Chương 70
Chương 70: chuyện xưa như cát bụi
EDIT & BETA: NGUYỆT CÁT- XÍCH NGUYỆT
"Cáp Luân, đệ......" Âu Lai Diệp dừng một chút, nói: "Cáp Luân, nếu thật sự yêu cô ấy, đệ hãy nói rõ cho cô ấy biết."
"Tỷ tỷ, người nghĩ rằng đệ không nghĩ như tỷ sao? Tối hôm qua ta thiếu chút nữa đệ đã...... Nhưng là nếu đệ nói rõ ràng cho cô ấy biết, đệ sợ cô ấy sẽ lập tức bỏ đi, nếu cô ấy nhất quyết muốn đi, đệ cũng không ngăn được cô ấy,đệ không muốn mạo hiểm như vậy." Cáp Luân thấp giọng nói.
"Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không được, chẳng lẽ đệ muốn Tiểu Ẩn nghĩ rằng mắt của cô ấy vĩnh viễn không hồi phục được thị lực sao? Đối với cô ấy mà nói như vậy không phải rất tàn nhẫn sao? Loại tình yêu này, thật sự là rất ích kỷ ."
"Đương nhiên không phải!" Âm lượng của hắn bỗng cao lên,
"Đương nhiên đệ sẽ không đối với cô ấy như vậy, nhưng mà tỷ tỷ, đệ cần thời gian, tỷ hiểu không? Đệ thật sự thực cần thời gian, đệ cần thời gian làm cho cô ấy thích đệ!"
"Hài tử ngốc, ta cũng từng yêu sai cách, làm điều ngu xuẩn sai lầm, nhưng cuối cùng Dương Ly vẫn tha thứ cho ta, rốt cục ta cũng hiểu được, tình yêu là không chấp nhận được nửa điểm lừa gạt , Cáp Luân, nói thật đi, hãy nói tâm ý của đệ cho Tiểu Ẩn biết, để cho cô ấy đưa ra quyết định ở hay không." Âu Lai Diệp nhẹ giọng khuyên.
"Tỷ tỷ...... Hãy để đệ suy nghĩ cẩn thận đã......" Thanh âm của hắn có chút do dự.
"Đệ hãy cẩn thận suy nghĩ đi – cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, hơn nữa, Tiểu Ẩn đã giúp ta rất nhiều, ta cũng sẽ không thể tiếp tục mặc kệ đâu." Âu Lai Diệp nói nhẹ nhàng rồi đứng lên,
"Tốt lắm, ngày mai chính là đại điển đăng cơ của đệ, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Tỷ tỷ," Hắn bỗng nhiên gọi một tiếng.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không được, chẳng lẽ đệ muốn Tiểu Ẩn nghĩ rằng mắt của cô ấy vĩnh viễn không hồi phục được thị lực sao? Lời nói của Âu Lai Diệp cứ mãi xoay quanh trong đầu ta, lời của nàng là có ý gì, chẳng lẽ ý là, mắt của ta sắp hồi phục thị lực? Nhưng là, vì sao, trước mắt ta trước mắt vẫn tối đen một mảnh......
Ta vừa nghĩ, một bên vừa sờ soạng theo đường cũ trở về, cũng không sai biệt lắm đến thời điểm, ta bỗng nhiên nghe được âm thanh khủng hoảng của An Mạn: "Lạy Thánh Ala, tiểu thư, ngài như thế nào một mình ra ngoài, nếu điện hạ biết được sẽ giết ta mất, van cầu người, trăm ngàn lần đừng như vậy nữa."
"Ta biết rồi." Ta thản nhiên nói một câu, để nàng nâng trở về phòng.
Tâm tình ta lại cực kì phức tạp, ta vẫn đợi đến thời gian đi, thật vất vả đợi cho An Mạn ra khỏi phòng, ta lập tức đứng dậy, bắt đầu cởi bỏ lớp băng gạc quấn quanh ở ánh mắt, lại mở to mắt, trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Ta vội kiềm chế tâm tình xao động bất an, lẳng lặng suy tư.
