Chương 236 + 237

Chương 236: Triền miên không ngừng

Một mình anh chịu đựng tất cả, che chở cho em, có đau khổ hay không?

Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần chăm chú nhìn cô, đôi mắt thâm sâu mờ mịt thoáng hiện lên vẻ say đắm, môi mỏng khẽ mở, kề sát bên tai cô khàn giọng nhấn mạnh từng chữ: "Đau khổ cái gì? Không phải em vẫn luôn oán trách, oán trách anh kéo em xuống địa ngục sao?"

Cho nên ngày đó, anh phải chịu trách nhiệm về những việc kia, không có gì không nên cả.

Cảm giác chua xót trong tim Lan Khê như được ngăn lại, thay vào đó là cảm giác ấm áp mềm mại.

Cô đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, như một chú gấu Koala leo lên người anh, cảm giác ôm ấp khi toàn thân trần trụi nhanh chóng khiến cô cảm thấy giữa trái tim của hai người không còn gì ngăn cách, dường như có thể ôm anh như thế này cả đời.

"Bà ấy biết chúng ta ở bên nhau từ bao giờ vậy?" Cô khàn giọng hỏi.

Da thịt kề sát, ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần xoay chuyển, ôm chặt lấy hông của cô rồi lấy chăn đắp lên, giữ cô ở trong ngực.

"Lúc chúng ta cùng đi Los Angeles."

Mí mắt Lan Khê đột nhiên nhảy lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi: "Sớm như vậy sao?"

"Cho nên lúc đó bà nửa đường chạy tới Los Angeles, chỉ vì muốn dẫn em về, sau khi trở về lại ngựa không ngừng vó giúp em sắp xếp cho em chuyển trường? Chỉ vì muốn tách chúng ta ra?"

Mộ Yến Thần khẽ mím môi không nói, nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt của cô, cảm nhận nhiệt độ trên người cô, cảm thấy có gì đó không chân thật.

Lan Khê chớp chớp mắt: "Mộ Yến Thần. . . . . . Bà ấy không sai."

Làm một người mẹ, sau khi biết chuyện có phản ứng đề phòng như vậy cũng là bình thường.

Mộ Yến Thần không biết mới vừa rồi câu nói nào đã chạm vào dây thần kinh của cô, nhưng anh cũng không muốn vừa mới tháo gỡ được hiểu lầm đã khiến cho cô phải suy nghĩ và rối rắm vấn đề như vậy, hơi cường thế xoay mặt cô sang hôn lên mi tâm của cô, anh nhỏ giọng hỏi: "Tại sao em biết chuyện này?"

Trong suy nghĩ của anh, chuyện Mạc Như Khanh bắt cóc cô, ngoại trừ Nhiếp Minh Hiên ra sẽ không có người nào biết.

Suy nghĩ của Lan Khê bị anh kéo trở lại, ngơ ngẩn.

Khe khẽ cắn môi, sắc mặt cô ửng đỏ: "Em. . . . . ."

Cô có nên nói ra tên của Kiều Khải Dương hay không?

Mộ Yến Thần vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hôn lên khóe mắt, đuôi mày của cô, hóa giải toàn bộ sự đắn đo của cô.

"Chuyện này nói ra có chút trời xui đất khiến.... Khi đó trong số những người bắt cóc em, có cả Kiều Khải Dương. Tối nay lúc em dẫn anh ta đến gặp dì Mạc anh ta lập tức nhận ra, là anh ta nói cho em biết."

Mộ Yến Thần trừng mắt, một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt.

Lan Khê ôm chặt cổ của anh, dịu dàng nói: "Anh đừng tức giận, chuyện này không liên quan tới anh ta."

Mộ Yến Thần không hỏi xa hơn, anh cũng không muốn biết năm đó Kiều Khải Dương làm thế nào mà can thiệp trong chuyện này, chẳng qua là cảm thấy.... may mắn. May mắn những chuyện như thế này anh căn bản không biết nên mở miệng như thế nào, có thể mượn lời của người khác để nói cho cô biết, mặc dù có tốt có xấu, nhưng mà anh cực kỳ yêu thích cảm giác hai người ôm nhau không có khoảng cách nào như thế này.

