Chap 1

"Reng…reng…reng"

Tiếng chuông báo thức kêu lên inh ỏi làm Ngân bừng tỉnh sau một giấc mộng đẹp, cô nhăn nhó chụp lấy cái đồng hồ rồi bật dậy một cách vội vàng và nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Ngân(24 tuổi) là môt cô gái cực xinh với mái tóc dài đen óng ả, làn da trắng hồng, môi đỏ mộng kèm theo dáng người thướt tha làm bao người say mê. Ngân đang là thư ký riêng cho Tổng Giám đốc công ty ABC, cô rất giỏi trong công việc và nhiều chàng trai theo đuổi nhưng cô chưa bao giờ cảm động trước bất kỳ người đàn ông nào kể cả Tổng Giám đốc cũ của mình là một chàng trai đào hoa, lãng tử. Vì công ty mở nhiều chi nhánh nên anh phải sang nước ngoài làm việc và nhường chức vụ Tổng Giám đốc cho em gái anh ta, một người mới từ nước ngoài về. Theo cô được biết thì Tổng Giám đốc mới của cô tên Ngọc là cô gái còn rất trẻ, tài giỏi trong lĩnh vực kinh doanh quản lý. Nghe đâu mới về nước hôm qua mà hôm nay đã đi làm nên Ngân không thể đến trễ gây mất ấn tượng đầu tiên trong mắt sếp. Ngân cẩn thận khoát lên người bộ váy công sở, cô ngắm nghía mình trong gương và khẽ mở một nụ cười duyên làm cô thấy mình tự tin hơn. Ngồi trên chiếc xe vi vu trên đường, cô nhép miệng hát nho nhỏ bài hát mà mình yêu thích. Gió của sớm mai nhè nhẹ thổi làm Ngân thấy vô cùng thoải mái và yêu đời. Đến công ty, Ngân nhẹ nhàng mở mũ bảo hiểm ra thì tiếng của Thiên là đồng nghiệp của cô cũng là một trong những người bạn chơi thân chung nhóm với cô vang lên:

"Nhanh lên đi em, Tổng Giám đốc vào rồi kìa"

"Hả? Anh nói gì, còn 5 phút nữa mới tới giờ làm mà Tổng Giám đốc đã có mặt rồi hả?" Ngân trợn tròn mắt.

"Uhm, hôm nay là ngày đầu tiên nên phải chào nhân viên chứ, nhanh đi" Thiên giục làm Ngân càng rối hơn.

............

Sáng đã cố gắng dậy sớm mà còn bị trễ, lần đầu gặp sếp như thế này là chết chắc rồi" Ngân nghĩ thầm.

"Chết, sấp giấy tờ" Ngân giật mình vội vàng chạy lại xe.

"Trời ơi, nhanh đi, nhanh đi" Thiên càng giục Ngân càng quýnh quáng.

"Anh đi trước đi, em đi sau" Ngân nhăn mặt vội chạy lại mở cốp xe.

"Uhm, vậy anh đi trước nha" Thiên nhanh chân bước đi. Ngân vội vã lấy xong sắp giấy tờ và cắm cuối chạy, giày cao gót cộng thêm chiếc váy ôm làm Ngân càng thấy khó khăn khi di chuyển với tốc độ nhanh.

"Còn chiếc cầu thang này nữa là tới" Ngân nhăn mặt thở hỗn hểnh rồi vội bước lên nhưng xui cho nàng vừa bước lên tới giữa cầu thang thì nàng đã bị trượt chân và "á" một tiếng vang ra từ miệng Ngân, Ngân cảm giác mình đang ngã dần ra phía sau, biết mình sắp đo ván nên Ngân cố nhắm mắt chịu đựng cú ngã này. Đang bật ngữa ra sau thì Ngân cảm thấy hình như có vật gì đó đang giữ cô lại và cô lấy lại được thăng bằng, tò mò mở mắt ra Ngân thấy Ngân đang ngã trong vòng tay của một người, chính xác là môt cô gái trẻ độ tuổi khoảng hơn cô khoảng 1 tuổi hay 2 tuổi gì đó với làn da trắng tự nhiên rạng ngời, sóng mũi cao, mắt đen, tóc ngang vai. Khoảng cách hai người hình như rất gần nhau đến nỗi Ngân có thể nghe được hơi thở của người đối diện, cả hai đứng im bất động, còn Ngân thì nghe tim mình đang đập thình thịch, một thứ cảm giác bình yên ấm áp xen lẫn trong lòng Ngân.

