Chương 13
-Draco-
Draco hoàn toàn quên mất thỏa thuận với bà Pomfrey cho đến khi trở về phòng ngủ và thấy tờ giấy được gấp gọn gàng đặt trên gối nhắc nhở về buổi hẹn với bà. Cậu thở dài, 'Tại sao bà ấy lại có thể nhớ tốt đến thế chứ?'
Draco ngã vật xuống giường, đưa cánh tay vừa mới lành lên che mắt và rên rỉ chán nản. Chết tiệt cái bọn chữa lành tâm trí. Chết tiệt cái nhu cầu chữa lành của bản thân. Chết tiệt tất cả mọi thứ.
-------------------------------
Khi Draco đến phòng làm việc của Pomfrey. Bà dẫn cậu vào trong và cho cậu ngồi ghế trước bàn của bà.
Việc đầu tiên bà làm là đưa cho Draco vài tập tài liệu. Một tập về chứng mất ngủ, một tập về rối loạn căng thẳng sau sang chấn và một tập về các phương pháp điều trị hiệu quả. Sau đó bà muốn cậu kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Ban đầu cậu từ chối, chỉ nghĩ đến việc đó thôi cũng khiến cổ họng cậu đắng chát. Nhưng bà Pomfrey vẫn kiên nhẫn chờ đợi với vẻ mặt hiền từ nhưng kiên định. Bà hỏi cậu những câu đơn giản, ngôn ngữ cơ thể cởi mở và không có chút sự thăm dò phán xét để cậu có thể cảm thấy an toàn hơn. Sự do dự của cậu bắt đầu lung lay, cũng không quá tồi tệ để trả lời một vài câu hỏi của bà, dù sao bà cũng là Lương y trưởng.
Draco chậm rãi trả lời, bắt đầu bằng những từ ngữ ngắn, rồi sau đó nhiều hơn. Và cuối cùng, như bức tường bị phá vỡ, cậu kể cho bà nghe tất cả mọi chuyện.
Thử thách lần này kéo dài hơn nhiều so với khi ở với Potter. Bà Pomfrey đặt thêm rất nhiều câu hỏi và bắt cậu kể chi tiết về những điều khó chịu mà Potter chưa bao giờ đề cập đến. Hơn nữa, khi Draco ở bên Potter, những cái chạm của Potter sẽ nhanh chóng xoa dịu sự lo lắng và hoảng loạn dâng lên trong Draco.
Nhưng bây giờ thì Potter không có ở đây.
Mỗi khoảnh khắc khó chịu đọng lại trong cậu cứ chồng chất lên nhau. Tim cậu đập loạn nhịp và chết tiệt thật, giờ thì nước mắt cậu bắt đầu rơi không kiểm soát.
Bà Pomfrey không ngăn cậu khóc, bà đưa cho cậu hộp khăn giấy và Draco biết ơn vì điều đó. Bà không bình luận về bất cứ thứ gì hay để lộ vẻ mặt nào ngoài sự quan tâm và ấm áp, đây cũng là lần đầu tiên Draco nhìn thấy sự ấm áp đó trên mặt bà.
Cuối cùng, khi không còn gì nữa để kể, chỉ còn lại lồng ngực phập phồng và cổ họng khàn đi, Draco vùi đầu vào tay và bật khóc nức nở.
Vài phút trôi qua. Sau đó, bà Pomfrey nói, "Cảm ơn trò đã chia sẻ điều đó với ta. Ta biết điều đó rất khó khăn đối với trò."
Draco cố gật đầu dù không chắc đầu mình có thực sự di chuyển hay không. Tiếng khóc không thể kìm lại được, cả người cậu run lên.
"Cứ khóc thoải mái đi," bà Pomfrey bảo cậu, đó là một câu nói sáo rỗng đáng ghét. Tuy nhiên, cậu lại không thể không làm theo một cách nhiệt tình.
"Trò đã làm rất tốt rồi, trò nên thực sự tự hào về bản thân mình."
Draco không thể hiểu nổi làm sao bà ấy có thể nói ra những lời như vậy. Bà ấy có thực sự đang ở cùng phòng với cậu và nhìn thấy những gì cậu đang trải qua không? Cậu chẳng làm gì ngoài việc khóc lóc thảm hại, kể cả khi muốn tranh luận nhưng nỗ lực của cậu cũng chỉ tan thành nhiều tiếng nức nở.
