Chương 37: Nguy hiểm

Chap sau bắt đầu hành trình bán liêm sỉ của Phong đại ca :">

____________

Tô Đàn ám đạo không tốt, Phong Kinh Mặc làm sao hết lần này tới lần khác trở về thật đúng lúc?

Cô bưng chén trà, chân mày buông xuống, đầu óc nhanh chóng chuyển, nghĩ đối sách.

Phong Kinh Mặc mang trung ương điều hoà không khí, làm trong phòng hơi lạnh xuống, một nhà Phong Lăng Du liếc nhau, không dám lên tiếng, ngược lại Bạch Vi, gặp Tô Đàn nãy giờ không nói gì, cười lạnh nói:

"Tô Đàn, đừng trách tôi lòng dạ ác độc, chị một nữ nhân có nhà không về, chạy đến khách sạn thuê phòng, cũng không thể là đi xem mặt trời mọc a?"

Thấy Tô Đàn nói không ra lời, Bạch Vi cười càng thêm đắc ý: "Mặc dù lần kia tôi cùng Lăng Du chưa bắt được chứng cứ chị vượt quá giới hạn, hành lang camera cũng hỏng, nhưng camera ngoài cửa khách sạn rõ ràng là thân ảnh của chị, chị đúng là vui vẻ một đêm."

Tô Đàn không lên tiếng, chỉ coi cô ta đang đánh rắm.

Ánh mắt liếc về phía Phong Kinh Mặc, vào cửa Phong Kinh Mặc mang theo cặp công văn màu đen, im lặng không lên tiếng đứng ở trước cửa đổi giày, hắn phảng phất không nghe thấy bọn họ nói chuyện, sắc mặt không gợn sóng, việc không liên quan đến mình giống như hắn không họ Phong.

Bạch Vi thấy Tô Đàn không nói lời nào, tự quyết định:

"Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, chị đã xuất quỹ, cũng đừng giả vờ làm cái gì Bạch Liên Hoa, tranh thủ thời gian trì hoãn tịnh thân ra hộ."

Tô Đàn thu tầm mắt lại, đem trái tim bắt đầu chiến đấu.

Cô tựa ở một đời, cười rất nhạt:

"Bạch Vi, chính thất nói chuyện, cái nào đến phiên tiểu tam như cô xen vào?"

"Chị. . ."

"Tôi cảnh cáo cô bớt tranh cãi, nếu không chọc tôi không vui, chiếm vị trí này cả một đời, để cô đến chết cũng chỉ làm tiểu tam!"

Bạch Vi tức giận đến mặt trắng bệch, Tô Đàn này không biết làm sao, bỗng nhiên giống như biến thành người khác, lúc trước mặc người khác nhào nặn, không biết thay đổi từ khi nào, thế nhưng biết ăn nói, hết lần này tới lần khác chính mình không nói lại Tô Đàn.

Phong Lăng Du đem cô ta cản lại, lại nói với Tô Đàn: "Tô Đàn, chúng ta không có hài tử, cũng không có tài sản chung, bây giờ cách này đối với cô và tôi đều là tốt nhất, nếu là đi ra toà án, đối với cô không có chỗ tốt."

Tưởng Dung Phương cười lạnh một tiếng, tựa hồ rất hài lòng với lời nhi tử nói.

Tô Đàn cũng cười theo, cô cười khiến Tưởng Dung Phương sững sờ trong chốc lát.

Tô Đàn nhấp một ngụm trà, mới chằm chằm nhìn trong tay, có chút ít thương cảm nói: "Thật sự đáng tiếc! Trà tốt như vậy, về sau sợ không thể uống." Nói xong, nhìn về phía Phong Lăng Du, một mực lắc đầu: "Anh xác định với trí thông minh này có thể học đại học?"

"Cô. . ." Phong Lăng Du bị tức đến đỏ mặt.

Tô Đàn cười nhạo: "Năng lực phân tích thật kém, thí sinh như vậy nếu đều có thể thi lên đại học, đây không phải đối với những thí sinh khác xích lõa vũ nhục?! Đừng không phục, tôi liền hỏi anh, anh từ cái lỗ tai nào nghe được tôi nói không muốn ly hôn rồi? Tôi nói rõ một chút, tỉnh người nghe không hiểu, ly hôn có thể! Tôi lập tức thu dọn hành lý chuyển đi! Nhưng là, với điều kiện tốt, tôi đã nói sớm, ly hôn không phải đàm phán như vậy."

