Q3-C102: Đỡ rượu

Người Trung Quốc từ xưa tới nay thích lấy rượu để kết giao bạn bè, huống hồ họ còn đang tụ hội tại một nơi phóng khoáng rộng rãi như Nội Mông Cổ. Dù là một người không thể uống rượu, đến đây, nhìn ngắm phong cảnh nơi này cũng không thể kìm lòng muốn được không say không về.

Trông Niên Bách Ngạn dường như kiềm chế quá mức. Cốc rượu trước mặt không hề nhỏ, từ đầu tới cuối anh chỉ nhấp ngụm nhỏ, không giống như Thịnh Thiên Vỹ, cốc nào cũng trăm phần trăm. Tố Diệp uống rượu khá được, cô cũng thích uống rượu, trước giờ rượu ngọt món ngon đều không thể thiếu. Nhưng cùng lắm cô cũng chỉ uống rượu vang, đâu có mang rượu nặng bản địa ra đọ với người ta? Nhưng Thịnh Thiên Vỹ cực kỳ nhiệt tình, suốt buổi cứ giơ cốc rượu về phía cô, mỉm cười hỏi cô có dám uống chút rượu trắng không.

Tố Diệp nghĩ mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên, tỏ vẻ không biết gì trên bàn rượu chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi. Cô thẳng thắn đập bàn nói: "Có gì không dám". Thế là, Thịnh Thiên Vỹ gọi nhân viên phục vụ dọn hết rượu vang trước mặt cô. Những người khác bắt đầu nhao nhao lên. Có người nói Thịnh Thiên Vỹ bắt nạt con gái, có người liên tiếp giơ ngón cái lên trước mặt Niên Bách Ngạn, ý bảo anh dẫn tới một "nữ hán tử"*.

*Ý chỉ một cô gái nam tính.

Còn Niên Bách Ngạn chỉ im lặng mỉm cười, hơi nghiêng đầu sang nhìn cô. Ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không thể nhìn ra rốt cuộc anh tán đồng hay phản đối. Tố Diệp tảng lờ biểu cảm của anh. Sau khi Thịnh Thiên Vỹ đích thân rót đầy cốc cho cô, cô bèn đứng dậy, cầm cốc lên, chạm mạnh một cái với cốc rượu trong tay anh ta, hào phóng uống cạn.

Mọi người trong bàn tiệc đều trầm trồ khen ngợi.

Thịnh Thiên Vỹ vốn tưởng Tố Diệp chỉ là một cô gái yếu ớt cố tình õng ẹo, không ngờ cô lại hào sảng đến vậy. Sau khi không ngừng ngợi khen, anh ta cũng không nói một lời, uống cạn cốc của mình.

Cốc rượu trong tay Tố Diệp lại nhanh chóng được rót đầy. Từ đầu tới cuối cô vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng khi rượu tràn vào cổ họng, rồi từ cổ họng chảy xuống dạ dày, những nơi rượu chảy qua như bị một con dao sắc quét mạnh từ trên xuống dưới, cảm giác cay nồng dữ dội nhanh chóng bùng nổ trong cơ thể. Những nơi bị con dao ấy sượt qua đều bùng cháy một ngọn lửa hừng hực, khiến cô chỉ muốn xông ngay vào nhà vệ sinh để nôn hết ra ngoài.

Thấy trong bàn bắt đầu có những người đàn ông háo hức muốn được uống cùng, Tố Diệp không khỏi thầm kêu khổ. Mới có một cốc vào bụng mà đã giày vò cô suýt nữa thì hiện nguyên hình, thêm vài cốc nữa chẳng phải là chết chắc sao?

Đang suy nghĩ, lại có một người đàn ông đứng lên, bước tới chỗ Niên Bách Ngạn, cười sảng khoái: "Bách Ngạn, ông muốn uống từ từ cũng không sao, trợ lý của ông thay ông uống với bọn tôi là được rồi". Không biết từ khi nào, thân phận của Tố Diệp trong mắt họ lại trở thành trợ lý của Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn khó xử lắc đầu, mỉm cười.

