Chương 26
26. Chương 26
Xe chạy như bay về nhà, Ngô Thế Huân tựa vào ghế ngồi, không có chút vui sướng nào khi trở về. Trên tay anh là quà sinh nhật mà cậu nhóc cố nén khổ sở đưa cho. Cậu nhất định đã chuẩn bị thật lâu, đợi thật lâu, hẳn là trong lòng tràn đầy hi vọng rằng có thể cùng mình trải qua một buổi tối thật vui vẻ! Bảo bối, thực xin lỗi!
Cẩn thận mở chiếc hộp nhỏ được bọc rất tinh xảo trong tay, trong đó là một con mèo rối nhỏ đang giương nanh múa vuốt, nhếch miệng híp mắt mừng rỡ y như kẻ trộm. Đúng là rất giống Lộc Hàm. Mac Huân kinh ngạc cầm con mèo nhỏ lên, trên chân nó có một cái nút nhỏ màu đỏ.
Ngô Thế Huân sờ sờ, trong bụng con mèo nhỏ thế mà lại truyền ra giọng nói của Lộc Hàm: "Tiểu Huân, sinh nhật vui vẻ..." Phía sau hình như còn có tiếng cười thầm của cậu nhóc khi chiếm được lợi.
Tên nhóc xấu xa này! Ngô Thế Huân nhịn không được cười ra tiếng, một lần một lần nghe lại, anh không nhịn cười nổi, lệ trong hốc mắt thật nóng bỏng, cõi lòng chua xót vô cùng.
...
Trời đổ tuyết! Tuyết trắng như ngọc bay lả tả xuống đất. Tiệm ăn không lớn nhưng rất náo nhiệt, âm nhạc du dương khiến lòng người phiêu đãng, không tự chủ được mà dựa về hướng phát ra âm thanh tuyệt vời đó. Bàn gần cửa sổ, hai chàng thanh niên ngượng ngùng ngồi đối diện nhau. Hai chai bia, một ít điểm tâm. Uống bia không nhiều lắm, nói cũng ít.
Nhưng gương mặt hai người đều hồng hồng. Ánh mắt như chứa sóng nước nhộn nhạo ngẫu nhiên thoáng nhìn một chút, thiên ngôn vạn ngữ đều không diễn tả nổi tình cảm hiện tại.
Đêm đã khuya, sóng vai đi trên đường dưới màn tuyết rơi, một cảm giác mang tên hạnh phúc bắt đầu nảy nở. Phác Xán Liệt lặng lẽ vươn tay, cầm chặt tay người bên cạnh; sau khi do dự một lúc, mười ngón tay đan vào nhau, giữ chặt. Nghiêng đầu mỉm cười nhìn Biện Bạch Hiền bên người, khẽ đung đưa tay, nụ cười của Biện Bạch Hiền cũng xuất hiện bởi hành động này, thật ngọt ngào.
Giẫm trên nền tuyết trắng, hai người đi chậm chậm. Ai cũng không nói gì, lẳng lặng lắng nghe tiếng tuyết kêu xèo xèo dưới chân, cảm thụ độ ấm toát ra từ lòng bàn tay đối phương. Biện Bạch Hiền nhảy lên hàng gạch bên đường, lắc lư đi trên đó. Phác Xán Liệt ở dưới đỡ tay y, nhìn y cười. Tới cổng trường học, hai người đứng lại. Ngầm hiểu cười một cái, xoay người tiếp tục chậm rãi đi.
...
Ngô Thế Huân ấn chuông cửa. Trong phòng vang lên tiếng nói vui sướng của mẹ Ngô.
"Đến ngay đến ngay! Ôi, con tôi về rồi!" Cửa mở, ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn xông ra, mẹ Ngô nhỏ gầy vội vàng lau tay lên tạp dề, cầm lấy hành lý của Ngô Thế Huân.
"Mau vào, bên ngoài chắc lạnh lắm? Rửa ráy bằng nước nóng đi, mẹ có nấu mì rồi đây!"
"Mẹ, mấy ngày nay ở nhà thế nào? Thắt lưng mẹ có sao không?" Ngô Thế Huân vừa cởi quần áo vừa nói.
Trong nhà vẫn gọn gàng ngăn nắp như trước, không vướng một hạt bụi. Chén đũa, thức ăn và rượu đã dọn đủ trên bàn, nồi mì nóng hổi trong phòng bếp đang chờ được bưng lên.
