Chap 13 (18+)

Tán Đa chờ cả một buổi tối, mãi không thấy nương tử trở về liền chạy ra cửa lớn đợi, bị phụ thân quở trách cũng không để ý tới, cuối cùng đến giờ Hợi cũng đợi được Lưu Vũ trở về.

"Nương tử! Sao ngươi về muộn vậy?!"

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lưu Vũ, Tán Đa đau lòng vội vàng chạy lên đỡ, nhưng lại bị Lưu Vũ mệt mỏi đẩy ra. Đi theo phía sau nương tử, Tiểu Phúc Tử bê một chồng sổ sách dày nhỏ giọng bẩm báo với Tán Đa: "Thiếu phu nhân bị lão gia và nhị lão gia khiển trách, nói là sổ sách bị sai, nên người đã cả đêm không nghỉ để tra lại."

"Cả đêm không có nghỉ ngơi?!"

Tán Đa nghe vậy liền gấp gáp dậm chân, kia không phải là đến cơm cũng không ăn sao? Hắn liền lập tức ra lệnh cho nhà bếp làm bữa tối rồi mang tới phòng. Lúc này, Lưu Vũ đang thất thần, cặm cụi trên bàn tính, Tán Đa thận trọng tiến lại, bưng theo một bát chè hạt sen nấm tuyết.

"Nương tử?" Lưu Vũ không để ý tới hắn. "Ngươi không ăn cơm...vậy ăn một chút điểm tâm trước đi?" Vừa nói vừa đặt bát vào trong tay y.

"Không cần."

"Ăn một chút đi, ngươi ăn một chút đi mà—"

"Không cần, mang đi."

"Không được, không được, lúc ngươi đói bụng cần phải ăn một chút!"

"Ta đã nói không cần!!"

Bởi vì bị lão gia và Nhị thúc khiển trách cả đêm, còn không tra ra được manh mối, Lưu Vũ tâm phiền ý loạn hét lớn một tiếng. Tán Đa sợ tới mức hít ngược một ngụm khí lạnh, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Lưu Vũ cũng sửng sốt, ngày thường dù có khó chịu cỡ nào cũng không bao giờ la mắng mọi người, hôm nay làm sao vậy? Y ngẩng đầu liếc nhìn Tán Đa đang lúng túng không biết phải làm sao, tâm liền dịu lại, hạ giọng như sợ làm hắn sợ: "Ta không đói bụng, chờ lát nữa ăn sau nhé."

"Nhưng mà... sẽ nguội mất..."

Tán Đa thân hình cao lớn, cầm bát đứng bên cạnh bàn, nhún vai một cái, mắt rưng rưng chẹp chẹp miệng, bộ dáng ủy khuất đặc biệt đáng thương. Lưu Vũ bất đắc dĩ mà thở dài, bưng bát lên múc một muỗng cho vào miệng—thật thơm! Cả tối chưa được một ngụm nước nào, lúc này Lưu Vũ liền một hơi uống hết canh nấm tuyết.

Tán Đa nhìn thấy nương tử đã ăn hết mọi thứ, hắn nín khóc, mỉm cười. Lưu Vũ liếm miệng, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ngươi cười cái gì vậy?"

"Cười ngươi—" Tán Đa gãi gãi mũi Lưu Vũ, cười không ngừng: "Ngươi xem ngươi đi, rõ là rất đói bụng!"

Lỗ tai của Lưu Vũ như bị thiêu nóng, nhưng lại không muốn thừa nhận nên đành giả vờ cúi đầu không để ý đến hắn. Tán Đa lấy băng ghế ngồi bên cạnh Lưu Vũ, cẩn thận dựa vào vai y, thấy Lưu Vũ không đuổi mình thì đánh bạo mà lặng lẽ vươn tay ôm eo y từ phía sau.

Vòng eo của nương tử dù có mặc áo bông dày đến mấy cũng rất nhỏ, eo thon như vậy mà sức chịu đựng lại khá tốt. Dù có đỉnh ở bất kỳ tư thế nào đều có thể chịu được rất lâu. Nó mềm như nước, sờ lên cảm giác rất trơn mịn... Tán Đa nghĩ đến điều đó, côn thịt liền cứng lên, tay cũng trở nên không quy củ.

