Chương 110 + 111
Chương 110: Đối tốt với con bé một chút!
Ánh mắt sắc bén của Mộ Minh Thăng tựa như ánh nhìn của loài chim ưng, chiếu thẳng vào Lan Khê.
Giọng nói lộ vẻ già nua của năm tháng, chậm rãi vang lên: "Con cũng muốn đi?"
Bàn tay cầm bát của Lan Khê khẽ run lên, ngước mắt, gật đầu một cái.
"Con biết bây giờ cách thời gian con thi còn bao lâu không? Hơn nữa, với thành tích tệ hại của con...."
Hàng mi dài của Lan Khê lay động, nhìn thẳng vào ba mình, tay chống bàn đứng dậy, đi về hướng phòng khách.
Mộ Minh Thăng thoáng chốc cau mày, nặng nề vỗ bàn một cái: "Lan Khê!"
Lửa giận bùng phát trên bàn ăn, Mạc Như Khanh vội buông đũa, nắm tay Mộ Minh Thăng, giúp ông áp chế lửa giận. Trong lòng bà hiểu, trong quyết định hoang đường này, cả hai đứa đều có phần. Nhưng mà, Mộ Minh Thăng luôn tin tưởng vào con trai của ông, Mộ Yến Thần đã quá trưởng thành, đủ thành thục để nhận biết đúng sai, cho nên ông không khiển trách anh, cũng không đành lòng khiển trách.
Trong nhận định của Mộ Minh Thăng, nhất định nguyên nhân xuất phát từ phía Lan Khê, chính con bé đeo bám, ép buộc anh trai phải đồng ý với nó.
—— Ra khỏi nước, cách xa người nhà, cách ly những lời rầy la, mắng mỏ, con bé cầu còn không được đấy chứ.
Lan Khê không đi xa, chạy tới sô pha trong phòng khách, cầm giỏ xách của mình, lấy ra một thứ rồi vội vã trở về phòng ăn. Đôi đồng tử đen láy phát ra ánh nhìn trong vắt, cầm thứ trong tay đưa cho Mộ Minh Thăng.
Mộ Minh Thăng đè ép lửa giận, cầm lấy tờ giấy kia ——
Đây là tờ giấy thống kê điểm xếp hạng của khối 12 trong trường Lan Khê.
Tên của cô ở top 5 trong lớp, top 20 của khối.
Hàng chân mày của Mộ Minh Thăng không nhịn được nhướn lên, ngước mắt cẩn thẩn ngó con gái, hừ lạnh một tiếng. Đặt tờ giấy xuống, ông trầm giọng nói: "Con đã sớm chuẩn bị cùng ba nói chuyện, định lấy cái này làm vũ khí đối phó với ba à?"
Bầu không khí trên bàn ăn trầm muộn đến quỷ dị.
Mạc Như Khanh nhoài người ra nhìn, sắc mặt có chút lúng túng, lên tiếng khuyên lơn: "Thật đáng ngạc nhiên, con bé tiến bộ nhiều quá! Ở cuộc họp phụ huynh lần trước, Mộ Minh Khải còn nói với em, thành tích của con bé rất kém, so với bây giờ có sự chênh lệch lớn —— Thôi thì chúng ta khuyến khích cho nó, để nó đi chơi trong thời gian nghỉ? Về nước trước khi bắt đầu học kì mùa xuân là được."
Mộ Yến Thần lẳng lặng dựa vào chỗ ngồi, ánh mắt nâng lên, nhìn Lan Khê đang đứng an tĩnh bên bàn ăn, lát sau, môi mỏng khẽ mở, nói nhỏ: "Lại đây ngồi."
Lúc này, Lan Khê mới kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh anh.
Lúc cô ngước mắt, chạm phải ánh mắt của Mạc Như Khanh. Mạc Như Khanh lạnh nhạt dời tầm mắt khỏi hai người.
Mộ Minh Thăng vẫn chưa yên tâm, chuyển sang nói với Mộ Yến Thần: "Lần này con ra nước ngoài vì công việc, làm gì có thời gian để con bé làm phiền, dẫn nó theo chỉ thêm gánh nặng...."
"Vé máy bay đã đặt xong hết." Giọng nói trầm thấp, từ tính bật ra, lễ phép mà dứt khoát cắt ngang ý tứ của Mộ Minh Thăng.
Mộ Yến Thần lần nữa dựa vào ghế ngồi, đôi mắt lạnh tanh, nhưng bàn tay dưới bàn đang nắm chặt tay Lan Khê. Cô kinh ngạc, thầm bái phục sự lớn mật của anh, muốn rút tay về, lại bị anh siết chặt. Mộ Yến Thần nói tiếp: "Hơn nữa lần này con không định thương lượng với hai người. Mọi việc đã được quyết định từ trước, bây giờ con chỉ làm nhiệm vụ thông báo."
Lời vừa nói ra, thân thể Lan Khê liền cứng đờ, sắc mặt Mạc Như Khanh thay đổi ngay thức thời.
"Yến Thần, chú ý lời ăn tiếng nói, con đang nói chuyện với ba con đấy!"
Mộ Yến Thần hạ mi mắt, môi mỏng mím nhẹ, lặng thinh không nói.
Sắc mặt Mộ Minh Thăng rất căng thẳng, trong đôi mắt thâm sâu dâng trào những đợt sóng dữ. Ông lia mắt khắp người của hai đứa con thanh tú, nói giọng khàn khàn: "Lan Khê, con lên lầu học bài đi. Yến Thần, dùng cơm xong thì đến thư phòng của ba."
Mộ Yến Thần gật đầu một cái.
Vừa nói vừa siết chặt tay Lan Khê rồi mới buông lỏng tay, để cô được tự do lên lầu.
Từ đầu đến cuối, Mạc Như Khanh vẫn lặng thinh, an tĩnh quan sát tình huống. Trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên luồng sáng khiến người ta khó thở. Bà quyết định tạm thời nhắm mắt làm ngơ với sự mờ ám vừa diễn ra. Chỉ cần chưa chạm đến ranh giới của bà, mọi chuyện vẫn có thể khống chế.
Tuy nhiên, trong lòng bà dâng trào những dự cảm nguy hiểm, không biết vì sao, càng ngày càng mãnh liệt.
