Chương 188 + 189
Chương 188: Chua ngọt cùng tồn tại
Lan Khê khẽ cắn môi, dấu răng vẫn còn in trên môi, ngửa mặt lên lộ ra một tia mê ly, giọng nói khẽ run: "Ngoài hành lang có camera. . . . . . Đừng nói là anh muốn thân mật ở đây nha. . . . . ."
Mộ Yến Thần cúi đầu xuống ngửi hương vị ngọt ngào của cô, ngón tay dài nhẹ nhàng để ở cổ áo của cô, rồi từ từ đi vào trong.
Lan Khê co vai lại, tay run run vòng qua khóa cửa lại, ngoái đầu lại xin tha: "Mộ Yến Thần. . . . . ."
"Chìa khóa kìa?" Mộ Yến Thần cũng không muốn chọc cô giận nữa, nếu không thì anh cũng không thể khống chế tâm tình mình được nữa, ngước mắt lên nhìn cô, đột nhiên nói: "Em vừa nói cái gì? Tay em vừa đụng cái gì?"
Trong nháy mắt, Lan Khê đỏ hết cả mặt, ngửa đầu nhìn mép tường: "Đang ở phía trên."
Hai mắt Mộ Yến Thần lạnh như băng, một tay nắm lấy hông của cô, một tay sờ lên, quả nhiên đụng trúng một cái chìa khóa nhỏ ở mép tường, lấy xuống nhìn một chút rồi cảnh cáo nói: "Lần sau không được phép để chìa khóa phòng ở đây nữa."
Cái thói quen này, chỉ một mình cô biết, chẳng lẽ cô ngốc đến mức để cho người lạ lấy đi?
Trên mặt Lan Khê đột nhiên sáng lên, hình như tâm trạng của cô đang rất tốt, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, ngoan ngoãn đóng cửa, nhấn nút thang máy.
"Em cười cái gì?" Anh nhàn nhạt hỏi.
Lan Khê liếc mắt thấy anh đang cầm chìa khóa, lập tức đỏ mặt: "Không có gì, Mộ Yến Thần, ngón tay của anh rất thích hợp để chơi dương cầm, vừa thon lại vừa dài."
Cô không hề keo kiệt lời khen dành cho anh chút nào.
Trên gương mặt xinh đẹp sáng lên rực rỡ khác hẳn trước đây, chắc là vì trước kia cô chưa bao giờ hiểu được thế nào là mập mờ, thế nào là mờ ám...
Mộ Yến Thần híp mắt lại, khi cô đang bước vào thang máy, thì bị anh kéo vào lòng, đè cô vào vách thang máy để tránh camera ghi hình lại, hô hấp của cô bị ngưng trệ, ánh mắt hoảng sợ nhìn anh.
Hai mắt Mộ Yến Thần tĩnh mịch, giọng nói đầy vẻ cảnh cáo: "Tay đàn dương cầm giống như vậy sao? Vậy lần anh nhất định sẽ ra sức, để cho em biết ngoài đàn dương cầm ra nó còn thích hợp để làm việc khác hơn. . . . . ."
Mặt Lan Khê đỏ bừng, muốn nổ tung ra, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần lúc này mới giãn ra, vuốt vuốt mấy sợi tóc sau lưng cô, hôn lên mặt của cô một cái.
Bất kể như thế nào, đã lâu anh chưa có lại cảm giác này, anh rất cảm kích, bất chợt lúc này lại không muốn buông cô ra, lúc này, từng giây từng phút đối với anh rất quý giá.
Hai người triền miên cho đến khi xuống đến tầng trệt, Lan Khê mới đẩy thân thể của anh ra, nhưng không được, lại còn bị anh dắt ra ngoài.
Không còn kịp giờ nữa, chắc chắn cô sẽ bị trễ làm.
Ánh nắng tươi sáng chiếu rọi tới đây, Lan Khê có chút ủ rũ, ngoái đầu nhìn lại nói với anh: "Mộ Yến Thần, hợp đồng lần trước rất nhanh đã làm xong, nhưng mà lãnh đạo công ty em lại nói. . . . . . Nói. . . . . ."
Cô không biết nên nói thế nào.
"Nói gì?" Mộ Yến Thần vừa mở cửa xe vừa ngước mắt nhìn cô một cái.