Nắm chặt hông của cô, hôn triền miên hơn, ngọn lửa ở bụng theo cơn triền miên bùng cháy lên, Mộ Yến Thần lại cảm thấy một cỗ xung động ở trong thân thể bắt đầu sôi trào.

Lan Khê nhẹ nhàng cau mày, cảm giác uất ức chạy lên não, khàn giọng cầu xin tha thứ: "Anh. . . . . . Em mệt lắm. . . . . ."

Đã qua nửa đêm, trong bóng đêm nặng nề vô cùng yên tĩnh.

Mộ Yến Thần lật người đè cô xuống dưới, môi mỏng đặt lên cần cổ trắng nõn như tuyết của cô, trầm giọng nói: "Anh không ngủ được. . . . . ."

Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu anh đến giờ vẫn còn lưu lại dư vị của sự khiếp sợ, giống như là không phản ứng kịp, lại sợ là đang nằm mơ, ngủ một giấc sẽ tỉnh mộng, anh ôm lấy cô, hôn cô mới có thể tìm được một chút cảm giác chân thật.

Lan Khê cũng hiểu, anh cũng không định làm tiếp, nhưng mà nụ hôn triền miên này làm cô say mê, cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu của anh, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào trong mái tóc dày của anh.

"Không phải anh thường ngủ không ngon sao? Em ôm anh, anh có thể ngủ hay không?" Cô nhẹ giọng hỏi.

"Phải xem tình huống." Mộ Yến Thần hôn lên vành tai của cô, mơ hồ thì thầm.

Lan Khê rụt bả vai lại, một cỗ khoái cảm tê dại lan ra toàn thân, cô ôm chặt cổ của anh cũng nhẹ nhàng hôn, cảm nhận được anh đã bình phục sau khi lo sợ bất an: "Về mấy ngày rồi sao anh vẫn không liên lạc với em?"

"Mấy ngày nào?"

"Thôi được rồi. . . . . . là em hiểu lầm anh, anh tức giận nên bỏ đi mấy ngày."

". . . . . . Bận việc."

"Ngụy biện."

Mộ Yến Thần cắn một cái trên vành tai cô, ngay lập tức cô đau đến ngậm miệng.

"Anh không biết nên làm như thế nào để đối mặt với em, ép em quá, có lẽ em sẽ kích động đoạn tuyệt với anh, rồi lại phải tốn bao nhiêu hơi sức để nghĩ biện pháp kéo em về bên mình."

"Vậy nếu như em thật sự muốn rời xa anh, anh cũng thật sự không trở về tìm em sao?"

"Em cứ nói đi?" Mộ Yến Thần ngước mắt lên, liếc cô một cái.

Dưới ánh đèn yên tĩnh nhu hòa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đỏ bừng, im lặng nằm dưới thân anh, cực kì nhu thuận giống như từ đầu chí cuối đều thuộc về anh.

Anh nhẹ nhàng cúi người xuống, hôn lên môi của cô như chuồn chuồn lướt nước, quấn chặt lấy cô một lần nữa, khiến nụ hôn này trở nên cực kỳ sâu.

"Muốn ở bên anh sao?" Trong nụ hôn kịch liệt anh mơ hồ hỏi.

Lan Khê ôm thật chặt người đàn ông giống như thiên thần đang nằm trên người mình, khàn khàn nói: "Em ở bên anh từ lâu rồi. . . . . ."

Giọng nói có chút uất ức, chọc cho trên lưng Mộ Yến Thần một trận tê dại, giữ chặt cô hôn sâu hơn, khiến cho cô không phát ra tiếng gì nữa.

