Chương 62 + 63
Chương 62: Đau lòng.
Cô mặc một chiếc áo làm bằng vải chiffon, tóc ướt xõa tung trên hai vai. Cằm cùng khuỷa tay dán băng keo cá nhân. Đôi mắt trong suốt nhìn thẳng Cố Tử Nghiêu, lành lạnh nói: "Trong phòng bệnh cần nhất là sự yên tĩnh, các anh không biết sao?"
Trên khuôn mặt cô viết hai chữ "bài xích" to tướng.
Cô không hiểu ba mình rốt cuộc đang làm quái gì nữa? Con trai xa cách hơn hai mươi năm trở về, ông không lo bồi dưỡng tình cảm lại bắt anh lăn xả với việc của công ty. Ban ngày thì bận bịu như một con quay, giờ ngã bệnh cũng không được yên, liên tục bị quấy rầy.
Cố Tử Nghiêu bị cô nói thẳng cũng trở nên lúng túng.
Nhanh tay thu hồi đống văn kiện, anh ta hỏi ý kiến Mộ Yến Thần sau cùng, rồi đưa mắt ra hiệu với những nhân viên trong phòng. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, căn phòng được khôi phục lại sự an tĩnh.
Không khí này cũng đánh tan sự dũng cảm lúc nãy của Lan Khê. Mặt cô hơi tái, chân đứng bất động, không dám di chuyển nửa bước.
Bây giờ cô có thể nói gì đây?
Cô dùng phương thức cực đoan nhất để cự tuyệt anh, đem tôn nghiêm của một người đàn ông kiêu ngạo dẫm đạp dưới chân. Thậm chí còn nói anh buồn nôn, ghê tởm....
Giờ đây cô cảm thấy bản thân không có tư cách đứng tại nơi này, quan tâm anh, hỏi anh có đau hay không.
Giống như được trải qua một cuộc tái sinh, mùi sát trùng đặc trưng trong phòng bệnh tuy hơi khó ngửi nhưng lại có tác dụng làm tinh thần người ta an ổn hơn, bình tĩnh hơn. Mộ Yến Thần ngồi dựa vào giường. Trên trán quấn một tấm băng trắng nhưng không ảnh hưởng đến sự tuấn tú của anh. Anh dẹp xấp văn kiện qua một bên, hướng cô gọi.
"Lan Khê, tới đây."
Giọng nói khàn khàn nhưng vẫn mang đủ sự nhu hòa khiến Lan Khê không cách nào kháng cự.
Lan Khê từng bước lại gần anh, vừa đi vừa quan sát anh. Anh cong miệng cười với cô nhưng đáy mắt vẫn giăng đầy tia máu đỏ. Ngực cô nhói lên, chua xót đến tận đáy lòng.
"Cho anh xem chỗ em bị thương." Anh trầm giọng yêu cầu.
Cô lắc đầu: "Đều là bị thương ngoài da thôi, xử lí tí là xong. Anh hai, anh...."
"Vậy thì tốt."
Giọng anh trầm ấm cắt ngang lời cô, ánh mắt dừng trên người cô thu hồi lại: "Đã không có gì thì hôm nay em quay về trường đi. Sáng hôm nay không đi học, bị mất bài, em nhớ nhờ bạn bè phụ đạo lại cho mình. Về phần bài kiểm tra, anh sẽ không nói lại với ba em. Nếu họ thắc mắc chuyện sáng nay, cứ nói anh có đồ giao cho em, khi đến đó thì gặp chuyện không may. Nếu họ còn hỏi thêm gì thì cứ giữ im lặng, mọi chuyện anh sẽ có cách ứng phó sau."
Dừng một chút, anh tựa hồ đã dặn dò xong, khẽ gật đầu: "Em còn chuyện gì thắc mắc không?"
Không có ai đáp lại lời anh.
Mộ Yến Thần khẽ cau mày, ngước mắt nhìn sang, mới phát hiện cô đang lặng lẽ rơi nước mắt, hai tay nắm chặt thành giường. Bộ dạng cô như đang gồng mình chịu đựng sự sụp đổ của ông trời, chịu đựng sự chì chiết của những kẻ độc mồm độc miệng.
Gương mặt Mộ Yến Thần liền đen xuống. Anh cứ ngỡ sự đau đớn của tai nạn sẽ tạm thời làm tê liệt thần kinh. Nhưng khi thấy cô, tâm vẫn như cũ nhức nhối lên, tim vẫn bị khoét thật sâu.