***
Trong thư phòng, Mộ Minh Thăng chắp tay sau lưng, gương mặt tuy có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn bật ra khí thế uy nghiêm khỏe mạnh, thân hình to cao như một thân cây tùng vững chãi.
Những năm tháng sống trong quân đội, tô luyện cho ông khí chất hơn người cùng những thói quen lành mạnh.
Mộ Yến Thần gõ cửa, bóng dáng đang trầm ổn bất chợt run nhẹ một cái. Ông quay đầu, dùng ánh mắt yêu thương nhìn anh, ra hiệu bảo anh ngồi xuống,
Mặc dù vào nhà họ Mộ đã lâu nhưng Mộ Yến Thần chưa bao giờ gọi ông một tiếng "ba". Hôm nay, hai cha con có cơ hội ngồi thưởng thức trà và cùng nhau ngắm nhìn mặt trời ngã về phía Tây. Đây là điều Mộ Minh Thăng ước cầu bấy lâu.
Hốc mắt ông khẽ trướng hồng, nở nụ cười nhợt nhạt, tay tiếp tục thao tác rót trà rồi ngước mặt lên, nói thật chậm: "Hình như dạo này con rất bận, ít khi về nhà. Ba có nghe Cố Tử Nghiêu báo cáo, mọi chuyện ở công ty rất tốt, mấy hạng mục cạnh tranh của chính phủ gần như được chúng ta thâu tóm, doanh thu cuối năm so với năm ngoái tăng gấp hai lần.... Yến Thần à, ba gọi con từ Mỹ trở về, bề ngoài nhìn vào là một quyết định đúng đắn."
Khói mù lượn lờ, chuyển động ở khoảng giữa hai người, Mộ Yến Thần nở nụ cười nhạt, vẫn trầm mặc.
Mộ Minh Thăng bị hơi nước hun đến ướt mi, tạm ngậm miệng, cầm ấm trà rót đầy ly cho Mộ Yến Thần, cất giọng khàn khàn: "Nhưng ba biết rõ, sản nghiệp của con ở nước Mỹ, từ lâu đã vượt xa Mộ thị...."
Đặt ấm trà xuống, ông ngẩng đầu: "Năm năm trước, DiglandY¬ork chính thức gia nhập thị trường, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi đã vượt lên top 500 của bảng xếp hạng trên toàn cầu. Ba lại yêu cầu con buông bỏ tất cả để trở về nước, có phải con rất hận ba?"
Không khí trầm tĩnh đáng sợ, Mộ Yến Thần nâng ly trà, nhấp một ngụm, hương trà tỏa khắp khoang miệng, ấm lòng người.
"Mục đích của một thương nhân là tạo ra lợi nhuận, một khi đã lựa chọn thì đừng phí thời gian để so đo hay tính toán có đáng hay không nữa. Con phát triển sự nghiệp ở đâu cũng như nhau thôi." Giọng điệu của anh vẫn đều đều trầm tĩnh, không nghe ra bất cứ tâm tình gì.
Mộ Minh Thăng cười yếu ớt, lòng nhói đau, phất tay, thở dài: "Thôi, thôi... ba hiễu rõ con hận điều gì. Con hận nhất là sự kiện kia. Không liên quan đến vật chất hay lợi ích.... Ba biết rõ, là về mẹ con."
Tựa như đã quyết tâm giải bày mọi thứ trong hôm nay, ánh mắt Mộ Minh Thăng phát ra tia sáng chói mắt, sắc nhọn bức người, một bộ dáng tuấn dật, phấn chấn như ngày xưa, chỉ là giọng nói khẽ run run: "Nhưng Mộ Yến Thần, con phải biết, khi đó ba mang thân phận của một quân nhân, cho dù sau này chuyển sang làm một thương nhân, nhưng vẫn phải tuân thủ theo quân kỉ (kỉ luật quân đội). Ba và mẹ Lan Khê đã có hôn ước từ trước, và được gia đình hai bên đồng ý. Vì thế, lúc Như Khanh hoài thai, ba không thể để hai người sinh hoạt trong nước, bất đắc dĩ khiến hai mẹ con con phải chịu ấm ức...."
Mộ Minh Thăng càng nói càng kích động, hốc mắt đỏ ngầu, hai bàn tay nhăn nheo run bần bật.
Mộ Yến Thần khép mắt, khi hai mắt mở ra đã khôi phục sự tĩnh lặng vốn có, tiếp tục lắng nghe.
"Hôm nay ba tìm con, mục đích không phải là những việc này." Mộ Minh Thăng kìm nén xúc động, nở nụ cười từ ái, nhìn con trai, cất giọng khẩn cầu: "Mộ thị càng ngày càng phát triển. Con cũng biết, hiện giờ trong Mộ gia, con là người tài năng nhất. Chú út của con thì không có con cái, chú hai thì có hai đứa con trai, nhưng được việc thì ít mà phá hoại thì nhiều. Lan Khê lại là con gái.... Cho nên, Mộ gia đang cần một người thừa kế —— Yến Thần...."
Hai bàn tay già nua đặt lên bàn tay anh: "Đừng về Mỹ nữa, hãy ở lại đây. Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua, dầu gì chúng ta đều là người một nhà, còn có gì quan trọng hơn việc người trong gia đình được chung sống bên nhau?"
Còn có cái gì quan trọng hơn so với người nhà?
Trong chớp mắt, lồng ngực Mộ Yến Thần cuộn sóng. Mười mấy năm vất vả mưu sinh nơi đất khách quê người, ngày hôm nay lại cô đọng thành hàm ý đơn giản: đều đã qua rồi. Người cha ruột thịt của anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: đều đã qua rồi.
Quá khứ đi qua, chỉ còn hiện tại, bọn họ là huyết thống trong một gia đình.
Chậm rãi ngước mắt, Mộ Yến Thần lẳng lặng ngắm nhìn mái đầu điểm tóc hoa râm của người đàn ông đối diện. Người đàn ông này là cha của anh và Lan Khê. Khi anh ở nước ngoài suốt một thời gian dài, người con gái anh yêu đã được bảo bọc dưới đôi cánh của ông ta mà lớn lên. Anh có thể không có nửa điểm tình cảm với ông ta, nhưng Lan Khê thì khác.