Rót một chén rượu, múc một bát mỳ đặt trên mặt tủ trước di ảnh trong khung màu đen. Nhìn gương mặt không già đi trong di ảnh, bà nhẹ giọng nói: "Cha nó à, Tiểu Huân hôm nay tròn hai mươi tám tuổi rồi. Nhờ phúc của ông, thằng bé vẫn bình bình an an, nó cũng khoe rằng mình rất có tiền đồ." Nóng xong lặng lẽ dùng tạp dề lau khóe mắt.
Ngô Thế Huân đứng trước di ảnh, nhìn vị quân nhân trẻ tuổi đẹp trai trong ảnh chụp. Từ nhỏ Ngô Thế Huân chính là nhìn ảnh chụp mà lớn lên, ấn tượng về ba cũng chỉ giới hạn tới chiếc trống bỏi đang nằm trong rương của mẹ. Từ nhỏ anh đã được nhóm bạn nhỏ hâm mộ khi tưởng tượng về người cha oai hùng vinh quang chiến đấu nơi chiến trường, sau khi anh lớn lên mẹ gian khổ lắm cũng nhận được tấm bằng danh dự vợ liệt sĩ nhưng thứ đó cũng không mang lại cho bọn họ một cuộc sống may mắn hơn. Một ngày ba bữa của hai mẹ con họ toàn bộ dựa vào tiếp tế của hàng xóm, trong mỗi đêm mưa cứ ngồi nhìn xô chậu đầy giường cho tới ngày hôm sau.
Người vừa mới năm mươi mà đầu tóc đã hoa râm. Mơ hồ cảm thấy chua xót trong lòng, Ngô Thế Huân đỡ lấy đôi vai gầy nhỏ của mẹ.
"Mẹ, ăn cơm đi!"
"Ăn cơm, ăn cơm thôi!" Mẹ Ngô cười ngồi xuống bàn, gắp thức ăn vào bát Ngô Thế Huân.
"Mấy ngày nay chắc chưa được ăn gì tử tế nhỉ? Nghe nói Nhật Bản cũng có làm đồ chua dưa muối, tuy đa dạng nhưng không ngon như ở nhà."
Ngô Thế Huân bật cười. "Mẹ, mẹ nghe ai nói vậy? Chắc là mẹ Đại Trương chứ gì?"
Mẹ Ngô thở dài. "Anh Trương hơn con có một tuổi thôi, mà giờ con người ta đã đi nhà trẻ rồi. Mẹ nhìn người ta thật thèm!"
Ngô Thế Huân cười nhẹ nhàng, ngượng ngùng nói: "Mẹ, về sau con sẽ cố gắng ở cạnh mẹ nhiều hơn."
"Này! Con có việc cần làm của con, bên cạnh một bà già như mẹ làm gì? Con cứ mang một nàng dâu về cho mẹ là tốt nhất. Ban ngày vợ chồng các con đi làm, mẹ ở nhà trông cháu. Buổi tối nếu con bận việc thì mấy mẹ con bà cháu ngồi xem TV nói chuyện. A, thật là những ngày thần tiên a!" Vẻ mặt mẹ Ngô hạnh phúc.
Đũa Ngô Thế Huân chống trong bát, lại không đưa lên miệng. Trước mắt hiện ra gương mặt lã chã nước mắt của bảo bối Lộc Hàm. Nếu có thể đem Lộc Hàm về nhà, chỉ sợ mẹ liền đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương! Chính là không có chữ 'nếu' này.
Không có! Cậu hiện tại ở đâu? Ăn cơm chưa? Ai ở cùng cậu? Có phải lại một mình trốn trong phòng khóc, có phải ở trước cửa phòng thí nghiệm chờ mình?
Đột nhiên ý niệm trong đầu giống như một ngọn lửa nhen nhóm đống củi khô trong lòng, hừng hực thiêu cháy bên trong. Như đứng đống lửa, như ngồi đống than, như nằm bàn chông, Ngô Thế Huân nóng nảy nắm đôi đũa, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ treo trên tường. Đi gặp cậu, bây giờ còn chưa muộn. Thấy đứa nhỏ ngốc nghếch kia bình an vô sự mình cũng yên tâm. Nhưng nên nói gì với mẹ đây, tìm lý do gì bây giờ?
"Tiểu Huân!"
"A? Mẹ, sao vậy?" Ngô Thế Huân đột nhiên bừng tỉnh, mau chóng cười làm lành nhìn mẹ.