Nắm chặt tay lại, cô khẽ cắn răng mở miệng nói: "Họ hy vọng có thể tiếp tục hợp tác cùng Digland York, ý em là sau này đó, em sẽ cố hết sức để tranh thủ nắm bắt cơ hội lần này, tất nhiên anh cũng có thể từ chối, hoặc là chờ đến khi xem xong quảng cáo rồi suy nghĩ thêm, xem xem công ty em có đủ năng lực không."
Mộ Yến Thần gật đầu một cái: "Xem thành quả."
Đối với công việc, anh luôn giải quyết một cách công bằng.
Nghe được câu này Lan Khê ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, may mà anh không đáp ứng dễ dàng, nếu không cô sẽ cảm thấy mình bán thân vì công việc, mặc dù tạm thời ở chung một chỗ, nhưng cô không muốn bất cứ một cuộc giao dịch nào dính dáng đếnmối quan hệ của hai người.
Qua kính chiếu hậu trong xe, cô chăm chú nhìn anh.
"Đưa tay cho anh." Anh nhàn nhạt ra lệnh.
Lan Khê ngẩn ra, liếc một cái lập tức hiểu ý đồ của anh, mặt ửng đỏ, cự tuyệt nói: "Anh đừng như vậy, tập trung lái xe đi."
"Cho anh." Anh lặp lại.
"Tại sao tật xấu nhiều năm như vậy mà anh không chịu bỏ đi hả? Không biết phải lái xe bằng hai tay mới an toàn sao?"
"Đã sớm không sửa được rồi, thì sao hả?" Anh lạnh nhạt nhìn sang.
Lan Khê cứng họng!
Lúc dừng đèn đỏ, anh chủ động đưa tay qua, nắm lấy tay của cô.
Lan Khê giãy giụa, anh liền kéo tay của cô lên hôn một cái trấn an.
Lan Khê hơi bực: "Thói quen của anh thật là đáng sợ, bốn năm qua không có em ở cạnh, vậy anh nắm tay ai mà sống hả?"
Vừa nói xong, tay lập tức cảm thấy đau. Cô co vai lại, lúc này mới phát hiện anh đang cắn ngón tay mình để trừng phạt.
Trong lòng cô sóng to gió lớn càng lúc càng mãnh liệt, tức giận nhưng không thể thốt ra, chua xót và ngọt ngào cùng tồn tại, không biết đây là cái loại cảm giác gì, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, cảm giác lòng bàn tay của anh rất nóng, nóng đến mức làm cho cô cũng muốn nóng lên theo.
Xe chậm rãi dừng lại ở dưới công ty.
"Tan việc anh tới đón em." Mộ Yến Thần nhàn nhạt nói.
Lan Khê kinh ngạc: "Anh rảnh sao?" Ở trong ký ức của cô anh là người đàn ông bận rộn, sao lại có nhiều thời gian như vậy?
Gật đầu một cái, anh lạnh nhạt khởi động xe: "Chỉ cần em muốn...."
Chỉ cần em muốn anh rảnh, thì lúc nào anh cũng có thời gian.
Xe đi mất, Lan Khê hoảng hốt một hồi mới từ từ đi vào, cảm thấy cuộc sống của mình đã khác đi.
Mỗi tuần bộ phận kế hoạch đều có cuộc họp theo định kỳ, Branda đại diện cho tổ B tổng kết, gõ gõ xuống mặt bàn cạnh tay Lan Khê, lạnh lùng giao phó một câu: "Còn em, sau này có chuyện gì thì hãy xin nghỉ, em biết em mới đến có mấy ngày thôi không?"
Branda nổi danh là người nghiêm nghị vô tình, ai trong tổ đều bị chị đâm qua một lần, nhưng chị ta vẫn rất nương tay cho nhân viên của mình, những người bị để ý sau này vẫn có cơ hội để sửa chữa, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chị có thể ngồi ở chức vị này lâu như vậy.
Sau khi răn đe, Branda không mặn không nhạt hỏi khẽ: "Lan Khê, cô khai thông DiglandYork có hiệu quả không? Ý kiến của bọn họ về việc hợp tác về sau như thế nào? Tuy tổ trưởng không hỏi nhưng cô cũng nên nói một chút chứ?"