Vấn đề rốt cuộc là ở đâu?
Ta nghĩ khi Âu Lai Diệp ra khỏi phòng hình như có chuyện gì đó khả nghi, bỗng nhiên nhớ tới trước kia ở trong thư phòng có xem qua một câu, nếu muốn giấu một cái cây, phương pháp tốt nhất chính là đem cây đó bỏ vào một rừng cây. Nghĩ đến đây, trong lòng ta vừa động, vội vàng sờ soạng đến cạnh cửa, kéo cửa ra, cửa bị khóa. Việc này không làm khó được ta, ta niệm vài câu thần chú, nhẹ thổi một hơi, cửa chậm rãi mở ra.
Ta vừa mở mắt ra, thình lình thấy ánh sáng làm chiếu vào trong mắt làm nước mắt ta chảy ròng, ta nhắm mắt lại một lần nữa, lại chậm rãi mở to mắt, ta đã có chút thích ứng, nhờ ánh trăng, ta đã thấy rõ hết thảy mọi thứ trước mắt, chỉ cảm thấy một trận mừng như điên, mắt của ta thật sự đã khôi phục , ta thật sự có thể nhìn thấy! Trở thành người mù thật sự rất là khổ sở, mất đi mới biết quý trọng, hiện tại ta mới hiểu việc có một đôi mắt có thể quan sát được thế giới là chuyện may mắn cỡ nào!
Sự vui mừng qua đi, ta ý thức được cái gì, xoay người hướng trong phòng xem xét, trong phòng vẫn một mảnh tối đen, ta phá cửa phòng, làm cho ánh trăng xuyên thấu qua cửa tiêu sái tiến vào, như thế mới có thể thấy rõ, thì ra căn phòng này căn bản không cửa sổ, hơn nữa bốn phía toàn bộ xoát thành màu đen, lại quấn trên mắt một dải băng lụa, thế nhưng cũng là màu đen ,hóa ra thật sự là việc như vậy, Cáp Luân lại dùng thủ thuật che mắt, làm cho ta ở tại một gian phòng toàn màu đen, làm cho ta lầm rằng bản thân vẫn không có thể hồi phục thị lực. Cáp Luân, tên hỗn đản này, như thế nào có thể như vậy, uổng cho ta như vậy còn tin tưởng hắn!
Làm ta nghĩ rằng mình bị mù thật, ta tự nhiên rất giận hắn, cho dù là thích ta, vẫn không thể dùng phương pháp đó được.
Ta nhìn vòng thủy tinh trên tay, muốn triệu hồi Tư Âm, cứ như vậy đi, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến thanh âm của An Mạn: "Điện hạ, trễ như vậy ngài còn đến đây?"
Trễ như vậy sao Cáp Luân lại tới đây? Ta do dự một chút, dù sao cũng không sốt ruột, không bằng nghe hắn muốn nói chuyện ma quỉ gì. Nghĩ đến đây, ta chạy nhanh trở về phòng, đem băng gạc quấn lại lên mắt, vừa nằm xuống, chợt nghe thấy một tiếng cửa bị đẩy ra.
Tiếp theo nghe thấy có người đang đi tới bên giường ta, ở bên người ta ngồi xuống.
"Đang ngủ sao?" Là giọng của Cáp Luân.
Ta tiếp tục giả bộ ngủ, không để ý hắn.
"Tình yêu ảo diệu phi thường, nhưng người ở trong đó thì không chấp nhận." Tay hắn nhẹ chạm vào hai má ta,"Hiện tại, ta rốt cục hiểu được ý tứ câu thơ này, khi ta phát hiện thời điểm tình yêu đến, hình như đã quá muộn, không còn cho ta nhiều thời gian nữa rồi."
