Chương 152 + 153
Chương 152: Em không gian lận
Nụ cười sáng ngời của Nhiếp Minh Hiên lúc sáng sớm thoạt nhìn rất thoải mái, rất ấm áp.
"Em gái, đường bị kẹt rồi, bên phía anh được ưu tiên chạy nè, em đi không?"
Lan Khê càng thêm sợ sệt.
Cô không biết tại sao Nhiếp Minh hiên lại xuất hiện ở đây, một đường đầy xe như vậy, sao anh ta lại biết cô ngồi ở trong xe này, cô cũng tính xuống xe đi bộ. Nhưng lại lười.
"Thật tốt quá!" Lão Lưu kích động, "Tiểu thư nhanh đi, đừng để trễ thi, Nhiếp thiếu gia, cám ơn cậu!"
Lan Khê siết chặt cái túi ở trong tay, suy nghĩ một lúc, mới bước xuống xe.
Nhiếp Minh Hiên vẫn hé miệng cười không nói —— đừng cám ơn tôi, chuyện này, không tới phiên ông phải cám ơn.
"Sao anh biết em ở đây? Sao anh lại tìm được em?" Lan Khê không nhịn được ngẩng đầu hỏi.
Ánh mắt sáng ngời và nụ cười ấm áp của Nhiếp Minh Hiên tắt đi, mím môi không nói gì, thật ra thì anh rất muốn nói ——"Em gái, em nhìn ra đằng sau đi, cậu ta vẫn luôn đi theo em."
Anh không biết Mộ Yến Thần và cô lại có thêm mâu thuẫn gì nữa, mấy cái chuyện như thế này mà lại bắt anh ra mặt giải quyết dùm.
Lên xe, sau khi Lan Khê ngồi vững vàng, mới phát hiện ra chiếc xe này có dán chữ kỳ thi tốt nghiệp trung học màu xanh ở ngoài cửa, lại còn có người đang ngồi sẵn trong xe chờ cô, cô cau mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm, nhưng lại không biết rốt cuộc là ở chỗ nào.
Do vẫn còn đang hoảng hốt, Nhiếp Minh Hiên liền lấy chân đạp một cái, cười híp mắt, tiến lên ôm lấy cô.
Lan Khê lập tức cứng đờ! Khuôn mặt nhỏ nhắn chợt trắng bệch, ánh mắt tràn đầy vẻ đề phòng.
Nhiếp Minh Hiên vỗ vỗ đầu của cô, cười nhẹ nói: "Em gái, cố gắng lên. Còn một việc anh muốn nói với em nữa, có người nhờ anh chuyển hai câu này cho em—— câu thứ nhất là anh yêu em, câu thứ hai, em là người giỏi nhất."
Lan Khê, em là người giỏi nhất.
Dĩ nhiên, câu thứ hai mới thực sự là do Mộ Yến Thần nhờ anh chuyển lời giùm, còn câu thứ nhất, là anh tự thêm vào, rất hợp thời lại còn hợp với tình hình nữa, thật là tốt?
Nói xong Nhiếp Minh Hiên liền buông cô ra, cười híp mắt nhìn tài xế vỗ tay hai cái, cửa xe đóng lại, nhanh chóng lái đi.
Lan Khê lẳng lặng ngồi trên xe, bên ngoài cửa sổ là một hàng dài xe bị kẹt lại.
Ánh nắng tươi sáng chói mắt, cô nhớ đến hai câu kia, lúc lạnh lúc nóng, cứ chuyển đổi liên tục, cảm thấy trong lòng trống rỗng, càng ngày càng lớn.
Cô đột nhiên như vậy tuyệt vọng, tuyệt vọng khi biết tương lai phía trước, sẽ không còn có anh.
Quay lại chiếc xe lúc nãy, Nhiếp Minh Hiên vô cùng mỏi mệt, nhắm mắt lại nghĩ ngơi.
"Không phải cậu đã biết suốt đêm hôm qua mình không có ngủ? Lại còn gọi cho mình sớm như vậy, chỉ vì muốn cho em gái nhà cậu đi xe riêng? Cha mình nếu biết được nhất định sẽ lột da của mình cho coi!"
"Đi xuống." Mộ Yến Thần lạnh giọng nói.
Nhiếp Minh Hiên ngẩn ra: "Cái gì?"
Xe từ từ khởi động, Mộ Yến Thần cầm lấy tay lái, rẽ qua đường bên cạnh: "Mình nói cậu xuống xe, bây giờ mình tới trường thi, cậu cũng muốn đi theo sao?"
Nhiếp Minh Hiên nhanh chóng bị nghẹn nói không ra lời: "Mẹ kiếp, cậu muốn mình về với cái đường đông nghẹt này hả?"
"... Xin lỗi." Anh lạnh nhạt nói xin lỗi.
Cậu ta như vậy làm cho Nhiếp Minh Hiên không biết nói gì nữa, gương mặt tuấn tú xanh mét của anh dần dần khôi phục, cố đè nén tâm tình phức tạp của mình: "Hai người có phải lại cãi nhau nữa phải không? Chẳng lẽ sau khi chia tay thì không thể đối tốt với nhau, chỉ có thể chán ghét nhau thôi sao? Yến Thần, qua một thời gian ngắn nữa có thể cô ấy sẽ đi mãi không về nữa, cậu muốn cứ như vậy mà lìa xa cô ấy?"
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần chợt tái nhợt, anh không có chút phản ứng nào, trực tiếp lái xe chạy đến trường Nhất Trung, giọng nói của anh ở trong cái không khí nóng của tháng sáu lại càng lộ ra vẻ bất lực: "Đã không thể bỏ được.... Lúc mới gặp nhau đã không nghĩ đến việc chia tay?"