Đây là người cha có công dưỡng dục cô, một khi chuyện của anh và cô đổ bể, Mộ gia có bị sụp đổ không? Giờ phút này, người đàn ông kia đang dùng ánh mắt thương yêu xen lẫn van nài nhìn anh, về sau, có thể vì chuyện của hai anh em mà suy sụp hoàn toàn không?
Lòng nhói đau, giống như mưa gào gió thét ầm ầm kéo tới, nhấn chìm anh trong cơn lốc xoáy, khiến anh không thể hô hấp, không thể xoay người.
"Yến Thần, con...."
Hàng mi dày đậm chậm rãi nâng lên, con ngươi thâm thúy lộ ra ánh sáng trầm ổn. Mộ Yến Thần nhìn Mộ Minh Thăng, nói: "Đợi con trở lại hẵng nói."
"Chuyện thừa kế Mộ thị, chờ con trở lại, con sẽ đưa ngài câu trả lời thuyết phục." Giọng nói khàn đục, lạc cả giọng.
Làn khói trà vẫn lượn lờ thướt tha trong không khí, Mộ Yến Thần đứng dậy đi ra ngoài. Mộ Minh Thăng có chút thất vọng, nhưng tiếng nói kế tiếp đã an ủi tâm tình ông.
Đi tới cửa, Mộ Yến Thần chợt dừng bước, vuốt vuốt mi tâm, không nhịn được mở miệng kêu một tiếng: "Ba."
Tay cầm ấm trà của Mộ Minh Thăng run lên, lắc lư thật mạnh, suýt nữa thì bay khỏi tay ông.
Con ngươi Mộ Yến Thần ánh lên tia đau nhức, đôi môi mỏng tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, nói: "... Hãy quan tâm, đối xử tốt với Lan Khê hơn."
Tình thương vài chục năm của cha, anh không hề có, cũng không cần nữa. Thứ tình cảm đó chẳng còn quan hệ với anh.
Thế nhưng, anh đau lòng cho người con gái ấy, nên mới mở miệng, yêu cầu ông ta, đối tốt với cô hơn.
Cô so với anh, càng thiếu hụt tình thương và cảm giác an toàn.
Mộ Yến Thần nói xong, tay vặn nắm cửa, thẳng bước ra ngoài.
***
Lúc Lan Khê nghỉ đông, đợt tuyết thứ hai cũng vừa lúc phủ xuống thành phố C, tất cả học sinh trong trường được trở về nhà. Xe đưa đón học sinh chen lấn, chật ních trước cổng trường. Kí túc xá trống rỗng tựa như mới vừa bị bọn trộm đến càn quét. Vì phòng ngừa việc để đồ trong kí túc xá dễ bị hư hao và không an toàn, học sinh cẩn thận dọn sạch những vật dụng của riêng mình, ngay cả đệm chăn cũng mang về nhà.
Giúp Kỉ Diêu thu dọn xong hành lý cuối cùng, hai tay và trán của Lan Khê đã thấm đẫm mồ hôi.
"Cậu ngồi đây đi, tí nữa ba tớ sẽ tới rước." Kỉ Diêu chỉ tay về phía giường.
Lau sạch lớp mồ hôi trên người, Kỉ Diêu tiếp tục ngồi xổm xuống, lục tìm gì đó trong ngăn kéo, rồi quay đầu hỏi: "Lan Khê, cậu thật sự ra nước ngoài chơi hả? Từ đây đến năm mới cậu không ở trong nước?"
Lan Khê gật đầu một cái, chăm chú nhìn Kỉ Diêu: "Cậu có việc gì à?"
"Tớ thì không có..." Lông mày Kỉ Diêu tiếp tục nhíu chặt, "Cậu cũng biết đấy, ngành của anh tớ học thật sự rất vất vả, bận rộn. Cuối năm, anh ấy chỉ được về nhà vài ngày. Mấy ngày đầu năm thì phải đi thăm hỏi họ hàng, thăm hỏi xong thì phải lập tức về trường. Sinh viên khá giỏi mà cực như trâu, suốt ngày bị giảng viên nắm đầu sai cử, cứ viện lí do là để tốt cho bài luận tốt nghiệp sau này.... Nếu cậu đi, sao anh tớ gặp được cậu?"
Lan Khê nghiêng đầu sang chỗ khác, không lên tiếng.
"Hừ, đồ vô lương tâm!" Kỉ Diêu không nhịn được, đẩy vai cô, "Kì này anh tớ về, có mang đồ tặng cậu đấy, còn nhờ tớ hẹn cậu ra ngoài đưa cho cậu, Cũng chẳng có gì hấp dẫn đâu, toàn là những bài phân tích, giảng giải đề thi của trường đại học A mấy năm gần đây, tài liệu được giảng viên trong trường biên soạn, cậu có muốn không?"
Đây là gì? Trắng trợn dẫn dụ nha!
Quả nhiên, Lan Khê hơi giật mình, đôi mắt tỏa ánh sáng rực rỡ: "Anh ấy nói sẽ cho tớ?"
Kỉ Diêu đang ngồi xổm trên sàn, nở nụ cười như đóa hoa tươi: "Đúng thế, anh tớ còn nói, muốn dùng một làn môi thơm để đổi."
Lan Khê chau mày, vừa định phản bác thì điện thoại trong túi đổ chuông. Cô vội vàng móc ra, trên màn hình lóe lên cái tên khiến trái tim cô ấm áp. Hai chân Lan Khê vọt tới cửa sổ, ló đầu ra nhìn từ lầu năm xuống, lia mắt mấy lượt mới nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc lẫn trong đám đông chật chội.
"Kỉ Diêu, tớ về đây, anh tớ đến đón rồi!" Cô nghiêng đầu nói.
Kỉ Diêu lạnh nhạt phóng mắt về phía cửa sổ, không nhịn được than trách: "Lại là anh tớ, anh tớ, anh tớ.... Suốt ngày lúc nào cũng anh tớ. Sau này anh cậu quản chuyện kết hôn sinh con của cậu à? Con bé chết tiệt kia, chẳng chịu suy nghĩ gì cả ——" Cô nàng bực bội quơ đồ nhét vào va ly, miệng không ngừng la oai oái: "Cậu cút nhanh lên đi! Cầu cho máy bay ban đêm, vứt cậu ra Thái Bình Dương luôn!"
