Part 265: Quyết định đêm không an thần
Chương 265: Quyết định đêm không an thần
Ánh mắt của Thẩm Sơ trong nháy mắt trợn to, vô thức hô: "Thiếu Sâm, cẩn thận!"
Mạc Thiếu Sâm ngay lúc Thẩm Sơ gọi ra, người đã nghiêng về phía sau, vừa vặn tránh thoát 1 quả đấm của tên xăm mình... Mà cái kia trên nắm tay quyền phong lại đấm vào gò má tạo một trận tê dại.
Thẩm Sơ vội vàng đỡ Mạc Thiếu Sâm, "Anh không thể đánh trả..." Cô vội vàng nói xong, sau đó định kéo anh đi ra ngoài.
Nhưng tên xăm người không có ý định bỏ qua, "Mới thế này đã muốn đi?" Hắn cười lạnh một tiếng, chỉ thấy ánh mắt hắn hơi nhíu lại, nhất thời, bốn phương tám hướng có mấy người đàn ông xúm lại.
Thẩm Sơ nhìn trái phải một cái, cuối cùng cắn cắn môi, sau đó nhìn Mạc Thiếu Sâm nói: "Anh buông tôi ra..."
"không có khả năng!" Mạc Thiếu Sâm lạnh lẽo mở miệng, đối với người xúm lại đều không có để ý .
"Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, có phải hay không là em vẫn là như vậy mạnh miệng!" Tên xăm mình cười lạnh một tiếng, ngay sau đó duổi những người xúm lại.
Người trong quán rượu đều đang xem náo nhiệt, trường hợp như vậy cũng không phải thấy lần đầu, ai cũng sẽ không ngu đi khuyên can cái gì...
Xảy ra chuyện, tự nhiên có cảnh sát.
Không có xảy ra việc gì... Mọi người tự xem như xem náo nhiệt.
Chỉ là tất cả mọi người đều không coi trọng Mạc Thiếu Sâm, dù sao... Coi như anh lợi hại, một người khó mà chống đỡ nhiều người như vậy.
Huống chi...Anh thoạt nhìn cũng không thật lợi hại.
"Mạc Thiếu Sâm, anh buông tay!" đáy mắt Thẩm Sơ ngưng kết lướt qua một cái lo âu, "Bất kể anh muốn làm gì tôi, chuyện của tôi ,anh không cần quản... Buông tay!"
Mạc Thiếu Sâm lạnh lẽo liếc cô một cái, lại không có buông tay...
Mấy người xúm lại đã trải qua lần lượt lên tư thế, tên xăm mình ra hiệu, có người đi đỡ Thẩm Sơ, có người vung quyền nhấc chân nổi lên bắt chuyện Mạc Thiếu Sâm...
Mạc Thiếu Sâm sắc mặt trầm lãnh, tránh một cái nhường một cái trong lúc đó, đã đem Thẩm Sơ kéo vào trong ngực...
Mọi người không nghĩ tới Mạc Thiếu Sâm có võ, từng người nhìn nhau một cái, ngay sau đó lạnh lẽo tăng nhanh tấn công.
Võ của Mạc Thiếu Sâm được vậy là do hồi nhỏ cùng Cố Bắc Thần đánh nhau... Nếu như vào lúc này không có Thẩm Sơ, mấy người này anh căn bản không coi vào đâu.
Nhưng là, anh không muốn Thẩm Sơ bị thương, tự nhiên cũng liền trói chân trói tay rồi.
Thẩm Sơ theo đánh nhau sắc mặt không khỏi nghiêm túc, cô muốn để cho Mạc Thiếu Sâm buông tay... Nhưng là, vừa sợ anh phân tâm.
Nhưng là, anh là một cái luật sư a... Làm sao có thể ở trường hợp như vậy mà đánh nhau?
Thẩm Sơ lo lắng mi tâm đều chặt nhíu lại, Mạc Thiếu Sâm tay chân đánh trả cùng với chống lại động tác không ngừng, hai sắc mặt một người khẩn trương, một người trầm lãnh, tạo thành mãnh liệt...