Nói xong, đem một phần tư liệu đẩy cho bọn họ.

"Lúc trước, các người bắt nhà tôi khai phát phương thuốc Đông y kem đánh răng, đưa ra thị trường sau nghe nói doanh thu hàng năm mấy trăm triệu? Đây là tôi thu thập doanh thu liên quan tới kem đánh răng, dựa theo bảng báo cáo trên, các người dựa vào phương thuốc nhà tôi, kiếm ít nhất sáu trăm triệu a? Khấu trừ tiền quảng cáo, dựa theo tư liệu tra được mà nói, tiền quảng cáo kem đánh răng ước chừng 1.5 trăm triệu, hai năm liền theo 3 ức để tính, bảy tám phần chí ít còn tận ba trăm triệu lợi nhuận a? Cha cha, mẹ mẹ!" Tô Đàn kêu mười phần thân thiết, "Con nghĩ rằng hai người tuổi tác cao, đầu não không tốt, chuyện gì cũng có thể không quên, chỉ riêng chuyện này quên."

Phong Khải Minh xem bản báo cáo, mày nhíu lại đến càng thêm bối rối.

Ông ta nhìn chằm chằm Tô Đàn, sắc mặt lạnh dần, bản báo cáo này làm rất kỹ càng, không riêng gì trên mạng tra ra, còn có một số phân tích rất chuyên nghiệp, cuối cùng đạt được kết luận ngược lại cùng tình huống thực tế không sai biệt lắm, ông ta thật sự đã coi thường nữ nhân này, không nghĩ tới cô con dâu này có thể có đầu não như vậy!

Chỉ là. . .

Phong Khải Minh thanh âm lạnh lẽo: "Tô Đàn, cha mẹ cô cũng không giống như cô, làm người không biết tốt xấu."

"Thật sao?" Tô Đàn xoa xoa linh bài trên bàn, thở dài một tiếng: "Cha mẹ tôi làm người đúng là không tệ, chỉ là người tốt chết sớm, ngược lại một ít không muốn mặt người, sống được so với ai khác đều dài mệnh."

Phong Khải Minh cùng Tưởng Dung Phương đều đổi sắc mặt, hai người liếc nhau, Tưởng Dung Phương cả giận nói:

"Tô Đàn, ta có phương pháp để cô sống không nổi! Cô tốt nhất thấy tốt thì lấy, nếu không. . ."

Tô Đàn xùy cười một tiếng, trào phúng nhìn Tưởng Dung Phương một chút, cô lắc đầu bật cười:

"Đến bây giờ còn không nhận thức rõ tình thế, tôi liền hỏi các người, lúc trước cầm phương thuốc này, có ký qua hợp đồng, viết qua hiệp nghị sao?"

Lời nói này khiến hai người đều sững sờ.

Phương thuốc này là sau khi cha mẹ Tô Đàn xảy ra tai nạn xe cộ, bọn họ từ hai lão thân bên trên tìm ra, bởi vì là làm đồ cưới cho Tô Đàn, bọn họ đương nhiên cho rằng phương thuốc này chính là của Phong gia, lại thêm chủ nhân phương thuốc đều chết hết, bọn họ cũng chỉ trực tiếp đem phương thuốc đi thí nghiệm, lặp đi lặp lại khảo sát lâm sàng, thẳng thắn giảng, nghiên cứu phát minh ra kem đánh răng, bọn họ cũng đầu tư mấy ngàn vạn đi vào, cuối cùng mới đem kem đánh răng đưa ra thị trường.

Bọn họ cái gì cũng đều đã làm chu toàn, nhưng lại quên đem hợp đồng phương thuốc lấy tới.

Chỉ là. . .

Phong Khải Minh dù sao cũng là lão hồ ly, ông ta cười lạnh một tiếng: "Tô Đàn, cô đến cùng vẫn là hài tử, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, ta sẽ không cùng cô so đo, cô luôn mồm nói phương thuốc này là của cô, có chứng cớ gì?" Hai tay của ông ta một đám, cầm điếu thuốc, mặt mũi tràn đầy đều là tướng vô lại: "Ai có thể chứng minh phương thuốc này là của cô?"

