Chapter 3

"Sao mình lại ngồi đây nhỉ?"

Nhậm Hào tự hỏi. Sau khi tỉnh lại anh đã nhìn thấy mình ngồi ở ngoài ban công. Anh thấy có chút khó hiểu, anh không thể nhớ được vì sao mình lại ngủ gục ở đây.

"Mình ngắm sao à?"

Anh lại tự hỏi, nhưng vẫn không thể trả lời được. Bởi trong đầu anh bất giác có một điều gì đó đang chất vấn anh, tối hôm qua anh đã làm gì?

"Hôm qua..."

Nhậm Hào nhíu mày, tại sao trong đầu anh không hề có ký ức của ngày hôm qua? Nhậm Hào nhìn quanh, nơi này vừa quen vừa lạ. Nhậm Hào đi xuống phòng khách, đây vừa là nhà, vừa không phải là nhà của anh. Đầu anh càng lúc càng đau hơn nữa. Anh cảm nhận được có hai luồng suy nghĩ đang giằng co quyết liệt. Một bên nói không có gì bất thường cả, một bên lại khăng khăng căn nhà này có vấn đề.

Bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa khiến Nhậm Hào giật mình. Ém xuống những giằng co trong đầu, Nhậm Hào nhanh chóng tỏ ra vẻ mặt bình thường nhất, đi ra mở cửa. Đứng trước nhà anh là một ông lão lớn tuổi, mái tóc bạc trắng cắt sát đầu, trên người vận một bộ comple trắng, tay chống cây gậy màu đen.

"Ông là?" Nhậm Hào nhíu mày.

"Những gì cậu đang thấy khó chịu, ta có thể giải thích. Có điều, cậu có muốn nghe hay không?" Ông lão từ tốn nói, vẻ mặt trầm ổn đến mức không thể nhìn ra xúc cảm.

Hai đầu mày của Nhậm Hào càng nhíu chặt hơn. Anh kỳ thực không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

"Vào nhà rồi nói được không?" Ông lão hỏi, vẫn một nét mặt như cũ.

Nhậm Hào gật đầu, đứng tránh sang một bên. Ông lão đi vào trong nhà, không đợi Nhậm Hào lên tiếng đã đi một mạch vào phòng khách. Nhậm Hào có chút bất ngờ khi ông lão lại rõ ràng cấu trúc ngôi nhà của mình như vậy. Anh cũng theo sau ông lão, ngồi xuống đối diện.

"Có phải cậu thấy nơi này có điểm bất thường không?" Không đợi Nhậm Hào lên tiếng, ông lão đã hỏi trước.

Nhậm Hào gật đầu.

"Có rất ít người gặp tình huống tương tự." Ông lão nói.

Nhậm Hào nghiêng đầu.

"Tức là đã từng có qua?"

"Đúng. Cậu thấy đấy, nơi này không có cái gọi là ký ức."

Nhậm Hào không đáp. Ông lão hít một hơi rồi bắt đầu giải thích.

"Nơi này, cứ mỗi sáng thức dậy, tất cả mọi người đều trở về là một tờ giấy trắng, không có quá khứ, không có kỷ niệm. Mỗi ngày đều như một cuộc đời mới. Cũng bởi vì thế, nơi này không có buồn bã hay khổ đau, càng không có tình yêu. Những người đến được chỗ này, không hẳn đã chết, nhưng cũng không thể xem là còn sống. Cũng không phải ai cũng đến được. Chỉ những người ở thế gian mang theo quá nhiều áp lực, quá nhiều dằn vặt, quá nhiều tổn thương, đến nỗi muốn quên đi tất cả. Mong muốn đó càng mãnh liệt, họ lại càng dễ dàng đi đến nơi này hơn."

Ông lão dừng lại một lát, như để Nhậm Hào tiếp thu xong đoạn ông vừa nói. Nhìn thấy vẻ mặt Nhậm Hào có vẻ đã hiểu, ông lại tiếp tục.

"Nhưng có số rất ít những người, chấp niệm đối với thế gian cũng quá lớn. Sau khi đến đây rồi lại bị tiềm thức lưu luyến nơi cũ níu kéo. Biểu hiện là những giấc mơ không rõ ràng, tái hiện lại quá khứ của người đó. Dần dần, nếu tiềm thức này ngày một mạnh mẽ, họ sẽ nhận ra một vài điểm bất thường, giống như cậu ngày hôm nay."

Nhậm Hào vẫn im lặng. Ông lão quan sát anh một chút, lại nói tiếp.

"Lý do khiến tiềm thức bên trong một người bộc phát có rất nhiều. Nhưng chủ yếu vẫn là lưu luyến về tình cảm, có thể là tình yêu, tình thân, hay bất cứ loại tình cảm nào mà người đó trân trọng, không muốn đánh mất. Nó thôi thúc họ, khiến họ muốn nhớ lại. Nhưng như vậy là trái với cách thức vận hành của nơi này."

