Chương 391: Cười Giống Như Nhiều Năm Trước

"Ai vậy?” Đường Khả Hinh nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn số di động, nhìn trong chốc lát, vẫn quyết định giơ máy trong về phía Đường Khả Hinh nói: “Như Mạt. . . . . .”

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn số điện thoại của Như Mạt trong điện thoại di động, lại không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên nụ cười không tự nhiên, nhưng ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái, cắt đứt cuộc gọi. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức nhìn anh, không có vui vẻ, lại dâng lên một chút cảm giác có lỗi. Tưởng Thiên Lỗi lại bước lên trước, ôm nhẹ thân thể của cô, hôn nhẹ lên tóc của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ vùi mặt vào lồng ngực của anh, hai mắt nhắm lại.

Nhà họ Tần.

Phòng ngủ sang trọng yên tĩnh, chính giữa không trung rũ màn lụa màu vàng, kiểu hình tròn, rất mộng ảo, đèn thủy tinh chiếu xuống, ánh sáng chói mắt, sáng đến đáng sợ.

Hôm nay trong nhà tổ chức tiệc, Như Mạt nói rõ tình huống với Tô Thụy Kỳ, Thụy Kỳ liền cho phép cô trở về một ngày, đêm đó phải quay lại, lại phái hai người y tá cùng đi.

Điện thoại di động nhẹ nhàng để xuống.

Như Mạt mặc váy dài cúp ngực màu trắng, bên ngoài khoác lông thú trắng như tuyết, ngồi ở trước gương trang điểm hoa lệ, nhìn khuôn mặt mình tái nhợt, còn có cặp mắt xinh đẹp mộng ảo, mặc dù nổi lên hơi nước vẫn có thể thấy giọt lệ nhớ nhung sâu sắc một người đàn ông. . . . . .

Tấm vé máy bay màu xanh dương, giấu ở trong túi Chanel. Cô lại nhìn mình trong kính, suy nghĩ có phải anh bởi vì mệt mỏi, mà muốn buông tay đoạn ái tình này hay không.

Cửa chậm rãi đẩy ra.

Như Mạt lập tức tỉnh thần, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp mặc tây trang màu xám tro, gương mặt nặng nề lạnh lùng đi vào, tay giơ về phía sau nhẹ đóng cửa lại, đè xuống khóa tâm. . . . . .

Cô lập tức đứng lên, nhìn về phía anh, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói: “Đã về. . . . . . Đã về rồi. . . . . .”

Tần Vĩ Nghiệp không lên tiếng, chỉ chậm rãi buông lỏng cúc áo tây trang . . . . . .

Như Mạt lập tức đi tới, nhận lấy tây trang anh cởi ra, ôm nhẹ vào trong ngực, đi về phía đầu kia chiếc giường, giắt trên giá áo gỗ đỏ, cảm giác có bóng đen vượt lên trước mặt, cô mỉm cười xoay người, nhìn Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười nói: “Tối hôm nay, trong nhà có tiệc, có thể phải uống rượu, anh không cần nghỉ ngơi một chút?”

Hai tròng mắt thâm thúy của Tần Vĩ Nghiệp, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Trên mặt Như Mạt hiện lên một chút không tự nhiên, nhìn anh, vẫn kéo ra một nụ cười.

Tần Vĩ Nghiệp nhìn vẻ mặt cô, đột nhiên mỉm cười, lại đến gần một bước, cúi đầu, nhìn cô hỏi: “Có phải. . . . . . Về nhà, cảm thấy rất không tự nhiên hay không?”

"Không có. . . . . . Không có a. . . . . .” Như Mạt lập tức có chút căng thẳng cười nói.

Trên mặt Tần Vĩ Nghiệp hiện lên thay đổi, nhìn cô nói: “So với cái nhà này, bệnh viện làm cho cô thoải mái hơn chứ, muốn gặp người nào, bất cứ lúc nào có thể gặp. . . . . .”

