Chương 84 + 85
Chương 84: Bà nhìn thấy được gì?
Hơi thở trong mát lướt nhẹ vào cổ Mộ Yến Thần, câu nói như một cọng lông vũ, gãi ngứa đến dây thần kinh yếu ớt của anh.
Mộ Yến Thần đình chỉ hết mọi hoạt động, cứng ngắc người.
"Em không đi xuống ăn cơm, hại mẹ anh uổng phí mấy giờ đồng hồ làm bữa tối, ba nhất định sẽ tức chết, chắc tí nữa sẽ xông vào phòng tặng em hai cái bạt tay...." Lan Khê vừa nói vừa lấy tay khều khều cúc áo của anh, "Với lại mẹ anh cũng không thích em."
"Đây thật sự là nhà của em sao?" Cô chua xót hỏi.
Trước kia không phải như bây giờ, lúc ấy ngôi nhà không lạnh như băng. Cô lúc ấy tự nhiên thoải mái, không như hiện tại phải dòm trước ngó sau, ngay cả ba mình cũng phải đề phòng.
Thần kinh Mộ Yến Thần mới thoáng buông lỏng ra, hóa ra cô có ý tứ này.
Anh còn tưởng rằng cô muốn cùng anh bỏ đi thật xa, cũng đúng thôi, ý tưởng to gan đó sao có khả năng xuất hiện trong cái đầu nhỏ bé của cô. Cô không thích anh hay lệ thuộc anh đến mức độ đó. Cô muốn đi cũng vì muốn trốn tránh áp lực trong ngôi nhà này.
Trong lồng ngực có sự mất mác trộn lẫn chút ấm áp, nóng lạnh giao hòa, không biết đến tột cùng là cảm thụ gì nữa.
Con ngươi sắc lạnh lóe lên những tia sáng làm nó nhu hòa hơn, bàn tay Mộ Yến Thần thăm dò vào bụng Lan Khê, lòng bàn tay nóng bỏng xuyên thấu qua lớp áo mỏng sưởi ấm da thịt bên trong. Cô cau mày, điều chỉnh tư thế nằm trong lòng anh, môi anh dán vào mái tóc dài: "Hận anh không?"
—— Gia đình hiện tại của bọn họ vô cùng phức tạp, xây dựng nên từ sự tan vỡ, phản bội, hỏi sao có được hạnh phúc?
Từ một khía cạnh nào đó thì hai mẹ con anh là hai kẻ cường ngạnh xâm nhập, hủy diệt tất cả hạnh phúc của cô.
Lan Khê có chút suy tư rồi gật đầu một cái, cằm tựa trên bả vai anh: "Hình như có một ít."
"..." Mộ Yến Thần không nói, chờ cô tiếp tục.
"Nhưng mà cũng may." Đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mặt anh, ở khoảng cách gần nhìn càng rõ nét đẹp ưu tú của anh, tay cô từ cúc áo chuyển lên sờ chiếc cằm cương nghị, rồi lan ra khắp gương mặt góc cạnh, "Mộ Yến Thần, anh đẹp lắm đó!"
Bàn tay tiếp tục lực đạo xoa bụng cô, Mộ Yến Thần nghiêng đầu cắn ngón tay đang làm loạn trên mặt mình, rồi ngậm chặt trong miệng.
Lan Khê giật mình tỉnh táo lại.
Ngón tay bị anh dùng lưỡi liếm mút, mang đến dòng điện tê dại. Động tác trêu chọc tà mị đốt cháy hết khuôn mặt cô, Lan Khê muốn rút tay ra lại bị anh cắn chặt, như đang ngầm cảnh cáo, trừng phạt cô.
"Anh nên sớm nhận ra. Thật ra em không phải không có chút tình cảm nào với anh." Anh nhàn nhạt nói ra, âm thanh hơi lạnh lùng.
Ánh mắt anh bao trùm khắp mặt cô, môi mỏng khẽ mở: "Không phải cứng rắn như lúc ban đầu, chỉ một mực xem anh như anh trai.... Anh nên sớm chú ý tới điều này."
Lan Khê nhịn đau rút ngón tay về, mặt đỏ như gấc: "Anh đang nói gì đó?"
"Anh nói em nghe không hiểu?"
"Em chẳng hiểu gì hết...." Cô quay ngoắt khuôn mặt đi.