Tô Đàn nụ cười phai nhạt, khóe môi lại tiếp tục câu lên, cô tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, sắc mặt không gợn sóng " a" âm thanh, còn nói:

"Đúng vậy a! Ai có thể chứng minh phương thuốc là của tôi sao? Nhưng không quan hệ, nếu là phương thuốc nhà tôi, tôi tự nhiên nhớ kỹ toàn bộ phương thuốc này."

Phong Khải Minh sắc mặt đột nhiên lạnh: "Cô đang uy hiếp ta?"

"Không dám." Tô Đàn cười đến vui vẻ: "Uy hiếp ông có ý gì? Đã không có người chứng minh phương thuốc là của tôi, cũng không thể chứng minh phương thuốc là ông, không bằng, tôi cùng công ty đối thủ Phong thị nói chuyện, bọn họ hẳn là rất có hứng thú biết, nhất là những cái xưởng chế thuốc cỡ lớn, tôi dám cam đoan, cải tiến hạ dược cao phối phương, nhất định có thể để bọn họ kiếm càng nhiều!"

"Cô. . ." Tưởng Dung Phương tức giận đứng lên: "Cô thật sự không muốn mặt, ra ngoài trộm nam nhân thì thôi, còn dám áp chế ta!"

"Sách! Mẹ, ngài cũng đừng nói loại lời này, trộm nam nhân cái gì, cũng không phải lời người muốn nói liền nói, người có chứng cớ gì nói con xuất quỹ? Bắt gian tại giường rồi? Nếu như không có liền ngậm miệng, tránh luật sư của con cho người văn kiện pháp luật, đúng, con cái này không gọi là áp chế! Gọi là dạy hai người làm người! Tóm lại, hiệp nghị này khẳng định không thích hợp, các người lấy về sửa chữa! Hiện tại chưa có ly hôn, con liền ở tại Phong gia, hưởng thụ bữa tối cuối cùng!"

Nói xong, ngáp một cái, dự định lên lầu đi ngủ.

Tưởng Dung Phương tức giận đến mặt đều tử, nhìn Phong Kinh Mặc một bên, bà ta bỗng nhiên nói:

"Tứ đệ, cậu là tổng giám đốc công ty, xem việc này một chút nên làm cái gì! Giống như dạng này ở bên ngoài tìm Dã nam nhân, nên đuổi ra khỏi cửa! Cũng không thể làm cho cô ta tiết lộ phương thuốc, không phải, liền tổn hại đến lợi ích công ty!"

Phong Kinh Mặc sâu mắt hơi liễm, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua đám người, nhạt tiếng nói:

"Chuyện nhà của các người ta không tiện nhúng tay, nhưng nếu đàm phán ly hôn, có thể tổn hại đến công ty, chỉ có thể nói, chút bản lĩnh đều không có, không bằng dứt khoát rời khỏi công ty, để người có năng lực hơn ngồi vào!"

Lời nói này cực kỳ không nể mặt mũi.

Tưởng Dung Phương cùng Phong Khải Minh mặt đều đen.

Phong Kinh Mặc giống như hoàn toàn không biết gì cả, giật cà vạt, quay người lên lầu.

Tô Đàn đứng ở thang lầu đối mặt, hai người liếc nhìn nhau.

Rất nhanh, Phong Kinh Mặc rời đi.

Trên lầu truyền tới phanh tiếng đóng cửa.

-

Tô Đàn nằm ở trên giường, vẫn nhìn gian phòng, căn phòng này rất lớn, trang trí cũng rất xa hoa, giường màu đen, kiểu dáng Châu Âu cung đình gió, nhìn rất có cảm nhận, chỉ là trên tường trụi lủi, cái ảnh cưới đều không có, tăng thêm nam chủ nhân lâu dài không trở về, khó tránh sự vắng vẻ.

Nguyên thân thật sự rất ngốc, kết hôn không có hôn lễ thì thôi, ngay cả ảnh cưới đều không có, lấy địa vị Phong gia, hậu bối ảnh cưới đều không có, thật không thể nào nói nổi, chỉ sợ ngay từ lúc bắt đầu, trận hôn nhân này chính là tính toán kỹ.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, đàm phán ly hôn cuối cùng cũng đã bắt đầu, hiện tại liền nhìn phương thuốc này đối với Phong gia trọng yếu bao nhiêu, nhìn Phong gia có thể vì phương thuốc này nỗ lực tới trình độ nào, nếu bồi thường làm cho cô hài lòng còn đỡ, lúc ly hôn, hoan hoan hỉ hỉ đốt pháo chúc mừng, hẹn nhau dắt tay đi vào cuộc sống mới, nhưng nếu là không hài lòng. . .

