Chương 170 + 171

Chương 170: Làm bạn gái của Tôi

Cô ở lại công ty tăng ca đến tận tám giờ tối.

Bao tử lại bắt đầu nhoi nhói lên làm cho Lan Khê không khỏi cau mày, cô buông cây bút ra, lấy tay xoa xoa bụng. Không hiểu sao tự dưng cô lại nhớ tới việc xảy ra ngày hôm nay, bàn tay của anh xoa bóp ngực cô rất mạnh, làm cho cô thấy đau, chắc chắn nó đã bị sưng đỏ lên rồi, cô cảm thấy cơ thể mình vẫn con đang nóng bừng như lúc đó.

Thật may là trong công ty không còn ai, nếu không nhất định sẽ tưởng là cô bị sốt, nên mặt mới đỏ lên như vậy.

Trước khi tan họp, mọi người trong bộ phận kế hoạch ai cũng bất mãn, Lan Khê cũng giải thích với họ là DiglandYork sẽ xem xét lại kế hoạch của mình, hợp đồng có thể sẽ không bị hủy, nhưng không ai tin cả, ngay cả Branda cũng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi lập tức bảo mọi người tan họp.

Mọi người dần dần giải tán, nên bây giờ cô ở lại làm việc cũng chả có tác dụng gì.

Trái ngược hoàn toàn với tổ kế hoạch B, mấy vị sư tỷ cùng tốt nghiệp ở trường đại học A lại cười híp mắt nói với cô không sao, người mới ai cũng vậy cả thôi, dự án thất bại là chuyện bình thường.

Nhưng giọng nói đó, rõ ràng chứa đầy sự giễu cợt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê thoáng qua vẻ cô đơn, bất lực nhìn màn hình máy tính, nghiên cứu kế hoạch mà cô gửi cho DiglandYor, nhưng vẫn không biết rốt cuộc là nó sai ở chỗ nào.

—— Cô bị cười nhạo thật là đáng đời.

Lan Khê thở dài, thu dọn đồ đạc, cho dù có phải nghiên cứu cả đêm thì cô vẫn muốn đi ra ngoài một chút.

Lúc cô vào thang máy đi xuống đại sảnh, cách một cánh cửa thang máy cô cũng có thể nghe được những tiếng ồn ào ở bên ngoài.

"Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt, anh nói cho em biết đi, em nhất định sẽ sửa mà!" Giọng nữ thê lương bật khóc nức nở, lời thoại này có hơi cũ thì phải.

Cửa thang máy mở ra, Lan Khê rũ hai mắt xuống, cô vờ như không biết chuyện gì, đi đường vòng ra ngoài.

"Anh hả? Suy cho cùng thì anh có chỗ nào tốt hả? Nếu không có em, thì anh cũng có người khác thôi.". Người đàn ông kiêu căng trêu chọc, ngữ điệu lạnh lùng vô tình.

"Kiều Khải Dương! Anh là kẻ có mới nới cũ! Đứng núi này trông núi nọ!" Cô gái gào thét.

Người đàn ông tiếp tục cười, nheo mắt lại nhìn chằm chằm người trước mặt, đột nhiên trước mắt anh xuất hiện bóng dáng mảnh khảnh, làm cho cơ thể anh cứng đờ, ánh mắt như bị Lan Khê trói chặt, không thể nhúc nhích, chăm chú nhìn cô ở phía xa xa.

Nhếch miệng, trên đôi môi lạnh lùng của Kiều Khải Dương xuất hiện nụ cười chế giễu, khàn giọng nói: "Điểm này anh sợ là mình không thể thay đổi...."

Đứng núi này trông núi nọ.

Có lẽ đúng là vậy...!

Ngón tay thon dài của anh lạnh lùng hất cô gái đang đứng bên cạnh ra, muốn chạy tới chặn Lan Khê lại.

Nhưng cô gái nhất quyết không chịu buông tay, mặt mày đầy nước mắt giận dữ nói: "Vậy anh nói đi, người yêu mới của anh là ai? Em muốn nhìn xem mặt cô ta thế nào mà có thể câu mất hồn của anh?!"

