Chương 115: Người sống sót sau tai nạn xe

Cô không nghĩ đến Vân Dật Bạch sẽ đưa cô ra ngoài ăn cơm.

Cô cứ vậy mà ngồi vào bàn trong một nhà hàng không quá sang trọng. Cô kinh ngạc không hiểu.

Một bát mỳ bốc khói thơm phức được đặt trước mặt cô, cô nháy nháy mắt nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Vân Dật Bạch phía đối diện, khó hiểu nói, "Anh không ăn à?"

"Tôi ăn rồi!" Vân Dật Bạch thản nhiên trả lời.

Vậy sao anh còn đưa cô đến đây ăn?!

Ánh mắt hoang mang hoài nghi của cô nhất thời khiến Vân Dật Bạch hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, anh hừ lạnh một tiếng, "Nhìn tôi làm gì? Còn nhìn nữa tôi sẽ trừ tiền lương của cô!"

Nhìn nhìn những sợi mỳ trong bát, cô quay đầu gọi người bán hàng mang thêm một cái bát nhỏ, chia bát mỳ thành hai phần, cô đặt bát nhỏ trước mặt mình, đẩy bát lớn đến trước mặt Vân Dật Bạch, rồi cúi đầu ăn.

Nhìn hơn phân nửa bát mỳ trước mặt, ánh mắt Vân Dật Bạch sáng quắc ngước nhìn Thi Tĩnh đang cúi đầu ăn mỳ, trái tim băng lạnh vì hành động nhỏ này của cô mà tan chảy không ít.

"Nhìn tôi làm gì? Còn nhìn nữa tôi sẽ trừ tiền lương của anh!" Cô dùng lời nói của anh đáp trả lại anh nguyên vẹn. Nói xong, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Thổi phù một tiếng, Thi Tĩnh không nhịn được bật cười.

Hiếm khi Vân Dật Bạch không châm chọc khi cô cười, anh im lặng cúi đầu hưởng thụ bát mỳ trước mặt.

Thời gian ăn trưa yên bình kết thúc.

Trở lại nơi làm việc, Thi Tĩnh mới biết, việc cô rời khỏi đây không hề gây ảnh hưởng đến bất kỳ ai, hay nói cách khác là không một ai hay biết. Điều này rõ ràng là, cô có chút thời gian để lười biếng đây mà.

Khóe miệng cô cong lên không cách nào kiềm chế nổi. Mỉm cười, cũng là nụ cười ấm áp vui vẻ. Suy nghĩ của cô bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, một dãy số xa lạ khiến cô hoài nghi nhận máy.

"Tiểu Tĩnh, là tôi!"

Dương Chi La? Sao cô ta biết được số điện thoại của cô? Sau một hồi suy nghĩ, Thi Tĩnh cười khổ hai tiếng, cô ấy là một đại tiểu thư, bản thân cô ấy muốn biết điều gì, làm sao có thể không biết được chứ?

Sau khi xác định rõ mọi chuyện, Thi Tĩnh bình tĩnh nói, "Dương tiểu thư, cô có việc gì sao?"

Dương Chi La nằm trên giường SPA sắc mặt không đổi, miệng nói ra những lời ngọt ngào, "Cũng không có chuyện gì, lần trước tôi có nhờ cô nói giúp mấy câu, không biết cô có..." Cô cố ý dừng ở đấy, giọng điệu có chút ngượng ngùng.

Không xong...

Thi Tĩnh thầm kêu không ổn!

Cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Mặc dù mấy ngày nay cô ở cùng Vân Dật Bạch cũng coi như hòa hợp. Cô cũng không hề nhớ đến chuyện này.

Trầm ngâm chốc lát, cô trầm giọng nói, "Tôi còn chưa gặp được anh ấy!"

Dương Chi La nắm chặt điện thoại trong tay, chợt vẽ lên một nụ cười xán lạn, "Là như vậy à? Chẳng qua là tôi hơi sốt ruột. Cũng không sao, khi nào cô gặp được anh ấy rồi nói, không cần phải vội!"

"... được!"

Không cần phải vội sao? Nếu không phải vội như vừa nói, thì cô cũng không cần gọi đến thúc giục.

"Vậy cô cứ làm việc tiếp đi!" Dương Chi La cúp điện thoại tiện tay ném ra ngoài. Lúc này mới thả lỏng cơ thể nằm trên giường.

Nhân viên làm đẹp đứng bên thấy vậy nhất thời run rẩy. Nhưng cũng không có ai dám lên tiếng.

Hai mắt Dương Chi La lạnh nhạt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hơn nửa ngày cũng không mở miệng nói gì!

Thi Tĩnh lừa cô! Cô biết, bởi vì ba mươi phút trước cô còn thấy cô ta ở cùng một chỗ với Vân Dật Bạch. Vậy mà cô ta lại nói, cô ta chưa hề gặp anh ấy!

