Chương 25: Thợ săn quỷ hút máu
Chương 25: Thợ săn quỷ hút máu
Editor: Awu
Beta: Tường Nhi.
_____________________________
Cố giữ tỉnh táo hơn nửa đêm, nhưng tôi vẫn không nhịn được cơn buồn ngủ mãnh liệt, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tôi từ từ mở mắt, còn hơi ngái ngủ ngáp một cái, giường thật mềm, thật thoải mái, đang mơ mơ màng màng, tôi giật mình phản ứng lại, đây, ở đây là sào huyệt của Tát Na Đặc Tư, lập tức kinh hãi nhảy dựng lên từ trên giường.
Tôi quan sát xung quanh một chút, bên cạnh trống không, căn phòng âm u không có một người, tôi đứng dậy, kéo rèm ra, ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, trong lòng thầm giật mình, quỷ hút máu không phải đều sợ ánh mặt trời sao, thế thì vào ban ngày Tát Na Đặc Tư có thể ở đâu?
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng ra khỏi phòng, ngạc nhiên là cả lâu đài cổ vắng tanh, yên tĩnh đến đáng sợ. Quả nhiên người hầu ở chỗ này đều là quỷ hút máu, vào ban ngày họ ẩn mình vào một nơi nào đó an toàn đi.
Nếu như vậy, trong lòng tôi thầm vui vẻ, giả như tôi tìm được Đóa Lạp thì cũng có thể bỏ trốn ngay. Tôi tựa vào cửa sổ, tầm mắt vô tình nhìn xuống dưới, lập tức kinh hãi.
Xung quanh lâu đài bên sườn núi thế nhưng không có gì cả, con đường vào ngày hôm qua đã biến mất, lâu đài cùng ngọn núi cứ như là đang lơ lửng giữa không trung, sao có thể như vậy?
Thảo nào Tát Na Đặc Tư đã nói như vậy, khiến cho tôi quên ý nghĩ chạy trốn, có điều, tôi lầm bầm, hắn hình như đã xem thường tôi, chỉ cần thoát khỏi kết giới của hắn, tôi đương nhiên sẽ có cách để thoát ra ngoài.
Được rồi, bây giờ nên đi tìm Đóa Lạp.
Tôi đi một vòng bên tron lâu đài, nhưng không phát hiện bóng dáng Đóa Lạp, rốt cuộc là ở đâu vậy.
Tôi trở lại phòng khách, phát hiện ra một cái cầu thang ở bên phải cánh cửa, cầu thang dài âm u tối tăm này hình như dẫn xuống tầng hầm, tầng hầm? Được rồi, chỗ đó chắc chắn là nơi ánh mặt trời không thề chiếu tới, chắc là sẽ phát hiện ra gì đó. Tôi thắp một ngọn nến, khẽ khàng bước xuống bậc thang đầu tiên, cầu thang bằng gỗ cổ xưa phát ra tiếng rên rỉ cọt kẹt, cọt kẹt, giống như chỉ cần dùng thẹm chút sức nữa sẽ đạp gãy nó.
Một cơn gió âm lãnh (âm u và lạnh lẽo) thổi qua, tôi nhanh chóng che ánh nến lại, giữ được chừng một chút ánh sáng, đi chầm chậm đến căn phòng dưới đất, đi về phía trước vài bước, bỗng dưng đụng vào một vật cứng, đau quá, tôi đưa ngọn nến về phía trước, nhìn kỹ, oa! Thực sự là quan tài màu đen! Đem ngọn nến chiếu ra xa hơn một chút, tim cũng tự dưng đập nhanh hơn, là một loạt quan tài màu đen xếp thành hàng.
Ngực không khỏi căng thẳng, toàn bộ tầng hầm trống trải này cứ như chỉ có tiếng tim đập của tôi, thình thịch, thình thịch, thình thịch, tôi hít một hơi thật sâu, nhấc nắp quan tài trước mặt lên, gương mặt trắng bệch nhợt nhạt hiện ra trước mắt, đây không phải là người hầu hôm qua đón tiếp tôi sao, biết đâu... Tát Na Đặc Tư cũng nằm trong một quan tài nào đó trong số những cái này...