Kiều Khải Dương mất hết kiên nhẫn, cười lạnh: "Cô bị bệnh hả...?"

Trước khi vui đùa thì đương nhiên phải đối xử tốt rồi, phụ nữ quá mau quên hay là yêu quá nên ảo tưởng? Tất cả mọi việc đến cuối cùng rồi cũng sẽ bị lãng quên hết thôi.

"Em bệnh thì sao!" Cô gái gào thét một tiếng, rưng rưng ôm lấy anh ta, "Khải Dương, em thật sự rất yêu anh, anh đừng không quan tâm đến em...."

Lan Khê đang đi ở phía trước, trong lòng run lên dữ dội!

Không hiểu sao chân cô tự nhiên bước chậm lại, nhớ lại nhiều năm về trước, ở trong đêm đông lạnh giá ở thành phố C, cô cũng từng hèn mọn níu tay áo của một người giống như vậy, nói với anh, Mộ Yến Thần, anh đừng không quan tâm đến em.

Hốc mắt không hiểu sao lại trở nên ẩm ướt.

Ánh mắt của Kiều Khải Dương lạnh dần, gỡ hai cánh tay của cô gái đang ôm để trên hông của anh ra, lạnh lùng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Anh cũng yêu em, nhưng chỉ là nhất thời mà thôi. Yêu? Yêu sao? Nếu em cứ dây dưa mãi như thế này, thì chút hứng thú cuối cùng của anh dành cho em cũng không còn.... Em hiểu không?"

Cô gái bị lời nói vô tình của anh làm cho đông cứng tại chỗ.

Kiều Khải Dương nhân cơ hội này thoát ra, chỉnh lại cổ áo, lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía Lan Khê.

"Em không tin... Kiều Khải Dương, trừ khi anh nói cho em biết cô ta là ai! Em nhất định phải biết vì sao anh lại vứt bỏ em...." Tiếng gào thét của cô gái từ đằng sau truyền đến.

Kiều Khải Dương phiền chết đi được, ánh mắt sắc lạnh lùng tiến lên kéo cổ tay của Lan Khê lại, trong lúc cô còn đang kinh ngạc thì nhanh chóng kéo cô lại đứng trước mặt mình, Lan Khê bị kéo làm cho lảo đảo, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh ta ôm lấy, một vật nặng gì đó đè lên vai của cô, sau đó trên gáy của cô truyền tới hơi thở ấm áp cùng với giọng nói lạnh lùng vang lên: "Chính là cô ấy.... Em nhìn đi, bảo bối nhà anh đẹp hơn nhiều phải không?"

Hơi thở ấm áp đó, làm toàn thân Lan Khê đông cứng!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, rốt cuộc đến lúc này mới phản ứng lại.

Kiều Khải Dương.

Cái tên này sao nghe quen quá vậy...

Cô theo bản năng muốn đẩy vật nặng trên vai mình ra, ánh mắt của Kiều Khải Dương lại đột nhiên trầm xuống, nắm chặt hai tay của cô hơn, ôm cô ở trước ngực, ánh mắt lạnh lùng lộ ra chút khẩn cầu, ở bên tai cô nói nhỏ: "Cho tôi ôm một chút...."

Ánh mắt Lan Khê lạnh lẽo, định động thủ, nhưng bất chợt cô suy nghĩ lại.

Tiếng giày cao gót của cô gái dồn dập rồi dừng lại, ánh mắt đỏ ngầu đầy sự ghen ghét: "Cô là ai?!"

Kiều Khải Dương cười thỏa mãn: "Cô ấy là một khối trân bảo hiếm thấy...."

Cô gái nắm chặt cái túi, lần này thì cô ta đã hiểu rõ rồi, cô ta đã thật sự chấp nhận sự thật! Nhìn hai mắt sáng chói của Kiều Khải Dương thì cô đã biết, trừ khi là anh ta rất thích, nếu không anh ta sẽ không dùng ánh mắt như thế này để nhìn người khác!

