Chương 20
Vốn dĩ Phương Lê muốn ở lại đêm nay, nhưng từ tối hôm qua, tinh thần cậu đã không yên, cố gắng cũng chống được tới chiều. Bây giờ cậu thật sự rất mệt mỏi, nếu ở lại ngủ mà còn gặp lại cơn ác mộng như đêm trước thì cậu sẽ gục ngã mất.
Nên dùng xong bữa chiều, Phương Lê liền xin phép đi về.
“Tôi đưa cậu về, đi thôi.” Diêm Mặc Nghiêu đứng dậy nói.
Trên bàn mọi người đều khiếp sợ ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Diêm Bác Phong, Diêm Học Ấn cùng Nhạc Văn Hi trong lòng đều là kinh ngạc cùng khiếp sợ cực kỳ. Diêm Mặc Nghiêu ngày thường đều là một bộ dạng tảng băng ít nói ít cười, hắn chưa bao giờ có thái độ nhiệt tình đối với người khác, hiện giờ lại chủ động nói đưa Phương Lê về nhà, nên bọn họ kinh ngạc đó là chuyện hiển nhiên.
Phương Lê cũng có chút sửng sốt, sau khi nói tạm biệt bà Nhạc cậu liền đứng dậy cùng Diêm Mặc Nghiêu đi ra ngoài.
Hành động của Diêm Mặc Nghiêu khiến cho Nhạc Văn Hi đang hào hứng mong chờ tiệc sinh nhật liền biến thành hỗn loạn. Y đang đã tính toán hết rồi, nếu khi Phương Lê bước vào Diêm gia, ở đây không có ai chống lưng giúp đỡ, y sẽ dễ dàng hạ bệ, cho Phương Lê biết thế nào là mùi đời.
Nhưng nếu Diêm Mặc Nghiêu cũng muốn nhận nuôi Phương Lê, như vậy Phương Lê liền có một cây đại thụ lớn để dựa vào, đối với y mà nói là một điều vô cùng bất lợi.
Bọn người Nhạc Văn Hi đều biết nguyên nhân mà họ được Diêm gia nhận nuôi, họ cũng biết sự phản đối của Diêm Mặc Nghiêu với chuyện đó, nên nếu thật sự Phương Lê cũng được nhận nuôi, thì sự phản đối cùng thái độ khó chịu lạnh nhạt của Diêm Mặc Nghiêu là thường tình. Nhưng không, Diêm Mặc Nghiêu cho bọn họ thấy sự khác biệt giữa Phương Lê và họ, thái độ của hắn đối với Phương Lê là đặc biệt.
Sau khi lên xe, Phương Lê liền chống đỡ không nổi, lập tức gỡ bỏ ngụy trang, bộ dạng cực kì mệt mỏi mà dựa ra yên xe.
"Tối qua cậu ngủ không ngon sao?"
Diêm Mặc Nghiêu đã nhận ra từ buổi sáng tinh thần của Phương Lê không tốt, nhìn cậu rất mệt mỏi, lúc đó hắn thật sự đã muốn đưa cậu về nhà nghỉ ngơi. Nên khi nghe Phương Lê nói về hắn liền không nghỉ ngợi mà muốn cậu đưa về nhà.
"Tôi ... Hơi lạ giường, với lại tối qua gặp ác mộng, nên cũng không có ngủ đủ giấc."
"Mấy ngày nữa cậu có thời gian rảnh không?"
Diêm Mặc Nghiêu bỗng nói một câu ngoài chủ đề khiến Phương Lê có hơi ngơ ngẩn chưa load kịp, nhưng vẫn trả lời.
"Chắc là rảnh ạ, mà có chuyện gì sao?"
"Tôi có việc part time, cậu muốn làm không?"
"Part time cái gì cơ?" Phương Lê tò mò hỏi.
“Mấy ngày nữa tôi phải ra nước ngoài công tác, cậu muốn đi cùng hay không?"
"Nhưng chú cũng phải nói cho tôi biết đi theo làm gì mới được chớ."
"Chỉ cần cậu rảnh là được, đến đó liền có người thông báo."
Phương Lê nhìn hắn cạn lời. Diêm Mặc Nghiêu cũng quay đầu nhìn cậu hạ giọng nói.
"Yên tâm, tôi sẽ không đem cậu đi bán đâu mà sợ."
"Tôi muốn đến chùa Từ Ân, chú nói tài xế chở tôi đến đó đi."
"Giờ này khuya rồi cậu còn đến chùa Từ Ân làm gì nữa?"
"Chú là bạn trai tôi sao? Quản nhiều vậy?" Phương Lê đang mệt, tâm trạng cũng không tốt, lại nghe Diêm Mặc Nghiêu lầu bầu thì càng bực bội, giọng nói đều mang theo tức giận: "Chú chở tôi tới đó là được rồi."
