Oneshot
Sau buổi họp bang Kazutora đã hẹn gặp hắn ở công viên, đó là lý do mà bây giờ hắn ở đây, ngồi đung đưa trên một chiếc xích đu mà trông hắn có vẻ hơi quá khổ so với nó. Trời đã bắt đầu tối và đèn đường cũng vừa mới được bật, Hanma ngấm ngầm hiểu được tại sao cậu muốn gặp hắn.
Ngồi thêm một lúc, hắn cảm nhận được có một ai đó đang lén lút tiếp cận ở đằng sau, đế giày người đó chạm vào nền đất phát ra những âm thanh rất nhỏ, nhưng Hanma vốn là một người nhạy bén. Hắn nhếch môi giả vờ như chẳng biết gì, không muốn phá huỷ nỗ lực của con hổ nhỏ.
"Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you."
Kazutora tiến đến trước mặt hắn, trên tay cậu là một chiếc bánh kem dâu tây cỡ nhỏ, ở chính giữa có cắm một cây nến. Cậu đưa bánh cho Hanma và hắn đã nhận lấy.
"Cảm ơn, Kazutora."
"Mày mau ước rồi thổi nến đi."
Hanma bật cười, bởi vì hắn và cậu là bất lương đấy chứ chẳng phải trẻ con gì. Thế nhưng hắn vẫn nhắm mắt lại, trong khoảng ba bốn giây gì đó trước khi mở ra, thổi tắt ngọn lửa nhỏ trên chiếc nến.
"Sinh nhật vui vẻ, Hanma-kun." Kazutora vỗ tay bôm bốp. "Mày đã ước gì thế?"
"Mày không biết nói ra thì điều ước sẽ không linh nghiệm à?" Hắn dùng ngón trỏ quệt một miếng kem tươi bỏ vào miệng. "Chà, ngon thế!"
Cậu bĩu môi đi đến chiếc xích đu bên cạnh. "Mẹ tao làm đấy, tao vừa chạy về nhà lấy, còn dặn tao phải hát chúc mừng mày nữa chứ."
"Dì ấy biết?"
"Thì tao nói, dù sao mày cũng qua nhà tao ăn trực suốt." Cậu đưa cho hắn cái nĩa nhựa và không quên dặn dò. "Nhớ ăn hết đấy."
"Cho tao gửi lời cảm ơn đến dì ấy. Tao sẽ không khách sáo đâu, chúc ngon miệng."
Kazutora đưa đẩy xích đu trong lúc hắn ghim vào một quả dâu tây đỏ mọng. "Hanma-kun này."
"Hửm?"
"Mày..." Cậu ấp úng, nhai cắn môi suy nghĩ nên diễn giải câu kế tiếp như thế nào cho đúng. "Hôm nay mày muốn làm gì, tao sẽ làm theo đó."
"Hả, gì đây?" Hắn nhấc mày, thích thú với sự bối rối của con hổ nhỏ.
"Ý tao là, hồi sinh nhật tao mày đã thực hiện điều tao muốn rồi, thế nên bây giờ tao muốn làm lại cái gì đó cho mày." Cậu vội vàng giải thích.
"A, mày đang nói tới vụ đi đốt xe ấy hả?" Hắn phá lên cười. "Và bây giờ mày muốn trả ơn tao?"
Kazutora gật đầu, nhìn Hanma cười đến chảy cả nước mắt. Cậu không hiểu chuyện đó thì có gì buồn cười đến như vậy.
"Aw, thật là dễ thương quá đi, Kazu-kun."
"Mày thôi đi!"
"Xin lỗi, xin lỗi."
Năm nay Kazutora đã trải qua sinh nhật cùng Hanma, không giống với những năm trước cậu sẽ cùng Baji đi khắp nơi quậy phá và đốt vài chiếc xe như một cách để ăn mừng, nhưng có điều năm nay cậu đã thực hiện chúng với Hanma. Từ lúc bước chân ra khỏi trại cải tạo, cậu và Baji chưa từng gặp mặt nhau cho đến khi cậu ta bất ngờ hẹn gặp cậu cách đây chỉ ba hôm trước, đó là cuộc hội ngộ đầu tiên trong suốt hai năm trời của bọn họ.
Kazutora có nhận được những bức thư của Baji, cậu đã đọc đi đọc lại và trân trọng chúng rất nhiều. Cậu đã từng có ý định gặp Baji sớm hơn, nhưng đó là khi cậu tận mắt chứng kiến cậu ta đi cùng với một thằng nhóc tóc vàng mà sau đó cậu đã biết được nó chính là phó đội trưởng phiên đội của cậu ta. Kazutora không biết lúc đó mình đã phản ứng thế nào, nhưng khi nhìn thấy cậu ta cười nói, chơi đùa, vui vẻ bên thằng nhóc đó. Họ gần như gắn bó với nhau mọi lúc mọi nơi, họ học chung trường, mỗi buổi sáng sẽ đi học cùng nhau và đến chiều sẽ cùng nhau về nhà vì họ thậm chí còn sống cùng trong một khu chung cư, sau đó họ sẽ mặc vào bộ bang phục của Touman và cuối cùng là đi đến buổi họp bang cùng nhau. Điều quan trọng là trông Baji rất hạnh phúc, hơn những gì mà cậu ta đã từng cùng cậu trải qua. Kazutora không ngăn cản được bản thân nghĩ rằng cậu ta và thằng nhóc phó đội trưởng đó mới chính là một cặp tri kỷ, chứ không phải là cậu và Baji. Và rồi cậu quay lưng rời đi, mang theo cảm giác như bị ai đó đốt hết nội tạng bên trong người.
Hanma biết và chấp nhận để cậu xem hắn là thế thân của Baji, cùng cậu trải qua sinh nhật và những cuộc chơi bời như cách cậu và Baji đã từng. Hắn đã nói. "Bây giờ chúng ta đã là đồng đội rồi, tao không quan tâm quá khứ của mày ra sao. Mày là bạn tao, tao có nghĩa vụ phải giúp đỡ bạn mình mày hiểu chưa?"
"Không phải chúng ta chỉ đang lợi dụng nhau thôi sao, vì mục đích riêng của mỗi người?" Kazutora cười mỉa mai.
"Thôi nào anh bạn!" Hanma vỗ lên vai cậu. "Đúng là chuyện này sẽ rất khó tin, nhưng tao hiểu tất cả những câu chuyện của mày và những đau khổ mà mày phải trải qua. Tao biết mày rất mạnh mà, và chắc chắn tao sẽ ở đằng sau tiếp thêm sức mạnh cho mày."
Kazutora thích Hanma, hắn là người duy nhất ủng hộ việc mà cậu đang làm. Không như những người khác sẽ tìm ra mọi cách hay mọi lý lẽ để chứng minh rằng cậu sai và cho họ là đúng.
Cho đến khi Baji nói muốn gia nhập Valhalla. Cậu ta phản bội Touman, phản bội Mikey, kể cả thằng nhóc phó đội trưởng đã luôn đi theo cậu ta suốt mấy năm nay. Thậm chí còn hoàn thành rất tốt cái thử thách "Dẫm lên tranh Chúa" mà cậu đề ra để chứng minh cậu ta thật sự đã vứt bỏ Touman và muốn vào Valhalla. Kazutora đã thật sự rất vui, cậu ta đã chọn cậu, nhờ đó cậu biết rằng mình vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Baji.