"Nương tử..." Tán Đa dùng hai tay xoa thắt lưng Lưu Vũ, dán vào lưng y cọ cọ, nhẹ nhàng thúc giục, "Muộn lắm rồi, ngươi có muốn ngủ không?"

Lưu Vũ đầu cũng không ngẩng lên mà vỗ đánh rớt hai móng vuốt của hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi ngủ trước đi."

"Không muốn!" Tán Đa đem gối đến đặt sau lưng Lưu Vũ, ngoan ngoãn ngồi trở lại: "Ta muốn ngồi cùng ngươi!" Thật ra, có ngồi cùng y hay không cũng giống nhau, nhiều nhất có nhiều thêm một người thì sẽ ấm áp hơn một chút. Không thể không nói người Tán Đa nóng như một lò lửa lớn, khá là hữu dụng. Lưu Vũ thuộc thể hàn, bị lò lửa lớn như vậy sưởi chỗ nào cũng đều ấm, cũng lười đuổi hắn đi.

Tán Đa nhìn thấy Lưu Vũ đang xoay xở, nghiêng người nhìn đống sổ sách dày đặc các con số, muốn tích cực biểu hiện một chút, thấp giọng hỏi: "...Nương tử, ta có thể giúp gì được không?"

"Ngươi có thể giúp được cái..." Lưu Vũ cau mày quay đầu lại, đụng phải trán của Tán Đa. Hai người mũi dán mũi, môi chạm môi, nhìn đôi mắt trong trẻo, ôn nhu của Tán Đa, hô hấp của Lưu Vũ cứng lại.

Tán Đa phản xạ có điều kiện mà chu môi hôn y một cái, nụ hôn trộm này làm Tán Đa hoàn toàn đắc ý. Hắn tự cho là mình thông minh, nở nụ cười đắc thắng như nai con, đâm thẳng vào tiểu tâm can của Lưu Vũ làm tim y loạn nhịp. Tuy giờ không phải ở trên giường thế nhưng vị thiếu gia ngốc nghếch này làm cái gì trên giường cũng có thể kiếm cớ mà tẩy não y. Dù sao gả cho hắn, thân thể cũng là của hắn, dù hắn làm cái gì cũng không có đường lui, nhưng hôn trộm này tính làm cái gì?

Hôn môi này... cũng không phải là người nào cũng hôn! Này tính là quan hệ gì?... Lưu Vũ cực xấu hổ mà cắn chặt môi dưới quay mặt đi, luống cuống tay chân vuốt lại mấy sợi tóc bên tai làm lộ ra vành tai đỏ bừng, lại sợ bị Tán Đa nhìn thấy, nên nhanh chóng vuốt tóc trở lại.

Cũng may, Tán Đa là một kẻ khờ khạo, nào phát hiện được ra chi tiết này, chỉ lo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt phượng bẽn lẽn của nương tử mà cười khúc khích.

"Ngươi đừng nháo... Ngươi ở đây ta không có cách nào tập trung được. Ngươi buồn ngủ thì ngủ đi, không cần ở cùng ta."

Lưu Vũ bị hắn nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, hung hăng liếc xéo hắn một cái, mà không biết cái liếc mắt này ở trong mắt Tán Đa lại tràn đầy phong tình. Tuy rằng là đuổi người đi, nhưng giọng nói lại ôn nhu đến mức có thể vắt ra nước, chảy vào trái tim của Tán Đa, tê tê đến muốn mềm nhũn gân cốt, Tán Đa càng thêm luyến tiếc không muốn rời đi.

"Không cần để ý đến ta, ta sẽ không nói chuyện với ngươi!"

Tán Đa nâng niu chân của Lưu Vũ, gác lên đôi chân nóng bỏng của mình để làm ấm, nhưng trong chốc lát lại không thể nhịn được, đối với những con số này càng không hiểu đến phát ngốc luôn. Đột nhiên, hắn nhìn không chớp mắt, chỉ vào một con số khó thấy ở góc sổ và xoay xoay cánh tay Lưu Vũ: "Tại sao nơi này lại có thêm hai nét bút?"