Chuyện biến thành như thế này, không phải anh chưa từng nghĩ qua.
Nhưng nếu quả thật không có cách nào cứu vãn, chuyện này cũng rất đơn giản, yêu cũng được hận cũng được, anh chỉ muốn cô sống thật tốt.... Hy vọng cô được hạnh phúc, làm tất cả mọi việc cho cô, Lan Khê, cứ như vậy có được không?
***
Buổi chiều, sau một hồi chuông.
Giống như nghiệm chứng cho lời đồn của mọi người về kỳ thi tốt nghiệp trung học, sau khi sấm sét thì trời lại bắt đầu mưa to.
Âm thanh sột soạt vang lên bên trong phòng học, thầy giám thị đi tới đi lui, con mắt sắc đầy nghiêm túc.
Nữ sinh ngồi gần cửa sổ, không ngừng bị mưa và gió tạt vào, cơn lạnh kéo đến, nhưng cũng không thể bằng cái lạnh ở trong lòng cô. Cô ngước mắt lên, liếc cái bàn thứ năm ở giữa chỗ Lan Khê đang ngồi, trong ánh mắt mang theo từng đợt sát khí.
Lật bài thi lại, cô bắt đầu viết vào tờ đầu tiên số báo danh và tên của mình——"Y Đóa".
Lộ Dao thi cách cô ba phòng, buổi trưa cô định đi tìm cậu ta để về cùng, lại nhìn thấy cậu ấy đang đứng chờ ngoài cửa, bộ dạng rất lo lắng, trong lòng Y Đóa liền thấy dễ chịu, lại không nghĩ rằng người bên cạnh vừa đi thoáng qua, Lộ Dao liền nghênh đón, nụ cười rạng rỡ, dùng giọng điệu mềm mại mà cô chưa từng được nghe qua để hỏi: "Cậu làm bài tốt không?"
Thoáng chốc, sắc mặt của Y Đóa tái nhợt, hô hấp căng thẳng, lúc này mới nhìn ra đó là Mộ Lan Khê.
Thi cùng nhau suốt một ngày rưỡi, cô bây giờ mới chú ý tới cô ta.
Sau khi trở về, cô và Lộ Dao một lần nữa cãi nhau ầm ĩ trong điện thoại, cô ngang ngược thành thói, lời gì khó nghe gì cũng đều mắng ra hết, Lộ Dao kìm chế đến đỏ mặt, cuối cùng nghiến răng nói: "Y Đóa, mình nói cho câu biết, TMD, nữ sinh như cậu cho dù có cởi hết trước mặt mình, mình cũng không thèm để ý! Trước kia là do cảm thấy thích cái tính kiêu ngạo TM đó nên mới thích cậu, cậu mắng ai cũng được, nhưng tốt nhất là chớ có ở trước mặt mình mắng Lan Khê! Cậu ấy người như thế nào mình tự có mắt nhìn, sao cậu không tự trở về mà soi gương lại, xem xem cậu TM ghê tởm như thế nào!"
Cậu liên tục tuôn những lời thô tục, làm cậu tức đến mức sắp đứt dây thần kinh.
Y Đóa nắm điện thoại di động ngu ra tại chỗ, cô ta lớn từng này mà chưa từng bị nam sinh nào mắng, nhục nhã vô cùng, mà tên nam sinh này lại là người mình yêu. Cô gần như mất hết khống chế, khi bị một dao trí mạng như vậy.
Buổi thi chiều nay, cô một chữ cũng không nuốt trôi được, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy như trời đất sụp đổ.
Trưng ra bộ dạng lạnh lùng, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía bóng dáng mảnh mai của Lan Khê, Y Đóa chợt nhớ mình từng đánh nhau với cô ta, cô ta rất yếu, chỉ biết lấy tay cản lại, cô đánh thắng được cô ta nhưng lại thua về tôn nghiêm! Ba mẹ cô cũng bởi vì chuyện này mà mất hết mặt mũi! Tại sao Mộ Lan Khê lại có nhiều người che chở đến vậy? Cô ta đã sớm không còn sạch sẽ gì nữa, bị người ta đạp như giày rách vậy mà tại sao mọi người đều dành hết tình cảm cho cô ta?!
Trong lòng liền cảm thấy đau nhói.
Để bút xuống, cô lạnh lùng thu hồi ánh mắt lại, từ trong túi móc ra một cục giấy, nắm ở trong lòng bàn tay.
Mộ Lan Khê, cô chết đi, có phải tốt hơn không?
Cô nhanh chết đi.
Thầy giám thị đang đi tới đi lui, mắt quét xung quanh, đang lúc thầy giáo thông báo cuộc thi chỉ còn lại một tiếng nữa, Y Đóa nhanh chóng ném cục giấy trong tay lên bàn của Lan Khê!
"..." Một tiếng nhỏ vang lên, rơi ngay lên trên bài thi.
Lan Khê đang nghiêm túc làm bài, tiếng động nhỏ vang lên rất đột ngột, thầy giáo đang nói chuyện liền ngước mắt lên nhìn cô, cô kinh ngạc khi nhìn thấy trên bài thi của mình tự nhiên xuất hiện một cục giấy nhỏ, trong nháy mắt không biết phản ứng như thế nào.
Mà tiếng động nhỏ này còn đồng thời hấp dẫn sự chú ý của thầy giám thị nữa.
Ánh mắt sắc bén đột nhiên quét tới, cố gắng bình tĩnh nhìn cho rõ, liền thấy cục giấy nhỏ nằm trên bàn của Lan Khê thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cáu kỉnh quát lớn: "Em làm gì đấy? Em ngồi yên đó, đừng có động đậy!"