Nghĩ tới đây, tôi nhẹ nhàng khép nắp quan tài lại, mở tiếp cái bên cạnh, không phải hắn, lại một cái nữa, cũng không phải, đến tận cái thứ sáu, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tát Na Đặc Tư nằm trong này trông thật giống như đã chết. Mái tóc trắng dài che đi nửa khuôn mặt của hắn. Rốt cuộc tối hôm qua hắn rời đi lúc nào, tôi căn bản không biết. Tư Âm đã từng nói quỷ hút máu lúc ngủ không hề có cảm giác, cũng không bao giờ nằm mơ. Hắn không hề có hô hấp, hàng lông mi màu bạc dài cũng không nhúc nhích, hai tay rất quy củ để trước ngực, nằm.
Quỷ hút máu bất tử, trừ phi có ánh mặt trời chiếu vào có thể làm bọn họ hóa thành tro tàn, chặt đầu hoặc găm cây thánh giá (nguyên văn là cây bạch dương, nhưng nghĩ cây thánh giá mới đúng nên thay vào) (Tường: Cũng không thấy có thông tin gì về dương mộc có thể giết vampire) vào tim cũng có thể giết họ.
Ýnghĩ này lóe lên trong đầu tôi, tuy rằng Tát Na Đặc Tư rất đáng ghét nhưng cũng không phải là tội ác tày trời, tôi không chặt đầu hắn được, nhanh chóng tìm Đóa Lạp rồi rời khỏi nơi này còn tương đối thực tế.
Vừa mới xoay người, phía sau lưng chợt truyền đến một tiếng cười khẽ. Tóc gáy tôi dứng đứng, đo người tại chỗ.
"Thế nào? Cơ hội tốt như vậy mà lại không đánh lén ta?" Giọng nói lười biếng của Tát Na Đặc Tư vang lên. Đúng rồi, tôi thế nào lại quên mất hắn là một lão yêu tinh vô cùng gian xảo, làm sao mà để cho tôi đắc thủ được chứ.
Tôi cứng nhắc xoay người, hắn đã ngồi dậy, tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười) nhìn tôi, tôi cười khan vài tiếng, nói: "Ta làm sao biết chứ." May là vừa rồi không có ra tay với hắn, nếu không nhất định sẽ chết rất khó coi, cái lão yêu ngàn năm này, quả nhiên khó đối phó.
Ánh mắt của hắn dưới ánh nến có chút dọa người, bỗng nhiên mặt hắn hiện lên ý cười khó nắm bắt, vù một tiếng, thổi tắt ngọn nến trong tay tôi, giây kế tiếp, chỉ cảm thấy một lực mạnh kéo tôi vào trong cái quan tài kia, rơi vào vòng ôm lạnh như băng.
Mẹ nó*, sức chịu đựng của tôi nhanh chóng đạt đến cực hạn, rốt cuộc nhịn không được, la hét ầm ĩ: "Để cho ta rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"
*chỗ này pinyin đọc giống như từ Mamma Mia trong tiếng Ý ấy, nhưng mà thấy chị Ẩn đang nổi giận nên em để mẹ nó.
Hắn cười nhẹ một tiếng, xoay người đặt tôi dưới thân, một cảm giác mát lạnh xông thẳng lên đầu, hắn thấp giông nói bên tai tôi: "Cô dâu của ta, nàng có lẽ cần làm quen một chút, từ nay về sau hằng ngày nàng sẽ qua đêm tại đây." Hơi thở lạnh lùng lướt qua gương mặt đang giật giật của tôi, bỗng nhiên mặt tôi mát lạnh, hắn hôn thoáng qua gò má tôi.
"Nghĩ đến nàng sẽ nhanh chóng trở thành cô dâu của ta, ta hưng phấn đến ngủ không được nha." Tay hắn khẽ vuốt mặt tôi, ngón tay thon dài lạnh như băng lướt qua lông mi, mắt, thẳng xuống môi.
Tôi sắp điên đến nơi, nào có ai mà ve vãn nữ nhân trong quan tài chứ!
Nụ hôn của hắn chậm rãi trượt xuống, khác với ban nãy, nụ hôn này kéo dài và nóng bỏng, đến trước ngực rồi chợt dừng lại.
Tôi giãy giụa vài cái, nhưng lại bị hắn đè xuống.
"Này, Tát Na Đặc Tư, chẳng phải ngươi nói sẽ chờ hai ngày nữa sao!"Tôi vội vàng kêu.
