Chương 102 + 103

Chương 102: Có ý gì?

Vì thế, Lan Khê sẽ vĩnh viễn không biết, khi cô một mình cô độc trong bóng đêm, chịu đựng cơn giá rét suốt hai giờ liền... thì Mộ Yến Thần vẫn luôn ở gần đấy.

Giữa hai người là một cây tùng to lớn. Chiếc xe màu đen quen thuộc được những tán lá xanh miết, sum xuê che đi rất kĩ, Lan Khê đứng trước cửa trường vô phương nhìn thấy được anh.

Bóng đêm thâm trầm phủ kín, cánh tay Mộ Yến Thần chống bên thành cửa, những khớp xương trên ngón tay trắng bệch, gương mặt tuấn tú khẽ nghiêng đi, hai mắt nhắm chặt, không đành nhìn cảnh tượng bên kia đường.

Đêm khuya vô cùng yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe được tràng khí lạnh bên ngoài, nhẹ nhàng táp vào mui xe.

Cuối cùng Nhan Mục Nhiễm cũng bị cho bầu không khí nặng nề này bức điên, chủ động quay sang: "Anh không thể kéo kính xe lên sao? Trong xe mở điều hòa, lại không chịu kéo cửa, như thế thật tốn khí ấm."

Mộ Yến Thần không biến sắc, miệng vẫn ngậm chặt.

Sắc mặt Nhan Mục Nhiễm càng lúc càng tím tái.

Cô ta lờ mờ có thể đoán ra tâm ý của Mộ Yến Thần, giờ khắc này tâm tình của anh chắc chắn rất tệ. Đấy xem đi, chỉ vừa thấy con bé kia đứng chờ anh một tí, anh đã đau lòng thành bộ dàng này, đau đến mức chả còn sức nói chuyện.

Nhưng lòng cô ta không đau sao? Trái tim như muốn nứt ra, máu trong người như muốn đông cứng lại, không thể lưu thông.

Cô ta xoay đi, khắc chế cơn đau trong lồng ngực, nặn ra nụ cười khó coi, lên tiếng: "Con bé ấy rất đẹp đúng không?"

"Vẫn còn trong độ tuối thiếu nữ mộng mơ, ngây thơ như chú nai vàng ngơ ngác. Khuôn mặt thanh thuần sạch sẽ, không vương chút phấn son, cả người toát lên sức sống căng tràn của tuổi trẻ, khó trách anh lại...." Càng nói càng nghẹn họng, ngón tay thon dài bấu chặt đệm ghế phía dưới, mười móng tay như thể bị rút sạch, "Trừ xinh đẹp thì còn gì? Vì sao anh lại thích con bé ấy?"

Tuy Mộ Yến Thần nhắm mắt, nhưng hình bóng Lan Khê "nóng ruột nóng gan" vẫn cứ lởn vởn trong đầu, trong tim, trong mọi giác quan của anh.

Bên tai là những lời lải nhải, làm nhàm đáng ghét, anh rốt cuộc đã tới cực hạn.

Chậm rãi nâng lên đôi mắt, theo phản xạ phóng tầm mắt về phía cổng trường, lẳng lặng rơi vào hình bóng cô gái nhỏ đang cố chà xát hai tay vào nhau, toàn bộ tâm trí như ngưng tụ trên người cô gái.

Trong nháy mắt, anh liền nhớ tới một chuyện.

Anh chưa bao giờ cho cô một lời cam kết, chưa chân thành nhìn vào mắt cô mà nói: "Lan Khê, cho dù bị toàn thế giới vứt bỏ, em cũng đừng sợ nhé! Hãy yên tâm ở lại bên anh, em là người duy nhất anh cần, anh nhất định sẽ không để em chịu nửa điểm tổn thương."

Câu cam kết đơn giản như thế, anh vẫn còn chưa nói đấy.

Tuy nhiên, cuối cùng anh vẫn không thể thực hiện.