"Thật sự khiến ta vô cùng hối hận, ta chỉ có thể tự trách mình không biết quý trọng thời gian đã mất, nếu có thể, ta hy vọng có thể lừa nàng cả đời, giữ nàng cả đời, nhưng là, tâm ta cũng sẽ bất an cả đời." Hắn tiếp tục thì thào nói nhỏ (#Nguyệt: ẻm fall in love rồi nên ad đổi xưng hô nhé).
"Yên tâm, ngày mai nàng sẽ phát hiện nàng có thể nhìn thấy ánh mắt trời chói sáng."
Nghe hắn nói ra những lời này, tức giận của ta lại tiêu trừ không ít, xem ra hắn vẫn không nghĩ sẽ tiếp tục gạt ta.
Tay hắn chỉ dừng lại ở trên hai gò má ta, chậm chạp không chịu rời đi.
"Ngày mai ta sẽ rời đi." Ta bỗng nhiên mở miệng nói, tay hắn lập tức dừng một chút, từ từ trượt xuống từ trên mặt ta.
"Nàng tỉnh rồi?" Hắn hiển nhiên hoảng hốt.
"Ừ, ta nghĩ, nếu ngươi tiếp tục gạt ta, như vậy ta sẽ lập tức đi không từ biệt." Ta cúi đầu nói.
"Nàng đã sớm biết?"
"Ta — nghe thấy ngươi cùng Âu Lai Diệp nói chuyện."
Hắn trầm mặc một hồi, nói: "Như vậy, nàng vẫn muốn đi?"
"Là... ta phải đi."
"Cho dù hiểu được tâm ý của ta vẫn muốn đi?"
"Ta không thuộc về nơi này. Ta muốn trở lại thời đại của chính mình. Ở đây dù có hết thảy, đối với ta mà nói bất quá chỉ xem là mây khói, đều là hư ảo... "
"Hư ảo?" Hắn đánh gãy lời của ta, ngữ khí biến đổi, bỗng nhiên liền đem ta từ trên giường dựng dậy.
"Uy, ngươi đừng thô lỗ như vậy được không!"
"Người thật quái dị, nàng đi ra cho ta!" Hắn túm ta đem ra ngoài, ở thời điểm ta không có tinh thần đem ta lên ngựa.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Ta cả giận nói.
"Làm gì! Đi sa mạc!" Hắn xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy.
"Nửa đêm đi sa mạc, có phải ngươi không có đầu óc không ? Ta quay đầu trừng mắt nói với hắn.
"Câm miệng cho ta, người quái dị!" Hắn rống lên một tiếng.
"Mau buông ta, bằng không ta đem ngươi biến thành tảng đá!" Ta uy hiếp.
"Biến thành tảng đá?" Trên mặt hắn bỗng xẹt qua một tia mất mát sâu sắc,"Vậy đem ta biến thành xương rồng để cho chim đậu lên đó đi".
Tâm lý của ta lộp cộp một chút, bỗng nhiên nói không ra lời.
Khi đến sa mạcBa Cách Đạt ngoài thành, tốc độ của ngựa cũng dần dần chậm lại, ban đêm ở sa mạc, ta rốt cục có thể sử dụng hai mắt của mình nhìn đến hết thảy nơi này, trời lóng lánh đầy sao, ở trước mắt ta là vô ngần cát vàng sa mạc, chỗ cao như núi nhỏ, thấp chỗ giống như khe sâu, lưu sa từ từ, tinh quang thản nhiên, tiếng gió từ từ, ban đêm sa mạc lại có một loại im lặng ôn hòa nói không nên lời.
"Nàng nhìn phía trước đi." Hắn ở ta bên tai cúi đầu nói một câu.
Ta theo hướng ngón tay hắn nhìn theo, phía trước bên trái, cách đó không xa là những cây xương rồng to lớn
"Lần trước ta cũng không lừa nàng, nơi này thật sự có một con chim đã đậu lên đó." Ngữ khí của hắn tựa hồ đã bình tĩnh lại,
"Vậy ngươi nói là truyền thuyết kia?" Ta nhịn không được hỏi.