Mẹ Ngô buồn cười nhìn anh. "Con suy nghĩ cái gì thế? Bát cũng sắp bị chọc thủng thành lỗ rồi, ăn đi chứ!"
Ngô Thế Huân cười cười che giấu, mẹ Ngô nói: "Có phải con có việc gì không? Nhìn không yên lòng chút nào."
"Đúng, mẹ, trong trường con còn có chút việc. Con phải mau tới xem." Ngô Thế Huân hai ba miếng ăn xong bát mỳ rồi đứng lên.
Mẹ Ngô nói: "Hôm nay là ngày lễ, có việc gì không thể để ngày mai nói sao? Con vừa mới về nhà..."
"Mẹ, con đi một lát sẽ về, mẹ ngủ trước đi!" Ngô Thế Huân mặc áo khoác xong vội vàng chạy ra cửa.
Bước chân chạy dồn dập trên ngã tư đường yên ắng, áo khoác không cài cúc bung ra bay trong gió lạnh giống như đôi cánh xòe. Ngô Thế Huân hiện tại mới hiểu rõ lòng mình, ôm bảo bối thật chặt vào trong ngực là nguyện vọng vô cùng mãnh liệt lúc này! Cuối cùng cũng tìm được một chiếc taxi trống, Ngô Thế Huân vội vàng ngăn lại.
...
Trong bóng đêm, điện thoại đột nhiên vang lên. Lộc Hàm bừng tỉnh, giơ tay cầm điện thoại.
"Ngô Thế Huân..."
"Lộc Hàm, anh biết em đang trong phòng, xuống dưới được không? Anh đang đứng dưới lầu chờ em. Lộc Hàm, thực xin lỗi, anh muốn gặp em, anh nhớ em... Em có nghe không? Anh biết em giận anh, thực xin lỗi bảo bối. Xin em, hãy để anh thấy em. Xuống dưới này... Được không?"
Giọng nói Ngô Thế Huân vang lên trong bóng đêm lẻ loi, người ngồi trên giường đã sớm nhảy xuống chạy ra khỏi phòng. Lộc Hàm chạy như bay xuống cầu thang, anh ấy đến đây rồi! Anh ấy đến đây! Thân thể vừa tỉnh ngủ chưa hoàn toàn thích ứng với hoạt động mạnh, Lộc Hàm đột nhiên giẫm vào khoảng không, cả người gục xuống cầu thang. Đau! Không biết chân hay tay đau, bất chấp vết thương ra sao, cậu đứng lên tiếp tục chạy.
Chạy ra khỏi cửa dãy nhà, Lộc Hàm kích động nhìn khắp nơi. Ngô Thế Huân, anh ở đâu?
Trong một góc tối, tiếng gọi đè nén truyền ra: "Lộc Hàm."
Lộc Hàm cắn môi chạy qua, nhào thẳng vào ngực anh ôm chặt lấy. Là hơi thở quen thuộc kia, là vòng ôm thật chặt kia. Nụ hôn gấp gáp phủ lên, nháy mắt lấy đi mọi ý thức. Ôm chặt em, đừng buông ra.
Vừa rồi anh còn bất an khẩn cầu xin lỗi, giây tiếp theo lại thấy cậu nhóc chỉ mặc một chiếc áo len vội vàng chạy đến, trái tim nhất thời giống như bị thứ gì đó đánh trúng, cái gì cũng không cần nói nữa. Ngô Thế Huân mở rộng áo khoác kéo bảo bối vào trong ngực. Ôm chặt. Cơ hồ theo bản năng tìm kiếm bờ môi cậu, hôn nhiệt liệt mà điên cuồng. Giống như phải hấp thụ linh hồn đối phương để hòa với mình làm một thể. Đột nhiên, Ngô Thế Huân cảm giác được thân thể trong lòng ngực xụi xuống, lập tức hốt hoảng.
"Lộc Hàm!"
Ngô Thế Huân quỳ một chân trên mặt đất ôm Lộc Hàm vào ngực, kinh hoảng vỗ mặt cậu. "Lộc Hàm, Lộc Hàm!"
Lộc Hàm chậm rãi hít thở, trước mắt sao bay tán loạn. Thấy cậu tỉnh lại Ngô Thế Huân mới thả lỏng đôi chút, ngón tay dò xét cổ cậu sau đó lại sờ mặt mũi.
"Không thoải mái cứ nói với anh, đừng làm anh sợ." Sờ soạng từ trên xuống dưới một lượt.