Bà nhẹ nhàng nói tiếp "Và cuối cùng là câu hỏi quan trọng nhất, trò có muốn được giúp đỡ không?"
Draco muốn nói không, cậu không cần giúp đỡ, cậu không xứng đáng được giúp đỡ và cậu ghét việc phải đối mặt với điều này. Cậu ghét nó hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng dù thế, lần này cậu lại gật đầu, một cách rất dứt khoát.
"Thật tuyệt vời." Giọng bà thực sự hài lòng. Draco từ chối ngước lên nhìn mặt bà.
"Ta tin rằng cách tốt nhất là tìm cho trò một người điều trị tâm lý để nói chuyện tâm sự thường xuyên. Ta sẽ tìm người để liên hệ, họ sẽ đến gặp trò ngay tại Hogwarts. Trò nghe ổn chứ?"
Draco gật đầu lần nữa. Cậu cảm thấy mình không đủ năng lượng để nói thêm nữa.
"Được rồi. Cảm ơn trò rất nhiều vì đã hợp tác trong việc này. Ta nhận ra rằng việc giải quyết những vấn đề như vậy chắc hẳn là vô cùng khó khăn." Tim Draco quặn lại, cậu nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay ướt đẫm nước mắt.
"Khi nào buổi gặp mặt diễn ra ta sẽ thông báo cho trò biết trước. Trò có yêu cầu gì về độ tuổi hay giới tính của chuyên gia tâm lý không?"
Draco lắc đầu. Trừ khi có lựa chọn là người đó 'Không tồn tại' thì cậu không có bất kỳ ý kiến nào về người chuyên gia đó cả. Dù thế nào thì cậu cũng sẽ thấy khốn khổ thôi.
"Rất tốt. Ta và trò sẽ sớm gặp lại thôi. Và, trước khi trò đi ..."
Cậu ngước lên và thấy bà đang cầm một thanh chocolate đưa về phía cậu.
-------------------------------
Draco ăn thanh chocolate trên đường trở về phòng ký túc xá. Nó giúp tâm trạng cậu cải thiện một chút. Mặc dù sự cải thiện nhỏ đó giúp nước mắt cậu ngừng rơi, nhưng nó không thể xoa dịu được nỗi kinh hoàng sâu sắc cuộn chặt trong lòng khi cậu phải nhớ lại tất cả những cơn ác mộng của mình. Và khi thanh chocolate được ăn hết, người cậu đã run rẩy trở lại.
Draco muốn nhốt mình vào phòng và không bước ra ngoài nữa. Draco nhanh chóng niệm bùa Tẩy rửa lên cơ thể để không cần phải đi ra ngoài lần nữa trong đêm nay. Cậu mở tung cửa phòng đi vào và đóng sập cửa lại.
Cậu nhắm mắt và tựa trán lên khung gỗ lạnh lẽo, cố gắng để chân mình không khuỵu xuống.
-------------------------------
-Harry-
"Malfoy?" Harry cất tiếng.
Malfoy nhảy dựng lên, xoay người lại với tiếng nói và chiếc đũa phép đã sẵn sàng trên tay.
Tên Slytherin về phòng trọ muộn hơn thường lệ nên Harry đã tự động bước vào trước để đợi cậu. Anh biết có lẽ đây là hành động quá giới hạn, nhưng gần đây anh và Malfoy cũng đã vượt giới hạn khá nhiều lần và điều đó vẫn chưa có vấn đề gì cho đến hiện tại.
Khi nhìn thấy người làm mình giật mình, Malfoy buông tay cầm đũa phép và dựa lưng vào cửa.
"Có chuyện gì vậy?" Harry hỏi, đứng dậy khỏi ghế và tiến về phía cậu.
"Ừ thì—chỉ là—" Malfoy nói. Cậu trông như thể đang gặp khó khăn để thốt ra những lời nói "Bà Pomfrey bắt tao—nói về những thứ đó."
"Ôi trời" Harry ngạc nhiên "Tao xin lỗi."
Malfoy gật đầu và nhìn đi chỗ khác.