"Chỉ có bạn trai cậu thì mới được hỏi hay sao? Làm trưởng bối tôi không có quyền hỏi ư?"
"Tôi không cần chú quan tâm theo cách như vậy." Nói xong Phương Lê liền xoay mặt nhìn ra cửa sổ, vì cảm xúc cậu đang rất hỗn loạn và hơn hết trước mặt Diêm Mặc Nghiêu cậu cũng không cần che dấu tính khí của mình.
"Hôm nay đã có chuyện gì mà tính tình cậu như pháo nổ vậy, không vui ở đâu?"
Diêm Mặc Nghiêu cũng không tức giận mà còn hỏi han, chỉ là Phương Lê không muốn trả lời. Tâm tình cậu đang không tốt, cậu sợ giấc mộng đó thành sự thật và cậu cũng không dám mở miệng vì sợ lại lớn tiếng với Diêm Mặc Nghiêu.
Mà Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê, ở trong lòng suy đoán ra được nguyên nhân cậu khó chịu, có thể là do sinh nhật của Nhạc Văn Hi mấy ngày nữa sẽ tổ chức. Có lẽ Phương Lê cảm thấy sẽ không có ai tổ chức sinh nhật cho cậu nên mới như vậy.
Phương Lê nhìn quảng cáo bên vệ đường, đột nhiên nhớ tới một việc, vì thế quay đầu nhìn về phía Diêm Mặc Nghiêu hỏi: “Chú quen với một người tên Ngụy Thạc Ninh sao?"
“Ngụy Thạc Ninh?” Diêm Mặc Nghiêu nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó hỏi: “Hắn là ai?”
“Chú thật sự không quen biết hắn?” Phương Lê ánh mắt nghiêm túc nhìn Diêm Mặc Nghiêu.
“Tôi cần phải biết hắn sao?” Diêm Mặc Nghiêu nghi hoặc hỏi lại.
“Không quen thì thôi.” Phương Lê không đầu không đuôi trả lời khiến cho Diêm Mặc Nghiêu lại lần nữa tự hỏi là có chuyện gì.
Thật ra vấn đề này Phương Lê muốn hỏi Diêm Mặc Nghiêu từ lúc cậu vừa quay xong quảng cáo, nhưng vì kế hoạch 'cua' Diêm Mặc Nghiêu cùng với việc bị hắn liên tục từ chối đả kích, nên cậu cũng quên. Đến hôm nay bất chợt nhìn thấy mới nhớ.
Nếu Diêm Mặc Nghiêu nói không biết Ngụy Thạc Ninh vậy cậu sẽ tin tưởng hắn, vì Diêm Mặc Nghiêu không có lí do gì để lừa gạt cậu cả. Chỉ cần từ miệng hắn nói ra thì Phương Lê đều tin tưởng.
Bất quá thời điểm này, cậu còn có thể nhớ đến mấy loại chuyện râu ria như vậy. Phương Lê cũng tự bó tay với bản thân luôn rồi. Ngoài miệng nói không muốn Diêm Mặc Nghiêu quản, nhưng cậu lại muốn quản hắn quen biết ai.
Đưa Phương Lê đến chùa Từ Ân, nhìn cậu đi vào bên trong Diêm Mặc Nghiêu mới lên xe để tài xế chở về nhà.
Phương Lê nhìn thấy thúc công liền đem cơn ác mộng đó kể ra, sau đó hỏi:
“Giấc mộng như vậy ngụ ý là gì vậy ạ? Ông có thể giải mộng không?"
Chủ trì đang lần tràng hạt liền ngừng lại, mở to mắt nhìn Phương Lê nói: “Con đi tìm mặt gương tới đây.”
Phương Lê sửng sốt một chút, tuy rằng không biết thúc công tại sao lại muốn tìm cái gương, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Phương Lê tìm thật lâu, mới tìm được một tấm gương cũ, sau đó đưa đến trước mặt thúc công.
“Con nhìn vào trong gương, xem mặt mình có cái gì?” Chủ trì nhìn Phương Lê nói.
“Thì là cái mặt của con nha.” Phương Lê thực nghiêm túc nhìn gương, nhưng trừ bỏ khuôn mặt của chính mình, thì cậu chả thấy có gì khác.
"Vậy con thấy con nhìn con trong gương hay con trong gương đang nhìn con!"
Phương Lê không hiểu được câu nói của thúc công, chỉ có thể im lặng nhìn ông.
"Ở mỗi mặt gương có thể ở giữa nó còn chứa một thế giới song song, mỗi khi người ta nhìn gương, có thể cũng có người khác ở thế giới song song đang nhìn họ. Nếu con nhìn vào gương thấy được nhân sinh của mình, vậy thì còn gì là sự thú vị của cuộc sống nữa. Nên cũng giống như mặt gương, mỗi người đều có một cuộc sống của riêng mình, cách sống của con thế nào hoàn toàn là do con chọn lấy." Chủ trì nghỉ một chút lại nói tiếp.