"Kiều Khải Dương, anh là tên khốn!" Cô gái gào thét lên một tiếng, sau đó chỉ thẳng vào mặt Lan Khê: "Con hồ ly tinh khốn kiếp, cô hãy chờ đó, tôi có chết cũng sẽ không để cô sống yên đâu!"

Giày cao gót đi lướt qua, người phụ nữ tát Kiều Khải Dương một cái thật mạnh, Kiều Khải Dương nhanh chóng đưa tay lên đỡ, sợ cô ta làm Lan Khê bị thương.

Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa.

"Chuyện của anh xong chưa?" Lan Khê dịu dàng hỏi.

Kiều Khải Dương sửng sốt, phát hiện mình vẫn đang kéo tay cô, đầu nhẹ nhàng tựa lên trên vai cô, cảm giác này thật thoải mái.

"Ừ...." Anh ta trầm nhẹ đáp một tiếng, trong lòng chợt thấy ấm áp, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay của cô, "Sao cô lại về trễ quá vậy...?"

Đây là lần đầu tiên anh quan tâm tới một người phụ nữ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê lành lạnh xoay người lại đối diện với anh ta, giọng dịu dàng nói: "Thà về muộn còn hơn gặp anh."

Kiều Khải Dương vẫn còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp của cô, không có kịp phản ứng.

"Bốp!" Một tiếng nổ tung ngay trước mắt! Kiều Khải Dương rên lên một tiếng rồi che mũi lại, nhưng vẫn không hề né tránh! Khuôn mặt đau đớn làm anh ta nghĩ mình đã bị hủy hoại dung nhan mất rồi, nhưng đau hơn chính là ở phía dưới, bởi vì Lan Khê vừa đá vào đó một cái, anh ta quỳ một chân trên đất, che chỗ đau lại không thể nói nổi lời nào.

Đại sảnh rộng lớn lành lạnh, chỉ còn lại vị tiểu thư lễ tân đang đứng che miệng nhìn bọn họ.

Lan Khê nhẹ nhàng kéo kín cổ áo khoác lại, ánh mắt đầy tức giận, ngữ điệu lạnh như nước: "Mình anh chết được rồi, đừng có kéo tôi xuống nước theo, lần sau đừng có chạm vào tôi nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí."

Nói xong cô liền quay người bỏ đi.

Người đàn ông như vậy, thật quá hư đốn, dù có bị gì cũng đáng đời.

Lúc Lan Khê vừa đẩy cửa kiếng ra, gió lạnh ùa vào, cô lạnh đến phát run lại nghe thấy tiểu thư lễ tân sợ hãi thét lên: "Kiều thiếu!" Sau đó là một chuỗi tiếng bước chân dồn dập.

Lan Khê sửng sốt, suy nghĩ một chút, tay xiết chặt tay cầm cửa quay đầu lại xem có chuyện gì.

—— Người đàn ông lúc nãy còn quỳ một chân dưới đất, lấy tay bịt mũi, khuôn mặt thống khổ, máu đỏ sềnh sệch chảy ra từ kẻ hở giữa các ngón tay anh ta, từng giọt từng giọt thay nhau rơi xuống đất, chảy đầy trên sàn nhà, nhìn thấy mà ghê.

***

Đêm khuya, ở phòng cứu cấp.

Kiều Khải Dương ngước đầu, trong mũi nhét hai miếng bông gòn, ngước lên nhìn trần nhà.

Lan Khê cà thẻ trả tiền xong quay trở lại, từ xa đã nhìn thấy hai cánh tay của anh ta gác lên ghế dài, chân dài đưa ra, ngửa đầu cầm máu, bộ dạng vẫn kiêu ngạo như trước.

Thấy trước mặt có người xuất hiện, Kiều Khải Dương trở nên nghiêm túc, sắc mặt nhợt nhạt, cười lạnh với cô một cái.

"Lần sau, em hãy nhớ cho kỹ. Đừng xuống tay độc ác như vậy, ngộ nhỡ làm người ta mất mạng thì không tốt đâu." Anh nghiêm túc cảnh cáo.