"Không phải ngươi nói sẽ không nói..." Lưu Vũ muốn quay qua nói, lại nhìn theo ánh đèn chiếu trên sổ sách, nét mực Tân Điệp cũ, nhiều ra hơn một đoạn. Y sợ rằng chính mình tính sai, dụi mắt và nhìn sổ dưới ánh nến một lần nữa, quả nhiên nét mực của con số kia cùng những chỗ khác không giống nhau, một nét sửa này có thể tạo ra sự biến hóa lớn.

Lưu Vũ vui vẻ hỏi: "Làm thế nào mà ngươi phát hiện ra nó?"

Tán Đa ấp úng, ngượng ngùng thành thật giải thích: "Ta thường xuyên viết không tốt trong lớp học của tiên sinh, nếu ta làm quá nhiều lần, nó sẽ giống như mực này..."

Lưu Vũ gật đầu khẳng định, nói: "Nói không chừng còn có những chỗ khác, ngươi có thể nhận ra sao?" Tán Đa tự tin vỗ ngực. "Vậy ngươi có thể giúp ta tìm được không?" Lưu Vũ đưa cho hắn một quyển sổ, đặc biệt dặn dò: "Nhất định phải xem cẩn thận, một chỗ cũng không thể bỏ."

Đây là lần đầu tiên nương tử nhờ hắn một cách trịnh trọng như vậy, Tán Đa chỉ cảm thấy thời khắc tỏa sáng của cuộc đời mình đã đến, trong lòng như có trăm hoa đua nở, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lưu Vũ rồi gật đầu lia lịa.

Hai người thức trắng cả đêm kiểm tra đối chiếu sổ sách, rốt cuộc đã tìm ra những chỗ bị thay đổi trong sổ. Lưu Vũ đã bổ sung những điểm này, nó thực sự khớp với khoản ghi trong sổ sách.

"Vậy là đúng rồi!" Y vui vẻ nắm tay Tán Đa, kích động nói: "Ban đầu ta chỉ cho rằng tính toán sai rồi, nhưng không ngờ lại bị người khác sửa... Ngươi đã giúp ta một việc lớn. Tán Đa, cảm ơn ngươi!"

"Lưu Vũ..." Tán Đa được khen xấu hổ đến mức gãi đầu ngượng ngùng cười cười: "Ta... có phải đã giúp được ngươi..." Lưu Vũ gật đầu: "Giúp ta việc lớn!"

"Thật tốt quá, thật tốt quá!" Tán Đa ôm Lưu Vũ xoay vòng vòng trong phòng, Lưu Vũ thập phần bất đắc dĩ nhưng lại vui vẻ đáp ứng hắn.

Lưu Vũ ngày hôm sau tỉnh lại trên bàn, phát hiện không thấy Tán Đa đâu, trên người còn khoác một kiện y phục. Y dụi dụi đôi mắt khô mỏi của mình, đột nhiên nhìn thấy trên bàn còn sót lại một mảnh giấy, trên đó viết xiêu vẹo một hàng chữ "Nhớ ăn phản (đến chữ cơm cũng viết sai)". Lưu Vũ sững sờ một chút, sau đó khẽ cười một tiếng, lười biếng mà kéo dãn phần eo, đem sổ sách đã đối chiếu kỹ chính xác sắp xếp lại rồi mang đến cửa hàng.

Trong cửa hàng chỉ có Nhị thúc, Lưu Vũ vừa đến đã bị Nhị thúc tra hỏi. Tuy rằng Lưu Vũ chỉ ra hết chỗ bị người ta sửa sai trong sổ, nhưng là Nhị thúc không chịu thừa nhận, một mực chắc chắn tiền là y lấy. Lưu Vũ không thể phản bác. Giằng co một lúc ngoài cửa đột nhiên xôn xao, hóa ra là Vũ Dã lão gia cùng Tán Đa tới.

"Nhị thúc, không đúng!" Tán Đa chạy tới kéo Lưu Vũ ra phía sau mình, vội vàng nói lại Nhị thúc: "Hôm qua ta cùng nương tử xem lại, chính là chỗ này bị thay đổi! Đúng - ở trên đó!"

"Ngươi? Ngươi cùng nương tử của ngươi xem?" Nhị thúc khinh miệt, cười lạnh nói: "Ngươi xem hiểu sao?"