Thấy dáng vẻ thất kinh của anh, Lộc Hàm vô cùng hưởng thụ, kỳ thật trong lòng hiểu rõ cả ngày chưa ăn cái gì, tâm tình không tốt khiến bụng chẳng được lấp đầy, ngủ mơ mơ màng màng liền chạy đến lại bị anh ôm chặt vào ngực rồi hôn sâu, không ngất mới lạ. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên ngất xỉu như thế, gì thì gì cũng là đại sự. Thôi, cứ từ từ trải nghiệm cảm giác suy yếu này một chút tiện thể để anh áy náy trong chốc lát vậy.
Đầu tựa vào ngực anh, giống như con mèo nhỏ kêu meo meo: "Em không sao..."
Ngô Thế Huân nhìn thấy dáng vẻ đáng thương kia tim phát run, mười hai ngày không gặp cậu nhóc khỏe mạnh hoạt bát của anh đã yếu đuối như thế này sao? Chuyện thế này cũng đành vậy, anh vòng tay ôm chặt cậu.
"Theo anh đi bệnh viện, cẩn thận kiểm tra chút."
Lộc Hàm mau chóng ôm cổ anh.
"Không cần, không cần, em không sao đâu!"
"Không được, anh muốn kiểm tra xem bảo bối của anh..." Miệng Ngô Thế Huân đột nhiên bị bưng kín, Lộc Hàm mới vừa rồi còn nằm bẹp trong lòng anh giờ nhảy dựng lên, kéo cổ anh vào góc tường. Hai người ôm hôn thân mật đến ngừng thở.
Trên con đường phía trước ký túc xá được đèn đường chiếu sáng, mấy nam sinh vừa đi vừa cười hi hi ha ha, hiển nhiên hứng thú từ chuyến đi chơi bên ngoài vừa rồi chưa tan, vẫn đang hưng phấn đùa giỡn. Tựa hồ có thể nghe thấy trái tim đập thịch thịch, hai người khẩn trương không dám nhìn ra bên ngoài. Chỉ mong sao bọn họ mau chóng vào phòng.
Các nam sinh rốt cuộc đi qua, hai người đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Bỗng nhiên, một người trong bọn họ dường như cảm thấy được gì đó bèn lui lại phía sau, nhìn bóng đen ở góc tường.
"Là ai? Ai đang đứng đó?"
Ngón tay Ngô Thế Huân lập tức nắm chặt lại, Lộc Hàm cắn răng một cái ôm đầu Ngô Thế Huân vào ngực mình, quay đầu hung tợn rống lên với nam sinh đang thăm dò kia: "Liên quan tới cậu sao?"
Nam sinh kia loáng thoáng thấy hai bóng người, lại bị Lộc Hàm tức giận mắng một tiếng, đột nhiên nhận ra mình thấy chuyện không nên nhìn.
"A! Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Quay đầu chạy mất.
Trong bóng tối, Ngô Thế Huân ôm chặt cậu không một tiếng động. Ngây người trong chốc lát, Ngô Thế Huân cúi đầu hỏi Lộc Hàm trong ngực:
"Hiện tại khá hơn chút nào không?"
Lộc Hàm ôm cổ anh cười hì hì. "Em dọa anh thôi."
Đột nhiên, cánh tay ôm trên lưng siết lại. Đôi mắt Ngô Thế Huân lóe sáng trong đêm tối. Lộc Hàm nhắm hai mắt lại, biết Ngô Thế Huân tức giận. Giận một chút so với lo lắng không dứt vẫn tốt hơn.
"Dám làm anh sợ? Không sợ anh phạt em hả?" Anh nhỏ giọng ẩn chứa uy hiếp hỏi.
Lộc Hàm cười ngốc nghếch, giơ mặt lên chơi xấu hỏi: "Phạt em? Được, vậy phạt bổn thiếu gia này cả đời ăn của anh, uống của anh, sai sử anh, lúc không cao hứng liền bắt nạt anh."
Đột nhiên Ngô Thế Huân hung hăng hôn cậu một chút, nắm mũi cậu. "Lập tức cho em biết đây." Lôi kéo Lộc Hàm chưa kịp phản ứng chạy về phía trước. Dọc đường mượn bóng đêm che giấu, hai người chạy vào dãy thực nghiệm, chạy đến thế giới nho nhỏ kia của bọn họ.
