Chg 62: hậu cung ba tư
EDIT & BETA: LIỄU VY- XÍCH NGUYỆT
Âu Lai Diệp cho nô lệ trong cung dẫn ta đi nghỉ ngơi trước, ta uể oải không chịu nổi, thầm nghĩ trước tiên phải đi tắm trước cái đã rồi tính sau. Bên cạnh chỗ của ta có một phòng tắm, điều kiện tắm rửa ở Ba tư so với Ai Cập hoàn toàn không hề thua kém, trên mặt đất lát toàn gạch màu hoa lệ, trên tường khảm đá cẩm thạch trắng noãn, nóc nhà chung quanh khảm rất nhiều cửa sổ tròn nhỏ bằng thủy tinh, làm cho ánh sáng dễ dàng xuyên thấu vào. Trong nhà có một cái hồ, trung tâm hồ, có một đài phun nước, phun ra nước nóng, nhờ có phóng xạ hơi nước, nên cả phòng trở nên hết sức ấm áp.
Ta trong lúc vô ý nhìn thấy khuôn mặt của mình ở trong gương đồng, ta nhất thời hiểu ra tại sao nam nhân Ba Tư kia lại bảo ta là người quái dị, chỉ thấy trong gương là một người phụ nữ đầu bù tóc rối, tóc dính đầy cát, mặt mũi cũng vô cùng lấm lem, ngay cả lông mi cũng biến thành màu vàng, thì là như vậy, lòng ta không khỏi thoải mái hơn một chút.
Tắm rửa một cái, ta thay một bộ trang phục Ba Tư, soi gương một lần nữa, cuối cùng ta cũng khôi phục lại dung mạo trước kia ......
Lần này ta đúng là quá may mắn, nếu như không gặp phải Âu Lai Diệp, làm sao có thể hưởng thụ đặc quyền như thế này, nói không chừng còn đang phải chật vật xoay sở trong hố cát, ta chợt nhớ tới Tiểu Đăng, hắn chẳng lẽ thật sự đi theo ta sao?
"Tiểu Đăng?" Ta thử thăm dò gọi một tiếng.
Chỉ thấy một luồng khói trắng dâng lên, nam hài kia cũng nhanh chóng xuất hiện, bật cười hi hi .
"Chủ nhân, là ngài gọi ta sao? Có chuyện gì nhờ Tiểu Đăng làm sao?"
"Ngươi có thể làm cái gì hả." Ta bất đắc dĩ nhìn hắn liếc mắt một cái,"Ngươi có nghe nhắc qua về bảy mươi hai thuộc hạ của quỷ vương Sở La Môn chưa?"
Tiểu Đăng cười một cách đờ đẫn, dừng một chút, nói :"Ta biết."
"Bọn họ là không phải đều rất lợi hại sao?" Ta tiếp tục hỏi, không có chú ý trên mặt hắn hiện lên một chút khác thường.
"Ân." Hắn hơi do dự.
Ta vừa định hỏi hắn về chuyện giao dịch giữa Âu Lai Diệp và quỷ vương, lại nghĩ đến hắn bị phong ấn rất lâu, nhất định tin tức rất bế tắc, hỏi cũng là hỏi không.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Tiểu Đăng, mau tránh đi!" Ta vừa dứt lời, thì có một vị nữ nô bưng mâm bạc đi đến, ta nhìn, chính là vị nữ nô vừa rồi đưa ta vào, nước da trắng nõn, hình dáng rõ ràng, giống như người Hy Lạp.
"Khách nhân tôn quý, công chúa điện hạ đặc biệt chuẩn bị cho người Tây Khắc Ba Chích và Lương Pháp Lỗ Tể Chích." Cô ấy mỉm cười, đặt một hộp bằng gỗ hương lên bàn.
Tây Khắc Ba Chích? Lương Pháp Lỗ Tể Chính? Là cái gì vậy nhỉ? Ta nhìn kĩ, thì ra là thịt hầm và bánh mật.
#Nguyệt: thề lun là có tra đủ thứ mà chả biết hai cái món quái quỷ này là cái gì, kết quả nhìn xuống tiếp mới thấy tác giả có giải thích, hên quá =]]]].