Lan Khê lườm anh ta một cái, không nói lời nào, chờ tới lúc anh ta khỏe hơn một chút sẽ đi ngay.

Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh lùng trở nên mềm mại.

"Mộ Lan Khê, lúc còn học đại học em có đi học võ hả?"

Lan Khê hiểu ra, không thèm để ý tới anh ta nữa.

"Xuống tay ác như vậy, có phải em từng bị tên khốn nào ăn hiếp phải không? Cho nên em mới đề phòng dữ như vậy?"

Lan Khê liếc nhìn anh ta, vẫn không nói tiếng nào.

"Anh thấy cũng khó trách...." Con mắt sắc bén của anh ta tối dần, nhìn cô chằm chằm, khàn giọng nói: "Sau này, nếu có người bảo vệ em, em sẽ không như thế nữa...."

"Em có nhớ anh không?"

Mắt Lan Khê run lên.

Kiều Khải Dương ngớ ngẩn, đột nhiên bật cười, lắc đầu một cái: "Ngàn vạn lần em đừng nên nhớ tới anh."

Đó không phải là chuyện tốt đẹp gì, cô ngàn vạn lần đừng nhớ.

"Anh còn chảy máu mũi không?" Cô lạnh lùng hỏi, "Nếu không còn thì tôi về trước đây."

"Em có biết hôm nay anh đã hoàn toàn chia tay với đám người đó?" Anh ta gỡ bông xuống nhìn, sắc mặt có chút hốc hác nhưng vẫn vô cùng anh tuấn, ngước mắt nói: "Hôm đó lúc anh nhìn thấy em, anh đã không thể nào quên em được. Mộ Lan Khê, sau này hãy để anh bảo vệ em, có được không? Em làm bạn gái anh có được không?"

------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 171: Khi say thật thoải mái

Lan Khê bình tĩnh nhìn anh ta, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, không nói được lời nào.

Cô kinh ngạc, không phải vì đột nhiên anh ta theo đuổi cô.

Mà là vì đây là lần đầu tiên cô nghe được có người dùng từ "đám người đó" để hình dung bạn gái mình.

Cô quả thật gặp phải một người đàn ông "cực phẩm".

Ánh mắt của cô trong trẻo, lấy hóa đơn tiền thuốc từ trong túi xách ra, đi tới nhét vào trong lòng bàn tay của anh ta, để cho anh ta xem cô đã thanh toán hết bao nhiêu tiền, rồi mờ ám liếc anh ta một cái, xoay người rời đi.

Hẹn gặp lại.

Cực phẩm.

***

Lúc nhận được điện thoại của dì Trương từ nhà gọi đến, cũng là lúc Lan Khê vừa mới mở cửa ra bước vào nhà đổi giày, cô sửng sốt, điện thoại di động suýt nữa bị rớt xuống!

"Tiểu thư?" Giọng nói nhẹ nhàng của dì Trương truyền tới.

Trong lòng Lan Khê khẽ run lên, cảm thấy lòng bàn tay đang chống lên tường của cô lạnh như băng, cổ họng giống như bị chặn lại, dịu dàng nói: "... Dì Trương, dì gọi con có chuyện gì không? Sao dì biết số điện thoại của con?"

"À, hôm qua dì đến bệnh viện nên vô tình gặp thiếu gia nhà họ Kỉ, nên xin số điện thoại của con, từ lúc con đi đến giờ đã ròng rã bốn năm rồi mà không thèm gọi điện về nhà, con lại còn liên tục đổi số điện thoại không cho cả nhà biết...."

Trong lòng Lan Khê trở nên căng thẳng, tay nắm chặt điện thoại: "Bệnh viện? Dì Trương dì nói bệnh viện sao?! Là ai ngã bệnh, ba sao?"

Dì Trương dừng một chút, một hồi lâu sau mới thở dài một tiếng: "Cũng không phải tiên sinh gặp chuyện không may, là phu nhân cảm thấy không thoải mái nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, tạm thời vẫn chưa tra ra là bệnh gì, chắc chỉ là đầu óc căng thẳng quá thôi."

