem xét kỹ mối liên hệ giữa ý chí con người và hành động của con người. Tôi không phải là chuyên gia về lãnh vực này, nên tôi chỉ hiểu tới đó."
"Và rồi cô đã giết người cho cô thông tin này?"
"Ba tôi cũng bị giết. Bởi Vashlov," tôi đáp, cố kìm nén cơn giận dữ.
"Phải rồi. Tôi nghe ông ta đã đỡ đạn cho cô. Cô có thể lý giải tại sao cô đi gặp cha cô không?"
"Vì tôi đã nghe đồn ông tham gia nhóm Thế Hệ Mới. Ba tôi là một khoa học gia nổi tiếng, người đầu tiên đặt nền móng lý thuyết cơ bản biến khả năng chế tạo WatchMe và medcare thành hiện thực. Một nhóm như vậy thì dường như không thể không kêu gọi ông ấy giúp đỡ."
"Nhưng thế vẫn chưa ổn thỏa. Nếu mọi thứ cô vừa nói là thật, vậy có nghĩa đồng chí Vashlov này đã giết cha cô dù cho họ ở cùng một nhóm."
Tôi dành chút thời gian cho suy nghĩ. Hai người đã chết. Một là do tay tôi. Tôi chỉ tới được đây mà không để lộ cái gì. Tôi cần phải suy luận xem còn bao nhiêu lá bài tôi có thể tung ra và tôi có thể chạy xa tới đâu bằng vài lời nói dối vô hại hòng làm hài lòng Stauffenberg.
"Trong nhóm này, có hai phe, mỗi phe có lý tưởng riêng. Vashlov đã nhận mình là kẻ dị giáo trong nhóm. Tôi chỉ có thể tự suy rằng hắn đang nói tới mâu thuẫn nội bộ."
"Và do cha cô và Vashlov đây đã chết, không còn sót chứng cứ gì để chứng minh thuyết âm mưu kia tồn tại."
Không, không phải thế. Vashlov đã nói tôi rằng Hiệp Hội Nghiên Cứu Y Học Thần Kinh SEC đơn thuần là một lớp vỏ công khai của nhóm Thế Hệ Mới.
"Có một cộng tác viên khác tên là Gabrielle Étaín."
"Đã chết. Vì bị giết. 3 giờ trước."
"Cái gì?" tôi há hốc.
Stauffenberg trừng mắt nhìn tôi. "Chỉ là giết bừa, ngẫu nhiên y hệt bất kì vụ giết người nào trên thế giới vài ngày nay. Nó xảy ra vào ban ngày ban mặt, ở một hành lang trong khu phức hợp Dian Cécht tại Baghdad. Do toàn là nhà khoa học gia, những người khôn ngoan hơn dân thường, nên có ít án mạng và tự sát tập thể ở Baghdad hơn—nhưng có vài ngoại lệ. Chỉ tính trong Dian Cécht, đã có 14 cái chết không đúng lúc, bao gồm giết người và tự sát chỉ trong 2 ngày qua. Thời gian này, tình hình đang nằm ngoài tầm xử lý của bảo an và cảnh sát Baghdad."
"Chúng ta có thể điều tra SEC không?"
"Chúng ta sẽ làm. Nhưng do đã mất một nguồn tin cực quan trọng như Gabrielle, tôi không nghĩ điều tra như vậy sẽ tiến xa—tiện thể, giờ cô đang ở đâu?"
"Trong một PassengerBird. Boong trên."
"Đi đâu?"
"Chechnya."
"Tại sao Chechnya? Một manh mối khác ư?"
"Tôi không nói được."
Vậy đấy. Tôi không thể tiết lộ ý định của mình thêm. Cái tôi cần là một lời nói dối thuận tiện.
"Vashlov nói tôi là trong nhóm hắn có những thành viên nằm trong Cục Thanh Tra Xoắn Ốc. Tôi không biết sếp sẽ báo cáo lên cấp trên nào, nhưng tôi nghĩ khả năng họ ủng hộ nhóm kia cao đấy."