Gương mặt trong suốt nhỏ nhắn của Lan Khê đột nhiên trở nên trắng bệch, tay đang nắm bút cũng cứng lại, ánh mắt kịch liệt run rẩy ngước lên nhìn thầy giáo, giờ phút này, không chỉ riêng gì mình cô sợ hãi, mà là tất cả mọi người trong phòng học, bao gồm cả những thầy giáo đi tuần ở bên ngoài phòng học cũng đều kinh ngạc —— tất cả mọi người liền kịp phản ứng.... Cô nữ sinh này gian lận.
"Em buông bút ra, để tay ở trên bàn không được cử động!" Thầy giám thị nhìn chằm chằm cô, tay khẽ run chỉa về phía cô ra lệnh.
Không khí phòng học thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Ánh mắt Lan Khê kịch liệt run, đầu óc bị ông ông, cô không biết việc gì đang xảy ra.
Thầy giám thị kêu lần thứ hai, cô mới bỏ bút xuống, ngón tay run rẩy để trên mặt bàn.
Thầy giám thị nghiêm nghị nhìn cô chằm chằm, đi tới mở cục giấy nhỏ ra, thấy rõ ràng mấy hàng chữ ở bên trong, đều là mấy câu lý thuyết, chu kỳ phân giải tế bào sinh vật, phương trình vật lý....
"Ai ném cái này cho em?" Sắc mặt thầy giám thị tái xanh, giơ tờ giấy nhăn nhó lên hỏi cô, cô chưa kịp trả lời thì ông ta lại tiếp tục quát lớn: "Lá gan của em quả thật không nhỏ! Biết đây là trường hợp gì không? Đến thi tốt nghiệp mà em cũng dám ăn gian!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trắng bệch, ánh mắt lộ ra đau đớn, mở miệng: "Thầy em không có...."
"Tôi hỏi lại lần nữa, là ai ném cho em?" Thầy giám thị ngắt lời cô. Cô cũng không biết là ai làm.
Trái tim của Lan Khê kịch liệt run rẩy, trong ánh mắt lộ ra sự hoảng hốt, nhìn xung quanh, cô ngồi ở giữa, học sinh bên trái hay bên phải đều có thể ném qua cho cô, lúc chạm phải ánh mắt của cô ai cũng rối rít, vô tội rũ xuống.
—— Cô làm sao biết, cái này là do ai ném qua cho mình?
"Em còn không chịu nói sao?" Sắc mặt thầy giám thị xanh mét, mắt quét nhìn tất cả các thí sinh, "Lấy giấy nháp ra, và tất cả giấy mà tôi đã phát ra, nộp lên đây cho tôi."
Trong nháy mắt, cả phòng học đều là âm thanh lật giấy.
36 tờ giấy nháp hoàn chỉnh, một tờ cũng không thiếu.
Con mắt sắc của thầy giám thị xanh mét, nhìn cô chằm chằm lạnh lùng nói: "Là em bí mật đem theo sao?"
"... Em không có!" Mắt Lan Khê đỏ hoe, giọng nói đã bắt đầu run.
"Được rồi đừng nói nữa...." Thầy giám thị cau mày, cầm tờ giấy lên ra lệnh cho thầy phó giám thị, "Tới đây thu bài thi của em ấy, những người khác tiếp tục làm bài, một tiếng sau nộp bài thi."
Lan Khê hoàn toàn luống cuống.
Môi cô tái nhợt đến đáng sợ, ánh mắt đau đớn, tay gắt gao đè lên mặt bàn: "Thầy... em còn chưa làm bài xong...."
"Làm xong?" Thầy giám thị nghiêm nghị ngoắc ngoắc khóe miệng, "Em còn muốn làm cho xong? Em tên gì...?" Nhìn bài thi của cô, "Mộ Lan Khê đúng không? Thành tích thi tốt nghiệp lần này của em bị hủy, đợi ba năm sau thi lại đi! Học sinh thời nay đúng là không coi ai ra gì? Thi tốt nghiệp mà còn dám gian lận...."
Ba năm.
Ngón tay run lẩy bẩy, Lan Khê nắm chặt bàn của mình, mắt hồng hồng: "Nhưng em không có gian lận.... Em không biết tại sao lại có cục giấy này, em không có mang theo nó! Tại chỉ vì nó ở trên bàn em mà nói em gian lận! Em không có!"
Giọng nói phản kháng bén nhọn của cô làm cho mọi người tê tái, ảnh hưởng đến các thí sinh khác.
Thầy giám thị khiếp sợ nhìn cô, con mắt sắc càng thêm xanh mét, dừng một chút rồi quay ra ngoài ra hiệu, mấy thầy giáo tuần tra bên ngoài liền tỉnh ngộ, một lát sau hai an ninh đi tới, nghe thấy thầy giám thị nói một câu: "Mang em ấy ra ngoài.", liền giữ chặt bả vai của Lan Khê lại.
"Các người đừng đụng vào tôi...." Lan Khê nén lệ, nghẹn ngào tránh hai an ninh, nói tiếp: "Tôi chưa từng làm việc gì trái với lương tâm.... Tôi biết rõ không được gian lận trong kỳ thi tốt nghiệp nên tờ giấy đó không phải là do tôi viết!"
Sự việc ồn ào này, đã phá hết toàn bộ kỷ luật của cuộc thi.
Thầy giám thị giận đến mức bốc khối, chỉ vào mấy người an ninh nói: "Các người làm ăn kiểu gì vậy? Học sinh ở đây không cần thi nữa sao? Mấy người nhìn xem cả tầng này đã loạn thành cái dạng gì rồi, còn không đem đi!"