"Giả thôi." Hắn nhẹ giọng nói.
"Giả?" Ta không tự giác xoay người lại.
Mắt hắn dừng trên người ta, tinh quang thản nhiên, toái toái liệt nhất, hào quang lóe ra trong mắt hắn, như thế nào có vẻ tịch mịch.
Ta vừa định xoay người đi, như lần trước lại bị hắn bắt được.
"Lúc này đây, ta sẽ không......" Lời của hắn còn chưa nói xong, đã cảm thấy âm ấm nơi môi, đầu ta hỗn loạn, môi của hắn lướt qua môi ta dừng lại trên mặt ta.(kiss rồi hơ hơ)
"Ngươi thật muốn chọc giận ta mà." Ta tức giận, trầm giọng nói.
Hắn lại ôm ta càng chặt, gắt gao dán sát mặt ta, thấp giọng nói:"Nhớ kỹ cho ta, cho dù có đi cũng phải nhớ kĩ, nụ hôn này, là chân thật, là đã từng trải qua hết thảy ở đây, là chân thật, ta... cũng chân thật, chân thật ở trong sinh mệnh của nàng, ta không phải hư ảo , ta...... không phải hư ảo ......"
Hắn không nói thêm gì đi nữa, trên mặt ta tựa hồ cảm thấy một mảnh thấm ướt,không hiểu sao trong lòng có một trận khó chịu, muốn đẩy tay hắn ra, lại chậm rãi buông xuống.
Cáp Luân không phải hư ảo, Tát Na Đặc Tư không phải hư ảo, Ramsess II cũng không phải hư ảo, Tình Minh, Tổng Tư, Tiểu Chính, tất cả bọn họ đều không phải hư ảo, bọn họ xác thực là đã từng thật sự tồn tại trong sinh mệnh của ta, dù rằng chia lìa sẽ mang đến tiếc nuối cùng bi thương vô tận, nhưng là bọn họ đều tồn tại, làm cho sinh mệnh ta càng thêm nguyên vẹn...... Cho dù đây là trừng phạt, ta cũng sẽ không hối hận vì đã gặp họ.....
"Cáp Luân, ta sẽ không quên của ngươi, tuyệt đối sẽ không. Nếu ngươi nguyện ý, chúng ta có thể lại đánh nhau một trận sản khoái đi a." Ta cười cười nói.
Hắn sửng sốt, chậm rãi buông ta ra, cũng cười lên, "Không biết là tại sao, ta lại cảm thấy xót xa với người quái dị như nàng ."
"Ngươi có thể đem cái người quái dị này quên đi hay không ?" Ta trừng mắt liếc hắn một cái, tiểu tử này cũng khôi phục quá nhanh đi.
Hắn cười cười, nhìn biển sa mạc, nói:"Ngày mai, ta không thể tiễn nàng ."
"ừ, ngày mai là ngày ngươi đăng cơ." Ta gật gật đầu.
Hắn vung dây cương, "Trở về đi."
==========================
Đêm cuối, ta lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ.
Ngày hôm sau vừa tỉnh lại đã thấy trời sáng.
Ta thay quần áo, đi đến hoa viên, hôm nay trong vương cung, hạ nhân tựa hồ rất bận rộn, đều đang vội vàng chuẩn bị đại điển đăng cơ của Ha Luân.
"Tiểu Ẩn," Phía sau truyền đến tiếng của Âu Lai Diệp.
Ta quay đầu lại, trước mắt nhìn thấy Âu Lai Diệp đã không còn là dung nhan tuyệt thế, da thịt trắng như tuyết sặc sỡ lóa mắt giờ giống như than củi ảm đạm không ánh sáng, đôi mắt đẹp như sao cũng rút nhỏ rất nhiều, môi dày bằng thêm vài phần ngây ngô, dùng hai chữ xấu xí hình dung nàng xác thực một chút cũng không quá, nhưng là, khuôn miệng tươi cười của nàng vẫn xán lạn như ngày nào.