"Chúng ta nên rủ thêm Baji." Kazutora nhẹ nhàng nói, Baji bây giờ đã là người của Valhalla, cậu ta xứng đáng được góp mặt trong những cuộc đi chơi của cậu và Hanma.
Hanma ra chiều suy nghĩ. "Mày nói cũng đúng, ba chúng ta bây giờ đã là đồng đội rồi, đi càng đông càng vui chứ sao. Nếu không thì Baji sẽ lo cho mày lắm."
"Lo cho tao?"
"Tao nói không phải à? Nó gia nhập Valhalla là vì mày mà. Baji nói nó nếu không có nó mày sẽ bị tổn thương, bởi vì trong quá khứ mày đã bị lừa dối nhiều nên khó lòng mà tin tưởng ai khác ngoài nó-"
"Khoan đã, Baji nói với mày như vậy?"
Tất nhiên là không, Baji không nói với hắn như vậy, tất cả đều là thông tin hắn đã nhận từ Kisaki. "Ừm, đúng vậy. Trong hôm 'Thử thách lòng tin' lúc mà mày vắng mặt."
Đôi mắt vốn to của Kazutora mở trân trân, xuất hiện thêm vài tia máu như mỗi lần cậu nhắc đến chuyện giết Mikey. Nắm tay cậu siết chặt lại quanh chiếc dây xích sắt của xích đu, cả người run lên vì giận dữ khi biết được lý do gia nhập của Baji. Hanma nhai miếng bánh kem cuối cùng, nhìn cậu đang cố gắng hết sức để kìm lại cơn thịnh nộ trong người. Rồi hắn chậm rãi đứng lên, bước đến đằng sau Kazutora và thì thầm vào tai cậu.
"Hồi nãy tao đã ước chúng ta sẽ giết được Mikey."
Kazutora giật mình bật dậy. "Mày nói ra làm gì? Mày muốn điều ước không linh nghiệm à?"
"Này này, đừng nói là mày tin cái tin đồn nhảm nhí đấy nhé?" Hanma giơ hai tay, lùi lại đằng sau vài bước. Kazutora vẫn còn cúi mặt thở hổn hển và không trả lời hắn, lúc này hắn mới đút tay lại vào túi áo, nụ cười trên khoé môi càng mở rộng. "Tin tao đi Kazutora, chúng ta không cần điều ước để giết Mikey. Chúng ta sẽ tiêu diệt nó, bằng chính sức mạnh của chúng ta."
Kazutora im lặng ngẫm nghĩ lời Hanma vừa nói. Hắn nói không sai, cậu sẽ giết chết Mikey bằng chính đôi tay của mình.
"Được rồi, đừng trưng cái bản mặt như đưa đám ra như vậy, hôm nay là sinh nhật tao cơ mà." Hắn lại gần khoác vai cậu kéo đi. "Chúng ta nên đi chơi để lấy lại tinh thần."
"Mày đã ăn hết bánh kem rồi à?"
Hắn thản nhiên gật đầu. Kazutora lườm muốn cháy mặt cái tên cao kều đang đi bên cạnh, trong thâm tâm không ngừng chửi rủa hắn. Cái bánh kem tuy là cỡ nhỏ nhưng đối với một người ăn vẫn là quá nhiều, hắn còn chẳng chừa cho cậu lấy một miếng.
"Vậy có gọi cho Baji không?" Hanma giả vờ ngây ngô hỏi.
"Mặc kệ nó!" Kazutora quát lên.
"Được rồi, được rồi." Hắn bật cười. "Tao vừa nghĩ ra một chỗ khá là hay, để tao dắt mày tới đó."
Sau đó cả hai người cùng đi đến Shinjuku, Hanma đã dặn cậu đứng chờ hắn trước khi thân hình cao gầy kia khuất sau dãy chung cư cũ. Cậu đứng dưới cột đèn đường, ngắm nhìn bóng mình đổ xuống dưới đất, rất may là Hanma không để cậu đợi quá lâu, hắn đã quay trở lại trong chưa đầy hai mươi phút.
"Mày đã đi đâu vậy Hanma-kun?"
"Rồi mày sẽ biết thôi." Hắn đút tay vào túi áo khoác bomber và đi trước dẫn đường.
Kazutora ban đầu rất ngỡ ngàng nhưng sau đó vẫn đi theo những sải chân dài của Hanma mà không hỏi thêm gì về ý định của hắn. Cho đến khi Kazutora để ý rằng cả hai người họ đang đi giữa một khu phố rộn rã, rực rỡ từ những ánh đèn neon của các cửa hiệu, các bảng hiệu quảng cáo. Cậu bất ngờ nhận ra hắn đang dẫn cậu đi đâu, nơi đây chính là phố đèn đỏ Kabukichou.
Kazutora choáng ngợp với không khí tập nập nơi đây, cậu đã từng nghe đến và nhìn thấy rất nhiều hình ảnh về khu phố này trên tivi nhưng bây giờ mới được tận mắt chứng kiến. Những cô gái trẻ trong những bộ trang phục hoá trang ngắn cũn cỡn đang đứng mời chào khiến cho Kazutora ngại ngùng đỏ mặt, tên Hanma thì vẫn một mực tiến về phía trước nên cậu cũng cố gắng lơ đi mà đuổi theo.
Sau đó hắn dừng lại trước một toà nhà lớn, cũng rực rỡ và nhiều màu sắc không kém những hàng quán xung quanh, thậm chí còn có phần nổi bật hơn.
"Đây là một trong những club nổi tiếng nhất ở khu này đấy." Hanma nói khi Kazutora vẫn đang mải mê quan sát sự hoành tráng của cái club.
"Thật à?" Kazutora cảm thán, nhưng rồi lại sực nhớ đến vấn đề chính. "Vậy tại sao mày lại đưa tao đến đây?"
"Mày hỏi gì ngộ vậy, thì chúng ta sẽ vào đây chứ sao."
"Cái gì?" Cậu trợn tròn mắt, ngay lập tức ngó ngang ngó dọc xem có ai nghe thấy cuộc trò chuyện của họ không, sau đó liền kéo hắn vào một con hẻm cách rất xa cái club. "Mày đang nghĩ gì vậy? Chúng ta chưa đủ tuổi mà."
"Thôi nào, đừng hoảng loạn như vậy chứ, tất nhiên là tao đã chuẩn bị tất cả rồi." Nói rồi hắn móc từ trong túi áo khoác ra hai tấm thẻ và đưa cho cậu một cái.
"Hanma-kun, đ-đây là..."
Hanma bật cười trước phản ứng của cậu. "Tao đã nhờ người quen làm cho chúng ta ID giả, ừm thì tao tính sau khi xử xong Touman rồi mới dùng tới, nhưng bây giờ thì cũng không tệ. Chúng ta vẫn có thể tiếp tục dùng nó." Nuốt lại câu "nếu đến lúc đó mày vẫn còn sống" vào trong cổ họng.
"Tuyệt quá..." Kazutora kinh ngạc với độ chân thật của tấm ID giả trên tay. Nó vẫn là ảnh của cậu nhưng tên họ đã được đổi mới, năm sinh của cậu cũng được thay đổi từ 15 tuổi trở thành 20 tuổi. Điều còn tuyệt vời hơn là cậu sắp được vào club, nơi sẽ có rất nhiều những cô nàng xinh đẹp và nóng bỏng trong những bộ trang phục cũng hết sức nóng bỏng. Nghĩ đến đây cậu đã cảm thấy kích thích và phấn chấn, con ngươi màu vàng cát cũng theo đó mà sáng lên.