Sắc mặt Như Mạt lập tức tái nhợt ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Tần Vĩ Nghiệp nhìn Như Mạt, đột nhiên mỉm cười, nói: “Ngày hôm qua vợ nhỏ của chủ tịch Lưu ở bên ngoài đột nhiên mang thai, để cho tôi nghĩ ra biện pháp ném cô ta xuống biển. . . . . .”

Trái tim Như Mạt ầm một tiếng, vỡ vụn.

Tần Vĩ Nghiệp nhìn cô, hai mắt hiện lên lạnh lẽo, nói: “Cô sợ à?”

Hai mắt Như Mạt xoay tròn, lập tức thở mạnh một cái, nói: “Không có. . . . . . Không có. . . . . . Không có. . . . . .”

Tần Vĩ Nghiệp lại khẽ mỉm cười, đưa hai tay ra, nắm nhẹ bả vai của cô, nói: “Chỉ nói đùa với cô thôi, tôi là Thị Trưởng, làm sao lại làm chuyện phạm pháp?”

Như Mạt cảm giác mình giống như bị rắn cắn, chấn động mạnh!

Tần Vĩ Nghiệp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn vẻ đẹp hiếm có của người vợ này, nói: “Khuôn mặt thật đẹp, nếu như không tìm được trái tim cấy ghép, có phải cô muốn chết hay không không?”

Như Mạt hoảng sợ đến cả người bắt đầu chợt run rẩy.

“Đến lúc đó, cô không chết, mẹ cũng khóc chết, bà còn trông cậy có cháu nối dõi tông đường đấy. . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp nhìn cô, cười.

Hai mắt Như Mạt hiện lên nước mắt hoảng sợ.

Tần Vĩ Nghiệp nhìn vẻ mặt cô, đột nhiên hỏi: “Cô sợ cái gì? Tôi sợ mới đúng! Nếu như cô chết, sau này còn ai diễn trò với tôi?”

Như Mạt thở nặng nề một cái, chợt lui người về phía sau, tay nắm chặt một góc bàn trang điểm. Mắt tràn lệ.

Sắc mặt của Tần Vĩ Nghiệp lạnh lẽo, nói: “Hôm nay Ủy viên Trương và Thủ tướng cùng buộc tôi ký công văn phê duyệt dự án khách sạn dưới nước! Cô không phải không biết tôi ký rất không tình nguyện! Nhưng Tưởng Thiên Lỗi anh ta lợi hại, anh ta có thể xây dựng quan hệ với Ủy viên Trương! ! Cho dù Tần Vĩ Nghiệp tôi là quan chức cấp cao, cũng đánh không lại bàn tay âm hiểm độc ác của anh ta che giấu ở trong bóng tối! !”

Nói xong! !

Ánh mắt anh giống như dã thú đáng sợ trong bóng tối, thoáng qua ánh sáng tàn nhẫn, vung tay lên, tát mạnh Như Mạt một bạt tai trí mạng!

“A . . . . . .” Một tiếng thét chói tai, cả người Như Mạt ngã về phía bàn trang điểm, đầu cúi trước gương, tay chống ngã vô số mỹ phẩm. . . . . . bộp bộp bộp lăn xuống trên mặt đất!.

Tần Vĩ Nghiệp lại nắm chặt cánh tay Như Mạt, kéo mạnh cả người cô lên, tức giận nhìn cô, rống: “Nói! ! Lần này ở bệnh viện, có lên giường với anh ta hay không! !”

"Không có. . . . . . . . . . . . Không có. . . . . . Không có. . . . . .” Như Mạt rơi lệ, hoảng sợ run rẩy lắp bắp nói.

“Không có?” Ánh mắt Tần Vĩ Nghiệp cứng rắn, lập tức ra lệnh: “Vào đi! !”

“Đừng. . . . . .” Nước mắt Như Mạt lăn xuống, nhìn Tần Vĩ Nghiệp van xin, bật khóc.