"Ân, Âu Lai Diệp, sao cô còn chưa đi tham gia đại điển đăng cơ của Cáp Luân." Ta cười hỏi.
"Cáp Luân đã kể cho ta hết thảy rồi, hôm nay hôm nay sẽ đi sao?" Nàng đi tới bên người ta.
"Là, ta cũng nên trở về rồi."
"Tiểu Ẩn, cô không nên trách CápLuân, đệ ấy kỳ thật......"
"Ta sẽ không trách hắn."
"Tiểu Ẩn, cám ơn cô." Nàng ôm ta vào lòng,
"Nếu có thể, thật hy vọng ngươi có thể lấy đệ đệ ta, với thân phận thê tử gọi ta một tiếng tỷ tỷ."
Ta cũng ôm nàng, cúi đầu nói: "Nhưng ta cũng có thể dùng thân phận muội muội mà nói một câu, tạm biệt, tỷ tỷ."
"Việc của nhân gian có ngàn sầu vạn khổ, nhưng khó nhất chính là lúc nói lời biệt ly, Tiểu Ẩn, bảo trọng."
Nàng nhẹ nhàng buông ra ta, cười. Trong nháy mắt đó, ta bỗng nhiên cảm thấy nàng — rất đẹp.
"Âu Lai Diệp......"
"Cái gì?"
"Cô vẫn rất xinh đẹp."
Nàng cười rộ lên : "Tạm biệt , muội muội."
====================================
Lúc này đây, ta không có phản bác hắn, quên đi, dù sao đây cũng là lần cuối cùng.....
=========================
Sau một trận quen thuộc nóng rực cùng choáng váng, ta rốt cục chuyến hành trình đi Ba Tư cũng kết thúc, lại quay về quán trà Tiền Thế Kim Sinh một lần nữa.
"Sư phụ, ta đã trở về." Ta đã trở về, lại nhớ tới thế giới chân thực của ta.
"Nhiệm vụ lần này, có thuận lợi không?" Tư Âm vỗ nhẹ nhẹ lên đầu ta.
"Không trêu chọc nhiễu loạn gì chứ?"
"Sao, làm sao có thể chứ." Ta cười gượng hai tiếng.
Sư phụ, con gặp Quỷ vương Sở La Môn, hắn nói kiếp trước của con cùng Minh Giới có liên quan, kiếp trước của ta rốt cục là thế nào? Ta thật sự rất muốn trực tiếp hỏi Tư Âm, nhưng là nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Ta cũng hiểu được, nếu tư âm không chịu nói, vậy dù ta có hỏi lại bao nhiêu lần đều không làm nên chuyện gì đi.
"Con đi gặp Phi Điểu." Ta cười cười, hướng phòng Phi Điểu đi đến.
Bộ dáng Phi Điểu vẫn như trước, ta nhìn khuôn mặt anh ấy tựa như ngủ, trong lòng không khỏi thêm hỗn loạn, Phi Điểu, kiếp trước của anh lại là gì, vì sao anh cũng lọt vào loại trừng phạt này?
"Đêm nay, ta sẽ báo mộng cho người ủy thác." Tư Âm ở phía sau ta thấp giọng nói.
"Như vậy cô ấy......"
"Lúc con hoàn thành nhiệm vụ đồng thời, thì cô ấy cũng được giải thoát rồi, cái gọi là nội tâm tự ti trong nháy mắt đã tiêu trừ ."
"Như vậy là, đến ngày mai cô ấy sẽ khôi phục bình thường?"
"Không sai."
"Sư phụ......"
Ta xoay qua: "Nếu lần này vô lượng bình thủy mãn, người sẽ đưa con đi Minh Giới, đúng không."