Hắn không trả lời tôi, lực trên tay vẫn tiếp tục tăng, thình lình hôn lên cổ tôi, triền miên, mạnh mẽ. Tôi nghe rõ tiếng thở dốc phát ra trong cổ họng hắn, lòng run lên, không phải lần này hắn làm thật chứ, lẽ nào quỷ hút máu cũng có dục vọng?
Không được rồi, cứu mạng! Tôi không thể mất đi lần đầu tiên trong quan tài được!
"Lão bất tử, lão yêu quái, buông ra! Ta là con người, không phải quỷ hút máu! Ngươi đã nói không chạm vào ta mà, ngươi là đồ tiểu nhân không giữ lời!"Tôi liên tục chửi ầm lên, đầu óc trống rỗng.
Ngoài dự đoán là hắn bỗng nhiên thả tôi ra, thừa dịp hắn buông tay, tôi nhanh chóng dùng sức đẩy hắn ra, bò ra khỏi quan tài, lăn một vòng thật khó coi.
Cũng không thèm mắng hắn, tôi vội vội vàng vàng mò tới chỗ cầu thang, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.Chạy khỏi cầu thang, về lại đại sảnh ban nãy, tôi mới thở dài một hơi, sờ sờ trán, toàn là mồ hôi lạnh.
Nếu còn ở chỗ này nữa tôi nhất định sẽ chết mất...
_____
Hơn nửa ngày, tôi mới tỉnh táo lại.
Có nên từ bỏ việc cứu Đóa Lạp, trở về hiện đại trước đã rồi tính sau.Bằng không cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ sẽ thật sự thất thân cho lão yêu quái mất, quá kinh khủng, quá kinh khủng.
Đang miên mang suy nghĩ, bỗng dưng cảm thấy bên cạnh hình như xuất hiện thêm một người, ngẩng đầu nhìn lên, làm cho tôi kinh hãi nhảy dựng lên, Tát Na Đặc Tư không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt tôi, cầm một cái ly chứa chất lỏng màu đỏ, đây không phải là rượu, bởi vì, tôi ngửi thấy mùi máu tươi.
"Ngươi, ngươi làm sao lại ra ngoài... Quỷ hút máu không phải ban ngày đều ở trong mật thất dưới lòng đất sao?" Tôi ổn định tim mình.
"Ai nói phải ở trong mật thất dưới lòng đất, tỉnh dậy thì đương nhiên ra ngoài thôi, hơn nữa ta cũng cần ăn uống." Hắn hời hợt nói, uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly, bên môi dính vết máu nhàn nhạt.
Tôi nhìn hắn chằm chằm, nói: "Ngươi giết người?"
Hắn nhẹ nhàng cười, nói: "Ai nói cho nàng biết là chúng ta chúng ta chỉ có thể hút máu người?"
"Vậy ý ngươi là đó không phải máu người?"Tôi dường như đã thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhíu mày bất trí khả phủ (tỏ vẻ không nói rõ ý kiến).
"Kỳ quái, sao ngươi lại ăn vào lúc này?"Tôi thuận miệng hỏi.
Hắn nhìn tôi thật sâu, đôi mắt xanh không ngừng nhấp nháy, đột nhiên mỉm cười, nói: "Nàng không biết sao? Huyết tộc chúng ta dễ bị kích thích nhất là lúc đói bụng."
"Nàng biết không?"Ánh mắt của hắn bỗng trở nên kì lạ, "Một vài nam nhân huyết tộc cũng đi mê hoặc con gái loài người, đưa họ lên đỉnh hạnh phúc rồi sẽ cắn nát cổ họng họ."
Miệng tôi giật giật, đưa tay sờ sờ cổ mình, bỗng dưng cảm thấy lành lạnh. Thảo nào hắn đột nhiên thả tôi ra, nếu mà còn tiếp tục, cũng cũng sẽ nhịn không được mà hút máu của tôi.
"Ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, vậy đi." Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người rời đi. Vừa đi, vừa vỗ nhẹ ngực mình, tốt quá, tốt quá, thiếu chút nữa chết như thế nào cũng không biết.
Trở lại phòng, tôi thử niệm chú thuật, quả nhiên vẫn không có động tĩnh gì.Còn có hai ngày thôi, làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ thật như Tư Âm nói, tôi hoàn toàn không thích hợp với loại nhiệm vụ này.So với Phi Điểu, tôi thực sự kém xa.Tôi thề, lần sau nhất định tuyệt đối không trở về Châu Âu thời Trung Cổ.