"Vậy sau này từ từ dạy cho em hiểu?" Mộ Yến Thần nhíu mày, "Không bằng hiện giờ dạy em trước một điều, sau này không được "khẩu thị tâm phi" với anh." (nghĩa là lời nói ra miệng và suy nghĩ trong lòng trái ngược nhau)
"Em không có...." Cô định giải thích, nhưng chỉ nói được một nửa thì cắn môi im miệng luôn.
Ánh mắt lạnh băng khẽ mềm xuống, tiến đến gần mặt cô: "Sao không nói nữa?"
Trên thực tế Lan Khê không thể phản bác được, sắc mặt lúng túng. Cô và anh chung đụng như vậy có thể lí giải thành hai chữ ——***. Ở ngôi nhà lớn này, ngay tại phòng mình, cô và anh hai lại ở cùng nhau.
Thấy ánh mắt tránh né của cô, Mộ Yến Thần liền biết mình đã đoán trúng được tâm tư cô.
"Còn đau không?" Đây là lần thứ ba anh hỏi câu này.
Câu hỏi thành công kéo lí trí của cô về, cúi đầu nhìn xuống bụng, đau đớn quặn thắt đã giảm thành hơi hơi ê ẩm. Anh ngồi nói chuyện phiếm một lúc đã dời đi sự chú ý của cô, để cho cô tạm quên đi đau đớn.
Nhìn cô chẳng những không lĩnh ngộ được mà còn thêm sợ hãi, Mộ Yến Thần khẽ giật mình.
Ngày trước chỉ một bên tình nguyện, tình cảm của anh dù mãnh liệt cỡ nào cũng cố gắng đè nén xuống, bắt bản thân không được cưỡng ép, động vào cô. Nhưng hiện tại, cô đã chịu thỏa hiệp, anh muốn thể hiện hết tình yêu này cho cô cảm nhận.
Ánh mắt anh tối xuống, giống như hút hết cả màn đêm, Mộ Yến Thần cúi người, dán sát vào tai cô, tuyên bố: "Em không được rời khỏi anh."
Anh lạnh lùng hay bá đạo, dịu dàng hay giận dữ... từng thứ từng thứ như virus xâm nhập vào sinh hoạt, vào linh hồn của cô.
Lan Khê tái mặt, thấy rõ sự trầm luân của bản thân, theo bản năng muốn đẩy vai anh ra, nhưng bụng đột nhiên lại quặn đau, liên tục hấp khí, vùi mặt chôn sâu vào cần cổ anh.
Mộ Yến Thần khẽ nhếch môi, rất hưởng thụ sự dựa dẫm của cô.
Lúc này ở dưới nhà ——
Mạc Như Khanh nhìn khuôn mặt trầm buồn của chồng, trong lòng cũng không thoải mái, vui vẻ gì.
Cân nhắc một lúc lâu bà đưa ra quyết định.
Đi xem con bé kia một tí.
Bà cũng không muốn trong nhà có chướng khí mù mịt. Nói đúng ra từ khi Mộ Yến Thần xảy ra tai nạn, bà mới bắt đầu chướng mắt, phản cảm với Lan Khê. Bà không muốn con trai mình phí thời gian, tinh lực với con bé ngỗ ngược đó. Nhìn con trai bị thương... lúc ấy bà giận đến mức sôi gan lộn ruột.
Bà sai người giúp việc lấy vài món ăn nóng, cùng nhau đem lên lầu.
Sắc mặt biến thành lạnh nhạt, vốn định đi đến cửa phòng thì sai người giúp việc mang vào, lại không nghĩ tới cửa phòng chỉ khép hờ. Như có linh tính, Mạc Như Khanh không gõ cửa như ngày thường, mà đưa mắt nhìn vào khe hở cánh cửa——
Nửa giây sau, khuôn mặt bà như không còn một giọt máu.
Xuyên qua khe cửa, Mạc Như Khanh mơ hồ thấy được có hai bóng người ngồi trên sô pha. Mộ Yến Thần nhàn nhã tựa như thần tiên, ôm chặt Lan Khê trong lòng, bàn tay đặt tại bụng cô nhẹ nhàng xoay tròn, ánh mắt dịu dàng đến mức như muốn dìm chết người đối diện trong biển nhu tình ấm áp.