"Ông dựa vào cái gì mà cướp đi một giờ làm bài của tôi!" Lan Khê mất khống chế gào thét, nước mắt nóng bỏng rơi xuống, cô tránh khỏi mấy người an ninh, tiến lên bắt lấy tay của thầy giám thị, cố kìm nén đau đớn ở trong lòng, giọng run run nói: "Thầy hãy nghe em nói đi, em đã chuẩn bị suốt cả một năm rồi.... Một năm này em sống như thế nào các người có biết không, em cái gì cũng không muốn chỉ muốn thi điểm thật cao! Thầy là thầy giáo... thầy nên biết thầy giáo cũng giống như bậc cha mẹ, em không muốn cả đời mình bị hủy ở nơi này, em van xin thầy để cho em thi xong.... Chỉ còn một tiếng nữa thôi, em cầu xin thầy hãy để cho em thi xong đi!"
Tất cả học sinh trong phòng học đều im lặng, nhìn bộ dạng của cô như vậy cũng không tránh khỏi cảm động.
Thầy giám thị không chút cảm động, sắc mặt tái xanh đến đáng sợ, nói một câu: "Kỷ luật ở trường chỉ vì một vài lời van xin mà thay đổi thì không phải sẽ loạn lên hết sao? Được rồi, mang em ấy đi ra ngoài đi."
-------------------------------------------------------------------------------
Chương 153: Tại sao lại hủy hoại đời tôi???
Nước mắt nóng bỏng từ trên gò má rớt xuống, đọng lại trên miệng, rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.
Cửa phòng học mở ra, mấy người lãnh đạo trường đi vào, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, hai người an ninh nhanh chóng đặt tay lên bả vai của Lan Khê, cô run rẩy thét lên một tiếng: " Thầy...."
Sắc mặt của thầy giám thị tái xanh, quay lưng không thèm để ý tới cô, tâm phiền ý loạn, cảm thấy thật là xấu hổ.
"Thầy em cầu xin thầy để cho em thi xong đi...." Lan Khê run rẩy nói, cố nén nước mắt dùng hết sức giùng giằng muốn tránh khỏi hai người an ninh, nhưng hai người họ quá mạnh, cô không cách nào thoát ra được, cô lảo đảo bị bắt ra khỏi phòng thi, "Tôi không gian lận, các người hãy để cho tôi thi xong...."
Học sinh ở cả tầng lầu này cũng bị sự việc khác thường này làm cho hoảng loạn, các thầy giám thị khác cũng đi ra ngoài nhìn, sau đó trở vào với sắc mặt càng thêm nghiêm túc, nhân cơ hội này bọn họ liền giết gà dọa khỉ lạnh giọng cảnh cáo bọn họ, để cho bọn họ biết khi gian lận thì sẽ có kết quả như thế nào.
Mưa không ngừng đổ xuống, nhưng tiếng mưa ào ạt đó cũng không cách nào lấn át được tiếng la hét từ trên lầu vọng xuống, hành động mất mặt này so với tiền đồ của mình cũng không có gì đáng nói, tất cả học sinh rối rít cúi đầu, trong lòng đầy khiếp sợ, nhưng cũng chỉ có thể nghe chứ không thể nào thấy được.
Kỉ Diêu cũng nghe thấy được giọng nói vô cùng quen thuộc đó, sắc mặt trắng nhợt, ló đầu nhìn ra ngoài.
Mấy học sinh ở phía trên cũng cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, Kỉ Diêu lại bị một tiếng "Bốp" chặn lại, mặt cô trắng bệch, ánh mắt run rẩy, lúc nhìn ra bên ngoài vừa đúng lúc thấy giáo viên đang từ trên lầu bước xuống không ngừng bị nước mưa tạt vào người, mấy người đàn ông mặt mày nghiêm túc mặc đồng phục an ninh đang dắt theo một nữ sinh không ngừng giãy giụa, không phải là ai khác, mà chính là —— Lan Khê!
"Lan Khê...." Cô kinh hãi, giọng nỉ non hét lên một tiếng.
Phó giám thị nghe thấy được, cau mày, gõ gõ xuống mặt bàn của cô: "Im lặng."
Kỉ Diêu nhìn thấy cảnh ở phía xa xa kia trong lòng vô cùng đau đớn, mặt tái nhợt quay lại hỏi: "Thầy, đã xảy ra chuyện gì?"
Phó giám thị vẻ mặt lạnh nhạt, cau mày chặt hơn: "Mắc mớ gì tới em? Làm bài của em cho tốt đi, chớ có gian lận giống như em học sinh kia là được."
"Gian lận?" Kỉ Diêu bật cười, nụ cười tái nhợt lộ ra vẻ khiếp sợ, "Mấy người đừng có đùa?"
Học cùng nhau suốt sáu năm từ cấp một đến cập hai, cô hiểu rõ Mộ Lan Khê hơn ai hết, dù đề bài có khó đến mấy, cho dù có phải để trống cũng không viết loạn hay liếc nhìn bài của người khác, bọn họ lại dám nói cô ấy gian lận?
Sắc mặt của phó giám thị càng trở nên khó coi hơn: "Sao em có thể nói như vậy với thầy?" Tiếp theo liền la lên một tiếng với mọi người ở trong phòng: "Tất cả im lặng cho tôi, đừng có để ý tới việc ở bên ngoài, nếu các em bị ảnh hưởng thì ai chịu trách nhiệm đây hả?"
Tiền đồ, số phận của người khác, tại sao tất cả mọi người lại có thể lạnh lùng như vậy?
Kỉ Diêu cắn môi, gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng ở ngoài, còn khoảng một giờ nữa thì kỳ thi sẽ kết thúc, tại sao ngay lúc này cô ấy lại bị đuổi ra ngoài? Cô còn nhớ rất rõ ràng mỗi lần cô đánh nhau, cô ấy liền bất chấp tất cả liều mạng che chắn cho cô, cách đó khoảng mười mấy thước, cô ấy đang bị một cái móc trên bàn học móc vào, cô muốn tiến đến trước hỏi một câu cũng không được.