Chỉ còn mấy tiếng nữa là trời sáng, trong lúc hai người nửa tỉnh nửa mê tràn đầy triền miên, Lan Khê chỉ cảm thấy trên người nóng bỏng như lửa đốt, cô bị nhột nên tỉnh, lại bị vây trong ngực anh không nhúc nhích được, xuân triều xông lên rồi lại rút đi, sau ba phen bốn bận thì cô không chịu nổi, ở dưới người anh dịu dàng rên rỉ, kèm theo sự khát vọng.

Khi bên cửa sổ lộ ra vài tia sáng từ phía chân trời thì Mộ Yến Thần cũng nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra, đưa lửa nóng cứng rắn của mình từng chút từng chút một vào trong cơ thể cô, nơi ẩm ướt của cô quấn chặt lấy anh, tiếng rên rỉ nhỏ vụn một lần nữa được cất lên.

Sắc trời, dần dần sáng.

***

Khi tỉnh lại thì đã qua buổi trưa.

Ngày hôm qua, trong bữa tiệc rượu cũng chưa ăn gì, cách hai bữa ăn nên bụng càng đói, Lan Khê hoảng hốt tỉnh dậy, bò dậy từ trong chăn ấm áp, dường như đã qua mấy đời.

Cô ngẩn ra một lúc lâu, xoa xoa huyệt Thái Dương hơi đau mới phản ứng được đây là nhà trọ ở Vân Sơn.

Nhà trọ Vân Sơn ở thành phố C.

Ngoại trừ bộ lễ phục kia ra thì không còn bộ quần áo nào để mặc, Lan Khê quấn chăn xuống giường tìm quần áo, lục lọi trong ngăn kéo một lúc lâu cũng chỉ thấy toàn là áo sơ mi nam sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, thôi dù sao thì khoác một lớp vải cũng ngăn được khí lạnh.

Cô chạy ra ngoài, thấy Mộ Yến Thần đang ở trong phòng bếp.

Anh đang đảo đảo cái chảo, hai cái trứng chiên đang tản ra mùi thơm, cô tiến lại gần thì cảm thấy trên mặt nóng lên, đáy lòng cũng nóng lên, Lan Khê khẽ cắn môi, đưa mắt nhìn về phía Mộ Yến Thần.

Mộ Yến Thần mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám trắng nhàn nhã, khẽ di chuyển ánh mắt.

"Siêu nhân, anh không cần phải ngủ sao? Vì sao lại còn dậy sớm hơn em?" Lan Khê đỏ mặt mở miệng nói.

Vừa mở miệng, lập tức lộ ra đêm hôm qua anh làm cô lợi hại như thế nào . . . giọng nói cũng khàn khàn.

Ánh mắt Mộ Yến Thần nhu hòa như nước, một lát sau lại lộ ra tia lạnh lùng, lúc này mới phát hiện ra là cô không mặc quần, nhưng trong căn hộ này không có quần áo thích hợp với cô, ngoại trừ lễ phục còn lộ liễu hơn.

Tắt bếp, anh ưu nhã đi tới phía cô kéo cô vào trong ngực: "Không lạnh à?"

"Em không mang quần áo tới đây." Lan Khê dán vào ngực anh.

Mộ Yến Thần cẩn thận suy nghĩ một chút, nheo mắt lại, cúi đầu dán sát vào tai của cô nói: "Thật ra cũng có một bộ em có thể mặc."

Lan Khê nháy mắt mấy cái, không rõ chân tướng.

Mộ Yến Thần vỗ vỗ lưng của cô, dắt tay cô lôi cô đi, cuối cùng ở trong tủ âm tường lấy ra một bộ quần áo đưa cho cô: "Thử xem."

Lan Khê trừng lớn hai mắt nhìn bộ quần áo kia, mắt cũng sắp rớt ra ngoài, mặt cũng đỏ đến mức có thể chảy ra nước, nếu như không phải là đói bụng đến mức không còn hơi sức, nhất định cô sẽ nhào tới cắn anh hai cái.

Cái đó chính là. . . . . .

