Q2. Chương 25.1: Panties tình nhân, muốn xem không?

edit: tiểuhoanhi



"Bên này bị trói như một xác ướp, chắc là Diêu Bối Khôn rồi?" Kiều Tịch Hoàn chuyển ánh mắt nhìn về phía người trên giường bệnh, người đàn ông nhìn cô chằm chằm đến ngốc.

Diêu Bối Địch gật đầu :"Ừ, em trai tôi, Diêu Bối Khôn."

Kiều Tịch Hoàn đi tới, nhìn cái tiểu từ phá phách kia :2Khoong có cụt tay cụt chân a ?!"

Diêu Bối Khôn lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn cô.

"Từ nhỏ đã không phải thông minh, hiện tại ngốc hơn rồi." Nhìn dáng dấp Diêu Bối Khôn, Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.

Diêu Bối Khôn bị đả kích, nhịn không được mở miệng :"Tôi không ngốc."

Anh ta từ lúc nào thì ngốc, bất quá tâm tư lại không hướng đến học hành. Nếu như nỗ lực học tập, ai nói anh ta không thể học đại học Thanh Hoa ?!

Anh ta chỉ là đột nhiên đối với cô, vừa gặp đã yêu!

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười cười.

Diêu Bối Khôn nhỏ hơn cô 8 tuổi.

Diêu Bối Khôn thực sự rất thích đi theo phía sau của cô, có đôi khi biểu hiện so với Diêu Bối Địch còn rõ ràng hơn. Lúc nhỏ dáng dấp Diêu Bối Khôn rất đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa trắng noãn. Thời điểm cao hứng cô sẽ trêu chọc Diêu Bối Khôn một chút, thời điểm mất hứng một cước liền đá đi. Đối với Diêu Bối Khôn hết sức thô lỗ, Diêu Bối Khôn tựa như không nhớ thù cũng không kêu đau. Mặc kệ cô làm sao đối đãi anh ta, anh ta mỗi lần thấy cô sẽ lại cười hì hì vẻ mặt lấy lòng.

Cô có đôi thật sự không rõ, cô đến cùng có cái mị lừng gì mà có thể hấp dẫn tên thư sinh này.

"Bác sĩ nói lúc nào thfi có thể xuất viện?" Kiều Tịch Hoàn quay đầu hỏi Diêu Bối Địch.

"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì một tuần nữa." Diêu Bối Địch nói :"Thương thế Bối Khôn không tồi, đều là bị thương ngoài da."

"Tiêu Dạ nhiều hơn?"

Diêu Bối Địch gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn không có biểu tình gì đặc biệt, chuyển ánh mắt nhìn Tiếu Tiếu từ phía mẹ Diêu đi về phía bọn họ. Sau đó thân thể nhỏ bé ở đằng trước cẩn thận từng li từng tí nâng đĩa hoa quả đang đặt ở trên giường Diêu Bối Khôn. Cô thấy Tiếu Tiếu là lấy đi, còn người nằm trên giường Diêu Bối Khôn kia vẫn giữ vẻ mặt ngây ngốc nhìn cô. Lại không nghĩ rằng tiểu cô nương kia xoay người liền rời khỏi phòng bệnh, mọi người trong phòng đang nói chuyện phiếm nên cũng không quá chú ý.

Kiều Tịch Hoàn ngoái đầu nhìn, lại cùng Diêu Bối Địch hàn huyên một hồi, trong toàn bộ quá trình. Diêu Bối Khôn vẫn luôn mang bộ dạng mê gái nhìn Kiều Tịch Hoàn, phảng phất trong lúc bất chợt liền giống như mối tình đầu vậy. Con mắt cũng không hề nhúc nhích.

Kiều Tịch Hoàn tựa hồ đã sớm thành thói quen với ánh mắt Diêu Bối Khôn, không chút nào khác thường nói với Diêu Bối Địch :"Tôi đi xem Tiêu Dạ."

"Cô đi về phía trước, phòng bệnh thứ ba." Diêu Bối Địch nói.

"Ừ."

Kiều Tịch Hoàn đứng dậy :"Cô có muốn cùng đi hay không?"

Diêu Bối Địch lắc đầu :"Không được."

Kiều Tịch Hoàn cũng không có nhiều lời, cùng ba mẹ Diêu lễ phép cáo từ, rồi rời khỏi.

. .. . . . . .. .

Diêu Bối Khôn vẫn nhìn theo hướng cửa, thật lâu mới hoàn hồn, khoa trương mở miệng :"Nữ thần."

Diêu Bối Địch ngoái đầu nhìn lại :"Em thích mấy kiểu như vậy?"

"Cái gì mà kiều như vậy?" Diêu Bối Khôn nghe giọng Diêu Bối Địch có chút xem thường, cả người đều kích động :"Xinh đẹp, gợi cảm, không làm bộ! Chỗ nào không tốt?"

"Không có chỗ nào không tốt, thế nhưng chí là người phụ nữ đã kết hôn rồi, con trai cũng đã 5 tuổi." Diêu Bối Địch không phải cố ý đả kích.