—— Mộ Lan Khê, cậu tới đây nói với mình một tiếng đi, trả lời mình một câu thôi, chỉ cần nói cậu không bị gì cả, có được hay không?
"Tôi van xin các người hãy để cho tôi vào đi.... Các người không thể võ đoán như vậy.... Tôi đã chuẩn bị hơn một năm nay rồi, không thể kết thúc như vậy được! Tôi sắp đươc rời khỏi nơi này rồi, tôi thật sự không có gian lận, các người không thể hủy thành tích của tôi!" Lan Khê liều mạng vùng vẫy, cái gì cũng không nghe lọt, giọng nói bền bỉ của cô đầy chua xót và sợ hãi, cô kêu gào, tuyệt vọng tựa như mưa sa, liên tục trút xuống mặt đất, bao trùm toàn bộ thế giới của cô lại.
Sắc mặt mấy thầy giáo ai cũng lạnh lùng, đầu tiên là tức giận chất vấn, tiếp theo là khuyên giải, đến cuối cùng bị cô cuốn lấy đến mức không thể nhịn được nữa, bọn họ chưa bao giờ gặp qua đứa học sinh chết tiệt nào cứ bám riết như vậy, liền lỡ tay đẩy cô xuống lầu!
Lan Khê hét lên một tiếng, lảo đảo té xuống mấy bậc thang, khuỷu tay của cô chạm đất, do va chạm và ma sát nên da cô rách, máu đỏ tươi liền tràn ra, thành phố C mưa như trút nước, lốp bốp rơi vào người cô!
Các vị phụ huynh đang đứng chờ ở ngoài cổng trường, thấy cảnh tượng như vậy liền rối rít sợ hãi la lên!
Cũng là học sinh, ai cũng giống như là ruột thịt của mình, các vị phụ huynh rối rít chỉ vào cảnh ấy mà vừa la hét vừa nghi vấn, đại khái cũng có thể đoán ra được là học sinh này vì gian lận nên bị đuổi ra khỏi trường thi, thở dài, ánh mắt thương hại nhìn cuộc đời đứa trẻ này bị hủy hoại.
Một chiếc xe màu đen đang đậu ở bên ngoài, cần gạc nước lẳng lặng quét nước trên tấm kính thủy tinh, người trong xe im lặng đếm từng giây chờ đợi, ngước mắt lên nhìn một đám đông phụ huynh đang hỗn loạn, ánh mắt của Mộ Yến Thần run lên một cái, dường như có gì đó biến hóa khác thường.
Anh xuyên qua khe hở của đám người nhìn vào bên trong trường học xem xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi ánh mắt anh nhẹ nhàng quét qua khe hở đó, xa xa thấy một bóng dáng quen thuộc thì gương mặt trầm tĩnh của anh đột nhiên thay đổi!
Bên ngoài trời mưa như trút nước, anh mở cửa xe ra, không ngại trời mưa mà bước xuống xe!
Hạt mưa lạnh như băng không ngừng rơi lộp bộp đã che mất anh.
Sắc mặt chợt trắng bệch như tờ giấy, bóng dáng anh tuấn bất phàm của Mộ Yến Thần tách đám người đó ra đi thẳng tới trước cửa trường, nhìn chằm chằm cảnh tượng đang xảy ra kia!
"Mọi người có biết được chuyện gì không? Nữ sinh kia rốt cuộc có phải do gian lận mà bị đuổi ra không?" Vị phu nhân ở bên cạnh hỏi.
"Đúng vậy, chồng tôi mới vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, ông ấy chính là lãnh đạo của trường học này, đến xế chiều ngày hôm nay còn chưa có chuyện gì xảy ra, không biết tại sao tự nhiện lại hỗn loạn đến như vậy, ông ấy đang vội vàng chạy tới...." Một người phụ nữ khác tức giận nói.
"Lá gan lớn thật, con cái nhà ai mà lại không hiểu chuyện như vậy?" Vị phu nhân cau mày, "Con bà cũng đang thi sao?"
"Đúng vậy, học cũng không tệ, chỉ cần thi cho tốt là được, sao có thể mất hết phẩm chất như vậy." Một người phu nhân khác nói với giọng điệu đắc ý.
Trong cơn mưa lớn, một thân cao lớn của Mộ Yến Thần đứng giữa đám đông cha mẹ nhìn có vẻ không hợp nhau là mấy.
Cảm giác khiếp sợ, thoáng chốc bao phủ toàn thân anh!
Gian lận.
Bị đuổi ra ngoài.
Cái sự thực này xuyên qua đám đông đang nhộn nhịp bàn tán chui vào trong tai anh, từng câu từng chữ, anh đều nghe rất rõ.
Đứa trẻ đáng yêu của anh. Gương mặt tuấn tú của anh rất đáng sợ, các góc cạnh trên gương mặt bị nước mưa tạt vào, càng thêm khắc nghiệt!
Cố nhìn cô một lần cuối cùng, Mộ Yến Thần xoay người trở lại xe, ánh mắt tỏa ra khí lạnh! Cửa xe bị mở ra, anh lấy di động gọi cho lão Lưu, để ông ta không báo lại chuyện này cho Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh, lập tức tới trường đón cô về.
Lão Lưu vô cùng kinh ngạc, vốn định nửa giờ sau mới đi, nghe cái giọng ra lệnh này nên lập tức chạy tới.
Ai biết mới vừa cúp điện thoại xong, thì điện thoại di động lại reo thêm lần nữa.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần không ngừng tỏa ra khí lạnh, đau đớn giống như bị ai đánh, tay đặt lên tay lái, bánh xe kêu lên một tiếng sắc bén rồi chạy ra ngoài, thuận tiện lấy điện thoại di động ra nghe: "Sao hả?"