Cô không ngại công bố phối phương!

Không cho Tô Đàn tốt hơn, Tô Đàn cô cũng sẽ không để người khác hài lòng.

Điện thoại di động vang lên.

Tô Phỉ gửi nhắn tin tới hỏi tình huống, Tô Đàn thành thật trả lời.

Tô Phỉ: "Phong gia có tiền, Phong Khải Minh mặc dù không bằng Phong Kinh Mặc, nhưng lão Ma tước còn có thể không có chút tiền riêng? Cô muốn học chính thất phú hào Hồng Kông, ly hôn cầm một nửa gia tài, hơn một trăm triệu đi."

Tô Đàn cười cười, hơn một trăm triệu? Nghĩ hay lắm, lại nói Phong Lăng Du không kiếm ra tiền, chẳng qua là ăn cơm tổ tông, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chia hắn?

"Hăn danh nghĩa không có tài sản."

"Cái gì? Như thế gian trá? Đây không phải rõ ràng đề phòng cô? Nói không chừng đã sớm đem tài sản dời đi."

Cô ấy nói không sai, Tô Đàn không biết hai năm trước, nguyên thân có chú ý đến hay không chuyện di chuyển tài sản, nhưng bây giờ nhìn, hết thảy đều trễ, chỉ có thể trông cậy vào lá vương bài cuối cùng trong tay -- phương thuốc.

-

Tô Đàn một mực tra tư liệu vì chuẩn bị ly hôn, cũng muốn cân nhắc về sau dọn ra ngoài muốn nào.

Cô không chỗ để đi, chỉ có thể về y quán, chỉ là bên kia không có người nào, cô một người ở rất không an toàn.

Hết thảy cần kế hoạch chậm rãi.

Tô Đàn bận đến nửa đêm, cô xuống lầu rót cho mình chén nước, đi ngang qua thư phòng Phong Kinh Mặc, Tô Đàn nhìn chằm chằm cánh cửa, một lát sau phi tốc thu tầm mắt lại.

Chuyện ngày hôm nay, Phong Kinh Mặc cũng đã nghe được, không biết hắn sẽ nghĩ tới cái gì, thôi, chuyện cho tới bây giờ, hết thảy thuận theo tự nhiên, tóm lại cô không phải cố ý muốn ngủ cùng hắn, mọi người đều bị hạ dược, thân bất do kỷ.

Bỗng nhiên, cửa một tiếng mở ra.

Mặc một bộ áo ngủ màu đen Phong Kinh Mặc đứng ở đó.

Đèn hành lang lờ mờ chiếu xạ trên mặt hắn, gương mặt hắn vốn đã hoàn mỹ lại càng thêm lập thể.

Tô Đàn có chút thấy không rõ nét mặt của hắn, chỉ cảm thấy người trước mắt tản ra khí tức lạnh lẽo trước nay chưa từng có, còn có loại nguy hiểm khó nói lên lời, như một loại mãnh thú ẩn núp, dù chưa cần đụng tới, đã hiển lộ khí thế rõ ràng.

Phong Kinh Mặc tựa ở cạnh cửa bên trên, thanh âm trầm thấp: "Là ta kéo cô vào, hay tự cô đi tới?"

Tô Đàn nhíu mày: "Không có lựa chọn khác?"

"Cô cho rằng?"

Tô Đàn thở dài một tiếng, một bộ dáng lợn chết không sợ bỏng nước sôi, tiến vào thư phòng Phong Kinh Mặc.

Cô không phải lần đầu tiên tiến đến, lần trước Phong Kinh Mặc phát đau thần kinh, cô tiến đến chuẩn trị, lần này lần thứ nhất nghiêm túc dò xét thư phòng của hắn, mới phát giác nơi này trang trí kiểu dáng Châu Âu cung đình gió, nhất là có nguyên một mặt tường giá sách, cho đến mái nhà, nhìn rất có cảm giác.