"Cám ơn cô." Ta cười với cô ấy. Cô ấy hiển nhiên đối với thái độ của ta có chút kinh ngạc.
"Ta là Tiểu Ẩn tới từ Đại Đường, cô đây là? Nhìn dáng vẻ của cô giống như đến từ Hy Lạp, có đúng hay không?"
Cô nàng hơi sửng sốt, cười nói:"Tôi gọi là Hải Mạn Ny, đến từ Hy Lạp."
Cảm tình giữa chúng ta càng ngày tốt, ta vừa ăn, vừa tranh thủ thời cơ hỏi cô ấy chút chuyện.
"Công chúa điện hạ cùng vương tử điện hạ xinh đẹp như vậy, mẫu thân bọn họ nhất định cũng rất đẹp đi."
"Hai vị điện hạ là chị em khác mẹ,mẫu thân của công chúa là người Dã Môn (Yemen), còn mẫu thân của vương tử là người Hy Lạp." Trong mắt của cô ấy ánh lên vẻ tự hào.
Ra là cùng cha khác mẹ, hèn gì dung mạo cách xa một trời một vực, chỉ là công chúa đột nhiên trở nên xinh đẹp, mọi người không cảm thấy kỳ quái sao?
"Công chúa điện hạ là người phụ nữ đẹp nhất ta gặp ở đây." Ta dừng một chút, nói :"Nếu ta có thể xinh đẹp như vậy, ta chết cũng không hối tiếc."
#Vy: để rồi xem sau này bản manhua nó hình dáng ra sao, chứ mà giống như Nefetari thì...
#Nguyệt: xấu hơn nữ 9 oy yên tâm =]]]
Cô nàng cười thành tiếng, nói:"Công chúa chúng ta chính là được Thánh Chủ phù hộ, là thật là kỳ tích."
"Sự phù hộ của Thánh Chủ ?" Ta lộ ra vẻ mặt tò mò.
Cô chần chờ một chút, thấp giọng nói :"Kỳ thật trước kia dung mạo công chúa không phải như thế."
Trái tim của ta rung động dữ dội, điểm quan trọng đây rồi......
"Công chúa từng vì dung mạo mà phiền não không thôi, nhưng là nửa năm trước, đột nhiên xuất hiện một vị tự xưng là sứ giả của Thánh Chủ, nói là sự chân thành của công chúa đã làm Thánh Chủ cảm động, nên hắn thay mặt Thánh Chủ ban cho công chúa một dung mạo mỹ lệ.
"Sứ giả của Thánh chủ ?" Nếu như ta không đoán sai,cái tên gọi là sứ giả của Thánh chủ chính là quỷ vương .
"Công chúa luôn luôn thiện lương ôn nhu,tất cả mọi người vì người cảm thấy vui vẻ, cảm tạ Thánh Chủ, người rốt cuộc cũng gả cho người nàng yêu."
"Cái gì? Cô ấy đã lập gia đình?" Ta lắp bắp kinh hãi.
Hải Mạn Ny đột nhiên thần bí chúm chím khóe miệng, nói:"Biết tại sao công chúa điện hạ đối xử đặc biệt với cô không, bởi vì vị hôn phu của công chúa cũng tới từ Đại Đường."
"Cái...... Cái gì?" Ta giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Công chúa, công chúa có vị hôn phu là người Trung Quốc sao! Ta ngất, ta ngất, thật sự quá bất ngờ!
"Cô nên đi nghỉ sớm, sáng sớm ngày mai tôi sẽ trở lại." Hải Mạn Ny chấm dứt đề tài này, cùng ta nói vài câu cáo biệt rồi rời đi.
Nằm ở trên chiếc giường được đúc từ sắc đen, ngắm nghía những chiếc thảm Ba Tư treo trên tường, ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hiểu đại khái một số chuyên, thì ra phu quân của Âu Lai Diệp là người Trung Hoa, đúng là ngoài dự đoán của ta...
"Nhưng mà rốt cuộc tên sứ giả là ai nhỉ?" Ta lẩm bẩm.