Đôi mắt Lan Khê hơi ướt át, chạy ào tới, ôm cô bạn đang ngồi trên sàn nhà.
"Ta đi nha, năm mới vui vẻ!"
Kỉ Diêu gật đầu một cái, nhìn theo bóng lưng cô, hô to: "Nè, nhớ gửi thư cho tớ. Còn nữa... rảnh rỗi thì nhắn cho anh tớ một cái tin, để anh ấy khỏi phải lo lắng!"
Bàn tay cô hướng Kỉ Diêu vẫy vẫy, còn thân hình đã biến mất tiêu.
Mộ Yến Thần yên tĩnh ngồi trong xe, nhìn thấy bóng dáng đang vội vã từ cổng trường chạy đến chiếc xe. Cô nhóc liên tục chen lấn qua đám người, lách qua nhiều chiếc xe, trên khuôn mặt nhiễm tầng ánh sáng tươi mới, vui vẻ chạy về phía anh. Trong biển người nhốn nha nhốn nháo, luồng sáng trong đôi mắt cô vẫn bật lên tất cả, tựa như vì tinh tú giữa bầu trời đêm.
Mộ Yến Thần mở sẵn cửa xe cho cô, Lan Khê chui vào, liền tặng anh một cái ôm thật chặt.
Trên người cô mang theo khí lạnh, cứ siết chặt cổ Mộ Yến Thần, khiến thân người anh cũng khẽ run rẩy. Khóe miệng cong thành nụ cười dịu dàng, cánh tay dài vòng qua sau lưng cô, đóng cửa xe, tiếp theo nghiêng mặt hôn nhẹ lên gò má cô.
"Chỉ là giúp thu dọn đồ đạc, làm sao cả người lại lạnh như vậy?" Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn cô, dịu dàng hỏi.
Đầu sỏ khiến toàn thân anh run lên, chính là cái ngón tay be bé của cô nhóc.
"Hôm nay kí túc xá không mở máy điều hòa, nhiệt độ bên trong như thể dưới hầm băng." Lan Khê thản nhiên trả lời, tay nhỏ bé luồn vào làn da phía trong cổ áo anh, vẻ mặt hiện lên nét cười giảo hoạt và ngọt ngào, "Lạnh không, lạnh không?"
Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, bàn tay nâng mặt cô lên, dùng lưỡi liếm nhẹ chóp mũi xinh, thì thầm: "Cảm thấy mệt thì ngủ đỡ trên xe đi. Tối nay 10 giờ sẽ bay, chuyến bay khá dài, sẽ mệt mỏi đấy!"
Anh không bị lạnh à? Lan Khê cảm thấy có chút thất bại, cắn môi, tay thọc sâu hơn vào áo anh, con ngươi liên tục bắn ra tia sáng: "Em muốn ôm anh ngủ được không?"
Cách dòng người tấp nập, Lan Khê cứ ngoan cố quấy rầy Mộ Yến Thần, không khỏi có chút lớn mật. Nhưng Mộ Yến Thần càng thích, đôi đồng tử phát ra luồng sáng mê ly, tỏ ra rộng rãi: "Để xem nào, em đã muốn như vậy, chúng ta liền hành động thôi."
Nói đoạn, tay anh buông lỏng vô lăng, chuyển sang nắm người cô. Cánh tay còn lại rê tới quần áo cô, từ từ thâm nhập sâu vào. Anh hôn môi cô, nhấc hông cô ngồi lên đùi anh, dâng trào xúc động muốn "ăn" cô ngay tại nơi đây.
Lan Khê khiếp vía, luống cuống rút tay ra khỏi áo anh, khóc không ra nước mắt, chống cự: "Không.... Em không muốn, em sai rồi...."
"Chỗ này nhiều người lắm, anh hai, đừng giỡn mà...!" Giọng điệu cô mềm nhũn, lâu lâu tràn ra vài tiếng nức nở cho hợp cảnh.
Bắt đầu có vài người tò mò liếc nhìn chiếc xe, Mộ Yến Thần vẫn ung dung đè ép gáy cô, tỉ mỉ hôn thật sâu, bàn tay luyến tiếc nơi bầu ngực ấm áp, cuối cùng véo nơi đầy đặn mềm mại mấy cái rồi mới chịu buông tay, còn "tốt bụng" sửa lại quần áo cho cô.
Trái tim Lan Khê đập thình thịch, mặt đỏ như máu, vội vàng quay về chỗ ngồi, ngoan ngoãn cài dây an toàn, không dám chọc tới anh nữa.
Nơi no đủ vừa bị anh quấy rối, giờ phút này lại xuất hiện cảm giác tê dại, như có ngọn lửa nóng, hun đúc nơi đó, tạo thành ấn kí của riêng anh, không thể xóa bỏ.
Cô cắn môi. Quá xấu hổ, sao cô lại có cảm giác thích thú.
Mộ Yến Thần khởi động xe, xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy sắc mặt hồng hào, mê man của Lan Khê. Vẻ mặt trầm tĩnh nhu hòa, hạ giọng hỏi: "Em đang mong đợi à?"
Lan Khê ngớ người.
Đầu óc cô chưa kịp hoạt động, theo bản năng cho là anh đang nhắc tới việc "dở dang" lúc nãy, khuôn mặt như áng mây hồng: "Em.... Anh nghĩ sao mà nói em mong đợi?!"
Người đàn ông này, tại sao cứ thích nói mấy câu đậm mùi sắc - tình thế chứ?
-------------------------------------------------------------------------------
Chương 111: Em là của anh.
Khóe môi xinh đẹp của Mộ Yến Thần chợt cười nhạt càng làm mê hoặc chúng sinh, giống như một luồng ánh sáng xẹt qua mặt hồ, sáng rực rỡ, giọng nói khẽ mờ ám: "Em cho rằng anh đang ám chỉ cái gì?"
Lan Khê chợt tỉnh ngộ.
Mặt nóng bừng, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy cả người đều nóng ran, khóe mắt chợt ướt át.
Quẹo qua một khúc cua, con đường trở nên rộng rãi hơn, sắc trời cũng dần tối xuống, trong lòng Mộ Yến Thần vừa vui vẻ vừa ấm áp, tươi cười rời đi với cô, tay theo thói quen từ tay lái hạ xuống, nắm lấy tay cô, lòng bàn tay chợt trở nên ấm áp.
