Part 273: Chờ anh trở lại!
Chương 273: Chờ anh trở lại!
Mới vừa bởi vì có dù lớn che, Giản Mạt cũng không nhìn thấy người dưới ô là ai...
Nhưng là, làm trầm thấp mà lộ ra thanh âm truyền tới nguy hiểm, cô đột nhiên ngước mắt nhìn lại... Vừa vặn đối mặt Cố Bắc Thần đôi mắt thâm thúy đã không nhìn thấy đáy.
"Không phải nói là Suzanne tới sao?" Trong ánh mắt Giản Mạt có vẻ ngạc nhiên mừng rỡ lướt qua.
Cố Bắc Thần môi mỏng nâng lên làm người trước mặt không hiểu, lại trong lòng ghen, "Anh không đến, làm sao có thể nhìn thấy..." Nói lấy tầm mắt anh hơi rũ, vừa vặn rơi vào chính lúc Andy dắt tay Giản Mạt, "... Em sau lưng anh có nam nhân khác... Ừ?"
Cố Bắc Thần cũng không có nói toàn bộ, chẳng qua là ờ khẽ âm thanh.
Nhất thời Giản Mạt trong lòng rất cảm thấy áp lực, theo bản năng liền giải thích, "Không thể trách em, em cũng là bị buộc..."
"Ồ?" Cố Bắc Thần lại khẽ âm thanh, âm thanh mị hoặc mà trầm thấp.
Vẻn vẹn một chữ, Giản Mạt cảm giác mình hô hấp đều khó khăn...
Andy tò mò muốn nhìn một chút người che dù là ai, nhưng là hắn lệch mấy lần tầm mắt, cũng không có cách nào nhìn thấy.
"Jane?" Andy khẽ di một tiếng, bởi vì nghe không hiểu tiếng Trung, hắn có chút nóng nảy.
Giản Mạt bị kêu đột nhiên tỉnh hồn, thấy Cố Bắc Thần lạnh lùng như tượng trên gương mặt phủ đầy khói mù, hơi hơi chọn cằm, "Em bây giờ là độc thân, được hưởng quyền lợi... Vượt quá giới hạn? Anh lời này chớ nghiêm trọng nha!"
Nhìn lấy Giản Mạt một mặt cười đùa, mặt của Cố Bắc Thần nhất thời rét lạnh, "Thích thêm mưa?" Anh khẽ nói một tiếng, tầm mắt đã nguy hiểm.
Giản Mạt trong lòng 'Lộp bộp', phòng bị nhìn Cố Bắc Thần.
"Nếu không..." Cố Bắc Thần hơi hơi cúi người, môi mỏng cố ý lướt qua gò má của Giản Mạt, cảm giác được cô sợ hãi, ở bên tai cô trầm thấp nói ra nửa câu sau, "... Anh cùng em?"
"..." Giản Mạt nhất thời trợn to hai mắt, vội vàng nói, "Không cần rồi, em lại không tự ngược."
Đùa gì thế, để cho Cố Bắc Thần theo cô thêm mưa, cô là muốn lên tiêu đề báo chí à?
Cố Bắc Thần môi mỏng bên mà câu lên nụ cười, cười như vậy, nguy hiểm mà tà mị... Nhưng là, Giản Mạt không nhìn thấy.
Giản Mạt vội vàng bỏ tay Andy, sau đó một mặt xin lỗi, "Tôi... Ừ, " cô suy nghĩ một chút, vẫn là nói, "Bạn trai tôi tới đón tôi, nhìn tới... Tôi không thể cùng cậu hưởng thụ thiên nhiên rồi."
Andy nhất thời một mặt bị thương, "Bạn trai?" Hắn ngạc nhiên âm thanh nghi ngờ, liền cúi đầu muốn đi do thám biết rốt cuộc là ai.
Đáng tiếc, Giản Mạt không có cho hắn cơ hội này, vội vàng nói: "Ngày mai gặp..." Cô dừng một chút, "Ồ, hoan nghênh cậu gia nhập Tường Vũ, bái bai!"
Dứt lời, Cố Bắc Thần đã lôi kéo Giản Mạt cùng nhau lên xe.
Trên xe, Tiêu Cảnh khóe miệng ôm cười, đầu tiên là nhìn một chút áp suất thấp Cố Bắc Thần, sau đó mới cùng Giản Mạt chào hỏi: "Giản tiểu thư."
"Ừ!" Giản Mạt đóng cửa xe lại, cô nhìn xuyên thấu qua kính xe về phía đứng ở trong mưa một mặt bị thương, bưng lấy vị trí trái tim Andy, không khỏi có chút áy náy.
Tiêu Cảnh lại liếc nhìn Cố Bắc Thần, trên mặt lạnh lùng đã khói mù một mảnh, so với khí trời bên ngoài đều muốn ám trầm, không khỏi vì Giản Mạt trong lòng cầu nguyện.
Xe khởi động, Tiêu Cảnh một đường hướng đến vườn Nhuận Trạch.
Giản Mạt thấy Cố Bắc Thần cũng không để ý cô, còn mặt lạnh lùng, không khỏi lấy lòng cười hỏi: "Anh không phải nói hôm nay sẽ rất bận rộn ? Em còn dự định về nhà nấu cơm rồi cùng Bao Sữa đi đưa cơm cho ngươi đây!"
Cố Bắc Thần không nói lời nào, thậm chí, không nhìn Giản Mạt.
Giản Mạt âm thầm toét miệng lại cũng không lo tóc mình trên có chút ướt, lấy lòng liền cọ đến Cố Bắc Thần trước mặt...