"Tao cũng nhờ làm một cái cho Baji rồi. Sau khi xử xong Touman ba chúng ta có thể cùng đi ăn mừng." Hắn nhún vai, đương nhiên đó cũng chỉ là một lời nói dối.
Nhưng nghe đến tên Baji, Kazutora liền cảm thấy không vui. "Đừng có nhắc tới nó ở đây."
"Tao xin lỗi." Hanma cười khúc khích. "Vậy bây giờ cùng vào nhé?"
"Đi thôi!" Rất may Kazutora đã nhanh chóng vui vẻ trở lại mà nhìn lên hắn bằng đôi mắt hổ phách lấp lánh.
"Con mẹ nó ngáng đường quá!"
Lúc đó Hanma chưa kịp trả lời lại thì Kazutora đã bị một lực mạnh từ đằng sau xô tới, mất đà ngã vào người đối diện và cằm cậu đập mạnh lên ngực hắn. Bàn tay Hanma cũng theo quán tính mà bắt lấy eo cậu. Ngay góc độ này, cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt được phóng to lên nhiều lần của Hanma. Kazutora hoảng hốt khi nhận ra cậu và hắn đang đứng ở một khoảng cách rất gần liền lúng túng lùi ra.
"Tao xin lỗi!"
"Tch, bẩn hết bộ suit đắt tiền tao mới mua rồi, đúng là lũ hạ đẳng."
Ngay lúc này Kazutora mới biết được nguyên nhân ngã của mình. Cậu vừa bị một gã, không đúng, là một thằng nhóc có một thân hình béo ục ịch xô ngã. Nó đang phủi bụi trên quần áo như thể nó vừa chạm vào một thứ gì đó dơ bẩn nhất trên đời. Nắm tay cậu siết lại thành quyền, hàm răng nghiến chặt.
"Nhắm có tiền đền thì hãy đụng vào tao."
"Hay lắm!" Hanma đứng chắn trước mặt cậu, bẻ khớp tay kêu lên răng rắc. "Còn mày, nhắm chịu đau được thì hãy kiếm chuyện với bọn tao."
Còn không để nó kịp ngáp hai người họ đã lao tới xử lý thằng đó một cách quá dễ dàng và nhanh gọn. Nó nhanh chóng bất tỉnh, trên người lúc này đầy vết thương lớn nhỏ, đủ thứ vết bầm tím và bộ suit đã sớm trở nên rách rưới, dơ bẩn.
"Đập nó bẩn cả tay." Kazutora đứng dậy phủi người sau khi đã trói chặt tay chân của tên béo.
"Bớt nóng nào Kazutora, xem tao tìm thấy gì nè." Trên hai ngón tay thon dài của Hanma đang giơ lên một tấm thẻ màu đen ánh lên một chút ánh sáng bạc. "Đoán xem đêm nay ai sẽ mời rượu chúng ta nào."
Kazutora như thể không tin được vào mắt mình mà giật lấy nó để quan sát kĩ hơn, cảm giác sung sướng trên những đầu ngón tay khi lần đầu tiên trong đời cậu được chạm vào một tấm thẻ đen.
"Wow, Hanma-kun, mày tuyệt vời quá! Ai mà ngờ thằng chó này lại có trong tay thứ giá trị như vậy chứ!"
"Tao đoán nó là một thằng công tử bột nào đó hay bị gia đình cấm đoán nên hôm nay trốn nhà đi chơi, bởi vậy nó không có vệ sĩ đi theo." Hắn nhếch môi cười, quan sát tấm thẻ qua vai cậu.
"Ưm, mày nói đúng." Kazutora ngẫm nghĩ lại lời suy đoán của Hanma và so sánh với tên béo. Đúng thật là nó chỉ như một thằng nhà giàu kệch cỡm đang cố làm cho vẻ bề ngoài của mình trông thật tử tế, lịch lãm.
"Tao sẽ giữ nó." Hanma giật lấy tấm thẻ từ tay Kazutora mặc cho cậu nghệch mặt ra. "Mày thấy có khách VIP nào mà ngơ ngác như mày không?"
Kazutora tuy rất ấm ức nhưng cậu phải công nhận rằng Hanma nói có phần đúng. Dù cho cậu đang rất háo hức nhưng bên cạnh đó lại hồi hộp nhiều hơn, và nếu như cậu cứ thấp tha thấp thỏm như vậy chắc chắn sẽ làm cho cả hai bị bại lộ. Hơn hết là Kazutora chẳng có chút kinh nghiệm nào từ trước cả, trong khi đó Hanma lại sinh ra và lớn lên ở đây, chắc chắn là hắn phải rành rọt hơn cậu.
"Tao biết rồi." Cậu hậm hực.
"Đó không phải là cách để nói chuyện với đàn anh đang chiêu đãi mình đâu nhé." Hanma giơ lên tấm ID giả của hắn, trên môi đang nở một nụ cười hết sức đểu cáng. "Tao hơn mày bốn tuổi, ăn nói sao cho thật dễ nghe xem nào?"
Kazutora cười khẩy với độ trơ trẽn của tên Hanma, thực tế thì hắn đúng là đàn anh của cậu, nhưng hắn chỉ lớn hơn có duy nhất một tuổi. Tưởng là hắn đã nâng tuổi cậu lắm rồi, ai ngờ hắn nâng bản thân còn dữ hơn. Nhưng hôm nay cũng là sinh nhật của Hanma, cậu sẽ dằn lòng mà chơi cùng hắn một chút, dù sao thì cũng chẳng mất mát gì. Kazutora cố nặn ra một nụ cười thiện chí.
"Hanma-senpai, xin hãy giúp đỡ em."
Hanma ngay lập tức cười to, cánh tay vòng qua cổ cậu kéo sát lại. "Tất nhiên rồi đàn em, senpai đây hứa sẽ thật tận tình."
Hắn hay choàng vai bá cổ cậu vì đây đã từng là một trong những hành động yêu thích của cậu và Baji, hắn biết điều đó nên đã luôn làm theo ý cậu. Ban đầu cậu cũng rất bối rối, trước đây ngoài Baji ra cậu chưa từng có hành động quá thân thiết với bất kỳ một ai, nhưng dần dà cũng đã làm quen được. Sự khác biệt về chiều cao giữa cậu và Hanma khiến Kazutora không khoác được lên vai hắn như Baji, thay vào đó cậu vòng lại tay qua lưng người cao hơn.
Khi hai người đứng trước lối vào của club, Kazutora bỗng nhiên thấy lo sợ trở lại. Cậu chưa bao giờ làm việc dối trá một cách công khai như vậy, cậu không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu người giữ cổng phát hiện ra cậu và hắn đang gian dối. Nhỡ đâu họ sẽ bị bắt vì tội làm giả chứng minh thư, cậu và hắn còn có một trận chiến quan trọng vào vài ngày tới, hai người không thể nào bị bắt.
"Bình tĩnh đi, mày sẽ làm chúng ta trông đáng ngờ đấy." Hanma thầm thì lên đỉnh đầu cậu.
Kazutora kinh ngạc khi nỗi lo của cậu lại thể hiện ra bên ngoài quá nhiều như vậy, đến nỗi Hanma cũng cảm nhận được.