Lan Khê nằm trong ngực Mộ Yến Thần khẽ quay đầu tránh ánh mắt ấy, thế nhưng con trai bà không cho phép, môi mỏng thì thầm như đang uy hiếp. Lan Khê nghe nói xong thì ngoan ngoãn nằm im. Mộ Yến Thần hài lòng, cúi người xuống say mê trằn trọc bên môi Lan Khê.
Mạc Như Khanh chứng kiến một màn này cứ như gặp phải quỷ, cả người co rút lại, mặt mày choáng váng muốn ngất đi!
—— Cái quái gì đang xảy ra?
—— Ai có thể nói cho bà biết, những gì bà đang thấy là thật hay là cơn ác mộng?
Người giúp việc nhìn Mạc Như Khanh cứ dán sát vào cánh cửa, nửa ngày cũng không có động tĩnh, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Phu nhân...."
Tiếng gọi nhỏ như tiếng muỗi kêu lần thứ hai kích thích nỗi khiếp sợ của Mạc Như Khanh! Bà cơ hồ như chạm phải điện, nhanh chóng chuyển ánh mắt đi, cố gắng không nhìn cảnh tưởng bên trong cánh cửa nữa, không muốn hai người kia phát hiện sự tồn tại của bà!
Xoay người, lạnh lùng lấy tay sờ lên cái dĩa phía ngoài.
"Nguội rồi, đi hâm nóng lại đi." Giọng nói lạnh như băng, bà cố đè ép hơi thở gấp gáp lại.
Người giúp việc kinh ngạc: "Nhưng cái này...." vừa mới hâm nóng lại mà.
"Tôi bảo làm gì thì cứ làm đi!" Mạc Như Khanh nghiêm nghị quát lớn.
Người giúp việc giật mình, không dám nói thêm câu nào, bưng dĩa thức ăn đi xuống. Chờ người giúp việc đi rồi, Mạc Như Khanh đứng tại chỗ cố gắng định thần lại. Bà đứng đưa lưng về phía cửa, cố ý dành thời gian cho hai người trong phòng tách ra, thậm chí hy vọng Mộ Yến Thần sẽ đi ra cho bà một lời giải thích. Nhưng đứng rất lâu, vẫn không có chút động tĩnh!
Mạc Như Khanh cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn.
Xoay người đối diện cánh cửa, sắc mắt Mạc Như Khanh lộ ra ý lạnh cùng ngạo khí của một quí tộc, lấy tay đẩy mạnh cánh cửa, chậm rãi đi thẳng vào. Và dĩ nhiên... hai người bên trong đã tách ra——
Không khí trong phòng thanh nhã, Lan Khê đang cầm ly nước nóng, thấy bà đi vào, tay cô run lên làm một ít nước nóng văng ra. Cô vội đặt ly nước xuống, nhỏ giọng gọi: "Dì Mạc."
Mà Mộ Yến Thần đứng cạnh cửa sổ, nghe tiếng nước chảy liền cau mày, đôi mắt dẫn theo tia lo lắng ngoái lại nhìn, thật may nước chỉ văng xuống nền nhà, không rơi trúng tay cô.
Biểu cảm của hai người đều bị Mạc Như Khanh lẳng lặng thu hết vào mắt. Ánh mắt bà ngày càng bén nhọn, trong lòng như có mưa to bão lớn mà vẻ mặt lại tĩnh lặng như làn nước thu.
Bà hiểu đứa con trai của mình nên dễ dàng phát hiện Mộ Yến Thần rất quan tâm, lo lắng cho con bé Lan Khê này.
"Mẹ tìm con khắp nơi, không ngờ con lại ở trong phòng này." Mạc Như Khanh cười cười, "Buổi tối hai con đều không ăn cơm, cố ý cùng hai người già chúng ta giận dỗi sao? Lát nữa mau xuống ăn đi, đừng để bụng đói—— Còn nữa, Yến Thần."
Đôi mắt thâm sâu, lạnh nhạt: "Tối nay, con nói chuyện với mẹ một chút."
Mộ Yến Thần gật đầu "Dạ" một tiếng, anh đứng đưa lưng về phía Mạc Như Khanh nên bà không thể đoán được suy nghĩ của anh. Lát sau, anh xoay người lại, ánh mắt đảo khắp người Lan Khê: "Đói bụng chưa?"
Lan Khê cầm ly nước uống hai ngụm, thành thật gật đầu.
Ánh mắt anh trở nên ôn hòa, dịu dàng, nhấc chân đi đến chỗ cô: "Anh cùng em xuống dưới ăn."