Vừa nghe nhắc tới Mạc Như Khanh, Lan Khê không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, không còn khẩn trương nữa.

—— Bà ta xảy ra chuyện?

"Tiểu thư, cô có thể liên lạc với thiếu gia không?" Dì Trương lúng túng hỏi.

Lan Khê sửng sốt, cô tự biết là bà đang nhắc đến Mộ Yến Thần.

Nhẹ nhàng cắn môi, dấu răng in lại trên đôi môi đỏ tươi của cô, cô gượng gạo nhẹ giọng nói: "Là Mạc Như Khanh muốn tìm anh ta sao?"

Dì Trương thở dài nói: "Đúng vậy, không biết tại sao bốn năm trước thiếu gia lại cãi nhau ầm ĩ với phu nhân, thỉnh thoảng về nhà cũng là không mặn không lạt, bây giờ bà ấy ngã bệnh nên muốn gặp con trai, nhưng lúc nào gọi điện thoại cho cậu ấy thì toàn gặp trợ lý nói cậu ấy rất bận rộn...."

Lông mi dài của Lan Khê rũ xuống, một cái tay cởi áo khoác đi vào trong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trầm lặng không thể nhìn ra được tâm trạng của cô lúc này.

Anh thật sự rất bận, đừng có gạt người.

"Tiểu thư, cô và thiếu gia cũng thân nhau, nghe nói cậu ấy đã về nước, cô có thể liên lạc được với cậu ấy không?" Dì Trương thành khẩn nói.

Lan Khê ngã mình xuống giường, suy nghĩ, cô đâu chỉ liên hệ được với anh, bây giờ cô muốn thoát cũng không thoát ra được.

Nhắm hờ mắt lại, cô hỏi khẽ: "Bọn họ muốn con nói gì với anh ấy?"

Giọng nói hiền lành già nua của dì Trương nhẹ nhàng cất lên: "Tiểu thư, hai người có rảnh không, cùng nhau trở về thăm lão gia và phu nhân đi...."

Sau khi cúp điện thoại một hồi lâu, Lan Khê nằm co rúc ở trên giường, rất lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Nhà họ Mộ xa hoa, trống trải suốt bốn năm nay.

Con cái thì không nên thù cha mẹ, nhưng mỗi lần nhớ lại năm cô mười tám tuổi, một cái bạt tay tàn nhẫn đánh vào mặt cô, còn có giọng cha cô vang lên nói không có đứa con gái như cô, trong lòng Lan Khê lại cảm thấy bất an.

Cô suy nghĩ, nếu bây giờ tiếp xúc với Mộ Yến Thần, cô càng bất an hơn.

Quả thật trong lòng cô tự dưng sinh ra cảm giác sợ sệt, da đầu tê dại.

Một hồi lâu sau, chuông điện thoại reo lên, Lan Khê nắm lấy nó, mơ mơ màng màng: "Xin chào."

"Lan Khê." Giọng đàn ông nhu hòa truyền đến.

"Học trưởng?!" Lan Khê giật mình, ngồi bật dậy.

Kỉ Hằng cười nhạt, nói thật nhỏ: "Trong nhà xảy ra chút chuyện, anh đi kiểm tra sức khỏe với cha nên mới về trễ, mới vừa xuống máy bay —— chuyện của em anh đã nghe đồng nghiệp nói rồi, bây giờ em có rảnh không? Anh qua giúp em xem bản kế hoạch, xem có thể giúp gì được cho em không?"

Cả nửa ngày sau Lan Khê mới phản ứng lại: "Bây giờ anh tới đây?"

"Em đừng nóng? Anh sợ ngày mai không thể giúp em được." Kỉ Hằng nhẹ giọng giải thích.