Trong xe chợt yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của anh chợt vang lên rồi cứ luẩn quẩn trong đầu cô: "Lan Khê, anh rất mong đợi."
Anh rất mong đợi, ở một nơi hoàn toàn xa lạ, trên con đường lớn như thế này, trong biển người mênh mông như thế này, lại không xem ai ra gì mà nói anh yêu em.
Mới về nước hơn nửa năm, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng đây là lần đầu tiên Mộ Yến Thần cảm thấy lần về nước này coi như cũng có chút ý nghĩa, cho dù như thế nào thì chỉ cần được ở chung một chỗ với cô, không gặp phải bất cứ trở ngại nào là tốt rồi.
Lan Khê cắn chặt môi hơn, ngón tay mềm mại mở ra, quấn chặt tay anh lại. Anh cười cười, sự quyến rũ tỏa ra khắp bốn phía, siết chặt tay cô từ từ chạy đến sân bay.
***
Ban đầu khi cầm hộ chiếu của cô, Mộ Yến Thần cũng có chút nghi ngờ.
Tuổi của cô, so với thực tế thì lớn hơn một năm.
"Thật ra lúc trước em đi học trước người khác một năm, do đi học sớm, lúc lên tiểu học lại khai gian tuổi, cho nên tuổi trong chứng minh thư lớn hơn so với thực tế một tuổi." Lan Khê từ trong khăn quàng cổ ngước mặt lên, nghiêm trang nói: "Anh, em đã trưởng thành."
Hai tờ chứng minh thư đặt cạnh nhau, tuổi của bọn họ liền rút ngắn lại chỉ còn cách nhau chín tuổi.
Tròng mắt đen láy của Mộ Yến Thần quét qua một cái, nắm lấy tay của cô, không nói gì liền đi thẳng đến cửa kiểm tra an toàn, Lan Khê liền biết mình không nên nói tiếp đề tài này nữa, chạy đuổi theo anh.
Lúc cô đang đứng xếp hàng, anh liền choàng tay lên vai cô, Lan Khê tò mò quay đầu lại liếc mắt nhìn chiều cao chênh lệch của họ ——
Chắc chắn là cao hơn cô một cái đầu.
"Anh, khi nào tới nước ngoài rồi thì anh cho em mang giày cao gót nha, lúc trước em cũng có mang thử, chân cũng không có bị gì...."
Mộ Yến Thần nhìn thẳng, cánh tay ôm lấy cô đi thẳng về phía trước, lúc này Lan Khê mới thấy mọi người đã bỏ xa mình rồi, mặt cô đột nhiên đỏ lên cố gắng đuổi theo, sau khi kiểm tra xong cô đứng ở cửa lên chờ anh, trong mắt mang theo vài phần ái mộ không che giấu được. "Anh, anh biết không? Chị gái kiểm tra cho anh lúc nãy mặt đỏ cả lên, không dám nhìn anh...." Chờ anh quay người sang, Lan Khê nắm chặt tay của anh cười khanh khách nói.
Mộ Yến Thần nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sải bước đi được một đoạn lại liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt lộ ra sự yêu thương, mở miệng nói: "Từ khi nào mà em lại đột nhiên nói nhiều như vậy?"
"Em lúc nào cũng nói nhiều như vậy mà...."
"Vậy sao? Thế mà anh lại nhớ lúc chúng ta mới gặp nhau em đâu có như vậy." Anh nhàn nhạt đáp lại, giúp cô không va vào người khác.
"Lúc đó làm sao giống được, lúc trước anh rất đáng ghét, nói chuyện không chút lưu tình."
Mộ Yến Thần chợt giống như nhớ ra chuyện gì đó, cau mày lại, đột ngột dừng bước lại, quán tính làm cho cô không cách nào dừng lại, lảo đảo một chút liền bị anh kéo về, bàn tay to lớn của anh buông hành lý ra, bay thẳng đến nắm cổ áo của cô tìm kiếm ——
"...!" Làm Lan Khê sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lập tức lấy tay che lại. Mộ Yến Thần lạnh lùng nhăn mày một cái, ôm chặt hông của cô, bá đạo không chừa cho cô chút sức lực nào để giãy giụa, lấy cọng dây chuyền ở trong áo cô ra. Mặt dây chuyền được làm khéo léo tỏa ra ánh sáng lung linh khắp cả đại sảnh, anh lẳng lặng nhìn vật nằm trong lòng bàn tay, ánh mắt sắc bén rốt cuộc cũng trở nên nhu hòa và thỏa mãn.
Để lộ nó ra bên ngoài, bàn tay giữ chặt gương mặt trắng nõn ép cô ngẩng đầu lên, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, bá đạo nói: "Nói ít một chút." Anh trừng mắt nhìn cô, giọng khàn khàn nói: "Lúc chỉ có mình anh thì muốn nói như thế nào cũng được."
Lan Khê kinh ngạc!
... Người đàn ông này!
Tay cô lần nữa bị anh nắm lại, anh sải bước đi tới cửa sân bay. Sân bay quốc tế trông thật đông đúc nhộn nhịp, có rất nhiều người ngoại quốc ở đây, Lan Khê nhất thời không nhịn được lại bắt đầu líu ríu, thấy có người đi qua liền quay sang hỏi anh người đó nói tiếng gì, việc quái lạ nhất là tại sao chuyện gì anh cũng biết hết vậy.
Lan Khê càng ngày càng nghi ngờ: "Có phải anh đang đùa giỡn em không, em lại nghe không hiểu, làm sao biết được anh nói thật hay giả?"
Mộ Yến Thần giơ tay lên nhìn thời gian, vẫn nói: "Vậy có muốn đi tới đó hỏi thử không?"
Lan Khê đỏ mặt, suy nghĩ một chút, cảm thấy người da trắng đó vừa rồi nói không giống tiếng Đức cũng không giống tiếng Pháp, anh lại nói đó là tiếng Tây Ban Nha. "Đừng tưởng rằng em không hiểu, tiếng Anh của em rất tốt." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, cố gắng biện bạch cho mình.
Tròng mắt đen của Mộ Yến Thần rũ xuống liếc cô một cái, nhìn xung quanh, sau đó buông tay cô ra để cho cô đi tới đó hỏi.