"Cẩn thận chứ" Cô gái vội lấy lại bình tĩnh, nói giọng lạnh lùng đẩy Ngân ra để Ngân giữ thăng bằng vô tình làm cắt ngang cảm xúc của Ngân.

"Em xin lỗi, em vội quá" Ngân đỏ mặt cuối xuống. Cô gái trong bộ vest đen vừa người không nói gì và bước đi thẳng làm Ngân quê 1 cục "Người gì vậy trời, người ta chưa kịp cám ơn mà" Ngân lầm bầm trong miệng. Chợt cô nhớ mình đang trễ nên vội vàng chạy lên phòng họp. May cho cô là Tổng Giám đốc chưa vào, Thiên thấy cô nên vẫy vẫy tay, cô chạy lại chỗ Thiên.

"May quá còn kịp, hồi nãy anh nói Tổng Giám đốc vào rồi mà" Ngân thở hỗn hểnh.

"Thì hồi nãy anh nghe nói vào công ty rồi mà" Thiên nhăn mặt khó hiểu.

"Làm người ta chạy muốn chết, sém tý nữa…"

..................

"Vào rồi kìa, đúng giờ ghê" Thiên nhìn lên đồng hồ và khều tay Ngân làm Ngân chưa kịp nói hết câu. Ngân nhìn ra cửa và giật mình trợn tròn mắt, cô thấy tim mình đập vội vã khi thấy cô gái lúc nãy bước vào.

"Đó là…" Ngân vẫn ngạc nhiên.

"Tổng Giám đốc mới của chúng ta thì phải, em sao vậy?" Thiên nói nhỏ.

"Ơ, không có gì" Ngân lí nhí.

Sau khi ngồi lên chiếc ghế dành cho Tổng Giám đốc thì cô gái đó nói giọng nghiêm nghị:

"Chào mọi người! Bây giờ chúng ta bắt đầu vào cuộc họp. Tôi tên là Ngọc kể từ hôm nay tôi sẽ thay mặt anh tôi quản lý công ty này. Trong thời gian tôi quản lý mong các anh chị giúp đỡ tận tình để công ty đạt hiệu quả cao hơn…"Giọng Ngọc cứ đều đều và nhỏ nhẹ làm mọi người ai nấy cũng chú ý lắng nghe. Sau khi kết thúc cuộc họp mọi người giải tán ra khỏi phòng và mọi người ai nấy đều về phòng làm việc của mình. Ngân cũng nhanh bước về chỗ làm của mình và làm những công việc đầu tiên.

"Cọc…cọc…cọc" tiếng cửa phòng Tổng Giám đốc vang lên.

-"Mời vào!" Tiếng của Ngọc vang lên trong phòng, Ngân mở cánh cửa ra và nhỏ nhẹ:

-"Thưa Tổng Giám đốc, mời Tổng Giám đốc uống cà phê ạ"

Như thường lệ thì trước khi làm việc Ngân thường mang vào phòng Tổng Giám đốc ly cà phê hấp dẫn để bắt đầu ngày mới một cách suôn sẻ.

-"Cám ơn em! Nhưng tôi không biết uống cà phê" Giọng Ngọc vang lên nhưng Ngân nhìn đi nhìn lại không thấy Tổng Giám đốc đâu. Sau khi định hình được câu nói của người đối diện Ngân vội vàng chữa lửa:

-"Dạ, em xin lỗi, em vô ý quá!" Ngân nhăn mặt vì bị từ chối một cách thẳng thắn như vậy.

