Part 257:Khuôn mẫu lăng cái nào cũng được câu trả lời


Chương 257: Khuôn mẫu lăng cái nào cũng được câu trả lời

Cố Bắc Thần không trả lời, chẳng qua là nhìn Sở Tử Tiêu điều tra tài liệu từng trang từng trang bay qua...

Mặc dù tài liệu cũng không tường tận, nhưng là, không khó nhìn ra, tất cả mũi dùi đều nhắm thẳng vào tập đoàn Đế Hoàng... Mà trên thời gian, anh coi như ban đầu cùng Nhị thúc một trận tỷ đấu cuối cùng, Ngự cảnh bờ hồ đúng là đứng mũi chịu sào.(chịu tất cả thiệt hại,bất lợi)

*Đứng mũi chịu sào: người chịu hết cực khổ,người đứng đầu.

Ngón tay thon dài lạnh nhạt lật tờ giấy, lạnh lùng như điêu trên gương mặt không có chút biểu cảm nào, đôi mắt hơi rũ dưới tầm mắt sâu xa như biển, mặt ngoài bình tĩnh không lay động, kì thực đã tạo thành dòng nước ngầm mãnh liệt.

Sở Tử Tiêu ẩn nhẫn nhìn Cố Bắc Thần, như đang chờ anh nhìn xong tài liệu, lại thích tựa như chờ đợi anh trả lời vấn đề của mình.

Cố Bắc Thần nhìn từ đầu tới cuối, cuối cùng đem tài liệu đóng lại tùy ý ném tới trên bàn trà...

Hai chân thon dài lạnh nhạt vắt chéo lên nhau, thân thể chậm rãi dựa trên ghế sa lon, cả người lộ ra lạnh lùng cùng bình tĩnh.

Móc ra gói thuốc, cái nắp của bật lửa 'Keng' một tiếng lướt qua, liền thật giống như muốn ai kéo căng đứt đoạn dây...

Cố Bắc Thần lạnh nhạt hít một hơi thuốc, phun ra khói mù... Lượn lờ khói trắng liền như vậy cản trở tầm mắt của Sở Tử Tiêu, mơ hồ để cho cậu xem không hiểu.

"Vâng, phải hay không phải?" Sở Tử Tiêu hỏi lần nữa, dần dần, đã mất kiên trì.

Cố Bắc Thần không trả lời, chẳng qua là cúi người nhẹ nhàng búng một cái tro thuốc lá, ngay sau đó ánh mắt sâu am nhìn Sở Tử Tiêu, "Ngươi là một luật sư, vẫn là một luật sư hùng biện... Tử Tiêu, ngươi có nên tỉnh táo đây?"

"Vào lúc này đừng tìm ta nói tỉnh táo!" Sở Tử Tiêu cắn răng, "Nếu như không phải là tỉnh táo, cái này đã không phải là xuất hiện ở nơi này."

Cố Bắc Thần cười khẽ, chẳng qua là, cười như vậy quá nhạt, từ đầu đến cuối đình trệ tại khóe miệng, chưa từng lan tràn ra một phần.

"Vậy phải xuất hiện tại nơi nào?" Cố Bắc Thần khẽ di một tiếng, "Cục cảnh sát? Tòa án? Hay là... Truyền thông?"

Sở Tử Tiêu trong nháy mắt lông mày cau lại, "Mợ !"

Cố Bắc Thần nụ cười có chút càng sâu, nhưng như cũ không có quá nhiều nhiệt độ.

Thời điểm Sở Tử Tiêu kêu anh"Mợ", hoặc là bất đắc dĩ, hoặc là ẩn nhẫn... Hiện tại, hiển nhiên là người sau.

"Rất nhiều chuyện, không nói, không giải thích... Có thể là che giấu, cũng có thể là có ẩn tình khác." Cố Bắc Thần như cũ âm thanh bình thản mở miệng, anh không nói cũng không trả lời, "Nếu như con có chứng cớ trực tiếp, rồi hãy tới tìm ta!"

Cố Bắc Thần lạnh nhạt rơi xuống, sau đó cả người lộ ra lạnh nhạt đem thuốc dụi bỏ ở trong cái gạt tàn thuốc...

Động tác của anh từ đầu tới cuối đều là tùy ý mà lãnh đạm, trừ đối mặt Giản Mạt, anh hôm nay chỉ có lạnh lùng!

Buông xuống hai chân, Cố Bắc Thần đứng dậy, một tay đút túi định xoay người...

Chẳng qua là, vừa mới xoay người liền dừng động tác lại, tầm mắt hơi nhìn về Sở Tử Tiêu nói: "Ta rất hiếu kỳ... Ngươi đang bận cùng Thiếu Sâm đối đầu, làm sao còn có thời gian tới bận tâm chuyện này!"

]



Cố Bắc Thần thu liễm ánh mắt nhìn về phía phía trước, "Tử Tiêu, ta bốn năm trước cũng đã nói, cố chấp không được! Càng là, đối với một số chuyện,với một ít người!"

'Đằng' một cái, Sở Tử Tiêu đứng lên, "Cậu chẳng lẽ không phải là đối với một số người cố chấp?"

"Không, ta muốn để cho cô ấy hạnh phúc... Bởi vì, ta cho là đó là cô ấy mong muốn hạnh phúc!" Cố Bắc Thần lần nữa nghiêng đầu nhìn về phía Sở Tử Tiêu, "Ta chẳng qua là khi nhìn cô ấy không phải là hạnh phúc như vậy, không phá hỏng điều kiện của cô ấy, muốn cho cô hạnh phúc!"