Lan Khê liền rối rắm rũ xuống, trong lòng phân vân hết nửa ngày, "Excuse me!" Cô cố nói sao cho thật dễ nghe, một hồi lâu mới dậm chân chạy tới nói chuyện với người da trắng vừa rồi, Mộ Yến Thần đứng tựa vào tường chờ.
Lẳng lặng canh chừng bóng dáng của cô, vô cùng thương yêu, sủng ái, âm thanh ồn ào náo loạn xung quanh cũng không thể phân tán được sự chú ý của anh.
Sau một hồi lâu, Lan Khê quay trở lại khóc không ra nước mắt.
Cô thật vất vả biểu đạt rõ ràng ý của mình, cái người da trắng ưu nhã đó liền tỉnh ngộ, khẽ cười trả lời cô ——"Spanish." Không đợi đến khi tâm tình của cô trở nên như đưa đám, người nọ liền thêm vào một câu: "Your boyfriend is very handsome." (bạn trai của cô thật đẹp trai)
Tâm trạng như đưa đám của Lan Khê trong phút chốc liền trở nên vui vẻ.
Sắp đến giờ xét vé, lúc Lan Khê chạy trở về trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, lúm đồng tiền nho nhỏ sáng chói ngọt ngào, điều này làm cho Mộ Yến Thần không tự chủ được nhìn cái người da trắng đó mấy lần, đem cô vây vào trong ngực, vừa đi về phía người kiểm vé vừa khẽ trầm giọng ghen ghét hỏi: "Cậu ta và em nói cái gì với nhau vậy?"
Lan Khê khẽ cười, không nói lời nào.
Gương mặt tuấn dật của Mộ Yến Thần từ từ trầm xuống, nhàn nhạt mím môi, không tiếc quăng hành lý lại, kéo tay cô lại nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ. Người xung quanh đứng chờ soát vé rối rít nhìn bọn họ, mặt Lan Khê liền hồng lên, tim đập mãnh liệt, không biết làm gì khác hơn là cười ôm chầm lấy hông của anh không để anh tiếp tục làm loạn với cô nữa, thành thật mà nói: "Được rồi em nói cho anh nghe, em nói cho anh nghe là...."
Cô đi cà nhắc, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn khởi, nụ cười sáng chói, nói nhỏ vào tai anh cái câu vừa rồi.
Trong nháy mắt, vẻ mặt lạnh lùng của Mộ Yến Thần đột nhiên như băng tan ra.
Ở trong sân bay quốc tế xa hoa, hai người phương Đông này hấp dẫn đông đảo cặp mắt của du khách, không chút kiêng kỵ mà thân mật khiến mọi người không chút hoài nghi gì về mối quan hệ của bọn họ, người đàn ông trầm tĩnh, anh tuấn cùng với một cô gái thanh khiết ngọt ngào. Anh không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên khóe miệng của cô, trong lòng không để ý đến bất kì việc gì khác, làm cho mọi người xung quanh liên tiếp mất hồn.
Cùng lúc đó, có một người đang đứng trong góc, lòng tê tái, thanh âm "Rắc rắc" của cây cột trong sân bay quốc tế vang lên, cho đến khi vang lên âm thanh thông báo êm ái, chậm rãi của nhân viên xét vé, máy chụp hình nhỏ nhắn tinh xảo kia mới thu hồi lại, tiếp tục im hơi lặng tiếng ẩn núp ở trong góc tối.
Chuyến đi đến Los Angeles trong mười ngày sau đó.
***
Mộ Yến Thần nói không sai, chuyến bay đường dài vô cùng mệt mỏi, đi xa như thế này mới có thể so được với những phương tiện giao thông khác, khi máy bay hạ cánh âm thanh ù tai liền truyền đến, rất khó chịu, Lan Khê từ trong cái chăn mỏng lộ ra nửa cái đầu, chui vào cái ngực ấm áp của anh.
Xương cốt toàn thân giống như muốn rơi ra, động một chút liền ê ẩm đau nhứt, rất là khó chịu.
Cabin bên cạnh cửa sổ nhỏ rốt cuộc cũng có thể mở ra.
Ánh mặt trời xuyên qua mấy tầng mây, tiếng rít khổng lồ truyền vào bên trong, máy bay bắt đầu hạ cánh, hiện lên một thành phố phồn hoa xinh đẹp giống như một bức tranh đang bày ra trước mắt cô. Lan Khê không nhịn được từ trong ngực anh thò đầu ra, mắt nhìn bầu trời của một thành phố xa lạ cách lớp thủy tinh ngoài kia: "Anh, trước khi anh về nước thì luôn sống ở đây sao?"
Trong con ngươi thâm thúy của Mộ Yến Thần có chút mệt mỏi cùng uể oải, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thấp giọng nói: "Sống ở đây cũng gần mười năm trời, khoảng thời gian còn lại thì sống ở các nước khác nhau."
Kéo cửa sổ xuống, bế cô nhét trở lại vào trong ngực, thấy cô còn lộn xộn liền trầm giọng xuống nói vào tai cô: "Đừng làm rộn."
Giọng nói êm ái vang lên, nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn vào.
Ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi của mình, để mặc cho Mộ Yến Thần đeo dây an toàn vào người, cặp mắt ướt át của Lan Khê lẳng lặng ngước lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, kinh ngạc đến mê mẫn, Mộ Yến Thần chống lại ánh mắt của cô, trầm lặng hỏi: "Thế nào?"
Cô từ trong sợ sệt hồi hồn trở lại, mắt có chút mệt mỏi không mở lên nổi nữa.
Mộ Yến Thần nâng mặt của cô lên, trong mắt tràn đầy thương yêu: "Đến nơi rồi thì ngủ một giấc cho tốt, tối hôm qua em ngủ không được thoải mái sao?"
Lan Khê gật đầu một cái, ở trong sương mù nhẹ giọng phụ họa: "Dạ, có chút không quen."
Cặp mắt mềm nhũn của cô đột nhiên mở ra thanh tỉnh hơn một chút, mở dây an toàn thò người ra chồm qua ôm anh, trong lồng ngực chợt cảm thấy ấm áp, ngước mắt lên nhìn anh: "Thật là tốt, anh hai, chúng ta cuối cùng cũng có thể ở cùng một chỗ rồi."
Tại thành phố xa lạ này, không ai biết bọn họ là ai, bọn họ rốt cuộc cũng có thể ở cùng một chỗ.