"Là Lưu Già." Một giọng nói vang lên khiến ta giật mình. Thì ra là của Tiểu Đăng đang phiêu dật trước mắt ta. Đúng vậy, cậu ta đang uốn éo theo chiều gió.
"Này, ngươi đừng dọa ta như vậy có được hay không, sau này ta không gọi ngươi, ngươi không được đi ra!" Ta trừng mắt nhìn hắn một cái,"Lưu Già là ai? Ngươi biết chuyện gì? Ngươi không phải bị phong ấn sao?"
"Bị phong ấn thì không có nghĩa là ta không biết tất cả chuyện bên ngoài." Hắn nhẹ nhàng bay tới bên cạnh ta.
"Xin ngươi đừng có ở ta trước mắt bay tới bay lui nữa, ta nhìn mà chóng cả mặt." Ta dừng một chút, lại hỏi
"Lưu Già, là một trong bảy mươi hai thủ hạ của quỷ vương sao?"
"Ân, trong cấp bậc của mười hai của quỷ vương, Lưu Già là cấp thứ sáu- cấp bậc Hầu tước, hắn thống lĩnh ba mươi quân đoàn ác linh, có thể nhìn thấu vật thể, thay đổi diện mạo như con người, có năng lực thức tỉnh dục vọng của con người, tuy nhiên, hắn chỉ có thể nhìn thấy nữ nhân loài người."
#Vy, Nguyệt: đồ biến thái, khôn voãi =.=!
Cấp bậc thứ sáu, xem ra cũng rất khó đối phó. Với năng lực của ta mà nói thì chỉ cần hai tên cấp mười cũng đã khó khăn rồi. Ta suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Ngươi nói hắn ta không thể nhìn thấy đàn ông?"
Tiểu Đăng gật gật đầu.
"Nè, Tiểu Đăng, ngươi cũng biết rất nhiều đấy, ai nói ngươi vô dụng chứ." Ta không nghĩ tới Tiểu Đăng đối với quỷ vương lại hiểu rõ như vậy.
Hắn giương mắt nhìn ta, khóe miệng vừa nhếch, mỉm cười ngọt ngào,"Ta rất thích chủ nhân a."
"A, không, không cần," Khóe miệng của ta lại bắt đầu co quắp,"Được rồi, ngươi bám vào thứ gì trên người ta vậy?"
Hắn chỉ chỉ vòng tay thủy tinh của ta nói :"Nơi này nè, vốn nghĩ muốn nhập vào vòng cổ của ngươi, tuy nhiên chủ nhân vòng cổ hình như có chút kỳ quái, ta không nhập vào được."
Ta hỏi sửng sốt, vuốt vuốt vòng cổ, nói:"Cái này vòng cổ bên trong có nước sông Tam Đồ của Minh giới ."
"Nước sông Minh giới? Như vậy chủ nhân nhất định cũng đã hòa máu của chính mình vào rồi, nếu như không hòa máu của bản thân vào, cái này vòng cổ về cơ bản là không thể đeo được." Hắn cười cười.
Hòa trộn máu của bản thân? Hỗn hợp máu trong chiếc vòng này không phải máu của ta mà. Mặc dù ta có chút nghi hoặc, nhưng bởi vì chẳng muốn giải thích, hay là gật gật đầu.
"Tiểu Đăng, ta muốn ngủ, ngươi lánh đi" Ta vừa dứt lời, Tiểu Đăng ngay lập tức biến mất, ta không khỏi cười thành tiếng, quả là kẻ thoắt ẩn thoắt hiện nổi danh
====================================
Có lẽ là quá mệt mỏi, đến lúc ta tỉnh dậy, trời đã sáng rồi, ánh nắng ấm áp sáng rỡ tràn ngập cả phòng, sa mạc nóng bỏng mang hương hoa theo gió bay vào phòng.
Dùng xong sáng, ta thay một bộ trang phục Ba Tư màu tím, đến hoa viên dạo qua một vòng. Hoa viên có đủ loại hoa hồng: xanh, đỏ, vàng, trắng.., nghe nói ở Vương triều A Bạt Tư, chỉ có ở vương cung của Cáp Lí Phát mới có thể trồng hoa hồng, dân chúng bình thường không có tư cách hưởng thụ loại này hoa.