Kỷ Hằng đang ngồi ở vị trí đầu bàn hội nghị, liếc mắt nhìn cô một cái, không hề rời mắt khỏi cô.
Hôm nay cô rất đẹp.
Anh không thể nào diễn tả được vẻ đẹp của cô, xinh đẹp, chói lọi, có thể làm cho người ta muốn trở nên bồng bột một lần.
"Tôi đã hỏi rồi, đối phương nói là muốn xem hiệu quả tuyên truyền lần này rồi mới tính đến việc có tiếp tục hợp tác nữa không." Lan Khê chắc chắn đáp.
Những lời này nói ra làm cho bốn phía trở nên huyên náo.
Quan Bội Nhã cười cười, ngón tay sơn màu hồng phấn của cô ta lướt trên mặt bàn: "Suy nghĩ? Anh ta không phải là anh trai của cô sao? Vậy mà không cho cô chút mặt mũi nào hả?"
Hơi thở của Lan Khê ngừng trệ.
Đồng nghiệp ở đây đều biết đến vụ việc hôm mở tiệc chúc mừng, cũng nhìn thấy quan hệ của cô và Mộ Yến Thần, ánh mắt đó không khỏi làm cho người ta phải suy đoán lung tung, cho nên biết chắc là do cô không cố gắng năn nỉ đối phương mà thôi.
Kỷ Hằng nhếch miệng cười, nhàn nhạt nói ra một câu: "Nếu chỉ vì mặt mũi của cô ấy mà cho chúng ta cơ hội, chỉ sợ DiglandYork đã sụp đổ từ lâu. Không cần dùng logic của mình mà suy nghĩ dùm người khác, nếu suy nghĩ được, thì cô đã sớm không cần ngồi đây mà nghe người khác ra lệnh rồi, phải không?"
Ngón tay gõ lên mặt bàn, anh lạnh nhạt nói: "Tiếp tục."
Hội nghị vẫn tiếp tục tiến hành, sắc mặt Quan Bội Nhã lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt đầy oán hận nhìn Lan Khê chằm chằm.
Đợi đến khi cuộc họp kết thúc, Lan Khê chờ tất cả mọi người rời đi rồi tiến về phía Kỷ Hằng, thành khẩn nói: "Cám ơn anh, học trưởng."
Kỷ Hằng đang dọn dẹp đồ, nhẹ giọng hỏi: "Chung đụng với anh ta có tốt không?"
Mặt Lan Khê đột nhiên tái đi, không hiểu anh hỏi câu này là có ý gì, cũng không dám tùy tiện đáp lại.
Động tác của Kỷ Hằng cũng chậm lại, ánh mắt cất giấu nhiều loại cảm xúc mà người khác không biết được, có chút chán nản buông vật trong tay ra, chống lên mặt bàn, ngước mắt nhìn cô nói: "Lan Khê, em không nên đề phòng anh như vậy. Anh biết em nói chuyện với người khác rất cẩn thận, là vì muốn châm chước ba bốn phần, nhưng chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy chẳng lẽ em không hiểu anh, bất kể em như thế nào anh cũng sẽ không hại em, em cũng không cần dùng thái độ đối với người ngoài mà nói chuyện với anh như vậy, Lan Khê, em đeo mặt nạ lâu như vậy mà không thấy mệt sao."
Khóe miệng của anh lộ ra nụ cười thê lương, anh giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô.
"Từ lúc nào mà em nói chuyện với anh mà còn phải suy nghĩ như vậy hả?"
Cô bỏ đi cảm giác đề phòng, áy náy nhìn anh.
Trong lòng cô đang căng thẳng như dây cung, Lan Khê cảm thấy gần đây mình rất cẩn thận, lúc còn ở trường, khi cô nói chuyện với anh, cho tới bây giờ trong ánh mắt của anh chưa hề che giấu bất cứ điều gì, thẳng thắn đối diện với cô, nên cô cảm thấy rất thoải mái.
"Học trưởng, trưa nay, em mời anh ăn cơm nồi đất, anh đến được không?" Cô đột nhiên cười hỏi.
-----------------------------------------------------------------------
Chương 189: Một ngày để nhớ
Mí mắt Kỷ Hằng giựt giựt.
Tính tình của cô lúc nào cũng vậy, lúc nóng lúc lạnh.
