Chương 4


Khi Lưu Vũ lao đến văn phòng quản lý tòa nhà của Cộng đồng Hạnh Hoa với khuôn mặt u ám. Cậu nhìn thấy Santa đang ngồi ủ rũ trên ghế ô pha với cái đầu to quấn đầy băng gạc, không biết phải làm sao nhìn những nhân viên đang bận rộn và…. một bà dì hàng xóm trông rất tức giận.

Khoảnh khắc Lưu Vũ bước vào, hệt như vị cứu tinh tái thế. Hai mắt Santa sáng lên, vứt sạch những bực bội trong lòng chạy tới chỗ cậu.

"Lưu Vũ—"

Hệt như chú chó săn lông vàng bự gặp rắc rối ngoan ngoãn cọ cọ vào người khi nhìn thấy chủ nhân, ai ngờ Lưu Vũ trực tiếp nắm tay kéo hắn đi. Sau một hồi giao tiếp đơn giản với nhân viên quản lý tòa nhà, cậu kéo hắn thẳng đến trước mặt dì Trương hung hăng.  

Và trước khi đối phương kịp cất lời chửi bới, Lưu Vũ đã đưa ra một túi lớn vừa mua từ siêu thị trước đó, vô cùng chân thành cúi đầu xin lỗi: "Cháu xin lỗi, đầu óc bạn cháu gần đây do bị thương nên có vấn đề.”  

Vừa nói vừa kéo tay Santa chỉ vào đống băng gạc quấn trên đầu hắn: “Cháu thực sự xin lỗi vì đã gây rắc rối cho dì. Đây là một chút lòng thành của cháu coi như bồi tội, lúc nãy thời gian gấp rút quá nên không kịp chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu có cơ hội, lần sau cháu sẽ qua nhà dì xin lỗi."

Vốn dĩ bởi vì khói dày đặc bốc lên từ phòng bếp dưới lầu, bà còn đang chưa kịp hoàn hồn, đã thế giao tiếp với tên người nước ngoài này đúng kiểu ông nói gà bà nói vịt, dì Trương trong lòng tràn đầy lửa giận.  

Nhưng giờ đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi với nụ cười như gió xuân, dung mạo tuấn tú, không chỉ có thái độ thành khẩn, còn mua một túi lớn rau quả tươi thay cho lời xin lỗi. Lời chửi sắp đến miệng của dì Trương giảm tính công kích đi phân nửa.  

Lại thêm cậu quản lý rất giỏi về khoản xem mặt đoán ý, nhân cơ hội hòa giải đơn giản, cuối cùng dì Trương xách theo một túi to vừa đi vừa ngâm nga hát, chuyện này cũng coi như chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có gì.

Lưu Vũ đi theo Santa lên lầu, vừa mở cửa liền bị mùi khét xộc thẳng vào mặt, cậu bịt mũi lướt qua phòng, sau khi kiểm tra phòng mới yên tâm một chút, ít nhất phòng khách phòng ngủ vẫn không có việc gì. Nhưng ngay khi bước vào bếp, lửa giận của cậu bùng lên—

Bức tường phía trước bị ám khói đen xì với làn khói dày đặc, một lỗ đen lớn cháy ra từ cái nồi bị cháy thành than trên bếp từ lộn xộn. Đánh giá qua đường viền đỏ mờ có thể nhận ra, đây có vẻ là một dụng cụ nhà bếp cao cấp mà chủ nhân ngôi nhà đã mua ở Ý cách đây không lâu, có phải giá là...

Lưu Vũ đau khổ nhìn lại khung ảnh Hawaii trong phòng khách, dành ba phút mặc niệm cho cái nồi giá bốn chữ số đoản mệnh.

"Còn giận sao?"

Cún bự lông vàng a.k.a kẻ gây họa đang ngoan ngoãn nép cạnh cửa, lo lắng lí nhí hỏi: "Lưu Vũ?"

Lưu Vũ quay đầu lại, khoanh tay cau mày, "Anh nấu một bữa cơm làm sao có thể cháy bếp vậy?"

"Anh đun nước nấu mì, nhưng mãi không thấy sôi." Santa khoa chân múa tay giải thích: "Vậy anh liền lên giường đánh một giấc, kết quả..."

"Kết quả là cái nồi cháy thủng, anh ngủ bao lâu?"

"Anh không nhớ." Santa ôm đầu cố nhớ, nhưng vẫn không thể nhớ ra: "Có lẽ là mười phút? Hai mươi phút?"

Lưu Vũ chịu thua, bóp bóp trán thở dài: "Quản lý tòa nhà nói may mà dì ở trên lầu phát hiện có chuyện, đập muốn nát cửa anh mới tỉnh. Uno Santa, anh giỏi lắm."