Đột nhiên bụi hoa hồng hơi rung động, một bóng người từ giữa bụi hoa đứng lên.
Hắn chậm rãi xoay người lại, ta kinh ngạc a một tiếng.
Nam tử trước mắt dung mạo tuấn mỹ, phong thái nho nhã, cả người tản ra khí chất tao nhã lịch sự, mặc dù hắn mặc trang phục Ba Tư, nhưng tướng mạo của hắn, khí chất, tuyệt đối không phải người Ba Tư, mà hình như là — người Trung Quốc.
"Ngươi chính là nữ tử mà ngày hôm qua Âu Lai Diệp mang đến, tại hạ Dương Cách, cũng là từ Đại Đường tới." Hắn ôn hòa mỉm cười, nói với ta viện quen thuộc Trung văn.
"Ngươi chính là trượng phu của công chúa ?" Ta lập tức nghĩ tới điều này.
Hắn gật gật đầu, bên môi ý cười càng đậm, dưới ánh mặt trời có chút hoa mắt.
"Ly!" Một âm thanh thanh thúy truyền tới, ta quay đầu lại, Âu Lai Diệp đã đến, trang phụ Ba Tư càng làm nổi bật vóc người uyển chuyển của nàng, mặc dù đã che mặt, nhưng lại che không được hai tròng mắt của nàng như thu thủy động lòng người, di, cạnh nàng không phải là tên vương tử khiến người ta căm ghét sao.
"Ly, hóa ra chàng lại ở chỗ này ngắm hoa." Âu Lai Diệp đưa tình nhìn Dương Ly liếc mắt một cái, lại có chút kinh ngạc cẩn thận nhìn ta một chút nói :"Tiểu Ẩn, là cô? Ngày hôm qua cát bụi sa mạc che giấu dung mạo của cô, nghĩ không ra Tiểu Ẩn là một mỹ nhân nha."
"Đâu có......" Ta ngoài miệng khiêm nhường vài câu, tâm lý âm thầm đắc ý, còn cố ý vô tình liếc Cáp Luân vương tử kia một cái.
Trong mắt Cáp Luân hiện lên một tia trào phúng, khóe miệng khẽ nhếch.
"Thời gian không còn sớm, ta cũng nên đi đến Phường làm giấy một chút rồi".Dương Ly cười nhìn Âu Lai Diệp một cái.
"Ân, chàng nhớ sớm quay về......" Âu Lai Diệp lưu luyến không rời nhìn hắn.
"Được rồi, cái này cho nàng." Dương Ly đưa tay về phía Âu Lai Diệp, ta mới chú ý tới trong tay Dương Ly cầm vài đóa hoa hồng, Âu Lai Diệp hiển nhiên vui sướng vạn phần, duỗi tay tiếp nhận hoa.
Hoa hồng vô cùng rực rỡ, hơn nữa trên cành hoa — không có gai.
Ta không khỏi nhìn Dương Ly với cặp mắt khác xưa, nam nhân ôn nhu tỉ mỉ như thế, trách không được Âu Lai Diệp lại ái mộ hắn như vậy. Tuy nhiên, hình như trước đây rất lâu cũng có một người cũng đã từng tặng ta những đóa hoa hồng như vậy.
Tát Na Đặc Tư, trong đầu của ta đột nhiên hiện ra bóng dáng của hắn, dưới ánh trăng bên tòa thành, và cả những đóa hồng trắng tinh khiết.
"Khụ, khụ, tỷ tỷ, tỷ phu, nơi này còn có người khác nữa đó." Trong mắt Cáp Luân mang theo một tia trêu chọc.
Lúc này Dương Ly mới chia tay Âu Lai Diệp.
Nhìn bọn họ ân ái như thế, nghĩ đến kết cục của bọn họ trong tương lai, ta cũng có chút thương cảm, tuy nhiên vừa nghĩ tới mình chính là vì ngăn cản bi kịch mà đến, tâm lý lại sảng khoái trở lại, chỉ là giống như có thêm một phần áp lực.
