Chap 7 (17+)

Lưu Vũ bị hơi nóng phả vào giữa cổ làm cho rụt lại, theo bản năng, y đẩy Tán Đa ra, giọng lí nhí: "Không... không bị lạnh."

"Vậy thì tại sao nó lại đỏ?"

Cái đầu nhỏ của Tán Đa vô cùng bối rối, một mực chắc chắn nương tử bị lạnh rồi, hắn ôm lấy Lưu Vũ để thoa cao trị tê cóng trên cổ và tai.

"Không cần..."

"Cần!"

"...Ta nói không có lạnh!"

Lưu Vũ bị thân thể nóng hầm hập của hắn ôm lấy, xấu hổ giãy dụa nhưng cũng chỉ uổng phí sức lực mà thôi.

"Để ta xoa cho ngươi!"

Tính khí trẻ con của Tán Đa trỗi dậy, hừ! Nhất định là do nương tử sợ hắn lo lắng nên mới không nói cho hắn, đỏ như vậy sao lại không lạnh được chứ?

Lưu Vũ có chút chán ghét làn da quá trắng của mình, đặc biệt lúc xấu hổ đỏ bừng cả lên, tên ngốc kia lại quá cố chấp, không chịu buông tha y. Lưu Vũ bị hắn quấn lấy không có chút sức lực nào, đành phải thuận theo hắn.

Tán Đa vui vẻ lấy một lượng cao lớn xoa lên cổ Lưu Vũ. Không biết là do nhiệt độ của chậu than trong phòng cao hay do làn da của Lưu Vũ quá mỏng nên thuốc cao đã nhanh chóng được hấp thụ, sờ lên cảm giác mịn như mỡ dê.

Ngón tay của Tán Đa như bị hút lấy, tinh tế vuốt ve cần cổ xinh đẹp và mảnh mai, từng chút từng chút hướng về phía trước, dùng ngón tay bôi cao sờ lên mái tóc đen mềm mại, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai nhỏ nhắn tinh xảo đã đỏ đến nhỏ máu.

Nhiệt độ cơ thể của Tán Đa cao, lòng bàn tay cũng cực nóng, ở trên cổ và lỗ tai xoa đi xoa lại như vậy khiến Lưu Vũ chịu không nổi, chẳng mấy chốc thắt lưng liền mềm nhũn. Y cắn chặt môi dưới, ngăn chính mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ, khẽ run rẩy thẳng eo lưng, sợ bị Tán Đa phát hiện ra.

Tán Đa nào có phát hiện ra nương tử đang cắn môi dưới, hai mắt ươn ướt, hắn hiện giờ chỉ biết nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn và lỗ tai đến ngây người.

Thuốc cao tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng thanh mát của hoa quế, mang cảm giác của mùa xuân giữa đêm đông lạnh giá. Tán Đa si mê mà ngửi mùi hương này, rõ ràng là hương hoa bình thường, nhưng ở trên người nương tử lại trở nên mê người.

Đợi khi hắn hồi phục tinh thần mới nhận ra đã đem nương tử đè ở trên giường, nút thắt y phục cũng đã bị cởi ra. Lưu Vũ hai mắt ươn ướt, đôi môi đỏ mọng hé mở thở dốc, hai tay mảnh khảnh chống trước ngực Tán Đa là động thái chống cự cuối cùng.

"Đã nói chỉ thoa một ít cao trị tê cóng, ngươi lại muốn làm gì?"

Sau đêm hôm qua, Lưu Vũ đã triệt để lĩnh hội sức mạnh của Tán Đa, cứng đối cứng khẳng định không được, chỉ có thể dùng trí để thắng.

"Dưới cổ—" Tán Đa nghiêm túc nói: "Ta muốn giúp ngươi xoa xoa!"

"Chỗ đó không có bị lạnh!" Lưu Vũ sắp bị chọc tức đến ngất xỉu, nhưng căn bản y không động đậy được.

"Nhưng mà nương tử..."

Lòng tốt của mình bị nương tử cự tuyệt, Tán Đa ủy khuất mà sụt sịt cái mũi, bĩu môi nói:

"Để ta nhìn xem... Ông chủ tiệm nói có thể dự phòng..."

"Không cần!" Lưu Vũ vừa muốn phát hỏa, lại bị ánh mắt ủy khuất của Tán Đa đánh bại, ngữ khí nhẹ lại, khẽ thở dài nói: "Ta sẽ không bị lạnh..."

"Ông chủ nói, buổi tối xoa cả người cho ngươi, một hộp là đủ dùng!"