. . . Là đồng phục học sinh trường cấp 3 Nhất Trung của cô!

Người đàn ông này!

"Không mặc, em không phải học sinh, cũng không phải là học sinh trung học." Cô đỏ mặt cự tuyệt, còn mang theo chút tức giận.

Mộ Yến Thần nheo mắt lại: "Cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp chưa tới một năm? Có cái gì khác nhau đâu?"

"Dù sao thì em cũng không mặc!" Lan Khê tức giận nói xong, trừng mắt lườm anh: "Làm gì mà vẫn giữ bộ quần áo này, anh không sợ sau khi em mặc vào đứng bên cạnh anh thì anh sẽ già hơn sao? Bây giờ nếu em mặc cái này đi ra ngoài, chắc chắn sẽ có người cho rằng em là học sinh trung học!"

Một tia sáng ưu nhã mà nguy hiểm xẹt qua trong đáy mắt, Mộ Yến Thần mím chặt bờ môi mỏng, để quần áo lên trên giường đi về phía cô.

"Già? Em nói ai già?"

Lan Khê hơi sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau.

"Nói xem anh già tới mức nào rồi? Hử?" Trong nháy mắt trước khi cô hốt hoảng định chạy trốn, Mộ Yến Thần đã đi tới ôm cô vào trong ngực, ở bên tai cô nguy hiểm thì thầm: "Không phải anh vẫn còn có thể khiến em nằm ở trên giường không dậy nổi sao? Anh già như thế nào chứ?"

Trên vòng eo nhỏ nhắn, bàn tay của anh không thành thật vuốt ve từng tấc da thịt của cô, chiếc áo sơ mi cũng sắp bùng cháy rồi.

Lan Khê xấu hổ gần chết, tiến tới ôm chặt cổ của anh, chỉ còn thiếu cầu xin tha thứ.

Đột nhiên, điện thoại di động nằm trong túi áo khoác tây trang ở ngoài phòng khách của anh vang lên tiếng chuông ầm ĩ.

-----------------------------------------------------------------------------

Chương 237: Giằng co trong nhà.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê nóng bừng, chôn trong cổ anh, dán chặt lên da thịt mát lạnh, cực kỳ thân mật.

Sợ cô bị lạnh, Mộ Yến Thần gạt sợi tóc rối loạn lên vành tai của cô, nhỏ giọng nói một câu "Về phòng trước đã" sau đó mới đứng dậy đi nghe điện thoại di động.

Lan Khê đứng trước tủ âm tường do dự một lúc lâu, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo thay đồng phục học sinh, dù sao thì cũng không đáng để bị cảm.

Mộ Yến Thần nhận điện thoại chỉ nói đơn giản hai ba câu, có thể nghe được là điện thoại của William.

Cúp điện thoại di động xong đi vào phòng ngủ, thấy cô đỏ mặt đi ra, đồng phục học sinh màu xanh xen trắng cực kỳ tươi mát, tràn đầy hơi thở của thiên nhiên, Mộ Yến Thần cũng ngơ ngẩn.

Tận sâu trong đáy mắt như có gió nổi mây tuôn.

"William tìm anh có chuyện gì không? Nếu như vội thì anh cứ về trước đi, em thấy hôm qua anh về dự tiệc sinh nhật của ba cũng vội vội vàng vàng, em không muốn làm chậm trễ công việc của anh."

Mộ Yến Thần nhấc chân đi về phía cô, giọng nói chậm rãi: "Em thì sao?"

"Em. . . . . ." Lan Khê cứng họng, suy đi nghĩ lại mới mở miệng: "Ngày hôm qua em đã đáp ứng với ba hôm nay sẽ về nhà thăm ông, tạm thời em cũng không tìm được việc làm ở thành phố A, có thể sẽ ở nhà một thời gian."

Mộ Yến Thần ôm lấy cô, vùi đầu trong cổ cô, tận hưởng mùi hương trên người cô: "Một thời gian là bao lâu?"