Cố Bắc Thần ánh mắt hơi trầm xuống, "Nhưng ngươi bây giờ là đang làm gì? Ngươi vắt óc tìm mưu kế ... Muốn để cho cô ấy đau khổ một lần nữa!"

Dứt lời, Cố Bắc Thần tầm mắt đã sâu nhìn không thấy đáy, liền thật giống như một vũng đầm chết... Sâu am liếc nhìn Sở Tử Tiêu , đồng thời thu tầm mắt lại,bước chân rời đi.

Sở Tử Tiêu nhìn Cố Bắc Thần bóng lưng cao ngạo, tay không khỏi bắt đầu mà nắm chặt...

'Cạc cạc' âm thanh khớp xương sai vị vang vọng trong không gian tĩnh lặng, kèm theo càng lúc bước chân càng xa... Tạo thành một vết rách dần dần không cách nào khâu lại!

Cố Bắc Thần lái xe hướng đến Nhuận Trạch viên, một tay điều khiển tay lái... Cánh tay kia khoác lên cửa sổ xe, tay tùy ý động.

Đôi mắt thâm thuý nguy hiểm, trầm lệ mà mênh mông... Lại lộ ra hoang vu.

Sự tình đã bắt đầu xa vào vết xe đổ rồi, rốt cuộc chuyện lo lắng cũng từng bước bắt đầu đưa ra trước mắt...

Nghĩ ngợi âm hiểm, tầm mắt của Cố Bắc Thần càng ngày càng thâm trầm.

Dừng xe ở hầm đậu xe của Nhuận Trạch viên, Cố Bắc Thần tháo đai an toàn sau đó xuống xe, tiến vào thang máy, trực tiếp ấn con số cao nhất.

Không gian thu hẹp, không khí an tĩnh, mỗi một dạng đều lộ ra không khí lạnh lẽo.

'Keng' một tiếng, thang máy đã lên đến nơi.

Cửa thang máy mở ra Cố Bắc Thần trong nháy mắt nhấc bước chân, ngay sau đó đi ra ngoài.

Nhấn mật mã, nhìn chằm chằm khóa cửa 'Thử thử' động tĩnh, trong chốc lát... Mọi trầm lãnh từ lúc ở Lam Điều đến giờ dần dần tản đi.

Cố Bắc Thần trong nháy mắt đẩy cửa ra, môi mỏng bất giác nâng lên.

Đèn bên trong nhà không phải là cảm ứng mới sáng, mà là vốn sáng sẵn.

Cố Bắc Thần không khỏi hơi cau mày, con ngươi thâm thúy nhìn vào bên trong...

Giản Mạt bưng một chén canh từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Cố Bắc Thần thời khắc đó hơi sững sờ.

"Không phải là bảo em nghỉ ngơi sớm một chút hay sao?" Cố Bắc Thần ánh mắt thâm thúy hỏi.

"Cái đó..." Giản Mạt đáy mắt nhanh chóng lướt qua một vệt thống khổ, như làm chuyện xấu bị bắt tại chỗ, "Tôi đói rồi, cho nên..."

Cố Bắc Thần môi mỏng bên mà nâng lên nụ cười lạnh nhạt, cũng không ngừng phá vỡ tâm tư Giản Mạt tiểu, "Anh cũng đói, còn nữa không?"

"Ồ... Có!" Giản Mạt bởi vì có chút "Có tật giật mình", vội vàng thả xuống tô mì nước trong tay, xoay người liền đi vào phòng bếp.

Nhìn Giản Mạt "Chạy hết sức", đáy mắt Cố Bắc Thần không khỏi đều lan tràn nụ cười...

Chờ anh,liền như vậy không thể nói biểu hiện ?

Cố Bắc Thần cởi âu phục ra, sau đó cởi ra nút cài tay áo sơ mi tùy ý vén lên, ngồi ở trên ghế sa lon liền lấy đũa cùng chén của Giản Mạt bắt đầu ăn...

Lúc Giản Mạt bưng ra nhìn thấy, bất mãn bĩu môi, "Đó là của tôi!"

"Không có việc gì, anh không ngại..." Cố Bắc Thần cố ăn.

"..." Giản Mạt khóe miệng co giật, cô không phải nói cái ý này?

Nửa phút bị bẻ cong ý của cô, thật sự muốn cầm bát trong tay trực tiếp chụp vào gương mặt Cố Bắc Thần đó.

Giản Mạt bĩu môi, cũng bưng bát đi qua, ngồi xuống một bên liền bắt đầu ăn.

Bầu không khí an tĩnh có chút mập mờ quỷ quyệt, tiếng hút mì 'Xích lưu' âm thanh đặc biệt thay đổi lớn.

"A... Khục... khục... Ho khan..."

Một tiếng gắng nhịn đi qua, đột nhiên, truyền tới buồn ho khan, Giản Mạt vội vàng đem bát buông xuống, rút khăn giấy che miệng liền bắt đầu ho lên kịch liệt.

Bởi vì sặc, toàn bộ mặt đều bị đỏ lên.

Cố Bắc Thần hơi hơi cau mày, buông bát xuống bắt đầu cho Giản Mạt thuận lợi ho ra, "Vẫn là trẻ con sao? Ăn một bữa cơm đều có thể bị sặc."

Giản Mạt bị sặc khó chịu, nước mắt cũng sắp muốn tuôn ra rồi... Nhất thời, thất thường tính khí cũng đã lên tới.

"Ai cho anh ngồi ăn trước mặt tôi?" Giản Mạt tức giận vừa ho vừ tố cáo, "Anh không biết sẽ làm tôi hít thở không thông a ?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top