Lan Khê nhìn đồng hồ trên tay rồi nhẹ nhàng cau mày, khàn giọng nói: "Còn chưa tới lúc phải làm phiền đến anh, anh mới vừa xuống máy bay nên chắc cũng mệt lắm rồi, học trưởng, cũng muộn rồi anh nên nghĩ ngơi sớm đi."

Kỉ Hằng nín thở, ánh mắt dịu dàng của anh tỏa sáng trong đêm.

"Lan Khê, nếu như anh nói anh không cảm thấy phiền chút nào, em có đồng ý cho anh đến không?" Anh đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

Mắt Lan Khê run lên, không hiểu anh đang nói gì.

Kỉ Hằng yên lặng một hồi lâu, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười hời hợt, dịu dàng nói: "Ngủ ngon."

Cúp điện thoại, một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ, đầy cô đơn đứng trong gió, lẳng lặng đứng dưới đường ngước nhìn khu nhà trọ, chiếc xe taxi lúc nãy chạy một vòng rồi dừng lại trước mặt anh.


Nhìn thấy anh đang kéo vali đi ra, tài xế cười trêu chọc: "Chàng trai trẻ, tướng mạo của cậu như thế này mà còn bị bạn gái đuổi ra ngoài à?"

Kỉ Hằng ngước mắt, nhìn đối phương một cái, không nói gì.

Nhưng ngay cả anh cũng cảm thấy buồn cười, máy bay vừa hạ cánh thì anh đã lập tức chạy đến đây, lại không được vào nhà, anh cười yếu ớt, cúi người mở cửa sau xe taxi ra, nói thật nhỏ: "... Tôi chưa vào đó."

Cánh cửa của cô, anh không thể đi vào, cũng không biết, rốt cuộc người nào mới có thể đi vào đó được.

***

Tòa nhà Quốc Yến lúc mười giờ rưỡi, trên tầng cao nhất, nơi vô cùng xa hoa lộng lẫy, bữa tiệc ở trong đó cuối cùng cũng kết thúc.

Lan Khê chỉ ăn mấy cái bánh ngọt thay cho bữa ăn tối, cầm chai nước suối đang uống dở dang ở trong tay, ngửa đầu nhìn chằm chằm phòng ăn cao cấp của toà nhà Quốc Yến bậc nhất thành phố A, cô chỉ muốn quay về thôi.

Nghe William nói anh đang ở chỗ này, nên cô mới đợi anh ở đây đến giờ này.

Lại đợi một lúc nữa, bên trong rốt cuộc cũng có người đi ra.

Phía trước có một người đàn ông nhìn rất quen mắt, nhưng lại đang say bí tỉ, gương mặt lúc say y như một cái đầu heo, được người ta đỡ mà bước chân vẫn còn loạng choạng, đưa lưng về phía ánh sáng chói mắt, tôn quý ở bên trong, theo sát ở phía sau là dáng người anh tuấn bất phàm, có vẻ đang bực mình, vỗ vỗ bã vai của người đàn ông say khướt, nhỏ giọng nói một câu.

Người đàn ông cười lên, cũng vỗ vai anh ta tỏ vẻ thân mật, lúc nhìn thấy cảnh này, Lan Khê mới nhớ ra.

Cô uống một ngụm nước, nhưng lại bị sặc, ho sặc sụa, ho đến kinh thiên động địa!

—— Người ăn cơm với anh, rõ ràng chính là thư ký của thị trưởng.

Cách một một con đường tối, ánh mắt của Mộ Yến Thần lướt nhìn qua phía đối diện, rơi vào trên người cô, thần sắc vẫn lạnh lùng như thường, thu ánh mắt lại, anh căn dặn mấy người lãnh đạo đi về cửa an toàn, chân vẫn không ngừng bước đi về phía chiếc xe đang đậu gần hồ nước.

Lan Khê vội vàng lấy tay che miệng lại, đôi mắt sáng trừng, nhẹ nhàng liếc nhìn thôi cũng làm cho người ta bị câu hồn lạc phách.

William tiến lên cung kính mở cửa xe cho Mộ Yến Thần, thần sắc nghiêm cẩn lạnh nhạt, quay đầu lại thấy Lan Khê, nghiêng nghiêng đầu ý bảo cô đi lại.