“Thu hồi tiếng rên rỉ của cô! ! Tôi không muốn nghe! !” Tần Vĩ Nghiệp tức giận xoay người! !

Cửa ầm ầm mở ra! !

Hai nữ bác sĩ nữ và một y tá mang theo dụng cụ tinh vi, mang khẩu trang màu trắng đi vào, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp, lạnh lùng gọi: “Thị Trưởng! !”

“Kiểm tra thân thể của cô ta thật kỹ cho tôi! ! Rốt cuộc có bị người phá hay không! !” Tần Vĩ Nghiệp lạnh lùng vô tình nói!

“Không cần. . . . . .” Má trái Như Mạt sưng đỏ, nước mắt lăn xuống nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp, bật khóc, nói: “Em cầu xin anh, Vĩ Nghiệp, nể tình vợ chồng, không nên đối xử với em như vậy . . . . . Không cần. . . . . . Đừng để người khác đối với em như vậy, em không có làm chuyện có lỗi với anh, em không có. . . . . .”

“Kiểm tra!” Tần Vĩ Nghiệp quát lớn! !

“Vâng!” Hai nữ bác sĩ nhanh chóng tiến lên, nắm thân thể mềm mại của Như Mạt, kéo cô vào phòng tối.

Như Mạt sụp đổ khàn giọng kêu to: “Vĩ Nghiệp! Không…không nên đối xử với em như vậy, em cầu xin anh. . . . . .”

Tần Vĩ Nghiệp lạnh lùng đứng ở một bên, không lên tiếng! !

Trong phòng tối truyền đến tiếng kêu thê thảm, còn có tiếng khóc Như Mạt: “Buông tôi ra! Buông tôi ra . . . . . . tôi cầu xin mọi người, không nên đối với tôi như vậy . . . . .”

Vẻ mặt người giúp việc run rẩy đứng ở ngoài phòng ngủ, nghe tiếng thét này, hoảng sợ đến hai mắt nổi lên hơi nước, người giúp việc hầu hạ Như Mạt lần trước, bởi vì hoảng sợ, nói mấy câu ra ngoài, buổi tối liền bị đánh cho gần chết, hơn mấy tháng không xuống giường được. . . . . . Cô thở hổn hển, muốn chạy trốn, nhưng biết, chỉ cần mình quay người lại, có lẽ cả đời cũng không rời khỏi nhà họ Tần. . . . . .

Thời gian từng giờ từng giờ đã qua.

Hai người nữ bác sĩ mở cửa đi ra, lấy khẩu trang xuống, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp nói: “Thị Trưởng, đã kiểm tra xong, đầy đủ không tổn hao gì.”

Tần Vĩ Nghiệp hơi ngẩng mặt, đáp: “Tốt.”

Y tá đem Như Mạt sụp đổ khóc rống đi qua, ném lên giường. . . . . .

“Đừng dùng sức giày vò cô ta như vậy, nếu như chết rồi, trò chơi này sẽ chơi không vui rồi !” Tần Vĩ Nghiệp lạnh lùng nói.

"Vâng!” Ba người đồng thời lên tiếng trả lời, liền đi ra ngoài.

Như Mạt thoi thóp nằm ở trên giường, hai mắt hiện lên nước mắt, nhìn về phía trước.

Tần Vĩ Nghiệp xoay người, nhìn bộ dáng của cô muốn chết, di chuyển bước chân, từng bước từng bước đi về phía cô. . . . . .

Như Mạt nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh, chợt giật mình, chậm rãi giãy giụa, ngồi dậy, đắp chăn che ở trên người, không dám nhìn anh. . . . . .

“Mới vừa. . . . . . Xảy ra chuyện gì?” Tần Vĩ Nghiệp đột nhiên ngồi ở trên giường, vươn tay chạm nhẹ mặt của cô, hỏi.