Sau khi Dương Ly đi mất, ta nghe chuyện Dương Ly vốn xuất thân danh môn từ miệng của Âu Lai Diệp, cha hắn là Lễ bộ Thượng thư của triều Đường, nhưng hắn trời sinh tính ham thích ngao du khắp nơi nên đặt chân đến Ba Cách Đạt, hơn nữa hắn rất thích nơi này, quyết định định cư ở đây. Hắn truyền bá nghề làm giấy của Trung Hoa sang đây, còn mở phường giấy tại nơi này, phường giấy của hắn to đến mức có thể cung cấp cho toàn bộ Ba Cách Đạt và thậm chí là cả khu vực Tây Á. Bây giờ có nói hắn là người giàu có nhất cũng không phải là quá lời.
Ta có thể tưởng tượng, một người có nhiều tiền, tuấn mỹ, ôn nhu, dung mạo trẻ trung dễ nhìn, nhất định đã lọt vào mắt xanh của không ít cô gái ở đây.
Ta đột nhiên hiểu rằng công chúa tại sao lại nỗ lực lớn như vậy để đạt được trái tim của hắn, chỉ là Dương Ly, hắn cũng giống đa số nam nhân, thật sự quan tâm đến ngoại hình như vậy sao?
"Được rồi, Tiểu Ẩn, chi bằng hôm nay cô cùng ta xuất cung dạo chơi thành Ba Cách Đạt đi." Đề nghị của Âu Lai Diệp làm cho ta có chút xúc động.
Ta vừa mới gật đầu, đã thấy có một vị nữ nô da đen vội vã đi tới, đến bên cạnh Âu Lai Diệp thấp giọng nói nhỏ mấy câu. Trong mắt Âu Lai Diệp hiện lên thần sắc khó hiểu, gật gật đầu, lại đối với ta nói :"Xin lỗi, Tiểu Ẩn, ta đột nhiên có chút việc, hôm nay sợ rằng không thể cùng cô đi chơi rồi."
"Ân, không sao" Ta cười cười nói.
"Vậy cô cứ ở trong cung đợi đi, chúng ta một lát nữa sẽ trở lại tìm cô." Âu Lai Diệp nói xong liền rời đi.
Nhìn nàng đi xa, ta xoay người, chợt phát hiện nơi này còn có một người — Cáp Luân. (Vy: Người vô hình part 2 :D )
"Ngươi tại sao còn ở nơi này?" Ta tức giận nói.
"Cho ngươi cái khăn che mặt!" Cáp Luân liếc ta một cái lạnh lùng nói.
"Mắc mớ gì tới ngươi!" Ta đối với hắn rất khó chịu. Từ lúc hắn gọi ta là người quái dị ta đã coi hắn như kẻ thù không đội trời chung rồi.
"Nơi này là vương cung, sợ mặt ngươi quái dị như vậy lại hù dọa đến người khác." Hắn châm chọc.
Ta hít một hơi thật sâu, tên nam nhân này mắt thẩm mỹ xem đúng là vặn vẹo, có bệnh, không nên cùng hắn chấp nhặt. Ta trừng mắt, không có cãi lại, được rồi nữ giới không thèm đầu với nam giới.
"Còn không đeo vào?" Hắn tăng thêm ngữ khí.
"Ta sợ ngẹt thở." Ta cũng lạnh lùng quăng một câu, xoay người đi về phía gian phòng của mình. Vẫn là hai chữ, nhẫn nại. Nghĩ không ra nhiệm vụ lần này sẽ đụng mặt kẻ đáng ghét như vậy, tuy nhiên như vậy cũng tốt, ta không phải hy vọng như thế sao, ít nhất rời đi lúc sẽ rất dứt khoát, không còn khổ sở.
Ở trong phòng đợi một hồi, ta cảm thấy có chút nhàm chán, thừa số hiếu động trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch, không bằng thừa dịp cơ hội này thật tốt vậy đi dạo vương cung một chút đi.
Ta đẩy cửa ra, bắt đầu đi xung quanh cung điện, nơi hoa lệ có không ít các nô lệ với đủ loại màu da, có nữ nô, cả những hoạn quan như thái giám ở Trung Hoa, nhiều đến mức khiến taâm thầm cảm thán. Tất nhiên cũng không ai để ý đến ta, bất tri bất giác ta cũng không biết mình đang đi đến đâu.