-"Em cho tôi biết lịch làm việc của tôi hôm nay đi" Bây giờ Ngân mới nhận ra Ngọc đang ngồi trên ghế xoay ghế quay lưng về phía Ngân còn mặt có vẻ ưu tư mang một nổi buồn gì đó khó tả, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xa và chậm rãi trả lời sau khi nghe Ngân lên tiếng.

-"Dạ, thưa Tổng Giám đốc vào lúc 8h30 có nhân viên công ty X đến bàn về việc phân phối sản phẩm, sau đó là cuộc họp bắt đầu lúc 14h ạ" Giọng Ngân vẫn nhỏ nhẹ.

-"Uhm, em có thể ra ngoài rồi" Mắt Ngọc vẫn lạnh lùng nhìn ra cửa sổ.

-"Dạ thưa Tổng Giám đốc…" Ngân bỏ lửng câu nói khi Ngọc xoay ghế lại bàn làm việc. Ngọc cũng nhìn Ngân, 4 mắt chạm vào nhau lần nữa như có tia sét chạy qua làm 2 người như bất động trong vài giây.

............

-"Có chuyện gì à" Ngọc vội lấy lại bình tĩnh và trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu.

-"Lúc nãy…em…em cám ơn Tổng Giám đốc" Ngân ấp úng và e thẹn.

-"Không có gì phải bận tâm đâu" Ngọc trả lời mà mắt vẫn dán vào sấp giấy tờ trước mặt.

-"Tổng Giám đốc uống gì không em pha?" Ngân nói mà tim mình đập thình thịch.

Ngọc ngước lên nhìn Ngân định nói gì đó nhưng rồi khẽ thở dài:

-"Thôi, không cần đâu, em ra ngoài được rồi". Nói xong Ngọc lại cắm cuối vào đống giấy tờ trên bàn.

-"Dạ, em chào Tổng Giám đốc"

Ngân nhanh bước ra khỏi phòng mà tâm trạng rối bời, rối vì bị từ chối tách cà phê chăng? Hay vì lý do nào khác mà chính cô cũng không hiểu

-"Người thì đẹp sao lạnh lùng dữ vậy không biết, còn ly cà phê thôi mình uống vậy" Ngân nghĩ thầm rồi đi nhanh về bàn làm việc và bắt đầu công việc. Loay hoay cắm cuối vào công việc cũng tới giờ ăn trưa, như thường lệ cô sang nhà hàng đối diện ăn cơm với mấy bạn đồng nghiệp. Mấy đồng nghiệp ngồi bàn tán xôn xao, bà tám đủ chuyện rồi chuyển đề tài sang Tổng Giám đốc.

-"Công nhận Tổng Giám đốc đẹp ghê hồn luôn hen" Thu lên tiếng.

-"Tổng Giám đốc là con gái mà giỏi hơn anh trai mình nhiều luôn đó" Thiên cho miếng sườn vào miệng nói tỉnh bơ.

-"Nhưng nhìn lạnh lùng quá, sáng sớm chào hỏi nhân viên mà em chẳng thấy được nụ cười của Tổng Giám đốc luôn, không biết Tổng Giám đốc có người yêu chưa hen" Liên ngồi cạnh vừa ăn vừa nói.

-"Tổng Giám đốc chăm chỉ ghê, sáng vào công ty sớm thật, chắc khó tính lắm nên tui nghĩ chưa đâu, ai mà lọt vô mắt xanh của Tổng Giám đốc chắc là đại có phúc...hihi" Thu lại tiếp lời. Họ bàn tán xì xầm còn Ngân thì vẫn im lặng ngồi ăn và ngẫm nghĩ về Ngọc, trong cô có cảm giác gì đó khó tả, nét lạnh lùng toát lên từ Ngọc làm cho Ngân cảm thấy tò mò về con người Ngọc hơn. Bỗng tiếng các cô gái im bặt, Ngân ngước lên nhìn ra cửa thì thấy Ngọc đang bước vào. Khuôn mặt Ngọc vẫn lạnh lùng khi nhân viên chào mình (hơi kiêu thì phải), Ngọc chọn 1 bàn cạnh cửa sổ và ánh mắt cứ nhìn xa xăm. Càng nhìn Ngọc thì Ngân càng thấy hình như có một sức hút gì đó khiến tim cô đập nhanh hơn bình thường.