Cố Bắc Thần không nhúc nhích cả ánh mắt mà cũng không có nhìn Giản Mạt một cái.
Giản Mạt âm thầm phúc phỉ, sau đó mới cười hỏi: "Bao Sữa đâu? Suzanne đi đón sao?"
Cố Bắc Thần như cũ không để ý tới.
Âm thanh Giản Mạt ám thầm mắng, sau đó một cái buông anh ra, ngồi vào bên kia nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe... Tâm tình trong nháy mắt không tốt.
Tiêu Cảnh theo kính chiếu hậu liếc nhìn, khóe miệng phẩy nhẹ lại... Thần thiếu đây là lại muốn làm chết tiết tấu?
Đang suy nghĩ, Cố Bắc Thần chậm rãi mở miệng: "Hắn tại sao lại ở chỗ này?"
Giản Mạt khóe miệng hơi hơi câu dẫn ra vẻ đắc ý cười, bất quá, cô bởi vì nghiêng đầu trông xe bên ngoài, Cố Bắc Thần cũng không nhìn thấy.
Hừ, anh rốt cuộc không phải là lãnh khốc sao? Làm sao băng bó rồi hả?
Thấy Giản Mạt không trả lời, Cố Bắc Thần mi mắt khẽ nhúc nhích lại, rốt cuộc than nhẹ một tiếng, "Anh ngày mai muốn xuất ngoại, bên người mà để một nhóm sự tình không có làm... Mạt nhi, anh chỉ là muốn gặp em một chút."
Giản Mạt nhất thời mũi đau xót, khóe miệng cười đắc ý cũng trong nháy mắt biến mất... Cô xoay người nhìn về phía Cố Bắc Thần, có chút tự trách.
Thấy cô như vậy, Cố Bắc Thần môi mỏng bên mà nhàn nhạt cười, "Tự nhận rồi hả?"
Nghe anh nhẹ kêu âm thanh lộ ra nụ cười, Giản Mạt biết chính mình lại bị chơi xỏ...
"Cố Bắc Thần!" Giản Mạt cắn răng nghiến lợi, tức giận quăng qua cả mặt, không tính để ý cái này liền ngay cả "Cãi nhau" đều có thể đem mình đùa bỡn nam nhân.
Cố Bắc Thần cười khẽ ngoắc ngoắc khóe môi, cầm lấy tay của Giản Mạt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát...
Lòng bàn tay của anh hơi thô lệ lại lộ ra hơi nóng ấm áp, đem tay của Giản Mạt vừa vặn bao bọc bên trong,.
Đúng lúc quẹo vào bãi đậu xe vườn Nhuận Trạch.
"Anh là thực sự bề bộn nhiều việc..." Cố Bắc Thần mở miệng yếu ớt, "Chẳng qua là, muốn gặp em cho nên... Anh tới đón em."
Cô không biết lúc gọi điện thoại nghe được âm thanh của cô, anh nhớ cô bao nhiêu.
Giản Mạt xoay người nhìn về phía Cố Bắc Thần, tầm mắt của anh còn rơi vàotay cô trước khi bị Andy kéo...
"Em đẹp như vậy, sẽ khiến nhiều nam nhân gục ngã,nhiều người dòm ngó" Cố Bắc Thần ngước mắt nhìn Giản Mạt"Anh phải làm sao để có thể đem em trói ở bên người?"
Giản Mạt bị ánh mắt thâm thúy Cố Bắc Thần jieuer được suy nghĩ đột nhiên hơi chậm lại, anh hỏi như vậy, tim của nàng vô hình đập cuồng loạn lên.
Tại chỗ đậu xe thượng dừng xuống.
Tiêu Cảnh cảm giác mình vào lúc này xuống xe cũng không được, không xuống xe cũng không được...
Không xuống xe có chút lúng túng, nhưng...Xuống xe không nghe được bát quái nữa à?
Tiêu Cảnh rất muốn nghe, nhưng cuối cùng vẫn phải xuống xe... Cậu không dám hứa chắc không xuống xe, Thần thiếu sẽ trừng trị cậu.
Tiêu Cảnh theo kính chiếu hậu lại nhìn chỗ hai người ngồi phía sau, sau đó xuống xe.
"Mạt nhi..." Ngay tại lúc cửa xe đóng lại Cố Bắc Thần êm ái trầm thấp tiếng nói, thuần hậu âm thanh lộ ra ảm ách, "Anh có thể cần rất nhiều ngày mới có thể quay về."
"Ừm." Giản Mạt đáp một tiếng, bởi vì Cố Bắc Thần trong giọng nói buồn bã, trong lòng nhất thời vắng vẻ.
Cố Bắc Thần kéo tay của Giản Mạt, một tay đem cô kéo vào trong ngực, âm thanh bộc phát trầm thấp nói: "Sự việc có chút khó giải quyết, anh không biết cần xử lý bao lâu..." Dừng một chút, anhmới tiếp tục nói, "Em có thể đáp ứng anh một chuyện hay không?"
"Ừ?" âm thanh Giản Mạt khẽ, nghe Cố Bắc Thần thực lực nhịp tim mạnh mẽ, trong lòng có chút bất an.
Cố Bắc Thần cằm để tại đỉnh đầu Giản Mạt hơi ướt, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm cơ thể cô, chậm rãi mở miệng: "Bất kể xảy ra chuyện gì, đều chờ anh trở lại giải quyết..."
Giản Mạt nhíu mày lại, có chút không rõ lời Cố Bắc Thần nói.
Cảm giác... Thật giống như nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top