Rất hiển nhiên, Diêu Bối Khôn thật sự bị đả kích.

Anh ta nhìn Diêu Bối Địch, vẻ mặt không tin tưởng :"Cô ấy nhìn qua rất trẻ tuổi a!"

"Bằng tuổi của chị."

"Hiện tại ở trung quốc đang thịnh hành kết hôn sớm rồi sinh con sao?" Diêu Bối Khôn thật sự có chút đả kích quá độ :"Em thật vất vả mới dấy lên lửa tình..."

Diêu Bối Địch thật sự không muốn nhiều lời.

Diêu Bối Khôn vẻ mặt phiền muộn :"Tôi làm sao số mạng lại khổ như vậy, trước kia thích chị Tiểu Khê chị ý lại không thương tôi. Còn luôn đuổi tôi, không chỉ có đuổi tôi, còn chạy theo một người đàn ông khác. Không chỉ có chạy theo người đàn ông khác, còn không một lời giải thích đã qua đời. . . Hiện tại thật vất cả mới thích một người, yêu từ cái nhìn đầu tiên, lại là người phụ nữ có chồng!"

Diêu Bối Địch thật sự không nhịn được cười một tiếng.

Diêu Bối Khôn khi còn bé rất thích Hoắc Tiểu Khê, tuyên bố trưởng thành nhất định phải cưới cô ấy, cho nên vẫn mong lớn lên thật nhanh.

Trưởng thành mới biết được, vẫn là khi còn bé tương đốt tốt, khi bé ít ra vẫn có thể hướng về phía Hoắc Tiểu Khê nhào tới. Trưởng thành rồi chỉ có thể nhìn cô ấy nhào vào lòng người khác...

"ông trời của tôi ơi!" Diêu Bối Khôn không chịu được ngửa mặt lên trời thở dài :"Cảm thấy thế giới không ai để yêu."

Vì sao tình cảm của anh ta luôn không thuận lợi như vậy a!

Diêu Bối Địch cũng không để ý tới anh ta.

Bản thân đã kiên trì một buổi tối cùng buổi sáng không có ngủ, hiện tại có chút mệt mior.

Cô ngáp dài, xem cha mẹ mình tinh thần cũng đã khá lên nhiều, liền đứng dậy bộ dáng muốn đến giường nhỏ chuẩn bị đi ngủ.

Cô nhìn xung quanh một chút, đôi mắt đột nhiên căng thẳng :"Tiếu Tiếu đâu?"

Người trong phòng dường như phát hiện, trong nháy mắt liền khẩn trương, mẹ Diêu kích động nói :"Vừa mới rồi còn thấy con bé ở bên cạnh mẹ, bây giờ đã đi đâu? Có phải hay không ra ngoài rồi?"

Cơn buồn ngủ của Diêu Bối Địch lập tức tan biến, cả người chạy ra khỏi phòng, đi ra bên ngoài hành lang tìm.

Ba mẹ Diêu cũng theo hướng khác nhau, tìm kiếm...

. . .. . . . . .

Tiếu Tiếu cầm đĩa trái cây trên giường cậu, từng bước từng bước thận trong đi về hướng phòng bệnh cảu ba.

Bác sĩ có nói ba ba rất yêu bé, ma ma cũng gật đầu.

Cho nên bé sẽ đối với ba ba tốt một chút.

Thân thể nho nhỏ đẩy cửa phòng bệnh ra.

Ba ở trong gian phòng, ba ba nằm ở trên giường, bên người còn có một người ghé vào giường bệnh ba ba mà ngủ.

Ba ba tựa hồ đã tỉnh, với tay lấy ly nước ở trên đầu giường.

Tiếu Tiếu vội vã chạy tới, đang cầm đĩa trái cây, trừng mắt tròn vo, âm thanh thanh thúy hỏi anh :"Ba ba muốn uống nước sao?"

Tiêu Dạ mím môi, gật đầu.

Tiếu Tiếu cẩn thận đem đĩa trái đây đặt trên tủ đầu giường, cố gắng kiếng ngón chân cầm lấy cốc nước nóng. Thật vất vả cầm được, hai tay ôm lấy đưa cho Tiêu Dạ :"Ba ba, uống nước."

Đôi mắt tròn trịa, cái miệng nho nho, nụ cười ngọt ngào, nhìn qua vô cùng khéo léo.

Tiêu Dạ nhận lấy ly nước, yết hầu có chút không ổn định, từa hộ đang nỗ lực ẩn nhẫn cái gì.

Tiêu Dạ một ngụm nước nóng nuốt xuống, đưa cho ly cho Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu nhận lấy :"Ba ba còn muốn uống nước sao?"

Tiêu Dạ lắc đầu.

Tiếu Tiếu đem ly nước thả lại phía tủ đầu giường, lại đem đĩa trái cây ôm trong lòng bàn tay :"Ba ba, con đưa cho ba ba táo. Là mẹ tự gọt lấy, ba ba dùng tăm xỉa răng có thể ăn một hớp nhỏ."