"Tiểu Diệp, nào, chào mừng cô đến Ordos." Người đàn ông quả nhiên muốn cạn ly cùng Tố Diệp.

Rượu phương Bắc rất nặng, đàn ông phương Bắc đa phần cũng lấy độ rượu tính độ cao, chưa kể tới đây còn là một buổi họp mặt. Vừa rồi quả thực Tố Diệp đã xem thường loại rượu trắng này, vừa uống một cốc là hai bên thái dương đã giật từng hồi đau nhức, thấy lại có người xông tới, cô bắt đầu run sợ.

Khi cô đang chuẩn bị bấm bụng uống cạn thì cốc rượu trong tay đã bị người đàn ông bên cạnh giật mất từ lúc nào. Cô ngẩn ra, quay sang nhìn Niên Bách Ngạn. Anh không nhìn cô, chỉ cầm cốc rượu của cô lên, ra hiệu với người đàn ông đối diện, mỉm cười: "Lão Ngũ, ông được lắm, dùng chiêu này để kích tôi. Nào, tôi cạn trước mời ông".

Anh thật sự đã uống cạn, lúc uống xong, cánh tay anh tiện thể vỗ nhẹ lên vai cô, tỏ ý bảo cô ngồi xuống. Tố Diệp tuyệt đối không phải người thích khoe khoang trước mặt người khác. Nói cho cùng cô thấy mình giống một con chuột hơn, không có lợi không chuốc vạ vào thân, thấy tình thế bất lợi chuồn lẹ không màng tới nghĩa khí. Thế nên khi nhận được ám hiệu của Niên Bách Ngạn, cô liền khôn ngoan ngồi xuống ghế.

Chỉ có điều, khi nghe thấy Niên Bách Ngạn nói những câu đó, có một cảm xúc khác lạ trào dâng trong lòng cô, không biết có phải do men rượu gây rối không. Cô cảm thấy lồng ngực có hàng trăm ngàn cảm xúc cuộn thành một bọc, có chút hồi hộp.

Người đàn ông ấy đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội Niên Bách Ngạn chịu uống, bèn ép anh uống liền ba cốc. Cô ngước lên nhìn Niên Bách Ngạn, từ góc độ này vừa hay có thể thấy được nét mặt hơi nghiêng và chiếc cằm vuông gợi cảm của anh. Lần này anh cũng không từ chối, thậm chí đến đầu mày còn không nhíu lại chút nào, uống liền ba cốc cùng anh ta.

Không khí trong phòng bỗng nhiên được đẩy tới cao trào, mọi người theo đó đương nhiên cũng bắt đầu góp vui.

Tố Diệp nhìn anh uống hết cốc này tới cốc khác, cảm xúc trong lòng bỗng hóa thành một cảm giác đau đớn, có chút gì đó như xót xa. Trước giờ cô sống cũng rất nghĩa khí, mấy lần định đứng dậy đỡ rượu cho anh nhưng lại bị anh ấn xuống.

Cũng chính vì vậy, cô mới thầm cảm thán, tửu lượng của người đàn ông này thật ra không hề kém.

Giang Mạc Viễn nãy giờ chỉ ngồi xem giờ cũng đứng dậy, đổi hẳn một cốc to hơn cho bạn, vừa rót vừa nói: "Người anh em! Vì buổi triển lãm lần này tôi đã cất công bay từ nước ngoài về, uống với tôi không được qua quýt đâu nhé".

Niên Bách Ngạn nhìn cốc rượu trong tay, mỉm cười lắc đầu: "Làm khó bạn bè vậy sao?".

Giang Mạc Viễn vỗ vai anh, nhân cơ hội đó sát lại gần: "Ông tự chọn đi, cốc rượu này hoặc là vào bụng ông, hoặc là vào bụng cô ấy".

Tố Diệp lườm Giang Mạc Viễn, đàn ông trên đời quả thật đều đáng sợ, nhất là sau khi uống rượu!