-"Nè, làm gì nhìn Tổng Giám đốc dữ vậy" Thiên nói nhỏ làm Ngân giật mình.

-"Ơ…thấy có gì đó hay hay...hihi" Ngân cười trừ rồi cuối xuống ăn tiếp. Thỉnh thoảng cô lại quay sang Ngọc thì cô thấy Ngọc vẫn với khuôn mặt đượm buồn và lạnh lùng làm Ngân càng nhìn càng bị thôi miên. Lúc đó Ngọc cũng quay về phía Ngân, 4 mắt họ lại chạm vào nhau lần nữa. Ngân thấy tim mình như muốn nhảy ra vội quay đi hướng khác, còn Ngọc thì nhún nhẹ vai và ăn nốt phần cơm trưa của mình.

Tối hôm đó Ngân về nhà mà tâm trạng cứ đặt ở đâu đâu, nét lạnh lùng của Ngọc cứ len lỏi trong đầu cô. Ngân lắc nhẹ đầu khẽ mỉm cười trấn tĩnh mình rồi cố ru mình vào giấc ngủ.

................

Sáng hôm sau khi đang loay hoay làm việc thì:

"Xin hỏi có Tổng Giám đốc ở đây không vậy, tôi là bạn của Tổng Giám đốc, tôi muốn gặp Tổng Giám đốc" Một cô gái độ tuổi khoảng 17-18 tuổi lên tiếng hỏi Ngân.

"Em đợi chị tí nha" Ngân mỉm cười rồi bước lại gõ cửa phòng Tổng Giám đốc.

"Cóc…cóc" Tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào" Ngọc vẫn lạnh lùng xuyên qua cánh cửa.

"Thưa Tổng Giám đốc có người muốn gặp" Ngân nhỏ nhẹ.

"Có hẹn trước không?" Ngọc vẫn dán mắt vào máy tính.

"Dạ không ạ. Cô ấy nói là bạn của Tổng Giám đốc" Ngân nhỏ nhẹ.

"Em mời cô ấy vào đi" Ngọc nói mà vẫn tiếp tục công việc.

"Dạ"

Ngân bước ra và mỉm cười với cô bé

"Mời em!".

"Cám ơn" Cô gái cười tươi và bước vào phòng. Nhanh như chớp cô gái ôm vòng qua cổ Ngọc và hôn nhẹ lên má Ngọc làm Ngọc giật mình.

"Em làm cái gì vậy Như? Không thấy chị đang làm việc hả?" Ngọc vội gỡ tay Như ra.

Như là con gái út của Chủ tịch một tập đoàn lớn, là một trong những đối tác của công ty Ngọc. Như năm nay chỉ mới 17 tuổi kém Ngọc tận 9 tuổi chính vì vậy tính tình rất trẻ con và ngang ngược, kể từ hôm dự hội thảo cùng cha bên Mỹ, Như gặp Ngọc và cứ bám theo Ngọc mãi.

"Thấy chứ, nhưng em thích ôm Ngọc và…" Như vừa định hôn Ngọc thì Ngọc đẩy cô bé ra.

"Em có thôi không? Chị nói với ba em đuổi em về Mỹ đó" Ngọc hâm dọa tưởng làm cô bé sợ mà đi về nhưng Như vẫn không buông tha.

"Haha, ba em còn muốn em với Ngọc thành đôi mà" Như cười khoái chí và ôm chặt Ngọc hơn.

"Em…" Ngọc thở dài khó chịu nhưng không làm được gì chỉ biết mặc kệ mà chăm chú vào công việc. Như thấy Ngọc không ngó ngàng tới mình biết mình có lỗi nên nhẹ giọng:

"Sao Ngọc về mà không nói em biết?" Như ngồi lên tay vịnh ghế của Ngọc tay vuốt mấy cọng tóc.

"Nói làm gì? À mà em đang học về đây làm gì vậy?" Ngọc hỏi mà mắt vẫn nhìn vào máy tính.