Tư Âm có chút đăm chiêu nhìn ta, gật đầu.
Ta rất muốn đi Minh Giới, chưa từng bức thiết như vậy bao giờ, bởi vì, nơi đó không chỉ có đóa hoa có thể cứu Phi Điểu, hơn nữa, nói không chừng, cùng nơi cất giấu kiếp trước của ta có quan hệ bí mật. Hết thảy câu hỏi, nói không chừng đều có thể được giải đáp ở đây.....
Ngày hôm sau, ta gặp Hàn Lê, so với lần đầu tiên gặp cô ấy hoàn toàn bất đồng, trên mặt cô ấy không hề trang điểm, cô ấy chẳng những không xấu, còn có thể gọi là thanh tú.
"Ân, tái kiến." Ta xem dây xích thủy tinh trên tay, sắp kêu Tư Âm.
"Đợi chút!" Một tiếng hét lớn đem tinh thần ta kéo lại.
Ta mở to mắt, Cáp Luân mặc hắc y đang đứng trước mặt ta, tóc dài bay trong gió, tuấn dật tiêu sái, như lúc mới gặp nhau.
"Ngươi, ngươi không phải đang cử hành đăng cơ đại điển sao?" Ta ngạc nhiên nói.
Hắn cũng không nói gì, tiến lên một tay ôm lấy ta vào trong lòng.
"Buông, Cáp Luân, ta rất nhanh sẽ biến mất......" Ta nhẹ giọng nói.
"Ta biết." Hắn lâu càng nhanh
"Vậy thì cứ biến mất ngay trong lòng ta đi, khiến cho ta ở nơi đây, có thể ảo tưởng nàng luôn thuộc về ta."
Ta cắn cắn môi, âm thầm nói cho chính mình, đừng khóc, trăm ngàn lần đừng khóc, vì sao lại như vậy, vốn nghĩ đến lúc này đây không có thương tâm khi ly biệt, nhưng mà, vì sao, tại sao chuyện cứ mãi xảy ra nhưng thế này....
"Cáp Luân...... Ta......" Ta không biết nên nói gì, trong lòng giống như có hơi nước bốc lên.
"Người thật quái dị, tuyệt đối không cho nàng quên ta." Hắn nói giọng khàn khàn.
Ở Ba Cách Đạt xa xôi Âu Lai Diệp đang sống thực hạnh phúc, ở kiếp này, nàng nhất định cũng phải hạnh phúc.
Làm giọt nước mắt của nàng vô lượng trong bình khi, thật đáng tiếc, cái chai vẫn không có đổi thành màu trắng.
Vì trấn an tâm tình thất vọng của ta, Tư Âm đề nghị đi chợ bán hoa và chim. Bây giờ là thời điểm ta không có nhiệm vụ, chúng ta cũng sẽ tới đó mua một ít hoa tươi.
Khu chợ này trước sau vẫn rất náo nhiệt, Tư Âm ngừng xe ở cửa, cầm một bộ kính râm từ trong túi tiền, bởi vì người có đôi mắt dị sắc, mỗi lần ra ngoài, mặc kệ trời mưa trời gió, hay nắng chói chang, người luôn không bao giờ bỏ kính râm ra.
Nhưng mặc kệ có che giấu thế nào, dung mạo người xuất chúng vẫn rất dễ khiến mọi người chú ý, đây cũng là nguyên nhân người không thích ra ngoài.
Ta cùng Tư Âm ở trong khu chợ chọn mấy bồn hoa diệp lục sắc lớn, lúc ở quầy bán hàng, ta phát hiện nơi đó trưng ra rất nhiều xương rồng, tư thái khác nhau, lớn nhỏ không đồng nhất. Thật nhiều xương rồng, suy nghĩ ta nhớ tới không lâu trước đây, trên sa mạc với bầu trời đầy sao, nơi đó, cũng rất nhiều rất nhiều xương rồng sinh trưởng.