Niên Bách Ngạn không nói nhiều, trực tiếp cạn ly với Giang Mạc Viễn, ngẩng đầu một cái, đổ ực cả cốc rượu vào miệng. Giang Mạc Viễn cười lớn rồi cũng uống cạn. Cuối cùng, Tố Diệp còn loáng thoáng nghe thấy Giang Mạc Viễn nói với Niên Bách Ngạn: "Rung động rồi?".

Cô thấy hơi khó hiểu, nhìn qua, đương nhiên chẳng đọc được gì từ sắc mặt của Niên Bách Ngạn, nên cũng chẳng để ý tới chuyện đó nữa.

Một bữa cơm ăn ăn uống uống tới tận mười hai giờ đêm mới kết thúc, ai nấy đều say mềm, đi lại lảo đảo, xiêu vẹo hết cả. Bao gồm cả Thịnh Thiên Vỹ, đến nói chuyện cũng ngọng líu ngọng lo, còn kéo Tố Diệp lại huyên thuyên không ngớt: "Tiểu Diệp! Tối nay cô hãy chăm sóc tổng giám đốc Niên chu đáo. Phòng khách sạn tôi đã đặt đâu ra đấy cho hai người rồi".

Tố Diệp còn chưa trả lời, Giang Mạc Viễn đã bước tới, thấp giọng nói: "Ông hỏi ý của cậu ấy chưa đấy?". Anh ta cũng đã uống không ít, trông dáng vẻ chắc cũng say rồi, nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo.

Thịnh Thiên Vỹ cười: "Chuyện này còn cần hỏi sao? Mọi người đều là đàn ông với nhau cả, ai không hiểu chứ?".

Giang Mạc Viễn cũng chẳng nói gì nữa, nhìn sang Tố Diệp: "Vậy thì... tối nay vất vả cho cô rồi".

Tố Diệp nghe câu này bỗng thấy kỳ lạ, nhưng thấy mọi người lần lượt lên xe thì cũng không hỏi gì thêm nữa.

Đêm ở Ordos vừa yên tĩnh lại đầy xúc cảm.

Chỉ có điều chiếc xe đã bị cả một đám sâu rượu làm náo loạn, họ đưa Niên Bách Ngạn tới tận khách sạn mới rời đi.

Căn phòng cực lớn, phòng ngủ được thiết kế kín đáo.

Vào trong phòng, Niên Bách Ngạn nằm vật ra giường ngay lập tức, nhắm chặt mắt, gò má đỏ bừng. Tố Diệp đứng bên cạnh giường quan sát rất lâu. Không biết anh đã ngủ hay vẫn tỉnh, chỉ cảm thấy khắp người anh nồng nặc mùi rượu.

Trên đường về khách sạn, anh chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. So với sự yên lặng thường ngày, anh uống rượu vào lại càng trầm mặc hơn. Ngoại trừ lúc chào tạm biệt bè bạn ra, anh không nói thêm câu gì nữa.

Nghĩ một lúc, Tố Diệp đi ra khỏi phòng ngủ, dùng máy bàn khách sạn gọi cho nhân viên lễ tân, hỏi số phòng của cô.

"Xin lỗi chị Tố, anh Thịnh chỉ đặt một phòng thôi."

"Hả?" Tố Diệp hoảng hốt, vội vàng nói: "Không phải chứ. Cô kiểm tra kỹ lại đi. Tố Diệp, Huân trong 'Huân Tố', à không, là Tố trong 'Huân Tố'. Diệp trong 'Diệp Tử'".

"Thành thật xin lỗi, anh Thịnh lấy tên của anh Niên đặt phòng, thật sự chỉ đặt một phòng thôi ạ."

Tố Diệp chống tay lên vầng trán đang ngâm ngẩm đau, liếm môi: "Vậy cô cho tôi đặt thêm một phòng, giá tiền thế nào cũng được. À không, giá tiền hơi cao một chút".

"Thật xin lỗi, khách sạn đã hết phòng trống rồi ạ." Cô nhân viên lễ tân này hình như rất thích nói xin lỗi.