Lưu Vũ mặt đỏ muốn nhỏ máu - ông chủ không đáng tin cậy nào lại đi nói như thế? Tán Đa đặt tay của Lưu Vũ lên mặt mình, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Ta vì để mua cho ngươi cái này còn bị đại thẩm bên cạnh đánh bị thương ở mặt, ngươi xem, vẫn còn vết đây này..." Quả nhiên có một vệt máu mỏng bên khóe miệng hắn.

"Ta tiêu hết tiền để mua cái này...người khác đều cười nhạo ta không có nương tử còn muốn cướp đồ của ta, ta nhất định phải cho ngươi dùng...ngươi lại không dùng...Tán Đa khổ sở quá..."

Tán Đa càng nói càng buồn, đôi mắt cún con trong veo như sắp chực trào nước mắt... Lưu Vũ bị hắn cầm tay áp vào mặt, bất lực sờ lên vết thương, ôn nhu hỏi:

"Còn đau không."

"A..." Tán Đa lắc đầu, thành thật trả lời, "Lúc đó đau lắm, nhưng hiện tại không còn đau nữa."

Hắn kéo Lưu Vũ, ôm y ngồi dậy, lấy ra một hộp phấn hương tinh xảo, ở trên người y dụi dụi cổ, thì thầm:

"Nương tử, thử một chút xem... Cái này cũng là cho ngươi, rất thơm."

"Sao ngươi lại mua nhiều như vậy?"

Lưu Vũ nhìn qua hộp phấn hương, mở ra cẩn thận ngửi một chút, thật sự rất thơm, lại không hề dính chút nào, rất giống mùi phấn cao cấp trên người các phu nhân giàu có.

"Ta sợ ngươi giận... nên mới mua..."

Lời nói của Tán Đa khiến Lưu Vũ nhớ lại, y ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng Tán Đa đã nắm lấy tay y hướng hạ thân nóng bừng của hắn đặt lên, khiến Lưu Vũ cả kinh kêu lên một tiếng.

"Không còn đau nữa..."

Tán Đa cười hì hì nhìn Lưu Vũ, y rốt cuộc cũng không thu tay lại, liền để như vậy sờ sờ, ánh mắt giao nhau. Lưu Vũ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu nhỏ bé của chính mình trong đôi mắt trong veo của người kia.

Sau đó, khuôn mặt kia đột nhiên sát lại gần, một bóng đen áp xuống.

Y bị hôn.

Trong sách tranh, hai người miệng đối miệng, Tán Đa làm giống vậy đặt môi mình lên môi châu căng mọng của nương tử, nói rằng đó là hôn môi. Kỳ thật không khác gì cún con mới sinh đang liếm láp, chỉ vươn đầu lưỡi ra từng chút từng chút. Động tác có chút vụng về nhưng lại mang một tia thành kính, nhất thời làm Lưu Vũ mềm lòng.

Khác với nụ hôn non nớt vụng về, cả người Tán Đa toát ra hơi thở nam tính mạnh mẽ của đàn ông trưởng thành. Lưu Vũ đẩy hắn ra, đôi mắt ướt át cầu xin đối phương.

"Đừng như vậy..." Rõ ràng đang đỏ mắt cầu xin, đôi mắt ướt át cùng đôi môi hồng nhuận, là bộ dáng đáng thương, nhưng ở trong mắt Tán Đa lại là một cảnh tượng quyến rũ khác.

"Nương tử..."

Tán Đa vừa hôn Lưu Vũ vừa cởi y phục. Đừng thấy hắn không biết làm gì, cởi y phục của nương tử lại rất nhanh, thậm chí cái yếm cũng bị lột sạch, bầu ngực trắng tuyết như đôi thỏ ngọc của Lưu Vũ liền bật ra.

Đôi thỏ ngọc cả ngày không được gặp, lắc lư lắc lư, hai đầu nhũ hoa phớt màu anh đào vì căng thẳng mà run rẩy trong không khí. Lưu Vũ xấu hổ lấy tay che ngực, ai ngờ Tán Đa sống chết không cho, trong lúc cấp bách liền đem hai tay y bắt chéo lại chế trụ phía sau lưng, một bên lấy yếm buộc lại.

"Tán Đa!"

Lưu Vũ thất kinh, mặt biến sắc, trong lúc giằng co, bầu ngực trắng bóng lại càng lắc lư đến lợi hại. Tán Đa lấy một lượng lớn hương cao hướng bầu ngực trắng mà xoa lên, xoa tới xoa lui còn thận trọng mà đảm bảo.

"Nương tử, ngươi yên tâm, ta đảm bảo xoa cái này cho ngươi xong, mùa đông năm nay ngươi sẽ không bị lạnh..."