Khóe miệng không nhịn được cười cười: "Thời tiết như vầy mà ăn cơm nồi đất sao?"
Lan Khê gật đầu: "Dạ, dưới lầu có một tiệm vừa mới mở đó."
Nụ cười của Kỷ Hằng sáng lên: "Em có chuyện tốt gì muốn nói với anh sao?"
"Không có, tại vì hôm nay tâm trạng em tốt thôi."
Kỷ Hằng cầm văn kiện vỗ nhẹ lên đầu cô một cái: "Để trưa rồi tính, nếu anh hết bận thì sẽ đi với em."
"Thủ tướng chính phủ cũng không bận bằng anh."
"Em nói cái gì?"
"Không có gì." Lan Khê đi theo sau anh ra ngoài, trong mắt tràn đầy ánh sáng: "Anh không đi thì em mời người khác vậy."
"Em dám!" Kỷ Hằng đột nhiên cau mày, lấy văn kiện trong tay muốn gõ lên đầu cô, cô nhanh chóng chạy trốn, đứng cách anh vài mét, cười nói tự nhiên, làm tư thế chào tạm biệt, rồi xoay người đi.
Nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa, nụ cười trên môi Kỷ Hằng từ từ tắt đi, cả người cô đơn, lạnh lẽo.
Đã lâu lắm rồi mới thấy cô vui vẻ như hôm nay.
Ở cùng một chỗ với anh ta làm cô vui đến vậy sao?
***
Buổi trưa, tiệm ăn rất náo nhiệt, Lan Khê cầm số xếp hàng một hồi mới đến lượt bọn họ.
Kỷ Hằng ngồi ở đằng xa nhìn cô, không biết sao lại nhớ đến mùa đông năm đó ở thành phố C, ngày hôm đó, cô đến nhà tìm Kỷ Diêu, anh chỉ cô cách ghi danh vào trường A, cô ấy ngồi ở bên cạnh anh mà cứ mất hồn, cho đến khi điện thoại di động vang lên thì mặt mày cô mới trở nên hớn hở, trong nháy mắt băng tuyết cũng vì ánh sáng chói lòa của cô mà tan ra, sau này anh mới biết, cô dành nó cho một người đàn ông khác.
Hôm nay, cũng giống như vậy.
"Coi chừng nóng!" Lan Khê thấy anh đi thẳng đến đụng phải nồi đá, liền lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng hình như cô đã nhắc trễ một bước, Kỷ Hằng rút tay về nhẹ nhàng xoa xoa, mi tâm nhíu lên, tự cười nhạo chính mình.
Lan Khê nở nụ cười ấm áp: "Học trưởng, cũng đã qua mùa xuân rồi, vậy mà anh vẫn còn nhớ mùa xuân. . . . . ."
Kỷ Hằng cầm đũa lên gõ đầu cô một cái: "Không biết lớn nhỏ."
Lan Khê co vai lại, nụ cười nở ra trên đôi môi xinh đẹp.
Nói xong, Kỷ Hằng dừng lại một chút, cô không biết lớn nhỏ như vậy mới làm cho người ta không khỏi cưng chiều, suy nghĩ một chút về sự từng trải của Mộ Yến Thần, anh không cách nào hiểu được bọn họ chung đụng với nhau như thế nào, rốt cuộc là bọn họ đang nghĩ cái gì?
"Mấy năm nay, anh em ở nước ngoài, trừ sự nghiệp ra chẳng lẽ không suy nghĩ đến chuyện khác? Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, mặc dù ở nước ngoài tuổi tác kết hôn không quan trọng, nhưng anh ta đã về nước rồi, cha mẹ em cũng không thúc giục gì sao?" Kỷ Hằng nhàn nhạt hỏi.
Tay cầm đũa của Lan Khê nhất thời cứng lại.
". . . . . ." Lan Khê không ngờ anh lại hỏi như vậy nên nhất thời không nghĩ ra đáp án: "Có lẽ, sẽ sớm thúc giục thôi."
Nhưng cha và Mạc Như Khanh chưa từng ở trước mặt cô thúc giục anh lấy vợ.
Kỷ Hằng đưa mắt nhìn cô một hồi lâu, cười yếu ớt: "Anh hỏi đột ngột quá hả?"