"Hít một hơi sâu nào, đến lượt chúng ta rồi." Hắn nói khi những vị khách đằng trước họ rời đi để vào bên trong.
Hai người tiến đến trước mặt tên gác cổng khổng lồ của club, gã ta có khi còn cao hơn cả Hanma, Kazutora không ngăn được bản thân khẽ nuốt khan một tiếng khi nhìn thấy đống cơ bắp cuồn cuộn của gã ta dưới lớp áo đồng phục.
"ID." Gã trầm giọng nói, một câu đơn giản nhưng đủ để cậu phải dựng cả tóc gáy.
Cả hai người đưa cho gã tấm ID đã chuẩn bị từ trước. Kazutora bấm chặt ngón tay cái vào lòng bàn tay để ngăn bản thân không làm ra những hành động gây nghi ngờ và ngu xuẩn. Trái với sự sốt sắng của Kazutora, Hanma bên cạnh lại rất bình thản, hắn nghiêng đầu cười khi gác cổng nhíu mắt quan sát khuôn mặt của hai người, rồi lại cúi xuống nhìn chằm chằm hai tấm ID trên tay.
Kazutora nghĩ cậu đã có thể gục xuống vì run rẩy nếu như không nhờ có cánh tay rắn chắc của Hanma đang giữ lấy cậu. Và trước khi cậu thật sự sẽ ngã gục xuống, người gác cổng đã đưa lại hai tấm thẻ với nụ cười trên môi.
"Buổi tối vui vẻ."
Nhận lại tấm ID giả, Kazutora mới thở phào ra một hơi mà nãy giờ cậu vẫn giữ. Cậu vui vẻ cười với Hanma và hai người họ nhanh chóng bước vào trong, vô cùng háo hức với trò vui sắp tới.
Cánh cửa lớn đóng lại sau lưng, chào đón họ là một không gian tưng bừng nhộn nhịp trong âm nhạc xập xình, trái tim trong lồng ngực cậu cũng theo đó mà đập liên hồi mạnh mẽ, ngoài ra hiệu ứng đèn đóm vô cùng hoành tráng khiến cho cậu có chút hoa mắt.
"Tuyệt vời quá, Hanma-kun!" Kazutora phải nói với âm lượng khá lớn vì nếu không tiếng nhạc sẽ át đi tiếng của cậu.
"Tao đã nói rồi mà." Hanma cũng nói lớn vào tai cậu. "Bây giờ thì cùng tận hưởng nào!"
Hôm nay không phải cuối tuần nhưng lượng khách lại đông đáng kể. Những thân hình của cả nam và nữ đang quấn lấy nhau trên sàn nhảy, họ dùng men say trong người để tạo ra nhiều điệu nhảy nóng bỏng trên những nốt nhạc mạnh mẽ, góp phần làm cho không khí thêm phần nóng bức, dồn dập hơn. Nhưng Kazutora lại một lần nữa cảm thấy lúng túng, cậu rất muốn tận hưởng nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
"Anh bạn, mày lại căng thẳng nữa rồi. Tao nghĩ mày sẽ cần chút cồn trong người đấy." Hanma một lần nữa khoác lấy vai cậu và Kazutora để mặc cho hắn dẫn cậu đi.
"Mày có nghĩ chúng ta ăn mặc có chút không phù hợp với chỗ này không?" Cậu cố với lên để nói vào tai hắn, không muốn ai nghe được mặc dù tiếng nhạc ở đây rất lớn và nếu như có nói bình thường thì mọi người vẫn khó có thể nghe thấy cậu.
Những vị khách ở đây đa số đều ăn mặc rất hiện đại và phóng khoáng, phục vụ cho việc được thoải mái vui vẻ. Trong khi đó cậu và hắn vẫn đang trong bộ đồng phục Valhalla, vẫn chưa thay ra sau buổi họp bang cách đây vài tiếng trước.
"Sẽ chẳng còn quan trọng nếu mày có trên tay tấm thẻ đen." Hanma cười sung sướng và Kazutora thở hắt ra, quyết định không để ý đến vấn đề này nữa.
Sau đó hai người họ đi đến trước quầy bar, Hanma đã gọi ra một Jager Bomb và hai shot Vodka. Hắn nhanh chóng nốc cạn một shot chỉ trong cái chớp mắt của Kazutora.
"Đừng chỉ nhìn như thế, làm một ly đi." Hắn đẩy shot còn lại qua phía cậu.
Kazutora cầm lên chiếc ly và lo lắng nhìn thứ chất lỏng trong đó. Tất nhiên là cậu đã từng uống qua bia và một số loại rượu vang hay sake. Nhưng cậu không chắc mình sẽ uống được thứ này.
"Cứ nốc hết thử xem?" Hanma dựa người lên quầy bar, nghiêng đầu hỏi.
Kazutora nhắm chặt mắt làm theo và ngay lập tức vị cay đã xộc thẳng vào tận mũi cậu. Nó lan toả khắp cả khoang miệng khiến cho lưỡi và cổ họng của cậu bỏng rát, thậm chí cảm giác đó còn kéo dài xuống tận đến ruột gan. Kazutora ho đến đỏ cả mặt, đôi mắt cũng theo đó mà trở nên ngấn nước.
"H-Hanma-kun, cay quá!" Cậu khó khăn nói, tay liên tục quạt trước miệng mong muốn giảm bớt cảm giác cay nóng.
"Xem ra cậu ấy không uống được Vodka nguyên chất nhỉ?" Anh chàng bartender đưa cho Kazutora ly nước lọc to, người đã nhận lấy nó và uống như thể bị bỏ khát mấy ngày trời.
"Vậy anh có một thứ gì đó nhẹ nhàng, ngọt ngào, nhưng vẫn đủ mạnh mẽ cho đàn em quý mến của tôi không?" Hanma nói với ý đùa cợt, nãy giờ vẫn vuốt lưng cho cậu.
"Tất cả mọi thứ dành cho chàng trai đáng yêu." Bartender mỉm cười, nháy mắt với cậu.
Cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, một phần vì vẫn còn dư âm của rượu và một phần vì cảm thấy mất mặt. Kazutora hất mạnh cánh tay của Hanma và quay ngoắt đi chỗ khác khi hắn phá lên cười ha hả. Lẽ ra cậu nên biết làm theo ý tên này thì chẳng có gì tốt đẹp.
Rất nhanh sau đó anh chàng bartender đã quay trở lại đưa cậu một ly cocktail khác. "Cái này gọi là White Russian, cậu thử xem thế nào?"
Kazutora nhận lấy bằng hai tay và khẽ nói lời cảm ơn với anh ấy. Cậu cẩn thận ngửi mùi nó trước tiên, vẫn có vị cay nồng đặc trưng của Vodka, nhưng thêm vào đó còn có cả mùi cà phê thơm lừng lẫy. Kazutora liếc nhìn lên, nhận được ánh mắt đợi chờ của người bartender và ánh mắt thích thú của Hanma, cậu kề môi vào miệng ly uống một ngụm rất nhỏ. Sự cay nồng trước đó đã giảm đi đáng kể nhờ vào vị ngọt ngào của sữa tươi, song vẫn không làm mất đi cảm giác lâng lâng mà rượu mang lại sau khi đã thưởng thức.
"Ưm... không tệ." Kazutora trả lời, không chắc chắn.
"Cậu chắc chứ? Tôi có thể đổi cho cậu một loại cocktail khác."