Ba người lần lượt đi ra ngoài, trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng, Lan Khê lưỡng lự một chút liền quyết định nói với Mạc Như Khanh: "Dì Mạc! Ngại quá, lúc nãy con không xuống dùng cơm là do trong người cảm thấy mệt, chứ không phải cố ý đâu, làm mất công dì chuẩn bị lâu như vậy.... Ba con có tức giận không?"
Mạc Như Khanh cười cười, giơ tay xoa nhẹ mi tâm, mở miệng nói: "Không hiểu chuyện thì cố gắng học hỏi thêm vào. Không tự học được thì phải nhờ người lớn chỉ dạy, điều này dì cũng mới nghiệm ra. Thôi các con xuống ăn đi, dì đi nói chuyện với ba con."
Lan Khê kinh ngạc.
Khi bừng tỉnh lại thì bóng dáng cao quí của Mạc Như Khanh đã đi cách bọn họ khá xa.
Cô thật không hiểu ý tứ trong lời nói của Mạc Như Khanh —— là châm chọc hay đáng ám chỉ chuyện gì đó? Lan Khê vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ thì cánh tay đã bị người ta kéo đi. Cô ngước lên nhìn gò má tinh xảo của Mộ Yến Thần, ngoan ngoãn để anh dẫn đi.
Mạc Như Khanh không nhịn được, quay đầu nhìn hai người.
Vừa hay nhìn thấy cảnh hai người tay trong tay —— hoặc nói đúng hơn, Yến Thần siết thật chặt tay Lan Khê, dẫn đi xuống cầu thang. Cảm giác khó thở lại tràn lên lồng ngực của Mạc Như Khanh.
Bà có cảm giác, một điều kinh khủng, tệ hại đang dần bao trùm trong ngôi nhà.
--------------------------------------------
Chương 85: Tiêu chuẩn không cùng huyết thống.
Đêm khuya ở nhà họ Mộ vô cùng an tĩnh.
Yêu cầu người giúp việc cuối cùng đi nghỉ ngơi, Mạc Như Khanh ngồi trên ghế, vừa thổi tách trà vừa lấy tay xoa huyệt thái dương, lẳng lặng chờ con trai đến. Một phút sau, thân hình tuấn dật đã xuất hiện trong tầm mắt bà. Mộ Yến Thần vừa mới tắm xong, đứng đối diện với Mạc Như Khanh, một vài giọt nước nhiễu từ mái tóc anh xuống nền nhà.
"Giờ này mẹ còn muốn nói chuyện gì? Trễ quá rồi." Mộ Yến Thần vừa hỏi vừa ngồi xuống ghế đối diện.
Cho dù không mặc tây trang, nhưng phong thái nghiêm nghị vẫn toát ra từ người anh, gây nên một áp lực vô hình.
Mạc Như Khanh quan sát con trai, thật sự cảm thấy con trai đã trưởng thành. Con người khi trưởng thành đều cất giấu trong lòng vài điều bí mật. Mạc Như Khanh thở dài, bà biết con trai là người có chủ kiến, có một số việc bà không thể nhúng tay vào, vô phương thay đổi.
Mạc Như Khanh cố ra vẻ thoải mái, ngước lên nhìn con trai, cười dịu dàng: "Vẫn là chuyện lúc nãy, Yến Thần, mẹ rất nôn nóng được gặp mặt bạn gái con, có thể nói chính xác khi nào con dẫn con bé về nhà không? Mẹ muốn tận mắt chứng kiến mối quan hệ của hai đứa, xem có đủ sâu, đủ chân thành hay chưa? Nếu như lần này con nghiêm túc thì tiến tới luôn. Người ta là con gái, danh tiết là điều rất quan trọng, không thể cứ ở bên con mà không có danh có phận được, mẹ nói con hiểu không?"
"Mẹ hi vọng con nhanh chóng lập gia đình?"
"Không cần gấp gáp quá, chỉ là xác định đối tượng kết hôn." Mạc Như Khanh từ từ giảng giải, "Thời buổi này, không đứa con gái nào tự nguyện sống không danh phận cùng con lâu được. Lập gia đình là một trong những mục đích quan trọng nhất của đời người, với lại tuổi con cũng không còn nhỏ."
"Ai cũng có thể?"