"Hiểu." Tán Đa kích động một trận: "Phu—phu tử đã dạy ta, ta lười biếng... nên cứ xóa rồi lại sửa như thế này..." Quả nhiên là một tràng chế giễu.

Hai bên tranh cãi vài câu, Vũ Dã lão gia xua tay bảo mọi người đừng tranh cãi nữa, gọi Tiểu Phúc Tử đang xem sổ sách tới, hỏi: "Sổ sách này trừ bỏ thiếu nãi nãi còn có ai động qua không?"

Tiểu Phúc Tử đáp: "Bốn hôm trước, Hổ Tử nói Nhị thúc muốn tra một số tơ lụa xuất đi từ Kình Thành, có tới xem qua một lần." Vũ Dã lão gia liếc mắt nhìn Nhị thúc một cái, rồi hỏi tiếp: "Lúc đó có ai thấy không?"

"Lúc đó có Ngọc Nhi, nhưng Ngọc Nhi nói rằng nàng ấy ra tiền viện để lấy mứt mà Nhị thúc yêu cầu, vì vậy nàng ấy đã ra ngoài, lúc đó trong phòng chỉ có mỗi Hổ Tử."

Mọi người ồ lên, Nhị thúc tức giận trừng mắt, đập bàn hét lên giận dữ: "Ý ngươi là Hồ Tử đã sửa sao? Cái nét chữ đó hả?"

Vũ Dã lão gia lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn thần sắc kích động của Nhị thúc, từ tốn nói: "Sổ sách trước đó hoàn toàn chính xác, như thế nào hai ngày sau lại sai rồi? Lại nói, Lưu Vũ chỉ mới nhận được sổ vào ngày hôm trước, như thế nào cũng không có khả năng là y sửa. May là ta phát hiện sớm... Kia có muốn đối chứng với Hổ Tử một chút không?"

Dứt lời liền cho gọi Hổ Tử đến, để hắn trước mặt Nhị thúc mà tra hỏi một hồi, nhưng đối phương quả nhiên chết cũng không thừa nhận. Lưu Vũ nhìn biểu tình bất an của Nhị thúc ở phía đối diện, trong lòng cũng có chút phỏng đoán, ông ta dám quát với Hổ Tử đang quỳ trên mặt đất:

"Nếu ngươi không thừa nhận, chỉ có thể báo quan, quan lão gia tới tra nhất định sẽ nhanh hơn chúng ta tự điều tra, không bằng đem ngươi đi nha môn—"

Dứt lời làm bộ muốn báo quan, Hồ Tử vừa nghe nói sẽ bị đưa đến nha môn thì sợ đến mức run rẩy, một đường hướng đến chủ tử của mình là Nhị thúc cầu xin giúp đỡ. Vũ Dã lão gia nhân cơ hội gọi hai tên gia đinh thô bạo kéo hắn ra cửa.

Đúng lúc này chén trà nóng Nhị thúc bưng hất thẳng lên người Hổ Tử, khiến hắn lăn lộn trên mặt đất. Sắc mặt Nhị thúc chuyển thành màu gan heo, hai má run lên vì tức giận, chửi ầm lên:

"Khốn nạn! Rốt cuộc ngươi có làm hay không?! Thừa nhận liền xong chuyện, nếu không bị đưa đến nha môn thì thực sự không có đường lui! Mau nói thật đi!"

Hồ Tử nghe xong vội vàng trả lời, thoát khỏi hai tên gia đinh kia quỳ trên mặt đất ôm chân Nhị thúc liên tục xin tha.

"Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng! Gần đây thu nhập trong nhà không tốt, tiểu nhân liền trộm tiền đi, là tiểu nhân nhất thời bị ma xui quỷ ám! Đừng đưa tiểu nhân đi nha môn, tiểu nhân sẽ trả lại..."

"Xem ra ta phải chỉnh đốn lại ngươi. Kéo ra ngoài đánh cho ta!!" Nhị thúc dứt lời liền gọi thuộc hạ tới kéo Hổ Tử đi, một bên nói qua loa với Vũ Dã lão gia vài câu, một bên hung hăng trừng mắt liếc nhìn phu thê Tán Đa, hùng hùng hổ hổ rời đi.