Tố Diệp sắp phát điên rồi: "Hết phòng? Cả cái khách sạn to thế này sao có thể hết phòng được?".

"Xin lỗi chị Tố, vì không lâu nữa sẽ tới ngày hội Natamu, thế nên khách sạn khá túng thiếu."

Tố Diệp cúp luôn điện thoại, cuối cùng cô cũng hiểu ra hàm ý câu mà Thịnh Thiên Vỹ nói trước khi: "ối nay cô hãy chăm sóc tổng giám đốc Niên chu đáo, và sự do dự của Giang Mạc Viễn.

Xem ra, quan hệ giữa cô và anh trong mắt người ngoài đã bị biến dạng rồi.

Cô đành trở về phòng ngủ, Niên Bách Ngạn vẫn nằm im đó. Ánh đèn vàng trải lên gương mặt anh, rồi nhẹ nhàng tách ra khi rọi tới hai đầu mày. Tố Diệp là người có ơn ắt báo. Dẫu rằng mấy người bạn của anh có dụng ý khác, nhưng ít nhất anh cũng chịu ra mặt đỡ rượu cho cô, cô đương nhiên không thể bỏ mặc anh như thế.

Cô vào nhà tắm lấy ra một chiếc khăn mặt ướt, ngồi xuống bên cạnh giường, lau mặt cho anh. Có lẽ vì bị hơi lạnh kích thích, Niên Bách Ngạn có chút phản ứng, líu ríu nói: "Đây là đâu?".

"Đã về tới khách sạn rồi." Tố Diệp trả lời.

Niên Bách Ngạn không lên tiếng nữa.

Lau mặt cho anh xong, cô đặt chiếc khăn mặt sang một bên, nhíu mày nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường. Chí ít cũng phải thay quần áo ngủ mới thoải mái chứ. Cô thở dài, nằm bò lên ngực anh, ghé sát vào mặt anh: "Này, tôi mở vali của anh ra nhé?".

"Ừm." Anh đáp lại một tiếng mơ hồ.

Tố Diệp lôi vali của anh ra. Cô gần như lật tung các ngăn cuối cùng chỉ tìm được một thứ, rút ra một dây, Tố Diệp bỗng chốc đỏ mặt, là quần lót nam bốn góc.

Chất liệu thoải mái, sờ vào rất dễ chịu.

Cô vội vàng nhét vào, chạy tới bên giường nói vào tai anh: "Quần áo ngủ của anh đâu? Không mang bộ nào?".

Anh nhắm chặt mắt không đáp lại.

Cô chẳng biết nói gì, đành muối mặt cởi quần áo trên người anh ra.

Dưới ánh đèn ngủ, một nửa cơ thể để trần của người đàn ông hiện lên rõ ràng. Không phải cô chưa từng thấy cảnh này. Cái buổi sáng hương hoa ngào ngạt ấy đã từng khiến cô lầm tưởng là một giấc mộng xuân ngớ ngẩn. Cơ bắp cuồn cuộn, vòm ngực chắc chắn, những đường rãnh đậm nét khiến cơ thể anh càng thêm quyến rũ. Điều khiến Tố Diệp phải nuốt nước bọt chính là "đường nhân ngư" gợi cảm, thập thò nơi mép quần, khiến người ta kích động chỉ muốn chạm vào.

Nơi xinh đẹp nhất của phụ nữ là "hang bươm bướm", nét quyến rũ nhất của đàn ông là "đường nhân ngư".

Tố Diệp cứ tưởng mình đã tự hào về tấm lưng tuyệt đẹp của mình lắm rồi, nhất là vị trí hang bươm bướm. Đây cũng chính là nơi quyến rũ nhất khi cô mặc quần áo. Nhưng đường nhân ngư kia của Niên Bách Ngạn còn khiến cô mê mẩn hơn. Lúc này cô mới biết, đàn ông dáng chuẩn còn có thứ để khoe khoang hơn phụ nữ nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top