Anh tiếp tục đẩy bàn ăn nhỏ về phía khác, nói: "Lại gần đây nào."
Cô bước đến, anh nhanh tay nắm chặt bàn tay cô. Đôi mắt nhìn cô chứa đầy sự yêu thương tha thiết. Anh kéo cô ngồi xuống cạnh mình, cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc cô.
"Sao vậy? Có người lại bắt nạt, khi dễ em rồi đúng không?" Giọng anh cực nhẹ, cực êm như chỉ sợ mình nói nặng thêm một chút sẽ đả thương đến cô.
Trên người anh nhàn nhạt mùi thuốc lá phảng phất hương vị đặc trưng đầy nam tính, nhè nhẹ cuốn lấy cô.
Lan Khê không nhịn được, nước mắt rớt xuống, nức nở nói: "Anh hai.... Thật xin lỗi."
Mộ Yến Thần chợt cứng người, trên gương mặt không có bất kì sự thay đổi nhưng trong đáy mắt lại nổi lên những tia sáng mị hoặc mê ly, anh khẽ nghiêng đầu, môi mỏng in trên tai cô: "Lo lắng?"
Cô nghẹn ngào, không nói.
Đuôi lông mày nhướng lên, anh tiếp tục hỏi: "Vậy em có muốn tiếp nhận tình cảm của anh không?"
Cô nhóc đang khóc ngon lành trong ngực anh quả nhiên đình chỉ mọi hoạt động. Cô nhẹ nhàng không chút tiếng động rời xa ngực anh.
Nụ cười tự giễu nở trên môi anh, trông gượng gạo biết chừng nào.
"Lan Khê, anh hiểu là do bản thân mình vội vàng dồn ép em, nên em tránh xa là việc bình thường. Chỉ là đừng xem thường tình cảm của anh, anh trước giờ vô cùng nghiêm túc, không mang theo chút tâm lí vui đùa nào đâu."
Lan Khê cắn môi, ngước hai mắt ướt đẫm nhìn về anh: "Trên đời này, không chỉ duy nhất một mình em đối tốt với anh đâu. Về sau, khẳng định sẽ có người con gái khác tốt với anh hơn em, không lẽ anh...." Không lẽ anh cũng sẽ thích?
"Có thể có, có thể không." Mộ Yến Thần nhếch môi cười cười, "Chỉ là anh không biết còn có người con gái thứ hai đủ sức khiến anh đau lòng như lúc này hay không? Thấy cô ấy nguy hiểm thì ngay lập tức nhào đến, không nhịn được khi thấy cô ấy rơi lệ, nhìn cô ấy khổ sở sẽ không dám cưỡng ép... Lan Khê, em đoán xem, còn có người con gái nào khiến anh cam tâm tình nguyện làm mọi điều?"
Nước mắt nóng bỏng ào ào rơi xuống, anh nói thế thì làm sao cô cứng rắn nỗi nữa.
Nụ cười dần dần tản đi, sắc mặt Mộ Yến Thần tái nhợt, ngưng mắt nhìn cô thật lâu, quyết tâm thốt lên: "Còn nữa... em nói đúng lắm. Em là em gái ruột của anh, anh lại dám thích em, luôn muốn ôm em, hôn em, muốn em.... Thậm chí ngay cả hô hấp của em cũng muốn chiếm đoạt, hành vi này thật đúng là ghê tởm, đáng để người đời phỉ nhổ."
Giọng nói dịu dàng nhưng có sức nặng ngàn cân hung hăng bổ vào lòng cô.
"Anh hai, em không phải...." Cô nghẹn ngào muốn giải thích.
"Lan Khê, anh sẽ buông tay, không làm phiền em nữa, được không?"
Lời anh nói như một quả bom nổ tung trong phòng bệnh, Lan Khê phải mất vài giây sau mới kịp tiêu hóa.
Tay cô giờ không biết nên để chỗ nào, hô hấp cũng không biết phải điều chỉnh sao cho đúng. Mắt cô mở to hết cỡ nhìn chăm chú vào anh, khi thấy được sự nghiêm túc trong đáy mắt đen sâu thẳm của anh, cô mới dám tin những lời vừa nghe là sự thật.
Hai tay Mộ Yến Thần nâng cằm cô lên, khàn giọng: "Cơ hội chỉ có duy nhất lần này, chúng ta sẽ trở về như trước kia, đơn thuần là hai anh em, được hay không?"