"Tôi ổn với cái này. Cảm ơn anh." Cậu vội vàng nói, không muốn làm phiền người bartender thêm nữa.
"Cứ thoải mái đi đàn em, anh đây sẽ chiều cưng hết! Đêm nay là đêm của chúng ta cơ mà!" Hanma giơ cao ly Jager Bomb rồi uống một ngụm lớn, hắn đặt mạnh nó xuống bàn và ngửa cổ cười lớn. "Đây mới chính là cuộc sống!"
Nhìn gương mặt ngả ngớn của hắn làm Kazutora hận không thể xông vô mà đấm cho một cái. Cậu lầm bầm chửi rủa sự điên cuồng và tửu lượng trâu bò của hắn khi chịu đựng được đống chất lỏng có mùi như kim loại này.
"Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng chúng ta có thể đi cùng nhau không?"
Bỗng chốc mọi cơn tức giận của Kazutora liền tan biến đi đâu mất nhờ chất giọng ngọt ngào như mật ong rót vào tai của ai đó. Cậu quay qua phía chủ nhân của giọng nói thì bất ngờ khi thấy không phải chỉ có một mỹ nhân, mà có tận hai mỹ nhân. Cậu ngay lập tức bị thu hút bởi cô nàng có mái tóc vàng với những lọn tóc xoăn như sóng biển, trên người diện một bộ đầm bó sát màu đen, khoe trọn đường cong của cơ thể. Nhưng cô nàng tóc đen trong chiếc đầm đỏ rượu vang bên cạnh cũng không hề kém cạnh. Họ đều là những tuyệt sắc giai nhân mà Kazutora thề sẽ biến đêm nay của cậu thành một đêm tuyệt vời nhất.
"Đ-được chứ." Kazutora nói, ngay lập tức hối hận vì đã lắp bắp như một thằng ngốc. Cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc với gái đẹp mà.
"Thật không?"
"Thật mà, chúng ta có thể đi chung." Cậu liên tục gật đầu.
"Tốt quá đi thôi!" Hai mỹ nhân reo mừng phấn khích và trước khi Kazutora có thể bắt cặp được với cô gái tóc vàng cho riêng mình, cả hai người đã vây kín lấy hai bên của Hanma.
"Haha, này hai em." Hắn tỏ ra khó xử, nhưng cậu thừa biết hắn chỉ đang giả vờ.
Kazutora sững sờ khi bị cả hai cô gái bỏ rơi, trong khi họ có đến hai người và một trong số đó có thể đi với cậu, thay vì chạy về hết bên Hanma.
"Đừng đối xử với đàn em của anh như vậy chứ, cậu ấy sẽ cô đơn đấy." Bàn tay chữ "Tội" nâng cằm cô gái tóc vàng, nhìn thẳng vào đôi đồng tử xanh biếc của cô nàng.
"Nhưng em thích anh hơn, bộ anh không thích em sao?" Chất giọng ngọt ngào như mật ong ban nãy giờ đây đã không thể nào mà lọt vào tai cậu được nữa.
"Sao lại nói như vậy? Anh thích cả hai mà." Hắn dỗ ngọt hai mỹ nữ rồi nhìn lên cậu bằng ánh mắt nuối tiếc. "Tao xin lỗi, hay để tao gọi cho mày hai cô gái khác?"
Kazutora bị chạm đến lòng tự trọng mà nổi điên quay đi, hứng thú ban đầu với những cô gái nóng bỏng cũng đã biến mất. "Không cần!"
"Vậy thì nhường cho chàng trai sinh nhật nhé." Hanma cười khúc khích, sau đó quay lại hô hào với anh chàng bartender. "Cho hai mỹ nhân này thứ mắc nhất của anh, tất cả đều trả bằng thẻ của tôi!"
Kazutora tiếp tục lầm bầm chửi tên Hanma khốn kiếp thích thể hiện, đó còn chẳng phải là thẻ của hắn.
Hai cô gái đề nghị được lên tầng trên, khu vực của khách VIP ngồi để tiện cho việc uống rượu và tâm sự cùng hắn. Trước khi đi Hanma còn không quên nói nhỏ vào tai cậu. "Phong thái khi vào club quan trọng lắm đấy. Đừng lo, lần tới mày sẽ làm tốt hơn."
Cái cách mà hắn cười khoái chí cùng điệu bộ đểu giả đó càng khiến cho cơn giận tam bành của Kazutora tăng gấp mấy lần, tưởng như còn có thể nhìn thấy được ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt đằng sau cậu.
Kazutora không biết rằng ngay từ giây phút hai người bước chân vào đây, Hanma đã là tâm điểm của sự chú ý. Đầu tiên là nhờ vào chiều cao đáng ngưỡng mộ của hắn, cùng với vẻ ngoài điển trai, lại có thêm một chút nổi loạn trông vô cùng quyến rũ và cuốn hút. Sau đó hắn còn thể hiện sự phóng khoáng của mình bằng cách nốc cạn ly rượu, vì không phải ai cũng chịu đựng được Vodka nguyên chất. Chưa kể đến hắn còn có trong tay một tấm thẻ đen.
Tuy nhan sắc và sự thu hút của Kazutora cũng chẳng kém cạnh gì, nhưng khi đã vào club, nếu được lựa chọn giữa một đàn anh quyến rũ, hào phóng và một đàn em đáng yêu, ngây ngô, thì người ta thường sẽ thích người thứ nhất hơn. Và thế là Kazutora chỉ biết hậm hực mà đi đằng sau ba con người đang bận âu yếm nhau ở phía trước.
Hanma hoàn toàn không phải đụng tay vào một thứ gì cả, thứ duy nhất hắn cần làm là ung dung ngã lưng lên chiếc ghế êm ái đằng sau, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của hai cô nàng ngồi cạnh, họ sẽ liên tục rót và mời rượu hắn. Kazutora muốn phát điên lên vì những lời tán tỉnh qua lại của ba người, Hanma xưng hắn là "anh" và gọi hai người kia là "em yêu", "bé cưng", "cục cưng". Nghe mà muốn phát nôn, bọn họ có khi còn lớn hơn hắn cả chục tuổi.
"Cậu ấy có vẻ không được vui lắm thì phải?" Một trong số hai cô gái hỏi và Kazutora biết họ đang nói tới cậu.
"Sao vậy đàn em? Anh đã nói sẽ gọi cho chú mày hai cô gái khác và mày đã từ chối cơ mà. Tại sao bây giờ lại tức giận?" Hắn nói với một tông giọng giễu cợt, và nếu như hôm nay mà không phải sinh nhật hắn thì cậu đã nhào tới đấm vào cái mặt đang vênh váo kia một nghìn cái rồi.
"Mặc xác tao, không cần mày quan tâm!" Kazutora cầm ly cocktail của mình di chuyển sang chỗ khác.
"Thứ lỗi cho hành động thô lỗ của cậu ấy nhé." Hanma nói với hai cô gái nhưng vẫn cố tình để cậu nghe được, hắn nháy mắt. "Áp lực học hành ấy mà."
Khu vực dành cho khách VIP là nơi có view hoàn hảo nhất để nhìn xuống sàn nhảy. Kazutora ngồi một mình quan sát từng hoạt động tưng bừng bên dưới, DJ đang khuấy động không gian bằng những bản remix sôi động nhất để những vị khách có thể cháy hết mình trên sàn nhảy. Bầu không khí náo nhiệt bên dưới thật khác với tâm trạng cậu lúc này, cô đơn và trống vắng. Đầu óc cậu như đang xoay vòng vì shot Vodka ban nãy và ly cocktail trên tay. Vốn dĩ sẽ là đêm quậy tung trời của cậu và Hanma, vậy mà bây giờ chỉ có một mình hắn tận hưởng.