Cứ đi, cứ đi mãi, hình như ta thấy tiếng phụ nữ nói chuyện quanh đây, ngoài ra còn có rất nhiều âm thanh hỗn loạn rồi lại trầm bổng như tiếng ve sầu râm ran ngày hè. Có thứ gì đó thật kì lạ, ta không thể áp chế được lòng hiếu kì, lần theo tiếng người mà đi. Sau đó dừng lại trước một cánh cổng đẹp đẽ, quý giá, chắc chắn âm thanh ấy phát ra từ đây, hơn nữa nếu cẩn thận lắng nghe còn vang vọng cả tiếng nước chảy.
Ta do dự một chút nhưng vì bị lòng hiếu kì thôi thúc nên đành nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đằng sau cánh cửa kia...
Ta mở to mắt trân trối, không thể tin vào quang cảnh hiện ra trước mắt.
...
Một đình viện xa hoa xuất hiện trước mặt ta, bên trong bao phủ một màu xanh biếc, hoa Tử Đằng và hoa Nhài cùng nhau nở rộ. Những viên đá cẩm thạch gắn kết với nhau thành một hồ nước gợn sóng. Bọt nước bắn tung tóe từ bồn phun dưới ánh mặt trời. Hoa Tử Đằng uốn lượn cùng hoa nhài khiến khắp nơi tràn ngập vẻ nhu tình,
Khuất sau tất cả là một nhóm mỹ nhân nằm trên tháp, vận tơ lụa mềm mại rủ xuống như nước đang chảy.
Nhưng khiến ta giật mình không phải là chuyện đấy, vấn đề chính là ở đây toàn là các mỹ nữ với đủ loại màu da phong tư yểu điệu, thiên kiều bá mị. Làn da trắng, đen, rám nắng, tiểu mạch, giống như tất cả mỹ nữ mọi nơi đều tụ hội tại đây. Bọn họ đang tắm rửa ở trong ao, lộ ra vẻ gợi cảm. Có người đang nói chuyện với nhau, có người đang chải chuốt mái tóc dài, lại có người trầm tư, cũng có người đang ngả người trên ghế, tận hưởng tay nghề xoa bóp của các nữ nô. Hơi thở diêm dúa, lẳng lơ ngập tràn trong bầu không khí xa hoa lãng phí nhưng mà trên mặt mỗi mỹ nhân đều để lộ vẻ ưu tư phiền muộn. Chẳng lẽ đây chính là hậu cung Ba Tư trong truyền thuyết?
"Lại có người mới đến sao?" Một mỹ nữ da thịt trắng như tuyết mở miệng nói, đồng thời cũng cẩn thận quan sát ta từ trên xuống dưới.
"Ôi, thật xin lỗi. Ta nhầm chỗ!" Ta lắp bắp rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Vội vàng đi được vài bước ta liền rẽ sang một hành lang khác, tựa vào tường thở dốc, giúp mình bình tĩnh trở lại. Nhiều mỹ nữ như vậy, đừng nói là quốc vương, một cô gái bình thường như ta cũng muốn phụt máu mũi luôn ấy chứ...
"Người quái dị, sao ngươi lại ở đây?" Vừa nghe lời này ta đã biết ngay là ai, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Cáp Luân.
Hắn nhìn ta, lại nhìn về phía hậu cung, hỏi: "Thấy rồi sao?"
Ta gật đầu, đáp: "Rất nhiều, có rất nhiều mỹ nữ...Có lẽ là vài trăm luôn ấy."
"Vài trăm?" Hắn nhíu mi buồn cười. "Cha ta thu nạp nhiều mỹ nữ như vậy, ít nhất cũng có khoảng bốn ngàn người, những người ngươi đã thấy có lẽ chưa được phân nửa."
"Bốn, bốn ngàn?" Lưỡi ta líu lại.
"Bốn ngàn người, cho dù mỗi ngày một người thì một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, cả năm cũng chỉ ba trăm sáu mươi lăm người, nếu vậy thì mấy mười năm mới sủng hạnh được toàn bộ." Ta bất giác giơ hai tay lên, lẩm bẩm.