—— Nhưng dù sao bây giờ cũng đã muộn rồi, sao cô biết được bọn họ sẽ đi đâu chứ?

"Anh xác định là bây giờ anh ấy còn đủ sức để nói chuyện với tôi?" Lan Khê lo lắng hỏi, "Cũng sắp mười một giờ rồi."

William kinh ngạc, nhìn đồng hồ trên tay, khẽ cười một tiếng: "Vẫn còn quá sớm."

Lan Khê càng thêm khiếp sợ, tay nhỏ bé vuốt ve tay cầm cửa lạnh lẽo, làm ra vẻ thấy chết không sờn.

Trong chiếc xe chật hẹp, mùi rượu không ngừng tỏa ra.

Mộ Yến Thần uống không ít, chỉ là anh kiềm chế rất tốt nên bề ngoài không có vẻ gì là say, nhưng thật ra anh đang cảm thấy rất khó chịu, đầu anh như muốn nổ tung ra, dạ dày cứ cồn cào, khó chịu chết đi được.

Ánh đèn nhỏ trong xe lẳng lặng chiếu xuống, anh nằm ngửa, tay gác ở trên trán, hàng lông mi dài như ẩn như hiện trên gương mặt tuấn tú của anh.

"Nước...." Anh khàn giọng nói một chữ, ngữ điệu vững vàng làm cho người ta không thể nào biết anh đang rất khó chịu.

Lan Khê cau mày, bây giờ đang ở trong xe, đi đâu tìm nước cho anh bây giờ? Ánh mắt cô dời đến chỗ chai nước suối đã bị uống dỡ dang của mình, mặt thoáng đỏ bừng, nếu như cho anh uống cái này, anh có để ý hay không?

Cô nhẹ nhàng cử động, ngồi xổm xuống, thử rất nhiều tư thế, nhưng vẫn không có cách nào để cho anh uống nước được.

Cả người Lan Khê đổ đầy mồ hôi, kéo ống tay áo lên, lấy tay đỡ cổ anh lên, cô ngồi vào chỗ kế bên, rồi nhẹ nhàng đỡ đầu anh đặt lên chân mình, sau đó lấy chai nước để lên bờ môi mỏng của anh.

Nhưng Mộ Yến Thần lại không có động tĩnh gì.

Lan Khê cau mày lại, không nhịn được cắn môi, người đàn ông này, không phải anh ta muốn uống nước sao?

Quay người ngược lại!

Hai hàng lông mi dài của Mộ Yến Thần khẽ nhíu lại, sắc mặt cũng tái đi, càng lúc anh càng cảm thấy khó chịu, đầu anh giật giật, anh cảm thấy mình đang nằm ở một nơi rất mềm mại, lúc này anh mới hoàn toàn tháo xuống cảnh giác, thư thái hơn một chút.

Vẫn chưa đủ.

Anh rút cánh tay dài đang đặt trên trán xuống, nghiêng người xoay qua chỗ khác, dán chặt người vào nơi mềm mại, như cố chiếm giữ lấy nó.

Lan Khê kinh ngạc!

Chai nước trong tay thiếu chút nữa rơi xuống! Anh ta lại... lại....

Lại chui vào trong lòng cô, cánh tay to lớn, mạnh mẽ ôm chặt lấy hông của cô, ngủ thật say!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trở nên tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ bối rối, cô lên đây là muốn nói chuyện với anh, nhưng không ngờ anh lại như vậy, cánh tay nhỏ bé của cô muốn đẩy đầu anh ra xa một chút, không để cho hơi thở ấm áp của anh xuyên qua quần áo phà vào người mình, nhưng chỉ mới chạm vào mái tóc của anh, chóp mũi của cô tự dưng chua chua, ngón tay càng len vào sâu hơn, không đẩy anh ra nữa.

Đã từng hoan ái với nhau vô số lần, ngón tay cô cũng giống như lúc này, cũng xoa mái tóc của anh giống như thế này.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top