Đây là lời bịp bợm tổ bố của tôi. Vashlov không nói cái gì như vậy. Mặc dù giờ tôi nghĩ lại, đúng thực ý kiến đó khá là xứng đáng.
"Nếu được chọn, tôi không ưa ra hiệu mỗi nước đi của chúng ta cho kẻ địch."
"Ý cô là mỗi nước đi của cô. Cái chết của Reikado Cian, rồi giờ là của cha cô, trường hợp này đã trở nên khá cá nhân đối với cô rồi đấy nhỉ. Không báo trước điềm hay đâu, Thanh Tra Kirie."
"Thế nhưng, tôi có tiến triển nhiều hơn bất kì đặc vụ nào khác."
Stauffenberg nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không đọc được gì trong nét mặt của bà. Có lẽ bà đang cố đọc tâm tôi. Hoặc có lẽ bà chỉ đang cố chấp nhận sự thật. Sau 5 giây yên lặng, Chủ Tịch mời mọi người khác rời khỏi phiên họp. Lần lượt, các Đặc vụ Cục Xoắn Ốc khác đăng xuất, gãi gãi đầu khi ra đi. Tôi còn một mình với Stauffenberg. Ba lấy một hơi sâu rồi nói, "Thôi được. Tôi sẽ thành thật. Là tôi đấy."
Tôi không biết tí gì về chuyện bà ấy đang nói.
"Tôi là thành viên cấp cao trong Nhóm Giám Sát Tư Cách Con Người Thế Hệ Mới."
Tôi cười phá lên ha hả, bởi vì cả lời bịp của tôi bắn trúng hồng tâm, và cả sự lố bịch của tình huống hiện tại của tôi.
"Vậy các người đã theo dấu tôi từ đó tới giờ?"
"Phải. Cả hai phe trong nhóm đều đã và đang theo dõi cô. Chúng tôi đã cho cô quyền hạn gần như là tự do với hy vọng cô sẽ gặp được nhóm Mihie Miach hoặc ngược lại trong quá trình điều tra của cô."
"Vậy hóa ra không phải là vì vụ Tuareg."
"Cô được cho phép tiếp tục hành động vì một mục tiêu duy nhất là truy ra tung tích của Mihie Miach. Cô không phải là Đặc vụ Cục Xoắn Ốc đầu tiên đày đọa mình trong chiến trường, và các hành vi lúc trước của cô hiển nhiên không đem lại cho cô chút tự do tương đối gì ở hiện tại của cô đâu."
Thế là nhóm Thế Hệ Mới muốn Miach, và phe Miach muốn Nuada, cả hai phe đều đã và đang dùng tôi để đạt tới điều họ muốn.
"Cả hai phe các người cần truy tìm thủ lĩnh của phe kia, khiến tôi trở nên rất có giá trị vì là con gái của một người và là bạn của người kia."
"Chỉ ngẫu nhiên là cô và chúng tôi đuổi theo cùng một người thôi. Chúng ta đã hợp tác—có lẽ là vô ý."
"Chắc chắc là như thế rồi."
"Thật lòng, tôi rất tiếc về cha cô."
Xem xét vẻ mặt của Stauffenberg, bà ấy đang nói thật. Không khó để hình dung ra ba tôi là vị thủ lĩnh đáng kính của nhóm ông. Có một khoảng cách đáng nực cười giữa điều đó và hình ảnh ông bị người đàn bà kia mắng nhiếc trong phiên họp đạo đức năm xưa.