Lần này phản ứng của cô còn nhanh hơn vận tốc của ánh sáng.
Cô cuống quýt gật đầu, bộ dạng cầu còn không được nữa là.
Nhìn điệu bộ này của cô, lòng Mộ Yến Thần lại càng đau nhói. Anh biết cô nhất định sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ thái độ đáp ứng lại dứt khoát, mạnh mẽ đến nhường này. Anh cong môi cười nhạo chính bản thân mình, tay từ trên người cô cũng chuyển qua gối sau đầu, trái tim trong nháy mắt đã bị cô moi ra, dẫm nát bét.
Anh hoàn toàn vô vọng rồi!
Cửa phòng bệnh lúc này mở ra kèm theo tiếng trò chuyện rôm rả. Nhiếp Minh Hiên cùng một cô y tá song song đi đến, trên miệng anh ta còn cười rất vui vẻ. Nhưng khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng cũng không tránh khỏi ngẩn người.
Trong phòng bệnh có hai bóng người. Cô gái nhỏ nhắn thì đang đứng, cằm và khủyu tay phải dán băng keo cá nhân, cúi đầu y như một đứa trẻ phạm lỗi. Trên giường là một người đàn ông với sắc mặt hơi tái nhưng hiện lên sự ôn hòa ấm áp, còn ánh mắt lại tràn đầy sự mệt mỏi làm cho người ta có cảm giác bi thương, tuyệt vọng.
Nhiếp Minh Hiên với kinh nghiệm phong phú trên đường đời nhanh chóng nhận ra bầu không khí vô cùng nhạy cảm đang diễn ra giữa hai người này. Nhưng anh ta vẫn giữ được sự bình tĩnh, đi tới trước mặt Lan Khê, cười dịu dàng: "Em đang đau lòng sao?"
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 63: Rất yêu em.
Lan Khê đưa mắt nhìn sang, sự sợ sệt nổi lên dưới đáy mắt, lại không biết trả lời Nhiếp Minh Hiên như thế nào.
"Em trở về trường học đi." Giọng nói Mộ Yến Thần truyền đến, anh không nhìn cô nữa, chỉ quay sang tiếp tục với đống văn kiện bên cạnh: "Hàng tháng, anh sẽ nạp tiền vào điện thoại cho em, khi có việc gì gấp thì có điện thoại để liên lạc. Nếu muốn về nhà thì gọi điện bảo chú Lưu đến đón. Anh sẽ không trở về đó nữa, thỉnh thoảng em cũng phải về thăm ba mình."
Anh bình tĩnh nói ra những lời dặn dò.
Cô không cần phải hao tâm tổn trí để trốn tránh anh. Anh sẽ trực tiếp biến mất trước mặt cô là được.
Lan Khê vẫn đứng tại chỗ, bình tĩnh chăm chú nhìn anh. Cứ như đây là lần sau cùng cô được nhìn thấy anh, cố gắng kéo thêm chút thời gian để khắc ghi hình bóng anh vào tận sâu đáy lòng. Nhiếp Minh Hiên thấy không khí trầm hẳn xuống, nên cố tình trêu chọc ——
"Wow, nạp tiền vào điện thoại mỗi tháng cho em gái nha. Yến Thần, tớ là bạn tốt của cậu phải không? Cậu cũng biết số điện thoại của tớ mà, cho tớ đãi ngộ giống như em gái của cậu đi...."
"Nhiều chuyện quá."
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang những lời thao thao bất tuyệt của Nhiếp Minh Hiên.
Trong phòng bệnh chỉ còn âm thanh tiếng cười vui đùa của Nhiếp Minh Hiên.
"Sao thế , có muốn anh đây tiễn em về không?" Thấy Lan Khê còn chưa chịu đi, Nhiếp Minh Hiên liền giở tính trêu chọc ra.
Lan Khê lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
Tay cô lưu luyến vuốt ve thành giường mấy lần mới chậm rãi nhấc chân bước đi. Ra đến cửa phòng, cô không yên tâm quay lại nhìn anh, cuối cùng mở miệng dặn dò Nhiếp Minh Hiên: "Làm phiền anh rồi, anh hai của em nhờ anh chăm sóc."