Tự nhiên cậu lại nghĩ, nếu như là Baji thì cậu ta sẽ không bao giờ để cậu một mình như thế này, bất kể là đi riêng hay đi chung cùng cả nhóm. Sau đó Kazutora lại chợt nhớ ra, cũng không còn bao lâu nữa là sinh nhật của Baji.
Hồi chiều mẹ cậu đã hỏi đến việc đó, bởi vì mấy năm trước cậu ta cũng hay qua nhà cậu như Hanma vậy. Lúc đó Kazutora chỉ biết ậm ừ, cậu và Baji bây giờ chẳng còn giống như trước đây nữa, sinh nhật tháng trước của cậu cũng chẳng tổ chức cùng cậu ta. Tuy rằng Baji đã chọn cậu và chọn vào Valhalla, nhưng giữa cả hai đã hình thành nên một khoảng cách vô hình là điều mà Kazutora không thể nào chối cãi. Cậu ta thậm chí còn có một người bạn mới thay thế trong suốt hai năm trời quý giá cậu phải trải qua trong trại cải tạo, và nếu như cậu thật sự quan trọng đối với Baji, thì cậu ta không thể nào lại có bạn mới nhanh đến thế.
Kazutora bỗng cảm thấy tủi thân, nước mắt tự động dâng trào khắp viền mắt và tầm nhìn phía trước bỗng trở nên mờ nhoà. Cậu vẫn luôn căm ghét bản tính mít ướt này của mình, ngay bây giờ lại khóc trong club như vậy. Cậu cắn chặt môi, lòng bàn tay siết chặt lại để những đầu móng tay găm vào da thịt, tạo ra cảm giác đau đớn để ngăn bản thân bật khóc.
Nhưng những cảm xúc đó cũng không kéo dài được lâu, sự chú ý của cậu đổ về phía cổng chính khi nhìn thấy người gác cổng khổng lồ ban nãy bước vào, theo sau là tên béo mà vừa nãy cậu và Hanma đã xử lý ngoài club. Gác cổng vội vàng nói gì đó với những người bảo vệ an ninh, giống như là đang miêu tả ngoại hình của người nào đó mà cậu chắc chắn chính là cậu và Hanma. Tên béo kia bằng một cách nào đó đã cởi trói được và bây giờ nó đang săn lùng bọn cậu.
"Hanma-kun, lại đây đi nhanh lên!" Kazutora hốt hoảng quay trở lại chỗ của Hanma, cậu nắm lấy cánh tay hắn, nhất quyết lôi đi trong sự phản đối của hai cô gái.
"Mày đang phá hỏng cuộc vui của người khác đấy, Kazutora."
"Đừng có nhiều lời, xem đi kìa."
Cậu chỉ cho hắn vị trí của đám người đó, còn xui xẻo hơn khi tên béo đã phát hiện ra cậu và hắn, nó ngay lập tức báo động, chỉ điểm cho những bảo vệ an ninh. Đôi đồng tử màu cam của Hanma khẽ giãn ra khi ánh mắt hắn và tên béo chạm nhau, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được vẻ bình tĩnh vốn có và quay trở lại vào trong.
"Hanma-kun, chúng ta phải đi khỏi đây ngay!" Kazutora theo sau hắn.
"Anh phải đi ngay bây giờ sao Shuji?" Hai cô nàng níu lấy hắn với vẻ luyến tiếc.
"Shuji?" Kazutora nhăn mặt khi nghe thấy cái biệt danh.
"Anh rất tiếc khi không thể ở lại với tụi em, anh có việc gấp phải đi." Hắn khẽ hôn lên mu bàn tay của hai cô gái như một lời xin lỗi, sau đó đặt trên bàn tấm thẻ đen của tên béo. "Đây là tiền tip của tụi em, muốn lấy bao nhiêu cũng được."
"Đi thôi, Kazutora." Không để cho hai mỹ nhân kia kịp hiểu chuyện hay phản ứng được gì, Hanma ngay lập tức bỏ đi.
Hắn dẫn cậu đi hướng ngược lại với lối đi lên vừa rồi để xuống bằng đường khác, xa hơn chỗ ngồi của họ. Bọn họ định dùng đám người đang say sưa nhảy nhót kia làm thành rào chắn để trốn thoát, nhưng chiều cao nổi bật của Hanma lại không hoàn toàn hữu ích gì trong trường hợp này. Hai người họ nhanh chóng bị phát hiện, bảo vệ đã đứng chặn đầy ở lối ra trước mặt họ.
"Bắt lấy chúng nó!" Một tên trong số đó gào lên.
Trong lúc Kazutora còn hốt hoảng, Hanma lại hoàn toàn ngược lại, hắn phấn khích, thích thú với trò đuổi bắt này. Hắn nâng cả cái bàn lớn ngay bên cạnh trong sự kinh hoàng của những vị khách ngồi ở đấy và ném về phía đám bảo vệ, thuỷ tinh va chạm mạnh xuống sàn nhà vỡ tan tành và văng tung toé khắp mọi nơi tạo ra thành tiếng động lớn khiến mọi người xung quanh phải thét lên khiếp sợ.
Lợi dụng tình hình hỗn loạn Hanma liền nắm cổ tay Kazutora kéo đi, chạy ngay vào sàn nhảy, chính thức biến cả hai trở thành trung tâm của sự chú ý.
"Xin lỗi vì đã phá hỏng buổi tối của các quý ông và quý bà, làm ơn hãy tránh đường cho chúng tôi qua." Hắn cười lớn khi tất cả mọi người đều tự ý mà dạt ra tránh đường, tạo khoảng trống cho cậu và hắn.
Hai người họ chạy tới được cổng chính nhưng bọn bảo vệ cũng đang theo sát đằng sau. Bây giờ tên gác cổng không còn đứng đây nữa nên cả hai đã thoát ra bên ngoài một cách dễ dàng. Họ chạy xuyên qua dòng người đông đúc, thường xuyên va chạm với những người đi ngược hướng và nhận lại từng tiếng chửi rủa của họ. Cả hai đều đặn ngoái lại đằng sau để xem xét tình hình và thấy đám người kia vẫn mãi dai dẳng đuổi theo sau.
"Mẹ nó, bọn chúng dai như đỉa."
Họ đã chạy ra tới bên ngoài đường lớn ngay về phía ngã tư. Những sải chân dài của Hanma khiến cho Kazutora khó lòng nào mà bắt kịp, đằng trước họ tín hiệu dành cho người đi bộ qua đường sắp sửa kết thúc, cậu kinh hoàng nhận ra họ sẽ chạy băng qua đó chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.
"H-Hanma-kun, đừng nói là chúng ta-"
"Nhanh chân lên Kazutora!"
Kazutora cắn răng dùng hết sức mạnh của nhóm cơ bắp dưới chân khi họ bước xuống lòng đường. Cậu có cảm giác đèn đỏ sẽ kết thúc bất kỳ lúc nào và dòng xe tấp nập sẽ tông thẳng vào hai người bọn họ. Nhưng khoảnh khắc mà cậu và hắn vừa đặt chân xuống lề đường bên kia, đèn tín hiệu đã ngay lập tức chuyển xanh và xe cộ lại lướt qua vun vút, nhanh như từng cơn gió cuốn. Từ bên này cậu có thể nhìn thấy được đám người của club ở phía đối diện, thoắt ẩn thoắt hiện sau làn xe vội vã.