"Yến Thần, sao lại thế này?!" Giọng nói dồn dập đầy hoảng sợ của Nhiếp Minh Hiên từ bên trong truyền đến, vậy ra cậu ta cũng đã nhận được tin tức.
"Không rõ lắm." Anh lạnh lùng nhã ra ba chữ, "Mình mới vừa thấy cô ấy từ trong phòng thi đi ra bên ngoài, đoán chừng đã không thể thi lại, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa tra ra được, bây giờ phòng thi đang bị phong tỏa chỉ có thể chờ đến lúc hết giờ mới có thể nói được —— cô ấy không bao giờ gian lận."
"——!" Gương mặt tuấn tú của Nhiếp Minh Hiên đầy căng thẳng, thoáng chốc cứng họng, anh vốn định hỏi xem có phải Mộ Lan Khê thật sự đã làm chuyện đó, nhưng nghe giọng nói của Mộ Yến Thần thì anh biết chắc chắn là không thể nào, cảm giác áy náy chợt lóe lên, hơi thở của Nhiếp Minh Hiên cũng không buông lỏng được bao nhiêu, giọng khàn khàn nói: "Được, mình biết rồi. Mình cũng mới vừa nghe được, phía trên muốn hủy thành tích của cô ấy, đoán chừng là phải chờ đến mấy ngày nữa khi kỳ thi kết thúc mới có quyết định! Yến Thần... cậu đừng có gấp gáp."
Anh dặn dò như thế, không phải là lo bò trắng răng.
Lồng ngực của Mộ Yến Thần đau như muốn nổ tung ra, môi mỏng lạnh lùng mím lại, khóe mắt khô sáp đau nhức, không nháy mắt cái nào.
"... Mình sao có thể không vội được chứ?" Anh khàn giọng nói.
—— Chuyện này là hi vọng lâu nay của cô, cô dốc toàn lực để thực hiện nó, vậy mà trong nháy mắt liền tan biến, loại cảm giác đó không phải Mộ Yến Thần chưa từng trải qua.
Cho nên, anh làm sao có thể bình tĩnh?
Tắt điện thoại xong anh tiện tay ném nó vào trong xe, quẹo cua lái xe đi, bọt nước văng lên tung tóe, ánh mắt của anh càng lúc càng lạnh lùng, khắc nghiệt, lộ ra sự lo lắng, không thể thở nổi nữa!
Phòng khách của Mộ gia vắng tanh.
Chắc là Mộ Minh Thăng và Mạc như Khanh đang ở trong thư phòng.
Thím Trương thấy lão Lưu khẩn trương đi ra ngoài như vậy nên cảm thấy có chút kỳ lạ, bây giờ lại nhìn thấy bóng dáng cao ngất lạnh lùng của Mộ Yến Thân đi vào, cả người ướt sũng, càng thêm khiếp sợ.
"Thiếu gia, cậu sao vậy...? Không phải cậu đang đi thị sát sao? Sao giờ lại về, quần áo cũng bị ướt hết rồi, câu có muốn lên thay không...?"
"Đừng để ý tới tôi." Mộ Yến Thần lạnh giọng cảnh cáo.
Ném chìa khóa lên trên bàn, anh ngã mình vào sô pha, đóng chặt hai mắt lại hồi tưởng lại tất cả các việc có thể xảy ra! Anh hiểu Lan Khê, anh chắc chắn cô sẽ không vì muốn nhanh chóng rời khỏi anh mà đi gian lận như vậy.
Không phải bởi vì yêu cô, cho nên mới mù quáng tin tưởng.
Mà là bởi vì yêu, cho nên anh biết rõ cô gái anh yêu là người như thế nào.
Cô sẽ không bao giờ chủ động làm những việc này, như vậy chắc chắn có kẻ khác cố ý kéo cô xuống nước, nhưng một cây làm chẳng nên non, kẻ nào có thể ở trong kỳ thi tốt nghiệp trung học quan trọng như vậy mà dám đem tiền đồ của mình ra đánh cược, để hãm hại cô?
Thím Trương sợ tới mức không nói nên lời, níu lấy vạt áo đứng yên tại chỗ, hô hấp có chút không thoải mái, cảm thấy hình như có chuyện gì đó đang xảy ra.
Sau một hồi lâu, ở bên ngoài liền vang lên tiếng nước, thím Trương vui mừng: "Thiếu gia, tiểu thư về rồi!"
Sắc mặt của Mộ Yến Thần thoáng chốc trắng bệch, gò má giống như bị dao rạch ra vậy, không biết bị cái gì dẫn dắt mà anh lại mở mắt nhìn về phía cửa——! Yêu thương và đau đớn cứ đan xen hiện lên trong mắt của anh, lúc này đây anh khó có thể tưởng tượng ra được tâm tình của cô sẽ như thế nào, thấy cảnh cô té xuống mấy bậc thang ở trong mưa cũng đủ làm cho anh đau đến mức không thể thở nổi.
Tay chống xuống ghế sa lon muốn đứng dậy đi ra ngoài, nhưng động tác của anh thoáng chốc cứng đờ ——
Môi mỏng không còn chút máu, anh chợt nhớ lại cái đêm mà anh đã làm chuyện quá phận với cô, cô cũng mang theo ánh mắt đầy hận ý như vậy, lành lạnh, mâu thuẫn nhìn anh, nói từng chữ rõ ràng cho anh nghe, Mộ Yến Thần, anh sẽ không bao giờ có được tôi.