Sự thật trước mắt như một mũi dao đâm xuyên vào óc anh, kêu dậy lí trí của anh, bắt nó phải chấp nhận hiện thực đau đớn. Dạ dày anh trở nên căng đau, chua xót, như từng cơn thủy triều ùa đến, vây đặc trong cổ họng, khiến nó hít thở chẳng thông.

Anh lại nhớ cái đêm hôm qua....

Đêm Giáng sinh an lành trong ngôi nhà, anh ôm cô từ phía, vừa gọi tên cô vừa nói yêu cô. Cô nép vào lòng anh, nở nụ cười ngọt ngào, giảo hoạt đem nước cam trét đầy lên người anh. Hai người trao nhau những nụ hôn nồng....

Nhan Mục Nhiễm tự lẩm bẩm như kẻ điên một hồi, cuối cùng đành câm mồm lại, ánh mắt hận thù nhìn vào thân hình đang đứng trong gió lạnh. Hai giờ sau, bóng dáng ấy xoay người, hướng về cổng trường, năn nỉ bác bảo vệ mở cho vào. Cách cánh cửa sổ, bác bảo vệ chau mày đứng lên, nói luôn tuôn một lúc lâu, dường như đang giáo huấn cô gái. Vài phút sau, bác bảo vệ nói xong, mới mặc áo khoác, ra ngoài mở cổng cho cô.

"Cuộc vui" đã đến hồi tàn.

Nhan Mục Nhiễm nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, trong mắt ánh lên tia ngoan độc, nhanh chóng rút chiếc nhẫn, thấp giọng nói: "Được rồi! Chúng ta có thể đi —— Con bé đã vào rồi."

Hơi thở của người đàn ông bên cạnh trầm tĩnh như nước, Nhan Mục Nhiễm nhìn chăm chú vào động tác khởi động xe của Mộ Yến Thần, khóe miệng cười rộ lên, tiến tới thì thầm: "Thì ra cũng chỉ có hai giờ, con bé ấy chỉ chịu chờ anh trong hai giờ... Mộ Yến Thần, anh không cần đau lòng như thế, bởi vì, vừa nãy anh có bao nhiêu khó chịu, em ngồi bên cạnh cũng không nhẹ hơn phần nào."

Anh yêu Lan Khê, đau lòng vì cô bé bao nhiêu thì Nhan Mục Nhiễm cũng yêu anh, đau lòng tựa như anh bấy nhiêu.

Gương mặt lăng giác của Mộ Yến Thần liền tối xuống, động tác tay nhanh chóng dừng lại, môi mỏng mím mạnh, ánh mắt bén nhọn chiếu thẳng vào mặt cô ta.

Nhan Mục Nhiễm rùng mình, tựa như cơn gió độc len lỏi vào thân!

"Có ý tứ gì?" Mộ Yến Thần u lãnh hỏi.

Nhan Mục Nhiễm nhất thời cứng họng!

Khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, tay siết mạnh túi xách, run giọng nói: "Đương nhiên là có ý tứ!"

"Mộ Yến Thần, em nhất định sẽ tuân thủ cam kết của mình, không đem chuyện hai người đi rêu rao khắp nơi. Nhưng anh hãy nhớ một điều —— Anh phải nhớ!" Đôi mắt ngập tràn những giọt lệ buồn, cả người cô ta phát run, "Về sau, không chỉ riêng mình Nhan Mục Nhiễm, mà có rất nhiều người sẽ phát hiện ra điều kinh khủng này, hai anh em ở cạnh nhau, đấy chính là một tội ác khó dung! Đời này, không phải anh, thì em sẽ không lấy chồng, sẽ luôn mở to mắt, xem rốt cuộc anh có bao nhiêu bản lãnh để che chở cho con bé ấy!"

Giọng nói não nề, phá nát màn đêm, gây nên cơn chấn động nhỏ.

Mộ Yến Thần mỏi mệt thu hồi tầm mắt, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Xéo đi."