Mạc Như Khanh khựng lại, cơ mặt cứng đi, cười yếu ớt: "Tất nhiên, mẹ cũng không yêu cầu gì nhiều, miễn đừng mắc bệnh nan y hoặc đầu óc có thiếu sót lớn là được. Ngoài kia có rất nhiều cô gái không cùng huyết thống với chúng ta đạt được tiêu chuẩn, đúng không?"
Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn mẹ mình, đáy mắt dần tối lại, dĩ nhiên anh đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói cuối cùng.
Vậy ra cảm giác lúc tối của anh là hoàn toàn đúng.
Lúc ấy ở trong phòng Lan Khê, anh ôm cô trong ngực, đã nghe được những tiếng động rất nhỏ. Lan Khê nghe không rõ, nhưng khi nghe tiếng người giúp việc thì theo bản năng tránh ra, anh kịp thời trấn an cô, để cô đi xuống dưới rót ly nước nóng.
Không ngờ tiếng động ấy là từ Mạc Như Khanh.
Mẹ ruột của anh.
Nghĩ tới đây, bên môi Mộ Yến Thần cong lên thành nụ cười châm chọc, không biết sao dạo này anh vô cùng nhạy cảm với hai chữ "huyết thống". Loại ràng buộc máu mủ ruột thịt này quá mức tàn nhẫn, trừ cấm kỵ cùng ngăn trở, anh chưa nhìn ra được nó còn đại biểu cho thứ gì.
Nhưng tình huống hôm nay đã nhắc nhở anh thêm một "tác dụng" của huyết thống.
Là phục tùng.
Người đối diện là mẹ ruột của anh, mặc dù gần hai mươi năm xa cách, nhưng từ trong xương tủy của anh vẫn luôn chảy dòng máu của bà. Bà có công góp phần tạo ra anh trên cõi đời này nên anh phải có trách nhiệm hoàn thành những kì vọng của bà, và phải tìm một người bạn đời theo ý bà.
Anh từ trên ghế đứng lên, khẽ gật đầu với bà: "Đã hiểu."
"Về bạn gái, cuối tuần con sẽ dẫn về ra mắt mẹ." Ánh mắt anh nhìn đăm đăm Mạc Như Khanh, cười như không cười, ưu nhã lạnh nhạt, "Yên tâm, nhất định sẽ hợp tiêu chuẩn của mẹ."
Tiêu chuẩn của bà, điều quan trọng nhất là bọn họ không được chung huyết thống.
Cái này là quy tắc trên toàn thế giới, và được sự bảo hộ của pháp luật. Bà cố tình tỉ mỉ dặn dò anh như thế, nói là vô tình thì chỉ có quỷ mới tin. Nghe anh nói xong, lòng Mạc Như Khanh lại không nhẹ đi bao nhiêu, bây giờ chỉ có thể tạm thời giữ im lặng quan sát. Dù sao bà cũng đã cố gắng chọn cách nhẹ nhàng nhất để ngầm cảnh cáo cho anh biết mặt mũi Mộ gia không thể trở thành trò cười cho thiên hạ.
Mộ Yến Thần theo lệ nói câu: "Mẹ ngủ sớm đi." rồi chậm rãi rời đi.
***
Nhiếp Minh Hiên hút một hơi cuối cùng, nhả ra vòng khói trắng. Trong làn khói mờ ảo, anh ta nheo mắt nhìn người đang đi tới.
Vốn định hẹn gặp vào buổi tối, nhưng vì có người bảo bận nên quyết định dời sang buổi chiều. Nãy giờ Nhiếp Minh Hiên còn thắc mắc vì sao Mộ Yến Thần không rảnh nhưng khi chiếc xe hình giọt nước xuất hiện thì anh ta đã hoàn toàn thông suốt.
Từ trên xe có hai người bước xuống.
Lần trước Nhiếp Minh Hiên gặp Lan Khê ở quán KFC gần trường học, lúc ấy cô mặc đồng phục học sinh, ánh mắt trong trẻo nhưng thiếu hồn, lạnh nhạt xa cách. Hôm nay lại nhu thuận động lòng người, diện một chiếc quần bò bó sát hai chân, phối cùng đôi giày màu trắng, phía trên còn mang thêm chiếc áo khóac lông tơ màu cam, mái tóc cắt ngang trán, tay nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay Mộ Yến Thần.
"Tới trễ không?" Mộ Yến Thần giơ tay xem đồng hồ.