"Em nhớ Ngọc nên về thăm Ngọc! Ngọc dẫn em đi chơi đi" Như nhõng nhẽo lay lay tay Ngọc.

"Chị đang làm việc mà đi đâu, em tự đi đi" Ngọc vẫn chăm chú làm việc.

"Sao Ngọc lạnh nhạt với em vậy, Ngọc ghét em lắm hả?" Như buông Ngọc ra vịnh tay lên ghế Ngọc ngồi.

"Chị không rảnh mà ghét em" Ngọc rời màn hình máy tính cầm tờ báo lên đọc chăm chú.

"Vậy quay qua nói chuyện với em nè" Vừa dứt lời Như xoay mạnh cái ghế làm Ngọc mất đà xém té.

"Em làm cái gì vậy?" Ngọc nhăn mặt nổi quạo lên.

"Em yêu Ngọc nhiều lắm" Dứt lời Như xà vào lòng Ngọc và đặt lên môi Ngọc nụ hôn nồng nàn. Vừa lúc đó Ngân bước vào thấy cảnh tượng đó như chết lặng, cô cảm thấy như có gì đó nhói nhói lên trong tim, một cảm giác gì đó buồn khó tả len lỏi trong tim Ngân.

"Xin lỗi Tổng Giám đốc em quên gõ cửa" Ngân vội vàng lấy lại bình tĩnh và nhanh chóng xoay người bước nhanh ra ngoài, nét mặt cô hiện rõ nổi buồn. Nghe tiếng Ngân, Ngọc và Như cũng giật mình, Ngân vừa bước ra Ngọc vội đẩy cô bé ra.

"Chị đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi, em còn nhỏ lắm, lo mà học đi, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa. Chị chỉ xem em như một người em thôi, em có làm gì cũng không có kết quả gì đâu. Em về Mỹ học tập đi" Giọng Ngọc lạnh lùng và đều đều làm tim Như như vỡ vụn ra.

"Em ghét Ngọc" Như la to rồi chạy nhanh ra ngoài với hai dòng nước mắt. Ngọc khẽ thở dài rồi lại tiếp tục làm việc. Bên ngoài Ngân đứng cầm ly nước cam mà tâm trạng cứ ở đâu đâu, cô cũng không hiểu tại sao mình lại buồn "Mình sao vậy nhỉ?" Ngân nghĩ thầm.

"Em vào đi Ngân, đứng đó làm gì?" Giọng Ngọc vang lên làm Ngân giật mình vội bước vào.

"Em xin lỗi, em mang nước cho khách nhưng mà…" Ngân bỏ lửng câu nói.

"Cô ấy về rồi nên không cần nữa đâu, lần sau nhớ gõ cửa trước khi vào nha" Ngọc đứng bật dậy, vẫn với bộ vest đen và khuôn mặt lạnh lùng Ngọc ngước nhìn ra cửa sổ và thở nhẹ.

"Dạ, em xin lỗi ạ, lần sau em sẽ chú ý hơn" Ngân cuối mặt xuống nói lí nhí.

"Trưa nay em đi ăn trưa với tôi được không?" Ngọc quay qua nhìn Ngân thăm dò.

"Dạ,…" Ngân ngạc nhiên cứ ngỡ là mình nghe nhầm.

"Em có hẹn rồi sao?" Ngọc ngồi xuống ghế nhẹ nhàng.

"Ơ…không, trưa nay e không có hẹn...hi" Ngân cười nhẹ mà trong lòng thấy vui hẳn lên.

"Ok, vậy nha. Em có thể ra ngoài làm việc rồi" Ngọc cuối xuống đống giấy tờ và tiếp tục làm việc.

Loay hoay làm việc cũng đã tới giờ cơm, Ngân nhanh chóng xếp lại đống giấy tờ trên bàn thì Ngọc bước tới:

"Chúng ta đi thôi?"