Màn đêm nhanh chóng phủ xuống, quỷ hút máu ngủ say dưới mật thất trong lòng đất đều đã tỉnh lại, lâu đài cũng dần trở nên náo nhiệt.
Giá cắm nến đẹp đẽ, lò sưởi âm tường ấm áp, bộ đồ ăn bạc lóng lánh, người hầu nho nhã lễ độ, nếu như ngồi đối diện không phải là Tát Na Đặc Tư, có lẽ tôi sẽ vô cùng hưởng thụ cuộc sống thế này.
Hắn hình như chỉ nhìn tôi chằm chằm mà không ăn gì, mà sao tôi luôn có cảm giác là hắn nhìn tôi cứ như đang nhìn một món ăn ngon nào đó chứ.
Ăn xong miếng cuối cùng, tôi lau miệng, nhìn hắn một chút nói: "Có thể đi dạo với ta một chút không?"
"Hả?"Hắn có vẻ hơi kinh ngạc.
"Ta chỉ muốn đi quanh quanh một chút, ở trong lâu đài này thật ngột ngạt."
"Phải không?'' Hắn khẽ chớp mắt."Bên ngoài lâu đài cũng có một kết giới nha."
Trước mặt hắn, tôi hệt như một đứa ngốc, luôn không có cách nào che giấu, những mánh khóe nho nhỏ luôn bị hắn nhìn thấu thật dễ dàng, có điều cũng khó trách, đạo hạnh mười chín năm của tôi làm sao mà địch lại đao hạnh hơn ngàn năm của lão yêu quái hắn chứ.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không đánh lén ngươi, có đánh cũng chẳng đánh lại ngươi."Tôi liếc mắt nhìn hắn.
Hắn nở nụ cười, đứng dậy, kéo tay tôi đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cổng lâu đài, tôi lập tức cảm thấy không khí quen thuộc đã trở về, dị động trong cơ thể(theo em hiểu là pháp thuật không còn bị nữa nên cơ thể có phản ứng) khiến tôi khẳng định rằng nơi này chắc chắn đã rời khỏi phạm vi kết giới của hắn. Lần này thì tôi yên tâm, nếu như ngày mai vẫn không tìm được Đóa Lạp, ít ra tôi vẫn có thể trở lại. Tôi hất tay hắn ra, nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ đỉnh ngọn núi này thì không còn thứ gì khác.
Phía trước lâu đài có trồng hoa hồng, từng khóm từng khóm, dưới ánh trăng trông như một vầng sáng mỏng màu vàng kim, đẹp đến mức khiến cho người ta không nhịn được mà đưa tay ngắt lấy.
Tôi vừa vươn tay tới, Tát Na Đặc Tư đã nhanh hơn bắt được tay tôi, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận, gai hoa hồng sẽ đam vào da nàng." Nói xong, hắn buông tay ra, thay tôi hái một nụ hoa sắp nở, ngắt cành hoa xuống, vẻ mặt tập trung tỉ mỉ nhổ bỏ gai trên cành, thình thoảng ngẩng đầu lên mỉm cười với tôi, đôi mắt lam nhạt tựa như băng tuyết tan chảy, hơi hơi hiện lên gợn nước lấp lánh, ôn nhu đến không tưởng.
Thật ra thì Tát Na Đặc Tư vô cùng đẹp, nếu hắn không phải là quỷ hút máu có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ thật sự động tâm.
"Tặng nàng." Hắn đặt bông hoa vào tay tôi, lại cầm tay tôi lên, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn, cười cười nói: "Giọt máu quý báu của nàng cũng không thể để lãng phí được."
Còn nghĩ là hắn làm sao mà tốt bụng đến vậy, "Làm như bị ngươi hút thì không lãng phí."Tôi không nhịn được buột miệng nói.
Hắn khẽ cười, nhìn tôi chằm chằm, nói: "Đúng rồi, ta còn chưa biết tên nàng là gì."
Ngay cả tên cũng không biết đã bức hôn, quả nhiên đủ biến thái, "Ẩn."Tôi không vui nói.
"Ẩn?Tên thật kỳ cục.Sao nàng phải từ đất nước phương Đông xa xôi đến đây?"Mắt hắn hiện lên chút hiếu kỳ.