"Phụ thân... Nhị thúc ông ấy..." Tán Đa vừa định mở miệng, Vũ Dã lão gia đã xua tay ra hiệu cho hắn im lặng, đứng dậy, ung dung cầm lồng chim bước ra khỏi cửa, đi ngang qua đôi phu thê, nhìn Lưu Vũ với ánh mắt khác. "Thật sự phát hiện ra, có chút thú vị..."

"Con tra..." Tán Đa chỉ vào chính mình: "Phụ thân! Nhìn con, nhìn con!"

"Đi!" Vũ Dã lão gia trợn trắng mắt, đột nhiên nói một câu: "Đối xử tốt với nương tử của ngươi chút!" Ông ngâm nga tiểu khúc rồi lững thững đi dạo.

"Hôm nay... Cảm ơn ngươi..."

Trở lại phòng, Lưu Vũ gọi Tán Đa, đôi mắt ướt không giấu được sự cảm kích, nhẹ giọng nói: "Nếu không phải ngươi ra mặt, nói không chừng ta sẽ lại bị khiển trách nữa..."

"Ngươi là nương tử của ta, ta đương nhiên muốn giúp ngươi rồi!" Tán Đa làm bộ dáng như theo lẽ thường phải vậy, nói xong liền lôi kéo Lưu Vũ xuống giường, đem chăn đắp lên cả hai người,

"Ngươi là nương tử của ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai?" Tầm mắt Lưu Vũ chạm phải Tán Đa quá mức thẳng thắn, không biết vì sao bị Tán Đa nhìn đến khuôn mặt nóng ran, cực kỳ xấu hổ mà cắn môi cúi đầu xuống.

"Nương tử, ngươi làm sao vậy?" Nhìn thấy y cúi đầu như một chú chim nhỏ, Tán Đa nâng cằm lên, đôi môi hồng nhuận khẽ chạm vào mi mắt. Tán Đa nuốt nước miếng cắn một cái, ưm... cả đêm chưa ăn, thật kỳ quái. Cắn cắn, Lưu Vũ bị đau mà rên rỉ, Tán Đa mới buông y ra, nhìn y thật không thể tin được, ánh mắt vừa thẹn vừa tức giận khiến trong lòng hắn như có pháo hoa nở rộ.

Hắn thuần thục đem y phục của Lưu Vũ cởi ra ném xuống dưới giường, nửa thân thể trắng tuyết quyến rũ chết người lộ ra. Hạ thân Tán Đa liền nóng lên, môi hôn lên cần cổ phấn nộn, mỗi chỗ đi qua đều để lại một đóa hoa nhỏ xinh, bàn tay xoa nhũ thịt, cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ vào miệng.

Da thịt mềm mại đầy đặn trên ngực bị Tán Đa niết ở trong tay, da thịt trắng sữa nhô ra từ khe hở giữa các ngón tay. Sau một hồi cọ xát, Lưu Vũ chỉ cảm thấy ngực nóng ran, lưỡi Tán Đa chuyển động, dùng răng cọ xát hai đầu nhũ đỏ hồng, đầu lưỡi không ngừng liếm láp bầu ngực. Lưu Vũ không dám động đậy, hai tay ôm lấy cổ Tán Đa, ưỡn ngực ra, để Tán Đa ăn nhiều hơn một chút.

Dưới thân đã sớm ướt thành một mảng lầy lội. Lưu Vũ vất vả cắn môi mới không phát ra tiếng, nhìn thấy Tán Đa nhả đầu nhũ của mình ra, nhũ hoa đỏ mọng ẩm ướt còn lớn hơn bên còn lại, bầu ngực run rẩy, cả hai đầu nhũ cũng run rẩy không kém. Phía trên da thịt trắng tuyết mềm mịn xuất hiện dấu răng và vệt đỏ do ngón tay để lại, bị chà đạp đến đáng thương. Tán Đa đem đầu nhũ hoa ngậm vào miệng mà cắn mút, côn thịt phía dưới lại trướng thêm một vòng, hắn cọ qua cọ lại đỉnh đỉnh vào bắp đùi non mềm của Lưu Vũ.