Nước mắt lăn xuống.

Như Mạt thở gấp gáp, vội vàng cuồng cuồng lắc đầu, nói: “Không có. . . . . . Không có xảy ra cái gì. . . . . .”

“Cô tính nói cho người nào?” Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười hỏi.

"Không muốn nói cho người nào. . . . . .” Vẻ mặt Như Mạt hoảng sợ đến run rẩy, khủng hoảng, thở gấp gáp nói.

Tần Vĩ Nghiệp nghe vậy, xoay mặt suy nghĩ một chút, thì ra trên gương mặt lịch sự nho nhã, lại hiện lên vẻ u ám, nói: “Nói cho Tưởng Thiên Lỗi đi, anh ta sẽ phẫn nộ lên, sẽ xé tôi ra. . . . . . Cô muốn nói với anh ta không. . . . . .”

“Không. . . . . . Không nói. . . . . .” Nước mắt Như Mạt lăn xuống, run rẩy nói.

Tần Vĩ Nghiệp quay đầu sang nhìn cô, lại cười khẽ nói: “Thế nào? Cô cũng sợ tôi xé anh ta, cho nên mới không nói hả. . . . . .”

“Không. . . . . . Không phải. . . . . .” Như Mạt vội vàng nói.

Tần Vĩ Nghiệp tức giận trừng mắt, vung lên tay, bộp một tiếng, tát mạnh trên mặt của cô! !

Như Mạt lệch mặt, nước mắt lăn xuống, váng đầu ù tai, mặt bỏng rát muốn ngất đi.

“Tốt nhất không nên nói lung tung, nếu như cô nói lung tung, anh ta muốn xé tôi..tôi cũng sẽ xé anh ta, đem tất cả chuyện tốt nhà họ Tưởng làm nhiều năm trước, tố cáo cho truyền thông, tôi muốn nhà bọn họ sụp đổ. . . . . . sự nghiệp lung lay. . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp âm u nhìn cô.

Như Mạt không dám nói lời nào, chỉ cúi đầu, nước mắt càng không ngừng lăn xuống, tuyệt vọng sụp đổ, không thốt nên lời.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tần Vĩ Nghiệp lập tức quay mặt sang, nhìn về phía cánh cửa kia, vẻ mặt mới vừa u ám từ từ trầm xuốngsau đó hiện lên nụ cười lịch sự cùng ôn nhu, đứng lên đi về phía cánh cửa kia. . . . . .

Như Mạt lập tức lau khô nước mắt, nhẹ nghiêng người nằm ở trên giường, run rẩy kéo chăn, che ở trên người, nhanh chóng đè xuống cảm xúc hoảng sợ, để cho mình chậm rãi nhắm mắt lại.

Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười mở cửa, thấy mẹ mặc sườn xám màu xanh lá cây, đứng ở trước mặt của mình, quan tâm cười hỏi: “Như Mạt ra sao? Trở về thân thể có khó chịu hay không?”

“Không có việc gì. . . . . . rất tốt. . . . . . Mẹ vào xem một chút. . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười đỡ mẹ đi vào, nghiêng người liếc mắt nhìn người giúp việc ngoài cửa.

Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười mở cửa, thấy mẹ mặc sườn xám màu xanh lá cây, đứng ở trước mặt của mình, quan tâm cười hỏi: “Như Mạt ra sao? Trở về thân thể có khó chịu hay không?”

“Không có việc gì. . . . . . rất tốt. . . . . . Mẹ vào xem một chút. . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười đỡ mẹ đi vào, nghiêng người liếc mắt nhìn người giúp việc ngoài cửa.

Người giúp việc lập tức giật mình, nắm chặt thuốc mỡ giống như kem trong tay, sự thực là thuốc trị tiêu sưng giảm đau, giấu ở phía sau, cúi đầu, không dám lên tiếng.

Tần Vĩ Nghiệp hài lòng đỡ mẹ đi vào.