Lan Khê có chút không tự nhiên, gượng cười lắc đầu: "Không có, anh ấy trở về lâu rồi mà mới về nhà được có một lần, cũng chỉ tụ tập đi chơi với Nhiếp Minh Hiên, cũng chưa gọi về một cuộc nào cho ra hồn cả, ai gặp cũng sẽ hỏi như vậy thôi, nên anh hỏi vấn đề này cũng rất bình thường. Học trưởng, lần sau nếu anh ấy không bận gì thì chúng ta cùng nhau ăn cơm nha, có được không?"
Lần sau.
Kỷ Hằng gật đầu, lạnh nhạt nói: "Đừng để lời anh nói trong lòng, nếu như bây giờ em cảm thấy vui vẻ, thì hãy ở bên cạnh anh ta đi, dù tương lai sau này của em không suôn sẻ, thì lúc này anh ta cũng có thể cho em thoải mái một chút, cũng không tệ."
Trong tiệm ăn, lời nói của anh làm cho sắc mặt Lan Khê trắng bệt, dừng đũa lại, cô ngạc nhiên nhìn Kỷ Hằng, trong nháy mắt, cô cảm thấy hình như anh ấy đã biết hết mọi chuyện rồi thì phải.
Trong lòng cô tràn đầy khiếp sợ.
Tay chân của cô đông cứng lại.
Kỷ Hằng bình tĩnh nhìn cô, trong con ngươi xẹt qua một tia đau đớn, để đũa xuống cầm lấy tay cô: "Bây giờ em đừng đoán anh biết từ lúc nào, Lan Khê, anh có biết thì cũng không có gì phải sợ đâu."
"Thật ra thì anh cảm thấy mình là người rất truyền thống, đi học rồi bắt đầu công việc cũng làm từng bước một, tôn kính trưởng bối chăm sóc vãn bối, sau này dù có kết hôn cũng như vậy, nên anh rất khó chấp nhận những chuyện đang xảy ra ở bên ngoài. . . . . . Nhưng mà, Lan Khê, anh không biết tại sao từ khi biết được việc em ở cùng với anh ta, anh lại bình tĩnh như vậy. Giống như bây giờ vậy, em có biết anh đang suy nghĩ gì không?"
Lan Khê rũ mắt xuống, lắc đầu, dường như hơi thở của cô cũng đang ngừng lại.
Trong ánh mắt Kỷ Hằng lộ ra vẻ đau lòng: "Anh nghĩ đến bộ dạng lúc em sinh non. Lan Khê, ngay cả chuyện này anh cũng có thể tiếp nhận được, lại càng không muốn nói đến quyết định bây giờ của em, dù có hoang đường đi nữa thì anh biết em có lý do của riêng mình. Anh chỉ sợ... Lan Khê, bây giờ anh không dám thả em ra, anh sợ một khi em đã lựa chọn sai rồi, lần sau, khi em bị thương mà anh lại không có ở đây, thì em phải làm sao đây?"
Lan Khê ngước lên, mắt ngấn nước, không hiểu sao cô lại cảm thấy lòng mình đau đến như vậy.
Kỷ Hằng chăm chú nhìn vẻ mặt của cô, thì cảm thấy hình như mình nói chuyện này không đúng lúc, trong hoàn cảnh ồn ào như thế này, hình như anh đã nói quá nhiều. Nhưng anh không thể nào kiềm chế được nỗi lo lắng ở trong lòng, có lẽ như vậy cũng không sai.
Buông lỏng tay của cô ra một chút, Kỷ Hằng đầy ngập nhu tình, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, khàn giọng nói: "Chúng ta hãy nói cho xong hết mọi việc, nếu như có một ngày em ở cùng một chỗ với anh ta không còn cảm thấy vui vẻ nữa, em muốn tách ra, thì cũng đừng lo lắng em sẽ chỉ còn một mình vì ít nhất em vẫn còn có anh ở đây, em sẽ không phải đau khổ một mình, có biết không?"
Lan Khê sắp không ngồi yên được nữa.
Ánh mắt của Kỷ Hằng rõ ràng không hề nóng, vậy mà cô lại cảm thấy cả người mình như bị nó thiêu đốt, trái tim hơi đau, cô biết chuyện của mình nếu bị lộ ra ngoài sẽ là một tội ác, sẽ bị kỳ thị, cô cũng không có cách nào để mặc cho người khác dùng những lời đó hành hạ mình, cô trầm luân như vậy, cô thật sự không có mặt mũi nào để nói ra.