Mộ Yến Thần nhìn thật sâu vào mắt cô, lau mặt cho cô rồi ra lệnh: "Thay đổi cách gọi đi. Gọi tên anh mau."
Lan Khê ngẩn ra, mặt đỏ tới mang tai, một hồi lâu mới nhẹ giọng gọi: "Mộ Yến Thần."
Mộ Yến Thần cảm thấy chưa đủ, nâng mặt của cô lên nhẹ nhàng cắn lên môi của cô, khàn giọng hỏi: "Anh là gì của em?"
Lan Khê hô hấp không yên, mặt đỏ đến mức sắp nổ tung, cảm thấy hành khách đang đi gần đó đều quay sang nhìn bọn họ, tay nhỏ bé không thể làm gì khác hơn ngoài việc bám chặt vào vai anh, giọng nói nhỏ nhẹ, ngập ngừng phát ra ba chữ.
Không nghe thấy rõ, Mộ Yến Thần cau mày cắn môi cô một cái.
Lan Khê đau đến mức run lên, cặp mắt trong suốt tràn đầy uất ức nhìn anh.
"Nói lại một lần nữa." Thanh âm của anh lạnh như băng.
Môi bị cắn một cái, anh giống như đang công khai uy hiếp cô, Lan Khê khẽ hít một hơi, lấy can đảm hô to: "Bạn trai!"
Thanh âm quá lớn, cả khoang đều có thể nghe được tiếng la của cô.
Lần này Mộ Yến Thần cứng đờ, con mắt lạnh lẽo mở ra, thần sắc rốt cuộc cũng có chút mềm mại, đem cô đặt trên ghế nhẹ nhàng hôn, trấn an chính mình.... Mặc dù như vậy có chút mất mặt, nhưng anh rất thích.
***
Có một sự chênh lệch đến điên đảo, chẳng thể phân biệt được ngày và đêm.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, ấm áp nhưng trong đầu Lan Khê chỉ nhớ đến một hình ảnh, đó là nụ cười của cô tiếp tân ở trong khách sạn, đậm chất lẳng lơ, mỹ lệ của người phương Tây, ngọt ngào lại động lòng người, không bởi vì cô bé trước mắt còn quá trẻ mà cảm thấy kinh ngạc, việc này khiến vách ngăn cuối cùng trong lòng Lan Khê cũng có thể mở ra.
Khách sạn này phải đăng ký bằng tên tiếng Anh.
Lan Khê nắm bút khẽ kinh ngạc, còn chưa nghĩ ra được nên ghi tên gì, người đàn ông bên cạnh đã rút cây bút từ tay cô ra, viết lên trên thẻ mấy chữ, chữ viết sạch sẽ, xinh đẹp, kết thúc lưu loát, rõ ràng ba chữ ——"Amy".
Đây là cái tên vô cùng đơn giản.
Vị tiểu thư đứng ở quầy tiếp tân nhất thời lộ ra nụ cười xinh đẹp đến mê người.
Nằm trên chiếc giường trong khách sạn, Lan Khê không nhịn được liền cầm điện thoại di động lên mạng tra xem cái tên tiếng Anh ấy có nghĩa gì, một đoạn giải thích dài dòng hiện trên màn hình, nhưng cô chỉ để ý đến một câu duy nhất.
Ở trong tiếng Latinh, Amy có nghĩa là "Người yêu sâu đậm".
Người yêu sâu đậm.
Lan Khê núp xuống gối nhớ tới mấy chữ này, đáy lòng trở nên mềm mại.
Điện thoại di động vang lên "Reng" một tiếng nhỏ.
Lan Khê lật người mở điện thoại di động ra xem, là tin nhắn của Mộ Yến Thần gửi tới, "Nghỉ ngơi đi. Buổi tối chờ anh trở lại."
—— Anh tới đây không chỉ đơn thuần để đi chơi, cho dù chỉ trên danh nghĩa là đi làm việc nhưng cũng phải làm cho thật trang trọng không thể sơ xài được, cho nên sau khi an bài cho cô ở trong khách sạn anh liền rời đi, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có liền đi gặp đối tác. Hành lý mang theo cũng đặt ở góc phòng, anh chỉ thay một bộ tây trang mới.
Bọn họ ở chỗ này trong vòng mười ngày.
Lan Khê nằm trên giường một hồi, không chịu được, liền bò dậy.
Cô đổi sang mang đôi dép mền mại của khách sạn, chạy tới mở hành lý ra, cầm quần áo lên... lấy tất cả ra, quần áo của cô đều là vải vóc bình thường có bị gì cũng không sao, ngược lại quần áo của Mộ Yến Thần không thể bị nhăn được, cô kéo hộc tủ của khách sạn ra lấy tất cả giá treo bên trong ra, đem quần áo của Mộ Yến Thần treo lên, sắp soạn chỉnh tề rồi bỏ vào.
Còn có giày, dao cạo râu cùng bình xịt thuốc, thậm chí là đồ lót của anh.... Lúc đó, mặt của Lan Khê không khỏi đỏ bừng, cố gắng chịu đựng đem từng món đồ đặt vào cái tủ đầu giường.
Làm xong tất cả mọi việc, quả thật mệt lả cả người.
Lan Khê liền nở nụ cười một lần nữa quay lại giường, lấy điện thoại di động ra kéo tới kéo lui những người trong danh bạ, đảo đảo một hồi liền nhìn thấy tên Kỉ Diêu, cô dừng lại một chút, soạn một tin nhắn gửi cho cô ấy.
Ngón tay gõ lên bốn chữ ngọt ngào: "Mình đang yêu."
Cầm điện thoại giơ lên cao, nghiêng đầu hưởng thụ nửa ngày, Lan Khê cười ngọt ngào sau đó "thủ tiêu" từng chữ, đổi thành một câu khác "Kỉ Diêu cậu là đầu heo!", rồi gửi tin nhắn đi, tắt máy, vô cùng vui sướng lật người lại, đem chính mình chôn vào trong giấc mộng mềm mại ngọt ngào.
***
Kỉ Hằng hạ cánh xuống thành phố C, cách một lớp thủy tinh xa xa liền nhìn thấy tuyết đọng lại che lấp cả thành phố, cảm giác quen thuộc liền tràn về, thật ấm áp, khóe miệng của anh không cách nào che giấu được nụ cười êm ái cùng yếu ớt, an tĩnh đứng ở trong sân bay chờ đợi.