Tiếu Tiếu nói, chỉ là vừa mới ngủ cậu cùng mẹ nói chuyện, sau đó dùng ngôn ngữ tư duy của bản thân nói ra.

Bé chỉ mới có 5 tuổi, kỳ thật không biết cái gì là hóa giải quan hệ ba mẹ, nhưng vừa mới nói những lời này ở bên tai Tiếu Dạ lại thành ra có chút thúc dục. Vì Tiêu Dạ lý giải thành, Diêu Bối Địch gọi hoa quả rồi kêu Tiếu Tiếu đưa tới.

Tiêu Dạ mím môi, nhìn một khối quả táo nhỏ.

Người mắt nhìn gò má Tiếu Tiếu cười vô cùng khéo léo.

Tiếu Tiếu lớn lên nhìn giống như anh, đương nhiên đường nét cũng không có rõ như anh vậy, đứa trẻ này có vẻ ôn hòa cùng ngọt nào hơn nhiều.

Tiêu Dạ tự tay dùng tăm xỉa răng xiên một khối táo nhỏ, bỏ vào trong miệng, chậm rãi ăn.

"Ba ba, ăn ngon không?" Tiếu Tiếu hỏi anh, bên trong đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu qua mọi thứ vậy, thật có năng lực thần kỳ.

"Ừ." Tiêu Dạ gật đầu.

"Ba ba có thể đút con một miếng không?" Tiếu Tiếu hai tay đang cầm đĩa trái cây đứng ở trước mặt Tiêu Dạ, quả thật không có dư tay để cầm lên bỏ miệng nhỏ của chính mình. Hơn nữa đứa trẻ đối với thứ mình thích ăn, sức chống cự hầu như là số không.

Tiêu Dạ xiên một khối, hướng miệng Tiếu Tiếu bỏ vào.

Tiếu Tiếu ăn quả táo ngọt ngào mắt to liền cười tươi :"Cám ơn ba ba, ma ma gọt hoa quả ăn thật ngon có phải hay không ba ba?"

"Ừ." Tiêu Dạ tự nhiên gật đầu, phụ họa.

. . . . .

Hai cha con, bé một miếng ba một miếng, ăn rất ấm áp.

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa vào liền thấy một màn như thế.

Cô vừa mới chứng kiến Tiếu tiếu cầm đĩa trái cây liền nghĩ đến, có lẽ là đem tới cho Tiêu Dạ. Nhưng chứng kiến hai cha con như vậy, vẫn có chút kinh ngạc, hơn nữa cả Tiêu Dạ luôn luôn có tính cảnh giác vào giờ khắc này tựa như cũng không có phát hiện được cô đang đứng ở cửa, một lúc lâu.

Trong phòng bệnh hai người rất nhanh đem đĩa táo tiêu diệt hết.

Tiêu Dạ buông cây tăm, ngước mắt liền nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đứng ở cửa. Một giây kia cả cơ thể có chút kinh hãi, coi như trên mặt vẫn như cũ thờ ơ, nhưng nội tâm cũng có chút xúc động a!

Bởi vì anh ta căn bản không biết, người phụ nữ đứng ở cửa đến cũng đã đứng bao lâu!

Anh ta luôn luôn có tính cảnh giác rất cao!

Anh ta nhíu mày, không có chủ động nói chuyện.

"Ba ba, ba có muốn ăn nữa không? Con kêu ma ma gọt." Tiếu Tiếu hỏi.

Tiêu Dạ lắc đầu.

"Con đem đĩa trái cây cầm về?"

"Ừ."

"Tạm biệt ba ba." Tiếu Tiếu khéo léo nói, thân thể nhỏ bé liền xoay ra ngoài, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn cười rộ lên :"Dì Kiều, dì cũng tới xem ba ba a?"

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn ngồi xổm người xuống :"Tiếu Tiếu hôm nay biểu hiện rất tuyệt."

"Thật vậy chăng?" Tiếu Tiếu rất cao hứng nở nụ cười.

"Ừ, thật sự. Nhanh lên một chút trở về với ma ma bên kia, bằng không ma ma sẽ lo lắng cho con." Kiều Tịch Hoàn nói. Không cần nghĩ cũng biết, Diêu Bối Địch mà phát hiện Tiếu Tiếu không ở đó, sẽ bị sợ thành bộ dáng gì.

"Dạ." Tiếu Tiếu khoái trá, hoạt bát rời khỏi.

Mới vừa đi tới trên hành lang, cứ nhìn Diêu Bối Địch vội vội vàng vang từ gian phòng này chạy kiếm. Lúc nhìn thấy Tiếu Tiếu cười, cả người tựa hồ không rõ thả lỏng một chút, cô ôm lấy Tiếu Tiếu :"Đi nơi nào? Sao không nói cho mẹ một tiếng?"

"Con đi phòng ba ba, mang trái cây cho ba ba. Ba ba đem hoa quả đều ăn xong rồi." Tiếu Tiếu rất đắc ý nói.

Diêu Bối Địch nhìn phía phòng bênh Tiêu Dạ, đôi mắt hơi híp lại.

Cô ôm Tiếu Tiếu trở lại phòng bệnh, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top