Lan Khê cắn cắn môi, bị cảm giác tê dại làm cho đầu óc hơi choáng váng.

"Em. . . . . . Cũng không biết."

"Vậy em muốn trong khoảng thời gian này một mình anh trở về thành phố A, để một mình em ở đây?" Mộ Yến Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, khẽ hỏi.

Hơi thở của Lan Khê như ngừng lại, ánh sáng trong mắt hơi rung động.

"Anh không làm được." Anh chậm rãi phun ra mấy chữ.

Nói xong Mộ Yến Thần buông cô ra, xoay người đi tới phòng khách.

Lan Khê cũng có phần bối rối.

Không biết rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì, cô đi tới tựa vào cạnh cửa nhìn anh, khẽ nói: "Chẳng lẽ anh muốn ở lại đây với em sao? Anh không cần công ty nữa à? Mặc kệ à?"

"Ừ." Mộ Yến Thần lạnh giọng đáp lại, quay lại kéo cái ghế ra.

Lan Khê càng kinh ngạc hơn.

"Đi vào phòng bếp bưng bữa ăn sáng ra, cháo trong lò vi sóng vẫn còn nóng đó, ăn nhanh đi." Anh mở miệng chỉ huy.

Lan Khê kinh ngạc, đành phải vào phòng bếp bưng cháo và đồ ăn sáng ra, trong hai chiếc đĩa đều là hai trái trứng ốp, nhìn thấy đã muốn ăn rồi, cô vẫn chưa hiểu anh đang muốn làm cái gì.

"Có phải vừa rồi anh nói đùa với em không, anh đi với em một thời gian ngắn thì còn có thể, trong công ty anh, ông chủ không có mặt một thời gian dài cũng được à?"

"Không có gì là không được." Mộ Yến Thần nắm lấy tay của cô để cô ngồi xuống bên cạnh mình: "Có một số việc em muốn làm thì cứ làm đi, không cần băn khoăn nhiều như vậy, trừ phi em không muốn."

Lan Khê khẽ cầm lấy cái nĩa, câu được câu không cắt trứng gà trong đĩa, đỏ mặt hỏi: "Vậy. . . . . . anh vì em nên mới ở đây sao?"

"Ừ." Anh trả lời đơn giản.

"Tại sao?"

Động tác của Mộ Yến Thần dừng lại một chút: "Bởi vì sợ một ngày nào đó đột nhiên em lại thay đổi ý định, cảm thấy anh không thật sự yêu em, hoặc là đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khoảng cách xa xôi anh sẽ không kịp chạy về bên em. . . . . ."

Anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, "Cuộc sống như hôm nay không phải ngày nào cũng có, nên anh phải quý trọng."

Lan Khê lắng nghe, trái tim lại chua xót.

Cuộc sống như thế này, không phải ngày nào cũng có.

"Mộ Yến Thần, anh sợ mất đi lắm à?" Cô hỏi, giọng nói có phần khô khốc.

"Sợ chứ." Anh thẳng thắn thừa nhận, thu hồi ánh mắt, gương mặt tuấn tú như thiên thần lạnh nhạt như nước: "Anh cũng sợ như những người khác."

Người chưa bao giờ chết đuối, vĩnh viễn không biết hô hấp tự do khó như thế nào, người chưa bao giờ mất đi cái gì, cũng sẽ không biết được ở bên nhau đáng quý như thế nào.

Lan Khê nắm dao nĩa trong tay, trong mắt bị một tầng nước mắt mỏng manh ấm áp che khuất.

Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười buồn, cô chuyển cái ghế đến bên cạnh anh, thân mật dựa vào anh ăn sáng.

Động tác của Mộ Yến Thần dừng lại một chút, ánh sáng lạnh nhạt trong mắt trở nên mềm mại, ngoái đầu sang nhìn cô, trong mắt là sự thương yêu và thương tiếc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đưa sang nắm lấy cằm của cô: "Em muốn lấy lòng người khác, thì phải có kỹ xảo?"