Ổ khóa mở ra cùng với lệnh đuổi khách của anh.

Lúc này, vừa qua nửa đêm, đường phố vắng tanh vắng ngắt, bị đuổi thẳng xuống xe, Nhan Mục Nhiễm vừa nhục nhã vừa cảm thấy cay đắng, tức giận nói thẳng: "Thật ra chính anh mới phải là người hiểu rõ hơn em! Một con bé 17 tuổi thì đã biết hết mùi đời sao? Đã có thể chịu trách nhiệm cho những việc mình làm chưa? Vào lứa tuổi này, con bé bị anh giam cầm bên người, rồi khi 20 tuổi, 25 tuổi... thì sẽ ra sao? Nếu không có anh, ai dám bảo con bé sẽ không gặp được một tình yêu tốt đẹp lại không trái với lẽ thường? Con bé có dám sống lén lút bên anh cả đời không, không kết hôn, không sinh con, sống như một con chuột nhắt, lúc nào cũng phải ẩn mình trong bóng tối?"

Tay anh nắm chặt tay cầm cửa xe, gằn từng chữ: "Cô muốn tự mình xuống hay là để tôi kéo xuống?"

Giọt lệ nóng bỏng lăn xuống má, Nhan Mục Nhiễm hoàn toàn phát điên, cái gì là lí với chả trí, đều bị cô ta vứt sạch.

Cô ta nhìn lom lom vào gò má sắc lạnh của anh, nén lệ, sâu kín nói: "Thân thể của bác Mộ không tốt.... Nếu như vì chuyện của hai người mà xảy ra điều bất trắc cho sức khỏe, hai người có thể sống an nhàn, hạnh phúc được không? Còn mẹ của anh nữa —— sẽ ra sao khi bà biết anh qua lại với con gái của tình địch của mình, vả lại hai người còn là anh em ruột.... Anh nói bà có thể phát điên không?"

"Ầm" một tiếng, cánh cửa một bên bị đẩy ra, làn khí buốt lập tức vọt vào.

Nhan Mục Nhiễm lạnh run cả người!

Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì Mộ Yến Thần đã bước xuống xe. Trong bụng quặn đau, cô ta tự biết, mình phải tự xuống, không thể để anh thô bạo kéo xuống được. Cô ta cắn răng mở cửa xe, đi xuống, vẫn không quên bỏ lại chiếc nhẫn vào khe hẹp giữa hai chiếc ghế.

"Không cần anh đuổi." Cô ta nghiêng đầu nhìn, cười rơi lệ, "Tự em đi."

"Mộ Yến Thần, anh bây giờ rất hận em, phải hay không?"

Sương lạnh chậm rãi rơi xuống, Mộ Yến Thần ra ngoài mới biết, thì ra sương đêm lại dày đặc đến vậy, chỉ đứng vài phút đã rét đến tận xương, cóng đến cứng người. Anh đứng đưa lưng về phía cô ta, một lát sau mới lên tiếng.

"Nhan tiểu thư, cô suy nghĩ nhiều rồi." Đôi môi mỏng phát ra âm thanh lạnh như khí trời.

Hận cô ta ư? Trước tiên anh phải có tình cảm với cô ta đã.

Cho dù hôm nay, anh phải gánh chịu bao nhiêu đau đớn cùng tội ác... tất cả những thứ ấy đều không khiến anh hận cô ta, bởi vì... anh không đặt cô ta vào mắt.

Những thứ hôm này chỉ là một phần nhân quả mà anh phải gánh.

Lựa chọn ở cùng Lan Khê chung một chỗ, đương nhiên phải biết chấp nhận trả những giá vô cùng lớn, thậm chí... nghiệt ngã.

Trong nháy mắt, gương mặt Nhan Mục Nhiễm trắng không còn hột máu, ánh mắt kịch liệt run rẩy, ánh lên những tia hồng đau nhức.

Cô ta là người thông minh, đương nhiên hiểu lời anh nói.