Ánh mắt hung tợn mang nét lo lắng nhìn xa xăm, không lẽ Thi Tĩnh muốn độc chiếm Vân Dật Bạch?

Dương Chi La nắm chặt tay đứng lên, khắp người tràn đầy hơi thở lạnh lẽo dữ tợn. Phút chốc, dường như khắp người cô tràn đầy tức giận khiến người khác không thể đến gần. Một lát sau lại trở nên trầm mặc, giống như vốn dĩ chưa từng tức giận vậy.

Trái lại Thi Tĩnh cũng sững sờ tại chỗ nhìn điện thoại như muốn nghiền nát nó vậy.

Cô quên cô từng đồng ý sẽ giúp đỡ Dương Chi La. Nhưng khi cô ở cùng một chỗ với Vân Dật Bạch, lúc đấy, cô chẳng nhớ bất kỳ điều gì.

Thu lại ánh mắt thất thần. Thi Tĩnh lặng lẽ bước tới nằm gục ra bàn.

Toàn thân Thi Vĩnh Thành run run ngồi trong phòng chờ ở sân bay, xung quanh ông là bốn người đàn ông mặc âu phục đi giày da, giám sát từng hành động của ông.

Ba mươi phút trước, bọn cho vay nặng lãi xông vào nhà ông, thúc ép ông trả nợ. Ngay lúc ông bị người ta bắt đi, lại có một nhóm người khác xông vào trong nhà, khi ông còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người ta đưa đi khỏi đấy.

Chỉ còn bốn người này ở lại trông trừng ông, từ lúc đấy cho đến giờ.

Ông muốn đi toilet, nhưng lại không dám nói!

Vào lúc ông tưởng mình không thể nhịn thêm được nữa, cửa chính phòng chờ được mở ra.

Vân Dật Bạch một thân âu phục trắng xuất hiện trong tầm mắt ông. Màu trắng cũng không khiến cho Vân Dật Bạch nhìn qua có vài phần hiền lành tốt bụng, ngược lại màu trắng khiến anh càng thêm lạnh lùng thâm sâu.

Sải bước tiến tới trước mặt Thi Vĩnh Thành, anh tự tay chỉnh sửa lại quần áo cho người trước mặt, sắc mặt không đổi ngồi xuống phía đối diện. Khóe miệng khẽ nhếch lên không lưu lại nụ cười trong đáy mắt.

Nụ cười này càng khiến Thi Vĩnh Thành không nhịn được run run đứng lên. Tuy rằng ông đã hơn năm mươi tuổi, trước mặt một người mới ba mươi như Vân Dật Bạch, ông vẫn không nhịn được run run đứng dậy.

Có đôi khi, những lời nói cay nghiệt cũng không đáng sợ như nỗi sợ do cảm giác yên lặng mang đến.

Đó là điều lúc này Thi Vĩnh Thành đang nghĩ đến!

Vân Dật Bạch không dời tầm mắt trên người Thi Vĩnh Thành, khí tức dọa người quanh anh khiến một người đàn ông trên năm mươi tuổi run rẩy đứng vội lên.

Giống như khá vừa lòng với cảnh tượng này, anh nhẹ nhếch khóe môi, cười giễu cợt, "Ông sợ tôi sao?"

Ngay khi anh vừa nói xong, nhất thời Thi Vĩnh Thành thở phào nhẹ nhõm. Hành động nín thở vừa rồi khiến cảm giác khó chịu trong ngực ông tăng lên.

Từ từ rút vé máy bay và hộ chiếu trong ngực ra, Vân Dật Bạch đưa tới trước người Thi Vĩnh Thành vẫn đang run run. "Sydney. Có vẻ thành phố này rất hợp để dưỡng lão. Đây là vé máy bay! Sau khi máy bay hạ cánh, sẽ có người đến đón ông." Ngừng lại, Vân Dật Bạch trầm ngâm chốc lát rồi nói tiếp, "Quan trọng nhất là, ông sẽ không gây thêm phiền phức cho tôi! Tôi không có thời gian để dọn dẹp cho ông!"

Dứt lời, anh cũng không quay đầu lại mà rời đi. Đây là điều kiện cuối cùng anh đồng ý với Thi Tĩnh. Đã làm xong. Từ nay về sau, giữa anh và cô, chỉ còn chuyện về đứa bé!

Vân Dật Bạch không thể hiểu được. Vì sao mỗi lần anh nghĩ đến Thi Tĩnh, trong đầu anh vĩnh viễn nhớ đến bát mỳ nhỏ kia. Cùng với nụ cười rạng rỡ của cô.

Từ từ khép đôi mắt lại, Vân Dật Bạch càng ngày càng không thể khống chế được cảm xúc bản thân. 