Lan Khê vươn tay ôm anh, lúm đồng tiền như hoa: "Em chỉ có chút mánh khóe này thôi, anh không thích à?"

Nếu như không phải như vậy, trên đời này có bao nhiêu phụ nữ thiên kiều bá mị, sao anh lại chỉ động lòng với một người? Có một số việc, chỉ cần một chút tình, thì cả cuộc đời chỉ định trước một người.

Mộ Yến Thần cúi đầu, cắn cắn bờ môi của cô, cô đau đến co rụt lại, trong nháy mắt anh lại thân mật hôn cô, dịu dàng trằn trọc.

Lúc ra cửa, lo lắng trong lòng Lan Khê lại dâng lên.

"Anh, ở trước mặt ba, chúng ta đừng quá gần gũi, có được không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi trắng bệch, khẽ hỏi anh.

Bởi vì đột nhiên cô nhớ lại năm đó Mộ Minh Thăng bị nhồi máu cơ tim phải nhập viện, suýt chút nữa thì chết trên bàn phẫu thuật, không biết anh làm thế nào để giải quyết chuyện đó, nhưng nếu như lại bị ba biết quan hệ bây giờ của bọn họ, cô lo lắng ông lại tái phát bệnh cũ.

"Anh với em cùng về, nhưng em không cần ở lại đó, buổi tối thì quay về đây."

"Vậy nếu như ba hỏi em ở đâu thì sao?"

"Tùy em nói như thế nào cũng được." Mộ Yến Thần lạnh nhạt nói.

Mắt thấy anh đang đi về phía thang máy, Lan Khê đuổi theo, hai cánh tay mềm mại quấn lên thắt lưng của anh, Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy sau lưng thật là ấm áp.

Quay lại nắm chặt cổ tay của cô, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, anh kéo cô vào trong ngực, không coi ai ra gì cúi đầu hôn cô.

"Có camera đó. . . . . ." Gáy của cô bị giữ chặt, nụ hôn càng sâu hơn.

Trước khi ra khỏi thang máy, trong lúc hoảng hốt Lan Khê thấy trên vách tường của thang máy lóe lên lịch điện tử màu đỏ, kim giây nhích từng cái một, ngày tháng trên đó nhìn rất quen mắt, dường như là có hàm nghĩa đặc biệt nào đó, nhưng mà lồng ngực của Mộ Yến Thần quá mê hoặc lòng người, cô mê say trong sự ôn nhu của anh, nhanh chóng không thể tự thoát ra được.

Trước cửa nhà họ Mộ có đậu một chiếc xe lạ.

Lão Lưu nhìn thấy bọn họ hai mắt tỏa sáng, vui mừng hiện rõ trên mặt, vừa định cất giọng hô vào trong nhà, lại bị Mộ Yến Thần thản nhiên ra dấu tay ngừng, nắm tay Lan Khê đi đến trước mặt.

"Trong nhà có khách à?"

Lão Lưu cười: "Đúng vậy, có khách, sáng sớm đã tới rồi, nói là không tới dự buổi dạ tiệc tối hôm qua được, nên sáng sớm đã tới đây chức mừng sinh nhật lão gia, tiểu thư rất có lòng, năm nào cũng đến."

Bước chân của Mộ Yến Thần dừng lại trong thoáng chốc, ánh mắt lạnh lẽo chậm rãi quét về Lão Lưu.

"Năm nào cũng tới?"

"Đúng vậy, lần này nhà họ Nhan bên kia rất náo nhiệt, nghe nói lần này Nhan tiểu thư trở về không trực tiếp về nhà mà lại tới nhà họ Mộ, sáng sớm Nhan phu nhân cũng sang bên này, bên trong nhà đang rất náo nhiệt đó."

Lan Khê nghe vậy hô hấp cũng cứng lại, quay đầu lại nhìn chiếc xe kia thêm một lần, mới biết là xe của nhà họ Nhan.