Nhiếp Minh Hiên ngẩn ra, ngay sau đó liền nở nụ cười thật tươi, mở miệng bảo đảm: "Xin chấp hành nhiệm vụ! Em cứ yên tâm, nếu anh không rảnh thì sẽ nhờ hai cô nàng xinh đẹp tới đây phục vụ anh hai của em tới tận răng luôn."
Câu nói vô tình của Nhiếp Minh Hiên lại có sức ảnh hưởng tới Lan Khê.
Cổ họng như bị mắc phải một miếng xương cá lớn. Cô chưa kịp nói gì thì đã bị cô y tá chen vào phòng đẩy ra ngoài cửa. Cửa phòng bệnh dần dần khép lại trước mắt cô.
Ở khoảnh khắc sau cùng trước khi cửa hoàn toàn đóng lại, cô thấy được anh hai vẫn chăm chú cúi đầu vào đống văn kiện, không thèm ngước nhìn cô thêm một lần nào nữa.
***
Tiết tự học vào buổi tối kết thúc, Kỉ Diêu một tay ôm sách, một tay liên tục gõ vào bàn phím điện thoại, bị người đông chen lấn nên cô ấy suýt té vào người bên cạnh.
Lan Khê vịn lại bả vai cô ấy, khẽ cau mày: "Cậu đi cho đàng hoàng lại coi."
"Tớ đi rất là đàng hoàng đấy nhé, chỉ tại cái tên béo kia đẩy tớ thôi!" Kỉ Diêu phản bác, cúp điện thoại, vẻ mặt càng thêm khó coi, nghiến răng nói: "Kỉ Hằng thối, anh được lắm, thù này em đã ghi rồi!"
Lan Khê nâng mắt nhìn cô bạn, lại rũ xuống, không quan tâm xem Kỉ Diêu bực chuyện gì, chỉ muốn nhanh chân trở về kí túc xá.
"Mộ Lan Khê, cái đồ vô lương tâm nhà cậu, sao không hỏi tớ vì sao lại mắng anh tớ?!" Kỉ Diêu bất mãn lầu bầu.
Lan Khê bất đắc dĩ hỏi: "Tại sao?"
"Cho cậu xem tin nhắn nè!" Kỉ Diêu mở lại tin nhắn đem đến cho cô xem, "Anh đã đến thành phố A rồi, có vài điều muốn nhắn gởi cho em gái. Đừng ăn nhiều thịt heo nếu không sẽ biến thành heo luôn đó. Đi học không được ngủ gật, không được quậy phá. Và điều quan trọng cuối cùng là——"
Ánh sáng huỳnh quang của màn hình lóe ra một hàng chữ nhỏ.
"Nhớ chăm sóc thật tốt cho Lan Khê, em ấy mà không vui, anh xử em." Kỉ Diêu lầu bầu: "Mẹ kiếp, đây chẳng phải là dặn dò em chồng phải chăm sóc thật tốt cho chị dâu sao?"
Lan Khê cứng đờ ra, mở to miệng phản đối: "Ăn nói lung tung. Coi chừng bị vả mồm bây giờ."
"Tớ nói đâu có sai?" Kỉ Diêu bĩu môi, xăm soi điện thoại của mình, "Anh mình trước khi đi đã ghé qua phòng bệnh thăm cậu. Hôm đó, cậu nói gì với anh ấy mà khi về nhà hồn phách của anh ấy cứ như bay lên chín tầng mây."
Lan Khê mất tự nhiên quay mặt đi, giữ im lặng không lên tiếng.
Ngày đó ở phòng bệnh, cô chỉ diễn trò cho Mộ Yến Thần nhìn. Lại không nghĩ đến Kỉ Hằng sẽ hiểu lầm tình cảm của cô. Lúc buông chén cháo xuống, Kỉ Hằng đã hỏi cô: "Lan Khê, năm sau em sẽ thi vào đại học A phải không?"
Đáp án của cô là khẳng định.
Cô muốn thi đại học A chỉ vì đơn thuần nơi đó đào tạo ngành truyền thông quảng cáo vô cùng tốt chứ không phải vì Kỉ Hằng. Lúc ấy cô muốn giải thích cho Kỉ Hằng hiểu nhưng cậu lại không cho cô bất kì cơ hội nào liền chạy đi mất.
Tâm tư của Kỉ Hằng không phải là cô không biết, chỉ là lúc này không đủ sức để quan tâm đến nó. Cho tới bây giờ, đầu óc cô vẫn luôn ám ảnh bởi ánh mắt đỏ rực của Mộ Yến Thần khi trông thấy cảnh tình cảm của cô và Kỉ Hằng, còn có tối thứ bảy đáng sợ ấy, khi anh mất khống chế mà làm ra những hành động tàn bạo với cô.