Lưu Vũ cảm giác vật khổng lồ giữa hai chân mình nóng lên như bị hun cháy, di chuyển cái cái mông nhỏ tới sắp phát khóc. Tán Đa xoa nắn nó một hồi, chơi đùa với bầu ngực phấn nộn đến khi nó nóng bừng mới buông tay.

"A a..." Lưu Vũ cũng thở hắt ra một hơi, thân thể căng thẳng mềm nhũn ra, cánh tay vẫn vững vàng ôm lấy cổ Tán Đa. Côn thịt hung ác ma xát giữa hai chân kẹp chặt khiến hoa môi không khép lại được, xấu hổ mà chảy ra một mảng dâm thủy.

"Ta muốn đi vào..."

Tán Đa hôn lên miệng Lưu Vũ, động thân một cái liền đem chính mình đi vào. Lưu Vũ ướt át mềm mại dựa vào trong lòng Tán Đa, hoa huyệt kiều nộn run rẩy ngậm lấy côn thịt của Tán Đa, ngượng ngùng mà nuốt vào, chính là một chuỗi khoái cảm liên miên. Lưu Vũ mỗi lần kẹp chặt lại có thể cảm nhận đường từng đường gân xanh nổi trên côn thịt, tim đập nhanh hơn, cả người mềm nhũn.

Lưu Vũ không biết mình chảy ra bao nhiêu nước, chỉ biết khi hai thân thể va chạm sẽ phát ra tiếng nước xấu hổ, bờ mông mềm mại bị Tán Đa giữ chặt trong tay, nước cũng dính trong lòng bàn tay của Tán Đa.

Y theo bản năng cảm thấy xấu hổ, nhưng thân thể càng ngày càng ẩm ướt, làn da trắng như tuyết hồng lên, sờ vào vừa nóng lại vừa mịn. Lưu Vũ nức nở gọi Tán Đa, ngay cả giọng nói cũng ướt át. Cặp nhũ hoa trước ngực cũng lắc lư đung đưa mềm mại, ngực theo chuyển động của Tán Đa cũng nhẹ nhàng run rẩy. Cặp mông mềm mại đầy đặn bị ép ra nhiều hình dạng, hoa huyệt nóng ẩm cắn chặt lấy côn thịt thô dài, miệng huyệt bị thao đến sưng đỏ, lấp lánh lộ ra ánh nước.

"Tán Đa... Đủ rồi... Không muốn nữa... ưm..." Lưu Vũ thoải mái mà thở hổn hển, tiếng rên mềm mại ái muội trong căn phòng tĩnh lặng, hô hấp của cả hai trở nên nặng nề hơn. Lưu Vũ chỉ cảm thấy hoa huyệt run rẩy. Tán Đa càng ngày càng hung hăng, mà Lưu Vũ cũng đã học được cách chủ động vuốt ve côn thịt của Tán Đa.

Huyệt thịt mềm mại khát khao mà quấn lấy mút vào, càng cắn càng chặt, theo côn thịt ra vào mà nhả ra hút vào. Tán Đa để hai chân của Lưu Vũ quấn lấy eo mình, tay ôm lấy mông của Lưu Vũ, vì vậy đâm vào càng ngày càng nhanh.

Lưu Vũ không thể phát ra âm thanh nào nữa, chỉ có thể tùy ý Tán Đa thao lộng mà rên rỉ, mang theo tiếng khóc nức nở, ở trong ngực hắn khẽ kêu, "Tán Đa".

Lưu Vũ một bên khóc lóc cầu xin Tán Đa chậm lại nhưng hai chân vẫn gắt gao câu chặt lấy thắt lưng của hắn, sợ côn thịt đi ra ngoài sẽ khiến hoa huyệt đói khát thấy trống vắng.

"Ưm... mau tiến vào đi..."

"Vào đi..."

"Mau...a..a..."

Đột nhiên, côn thịt khổng lồ ngừng lại chuyển động, Lưu Vũ đung đưa cái mông nhỏ của mình bất mãn mà mở to đôi mắt đẫm lệ, cư nhiên nhìn thấy Tán Đa chôn đầu ở trước ngực mình, hai mắt nhắm nghiền, miệng vẫn ngậm đầu ngực—

Tán Đa?!

"Ngủ rồi—???!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top