Nhếch môi cười lạnh, Mộ Yến Thần cất giọng hỏi: "Nhan Mục Nhiễm?"

Trái lại anh lại biết cô gái này "có lòng" như thế nào, bốn năm nay cô ta giống như dây leo quấn lấy anh, trong bốn năm đó, anh rất ít khi trở về nhà họ Mộ, ngược lại Nhan Mục Nhiễm lúc nào cũng sang bên này quan tâm lo lắng, nếu không khi anh vừa về nước, Mạc Như Khanh cũng không hỏi anh và Nhan Mục Nhiễm có ở chung một chỗ hay không.

"Đúng vậy, hiện tại đang ở bên trong đấy." Lão Lưu cười ha hả nói.

Bờ môi mỏng nhàn nhạt của Mộ Yến Thần lạnh lùng mím chặt, nhẹ nhàng ôm chặt eo của người trong ngực, dẫn cô đi vào.

Lan Khê chỉ cảm thấy bàn tay đặt trên eo của cô trở nên cực kỳ nóng bỏng.

"Anh, anh có biết anh em bình thường sau khi lớn lên, hay sau khi trưởng thành, cũng sẽ không có hành động thân mật như thế này? Đừng nói là ôm như vậy, thật ra thì nắm tay cũng rất kỳ quái." Lan Khê đỏ mặt nhìn anh, khẽ nói.

"Vậy sao?" Anh quét ánh mắt lạnh lẽo xuống: "Em muốn anh làm chuyện quá phận hơn nữa hay sao?"

Hơi thở của Lan Khê cũng ngừng lại mấy giây, khuôn mặt đỏ bừng như muốn nổ tung. Bên ngoài nhà họ Mộ chỉ có một mình lão Lưu đang rửa xe, không có một ai khác, cô cũng len lén duỗi tay sang khoác lên eo của anh, nhất thời hai người một cao một thấp, tư thế cực kỳ thân mật.

Ánh mắt của Mộ Yến Thần thay đổi.

Còn Lan Khê lại cảm thấy như đang tìm về cảm giác của mấy năm trước.

Biết rõ là sai, nhưng vẫn cố tình, biết rõ là vực sâu, nhưng vẫn nhảy xuống, là tình yêu của ai đó khiến cô trầm luân, muốn ngừng mà không được.

"Có lúc em cảm thấy Nhan Mục Nhiễm rất thần kỳ, anh xuất hiện ở đâu, chắc chắn cô ta sẽ xuất hiện ở đó, chỉ là vấn đề sớm hay muộn . . ." Lan Khê ngước mắt lên: "Một giây trước cô ta có thể ở một thành phố khác châm ngòi em và anh, một giây sau lại có thể có mặt trong nhà mình."

"Cô ta xúi giục một hai câu, em cũng tin luôn hả?"

"Bởi vì liên quan đến, nên em mới dễ dàng tin như thế." Cô nhỏ giọng giải thích.

Ánh sáng trong phòng khách sáng ngời bao phủ lên hai người bọn họ.

Lan Khê bị một loạt ánh nhìn chăm chú tác động, hai cánh tay buông xuống vô thức, Mộ Yến Thần cũng nhớ tới những vấn đề mà cô lo lắng trước khi đi, nên buông tay xuống đổi lại thành nắm tay của cô.

Trong phòng khách to như vậy, nụ cười xinh đẹp của Mạc Như Khanh vì vậy mà cứng đờ, ánh mắt dừng ở hai người vừa mới xuất hiện.

"Ba, dì Mạc." Lan Khê khẽ hít một hơi, lễ phép chào hỏi.

Mạc Như Khanh gật đầu một cái, tay vẫn đang nắm tay của Nhan Mục Nhiễm, cười yếu ớt nói: "Về rồi à? Coi như các con có lòng, ngày hôm qua trở về cũng không ở nhà, hôm nay cũng về cùng nhau . . . là vô tình gặp nhau hả?"

