Chương 3
Trong tuần tiếp theo, Harry đi làm sớm mỗi ngày và trở về sớm để có thể đón Cassie từ trường học muggle của con bé.
"Thông thường khi con về nhà, con học thêm hai giờ nữa với cha mỗi ngày, ngay cả vào cuối tuần," con bé nói.
"Cậu ấy đã dạy con những gì?"
"Độc dược và Lịch sử pháp thuật, tiếng Latin và tiếng Pháp, nền tảng ma thuật cho Bùa chú và Biến hình."
"Chà..."
"Cha nói, cha được mẹ dạy tại nhà khi cha bằng tuổi con, vì vậy ông ấy lo lắng rằng con sẽ trở thành một người ngu ngốc khi con đến Hogwarts." Có vẻ như không có khả năng.
"Không," Cassie đồng ý. "Con rất thông minh. Nhưng ba biết đấy, cha luôn muốn trở thành người giỏi nhất. Vì vậy, cha cũng muốn con là người giỏi nhất."
"Nghe có vẻ rất áp lực," Harry nói.
"Ba chỉ muốn con luôn hạnh phúc."
Cassie nhìn hắn một cách hài hước.
"Ba không thể hướng đến hạnh phúc," con bé nói. "Hạnh phúc là một loại tác dụng phụ. Cha và con đã đọc nó trong cuốn sách của Clotworthy Skeffington, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật vào những năm 1640, ông ấy đã cố gắng hạnh phúc, và ba nhìn xem điều gì đã xảy ra với ông ấy! "
Harry nhìn chằm chằm vào con gái. Không thể hướng đến đến hạnh phúc. Hắn nhận ra rằng đó chính xác là những gì mình đã làm, kể từ Hogwarts: cố gắng một cách tuyệt vọng để được hạnh phúc.
"Điều gì đã xảy ra với ông ta?"
"Ông ấy bị đốt cháy" Cassie nói.
"Có lẽ vậy, vậy tiếp theo chúng ta phải hướng đến cái gì? Nếu không phải hạnh phúc?" Hắn hỏi.
"Để trở nên tốt hơn" Cassie nói. "Vui vẻ là một tác dụng phụ của hạnh phúc. Đó là những gì con trai của Clotworthy, Clotbaffle, đã phát hiện ra. Thành thật mà nói, ba, ba đã không đọc Lịch sử Phép thuật sao?"
"Ba không nghĩ mình đã từng được học về Clotworthy Skeffington ở Hogwarts."
"Hmm," Cassie suy nghĩ một cách chu đáo. "Con nghĩ ba nói đúng, bởi vì nếu nếu cha sẽ không là một Tử thần Thực tử. Trừ khi cha nghĩ chúng tốt, con cho là vậy."
Harry nhanh chóng thay đổi chủ đề. Bất cứ khi nào hắn nhớ lại quá khứ của Malfoy, hắn sẽ không kiềm lòng được mà khó chịu trong tim.
Draco đã không nói dối hắn khi nói rằng hắn sẽ sớm quen thuộc với việc ra vào bảo tàng chiến tranb. Cassie không muốn đi nơi nào khác ngoài nó, con bé thích các chiến hào trong triển lãm Thế chiến I và các máy bay trong triển lãm Thế chiến II. Biết tên và nhớ tất cả các cấp bậc trong quân đội Anh.
"Phù thủy không có quân đội," con bé nói với Harry.
"Ba không hiểu. Tại sao con lại thích những thứ liên quan đến chiến tranh như vậy? "
Cassie nhìn hắn như thể hắn là một thằng ngốc. Theo một cách, rất Malfoy.
"Không phải ba và cha yêu nhau qua chiến tranh sao?"
"Nhưng chiến tranh Phù thủy lần thứ hai không giống như các cuộc chiến tranh thế giới," Harry nói.
"Không," Cassie nói. "Cha nói rằng nó giống như Nội chiến Tây Ban Nha hơn."
"Cha con có nói nhiều về chiến tranh không?"
"Cha nói về những gì ba đã làm."
Harry cau mày, dừng lại trước một hộp kính.
"Tại sao?"
Cassie nhún vai.
"Cha tự hào về ba" nó nói.
Harry nhăn mặt và tiếp tục.