Bàn tay thô to xoa bóp cơ thể mịn màng, trắng như tuyết, phảng phất như lửa đốt củi khô. Lưu Vũ toàn thân run rẩy, hận thân thể đặc thù này không biết tự chủ, đồng thời ghét bỏ tên ngốc này, từ đêm qua tới giờ bị hắn âu yếm đến thoải mái...

Mà Tán Đa nhớ kỹ, nhất định phải xoa xong cao thơm cho nương tử, gắt gao đè xuống hạ thân đã cứng đến sắp nổ tung. Thành kính lại nghiêm túc xoa xoa cho nương tử từ xương quai xanh đến trước và sau ngực — a.

Hắn đem nương tử ôm vào trong ngực, dùng cao xoa bóp bầu ngực căng tròn và nhũ hoa— nơi này không dễ xoa, cần phải xoa thêm...

"Đừng đụng... đủ rồi..." Nhũ hoa bị nhào nặn đến biến dạng làm cho Lưu Vũ cả người run rẩy không ngừng, lập tức phát ra tiếng kêu mềm mại, không biết là đau hay quá sảng khoái.

Tán Đa ngoan ngoãn nghe lời, dừng lại động tác tay, nắm lấy một bên ngực nhỏ lắc lư, há miệng ngậm vào, giống như một đứa trẻ bú sữa mút vào rồi liếm láp, một tay đem ngực bên kia nắm chặt trong lòng bàn tay, gần như không thể nắm hết, thịt mềm tràn ra giữa khe hở của các ngón tay.

Thật mềm... thật thơm... Cơ thể trắng như tuyết được bôi cao tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến người ta mê mẩn thèm thuồng. Tán Đa thưởng thức cơ thể nương tử nhà mình như một món ăn trân quý, đem tiểu đầu nhũ kia liếm cắn thành một quả anh đào chín mọng đỏ tươi.

Dọc theo quầng vú thêm một vòng, vừa rồi bôi một lớp dày ở đây, quả nhiên có mùi thơm hơn, để lại một vòng tròn vết răng và dấu hôn xanh tím trên bầu ngực mềm mại.

"Ư... đừng nghịch..."

Bầu ngực non nớt bị lòng bàn tay thô ráp cùng môi lưỡi chà đạp lăn lộn. Lưu Vũ không tự chủ được rùng mình một cái, chỉ cảm thấy từng trận khoái cảm truyền đến đầu ngực, giống như ngay cả linh hồn cũng bị hút ra khỏi đầu nhũ. Từ eo truyền đến một trận tê dại, thậm chí hoa huyệt bên dưới cũng bị co rút, ồ ạt chảy nước, y khó chịu mà cọ xát hai chân, hạ thân ướt đẫm một mảnh.

Tán Đa xoa vòng eo Lưu Vũ, đem y chơi đủ, hạ thân trướng đến phát đau, không thể suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ muốn hướng nơi nào đó đâm vào. Hắn gấp gáp không chờ được mà lột sạch y phục của Lưu Vũ, ôm nương tử thân thể thơm ngào ngạt vào lòng. Phần giữa hai đùi ướt đẫm không có chủ đích mà đỉnh loạn, đầu khấc thô to đỉnh đỉnh vài lần đều đỉnh đến miệng hoa huyệt.

Lưu Vũ hoảng sợ quá mức, đáng tiếc hai tay bị trói chặt ở phía sau, trừ bỏ việc ưỡn ngực cho trượng phu ngốc của mình ngậm vào miệng thì căn bản không cách nào nhúc nhích được.

"Cả người đều xoa xong rồi..." Lưu Vũ thở gấp khóc nức nở, "Có thể buông ta ra chưa..."

Tán Đa bây giờ mới nhớ ra nương tử của mình vẫn còn bị trói khó chịu, hắn nhanh chóng nới lỏng dây trói, Lưu Vũ vừa che đi những vệt đỏ trên cổ tay vừa rơi nước mắt.

"Nương tử..."

Tán Đa chỉ quan tâm đến vui vẻ của chính mình, lại ủy khuất y, vì vậy hắn ôm lấy Lưu Vũ, nâng cổ tay y lên sờ sờ:

"Ta đã nói ngươi đừng lộn xộn, ngươi lại cứ muốn động, ngươi xem, tay đều thành như vậy rồi... xoa xoa..."

Lưu Vũ nắm lấy cánh tay hắn hung hăng cắn một miếng lớn.

"A—!"