—— Vào thời khắc nguy hiểm kia, khi đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, anh lại không chút do dự đẩy cô ra, chấp nhận cho chiếc xe kia đụng vào mình. Đó là biểu hiện của tình yêu, đúng không? Phải rất rất yêu mới có thể hi sinh như thế, có phải hay không?
Nhưng là vì vi phạm vào điều cấm kị, là vì cô nhất quyết bài xích kháng cự nên anh cố ngậm đắng nuốt cay mà buông tay.
Đám người chen lấn rốt cuộc cũng tản đi một ít.
Lan Khê cau mày, xúc động chen qua đám người tiến về phía trước.
"Tối nay tớ không trở về kí túc xá, cậu đừng để cửa cho tớ." Cô thông báo một câu với Kỉ Diêu, rồi nhanh chân muốn chạy đi.
Kỉ Diêu kéo mạnh cô lại: "Nè, không về thì cậu đi lang chỗ nào hả?"
"Bệnh viện."
"Sao lại vào bệnh viện?"
"Anh hai tớ bị thương!" Đáy mắt trong suốt của cô tràn ngập sự lo lắng, cố gắng đẩy đám người để mau chóng đến bên anh.
Kỉ Diêu đứng tại chỗ nhìn theo rất lâu.
Cô nàng sờ sờ điện thoại, lại mở tin nhắn lên nói: "Anh nhìn cho kĩ đi, như thế mới gọi là anh em đó."
***
Ban đêm khó đón xe, Lan Khê một mình cũng không dám ngồi vào những xe có tài xế trẻ, gắng chờ cho đến khi thấy có người trung niên đứng tuổi mới lên xe, báo cho ông ta địa chỉ của bệnh viện.
Không nghĩ tới đến biện viện còn bị chơi xỏ. Người đàn ông cố tình chèn ép đòi cô đưa thêm tiền, không đưa thì không mở cửa xe. Lan Khê giận đến đỏ mặt, cắn răng móc tiền trong túi đưa cho ông ta, xuống xe cũng không thèm quay đầu nhìn lại, chạy thẳng vào bệnh viện.
Đúng là trường học vẫn là nơi an toàn nhất, người bên ngoài xã hội toàn là những kẻ xảo trá, hư hỏng.
Khi vào trong thang máy, Lan Khê mới chợt giật mình tỉnh ra. Cô hành động quá tùy hứng rồi. Nhất thời kích động quên mất có thể sẽ có người nhà trực đêm ở phòng bệnh. Có thể là thím Trương, bác quản gia hoặc là... Mạc Như Khanh.
—— Sẽ ra sao nếu bị người nhà phát hiện, cô nửa đêm không ở trong kí túc xá mà chạy đến phòng bệnh của anh hai?
Nghĩ đến đây thì cô vô cùng hối hận, cái tính nhất thời xúc động mãi chưa sửa được. Nhưng giờ quay về trường cũng không xong. Trường học đã đóng cửa thì cô vào bằng cách nào. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách phóng lao thì phải theo lao thôi.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Tim Lan Khê đập loạn nhịp, muốn nảy lên tận cổ họng. Cô nhắm tịt mắt, hít sâu rồi từ từ mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện ngoài phòng bệnh của anh không có ai hết.
Cô men theo vách tường đi tới, thật đúng là một người cũng không thấy.
Sự nghi ngờ, sự sợ hãi dâng tràn trong lòng. Đêm dài thăm thẳm trong bệnh viện, sao không một ai ở bên cạnh trông chừng anh, hoặc là anh nhất quyết cự tuyệt không muốn người nào ở bên cạnh mình.
Trái tim hung hăng nhói lên. Cô đứng trước cửa phòng anh, cắn chặt môi, tay chậm rãi sờ lên tay nắm.
Màu đen bao trùm toàn bộ căn phòng bên trong.
Cô tự nói với chính mình, đi đến xác định một tí là được, chỉ cần thấy anh an ổn ngủ là cô sẽ rời khỏi.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng bên ngoài len vào, trong nháy mắt cả người Lan Khê cứng đờ tại chỗ.
Trên giường bệnh chăn được vén gọn qua một bên, trống không không có bất kì một người nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top