Văn án
Trời chạng vạng, ánh hoàng hôn phủ một lớp sắc cam ấm áp lên những tòa nhà cao tầng của thành phố. Trong căn hộ nhỏ nằm giữa lòng Seoul nhộn nhịp, Hyunjin ngồi co ro trên chiếc sofa mềm mại, ánh mắt lơ đãng hướng ra cửa sổ nơi ánh sáng cuối ngày đang dần nhạt đi. Cậu cầm chặt cốc cà phê đã nguội lạnh, lòng nặng trĩu bởi những suy nghĩ không tên.
Seungmin ngồi đối diện, ánh mắt kín đáo dõi theo từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt Hyunjin. Cậu không cần hỏi cũng biết Hyunjin đang nghĩ gì. Suốt những năm tháng làm bạn thân, Seungmin đã quá quen với ánh mắt ấy—ánh mắt của sự bất an và bối rối.
"Lại nghĩ về chuyện đó à?" Seungmin lên tiếng, giọng nói trầm thấp pha chút thờ ơ, nhưng không thể che giấu sự quan tâm trong từng lời nói.
Hyunjin khẽ gật đầu, khẽ thở dài. "Tớ không hiểu sao mọi thứ lại trở nên như thế này. Hôn nhân... với Han, thật sự tớ không muốn. Nhưng gia đình tớ... họ không để tớ có sự lựa chọn."
Seungmin siết chặt tay lại, cảm giác bất lực và khó chịu dâng lên trong lòng. Cậu muốn nói rằng Hyunjin không cần phải chấp nhận điều đó, rằng cậu có thể ở bên Hyunjin mãi mãi, nhưng những lời ấy mắc kẹt trong cổ họng. Cậu chỉ cười nhạt, cố tỏ ra bình thản. "Cậu luôn có sự lựa chọn. Vấn đề là cậu có dám từ chối không thôi."
Hyunjin im lặng, đôi mắt nâu nhạt lấp lánh ánh buồn. Cậu biết Seungmin nói đúng, nhưng sao mọi thứ lại khó khăn đến vậy? Han—người mà cậu sắp kết hôn—không phải là người tệ. Thậm chí, Han còn luôn tỏ ra dịu dàng, kiên nhẫn và quan tâm đến cậu. Nhưng Hyunjin không thể ngừng cảm thấy mọi thứ giữa họ chỉ là một sự sắp đặt, không có chỗ cho cảm xúc chân thật.
Cậu ngả đầu vào lưng ghế, đôi mắt khép hờ. "Tớ chỉ thấy mệt mỏi, Seungmin à. Tớ không biết mình thực sự muốn gì nữa."
Seungmin nhìn Hyunjin, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Cậu biết mình không nên hy vọng, nhưng mỗi lần Hyunjin tìm đến cậu để tâm sự, để dựa dẫm, cậu lại cảm thấy bản thân có một vị trí đặc biệt trong trái tim Hyunjin. Và đó là điều khiến cậu không thể buông bỏ.
Ngày hôm sau, Hyunjin gặp Han tại một quán cà phê nhỏ, nơi ánh sáng nhẹ nhàng lọc qua những ô cửa kính lớn. Han luôn xuất hiện với nụ cười ấm áp và ánh mắt tràn đầy sự chân thành, nhưng hôm nay cậu có vẻ căng thẳng hơn thường lệ. Cậu đặt một bó hoa nhỏ trước mặt Hyunjin, đôi tay khẽ run nhẹ.
"Tớ biết cậu không vui với chuyện này, Hyunjin," Han bắt đầu, giọng nói dịu dàng nhưng đầy quyết tâm. "Nhưng tớ muốn cậu biết rằng tớ thật lòng muốn xây dựng một cuộc sống hạnh phúc cùng cậu, không phải chỉ vì nghĩa vụ hay trách nhiệm."
Hyunjin nhìn Han, trong lòng dâng lên cảm giác mâu thuẫn khó tả. Cậu không thể phủ nhận sự chân thành trong ánh mắt Han, cũng không thể bỏ qua cảm giác an toàn khi ở bên Seungmin. Mọi thứ như một mớ tơ rối, chằng chịt những sợi dây của trách nhiệm, hy vọng và những cảm xúc chưa gọi tên được.
Trở về nhà, Hyunjin ngồi trước gương, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Cậu không nhận ra bản thân nữa. Cậu là ai? Cậu muốn gì? Giữa Han và Seungmin, đâu là con đường dẫn đến hạnh phúc thật sự?
Và trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Hyunjin nhận ra rằng cậu cần tìm câu trả lời, không chỉ cho cuộc hôn nhân sắp tới, mà còn cho chính trái tim mình.
-----------------------------
Tác phẩm có sự hợp tác cùng
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top