Thời trẻ trâu...(P1)

Để tôi kể cho các bạn nghe thời trẻ (trâu) huy hoàng của tôi. 

Nó như thế này...Cách đây 4 năm, tôi vẫn là thằng sinh viên đại học vô tư, có chút kiến thức hơn tẹo người bìnhthường nên hay lên mạng tham gia những cuộc đấu phím không hồi kết (những người như thếbây giờ người ta gọi là "anh hùng bàn phím" đấy). Hồi đó trên Facebook có cái trang "Nhật kýyêu nước" (thực ra đéo biết yêu nước hay không mà chỉ thấy đăng toàn thông tin không rõnguồn gốc để gây chia rẽ), tôi rất hay ngứa mắt nhảy vào comment. Hồi đó tôi cũng tin rằngtôi - là một thằng "khác người, đặc biệt" - có sứ mệnh phải đưa tri thức và lẽ phải tới mọi ngócngách (trên internet).

 Và đó cũng chỉ là một phần trong những thứ mà tuổi trẻ nông nổi của tôi có. Và thực sự, cầuđược ước thấy, tôi đã trở nên khá "khác người, đặc biệt" - bằng chứng rõ nhất là tôi đã bỏ họcđại học khi đã học tận năm cuối. Ôi, cả một thời huy hoàng! 

 4 năm trôi qua, tôi đã nhận ra: 

Rằng việc tranh cãi với những kẻ không quen biết trên Facebook sẽ chẳng đi đến đâu. Bởi vì những kẻ không quen biết kia chẳng biết tôi là ai, tại sao họ lại phải tin tôi? Liệu những gì tôi nói có thể giúp mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn đến mức "đáng kể" không? Liệu những gì tôi đạt được có thể biến tôi thành "đại diện của tri thức và lẽ phải" không? Nếu bạn nghĩ rằng tôi cảm thấy phấn khích khi tranh cãi như thế thì KHÔNG, bạn đã nhầm. Mỗi lần tôi tranh cãi với ai về bất kì vấn đề gì đó - nhất là khi tranh cãi trên internet - tôi cảmthấy cực kì căng thẳng, đến mức toát mồ hôi, phải nghĩ đi nghĩ lại xem những gì mình chuẩn bị nói có chính xác không, có kẽ hở nào để bị bắt bẻ không, ... Cảm giác đó chẳng dễ chịu chút nào. Và kể cả khi tôi có thắng cuộc tranh cãi đó, tôi cũng không cảm thấy hài lòng như tôi mong muốn. Hơn nữa, cũng chưa chắc tôi đã thay đổi được điều gì. Tôi cũng nhận ra rằng Facebook thực ra là một platform khá tệ (nếu không muốn nói là "rác rưởi") cho những việc tranh cãi như thế, bởi vì mọi cuộc tranh cãi cuối cùng đều dẫn tới những lời gạ ch*ch mẫu thân người kia. Và vì vậy, thật may mắn khi tôi đã bắt gặp Spiderum vàchuyển sang viết về những thứ gây tranh cãi đó ở đây .

  Thực ra thì tôi vẫn tham gia vào một số group khoa học, chính trị, xã hội v.v... trên Facebook,tuy nhiên với mục đích là cập nhật thông tin và khám phá cái mới là chính. Đa phần nội dung vẫn khá thiết thực và gần gũi nên tôi vẫn theo dõi đều đều. Tôi cũng unfollow hết tất cả những page không quá thiết thực tới cuộc sống hay công việc của tôi, thế nên bây giờ Facebook tôi khá sạch sẽ (ngoài việc thằng bạn của tôi share ảnh anime và manga hơi thái quá). 

Đợt trước Facebook bỗng dưng có notification báo có comment mới trong một cái post ở trang"Nhật ký yêu nước", thì ra là có người khác comment. 4 năm trôi qua vẫn có người chịu khó lội hết đống wall of text đó để comment sao? Tôi tò mò nên cũng click vào, vừa là để xem năm xưa mình đã trẩu như thế nào, vừa là để xem có comment gì mới. Hmm, tôi nhận ra rằng ngày xưa mình vẫn còn hổng kha khá kiến thức, nhưng dù sao những gì tôi nói ra vẫn khá hợp lý và lịch sự (và còn dùng tiếng Anh nữa, LMAO). Còn kẻ comment mới kia, đúng như tôi dự đoán,chỉ buông những lời chê bai vô căn cứ. Tôi cười thầm khinh khỉnh, chỉ comment thêm đúng 1 câu nữa rồi unfollow, vì tôi biết rõ tôi mà cố gắng theo đuổi như xưa thì thế nào kẻ kia cũng sẽ tới bước gạ ch*ch đó. 

  Còn một dạo nữa truyền thông rùm beng vụ Trịnh Xuân Thanh. Tôi thì chả quan tâm lắm đâu, nhưng lướt Facebook lại thấy con em họ share cái post của một thằng dở hơi nào đó có link một bài báo (ở một trang báo mà tôi còn chưa nghe tên bao giờ) rằng "Đại sứ quán Đức đóng đăng kí Visa vì Việt Nam bắt Trịnh Xuân Thanh trên đất Đức" (con em họ tôi muốn đi Đức du học nên lo lắng đó mà). 

Và việc đầu tiên tôi làm không phải là click vào cái click bài đó, mà là lên google tìm thẳng trang chủ chính thức của Đại sứ quán Đức. Và cho dù tôi có lùng sục khắp mọi chỗ trên cái trang web đó thì tôi vẫn chẳng hề thấy bất kì tin tức nào có đăng thông tin như vậy, và Đại sứ quán Đức ở HCM vẫn cho phép đặt lịch đăng kí Visa. Sau đó tôi đã nhắn con em họ rằng không cần phải lo lắng gì cả vì đó chỉ là tin vịt 100% (như tôi dự đoán, ngay ngày hôm sau Đại sứ quán Đức đã thông báo phủ định cái tin nhảm nhí đó). 

Tôi cũng thử tranh cãi kiểu ngày xưa với thằng ất ơ kia xem như thế nào, và các bạn biết kết quả rồi đấy: mọi chứng cứ và câu hỏi tôi đưa ra đều được trả lời bằng "bố mày làm trong Đảng, bố mày biết abcxyz, bố mày có xe này đồng hồ nọ" (nói thêm: mở Facebook thanh niên ấy lên toàn thấy ảnh sống ảo, chụp đồng hồ chụp xe chụp Macbook và cả check-in Highlands - REALLY, Highlands sang chảnh vậy sao =)) ?) và, một lần nữa, cũngkhông quên bước gạ ch*ch. Ôi thôi tôi không thể nhịn cười với cái kiểu tranh luận đấy. Và lần đấy cũng càng củng cố niềm tin về sự rác rưởi của cư dân mạng trên Facebook. Thôi dẹp nhé, no next time. 

Bài học rút ra: chỉ nên nói và tranh cãi với những người thực sự quan tâm và quan trọng với bạn (con em họ tôi trong câu chuyện trên chẳng hạn). Và chỉ cần thế thôi, tôi tin rằng bạn sẽ tạo ra sự khác biệt còn nhiều hơn việc cố gắng thuyết phục 100 kẻ ất ơ không quen biết trên mạng kia .

 ( Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top