"Mihie Miach chỉ mới sở hữu một phần khả năng điều khiển cơ chế phản hồi trong não của các người dân của vài sinh phủ. Cô ta đã lẩn trốn. Chuyện họ đang làm là thao túng cơ chế phản hồi bên trong não giữa để truyền dẫn khao khát được chết, khiến con người tự sát. Chúng tôi muốn dùng cô để liên lạc với cô ta để chúng tôi có thể tìm ra mục đích của cô ta khi tạo ra tình trạng hỗn loạn hiện nay, và cố gắng dừng cô ta lại. Cô thấy đấy, chúng tôi tuyệt nhiên không biết cô ta định làm gì."
Nếu chỉ có tôi và Cian, và chắc là ba tôi, ai mà biết được quá khứ đen tối của Miach? Mọi lời nguyền mà chúng tôi đã mộng tưởng sẽ đặt lên thế giới, khi còn túm tụm với nhau ở bàn học vào những ngày tháng học đường u ám kia. Không phải là Miach vẫn còn mang lòng căm hờn cô đã từng mang trong tim mình khi xưa đó chứ? Không phải là cô ấy đang dùng sức mạnh mới tìm thấy để hiện thực hóa ảo tưởng của mình—sức mạnh bằm nhuyễn cái xã hội cô khinh miệt quá đỗi sao?
Giả như đúng là vậy, thì tình huống bây giờ là vô cùng riêng tư đối với chúng tôi, và vì Cian và ba tôi đã mất, tôi là người duy nhất có khả năng thấu hiểu nó.
Có lý khi chậm rãi tháo gỡ gông cùm của hệ thống xã hội chúng tôi như cô ấy đang làm, dùng một nỗi sợ khốn nạn về kẻ khác để đồng thời mở ra các xiềng xích bé nhỏ quấn quanh mỗi người chúng ta—và tôi là người duy nhất hiểu.
Một thế giới mà cơ thể bạn thuộc về bạn. Đó là Miach mà tôi đã biết, giống như một đứa trẻ khao khát. Một cơ thể thuộc về cô ấy, không chịu ơn xã hội hay quy tắc của nó.
"Thế, chúng tôi có thể làm gì cho chuyện này?" Chủ Tịch hỏi.
"Ai là đặc vụ chịu trách nhiệm giám sát vấn đề đời sống giữa Chechnya và Nga?"
"Đó là...... Thanh Tra Uwe Vol."
"Vậy sếp có thể chỉ thị anh ta giúp đỡ tôi điều tra một khi tôi đến nơi không?"
"Dễ thôi." Stauffenberg đưa tay lên định ngắt kết nối, thì tay bà dừng lại. "Định mệnh của thế giới đang đặt trên vai cô đấy, Thanh Tra Kirie. Chúc may mắn."
Những lời động viên cá nhân ấy chắc là thứ cuối cùng tôi có thể tưởng tượng vị sếp chua cay đến cá biệt của mình sẽ nói. Tất cả sự việc này xuất phát từ vấn đề cá nhân, hơn nữa, tôi càng tiến tới thì nó chỉ càng riêng tư. Nói thẳng thắn thì, thậm chí cả đám bạo loạn và tự tử hàng loạt kia có tiếp diễn, tôi cũng chẳng thèm lo lắng cho thế giới chút nào. Mọi việc tôi muốn làm là tìm Mihie Miach—người đã giết Cian, và chắc cũng đã giết ba tôi—và bằng cách nào đó hạ màn diễn của cô ấy. Đây là điều duy nhất khiến tôi tiếp tục di chuyển, điều duy nhất tôi cảm thấy.
Tôi off-line, cảm giác bồn chồn ở lõm thượng vị. Tôi hỏi xin tiếp viên hàng không một ít caffeine. Thứ gì đó nặng một cách đáng hổ thẹn, tôi bồi thêm. Tôi không còn lo về diện mạo, và cũng đã lâu rồi tôi chưa có giấc ngủ đêm ngon lành, nên tôi cần chất kích thích.
Uwe sẽ ở chỗ nhóm quan sát hiệp ước hòa bình Chechenya. Đấy là nơi tôi đang hướng đến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top