Bị dì Trương mắng mỏ, bị quản lý tòa nhà chỉ trích, giờ lại bị Lưu Vũ nói như vậy, Santa ủy khuất vô cùng, hắn ngồi trên sô pha ôm gối dựa co người lại thành một quả bóng lớn, tủi thân, thở dài: "Anh đau đầu không chịu nổi, muốn đi ngủ, nhưng không biết nằm xuống sẽ bất tỉnh, Lưu Vũ... Thật sự không phải anh không chịu dậy, anh thật sự đã bất tỉnh."

Sau khi nghe hắn nói, Lưu Vũ đã nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, không thể để tên này một mình được. Hắn vẫn chưa bình phục hẳn, nấu mì còn ngủ quên, hôm nay may còn có hàng xóm phát hiện….. vạn nhất lần sau xảy ra tai nạn không ai phát hiện…  

Lưu Vũ liếc nhìn Santa to xác đang ôm gối nghịch nghịch mấy quả mọng trên mặt bàn, trong lòng cảm thấy hoảng sợ.

Ôi, thật là nghiệt duyên!

Mất cả buổi chiều cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ căn bếp, ít nhất xem ra đã khôi phục được hơn một nửa - trừ vài thứ thực sự khó coi phải vứt đi, tất cả chi phí tất nhiên được ghi vào tài khoản của Uno Santa.

Santa luôn cảm thấy áy náy nên tranh nhận hết mấy công việc nặng nhọc, Lưu Vũ vốn là một omega, sức lực ít cộng với việc lại đang nuôi con nên làm một chút phải nghỉ ngơi, một lát sau bị Santa bắt ra phòng khách xem TV. Lưu Vũ nhìn về phía phòng bếp thấy Santa đang bận rộn luôn chân luôn tay ra ra vào vào, lửa giận trong lòng cũng tiêu tán gần hết.

Santa sức tàn lực kiệt ném giẻ lau, ngồi trở lại ghế sofa, cái bụng đói cồn cào kêu như đánh trống.

Lưu Vũ đưa cho hắn một gói đồ ăn vặt, liếc nhìn hắn rồi hỏi: “Đói không?” Santa ậm ừ, cúi đầu im lặng sờ bụng, cái đầu quấn băng gạc đung đưa trước mắt Lưu Vũ.

Lưu Vũ cau mày, khoai tây chiên trong miệng lập tức trở nên vô vị, cậu bất lực đứng dậy đi về phía phòng bếp.

"Ở nhà còn có mì sợi và trứng không?"

Nói rồi Lưu Vũ lôi mì và trứng ra, bắc nồi nước lên bếp.

"Lưu Vũ—" Santa được sủng ái mà lo sợ: "Em đang cố gắng — cho bên dưới của anh ăn?"*

(Nguyên văn ý của Vũ là: “ăn mì sợi”, nhưng nó lại đồng âm với “cho bên dưới ăn” nên San hiểu nghĩ nó thành không đứng đắn)

Tiếng Trung bao quát, thâm sâu, người nước ngoài không thể hiểu nổi, Lưu Vũ nhìn vẻ mặt thành khẩn đầy mong đợi của Santa, liền nhanh chóng xua đuổi mớ ký ức hỗn độn về chuyện “cho bên dưới ăn” trong đầu.

"Không phải cho phía dưới ăn..." Lưu Vũ yếu ớt sửa lại: "Là ăn mì sợi..."

“Được rồi, vậy có thể cho thêm một chút cà chua và thịt bò thái hạt lựu được không?” Santa không phát hiện có gì đó không ổn, mở tủ lạnh ra cười nói: “Trong nhà có sẵn.”

Tiểu Vũ... Không, Lưu Vũ... thật tốt bụng...

Santa dựa vào tường, nuốt nước bọt nhìn bóng lưng của Lưu Vũ.

Kỹ thuật quen thuộc này, chuyển động nhịp nhàng này và việc kiểm soát liều lượng cà chua và thịt bò thái hạt lựu - làm sao em ấy biết mình ăn nhiều đến vậy? Không hơn, không kém, vừa phải, thật trùng hợp đúng không?!

Santa vui mừng thỏa mãn hít một hơi thật sâu, thơm quá...

Trong phòng bếp tràn ngập mùi cà chua, thịt bò và mì trứng, hơi nóng làm khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Lưu Vũ đỏ bừng, đường cong từ chiếc cổ trơn bóng uyển chuyển tới khuôn ngực sau cổ áo chữ V, thấp thoáng một đôi thỏ ngọc khiến người khác không tránh khỏi suy nghĩ lung tung.  

Pheromone rất nhạt, nhưng là một alpha cấp S, Santa có khứu giác tốt hơn người thường, có thể nhận ra chính xác mùi sữa thơm ngọt ngào. Hắn tham lam hưởng thụ tin tức tố mê người đó, hoàn toàn không chú ý bản thân đang nhìn chằm chằm đối phương không dứt. Đến tận khi Lưu Vũ mím môi gõ bát thúc giục, "Còn không đến lấy đi!"