"Còn những điều cậu ấy đã làm với chiến tranh thì sao? Cha con có nói về điều đó không?"
"Không," Cassie nói.
"Không bao giờ. Nhưng con không muốn hỏi, con chỉ thấy tình cảm của hai người thật lãng mạn, cha và ba đã yêu nhau ngay cả khi khác phe. Giống như Romeo và Juliet. Bây giờ ba có bạn trai hay bạn gái không? Con không thấy các thông tin này trên nhật báo tiên tri"
"Cassie..."
"Được rồi" con bé buồn rầu nói. "Nhìn kìa. Ba có thể thử áo khoác của cảnh sát"
"Đây!"
Tối hôm đó, Harry đã đến thăm Malfoy, người đã ở trong phòng giam được một tuần và trông có vẻ tồi tệ hơn so với lần gặp trước. Hermione đã đến hai lần, nhưng Harry vẫn chưa nói với cô ấy về Cassie.
"Tại sao cậu lại nói với Cassie rằng chúng ta đã yêu nhau?" Hắn hỏi Draco.
"Ann có muốn tôi nói sự thật với con bé không? 'Ba của con là một kẻ khốn nạn và đã chơi ta như một hành động căm thù bản thân'?"
Harry nói một cách không thoải mái: "Đó không phải là sự căm ghét bản thân."
"Tôi đã nói với con bé những điều ngọt ngào nhất về anh, để con bé luôn tin tưởng và sẵn sàng yêu quý anh" Malfoy nói.
"Nhưng... tại sao? Tại sao cậu không nói thẳng ra rằng tôi vốn dĩ là kẻ tồi tệ, tôi đã chửi rủa cha của con mình vứt bỏ nó"
Malfoy khoanh tay lại, trông có vẻ khó chịu.
"Dù sao thì anh cũng không có ở đó. Tại sao tôi lại không cho con bé một người ba cao quý để nó thần tượng? Có Chúa mới biết con bé không thể thần tượng tôi."
"Điều đó không đúng," Harry nói. "Con bé luôn ngưỡng mộ cậu."
Malfoy cười lớn.
"Con bé không. Chúa ơi, con bé là một con quái vật. Tôi nhớ con bé đến phát điên."
Nhưng Malfoy đã sai. Cassie liên tục nói về cậ. Đứa nhỏ kể cho Harry nghe những câu chuyện trong lịch sử Pháp thuật mà Malfoy đã dạy. Nó búng dây cao su vào mặt Harry khi hắn chống khuỷu tay lên bàn. Nó chưa bao giờ nói bất cứ điều gì tử tế về Draco - Cassie gọi cha mình là một tên bạo chúa và một kẻ độc tài. và là kẻ áp bức tàn ác đối với trẻ em trên toàn thế giới. Nhưng con bé luôn mỉm cười khi nói về cậu ấy.
Một ngày sau khi hắn đến thăm Malfoy, Harry đã đề cập
"Ba có thể đưa con đến thăm cha nếu con muốn," Harry nói.
"Thật sự?"
"Tất nhiên," Harry nói.
Theo như luật của bộ, những tên tội phạm đang chờ xét xử không được phép vào thăm, nhưng Harry là Harry, vì vậy hắn có thể làm những gì mình muốn, mặc dù Spooner nhất quyết yêu cầu Harry phải ở trong phòng giam trong suốt chuyến thăm của Cassie.
Malfoy rõ ràng đã không ngủ và quần áo của cậu trông nhàu nát rõ rệt. Cậu đứng thẳng lên khi Cassie và Harry bước vào. Cả Draco và Cassie đều không làm gì trong giây lát, nhìn nhau chằm chằm.
"Trông cha tệ quá," Cassie nói.
"Cảm ơn Cass, con thế nào?"
"Con ổn. Và con đã xem ảnh của cha khi cha mười lăm tuổi, cha rất đẹp trai."
"Tất nhiên," Draco nói, "và Harry thì không."
"Chào!"
Cassie cười toe toét và tiến lên một bước. Malfoy cũng vậy, nhưng họ vẫn chưa chạm vào nhau. Harry nghĩ là họ cảm thấy không thoải mái khi có sự xuất hiện của hắn.
"Pansy thế nào rồi?" Malfoy hỏi.