"Thế nào cũng không tiêu hóa nổi..." Ta lẩm bẩm nói.
Hắn ho vài tiếng che lấp đi tiếng cười khẽ, lại nhìn tôi. "Một ngày một người, ngươi cũng quá coi thường đàn ông Ba Tư rồi." Vẻ mặt hắn mang theo sự cười nhạo.
"Nếu vậy là mỗi ngày nhiều người? Đúng là ngựa đực..." Ta trừng mắt nhìn hắn. =]]]
"Ngựa đực?"
"Chính là loài ngựa chuyên môn đi gieo giống khắp nơi..." Ta thấp giọng lẩm bẩm.
"Ngươi nói cái gì?" Tất nhiên hắn có thể nghe thấy giọng ta, mặt biến sắc, siết chặt cổ tay ta.
"Này, ngươi làm gì vậy?" Ta hoảng hốt, có lẽ hắn cũng được di truyền máu ngựa đực chăng, ta không muốn bị hắn ăn đâu.
Hình như hắn biết ta đang nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt chim ưng ánh lên tia trào phúng, cúi đầu nói: "Yên tâm, ta không có hứng thú với người quái dị như ngươi."
Nói xong, hắn buông tay, xoay người rời đi.
"Chờ một chút!" Ta ngăn hắn lại.
Hắn dừng lại, hơi nghiêng đầu.
"Con cú mèo thối nhà ngươi, nhịn ngươi lâu rồi nhé,ngươi nghĩ là mình đẹp trai lắm hả? Nếu chỉ mới trình độ này mà dám xưng soái ca thì trên đời này không có ai quái dị cả. Đều có ngũ quan đầy đủ như nhau thì có gì đáng giá hơn cái gì chứ? Rốt cuộc ai quái dị? Ta cực kì ghét ngươi, đúng là ngươi có bệnh mà, hơn nữa còn không có mắt thẩm mĩ, đúng là khiến người khác chán ghét." Rốt cuộc ta cũng hết chịu nổi, nhanh chóng phát tiết ra ngoài, khiến bản thân thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn xoay người, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trên mặt ánh lên vẻ giận giữ, rồi lại nở nụ cười nham hiển, điên cuồng tự cao. Khả năng chuyển đổi sắc mặt đúng là cao cường.
Ánh mắt hắn dừng lại trước ngực ta, cười khẩy: "Mỹ nữ trong mắt đàn ông Ba Tư điều cơ bản đầu tiên phải đáp ứng chính là bộ ngực phải giống quả lựu, mông phải đầy đặn, ngươi có sao?" Không đợi ta trả lời, hắn hừ lạnh rồi phá lên cười to, bỏ đi mất dạng.
Bộ ngực giống quả lựu? Ta liếc mắt nhìn ngực mình, trán rịn mồ hôi lạnh. Cây lựu? Hình như vẫn còn kém xa... Thậm chí còn nhỏ hơn một quả cam, không đúng, vẫn ngang ngửa mà, ối giời ơi, ta đang suy nghĩ gì vậy chứ?
Mắt thẩm mĩ của tên đó đúng là nông cạn. Đúng là kẻ không biết thưởng thức...
Càng lúc càng ghét tên này... Hơn nữa ta còn rất ghét ánh mắt trào phúng của hắn...
...
Trong chớp mắt ta cũng đã ở trong cung đến mười ngày. Tuy rằng ở đây rất thoải mái nhưng tôi không hề quên mất nhiệm vụ. Ta cũng rất muốn biết cuộc giao dịch giữa Âu Lai Diệp và ác quỷ diễn ra như thế nào, nhưng Tư Âm luôn nhắc ta không nên trêu chọc quỷ vương nên hiện tại ta cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ.
Ta càng lúc càng thân hơn với Dương Ly. Bởi vì cung điện của bọn họ chưa được xây xong nên hiện tại vẫn sống ở đây. Sáng hôm nào cũng vậy, Dương Ly đều đến hoa viên chăm non hoa hoa hồng một chút rồi đi.