"Dạ," Ngân nhanh chóng bước ra. Hai người đi bên nhau mà cũng chẳng ai nói gì, Ngọc vẫn với vẻ mặt lạnh và đăm chiêu. Làm việc với Ngọc 2 ngày nay tuy thời gian tiếp xúc với Ngọc nhiều nhưng chủ yếu chỉ là công việc. Ngọc chủ động giao tiếp với Ngân cũng chỉ là công việc, ngoài ra thì chẳng nói thêm bất kỳ điều gì. Chính Ngân cũng thấy sự khác lạ đó nhưng cô nghĩ có lẻ là người mới chưa quen ít nói là chuyện bình thường nên cô cũng không suy nghĩ gì nhiều. Ngân chỉ biết được rằng mỗi lần tiếp xúc với Ngọc, mỗi lần đi bên Ngọc cô thì cô đều cảm nhận được sự ấm áp, một điều gì đó gần gũi thân quen từ Ngọc mặc dù chỉ mới quen nhau 2 ngày. Sự lạnh lùng ít nói cộng thêm nỗi buồn mang mác ẩn chứa trên khuôn mặt Ngọc càng làm Ngân bị cuốn hút vào Ngọc hơn. Đến bàn ăn Ngọc chọn một bàn cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng ngồi xuống mà khuôn mặt vẫn nhìn về phía xa xa.

"Tổng Giám đốc có tâm sự à?" Ngân lên tiếng phá tan sự im lặng.

"Sao em lại hỏi vậy?" Ngọc nhìn Ngân với vẻ dò hỏi.

"Em thấy Tổng Giám đốc không được vui"

"Vậy sao? Có gì đâu mà vui?" Ngọc lạnh lùng nhìn ra cửa sổ trả lời 1 câu làm Ngân cứng họng.

"Mời em!" Ngọc mở lời khi phục vụ mang thức ăn tới.

"Dạ, cám ơn Tổng Giám đốc" Ngân nhỏ nhẹ.

"Em làm việc ở đây lâu chưa?" Ngọc tiếp lời

"Dạ được 1 năm ạ" Ngân đưa muỗng cơm lên miệng.

"Uhm, tôi có nghe anh trai tôi nói nhiều về em, quả thật em rất giỏi"

"Tổng Giám đốc chỉ mới làm việc với em chưa đầy 2 ngày sao Tổng Giám đốc biết được" Ngân nhìn Ngọc tò mò.

"Em có tin rằng tôi có giác quan thứ 6 và tôi chưa bao giờ nhìn lầm tài năng của 1 người" Ngọc nói giọng nghiêm nghị.

"Hihi, Tổng Giám đốc quá đề cao em rồi" Ngân cười nhẹ.

"Không, tôi chưa đề cao ai bao giờ" Ngọc mỉm cười nhẹ làm Ngân ngây ngất.

"Tổng Giám đốc cười nhìn thân thiện hơn nhiều" Ngân cười.

"Vậy à" Ngọc tròn mắt.

"Tổng Giám đốc thường đưa nhân viên đi ăn như thế này ạ?" Ngân nhấp ngụm nước.

"Không, chưa bao giờ và đây là lần đầu tiên, tôi thường ăn một mình khi ở công ty và về nhà cũng vậy" Ngọc vừa nói vừa nhai nhép nhép.

"Vậy gia đình Tổng Giám đốc?" Ngân tròn mắt ngạc nhiên.

"Họ ra nước ngoài cả rồi, bây giờ chỉ còn mình tôi ở đây"

"Gia đình em cũng vậy. Còn người lúc sáng là…" Ngân bỏ lửng câu nói và nhớ lại chuyện lúc sáng cô thoáng buồn.

"Con gái út của Chủ tịch Giang, Chủ tịch tập đoàn Z là đối tác của công ty chúng ta" Ngọc lại lạnh lùng.

"Vậy Tổng Giám đốc với cô ấy là…" Ngân dò hỏi mà tim đập thình thịch.

"Không là gì cả, ba cô ấy và tôi là đối tác. Vậy thôi" Ngọc vẫn cắm cuối ăn. Còn Ngân thì thở phào nhẹ nhõm.

"Ăn đi còn nghỉ ngơi lát làm việc nữa" Ngọc nhắc Ngân.

"Dạ" Ngân mỉm cười nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top