Santa nhanh chóng đáp lại rồi cuống quít đi lấy, ai ngờ cái bát lắc lư khiến nước súp nóng hổi bắn tung tóe trên tay Lưu Vũ khiến cậu kêu đau.

Chỗ bị nước súp bắn vào đỏ ửng lên, Santa nhanh chóng đặt bát xuống, nắm lấy tay cậu để dưới vòi nước lạnh một lúc lâu.

Cơ thể trong lồng ngực thật mềm mại, thơm tho và đôi bàn tay gầy guộc thô ráp khiến Santa cảm thấy xót xa, chẳng lẽ là vì cậu đã làm quá nhiều việc nhà khiến tay thành như vậy? Càng nghĩ càng tức giận, không khỏi trong lòng mắng chửi người chồng đốn mạt kia của Lưu Vũ. Có bà xã tốt đẹp như vậy sao có thể bắt làm việc nhà? Sao không thể nâng niu trên tay? Nếu là hắn - nếu là hắn -

Santa ôm chặt người trong lòng, tức giận thở phì phì mà nghĩ, nếu là hắn nhất định sẽ không để Lưu Vũ vào bếp, nhất định sẽ nâng niu cậu trong tay còn bản thân sẽ ôm đồm tất cả việc lớn nhỏ trong nhà, bà xã chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa cho con bú là được…… Cho con bú xong sẽ cho hắn…… ừm……

—— Trí tưởng tượng của Đóa Đóa [không thể nói ra] ————

Cậu thoát ra khỏi vòng tay hắn theo phản xạ có điều kiện, không dám nhìn hắn, miệng lẩm bẩm gì đó rồi đỏ mặt chạy ra khỏi bếp.

Santa lúc này mới phát hiện chính mình thất thố, có chút ảo não mà tắt vòi nước, hít một hơi thật sâu để cố gắng làm dịu cơn khô nóng trong người.

Hắn cúi đầu oán trách mà dậm chân.

Tiểu đệ đệ, mày thật không có tiền đồ!

Sợi mì thơm và dày quyện với cà chua, thịt bò và trứng khơi dậy cảm giác thèm ăn của Santa. Sau một ngày đói bụng, hắn ăn ngấu nghiến ngon lành. Cũng rất kỳ quái, hắn cũng coi như là đi qua không ít địa phương ăn qua không ít của ngon vật lạ, chính là vào giờ phút này, không có gì có thể so sánh với vị ngon của bát mì này. Như thể một kho báu sâu thẳm trong ký ức của hắn được đào lên, tâm hồn hắn như được an ủi, nỗi bồn chồn, lo lắng mấy ngày nay cũng nguôi ngoai đôi chút.

Sức mạnh của một bát mì, không, đó là do những gì Lưu Vũ đã làm, sức mạnh của tình yêu.

Santa, người đã thấm thía triết lý nhân sinh trong một bát mì, uống cạn ngụm canh cuối cùng, cười đắc ý với Lưu Vũ: "Đồ ăn cực kỳ ngon, cám ơn em, vất vả rồi!"

“Chồng em có phải thường xuyên được ăn món này không?” Santa chua chát hỏi.

"Đúng vậy."

Lưu Vũ nhìn hắn, thành thật trả lời: "Chỉ cần nhìn biểu hiện của anh là thấy ăn ngon rồi."

Thật đáng tiếc khi Santa, người không biết sự thật nào biết ẩn ý trong lời nói của cậu. Quả nhiên, gia hỏa này vẻ mặt trở nên chua chát, một bên oán giận lầu bầu: “Sao lại tri kỷ như thế?” Một bên nói thật đáng tiếc.

“Đáng tiếc?” Lưu Vũ cố ý hỏi.

Santa mím môi cười ha ha lảng tránh.

Santa vốn dĩ rất thích ăn mì trứng cà chua với thịt bò, thả thêm ít rau mùi, nhưng ở nhà không có rau mùi nên miễn cưỡng làm như vậy cũng không tồi, rốt cuộc sau hơn một tháng ăn cơm khó nuốt của bệnh viện khá khó khăn với người đam mê ăn uống như Santa, hôm nay cậu mới có cơ hội nấu bát mỳ này cho hắn.  

Một năm hai người cũng chỉ được gặp nhau vài lần. Vì công việc bắt buộc hắn phải đi công tác khắp nơi trên thế giới. Tựa như mây trời không ngừng nghỉ, đi đến nhiều thành phố, nếm qua không biết bao nhiêu mỹ vị. Ấy mà mỗi lần trở về hắn sẽ quấn lấy cậu đòi ăn một bát mì rau thơm thịt bò cà chua. Hắn luôn nói rằng, ăn món này mới tính là trở về nhà.