"Mộ Yến Thần...." Cô ta nhịn không được run giọng gọi tên anh. Cô ta dùng lời lẽ cay độc kích thích anh, nhưng chỉ một chớp mắt, anh lại có thể hoàn toàn tỉnh táo. Năng lực chịu đựng của người đàn ông này, đã vượt qua mức cô ta có thể tưởng tượng.

Ưu nhã xoay người, Mộ Yến Thần cúi đầu mở cửa xe, trầm giọng nói: "Đi lên đi, tôi tiễn cô về nhà."

Những lời cô ta nói, tuy sốc óc nhưng lại đúng.

Bởi vì quá đúng, nên anh buộc mình phải tỉnh táo, tập đối mặt với sóng to gió dữ. Cần phải tỉnh táo —— để sau này dù bị ép đến đường cùng, anh vẫn có thể gồng mình, mò tìm tia hi vọng trong con đường mang tên "Tuyệt lộ".

Nhất định phải như thế.

***

Một đêm tình mê loạn lại khó khống chế. Càng gần cuối, Mộ Yến Thần càng hung mãn tiến sâu vào Lan Khê, mỗi cú nhấn người của anh tựa như đâm thủng cả linh hồn và thể xác của cô. Cả người Lan Khê ướt sũng mồ hôi, thét lên muốn tránh lại bị cánh tay anh kéo trở về. Anh kìm hãm cô dưới thân mình, kịch liệt chiếm giữ.

Anh thì thầm, dụ dỗ những lời yêu thương bên tai cô, hôn khắp người cô, không cho bất tỉnh. Lan Khê nức nở, ôm chặt cổ anh.

Thời điểm kết thúc, cả người Lan Khê như bị vớt ra từ hồ nước, làn da đỏ hồng nổi bật những dấu tay xanh tím.

Mộ Yến Thần âu yếm nơi gò má của cô, ngậm sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi của cô vào miệng.

Nhiệt độ thân thể cô vẫn rất cao, sờ vào như muốn bỏng tay.

------------------------------------------------------------------------------------

Chương 103: Lòng dạ thâm sâu.

"Đừng ngủ.... Đi tắm xong hãy ngủ...." Mộ Yến Thần dịu dàng dụ dỗ Lan Khê, thấp giọng nỉ non bên tai cô, "Lan Khê...."

Hàng mi dài ướt nhẹp mồ hôi, theo bản năng, Lan Khê vẫn không muốn buông anh ra. Hai tay vẫn vòng quanh cổ anh, mơ mơ màng màng lúc lâu mới hơi tỉnh táo lại.

Khuôn mặt nóng ran, bờ môi đỏ tươi có chút sưng đỏ. Mộ Yến Thần cúi đầu cắn cắn vào cánh môi ấy, giọng trầm khàn: "Dậy được không...? Hay để anh đưa em vào."

Anh lấy chăn bọc kín người cô lại, đưa tay chạm vào vầng trán nhỏ, vẫn nóng hổi.

Mộ Yến Thấn nhíu chặt mi tâm, thầm tính toán, đợi Lan Khê tắm xong, sẽ cho cô uống một cử thuốc, nếu ngủ hai giờ mà vẫn không hạ sốt, thì dù cô có cự tuyệt thế nào, anh vẫn cưỡng chế, bắt buộc cô nhập viện.

Dưới lòng bàn tay là nhiệt độ nóng đến bỏng người, Mộ Yến Thần nâng người cô dậy, dùng trán mình chống đỡ trán cô, nhắm chặt mắt, cảm nhận nỗi đau nhức trong trái tim.

Nếu không là tình yêu, chắc chắn anh sẽ không biết nỗi đau lại có thể tỉ lệ thuận với tình yêu, yêu càng nhiều, càng đau nhói.

Nhìn cô vật vã chống lại cơn bệnh, trái tim anh như thắt chặt. Dù chỉ đơn giản là một cơn cảm mạo, nhưng anh vẫn không muốn nó xâm chiếm thân thể cô.