Tại sao anh lại không ghê tởm cái tội ác đó, mà lại còn tha thứ cho nó?
Tại sao anh không trách cô, thậm chí còn cẩn thận chuẩn bị đường lui cho cô nữa?
Trong lòng cô không khỏi chua xót, mắt Lan Khê ươn ướt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Khóe miệng nở ra một nụ cười tái nhợt, Kỷ Hằng rút tay về: "Được rồi, không nói nữa, chúng ta ăn cơm đi."
Anh vô ý khuấy động mọi chuyện làm cô cũng không cách nào ăn ngon miệng được.
Tiệm ăn cách công ty vài phút đi bộ, ánh nắng mặt trời vào buổi trưa trải khắp thành phố phồn hoa, đột nhiên Lan Khê cảm thấy người đàn ông bên cạnh rất im lặng, cả người trắng toát, làm cho thành phố này càng thêm yên tĩnh.
"Học trưởng, anh biết từ lúc nào?" Cô không nhịn được hỏi anh một câu.
Kỷ Hằng lạnh nhạt nói: "Cũng mới gần đây thôi. . . . . . Trước kia chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, gần đây mới dám xác định."
Nói xong anh ngước mắt lên nhìn con đường phía trước, cúi đầu khẽ hỏi: "Đứa nhỏ kia là của anh ta?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê thoáng qua một tia ảm đạm, cũng không trả lời.
Tâm Kỷ Hằng khẽ chấn động, xem ra anh lại đoán đúng nữa rồi, điều làm anh kinh ngạc nhất là vì không ngờ bọn họ đến với nhau sớm như vậy. Môi mỏng mím chặt, anh cúi đầu hỏi thêm câu nữa: "Vậy trong hai người ai thích ai trước?"
Tuổi tác chênh lệch như vậy, lại có quan hệ máu mũ rõ ràng như vậy, sao bọn họ có thể phá hủy được rào cản kia?
Lan Khê dừng lại, ngước mắt nhẹ giọng nói: "Cho dù bị động hay chủ động thì cũng đều là tòng phạm, đều có tội, đều có phần, nếu thiếu một người, thì những chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra."
Kỷ Hằng nhìn cô, một hồi lâu sau mới gật đầu một cái.
Lúc trở về, tâm tình của Lan Khê vẫn chưa ổn định lại được, thấy đám chị em tụm đầu lại bàn chuyện cũng không có tâm trạng để hỏi hang, cho đến khi Tiểu Kha chạy tới nói: "Lan Khê, ngày mai cậu có đi thăm bệnh không?"
Thăm bệnh?
Lan Khê có chút ngạc nhiên: "Ai ngã bệnh?"
"Chính là đại công tử của chúng ta đó!" Tiểu Kha kinh ngạc la lên: "Cậu không biết hả? Anh ta không cẩn thận bước hụt cầu thang té xuống nên bị gảy tay, đang nằm trong bệnh viện, hai ngày không đi làm rồi, vậy mà cậu cũng không biết hả?"
Đại công tử, chính là Kiều Khải Dương.
Nghe xong Lan Khê không khỏi sửng sốt, một lúc sau không nhịn được liền phì cười, rất thật không thể tưởng tượng được bộ dạng nhếch nhác của anh ta lúc đó, uất ức trong lòng cũng tự nhiên bay mất.
Gãy xương, chắc rất đau.
Cô ngừng cười, cảm thấy xương sườn của mình tự nhiên lại đau, cô cũng từng bị gãy xương, nên biết cảm giác đó. . . . . . "Chừng nào mọi người đi?"
"Buổi tối đó! Mọi người đều rảnh."
Lan Khê có chút khó xử.
Do dự sau một hồi mới nói: "Mình có việc nên sợ rằng không đi được, mọi người giúp mình gửi lời thăm hỏi tới anh ta, chúc anh ta mau chóng bình phục nha!"
Mặt mày Tiểu Kha suy sụp: "Vậy không đi hả? Chắc chắn anh ta sẽ đau lòng đến chết cho xem."