"Đó là bí mật của ta."Tôi mới không nói cho hắn biết.
"Không muốn nói cũng không sao, dù sao sau này cũng có đủ thời gian để cho ta biết tất cả."Hắn cười nhẹ.
Đủ thời gian?Nếu như tôi trở thành quỷ hút máu thì quả thật là có đủ thời gian. Tôi khẽ thở dài, nói: "Ta nghe nói huyết tộc lựa chọn bạn đời cũng phải dựa vào sự tình nguyện của đối phương, ngươi ép buộc ta trở thành một trong số các người như vậy, ta cảm thấy rất không công bằng, ngươi dựa vào cái gì mà quyết định vận mệnh của ta, ngay cả cơ hội lựa chọn ta cũng không có."
Mặt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó trở nên ôn nhu, nói: "Nếu không biến nàng thành một thành viên của huyết tộc, qua một vài thập niên nữa, nàng sẽ già yếu rồi chết đi, đến lúc đó chỉ còn lại mình ta. Ta có thể cho nàng tuổi thanh xuân và sự sống vĩnh hằng, dù cho có một ngày thế giới bị hủy diệt, chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống mãi."
"Có lẽ có rất nhiều người mong muốn được bất tử, nhưng không phải ai đều thế.Sống suốt mấy nghìn năm như vậy, ngươi thực sự cảm thấy vui vẻ sao? Hay xung quanh ngươi chỉ là màn đêm vô tận tịch mịch vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt? Lẽ nào ngươi không tưởng nhớ cuộc sống trước đây, không tưởng nhớ hạnh phúc, không tưởng nhớ những gì đã qua, không hoài niệm ánh mặt trời rực rỡ sao? Ta hy vọng ta củng người mình thích có thể cùng nhau nhìn ngắm ánh sáng mặt trời, có thể cùng nhau hít thở dưới bầu không khí trong lành, cùng nhau..." Nhìn sắc mặt hắn dần trở nên âm u, tôi không nói thêm gì nữa.
"Những thứ... đã từng trải qua?"Hắn lẩm bẩm nói, đôi mắt xanh nhạt tối lại, "Ta...không có quá khứ."
"Không có quá khứ?Chẳng nhẽ ngươi sinh ra đã là quỷ hút máu?" Tôi ngắm nghía bông hoa hồng trong tay, nói.
Trong mắt hắn chợt hiện lên một tia khó nắm bắt, chuẩn bị mở miệng, đột nhiên biến sắc, thấp giọng nói: "Bọn họ thế mà có thể tìm đến đây."
Bọn họ?Tôi cũng cảm thấy không khí xung quanh đang trở nên hỗn loạn, "Có người!"Tôi vừa dứt lời, trước mắt đã xuất hiện hai bóng người.
Một nam một nữ, người nam trẻ tuổi có vóc người cao gầy, mái tóc màu nâu và đôi mắt mau xanh lục, thắt một chiếc nơ trắng quý tộc ở cổ, áo gile đen viền vàng bó sát, phần eo dùng thắt đai lưng màu đỏ, gương mặt anh tuấn mang theo vài nét uể oải, cầm trong tay một cây roi dài màu đỏ đậm; cô gái trông nhỏ hơn vài tuổi tóc nâu mắt xanh lam, ngoại hình có vài nét tương tự với nam nhân kia, mặc một cái quần dài tơ lụa màu trắng, váy ren màu đen viền những nụ hoa lớn, phía trên nàng ta cũng mặc một chiếc áo gile màu đen bó sát người.
"Bọn họ là ai?"Tôi cúi đầu hỏi.
"Người của gia tộc Bối Nhĩ Mông Đặc (Belmont*)." Hắn dừng một chút, lại nói: "Nàng trở lại lâu đài trước đi, bọn họ sẽ không vào được kết giới của ta."
Gia tộc Bối Nhĩ Mông Đặc, cái tên thật quen tai, tôi chợt nhớ ra, gia tộc Bối Nhĩ Mông Đặc nổi tiếng là vì giáo hoàng đã ban cho họ tước hiệu cha truyền con nối: Gia tộc săn quỷ hút máu đệ nhất.
Thợ săn ma cà rồng, sát thủ săn ma cà rồng đặc biệt vào ban đêm... Xuất hiện...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top