Dù trong lòng cô chỉ có tí thống khổ và uất ức nhưng nỗi đau ấy lại được phóng đại dưới đáy lòng anh.

Anh không muốn cô phải chịu nửa điểm khổ sở.

Giọng nói trầm khàn, êm dịu, Mộ Yến Thần cẩn thận đỡ Lan Khê vào phòng tắm. Cô nhất quyết không cho anh tắm giúp mình, nên chốc chốc anh lại tiến vào xem xét tính hình. Lần cuối cùng anh vào, thì toàn thân Lan Khê chìm trong bọt xà phòng, hai mắt lim dim như sắp ngủ, anh cau mày đi tới, giúp rửa sạch người cô, rồi lấy khăn lông lau khô cho cô, sau đó ôm cô về giường.

"Cốc cốc cốc"

Mộ Yến Thần vừa cho Lan Khê uống thuốc xong thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Thân thể cao ngất bỗng chốc khựng lại.

Con ngươi sâu thẳm bắn ra những tia sáng trắng, trong nháy mắt, đầu óc anh lẳng lặng khoanh vùng tất cả những người có khả năng biết được địa chỉ cụ thể nhà mình, nhưng không dám đưa ra suy đoán bừa. Anh điều chỉnh máy điều hòa tăng thêm vài độ, đắp chăn cẩn thận cho cô, hôn lên trán cô nụ hôn an ủi.

Thật may, cô không bị đánh thức.

Chỉnh lại áo choàng tắm trên người, Mộ Yến Thần chậm rãi đứng dậy, trầm tĩnh hướng đến cánh cửa.

Ngoài cửa, sắc mặt Mạc Như Khanh hơi tím tái, giơ tay nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, do dự có nên gõ tiếp hay không.

Một lát sau, bà quyết định không thể đi một chuyến uổng công vô ích, tiếp tục giơ tay định gõ cửa. Nhưng bàn tay còn chưa chạm vào cánh cửa thì cánh cửa đã mở ra, gương mặt của Mộ Yến Thần dần xuất hiện.

Mạc Như Khanh trợn to hai mắt.

"Yến Thần, con...." Bà chợt im bặt, không biết nên nói những gì. Cảnh tượng trước mắt khiến bà khiếp sợ, nhưng tạm thời chưa tìm được điểm sơ hở để chất vấn.

"Hôm nay con không đi làm à? Vì sao lại ở nhà?!" Cuối cùng cũng tìm ra điểm chất vấn.

Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhìn bà một hồi lâu, rồi ưu nhã xoay người vào nhà, rót một ly nước nóng, lên tiếng nhắc nhở: "... Mẹ đóng cửa lại đi."

Hơi thở của Mạc Như Khanh vẫn có chút dồn dập, lửng thửng bước vào nhà.

Ánh mắt dừng rất lâu trên tủ giày, trên đấy có hai đôi dép của con gái, kích thước khá nhỏ.

Nỗi kinh hoàng lan dần trong tim, huyện thái dương hai bên nẩy liên hồi, miệng Mạc Như Khanh khô đắng nhưng vẫn cố nhoẻn cười, nửa đùa nửa thật: "Mẹ vẫn thắc mắc lý do con không chịu về nhà, thì ra là ở nơi này chơi trò Kim ốc tàng kiều. Thế nào, mẹ tới không đúng lúc à? Mục Nhiễm đâu rồi?"

Ánh mắt Mộ Yến Thần vẫn trầm tĩnh như nước, điềm nhiên đưa lưng về phía bà, nhấp một ngụm nước.

—— Thật sự rất kì quái. Mạc Như Khanh lần đầu tới nhà anh, lại cố tình chọn thời gian mà đáng nhẽ anh phải ở công ty, biết rõ là thế nhưng vẫn cố tình xuất hiện tại đây.

Mạc Như Khanh thấy anh không lên tiếng, sắc mặt tím tái tựa gan heo, cố gắng đè ép cơn nhợn nhạo trong lòng, chậm chạp đi đến, bình thản hỏi: "Mục Nhiễm đâu?"