"Tiểu thư, mua xương rồng không? Cây xương rồng đó mới được đem từ bán đảo sa mạc Ả Rập tới, khác với xương rồng Mexico, xương rồng loại này khi ra hoa rất xinh đẹp." Một nam tử trung niên nhiệt tình tiếp đón ta, còn lấy ra một quyển sách cho ta xem.
"Thế nào? Tiểu Ẩn, muốn mua xương rồng sao?" Tư Âm hỏi ta một câu.
"À, không." Ta lắc đầu, đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy một trận âm thanh phịch cánh, một con vẹt sặc sỡ đứng trước xương rồng.
Vẹt nhìn ta chằm chằm, cặp mắt đen kiên cường của nó không chút sợ hãi đối diện ta, ta mỉm cười, nhẹ giọng nói: "chào."
Kia vẹt nhìn ta, cũng không nói gì.
"Ngươi là vẹt a, sao không nói lời nào." Ta đùa với nó.
"Không phải con vẹt nào đều có thể nói chuyện." Chủ quán buồn cười nhìn ta.
Người chung quanh cũng tỏ vẻ hứng thú nhìn ta, bỗng nhiên có một nữ nhân trẻ tuổi vội vàng chạy tới, nói:"Đó là chim của ta, không biết thế nào tự dưng nó như phát điên theo lồng sắt trốn thoát, mong ngươi giúp ta bắt nó lại với."
Lời của nàng vừa nói xong, con chim anh vũ kia bỗng nhiên bay đến trên tay của ta, ta đang muốn đem vẹt trả lại cho nữ nhân kia, vẹt dựng lông lên, hướng về phía ta nói rõ một câu: "Người quái dị!"
Thân thể của ta chấn động, tất cả người chung quanh đều nở nụ cười.
"Đợi chút, con chim này, Có thể bán cho tôi được không ?" Ta bỗng nhiên không muốn trả lại cho nữ nhân kia.
"Không được, nó là bảo bối của tôi, tôi tuyệt đối không bán ." Nữ nhân kia từ chối ta thẳng thừng.
"Bán cho tôi, mời cô ra giá!" Ta không cam lòng khẩn cầu .
"Tiểu Ẩn, buông tay." Thân thủ Tư Âm nhanh chóng từ trong tay ta đoạt lại vẹt, trả lại cho nữ nhân kia.
"Sư phụ, ngườii!" Ta cả giận nói.
Tư Âm hạ thắt lưng, dừng ở ta, thấp giọng nói: "Tiểu Ẩn, có chút này nọ, nhất định cùng con vô duyên, trước kia như vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng là như vậy."
Cáp Luân, ta biết, ngươi không phải hư ảo , ngươi cũng từng chân thật tồn tại như thế trong sinh mệnh của ta......
Ta nhắm hai mắt lại, trước mắt lại xuất hiện sa mạc trên bán đảo Ba Tư xa xôi kia, trên sa mạc, cũng từng lưu lại thân ảnh tung hoành ngang dọc của vị vương tử Ba Tư tuổi trẻ. Chuyện cũ như cát bụi, ngàn năm sau, sa mạc vẫn như trước, mà vị vương tử tuổi trẻ đó đã sớm hóa thành bụi cát nhân gian, cùng với bán đảo nhất thể hòa hợp......
Bên tai ta lại vang lên lời nói giống nhau của hắn:
Ở Ba Tư chúng tôi có một truyền thuyết, nếu cô cưỡi lạc đà đi qua sa mạc, thấy chim chóc đứng dưới cây xương nhìn chằm chằm cô, như vậy, có nghĩa rằng sâu trong cơthể, linh hồn của cô đã quên đi người mình yêu từ kiếp trước.
Ở kiếp trước của ta, ta có từng quên ngươi?
P.S: rưng rưng nước mắt rồi, good bye Cáp Luân TvT
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top