Nhiếp Minh Hiên hồi hồn, cười rộ lên: "Không có, em gái hôm nay không bận đi học sao?"
"Hôm nay là chủ nhật." Cô nhẹ giọng nói.
"Cậu còn chờ người khác?" Mộ Yến Thần ngước mắt hỏi.
"Còn ai ngoài cậu dám để tớ chờ." Nhiếp Minh Hiên dùng chân dập tắt điếu thuốc lá, nghiêng đầu vào trong, "Vào thôi."
Ba người cùng đi vào trong quán, Nhiếp Minh Hiên đi phía sau nhìn tay hai người phía trước vẫn quấn chặt, thỉnh thoảng Lan Khê ngước đầu lên nói chuyện, Mộ Yến Thần liền phối hợp cúi thấp xuống, kiên nhẫn nghe cô nói.
Nhiếp Minh Hiên nheo mắt, trong lòng tràn đầy cảm giác không nói nên lời.
Lần trước không phải cô nhóc này luôn xù lông khi nghe anh ta nhắc tới Mộ Yến Thần sao? Hiện tại... hòa hợp rồi hả?
Trong ghế lô tập hợp những người bạn cũ lâu năm, không khí hòa đồng sôi nổi. Thấy có vài người mời Lan Khê uống rượu đều bị Mộ Yến Thần ngăn cản, Nhiếp Minh Hiên nhịn không được, cười hỏi: "Không cho uống rượu cũng chẳng cho ăn, vậy cậu mang con bé đến đây làm gì?"
Mặt Lan Khê đỏ lên, có chút xấu hổ.
Mộ Yến Thần tựa vào ghế sopha, nhàn nhạt trả lời: "Em ấy không thích ở nhà nên tớ dẫn tới đây ngồi một chút, tối quay lại trường."
Thật ra, sáng hôm nay Lan Khê đã bị Mộ Minh Thăng gọi vào thư phòng quở trách một trận.
—— Phiếu điểm giữa học kì trực tiếp gửi về nhà, thành tích tệ hại lúc trước bị Mộ Minh Thăng phát hiện, Lan Khê đứng tới hai chân đều tê cứng mà ông còn giáo huấn chưa xong. Mộ Yến Thần chờ trước thư phòng một lát, rồi đẩy cửa đi vào, bình tĩnh hỏi: "Có muốn đi tới thư viện không? Bây giờ anh thuận đường sẽ chở em đi, còn lề mề thì lát nữa tự thuê xe."
Một câu đơn giản giúp Lan Khê thoát được kiếp khổ, cô thở phào nhẹ nhõm, lén xoay người cười khoe má lúm đồng tiền với anh. Nếu không phải có Mộ Minh Thăng làm bóng đèn thì Mộ Yến Thần đã chạy tới hôn lên cái miệng đang cười đó.
Nhiếp Minh Hiên mải mê nhìn cử chỉ của hai anh em, càng nhìn càng thấy không thích hợp.
Anh ta cúi người lấy ly rượu, trùng hợp cánh tay Mộ Yến Thần cũng duỗi ra. Khi hai bả vai chạm nhau, trong nháy mắt Nhiếp Minh Hiên nghe câu nói nhỏ của Mộ Yến Thần, trong con ngươi lóe lên tia ngạc nhiên.
Nụ cười trên khóe miệng ngày càng sâu, Nhiếp Minh Hiên hỏi: "Cậu có ý tứ gì đây? Sao tự nhiên muốn tớ tìm một cô gái?"
Ngón tay thon dài cầm ly rượu, con ngươi Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, đạm mạc nói: "Có chuyện cần."
"Là ý tứ của hai người già?" Nhiếp Minh Hiên tiếp tục hỏi.
"Ừ."
Đầu óc Nhiếp Minh Hiên suy nghĩ quanh quẹo một hồi lâu, thật ra đến tuổi này mà người già không thúc giục chuyện cưới sinh mới là không bình thường. Anh ta đang muốn trêu chọc hai vợ chồng Mộ Minh Thăng có tư tưởng "hoàng đế không gấp mà thái giám đã gấp", thuận tiện phụ họa bàn luận về nguyên nhân gần đây Mộ Yến Thần không về nhà họ Mộ, nhưng khi ngoái đầu lại trông thấy được một màn đặc sắc.