Sống trong thành phố này, có đủ mọi hạng người. Có người vì sự sinh tồn của bản thân mà không ngại bán rẻ lương tâm. Có người vì sự sinh tồn mà bán đi trí lực, có người vì sự sinh tồn mà bán đi thể lực. Cũng có người vì sinh tồn mà bán rẻ những thứ quan trọng.

Không ai biết được những thứ này họ lấy được như thế nào. Cũng từng có người muốn đi tìm những người này. Nhưng đều không có kết quả gì. Những người này, lẫn vào giữa đám đông, sẽ nhanh chóng mất dạng. Không thể tìm ra được. Nhưng những người này lại dễ dàng nắm giữ mọi hướng đi của người khác.

Sắc mặt không đổi lật giở từng trang giấy, một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt anh. Kế đó, anh đứng thẳng dậy.

Trải qua nhiều vấn đề khó khăn phức tạp, rốt cuộc anh đều nhanh chóng tìm được cách giải quyết, anh hẳn là rất cao hứng, vậy mà biểu hiện bên ngoài vẫn là vẻ tức giận.

Châm bật lửa lên, anh nhanh chóng đem đốt những trang giấy đó, vẻ mặt Vân Dật Bạch vẫn là vẻ lãnh khốc vô tình. Thậm chí còn có thêm chút cay nghiệt.

Sau vụ tai nạn xe vẫn còn một người sống sót!

Đây là thông tin thu được từ hàng chữ nhỏ đó!

Năm đó chính tay anh xử lý tất cả mọi việc có liên quan đến cái chết của em mình, chiếc xe gây ra tai nạn là của một gia đình ba người. Cả gia đình ba người đó đến cuối cùng đều không một ai qua được, còn Dật Thanh được quan tâm cứu chữa hơn một tháng vẫn không qua khỏi.

Cũng vì lo lắng cho phẫu thuật của em trai, anh cũng không để ý xác minh xem cả nhà ba người kia có phải đã chết thật hay không.

Trên thực tế, ba năm qua anh vẫn không hề hoài nghi trong cái chết của em trai có ẩn tình gì. Cho đến khi anh nghe thấy đoạn đối thoại trong yến tiệc ở nhà họ Dương.

Trong tay Dật Thanh dường như có thứ khiến họ phải kiêng dè. Cho nên bọn họ phải nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến mọi chuyện như bây giờ.

Đã qua ba năm, lại được nghe cái tên Dật Thanh từ miệng người khác, khiến lòng anh nảy sinh nghi vấn từ đấy.

Thế nhưng, đến khi mọi việc được bày ra trước mắt, anh lại thấy rất cao hứng.

Một ngụm lại một ngụm rượu mạnh tràn vào cổ họng anh, khiến anh cảm thấy bớt mệt mỏi và cũng để khống chế lửa giận trong lòng.

"Mượn rượu giải sầu trước giờ không phải là tác phong của cậu!" Văn Thiếu Giác lặng lẽ xuất hiện trước bàn làm việc của anh. Vân Dật Bạch cũng không quan tâm sao cậu ta lại có mặt ở đây.

Vấn đề này vốn đã không cần phải hỏi đến. Cậu ta cũng sẽ không nói với anh, sao cậu ta lại đến đây!

Một ly rượu đặt đến trước mặt Văn Thiếu Giác, Vân Dật Bạch nhíu mày, "Tra ra rồi sao?"

"Đương nhiên! Người đó, chúng ta đều quen!" Văn Thiếu Giác nhướng mày. "Mình cũng không chắc, cậu cứ xem tiếp đi!"

"Hửm?!" Vân Dật Bạch nhướng mày.

Nhìn vẻ mặt của cậu ta, chỉ thấy cậu ta vẫn tiếp tục xem. Văn Thiếu Giác cũng không làm gì từ từ đặt đồ xuống trước mặt cậu ta. Cuối cùng nói lời từ tận đáy lòng, "Mình nghĩ, cậu đừng xem nữa thì tốt hơn đấy!"

Bàn tay vừa định buông xuống lại dừng lại, Vân Dật Bạch nghi hoặc nhìn cậu ta, "Là ai?" Bàn tay gắt gao nắm chặt sấp giấy trong tay.

Văn Thiếu Giác trầm ngâm chốc lát. Từ từ nói, "Không, mình sẽ không nói cho cậu biết đó là ai. Đáp án này, chỉ có thể để tự cậu xem lấy."

Nhanh chóng lật mở đến cuối, cuối cùng anh cũng mở đến tập tài liệu da.

Khi thấy hành động tiếp theo của cậu ta, Văn Thiếu Giác liền xoay người rời đi. Khi có tập tài liệu này, anh đã quyết định sẽ làm đến cùng!

Anh không muốn ở lại nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cậu ta. Anh tin rằng, dù thế nào, Vân Dật Bạch nhất định cũng không muốn bất kỳ ai nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của mình.





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top