"Cô ta không ở đây."

Hàng mi dày đậm rũ xuống, anh cúi người, lấy ly khác rót nước đưa cho bà.

Mạc Như Khanh sững sờ nhìn con trai, ngập ngừng nhận ly nước.

"Yến Thần, con còn chưa trả lời mẹ, vì sao hôm nay con không đi làm?" Bà nở nụ cười hiền từ, tựa người mẹ hiền lo lắng, quan tâm đến cuộc sống thường ngày của con trai.

Mộ Yến Thần ngồi xuống ghế, ngước mắt hỏi: "Mẹ thì sao?"

Mạc Như Khanh ngẩn ra.

"Vì sao lại đột nhiên tới nơi này?" Cả người anh tản ra luồng khí lạnh, ánh mắt chiếu thẳng vào bà, gằn giọng hỏi.

Mạc Như Khanh cứng người trong nửa giây, lát sau chậm rãi nói: "Cũng không có gì, mẹ vừa nhận được điện thoại của cô chủ nhiệm lớp Lan Khê, nói con bé ngã bệnh, mời phụ huynh đến trường xem xét, nên mẹ tiện đường ghé qua nhà con luôn. Con xem, nơi này bạn gái con đã ra vào mòn dép, chẳng lẽ mẹ không thể tới?"

Không đúng.

Mộ Yến Thần trầm mặc suy nghĩ, cô chủ nhiệm của Lan Khê không thể nói như vậy. Chắc chắn cô ta đã kể lại việc Lan Khê được anh trai đưa đi, nhưng không biết hai người đã đi đâu.

Vì thế, Mạc Như Khanh mới xuất hiện tại nơi này.

"Mẹ tìm Lan Khê?" Anh nhàn nhạt hỏi.

Mạc Như Khanh bình tĩnh nhìn sâu vào mắt anh, đáy mắt anh vô cùng trầm ổn. Dựa vào đấy, bà chỉ có thể suy ra hai khả năng. Khả năng đầu tiên là bà hoàn toàn hiểu lầm, Mộ Yến Thần cùng Lan Khê chả có điều gì mờ ám, cho nên con trai mới thẳng thắn hỏi ra câu đấy. Còn khả năng thứ hai... là con trai căn bản đã bất chấp mọi thứ, tính cùng bà "cá chết lưới rách".

Vừa nghĩ đến khả năng thứ hai, toàn thân Mạc Như Khanh liền xuất mồ hôi lạnh!

Bóp chặt ly nước, Mạc Như Khanh ngẩng đầu, cố duy trì nụ cười gượng gạo: "Mẹ ngồi một tí sẽ đến trường học tìm con bé sau."

Mộ Yến Thần khẽ vuốt cái ly, trầm giọng mở miệng: "Lan Khê đang...."

"Đủ rồi!" Mạc Như Khanh đột nhiên nổi đóa, đặt mạnh cái ly xuống mặt bàn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, khàn giọng hét: "Mẹ không tìm con bé ấy, tìm nó làm gì! Mẹ chỉ tới thăm con, con không cần nói thêm điều gì nữa, ngậm chặt miệng cho mẹ!"

Bà điên rồi.

Sắp bị tức điên rồi.

Mỗi lần con trai bà lộ ra biểu tình ấy, có nghĩa là đã đi đến quyết định cuối cùng. Dù bà có tốn bao nhiêu nước bọt, anh cũng không bao giờ lung lay. Bà là mẹ, nhưng vẫn chào thua trước sự cố chấp của con trai!

"Được rồi, mẹ ngồi đủ rồi!" Khuôn mặt Mạc Như Khanh trắng bệch, ánh mắt u tối, rung giọng nói: "Con không thích thì mẹ lập tức đi về. Nhưng hãy nhớ, con đã già đầu rồi, phải biết cư xử đúng chừng mực, đừng làm việc gì khiến ba mẹ lo lắng."