"Phanh —— "
"Cùm cụp..."
"A..."
Thanh âm đánh nhau đồng thời truyền tới, có bàn ghế bị đổ cùng mọi người thét chói tai truyền tới, nhưng mọi người đánh nhau say sưa, ai cũng không có tâm tư đi để ý tới.
Đột nhiên, ánh mắt tên xăm mình trầm xuống, liền mấy người cuốn lấy Mạc Thiếu Sâm hắn thuận thế định kéo Thẩm Sơ trong ngực Thiếu Sâm...
Mạc Thiếu Sâm nào có thể để cho tên xăm mình được như ý?
Chỉ thấy hắn một cái hơi hơi chuyển động, đã tránh được người đàn ông xăm tay... Chẳng qua là, lại không có cách nào tại tránh những người dưới tên xăm tay tập kích.
"Phanh" một tiếng truyền tới, Mạc Thiếu Sâm đau tạo âm thanh "A", anh chỉ cảm thấy đạp ở sau lưng anh cặp chân kia liền thật giống như đại chùy hung hăng đập vào lưng trên của anh.
"Thiếu Sâm..." Sắc mặt của Thẩm Sơ trong nháy mắt trắng bệch.
Ánh mắt của Mạc Thiếu Sâm cũng đã ám trầm thật là tốt tựa như trong Địa ngục phát ra ánh sáng lạnh lẻo, tùy thời muốn đem người cắn nuốt.
Chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt Mạc Thiếu Sâm âm lệ lướt qua tên xăm mình cùng mấy người kia, lạnh lùng trên mặt lộ ra sắc thái hoảng sợ.
"Mẹ ..." Trong đó một tên tiểu đệ thóa miệng, "Lão tử hôm nay để cho ngươi trừng..." Nói lấy, người hắn đã nắm quyền định lên mặt của Mạc Thiếu Sâm...
Tay của tiểu đệ ngay tại chặn đánh trên mặt của Mạc Thiếu Sâm, anh đã giơ tay lên, đưa tay tới nắm tay chắt chẽ bao bọc tại lòng bàn tay của hắn...
Tiểu đệ trợn mắt, muốn tránh thoát, lại phát hiện căn bản tránh thoát không được.
Trên mặt của Mạc Thiếu Sâm đã hoàn toàn là nguy hiểm khát máu, một khắc kia, rơi vào trong ánh mắt của Thẩm Sơ, tràn đầy hoảng sợ... Anh như vậy, cô từ trước tới nay chưa từng gặp qua .
"Đều lên cho ta..." Tên xăm mình đột nhiên mở miệng, "Hôm nay không mang nữ nhân này đi, ta con mẹ nó còn liền theo họ ngươi rồi!"
Hắn dứt lời, còn thừa lại mấy cái tiểu đệ lập tức liền muốn tiến lên...
"Làm cái gì chứ? Làm cái gì chứ?"
Đột nhiên, có tiếng rống to lên tiếng...
"Tất cả dừng tay cho tôi!"
"Cảnh sát tới rồi..."
Không biết là ai hô, tên xăm mình trong lòng rét rối rít nhìn lại...
Sắc mặt của Thẩm Sơ cũng trong nháy mắt trắng bệch, cô hạ thấp giọng cắn răng nói: "Mạc Thiếu Sâm, anh mau buông tay! Anh có phải điên rồi hay không... Buông tay a!" Cô vừa nói chuyện, sắc mặt cũng biến thành càng ngày càng vội vàng lên, thỉnh thoảng nhìn cảnh sát đi tới, lại nhìn một chút Mạc Thiếu Sâm.
Một luật sư tại hộp đêm đánh nhau bị mang tới cục cảnh sát... Thẩm Sơ quả thật là không dám tưởng tượng hậu quả như vậy.
Nhưng là, hiển nhiên... Cô lo lắng cũng vô dụng.
Bao gồm cô ở bên trong... Tất cả mọi người đều bị mang đi.