Ánh mắt ảm đạm rũ xuống, Mộ Yến Thần gắt gao ngăn chặn đau đớn trong lòng, một lần nữa ưu nhã mà trầm tĩnh ngồi xuống, nhất thời không biết làm sao để đối mặt với cô.
Mà ở ngoài xe, lão Lưu cầm một cái ô màu đen đi lại mở cửa xe ra, thấy Lan Khê đang ngồi ngơ ngác cuộn mình lại, cả người ướt đẫm, mất hồn.
"Tiểu thư, chúng ta xuống xe đi." Lão Lưu yêu thương nói.
Lan Khê chầm chậm ngước mắt lên, trên khuôn mặt tái nhợt, nhỏ nhắn đó đầy đau khổ, khàn giọng hỏi: "Chú Lưu, sao chú không hỏi con tại sao lại ra ngoài trước thời gian? Con muốn giải thích với bọn họ, nhưng tại sao lại không ai chịu tin con...."
"Tiểu thư đừng nói...." Lão Lưu đau lòng nhìn cô, "Chúng ta vào nhà trước đi."
Lan Khê kinh ngạc nhìn xuống xe, ý thức có chút mơ hồ, thậm chí cảm thấy nếu cứ để cho những hạt mưa lạnh lẽo to như hạt đậu đó rơi vào người có khi sẽ thoải mái hơn, lão Lưu vội vàng che dù ngăn lại, cùng nhau đi vào trong phòng khách.
Lúc tận mắt nhìn thấy bóng dáng đó, ánh mắt của Mộ Yến Thần liền rơi vào trên người cô, thật chặt, không muốn rời đi.
Môi mỏng chợt tái nhợt, anh nói thật nhỏ: "Về rồi?"
Lan Khê không nghĩ lại gặp phải Mộ Yến Thần ở đây.
Ánh mắt của cô lộ ra sự yếu ớt, mặt cũng trắng xác, mấy sợi tóc đen bị ướt dính sát vào gương mặt đáng thương mà xinh đẹp của cô, không biết tại sao chóp mũi lại cảm thấy chua xót, ngực đau muốn nổ tung ra, cô cắn môi, trên cánh môi nhạt màu ấy xuất hiện máu đỏ tươi, nhìn anh chằm chằm, Lan Khê xoay người tránh ra.
Nhưng ngay khi mới bước được một bước, cô dừng lại, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía anh.
"... Anh biết tôi sẽ quay trở về?" Lan Khê yếu ớt hỏi, giọng nói mát lạnh giống như đang gào thét.
Trong lòng cô, có dự cảm gì đó không ngừng dâng lên.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trầm xuống, lạnh lùng trầm mặc.
Lão Lưu còn kinh ngạc hơn, giờ phút này nhanh chóng thu ô lại đi lại gần cô: "Tiểu thư, cô đừng gây gổ với thiếu gia, tôi nhận được điện thoại của thiếu gia nên mới tới đón cô sớm như vậy, tôi còn không biết xảy ra chuyện gì...."
Khi nghe ông nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê khẽ nghiêng xuống, thoáng chốc trắng bệt.
Tay nắm chặt ép sát vào người, rất nhanh, từng giọt từng giọt nước mưa đua nhau rơi xuống, mắt Lan Khê đỏ lên, nhìn chằm chằm Mộ Yến Thần, khàn giọng dò hỏi: "Vậy anh cũng biết.... Tôi đã xảy ra chuyện gì?"
Đầu cô ông ông, muốn nổ tung ra, Lan Khê càng siết chặt tay hơn, hốc mắt sưng đỏ, cố nén không cho mình rơi lệ, cố ép những tiếng nấc nghẹn ngào lại, dò hỏi: "... Có phải là do anh làm không? Mộ Yến Thần, chuyện tôi bị bắt gian lận ở trường, có phải là do anh làm không?"
Nếu có người cố ý hại cô, thì trừ Mộ Yến Thần ra, cô hoàn toàn không nghĩ ra còn có ai có đủ động cơ và bản lĩnh như vậy.
Câu hỏi này của cô, không khỏi làm cho tất cả mọi người trong phòng khách phải khiếp sợ!
—— Cùng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên, không phải là đầu óc của cô, mà là của Mộ Yến Thần.
Tơ máu thoáng qua trong ánh mắt, Mộ Yến Thần cho là mình nghe nhầm, gương mặt tuấn tú trắng bệch chăm chú nhìn cô, cẩn thận nhớ lại từng câu từng chữ cô đã nói, chỉ có mỗi một câu. Mộ Yến Thần, có phải do anh làm không?
Từ đầu tới cuối, trong suốt hai ngày cô thi tốt nghiệp, anh không ngủ, cũng không màng đến công việc, mọi người trong nhà không ai xem trọng kết quả thi cử của cô cả, dù sao Mộ Minh Thăng cũng không có ý định cho cô thừa kế gia sản.... Anh luôn đi theo bảo vệ, chỉ mong cô có thể thuận lợi vượt qua hai ngày này, dù không thể lộ mặt, không cho cô biết anh cũng chấp nhận.
Nhưng bây giờ, cô ngược lại còn hỏi anh, Mộ Yến Thần, chuyện tôi gian lận, có phải là do anh làm hay không?
—— Ngực vô cùng nặng nề, ngực trái gần như co quắp lại, cảm giác hoàn toàn bị tê liệt.... Cái này có phải là đau không?
Ánh mắt Lan Khê kịch liệt run rẩy, thân thể cũng bắt đầu run theo, giọng khàn khàn nói: "Có phải anh chỉ cho phép một mình anh bỏ rơi tôi, không chấp nhận được việc tôi cũng không thèm nhớ đến anh? Có phải anh cảm thấy làm như vậy có thể giữ tôi ở lại đây, không thể đi bất kì nơi nào tôi muốn? Anh trai... anh nói đi, có phải như vậy không?"