Mỗi ngày ta đều nhìn thấy hắn. Vẫn khí khái tuấn nhã, so với tên vương tử cuồng ngạo kia tốt hơn rất nhiều. Bây giờ ta đã hiểu tại sao Âu Lai Diệp chọn một người Trung Hoa làm chồng, đám đàn ông Ba Tư đều là một lũ ngực đực.
"Dương Ly, ta có thể mạo muội hỏi một chuyện được không?" Nhìn thắn cẩn thận nhổ đi từng chiếc gai trên cành hoa, ta buộc miệng hỏi.
"Chuyện gì"
"Ngươi yêu cô ấy sao?"
Tất nhiên hắn bị câu hỏi của ta làm cho giật mình.
Ta nở nụ cười, tuy là người cùng một nước nhưng thời gian sinh ra lại khác nhau.
Hắn không trả lời ta, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt "Ta thích nàng ấy."
Đúng là người cổ đại, lúc nào cũng hàm súc như vậy, nhưng mà tôi có thê cảm nhận được tình yêu sâu trong lòng hắn.
"Ngươi bị dung mạo cô ấy hấp dẫn sao? Thật xin lỗi, có lẽ hơi bất lịch sự, nhưng mà..."
"Dung mạo?" Hắn vừa cười, vừa nói. "Không thể phủ nhận, nàng ấy là người con gái đẹp nhất ta từng gặp."
"Nếu cô ấy không đẹp như vậy, ngươi có yêu cô ấy không?" Ta không khỏi tò mò, nếu như thật sự vì nguyên nhân này thì Dương Ly có thể chấp nhận được con người thật sự của công chúa không?.
Hắn sửng sờ trong giây lát, không thể trả lời câu hỏi này.
"Đúng rồi, ngươi không định dẫn công chúa về Đại Đường sao?" Ta chuyển đề tài.
Sắc mặt hắn ảm đạm dần, trong mắt thoáng qua một tia mất mát, nhưng khi ngẩng đầu lên vẫn giữ nguyên nụ cười như trước.
"Có lẽ sau này sẽ trở về." Trong giọng nói của hắn có chút bất đắc dĩ.
Trong nụ cười của hắn dường như có gì đó khó nói thành lời. Lòng ta nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ hắn và Âu Lai Diệp có bí mật gì sao?
==========================================================
Về hình tượng cây lựu này, tôi sẽ giải thích một chút.
Trong văn học Ba Tư đã mô tả rất rõ tiêu chuẩn chọn phụ nữ của đàn ông nước này, người nữ phaỉ có gương mặt như trăng tròn, tóc đen như màn đêm, má trắng trẻo hồng hào, có những ngôi sao nốt ruồi trên khuôn mặt của mình, như thể có một giọt long diên hương trên thạch tuyết cao (1 món ăn); đôi mắt đen sâu, đôi mắt to như một con nai, mí mắt mang vẻ đượm buồn tinh tế; miệng nhỏ, răng giống như san hô khảm ngọc ,ngực như hai quả lựu, hông quả táo, ngón tay thon, móng tay được sơn bằng phẩm màu chiết xuất từ hoa Henna ( mọi người tra GG ca ca nha, tới đây Nguyệt đuối quá tra từ điển hết nổi oy @@)
Tôi tự hỏi, nếu chúng ta chưa thấy lựu Tây An và Vân Nam thì sao nhỉ, một quả hình như là tận 1 kg, tôi mua một quả, ăn 1/2 giữ lại 1/2, tại nó "bự" quá @@ hic hic
==================================
Bảy mươi hai thủ hạ của quỷ vương phân chia thành các cấp sau:
Imperial Prince of Darkness: Đế vương bóng tối
Great Dukes & Princes: Đại công tước
Ministers: Các thành viên nội các
General: Tướng quân
Kings: Vua
Marquis: Hầu tước
Earls: Bá tước
President: Tổng thống,( Nguyệt: hay Hội trưởng mới đúng ta??)
Princes: Hoàng tử
Dukes: Công tước
Devil: Quỷ
Sứ giả IMPS thần bí (Nguyệt: hiểu chết liền, đã cố hết sức @@)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top