Mộ Yến Thần rót đầy ly rượu đang tính nâng lên uống, nhưng giữa không trung lại bị một bàn tay mềm mại cản lại. Lan Khê bắt cổ tay anh, thừa dịp anh đang trố mắt thì rút ly rượu ra, ánh mắt trong trẻo như nước, ngầm cảnh báo anh không được uống.
Khóe miệng Mộ Yến Thần nhịn không được cong lên thành nụ cười khổ.
Bàn tay anh vòng qua hông cô, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy: "Em tự chăm sóc mình là được rồi, anh ngồi đây mà không uống vài ly thì không hợp lẽ."
Lan Khê tiếp tục nâng ly rượu lên ngang vai, cách xa tầm tay của anh.
"Vậy anh uống chút rượu đỏ thôi, em biết có một cách, có thể thêm thứ khác vào ly, mấy người này sẽ không nhìn ra đâu." Cô bình tĩnh cho anh một lựa chọn khác.
Nụ cười bên môi anh càng sáng lóa hơn.
Phương pháp? Cái này anh cũng biết, không phải là trộn Cola với Sprite sao, kiểu uống này chỉ dành cho đám nhỏ thôi.
"Lan Khê...." Vĩ âm trầm thấp, anh nhấc người tính thuyết phục cô thêm, nhưng bất ngờ có người đi ngang qua đụng trúng vào tay Lan Khê, làm cho rượu từ trong ly văng ra phía sau lưng cô, vải áo sau lưng liền bị nhuộm màu đỏ thẵm của rượu.
Ánh mắt Mộ Yến Thần trở nên lạnh lẽo, nắm tay cô lôi đến gần mình, nhưng đã muộn, ly rượu kia chả còn giọt nào.
Lan Khê khẽ than lên một tiếng, trên tay dính đầy dịch rượu, sau lưng bị thấm ướt lạnh đến run người.
"Ối ——" Một người đàn ông có vẻ mặt áy náy, đứng trước Lan Khê nói xin lỗi: "Em gái à, anh không phải cố ý, không ngờ tay em lại cầm ly rượu! Nhưng sao hai người lại ở đây? Nhiều người tụ tập như vậy mà đánh lẻ là chơi không đẹp đó nha?"
Mộ Yến Thần không thèm để ý đến lời nói của người đàn ông.
"Đứng lên đi em, trên ghế còn dính rượu đó." Anh kéo cổ tay cô, nhỏ giọng nói, "Đi rửa tay đi, tí nữa anh sẽ qua."
Lan Khê nhìn bàn tay dính đầy rượu, nhớp nhúa khó chịu, khóc không ra nước mắt, đúng là rảnh quá đi tìm chuyện khổ cho mình, vội vàng chạy đi rửa tay, vừa chạy vừa sầu não nghĩ áo lông tơ làm cách nào mới hết ướt.
—— Không lẽ cởi ra hong khô luôn?
Nhiếp Minh Hiên kinh ngạc nhìn một màn này, từ đầu đến cuối không nói gì, lát sau mới lên tiếng: "Lần trước tớ đã nói với cậu về con gái của cục trưởng vệ sinh, còn nhớ không? Cô ta nhìn thấy cậu một lần ở Dạ Vạn Cương, lâu nay vẫn luôn dò hỏi về cậu, nhưng cậu bảo không hứng thú nên tớ trượng nghĩa không tiết lộ chữ nào. Giờ có muốn tớ giới thiệu cho hai người quen không?"
Mộ Yến Thần siết tờ khăn giấy trong tay, mùi rượu nhàn nhạt thúc đẩy ý niệm "dừng cương trước bờ vực", ngước mắt quét tới, nói thật nhỏ: "Cái gì?" (nghĩa là dừng cương ngựa trước bờ vực thẳm: Khi đến ranh giới của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ).
Nhiếp Minh Hiên cau mày, cố gắng không văng tục: "Cậu vừa mới nói với tớ chuyện gì, chưa già đã lẫn hả?"
Mộ Yến Thần thu hồi ánh mắt.
"Trước tiên phải nói rõ với cô ta, chỉ là giả vờ gặp một lần, sau đó không có bất kì quan hệ nào nữa. Nếu như không chấp nhận thì thôi, tớ không muốn miễn cưỡng ai hết." Anh giải thích ngắn gọn, đem quan hệ xác định rõ ràng trước, mục đích chỉ để làm dịu nỗi lòng đang nóng như lửa của Mạc Như Khanh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top