"Không có biện pháp nào để chứng minh giấc mộng, nhưng có hai đáp án đó thật và giả. Nhưng đáp án cuối cùng là gì thì còn do bản thân con tự quyết có tin vào nó hay không. Mọi chuyện con làm đều quan trọng hơn tất cả."
Phương Lê đối với những lời của thúc công có cái hiểu có cái không, nhưng cậu cũng không hỏi lại.
Phương Lê thầm nghĩ lời nói của thúc công, sau đó lại tự hỏi, nhưng có một việc không hỏi cậu chịu không nổi.
"Ông có thể cho con biết con có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình hay không ạ?"
"Thế gian này không ai có thể nắm giữ được vận mệnh của mình, sinh lão bệnh tử không thể tự quyết, là người đều phải như vậy, nhưng lại có một số ít người thấy được vận khí mà có thể xoay đổi cục diện, chiếm ưu thế."
Nghe những lời này, Phương Lê lập tức minh bạch, cũng hơi chút an tâm, vận khí cậu khó có thể nắm giữ nhưng cậu biết trước tương lai, chính là đã chiếm được một phần ưu thế rồi.
Cậu đã trọng sinh, cậu lại còn quen biết Diêm Mặc Nghiêu, vậy cậu đã có ưu thế hơn Nhạc Văn Hi một bậc rồi.
Một thời gian rất lâu sau đó, Phương lại đã trở lại hỏi thúc công về câu nói nhìn vào gương ai sẽ thấy nhân sinh của mình, như vậy thì mỗi người đều có một mặt gương của mình.
Có nghĩa là mỗi người đều là vai chính trong cuộc sống của mình, nếu Nhạc Văn Hi là vai chính trong quyển tiều thuyết kia thì đó cũng chỉ là góc nhìn của y mà thôi.
Phương Lê liền tự nhủ, đời này của cậu, cậu phải nắm chắc trong tay, mặc kệ thế nào nhất định phải nắm giữ vận mệnh của chính mình.
...
Tuy rằng hành động của Diêm Mặc Nghiêu khiến Nhạc Văn Hi hoảng loạn, nhưng sắp đến ngày sinh nhật nên tâm tình của y cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại, mỗi ngày đều muốn lên kế hoạch và an bài một cách tỉ mỉ từng chi tiết.
Nhạc Văn Hi không chỉ mời những người bạn trong nhóm cậu ấm cô chiêu, mà còn mời cả bạn học chung lớp, chỉ cần người nào rảnh đều có thể đến dự tiệc.
Hứa Dương cũng nhận được thư mời, vốn dĩ không có ý định đi, nhưng khi gọi cho Phương Lê, cậu lại bảo anh đi, anh liền quyết định đi theo chơi chung với cậu.
Sinh nhật 19 tuổi của Nhạc Văn Hi, Diêm gia tổ chức tuy không tính quá long trọng nhưng lại cực kì xa hoa.
Tới tham gia tiệc còn có nhóm bạn của Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn. Tuy rằng Diêm gia không phát thư mời nhiều khách khứa, nhưng mối quan hệ của Nhạc Văn Hi cũng khá rộng, họ cũng kéo đến chúc mừng nên bữa tiệc rất náo nhiệt. Mà trình độ như vậy, cũng đủ chứng minh Nhạc Văn Hi ở Diêm gia được coi trọng thế nào.
Nhạc Văn Hi tươi cười đầy mặt chiêu đãi nhóm bạn bè cùng các bạn học, đại bộ phận bạn cùng lớp đều là lần đầu tiên tới Diêm gia, không khỏi đối với Diêm gia cảm thấy kinh ngạc.
“Tuy rằng tớ nghe nói Diêm gia giàu có, nhưng không ngờ là nó có thể xa hoa lộng lẫy đến trình độ này."
"Đúng vậy, quả thật càng nhìn tớ càng thấy khiếp sợ không thôi."
“Diêm gia chính là hào môn nha, loại trình độ này chẳng lẽ không phải đương nhiên sao?”
“Cũng không phải hào môn nào cũng có thể so sánh với Diêm gia đâu."
“Văn Hi tuy rằng là con nuôi Diêm gia, nhưng nhìn cái tiệc sinh nhật này cũng đủ để thấy cậu ấy ở Diêm gia được cưng chiều như thế nào rồi."
“Văn Hi ở Diêm gia được cưng chiều vốn là chuyện thường tình, hơn nữa cậu ấy còn có ba người anh thương yêu, đúng là làm cho người khác ghen tị không thôi mà."
Nhạc Văn Hi được mọi người nịnh nọt hâm mộ, cả người đều cao hứng đắc chí không thôi. Y cảm thấy đây mới chỉ là bắt đầu, y là cái hình mẫu mà mỗi người đều phải ghen tị ngước đỏ mắt nhìn mà không với tới được.
-----Còn tiếp-----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top