Cậu trông khác hẳn so với những lần trước đây, thậm chí còn khác với trạng thái hoảng loạn lúc nãy. Dựa vào những gì Harry thấy, có vẻ như Malfoy đã phải chịu đựng sự khó chịu này trong một khoảng thời gian không ngắn. Sự căng thẳng như thấm vào toàn bộ cơ thể cậu và bám rễ sâu ở đó.
"Này," Harry thì thầm. "Liệu tao có thể...?"
Malfoy gật đầu. Cậu dường như không quan tâm Harry sẽ làm gì. Harry cho rằng, có lẽ đối với Malfoy thì bất cứ điều gì xảy ra cũng đều tốt hơn cảm giác lúc này.
Harry bước tới. Không có cử động đột ngột. Anh chỉ di chuyển chậm rãi lại gần, cho đến khi anh đứng ngay trước mặt Malfoy.
Có chút ngập ngừng, Harry đưa tay trái ra và đặt lên cánh tay Malfoy. Malfoy thở ra hơi nhẹ qua mũi nhưng vẫn không nhúc nhích. Bàn tay trái của Harry trượt lên phía trước, đầu ngón tay chạm nhẹ vào eo Malfoy, khi thấy cậu không có phản ứng lại mới đặt toàn bộ bàn tay lên nơi ấy, rồi di chuyển từ eo tới phần lưng gầy.
Còn bàn tay phải thì nhẹ nhàng chạm lên một bên mặt Malfoy, luồn vào tóc, rồi vuốt lên gò má trắng trẻo.
Mi mắt Malfoy run lên. Cậu nhìn chằm chằm vào sàn nhà với sự căng thẳng.
Harry chậm rãi quan sát mặt cậu để tìm bất cứ dấu hiệu khó chịu nào, tay anh khẽ luồn vào dưới áo sơ mi của Malfoy.
Malfoy hít vào một hơi mạnh. Nhưng cậu vẫn không di chuyển, thậm chí là không ngẩng mặt lên.
"Mày ổn chứ?" Harry hỏi. Giọng anh thật nhẹ nhàng.
Malfoy gật đầu, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào sàn nhà.
Harry ghi nhớ sự ấm áp và mềm mại trên làn da của Malfoy và có lẽ anh cũng sẽ chẳng thể nào quên được. Nó thật tuyệt vời, Draco Malfoy mà anh đã nghĩ là cực kỳ đáng ghét, lại luôn có sự ấm áp và mềm mại này bên mình.
Anh chậm rãi trượt tay xuống hông Malfoy, những ngón tay dần thấp hơn, luồn đến cạp quần Malfoy. Ngay lập tức, anh rút tay lại nhưng hậu quả thì không thể phủ nhận. Lông mày Malfoy nhướng lên, đôi môi trước đó còn đang mím chặt giờ đã hé mở và cậu hít một hơi thở sâu qua đó.
Lạy Merlin, vùng da nơi đó nóng khủng khiếp. Harry ngập ngừng lặp lại hành động ấy, lần này anh tìm kiếm đến sự ấm áp và gần gũi của những nơi bị cấm kỵ. Cũng không xa lắm, chỉ khoảng một inch dưới cạp quần, ngay hông của cậu. Malfoy không hoảng sợ cũng không rụt người lại, chỉ là thở dốc và nuốt nước bọt nhiều hơn.
Hành động tiếp theo của Harry, anh thậm chí còn không dừng lại để suy nghĩ. Anh đơn giản chỉ muốn thực hiện và muốn biết xem Malfoy sẽ cảm nhận như thế nào.
Những ngón tay anh túm lấy vạt áo Malfoy và kéo lên.
Malfoy phát ra một tiếng rên ở cổ họng, nhưng rồi bị ngắt lại. Cậu không chống cự khi bị Harry kéo áo qua đầu, thậm chí cậu còn di chuyển cánh tay để giúp vải áo dễ dàng trượt lên. Mặt Malfoy vẫn nhăn nhó, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm vào Harry giờ đã đục ngầu không còn vì đau khổ mà chuyển sang sự dè chừng.
Harry thả áo xuống sàn, thầm mỉm cười trước tiếng lẩm bẩm đáng yêu của Malfoy về sự bừa bộn và đắm chìm vào việc đặt mắt vào thứ cậu vừa lộ ra.