Khuôn mặt Lan Khê trắng bệch.

Ở trong ngôi nhà này, cô không có dũng khí để nói ra câu "Tối hôm qua chúng con ở với nhau".

"Ha ha.... Trở lại là tốt rồi, các con cũng không phải đi ngay chứ? Buổi tối bảo Mục Nhiễm ở lại cùng ăn cơm, ba cũng bảo dì Trương chuẩn bị rồi, lúc này cũng sắp chuẩn bị xong rồi." Mộ Minh Thăng hiếm khi tươi cười vui vẻ như vậy.

Ánh mắt của Lan Khê đối diện với Nhan Mục Nhiễm.

"Dì Nhan, ngài khỏe chứ." Dời tầm mắt đi, Lan Khê coi như không có gì với cô ta, chào hỏi với một trưởng bối khác đang ngồi trong phòng khách.

Ánh mắt bà Nhan vốn hiền lành, thế nhưng lúc này ánh mắt rơi xuống bàn tay đang nắm lấy nhau của cô và Mộ Yến Thần, mãi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, nghe thấy giọng nói của Lan Khê mới ngước mắt, miễn cưỡng nâng khóe miệng cười cười: "Tối nay quấy rầy mọi người rồi, dì thật sự không có kiên nhẫn chờ Mục Nhiễm về nhà, con xem, vừa về đã hăng hái chạy tới đây, kéo cũng không đi, dì đành phải mặt dày đi theo vậy."

"Dì cứ ngồi đi ạ, không sao đâu." Lan Khê khẽ nói, thản nhiên không hề có cảm xúc.

Mộ Yến Thần ở bên cạnh có cảm giác hoảng hốt, hiện tại không giống ngày xưa nữa, cô lúc nào cũng tiếp khách một cách lạnh nhạt, cẩn thận từng li từng tí, rốt cục thì bây giờ cũng có can đảm hơn, mặc dù trong lòng bàn tay nhỏ bé anh đang nắm, mồ hôi lạnh đã rịn ra một lớp.

Khi trong phòng ăn đã chuẩn bị xong, dì Trương đi ra thông báo: "Tiên sinh, phu nhân, chúng ta đến phòng ăn đi! Ăn cơm được rồi!"

"Căng thẳng à?"

Tất cả mọi người đi về phía trước, Mộ Yến Thần ở tuốt phía sau chầm chậm đi tới, kéo eo của cô sang, bờ môi mỏng khẽ chạm vào vầng trán, dịu dàng hỏi.

Ánh mắt Lan Khê nhìn lướt qua mọi người ở trước mặt, quay đầu nhỏ giọng nói: "Khí thế trong nhà lúc này, thật giống như là muốn cho anh xem mắt vậy."

Trong hơi thở lạnh lùng Mộ Yến Thần hừ một tiếng, cúi đầu đưa mắt nhìn cô.

"Em muốn anh xem mắt à?"

Lan Khê lắc đầu, ngón tay xinh đẹp siết chặt bàn tay của anh, ngửa mặt lên nhỏ giọng lại nói đầy kiên định: "Anh là của em, muốn xem mắt thì phải được sự đồng ý của em trước."

Ánh mắt của Mộ Yến Thần thâm thúy hơn rất nhiều.

Mấy người ở đằng trước còn đang nói mấy lời khách sáo, không ai chú ý tới bên này, ngược lại bà Nhan lại nhìn lướt qua phía này, chỉ liếc mắt một cái, hơi thở như ngưng lại, ánh mắt run rẩy dời đi, ép buộc chính mình nhìn thức ăn trên bàn cơm.

Hai anh em nhà họ Mộ, tư thế thân mật như vậy khiến cho trưởng bối như bà sợ hết hồn hết vía.

Là do tư tưởng của bà quá cổ lỗ sao?

Hay bây giờ những người trẻ tuổi từ nước ngoài trở về đều tùy tiện như vậy?

Vậy tại sao không thấy Mục Nhiễm như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top