Thấy hai người còn muốn tiếp tục gây gỗ, thím Trương cùng lão Lưu vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết nên khuyên giải như thế nào.
Mộ Yến Thần lấy tay chống lên trán, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, không có bất cứ từ gì có thể diễn tả được đau đớn trong lòng anh lúc này, nó không ngừng cháy lên, đau quá hóa cười, khóe miệng anh lạnh lùng cong lên, đau lòng có, tự giễu có.
Xoa xoa mi tâm, cố làm cho trái tim mình không đập nhanh như vậy nữa, anh cười lạnh gật đầu một cái, ngước mắt lên chậm rãi nói: "... Là tôi, thì sao nào?"
Lan Khê, em vừa hoài nghi anh, có phải điều đó cũng có nghĩa là, em không tin tưởng anh?
Trái tim anh vô cùng đau đớn! Lan Khê gần như bị mấy từ đơn giản của anh làm cho khiếp sợ không thể đứng vững được, lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt hoảng hốt, giống như đang bị thương nặng.
Anh thừa nhận.
Anh cư nhiên thừa nhận.
Hai người giúp việc ở trong phòng khách tay chân nhất thời trở nên luống cuống, cảm thấy bầu không khí tràn ngập thù hận nhưng không biết phải làm gì!
Lan Khê cố kiềm chế để cho mình không bị luống cuống, không để cho mình bị mất khống chế, nhưng vẫn không thể nào ngăn được đau đớn ở trong lòng, cô run rẩy, lấy tay che miệng lại, đau đớn làm cho cô không còn sức để chống đỡ được nữa, cô khóc ra thành tiếng.
Thần kinh căng thẳng đến cực hạn, dường như bị vật sắc bén nào đó làm cho đứt đoạn!
Lan Khê không cần biết mình đang ở trong trường hợp nào, cũng không cần biết mình đang ở đâu, đột nhiên xông lên nắm lấy cổ áo của anh! Giọng nói sắc bén không ngừng gào thét: "Tại sao anh lại nói tôi gian lận! Mộ Yến Thần, anh có biết thành tích của tôi sẽ bị hủy không? Trong vòng ba năm tới tôi không thể tham gia kỳ thi! Anh phá hủy kỳ thi tốt nghiệp của tôi, tôi sẽ phải gánh theo cái vết nhơ này suốt đời! Tại sao anh lại hủy hoại cuộc đời tôi?!"
Nước mắt nóng bỏng hoảng loạn rơi xuống, cô gào thét, dùng hết toàn lực, nhưng không cách dịch chuyển được anh!
Thím Trương và lão Lưu quá sợ hãi, vội vàng chạy đến: "Tiểu thư...."
"Đi ra ngoài." Một giọng nói trầm tĩnh lạnh như băng truyền đến, Mộ Yến Thần chỉ cần dùng hai từ đơn giản đã có thể ngăn không cho bọn họ lại gần, cuối cùng quát lên một câu: "Ngay bây giờ, nhanh."
Thím Trương và lão Lưu hoàn toàn cứng họng! Hai người phân vân nhìn nhau, cuối cùng, bọn họ đành phải đi ra ngoài.
Giơ tay ra, dùng sức nắm chặt cơ thể cô như một con chim bồ câu trắng nhỏ nhắn linh hoạt, để cho cô ngã vào trong lòng mình, mắt đối mắt, mũi đối mũi, giọng nói khàn khàn kìm nén: "Nếu không thì kỳ thi tốt nghiệp lần sau, sẽ cho em cao chạy xa bay có được hay không?"
Bàn tay lạnh lẽo giữ chặt tóc của cô, Mộ Yến Thần trầm tĩnh nói nhỏ: "... Em cho rằng tôi sẽ cho phép?"
Ừ, anh điên rồi.
Anh điên rồi mới có thể thừa nhận những chuyện này, anh điên rồi mới có thể bị cô làm cho tổn thương như thế này, mới có thể đẩy hai người tới tình cảnh này.... Từ lúc cô không tin tưởng anh, anh đã không có cách nào bình tĩnh được nữa rồi.
Cả người Lan Khê như bị vỡ ra, tuyệt vọng nhìn anh, vùng vẫy muốn đứng dậy. Cô vĩnh viễn không muốn gặp lại người đàn ông này, vĩnh viễn không muốn!
Nhưng Mộ Yến Thần lại không cho.
Ánh mắt sắc của anh lạnh lùng, lấy một tay túm lấy cô kéo trở về trong lòng ngực của mình! Lan Khê không có điểm chống đỡ, chỉ có thể ở trong ngực anh mà giãy giụa, ánh mắt của anh càng sắc lạnh hơn, nắm chặt cái ót của cô rồi cúi đầu xuống hôn cô, môi và đầu lưỡi của cô toàn là vị mặn chát, anh hôn rất sâu, lúc cạy mở kẽ răng của cô ra, anh nghe được tiếng cô nức nở. Đầu ngón tay của Lan Khê không ngừng dùng sức đâm vào tay anh, Mộ Yến Thần đè nén đau đớn ở trong lòng lật người lại đè cô xuống ghê sô pha, đổi góc độ khác để hôn cô sâu hơn.
Cửa thư phòng ở trên lầu, đột nhiên mở ra.
Có tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống, mang theo căng thẳng và tức giận, lại có chút gì đó gấp gáp.
Lan Khê bị đè ở dưới thân anh không thể động đậy được, bị hơi thở mãnh liệt đầy nam tính của anh quấn lấy, rơi lệ, tay nhỏ bé đặt trên hông của anh, giữ chặt hông của anh lại rồi dùng hết sức đẩy anh, cô giống như đang đẩy một cục đá vậy, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top