Hắn có làm việc nhà hay không? Lưu Vũ nhìn theo bóng lưng của Santa trong bếp kỳ kỳ cọ cọ trầm ngâm nhớ lại, hình như mỗi lần Santa về, hắn đều lo hết việc nhà, và cũng chỉ trong những ngày đó, cậu mới cảm nhận được mình cũng có chồng.

Tuy nhiên, khi Santa trở về nhà, hai người cũng không có thời gian làm việc nhà. Mỗi dịp đó, Lưu Vũ sẽ sử dụng số ngày nghỉ phép tích lũy hàng năm để ở nhà cùng hắn.

Tinh lực tích lũy vài tháng hay nửa năm đều cần tiêu hao trên giường, đặc biệt là thể chất kinh người của alpha cấp S, mỗi lần làm đều đem Lưu Vũ làm cho ngất xỉu, mà hắn dường như chưa bao giờ thỏa mãn. Chỉ cần hắn vừa ý, phóng ra một chút pheromone cũng có thể khiến bất cứ omega nào hắn thích phục tùng.  

Hầu hết các alpha cấp S đều kết hôn muộn hoặc không lập gia đình, bọn họ có năng lực đặc quyền có thể khống chế bất cứ Omega nào, hà tất treo cổ trên mỗi một thân cây? Uno Santa lại hoàn toàn khác, hắn kết hôn khi chỉ mới 25 tuổi và chính hắn cầu hôn cậu.

Lưu Vũ đến tận bây giờ vẫn không hiểu được lý do, bởi vì trong mắt cậu, Santa tinh lực tràn trề. Có trời mới biết alpha tinh lực tràn đầy này có vụng trộm với omega khác ở nước ngoài hay không?  

Mỗi lần sau khi Santa rời nhà đi công tác, Lưu Vũ đều suy nghĩ lung tung, đã thế cậu luôn phải chờ đợi hắn suốt mấy tháng trời. Ghen tuông, nghi ngờ và lo lắng ngày đêm hành hạ ý chí cậu. Dù đã kết hôn được ba năm nhưng cậu vẫn luôn giữ mình hoàn hảo, lịch lãm và hiểu truyện trước Santa trong khi sâu bên trong nội tâm luôn không có cảm giác an toàn.

"Vị trí của anh." Lưu Vũ ngập ngừng hỏi tại đêm giao thừa, "Không phải có thể điều chỉnh sao? Tại sao còn chưa được thông qua?"

"Giám đốc nói hiện tại không ai có thể đảm nhiệm vị trí này, anh vẫn phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa, dù sao cũng liên quan đến quyết sách nội bộ, hơn nữa ở đây công ty nước ngoài trợ cấp cũng nhiều nhất, em không vui sao?"  

Sau khi kết hôn, Santa trở thành trưởng phòng marketing trong một công ty đa quốc gia lớn, lương của hắn tăng gấp ba lần, nhưng điều hối tiếc duy nhất chính là những chuyến công tác không ngừng nghỉ.

Lưu Vũ biết rằng Santa không được coi trọng ở công ty trước, và những người lãnh đạo hiện tại cũng đang rất coi trọng hắn, tuổi hai mươi mấy mới chỉ là giai đoạn sự nghiệp đang lên. Cậu sao có thể bởi vì tâm tư nhỏ bé của mình mà ngăn cản hắn bước tiếp.

Lưu Vũ cười nhẹ hôn lên khóe miệng của hắn, sắm vai bạn lữ chu đáo chăm sóc hoàn mỹ, lắc đầu nói: "Được, em sẽ chờ một chút."

Ai ngờ chờ đợi này là tận hai năm, những cảm xúc tình yêu đẹp nhất, những ham muốn rực lửa đều bị mài mòn bởi ba năm cô đơn lẻ bóng

Lưu Vũ nhấc lên điện thoại đã rung hồi lâu, là bệnh viện gọi tới.

Cậu liếc nhìn Santa trong bếp, cầm điện thoại đi ra ban công.

"Xin chào, đây có phải là anh Lưu Vũ không?"

Lưu Vũ gật đầu: "Là tôi."

"Xin chào, anh Lưu, trước đây anh có đặt lịch hẹn phẫu thuật cắt bỏ dấu hiệu omega ở bệnh viện của chúng tôi không?"

"……Vâng."

“Được rồi, mười giờ sáng ngày mốt anh có rảnh không?” Cô gái bên kia ngọt ngào nói, “Khi đến nơi hẹn, vui lòng mang theo tất cả hồ sơ để làm kiểm tra và giải phẫu.”

Note: Phí ảo 50 vote (Để mình nhây), các bạn vote với cmt nhiệt tình để mình không nhây bản dịch nhá

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top