Chết tiệt!
Thứ gì đó đang dâng tràn trong bụng Harry, nó rát bỏng như lửa, châm chích liên tục khi anh nhìn vào phần thân trần của Malfoy. Anh buộc bản thân quay đi chỗ khác thay vì tiếp tục vuốt ve lên làn da ấm áp, mịn màng ấy. Tuy nhiên dường nó đang dần phản tác dụng. Nước bọt cứ tiết ra dồn dập trong miệng anh và anh thì cố gắng không để lộ ra việc mình đã nuốt nước bọt quá nhiều lần. Ôi Merlin...điều này gần như quá sức chịu đựng của anh.
Harry không còn cảm giác về thời gian, mọi sự tập trung đều dồn vào hơi thở của Malfoy, dồn vào làn da mà anh chạm vào đang nổi từng đợt gai ốc. Anh không muốn bị ám ảnh về đôi vai gầy đó, về làn da trắng bệch đang ửng đỏ. Và chắc chắn cũng không phải về đầu ngực cương cứng, thứ mà bàn tay anh đang muốn chạm vào, đầu lưỡi anh muốn...
Tim đập thình thịch, Harry giật phắt tay ra, anh choáng váng. Anh phải...anh phải...
Cơ thể anh nóng ran, Harry xé phăng áo sơ mi ra, tuyệt vọng giải phóng nhiệt độ ra ngoài. Anh dường như không nhận thấy tiếng kêu của Malfoy.
Harry lại lao đến chạm vào Malfoy mà không hề có chút do dự. Anh không thể chịu đựng nổi việc đứng đó để cho không khí trở nên ngột ngạt hơn với những khái niệm mà anh không thể đối mặt.
Malfoy đang nhìn chằm chằm vào anh. Vì thế Harry kéo đầu Malfoy đặt lên bờ vai trần của mình cho đến khi mũi cậu chạm vào hõm cổ anh.
Dù Malfoy khó chịu vì mồ hôi của Harry dính vào má, cậu cũng không có một lời phàn nàn, điều đó khiến Harry cảm thấy nhẹ nhõm. Sự im lặng trong phòng có sức mạnh rất lớn, bất kể điều gì đang xảy ra lúc này đều cần sự im lặng để duy trì nó.
May mắn thay, cả hai dường như đều có suy nghĩ chung về vấn đề này. Không một lời nào được phát ra kể từ lúc ấy, âm thanh duy nhất còn sót lại là tiếng thở của cả hai đang dần chậm lại.
Harry giữ chặt tay sau gáy Malfoy, những ngón tay luồn qua những lọn tóc vàng hoe. Bàn tay còn lại của anh khám phá đến phần hông và lưng của Malfoy. Đôi khi chúng chui xuống dưới cạp quần để cảm nhận sâu hơn, nhưng...cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy.
Những ngón tay của Malfoy cũng lướt trên phần thân trần của Harry khiến cho làn da nhạy cảm nổi lên những vết gai ốc. Harry không quen được chạm vào, anh không thể không rùng mình.
Hơi thở của Malfoy phả vào gáy Harry. Harry dồn sự tập trung vào hơi thở đó để giữ mình tỉnh táo, để không để ý quá nhiều đến những ngón tay của Malfoy đến mức mất trí.
Harry không biết đã bao lâu nhưng mí mắt anh bắt đầu nặng trĩu và Malfoy cũng không thoát khỏi cảm giác ấy. Chuyển động của cả hai đều chậm dần lại khi cơn buồn ngủ bao trùm lấy họ.
Harry dìu cả hai nằm xuống giường và chui vào chăn. Tay họ chưa bao giờ tách ra.
Malfoy không khóc, Harry tự nhắc nhở mình khi tâm trí anh hỗn loạn. Thực sự thì Malfoy trông rất yên bình. Thế nên, điều này không có gì sai cả, không có gì cả.
Anh gục đầu lên người Malfoy, thầm nhẩm bùa 'Nox' trong giây phút tỉnh táo mong manh. Và cuối cùng, nhịp tim đập hòa vào nhau, cả hai đều chìm vào giấc ngủ sâu.
........................................
Nếu thích hãy tặng 1 vote xink iu cho mình nheee ⭐️ 😘
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top