"Sáng nay dì đã dọa sẽ gọi dịch vụ chăm sóc trẻ em cho con"
"Con đã làm gì khiến dì tức điên đúng chứ?"
Cassie không trả lời.
"Dì doạ sẽ không cho con ăn tráng miệng trong một tuần"
"Phải như vậy" Cậu nghiêng đầu. "Comment vas bạn vraiment?"
"Lúc nào con cũng nhớ cha" Cassie nói.
"Hai người đang nói tiếng Pháp với nhau à" Harry hỏi. Họ phớt lờ hắn.
"Cha cũng nhớ con. Rất nhiều," Malfoy nói. Cassie gật đầu.
"Con biết," cô bé nói.
"Con có đang cư xử tốt với Harry không?"
"Tốt hơn nhiều so với cha," Cassie nói. "Bởi vì con không biết ba có yêu con không."
"Ba con có thể hiểu những con nói Cass"
"Con vừa nói gì về ba vậy? Cassie?"Harry hỏi.
Cassie nói: "Ba nói cha sẽ ra ngoài sớm thôi"
"Ba của con bây giờ phải không?" Malfoy nói.
"Đừng ghen tị,"
"Nghiêm túc mà nói, con bé đã nói gì về tôi?" Harry hỏi.
"Lẽ ra anh nên học tiếng Pháp," Malfoy nói. "Rồi anh sẽ biết."
"Tôi không có thời gian học tiếng Pháp!"
"Je t'aime," Malfoy nói với Cassie, giọng nhẹ nhàng. Harry không biết tiếng Pháp cũng biết cậu đang nói gì. Cassie nhanh chóng bước tới và vòng tay quanh eo Draco. Cậu đặt tay lên đầu con gái. "Ngay cả khi con là một con quái vật nhỏ."
"Cha sinh và nuôi con"
"Ta biết. Người mù dẫn người mù. Bọn nhóc dẫn đường cho lũ nhóc."
Cassie bước đi, vội vàng lau nước mắt.
"Cha nên ngừng phạm tội lại...!" con bé nói.
Nụ cười của Malfoy biến mất khỏi khuôn mặt ngay tức khắc.
"Đừng đùa, Cass. Không phải ở đây. Không phải trước mặt Potter."
Cassie liếc nhanh về phía Harry.
"Ba nghĩ cha có tội?" con bé hỏi.
Harry thầm chửi thề. Tin rằng Malfoy đã nuôi dạy một cô con gái song ngữ bí mật.
Malfoy làm một cử chỉ không cam kết.
"Không rõ," cậu nói. "Còn phải xem."
"Được rồi," Cái nhìn cô bé ném về phía Harry một cách kém thân thiện hơn.
"Cassie," Malfoy cảnh cáo. "Đừng tò mò. Và đừng, vì tình yêu của Chúa, đừng cố gắng gây ra bất kỳ vấn đề nào nữa ." Draco nhìn Harry. "Có phải phá phách, nghịch ngợm là một đặc điểm của Potter không?"
"Không," Harry nói.
"Ba rất chiều chuộng con " Cassie nói với Malfoy. "Nếu cha không sớm ra ngoài, cha sẽ không thể kiềm hãm được con, sẽ rất tệ"
"Potter! Nếu nó nghịch ngợm hãy cầm sẵn một cái gậy, đừng làm hư con bé!"
Harry há hốc mồm nhìn cậu.
"Cậu... cậu đánh con bé à?"
Malfoy cười lớn, nhưng Cassie trông có vẻ tức giận.
"Không, Potter," Malfoy nói. "Tôi không đánh con gái của mình."
"Con gái của chúng ta."
Malfoy nuốt khan.
"Đúng."
"Cha ấy không tin tưởng con " Cassie nói.
"Con yêu..."
"Con tin điều này," Cassie nói.
"Mọi chuyện ổn chứ?" Harry hỏi.
Malfoy nhìn nhanh giữa Harry và Cassie.
"Tôi nghĩ anh nên đi đi" cậu nói. "Cass, đừng gây sự với cha con."
"Cha cũng giống như những người khác thôi," Cassie nói, ném cho Harry một cái nhìn độc ác.
"Không, cha của con sẽ không. Hãy cho cha con một cơ hội."