"Tụi tao ở bên đây nè. Này! Có nhìn thấy không?" Hanma hét lớn, giơ cao hai tay ra hiệu cho bọn chúng. "Có ngon thì tới bắt tao đi lũ thất bại!"
Mặc dù với khoảng cách khá xa cậu không thể thấy được biểu cảm của chúng, nhưng cậu chắc chắn rằng bọn chúng đang rất tức điên vì không thể làm được gì cậu và Hanma. Kazutora thích thú cười theo khi tên Hanma này cũng phá lên mà cười, tận hưởng dòng Adrenaline đang dồn dập chảy khắp cơ thể hắn. Sau đó hắn tiếp tục nắm lấy cổ tay cậu bỏ đi.
"Mày điên kinh khủng, Hanma-kun."
"Cảm ơn vì lời khen, Kazutora."
Hai người họ tiếp tục chạy đến nơi an toàn hơn, để hoàn toàn đảm bảo bọn chúng không thể tìm ra tung tích của cậu và hắn. Tốc độ của cả hai càng lúc càng chậm dần, thậm chí bắp chân của Kazutora đang nóng như muốn cháy lên.
Cho đến khi bọn họ không còn một chút sức lực nào để mà chạy nữa, cả hai mới dừng lại tại một con hẻm nhỏ nào đó, chật hẹp và tối tăm. Kazutora tựa lưng vào tường, cả gương mặt đỏ bừng và khuôn ngực nhỏ không ngừng nhấp nhô lên xuống. Thân hình to lớn hơn của Hanma phủ trên cơ thể cậu, hai người tựa vào nhau mà liên tục thở dốc. Mồ hôi của họ chảy đầy người, thấm ướt cả vào lưng bộ bang phục Valhalla. Trời đang trở lạnh nhưng nhờ hoạt động mạnh mà cậu và hắn đã nóng lên rất nhiều.
Với khoảng cách quá gần, hơi thở nóng bức của cả hai trộn lẫn vào nhau, mang theo cả dư âm cay nồng đặc trưng của rượu. Đến lúc này Kazutora mới nhận thức được tư thế hiện tại của họ mờ ám đến như thế nào. Hơn nữa bàn tay hình xăm chữ "Phạt" của Hanma vẫn chưa từng buông ra khỏi cổ tay cậu. Kazutora khẽ đẩy hắn ra, quay đi né tránh việc giao mắt với người đối diện.
"C-chắc là sẽ không bị phát hiện nữa đâu." Cậu ấp úng, mong muốn cứu vớt bầu không khí bỗng chốc trở nên khó xử giữa hai người.
"Ừ." Từ góc độ này Hanma có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cậu.
"Vậy bây giờ chúng ta... làm gì đây?"
"Ừm... vẫn còn hai tiếng nữa mới kết thúc sinh nhật tao."
Cậu chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn hắn. "Mày muốn làm gì? Những ý tưởng của mày chẳng bao giờ tốt đẹp."
Hanma cười khúc khích, một lần nữa khoác lấy vai cậu. "Tự tổ chức bữa tiệc cuối cùng nào."
Sau đó Kazutora mới hiểu được ý của hắn là tìm những tên bất lương thuộc một băng đảng vô danh nào đó để gây sự, đánh nhau, biến chúng thành trở thành nô lệ để hắn và cậu sai bảo, bắt chúng mua đồ ăn và bia cho hai người. Đứa nào mà chống đối thì bẻ răng và rút móng nó.
Kazutora khiếp sợ với cái tửu lượng khủng bố của Hanma, hồi nãy hắn cũng phải nốc tới gần năm shot Vodka và hai ly Jaeger Bomb, vậy mà bây giờ vẫn còn muốn uống nữa.
"Mày là quái vật đấy à?" Cậu nhăn nhó.
Hanma phá lên cái điệu bộ đặc trưng. "Không cần khen tao mãi vậy đâu."
Cậu bật cười theo, cái tên này bình thường đã điên lắm rồi, bây giờ có thêm men rượu trong người nữa lại còn điên hơn gấp mấy lần. May là cậu cũng chẳng bình thường nên mới chịu đựng được một tên điên như Hanma.
Tuy nói vậy nhưng Kazutora vẫn đi theo Hanma mà bày trò để hoàn thành điều ước sinh nhật của hắn, cậu cùng hắn quậy phá và nhậu nhẹt đến quên cả trời đất. Tửu lượng của cậu khá kém, lại ít khi uống nên chưa được bao nhiêu thì đã say mèm, phải dựa dẫm vào Hanma để hắn đỡ đi.
Hắn đưa cậu trở về căn cứ của Valhalla, lúc này đã tối tăm u ám, vắng tanh không còn một bóng người. Bước chân của hắn cũng đã sớm trở nên loạng choạng, ít nhiều gì cũng gặp khó khăn trong việc mang theo một người khác. Cũng còn may là khi say Kazutora rất ngoan ngoãn nằm yên một chỗ, không làm càn quậy phá, nếu không thì sẽ còn rắc rối cho hắn hơn nữa. Cho đến khi Hanma không còn trụ vững được nữa mà ngồi trượt xuống bức tường, kéo theo cậu cũng ngã theo và nằm lên cả người hắn.
"Sao lại đi về hả Hanma-kun, tao còn chưa uống đã mà. Mau mang thêm bia tới đây!" Kazutora lè nhè nói trên bả vai của hắn, sau đó thì ngay lập tức gục đi.
Hanma cười khẩy một cái, uống tới mức đi còn không nỗi mà còn bảo chưa say.
Hắn nắm lấy bắp tay giữ cậu ngồi thẳng, rồi nhấc người lên để quan sát được rõ hơn gương mặt của người đối diện. Thật ra từ hồi tối ở trong club, tuy có hai mỹ nữ sắc nước hương trời kề bên, nhưng Hanma chỉ để tâm đến một mình Kazutora. Hắn nhìn thấy bóng lưng cô đơn của cậu và cũng đã định tìm một lý do nào đó từ chối các cô gái để dành thời gian với cậu nhiều hơn, nhưng còn chưa kịp làm thì đã bị đám kia phát hiện. Như thế này thì Kisaki sẽ giết hắn mất, hắn đã được dặn dò kỹ lưỡng là không được để cho con hổ nhỏ đáng thương này cảm thấy cô đơn, lạc lõng.
Bàn tay có hình xăm chữ "Phạt" nâng lấy gương mặt đang say ngủ, đôi mắt cậu nhắm nghiền đến bình yên, để cho hàng mi dài cong vút rũ xuống như một chiếc quạt, gò má được nhuộm đỏ cả một mảng lớn và phải kể đến đôi môi hồng nhuận đang khẽ hé mở ra. Hanma không phải gay, nhưng người trước mặt hắn thật sự rất đẹp, dù cho cậu đã từng nói không thích gương mặt của bản thân. Hắn ngờ vực đây chỉ là một ảo giác mà hơi men bên trong hắn tạo ra, nó hạ gục, cám dỗ và thôi thúc hắn phải làm một điều gì đó. Và thế là, bằng một cách chậm rãi, Hanma cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi Kazutora.