Nhưng cư nhiên lại chỉ có một mình Kỉ Diêu đến.
Kỉ Hằng nhìn ra phía sau cô ấy.
"Anh không phải đang đợi...." Kỉ Diêu khoát tay anh, "Cô ấy không có tới, em đã nói với anh là cô ấy đi du lịch rồi, trước mùa xuân một ngày mới trở lại, anh có nghe được không hả?"
Mắt Kỉ Hằng liền rủ xuống, chợt lóe lên sự mất mác, ngoắc ngoắc khóe miệng: "Trên máy bay phải tắt máy, làm sao biết em nói cái gì chứ."
"Cô ấy đi nước nào? Đi cùng Mộ bá bá sao?" Kỉ Hằng kéo hành lý đi ra ngoài.
"Không có, đi cùng với anh trai của cô ấy, đi Los Angeles rồi." Kỉ Diêu lắc đầu một cái, ngửa đầu lên nhìn anh, "Anh có còn nhớ anh trai của cậu ấy không, lần trước hai người đã gặp mặt rồi, Mộ Yến Thần."
Kỉ Hằng gật đầu một cái, nhớ lại chuyện khi đó, rõ ràng cứ như mới vừa xảy ra hồi hôm qua.
"Ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Kỉ Hằng hỏi mấy câu liền, "Đêm hôm đó nếu video không bị tắt đi thì tốt biết mấy phải không?"
"Em làm sao biết được chứ, đó là do cậu ấy cùng mẹ ghẻ gây gổ, sau đó anh trai của cậu ấy đến đưa về nhà, em đã tạo cho anh nhiều cơ hội như vậy mà anh còn trách em sao...." Kỉ Diêu bất mãn nói, mặt âm trầm quay đầu, mở lòng bàn tay ra, "—— Quà đâu, anh đã nói khi nào về sẽ mang quà về cho em mà."
Kỉ Hằng làm ra vẻ không có tâm tình, đi tới chiếc xe đang chờ ở bên ngoài sân bay, ngoái đầu lại nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: "Trở về rồi hãy nói."
"..." Đỉnh đầu Kỉ Diêu nhất thời hiện mấy cái dấu chấm than!!!
Điện thoại di động "Reng" lên một tiếng, Kỉ Diêu vừa thấp giọng nguyền rủa anh trai vừa mở điện thoại di động ra xem, nhìn thấy tin nhắn là do Lan Khê gửi tới, mở ra xem, liền thấy một dòng chữ "long lanh" hiện lên ——"Kỉ Diêu cậu là đầu heo!"
"Mẹ kiếp.... Ngươi mới là đầu heo, cả nhà ngươi đều là heo!" Kỉ Diêu cau mày, nha đầu này, mới ra nước ngoài có mấy ngày mà cái miệng lại trở nên hư hỏng như vậy.
Kỉ Hằng chặn xe lại, ngoái đầu nhìn cô hỏi: "Là tin nhắn của ai vậy?"
"Đương nhiên là của chị dâu thân ái rồi...." Kỉ Diêu tức giận mắt trợn trắng.
Kỉ Hằng cau mày, tâm liền khóa chặt, đột nhiên đưa tay tới đoạt lấy điện thoại di động của cô, nhìn cái tên ở phía trên một hồi, trực tiếp bấm khóa điện thoại lại rồi đi ra ngoài.
Kỉ Diêu nhất thời xanh mặt, vội vàng nhảy dựng lên cố hết sức với tới tay của anh.
"Mẹ kiếp! Cao quá, đồ **! Anh, mới ra nước ngoài mà đã học được cái thói gia trưởng đó rồi hả, đồ **!" Bộ dạng của cô ở trước cửa sân bay giống như heo sắp bị đem đi giết.
Kỉ Hằng không để ý đến cô, trực tiếp bấm số rồi đặt lên tai, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi tránh né khỏi móng vuốt của Kỉ Diêu, chờ một hồi lâu lại nghe được một giọng nói nhắc nhở quen thuộc, cô ấy đã tắt máy.
Kỉ Hằng cau mày chặt hơn, lúc này mới đem điện thoại di động đưa ra, ném trả lại cho Ki Diêu, mím môi, gọi một chiếc taxi.
—— Ngày thường không dám mạo muội quấy rầy, là do anh cảm thấy làm vậy sẽ quá đường đột, nên anh mới tìm gián điệp, sau đó thỉnh thoảng xuất hiện một vài lần, lại phát hiện căn bản là mình không thể nào với tới cô.
Trên xe taxi, Kỉ Diêu ở bên cạnh vẫn còn đang nháo loạn, nắm lấy cổ áo của anh, bắt anh đền cho cô một cái điện thoại di động và phí điện thoại trong một năm, Kỉ Hằng xoa mi tâm, cảm thấy càng lúc càng nhức đầu.
Quá mệt mỏi, lông mi nặng nề rũ xuống, thật lâu sau đó Lan Khê cũng không thể mở mắt ra được, chỉ cảm thấy chỗ bên cạnh lún xuống, có một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô, tóc của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cô khép môi lại.
Dịu dàng lộ ra mùi vị sắc - tình làm cho cô khó có thể kháng cự, môi đỏ tươi khẽ nhếch lên, thậm chí còn nghênh hợp cùng ngón tay đang ra sức vuốt ve cô, ngón tay ấy liền áp lên đôi môi mỹ lệ của cô, trong cơn ngủ mơ thân thể của cô liền không an phận.
Lan Khê "ưm" một tiếng, muốn tránh đi, cằm liền bị nắm lại.
Cô không nhịn được, nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay kia.
Dưới ánh đèn mơ hồ, Mộ Yến Thần chăm chú nhìn người con gái đang ngủ say, từ từ cúi người xuống, rút ngón tay ra, lấy môi mình bao trùm lên miệng của cô, nhẹ nhàng nỉ non cùng khao khát, lấy tay điều chỉnh tư thế của cô, làm cho nụ hôn sâu hơn, sâu hơn nữa, chiếm trọn những gì tốt đẹp nhất của cô.
Lan Khê theo bản năng đưa tay lên ôm chặt anh lại, cong người chào đón.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top