Cô vừa đứng vững, bỗng nhiên thủ đoạn tê rần, cường đại lực đạo đánh tới, Tô Đàn lảo đảo một lát, rất nhanh ý thức được cô bị Phong Kinh Mặc chống đỡ ở trên tường, cả người bị vòng bên trong cánh tay của hắn, khoảng cách gần đến mức hai người có thể ngửi thấy mùi cơ thể đối phương, cũng đem ký ức một đêm điên cuồng kia ùa về.

Đêm hôm đó điên cuồng cũng không ở trong đầu cô lưu lại quá nhiều.

Nhưng hiển nhiên, lại cho thân thể của cô lưu lại một loại ký ức nào đó.

Giờ phút này bị hắn khoảng cách gần vòng chế, Tô Đàn trong lòng mặc dù phòng bị, nhưng thân thể lại tương phản, cũng không bài xích cùng hắn dựa gần.

Đây không phải một sự việc lạc quan.

Phong Kinh Mặc trên người có loại mùi thơm thuốc Đông y, hỗn hợp có đàn hương, rất nhạt, lại rất dễ chịu, trên thân thể nam nhân rất ít có loại vị đạo này, thuốc Đông y liên hệ Tô Đàn chỉ cảm thấy an tâm.

Thở dài một tiếng.

"Phong Kinh Mặc? Anh điên rồi!" Tô Đàn hạ giọng, cắn răng nói: "Thả tôi ra!"

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạo.

"Thừa nhận?"

Tô Đàn khẽ giật mình, mới phát giác mình bị mắc lừa, Phong Kinh Mặc kỳ thật cũng không xác định, hắn có lẽ sớm đã phát hiện, nhưng loại sự tình này không có cách nào chứng thực, dù là lời Tưởng Dung Phương kia nói, cũng không thể để hắn hoàn toàn khẳng định, nhưng mới vừa rồi hắn vô lễ cử động, nếu là người bình thường, liền sớm cảm thấy mình bị mạo phạm, nhưng phản ứng của cô, lại giống như hai người đã từng làm những cử chỉ so với cái này thân mật hơn.

Lời nói này làm vững suy đoán của hắn.

Thật sự là lão hồ ly!

Phong Kinh Mặc cười có chút lạnh, lại dẫn điểm trào phúng.

"Ngủ xong liền chạy, em được lắm đấy! Hay là nói, Thiếu nãi nãi liền thích nhìn tôi giống như con ruồi không đầu, đi điều tra sự tình một đêm kia, mà em liền đứng ở bên cạnh tôi, hưởng thụ mà nhìn xem hết thảy?"

Tô Đàn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tôi hưởng thụ cái gì a? Chính anh bị một chút thuốc, liền mê man đến bình minh, trách thân thể tôi lệch lạc?"

". . ."

Trong bóng tối, Tô Đàn nghe được Phong Kinh Mặc hút không khí, hơi có chút cắn răng nghiến lợi ý vị.

Tô Đàn thực sự nói thật.

"Hay là tôi ngủ xong lưu lại cho anh tờ giấy, đem số điện thoại của tôi nói cho anh? Lại phát triển một đoạn pháo hữu nghị? Vẫn là phải nói cho anh, đêm đó người ngủ với anh chính là tôi! Tôi là phụ nữ có chồng, lão công tôi đang muốn đem tôi đuổi ra khỏi cửa, không kịp chờ đợi muốn tìm tôi bắt gian! Phong tổng, chúng ta đều là người trưởng thành, loại sự việc như tình một đêm, không phải là ngầm hiểu lẫn nhau sao?"

Phong Kinh Mặc cười giống như không cười, biểu lộ mạc danh.

Tô Đàn tiếp tục cười lạnh một tiếng:

"Vẫn là nói Phong tổng cũng động lòng trắc ẩn, dứt khoát đem chuyện này lấy ra báo cho Phong Lăng Du, để lòng tốt của chất tử ngài hiện tại liền có thể đem tôi đuổi ra khỏi cửa!"

Lờ mờ tia sáng dưới, Phong Kinh Mặc nụ cười nhạt không ít.

Có loại tẻ nhạt vô vị đạm mạc.

"Tô Đàn, em cùng Phong Lăng Du có sự tình gì, tôi có thể không tham dự! Nhưng. . ."

Hắn bỗng nhiên tới gần Tô Đàn, giống như môi đang mài cọ lấy tai của cô khuếch, lại như không có.

Phong Kinh Mặc mang theo uy hiếp rõ ràng:

"Sổ sách giữa chúng ta, về sau chậm rãi tính!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top