Tán Đa biết chính mình sai nên không hề trốn tránh, rưng rưng nước mắt để nương tử trút giận. Những dấu hôn, vết răng lưu lại trên cơ thể trắng như tuyết của nương tử đều do hắn gây ra. Tán Đa dù tay có đau nhưng lại âm thầm vui sướng khi nhìn thấy thành quả mà mình tạo ra.

"Nương tử..."

Sau khi dỗ dành nương tử một hồi, quả nhiên là người miệng cứng tâm mềm, cắn cũng không có trầy da, so với hôm qua đã ôn nhu hơn nhiều. Tán Đa thực thỏa mãn, ôm lấy Lưu Vũ xoa tới xoa lui rồi đẩy y xuống giường.

"Thơm quá, ướt rồi này..."

Hắn đột nhiên ngừng lại một chút, nhìn Lưu Vũ mặt vừa ủy khuất lại vừa ngượng ngùng. Đột nhiên hắn tách hai bên đùi đang khép chặt của Lưu Vũ, phía bên dưới dương vật nam tính giống hắn có một khe nhỏ kỳ quái, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn lúc đóng lúc mở còn đang rỉ nước.

"Chỗ này, sao nó lại khác với của ta?"

Tán Đa hoang mang lại tò mò mà chọc chọc vào khe nhỏ, khe thịt nhỏ ngượng ngùng mà khép lại, kháng cự lại vật xâm nhập từ bên ngoài.

"Nó đang khép lại! Lại còn vẫn luôn chảy nước—"

Tán Đa giống như phát hiện ra điều gì đó mới lạ, kinh ngạc mà hét lên. Lưu Vũ bị hắn làm cho xấu hổ đến chết đi được, y dùng yếm che lại nơi đó, giơ hai chân đã mềm nhũn lên đá vào bả vai hắn, run run nói:

"Đừng nhìn nữa... ngủ đi..."

Tán Đa lại như tìm được trân bảo, cứ lấy ngón tay chọc chọc vào khe thịt nhỏ. Hoa huyệt mỏng manh mẫn cảm bị ngón tay thon dài đâm chọc nhào nặn, theo bản năng hút lấy đầu ngón tay.

Thực nóng... thực mềm... như đâm vào một hũ mật đường... Ngón tay Tán Đa di chuyển trong hoa huyệt: "Ướt quá..."

Lưu Vũ cả người căng thẳng muốn chạy trốn, nhưng Tán Đa đè y lại, đem chút cao cuối cùng bôi trên miệng huyệt đang chảy nước. Trong chốc lát nước từ trong chảy ra hòa tan với cao tản ra mùi hương thơm mát, Tán Đa liền đem miệng ngậm lấy, mút một ngụm thật mạnh.

"A... đừng đụng... Tán Đa... ư...a"

Lưu Vũ nức nở một tiếng đau khổ xin tha, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đã xâm nhập vào trong cơ thể liếm đi liếm lại nơi mẫn cảm, một cỗ khoái cảm tê rần từ hoa huyệt truyền lên đỉnh đầu khiến y rên rỉ uốn éo thân thể trắng như tuyết.

Trong vô thức Lưu Vũ luồn tay vào trong tóc Tán Đa, không biết rốt cuộc là muốn đón lấy khoái cảm hay là chống cự mà lôi kéo tóc hắn.

Da đầu có chút đau đớn ngược lại lại khiến Tán Đa gia tăng lực mút. Thỉnh thoảng còn duỗi thẳng đầu lưỡi ấn sâu vào da thịt mềm mại nóng bỏng, nhanh chóng liếm láp hoa huyệt chưa được khai phá này, răng và môi kết hợp lại mà nhẹ nhàng lôi kéo, thậm chí còn phát ra âm thanh đáng xấu hổ.

Lưu Vũ bị hắn liếm đến nỗi thở không nổi, nước mắt lăn dài trên má rơi xuống chăn bông đỏ thẫm, làn da trắng nõn phiếm hồng nhuốm một tầng dục vọng, hai chân vô lực mà dang rộng, ngay cả đầu ngón tay cũng mất đi sức lực, chỉ có thể vô lực luồn trong tóc Tán Đa.

Sau khi bị mút mạnh một cái, hạ thân phía trước của Lưu Vũ không tự chủ được mà dựng thẳng lên, hoa huyệt sưng nóng kịch liệt run rẩy, kèm theo tiếng khóc thút thít xin tha. Hoa huyệt phun ra một cỗ dịch trong suốt, y lại một lần nữa bị trượng phu ngốc này làm tới cao trào.

Lưu Vũ mở to hai mắt vô thần, dưới kích thích cao trào không nhịn được mà rơi lệ. Sau khi ý thức được điều này, y khóc đến thập phần bất lực.

.

Phí ảo: 65 votes

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top