Dứt lời, bà đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Mẹ..." Mộ Yến Thần ngồi trên ghế, khẽ gọi một tiếng.

Hàng chân mày của Mạc Như Khanh chau chặt lại, bị tiếng kêu của anh ép đến khó thở. Vốn bà đã mang xong giày, nhưng vẫn bước ngược trở lại phòng, mặc kệ bản thân có làm dơ phòng hay không. Mạc Như Khanh gắt gao nhìn chằm chằm vào con trai, tơ máu giăng đầy trong đáy mắt.

"Có phải con từng hoài nghi bản thân không phải là con trai của Mộ Minh Thăng?"

Mộ Yến Thần nhíu chặt mi tâm.

"Yến Thần, mẹ cho con biết ——" Mạc Như Khanh lấy tay đè lại vai anh, ngăn cản anh đứng dậy, cố nén nỗi đau nhức, gằn lại những giọt nước mắt, mở miệng nói: "Con hoài nghi thì cứ đi xét nghiệm DNA, muốn đi xét nghiệm với mẹ cũng chẳng sao. Mẹ chỉ muốn nhắc lại một lần cuối, Mộ Minh Thăng là người đàn ông duy nhất mẹ yêu. Mẹ đã chờ ông ấy ròng rã suốt mấy thập niên, trong khoảng thời gian ấy, mẹ của con trong sạch từ thể xác lẫn tâm hồn!"

Bà gần như hét toáng lên, phá vỡ sự yên tĩnh của căn nhà.

Khép chặt hai mắt, Mộ Yến Thần cảm thấy bản thân đã gây ra tội ác. Trước đây, anh từng đi xét nghiệm DNA, dù với lí do gì, nhưng kết quả vẫn là gián tiếp xúc phạm đến nhân phẩm của mẹ mình.

Mộ Yến Thần thở dài một hơi, đứng dậy, kéo đầu bà tựa vào vai mình, tay vỗ nhẹ lưng bà: "Được rồi, con hiểu rồi...! Mẹ, cho con xin lỗi."

Mạc Như Khanh tựa vào vai con trai, lặng lẽ rơi lệ. Sau một lúc thì lấy lại tỉnh táo, thẳng người lau đi nước mắt, từ tốn nói: "Mẹ không yếu ớt như vậy đâu. Tính mẹ không muốn giải thích nhiều, nhưng con cứ hoài nghi nên mẹ phải nói thẳng, cũng là muốn nhắc nhở cho con, nên biết phân biệt đúng sai, chuyện gì nên làm và không nên làm."

Mạc Như Khanh vẫn không quên mục đích khi tới đây, câu nói cuối cùng hàm chứa ý gì? Hai mẹ con đều là những người thông minh, đương nhiên ai cũng hiểu.

Đôi mắt Mộ Yến Thần dần tối xuống, hiện lên vô số tia rét lạnh cùng khát máu.

Anh chợt hiểu mình vẫn chưa phải là đối thủ của Mạc Như Khanh. Không hổ danh gừng càng già càng cay.

Một người đàn bà vô cùng thông minh, từ khi vừa bắt đầu đã phát hiện ra ý tứ của anh, biết anh muốn thẳng thắng ngã bài liền tuôn ra một tràng lời nói, mục đích chính là muốn ra đòn phủ đầu.

Cái gì là máu mủ, cái gì là xét nghiệm DNA... tất cả đều là sự ngụy trang của bà. Trước tiên cứ khiến anh cảm thấy có lỗi, về sau bà có nói gì, yêu cầu điều gì, anh chỉ có thể thừa nhận, không thể phản bác.

Tựa như hiện tại.

Anh làm sao có thể mở miệng nói ra chuyện của Lan Khê?

Dù anh tình nguyện "cá chết lưới rách" nhưng Mạc Như Khanh lại không cho anh nửa phần cơ hội.

... Lòng dạ thật thâm sâu!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top