“Như Mạt. . . . . .” Bà Tần đau lòng đi tới bên giường, ngồi xuống, nhìn vẻ mặt Như Mạt chậm thiếp đi, gọi nhỏ: “Khá hơn chút nào không?”

Như Mạt chậm rãi mở mắt, nhìn Bà Tần, mỉm cười nói: “Mẹ. . . . . . Con không sao. . . . . . Có Vĩ Nghiệp ở một bên chăm sóc con. . . . con rất tốt. . . . . .”

“Vậy thì tốt, gần đây Vĩ Nghiệp quá bận rộn, luôn lơ là với con. . . . . .” Bà Tần nhìn con dâu, khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, luôn ảo tưởng có một ngày, con trai khôi phục năng lực đàn ông bình thường, sinh cháu trai cho nhà họ Tần.

“Không có việc gì, anh ấy bận việc nước, quan trọng hơn nhiều so với con.” Như Mạt mỉm cười nói.

“Khó được con hiểu rõ chuyện lớn, Vĩ Nghiệp sẽ ứng cử Ủy viên, không thể bỏ qua công lao chức vị phu nhân này . . . . . .” Bà Tần thật lòng cầm tay của cô nói.

“Có thể gả cho anh ấy là phúc phận của con. . . . . .” Như Mạt dịu dàng mỉm cười nói.

"Có lẽ là phúc phận đấy. . . . . . Có lúc quên ở bên cô ấy, vì không làm nũng?” Tần Vĩ Nghiệp ngồi ở bên cạnh vợ, ôm nhẹ cô, hôn trán của cô.

Như Mạt khẽ nhắm hai mắt, giống như rất hưởng thụ nụ hôn này.

“Nhìn các con ân ái mẹ rất vui vẻ. Năm giờ tiệc mới bắt đầu, khó được các con cùng ở nhà. . . . . . Vậy cùng nhau nghỉ ngơi đi. . . . . .” Bà Tần nói xong, liền đứng lên, mỉm cười đi ra ngoài.

Tần Vĩ Nghiệp ôm vợ, thấy mẹ mới vừa đi khỏi, liền thả Như Mạt ra, lạnh lùng gọi: “Vào đi!”

Người giúp việc lập tức run rẩy cầm thuốc mỡ đi tới.

“Bôi mặt mũi cho cô ấy thật tốt! Nếu như có người nhìn thấy cô ấy có chút sưng đỏ, tôi chặt gãy xương cô!” Tần Vĩ Nghiệp nói xong, người đã đi ra ngoài! !

Người giúp việc nghe cửa vang “ầm” một tiếng, lập tức bật khóc nhìn về phía khuôn mặt Như Mạt khổ sở rơi lệ, mình cũng không nhịn được rơi lệ, nghẹn ngào nói: “Phu nhân, gọi điện thoại cho Tưởng Tiên Sinh nhé? Nếu như không, hôm nay cô lại khó qua. . . . . .”

Như Mạt nằm ở trên giường, rưng rưng nhìn phía trước, nhớ tới người đàn ông mình yêu nhất, vào mùa xuân cùng mình nằm ở trong trăm khóm hoa, ôm nhau, ngọt ngào hôn, khi đó anh cười thật dịu dàng và hạnh phúc, trái tim tuyệt vọng vỡ nát, nước mắt lăn xuống nói: “Không. . . . . .”

“Tại sao?” Người giúp việc đau lòng nhìn cô, hỏi.

Như Mạt giống như nhìn thấy Thiên Lỗi đứng ở dưới ánh mặt trời, đang mỉm cười hạnh phúc vẫn tay với mình, nói gặp lại, trong long cô đau nhói, sâu kín nói: “Bởi vì. . . . . . Tôi muốn anh ấy hạnh phúc. . . . . . Tôi muốn anh ấy. . . . . . cười. . . . . . Như nhiều năm trước. . . . . .”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tỷ