'Lại một hồi' chuyện nhà quán ăn.
Phương Hi Lam bưng cùng một chén cuối canh tiến vào phòng, "Thần thiếu, Giản tiểu thư, các vị chậm rãi ăn..." Nói cô nhìn về phía Giản Kiệt, "Có gì không hợp khẩu vị , nói cho a di biết nha!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn Giản Kiệt tách ra nụ cười nói: "Rất đẹp đây... So với Mommy làm đều ngon!"
"..." Giản Mạt nghe một chút, nhất thời bất mãn nhìn về phía Giản Kiệt!
Cậu muốn làm cậu vui lòng , làm gì phải kéo cô chịu tội thay?
Mỗi lần ở trước mặt người khác mê hoặc, đứa con trai này của cô da mặt quá dày rồi...
Phương Hi Lam nhất thời nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Giản Mạt, "Thân thiết con trai thật được!" cô cười nói xong, lại chào hỏi đôi câu sau rời đi rồi...
Lần trước Thần thiếu mang nữ nhân này tới, cô liền biết quan hệ không đơn thuần rồi, lại là mẹ của cậu bé đây!
Sau Phương Hi Lam rời đi, Giản Kiệt mới bất mãn nhìn Giản Mạt nói: "Mommy, mẹ mới vừa như vậy trợn mắt nhìn con thật không lễ phép... Sẽ cho người ta cảm thấy mẹ rất hẹp hòi không?"
"..." Giản Mạt mắng nhiếc lại, "Mẹ làm không thể ăn, con có bản lãnh chính mình đi làm... Sau này bếp giao cho con."
Giản Kiệt nhún nhún vai, "Nếu như con cái gì đều chính mình giải quyết, mẹ cái này Mommy muốn tới làm gì?"
"..." Giản Mạt lần nữa hết ý kiến, cô thực sự hận không thể cầm lên đôi đũa trong tay liền cạy đầu bao sữa ra, nhìn một chút bên trong rốt cuộc là cái gì tạo thành?
Cô là đời trước thiếu nợ cậu ư?
Đời này mới có đứa con trai này tới hành hạ cô!
Cố Bắc Thần môi mỏng nhẹ đóng, khóe miệng khẽ nhếch cười ... Anh liền như vậy nhìn Giản Mạt cùng Giản Kiệt cãi vả, nhất thời cảm thấy, cuộc sống như thế mới là mở đầu.
"Không biết Daddy, " Giản Kiệt đột nhiên nhìn về phía Cố Bắc Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là chăm chú hỏi, "Người biết nấu cơm sao?"
"..." Lần này, đổi Cố Bắc Thần không lời chống đỡ.
Giản Mạt nở nụ cười, sau đó hé miệng nói: "Biết, đặc biệt sẽ! Cuối tuần để cho bố làm cho ngươi ăn..."
"Thực sự?" Giản Kiệt có chút hoài nghi nhìn về phía Giản Mạt, nhưng là, bởi vì rất khẩn cấp muốn cảm thụ cơm ba ba làm, cậu theo bản năng liền muốn đi tin tưởng, không nhìn thấy đáy mắt Giản Mạt giảo hoạt.
Giản Mạt âm thầm cho chính mình đánh một cái nhắc nhở, sau đó nghiêm túc gật đầu, "Thực sự... Mẹ đều ăn qua, mùi vị đó mẹ đến bây giờ cũng rất khó quên!"
Nhìn Giản Kiệt đáy mắt tràn ra ánh sáng, Giản Mạt đáy lòng đã cười nghiêng ngửa.
Cố Bắc Thần là có chút dở khóc dở cười... Con trai như vậy bẫy cha dính hố mẹ, hoàn toàn là bởi vì có một cái con trai di truyền của mẹ!
Đang suy nghĩ, điện thoại di động của Cố Bắc Thần đúng lúc vang lên.
Hắn cầm lên, thấy là số xa lạ, không khỏi hơi hơi cau mày nghe, "Là ai ?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top