Không nồng nàn, không sâu lắng, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng như cánh bướm, nhưng cảm giác mềm mại nơi đầu môi lại khiến cho hắn cảm thấy tê dại. Hắn rất nhanh đã rời ra, vừa lo sợ cậu sẽ thức dậy vừa tự giật mình với hành động của chính bản thân. Nhưng người này vẫn không hề động đậy dù chỉ là một cái mí mắt, cơ thể hắn thì dần nóng lên và hắn muốn nhiều hơn thế.
"Mọi chuyện xảy ra sau này chỉ là do tai nạn, nhớ đấy, Kazutora."
Vừa dứt lời Hanma liền ép Kazutora vào tường và vùi đầu vào cần cổ thon mảnh, cắn mút trên hình xăm con hổ. Đầu cậu tự động ngửa ra, càng tạo lợi thế cho hắn được lấn tới. Sự ấm nóng và ẩm ướt mà hắn để lại trên làn da mẫn cảm khiến cho Kazutora phải phát ra những tiếng rên ư ử trong cổ họng.
"Ưm..."
Ngọn lửa bên trong hắn càng như được châm ngòi mà bốc cháy mạnh mẽ. Hắn tiếp tục di chuyển xuống sâu hơn, chuyện này không thể dừng lại được nữa rồi.
"Dừng lại đi, không thấy lợi dụng một người đang không có ý thức thì đê tiện lắm sao?"
Một giọng nói vang lên và Hanma ngay lập tức dứt khỏi người trong lòng, hắn buông tay và di chuyển ngồi cách xa cậu khiến cơ thể của Kazutora đổ xuống nền đất. Chủ nhân của giọng nói dần hiện ra rõ ràng nhờ ánh đèn đường hắt vào từ cửa sổ, hắn ngửa cổ bật cười.
"Ra là người đồng đội mới. Đến đây làm gì? Nó đâu có muốn gặp mày."
Baji Keisuke cũng đang mặc trên người bộ bang phục Valhalla như hắn và Kazutora, mái tóc dài được cột lên gọn gàng, cậu nhàn nhã đút tay vào trong túi áo bomber, bước về phía hai người.
"Không muốn gặp tao hả? Chà..." Baji dừng lại trước thân hình đang nằm xụi lơ dưới đất. "Chơi đủ chưa? Tao đưa mày về."
Cậu dựng Kazutora ngồi dậy, lấy tay vỗ vài cái lên gương mặt đang ngủ đến ngon lành, không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra với bản thân khiến cho cậu có chút bực bội.
"Cái mùi gớm quá." Baji nhăn mũi, vòng một cánh tay của Kazutora qua cổ, sau đó giữ eo giúp cậu ta đứng dậy trên đôi chân mềm như sợi bún. "Không biết ăn cái giống gì mà nặng kinh khủng."
Hanma tựa lưng vào tường, ngậm trên môi một điếu thuốc và châm nó lên. Kể từ khi bước chân vào đây, Baji chưa từng một lần liếc nhìn về phía hắn, chỉ dành duy nhất sự chú ý đến người đang bên cạnh cậu ta bây giờ. Chiều cao của cả hai tương đương nhau nên chàng trai tóc đen gặp nhiều khó khăn trong việc dìu dắt một người đang bất tỉnh. Tiếng trách mắng của cậu ta ngày càng nhỏ dần và cuối cùng tắt hẳn đi. Hanma nhắm nghiền mắt, chậm rãi buông ra một làn khói trắng, chỉ còn lại mỗi mình hắn trong căn phòng.
Baji cõng Kazutora trên lưng và đưa cậu về nhà. Trên con đường vắng vẻ chỉ có duy nhất hai người họ, chàng trai tóc đen đã thôi than phiền từ lâu, lặng lẽ quan sát bóng của cả hai trải dài trên mặt đất. Cơn gió đêm cuối tháng mười thổi qua lạnh giá, nhưng nhờ có nhiệt độ cơ thể từ người đằng sau đã làm cậu thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Cậu cảm nhận được đôi mắt của người sau lưng đang dần hé mở, rồi cậu ta ngẩng mặt khỏi hõm cổ cậu.
"Ai vậy, ai mà giống Baji quá vậy?" Chất giọng lè nhè chứng tỏ rằng Kazutora còn đang rất xỉn và chưa hề tỉnh táo.
"Vẫn nhận ra tao cơ à?"
"Sao mày lại tới đây Baji, Hanma-kun đâu?" Kazutora bắt đầu giãy giụa, tay chống lên vai chàng trai tóc đen muốn thoát ra.
"Nè nè ngồi yên đi, không là té bây giờ!" Baji quát lên, giữ chặt lấy chân của Kazutora để người bạn không bị ngã ra đằng sau. "Hanma-kun cái gì chứ, mày quậy từ chiều tới giờ còn chưa đã à?"
Kazutora không còn sức để mà phản đối nữa, cậu tiếp tục ngã xuống người Baji, mi mắt cậu nặng trĩu và khó khăn thều thào. "Tao không cần mày thương hại..."
"Cái gì? Mày dám gọi những cố gắng của tao là thương hại à?" Chàng trai tóc đen tức giận, khẽ quay đầu để nhìn mái tóc loà xoà hai màu trên vai mình.
"Hưm..." Kazutora không trả lời mà chỉ thở mạnh một hơi, một lần nữa chôn sâu mặt vào hõm cổ cậu.
Rồi Baji cũng thở hắt ra, đôi chân vẫn đang đều đặn cất bước, rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng. "Tao phải đến chứ, vì mày... là báu vật của tao mà."
Cậu muốn đào một cái lỗ mà chui xuống ngay tức khắc sau khi thốt ra những lời xấu hổ đó, sở dĩ cũng không muốn phải nói ra những câu sến súa như vậy, nhưng nếu không làm cho rõ ràng thì tên ngốc nghếch sau lưng cậu đây sẽ không bao giờ hiểu. Cậu hồi hộp chờ đợi phản ứng của Kazutora, nhưng rồi thứ cậu nhận lại được chỉ là nhịp thở đều đều của chàng trai tóc hai màu.
"Tch, đã yếu mà bày đặt ra gió." Baji chán nản tặc lưỡi, sau đó xốc lại Kazutora trên lưng, cho cậu một vị trí thoải mái hơn. "Vậy thì để lần khác tao nói lại."
Cả hai người trở về trạng thái như ban đầu, dưới ánh trăng đêm Kazutora ngủ ngon như thể đó là nơi êm ái nhất thế giới. Thật ra thì cậu ta rất nhẹ, nhưng lòng Baji thì không. Cậu suy nghĩ cái "lần khác" mà mình đã đề cập đến, chẳng biết được đó sẽ là khi nào. Rồi họ còn có một trận chiến sẽ diễn ra trong vài ngày nữa, nghĩ đến đây cậu không thể nén lại một tiếng thở dài.
"Tao biết phải làm gì với mày đây, Kazutora?"
_____
Helo hiiii lại là tui đây, tui đã comeback với chiếc fic dài 9k từ (≧ ◡ ≦)
Hơi dài mọi người đọc hết tui sẽ rất zui lun ( ̄ω ̄)
Sắp tới tui sẽ có một chiếc fic BajiKazu mong mí bạn sẽ ủng hộ ạ ☆ *: .。. o (≧ ▽ ≦) o .。.: * ☆
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top