"Tôi đã làm gì?" Harry hỏi, bởi vì rõ ràng là ở đâu đó trên đường đến đây, hắn đã làm Cassie tổn thương. Malfoy cười khúc khích.
"Ồ, tôi chắc chắn con bé sẽ kể cho anh nghe thôi." Cậu quay sang Cassie. "Tạm biệt, quái vậ nhỏ của cha"
"Tạm biệt, bạo chúa thân yêu"
Harry cảm thấy ghen tị một cách kỳ lạ, trìu mến, xen lẫn với sự lo lắng về biểu cảm dữ dội trên khuôn mặt của Cassie.
Cassie quay gót.
"Nào, Potter," con bé gọi, khiến Harry nhớ đến Malfoy thời niên thiếu, đến mức trái tim hắn loạn nhịp.
"Đừng gọi ta như thế," hắn nói.
Cassie không trả lời.
"Cha nói thế nào Cass?" Malfoy lặng lẽ nói từ trong giường.
Harry bắt đầu đi ra cửa.
"Harry," Draco nói. Harry quay lại. "Đừng mang con bé đến đây nữa"
"Con bé nhớ cậu"
"Tôi ghét việc để con gái đến thăm mình trong tù... làm ơn."
Harry cảm thấy tội lỗi vì đã không hỏi ý kiến Malfoy trước khi đưa Cassie đến thăm. Malfoy đang loay hoay nghịch mép chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ của mình.
"Ừ, được rồi," Harry nói. "Tôi xin lỗi"
Ngay khi họ quay lại chỗ Pansy, Cassie nhìn Harry bằng ánh mắt giận dữ.
"Người nghĩ cha có tội," nó nói.
"Cái gì?"
"Người không tin tưởng cha."
"Ta không thể nói với con bất cứ điều gì"
"Không phải người đã từng yêu cha sao?"
Harry thở dài và xoa xoa gáy.
"Nó phức tạp lắm."
Lỗ mũi của Cassie phập phồng. Harry có thể thấy rằng con bé đang cố gắng không khóc.
"Người nghĩ cha là Tử thần Thực tử nên cha là người xấu," cô bé nói.
"Không. Nhưng chiến tranh là một phần quan trọng trong cuộc đời ta, Cassie. Con không thể mong ta quên rằng cha con đã chiến đấu sai phe. Và cha con đã từng không tốt khi còn ở trường"
"Con không biết, cha không tử tế với ai là vì không ai tử tế lại với ông ấy cả"
"Cassie," Harry tuyệt vọng nói, "Chính xác thì điều gì làm co khó chịu đến vậy? Ba đang làm mọi thứ có thể để đưa cha ra khỏi nhà tù-"
"Con là Malfoy," Cassie nói. "Đó cũng là tên của con"
Harry đưa tay vuốt tóc.
"Đúng. Con là Malfoy, ta xin lỗi"
Cassie lặng lẽ nói: "Có quá nhiều người không tin tưởng cha." "Con chỉ nghĩ là ba sẽ khác."
Harry kéo con gái vào lòng. Lúc đầu con bé cứng đờ, nhưng sau đó dần thả lỏng trong người hắn, và hắn ngồi cùng cô trên ghế sofa, ôm con thật chặt.
Hắn không thể trấn an cô bé, không thể nói với nó rằng hắn tin tưởng Malfoy. Draco. Và hắn chợt tưởng tượng có ai đó gọi Cassie là "Malfoy" với tất cả sự cay độc như cái cách hắn từng nói với Draco. Hắn thấy nhục nhã và đau nhói.
Harry nói: "Đây là một tình huống khó khăn, nhưng chúng ta sẽ tìm ra cách, được chứ?"
Cassie gật đầu và đứng dậy, con bé bình tĩnh hơn.
"Cảm ơn ba đã đưa co đến thăm cha" cô bé nói, và Harry có cảm giác rằng đây là một dấu hiệu xấu. Con bé đã nói gì với Malfoy?
"Parce que je ne sais pas'il m'aime."
Khi về đến nhà, hắn tra cứu các từ bằng một câu thần chú dịch thuật.
Nó có nghĩa là "Bởi vì con không biết liệu ba có yêu con không."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top