"Vậy, hậu quả là?"

Rất lâu sau Nhậm Hào mới lên tiếng.

"Không thể nói trước được. Trước tiên, khi có ai đó xuất hiện triệu chứng khôi phục tiềm thức, ta có nhiệm vụ cho người đó thấy lại toàn bộ quá khứ liên quan đến tình cảm đặc biệt ấy. Sau đó, quyết định thế nào là do bản thân bọn họ. Nếu muốn từ bỏ, những ký ức đó sẽ vĩnh viễn bị xoá đi, người đó sẽ mãi mãi ở lại đây cho tới lúc chết. Ngược lại, nếu quyết định muốn giữ lại một đoạn tình cảm này, người đó phải rời khỏi nơi đây, quay về thế gian, sau đó số phận thế nào là tuỳ vào tương lai sắp tới."

"Nơi này, là thật, hay chỉ là trong nhận thức?" Nhậm Hào chợt hỏi. "Thân xác này ở đây, là thật? Hay chỉ là một ảo ảnh, còn thân xác thật sự của tôi vẫn còn ở thế gian mà ông nói?

Ông lão dường như hơi bất ngờ đối với câu hỏi này của Nhậm Hào. Ông nhìn anh một lúc mới trả lời.

"Là nhận thức. Những người ở đây, họ ở thế gian đều đã mất đi nhận thức, bởi nhận thức của họ chính là đã đi đến đây rồi."

"Nói đơn giản, là bọn họ ở thế gian kia, chính là những người thực vật?"

"Hoặc đang hôn mê sâu."

"Vậy những người chọn quay lại, họ sẽ tỉnh lại sao?"

"Không chắc. Đó là trường hợp họ tìm được về đúng nơi cần tìm. Có những trường hợp, khi nhận thức quay về, thì thân xác đã chết rồi."

"Nói vậy, ông tìm đến đây, là sắp cho tôi xem lại quá khứ của mình?"

Ông lão lắc đầu. "Không hẳn. Ta đến để trấn an cậu. Nếu cậu không muốn nhớ lại, ngay ngày mai thì tất cả những chuyện này đều biến mất, bao gồm những điểm bất thường mà cậu đã nhận ra hôm nay. Nhưng nếu cậu chọn nhớ lại, cơ chế này sẽ bị vô hiệu hoá, ngày mai ký ức vẫn còn đó. Cậu sẽ ghi nhớ mọi chuyện diễn ra ở đây, và chỉ mình cậu nhớ mà thôi. Những người khác đều sẽ quên cậu. Còn nữa, một khi đã nhớ lại, thì tất cả những khổ đau cậu từng phải trải qua, cậu sẽ lại một lần nữa gánh chịu. Dù có đau đớn thế nào, cũng sẽ không có cách nào quên đi. Nhớ lại rồi, cậu sẽ trái ngược với cách vận hành của nơi này, và sau 24 tiếng, nếu cậu vẫn không đưa ra quyết định cuối cùng, cả nhận thức lẫn tiềm thức của cậu ở đây và ở thế gian đều sẽ biến mất. Khi đó, cậu sẽ chết."

Nhậm Hào cắn môi, trong lòng rất phân vân, nhất thời không biết quyết định thế nào. Anh ngồi rất lâu, nghĩ về những gì anh nghe ông lão nói, nghĩ về những câu hỏi khiến đầu anh muốn nổ tung xuất hiện vào sáng nay. Cuối cùng, Nhậm Hào lên tiếng.

"Tôi muốn xem."

"Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Cậu chắc chắn?" Ông lão hỏi lại.

"Tôi chắc chắn." Nhậm Hào gật đầu. "Nếu như có gì đó khiến tôi trân trọng đến mức làm cho tiềm thức phải đấu tranh mạnh mẽ như vậy, tôi nghĩ tôi nên nhớ lại, rồi mới quyết định có vĩnh viễn đem nó quên đi hay không."

"Được. Vậy ta giúp cậu nhớ lại."

Ông lão bước đến, đặt hai ngón tay lên trán của Nhậm Hào. Anh thấy rõ, từ vị trí hai ngón tay của ông lão, một luồng sáng chói loá xuất hiện, dần dần nuốt chửng cảnh vật xung quanh. Nhậm Hào nghe thấy sau lưng anh vang lên giọng nói của ông lão.

"Ta chỉ có thể đi đến đây. Nhớ kỹ, khi cậu tỉnh lại ở Miền Ký ức, cậu chỉ có 24 tiếng đồng hồ để quyết định. Ta sẽ chờ cậu ở băng ghế ngoài đầu làng. Chúc cậu may mắn."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top