Lan Khê nhẹ nhàng cắn môi, không nói gì thêm nữa, cô chợt nhớ tới câu nói rất cảm động của Kiều Khải Dương, cô còn chưa kịp cự tuyệt, chưa kịp nói cho anh ta biết hãy tìm một cô gái khác tốt hơn cô mà yêu đi.
"Cám ơn nha!" Lan Khê cười cảm kích, lắc lắc tay áo của Tiểu Kha: "Lần sau mình mời cậu ăn kem."
"Không sao" Tiểu Kha khoát tay với cô, giơ lên nắm thành quyền: "Mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong hạnh phúc, cũng thuận tiện ăn mừng dùm anh ta, tên này rất hoa tâm, lại thường bỏ rơi các cô gái, Lan Khê, Good Job!"
Các cô gái, câu cuối cùng này có hơi ác ý thì phải.
Lan Khê hé miệng cười, không nói gì thêm.
. . . . . .
Giờ tan việc Lan Khê ra cửa công ty, lập tức thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Sắc trời dần tối, ở đằng xa đèn đường đã sáng lên, vô cùng rực rỡ, anh đứng trong gió đêm vô cùng quyến rũ, ánh mắt đặt trên người cô, sau đó lại rời đi.
Lan Khê bước thêm một bước, trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp.
"Anh chờ có lâu không?" Cô có chút lúng túng, nhỏ giọng hỏi.
Lâu rồi chưa chung đụng với anh, nên cô có chút luống cuống, ánh mắt cũng không biết nên nhìn ở đâu cho đúng, mặt đỏ lên, không thể thở nổi.
Mộ Yến Thần nhìn cô, rồi đứng lên, ưu nhã đi lại mở cửa xe.
Lan Khê ngồi xuống, cảm thấy hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng khi anh lên xe, thì mọi thứ hình như có chút không giống lắm.
Bóng tối kéo tới, Lan Khê hồi hộp khẩn trương, cảm thấy tay anh đang đặt ở hông của cô, sau đó cơ thể nóng rực của anh sáp lại gần, hôn lên môi của cô, triền miên một hồi rồi đi lần xuống cổ, Lan Khê khẽ run, nhíu mày đẩy vai anh ra: "Mộ Yến Thần. . . . . ."
Tay anh giữ chặt hông cô hơn, ánh mắt của anh thật sâu, môi mỏng để cạnh tai cô, khàn giọng an ủi: "Yên tâm. . . . . . Không ai nhìn thấy đâu."
Anh biết cô đang lo lắng điều gì.
Tim Lan Khê đập thình thịch, để mặc cho anh hôn cổ rồi hôn tai của cô, cả người run rẩy, động tác êm ái của anh lộ ra một chút cuồng dã, dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, lại tiếp tục hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, kiềm đầu cô lại, cạy hàm răng của cô ra mút lấy đầu lưỡi của cô mà triền miên.
Ham muốn bị kiềm hãm suốt một ngày của anh cuối cùng cũng bộc phát.
Cả người Lan Khê nóng ran, cơ thể cảm thấy kích tình cùng khát vọng, tay của cô luống cuống níu lấy cánh tay của anh.
Tay chạm vào lưng của cô, đi dọc theo xương sườn của cô, giữ chặt lấy gáy của cô.
". . . . . ." Lan Khê cảm thấy đau xót, ưm lên một tiếng, khẽ ngửa đầu, để cho anh thưởng thức cô thật tốt.
Mộ Yến Thần từ từ mở mắt ra.
Ngón tay vừa vuốt ve thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô vang lên, hai ngón tay đè lại, nhẹ nhàng ấn xuống.
Nhất thời, Lan Khê đau đến run rẩy, không biết vì sao xương sống lại rất đau, hai mắt cô ươn ướt, ở trong lòng anh đáng thương nức nở nghẹn ngào: "Đau. . . . . ."
Mộ Yến Thần nhẹ nhàng buông môi cô ra, rồi lại nhanh chóng hôn tiếp cái nữa, lần này anh dùng lực mạnh hơn một chút, giọng nói trầm thấp nhẹ vang bên tai cô: "Đừng động, không xoa thì sẽ càng đau đó. . . . . ."
Ngồi trong phòng làm việc rất lâu nên không thể vận động nhiều, bây giờ hai vai đau nhức, đụng một cái cũng cảm thấy rất đau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top