Vừa đóng chặt cửa lớn xong, những nụ hôn nồng nhiệt dây dưa không dứt. Đau khổ nhớ nhung nhiều ngày nay không chút kiêng nể gì trút xuống. Nửa kéo nửa ôm, băng băng vượt qua hành lang, đi thẳng tới góc hành lang tới trước cửa phòng thí nghiệm. Ngô Thế Huân đặt Lộc Hàm dựa vào cửa, nụ hôn cuồng nhiệt bao phủ lên môi cậu, mút lấy đầu lưỡi, sau lại hôn xuống cằm, ngay cả cổ và vành tai cậu cũng không bỏ sót. Một bàn tay ôm lấy thắt lưng bảo bối, tay kia sờ soạng tìm chìa khóa.
Có lẽ hơi thở của bảo bối rất mê người, cánh cửa ngày thường vô cùng quen thuộc cư nhiên hôm nay tìm mấy lần cũng không thấy ổ khóa. Ngô Thế Huân đơn giản ném chìa khóa xuống đất, hai tay quấn chặt bảo bối trong ngực mà vuốt ve cao thấp. Tay anh thăm dò vào trong quần áo cậu, xoa nắn da thịt trắng mịn, ngọn lửa trong lòng càng đốt càng vượng.
"Bảo bối, nhớ em, nhớ em..."
Giọng nói như chú ngữ ngay bên tai, Lộc Hàm đã mềm nhũn dồn toàn bộ trọng lượng vào Ngô Thế Huân.
"Em cũng nhớ anh, em hận anh!"
Khi môi lại bị chiếm lấy có chút đau đớn, đầu lưỡi xâm nhập trong miệng không ngừng đảo quanh.
"Ô!" Lộc Hàm không kiên nhẫn vặn vẹo thân thể, vật bên dưới bị nắm lấy, cách quần xoa nắn.
"Đi vào... Đi vào..." Lộc Hàm mê man hàm hồ kêu lên.
Ngô Thế Huân cắn tai cậu. "Em muốn anh đi vào hả?"
Chết tiệt! Lại thừa nước đục thả câu. Anh thừa biết em không phải ý kia, em gọi anh vì... "Mở cửa ra!" Lộc Hàm hận không thể cắn đứt một miếng thịt của anh.
Ngô Thế Huân đột nhiên vén quần áo cậu lên, những nụ hôn nóng bỏng rơi trên từng tấc da tấc thịt, dần đi xuống phía dưới. Nghe hơi thở đột nhiên dồn dập, đỡ lấy thân thể không ngừng run rẩy kia. Ngô Thế Huân ngồi chồm hỗm dưới đất cởi dây thắt lưng của cậu, vạch quần lộ ra vật nhỏ nhớ mong đã lâu kia. Há miệng ngậm lấy, nghe thấy cậu nhóc bên trên hét lên một tiếng đầy kìm nén, ôm lấy đầu mình. Ngô Thế Huân chạm phải chìa khóa rơi trên mặt đất, đột nhiên buông người trong ngực ra đứng lên mở cửa.
Ấm áp vừa rồi đột nhiên rời đi, Lộc Hàm bất mãn 'Ô ô' ra tiếng, vươn tay ôm lấy cổ anh. Cửa mở, Lộc Hàm bị một đôi tay to khỏe kéo vào trong.
Khắp nơi đều là quần áo rơi xuống, đợi tới khi Lộc Hàm được đặt lên sô pha trong phòng nhỏ thì chiếc quần chip còn lại trên người cũng bị cởi nốt. Không đợi cậu kịp thấy lạnh, một cơ thể nóng bỏng đã nằm đè lên. Tay anh xoa nắn trước ngực cậu, hơi dùng lực một chút, hai viên anh đào lập tức cứng lên. Ngô Thế Huân hé miệng ngậm lấy dùng sức hút. Đau đớn và tê dại giống như dòng điện xuyên qua, Lộc Hàm không tự chủ hừ ra tiếng, ưỡn ngực lên cao. Bên trái bên phải, bên phải bên trái, hút cắn lặp đi lặp lại. Lộc Hàm đầu óc choáng váng 'ừ a' kêu lên, hai chân vô thức quấn lấy eo anh. Thắt lưng hướng lên trên cọ cọ, nơi nào đó nóng trướng khó chịu cậu cũng không để ý.
Hôn nhẹ vành tai cậu, Ngô Thế Huân ám ách cầu: "Bảo bối, anh muốn em. Anh muốn em..."
Hơi thở nóng rực phả vào tai, thần kinh Lộc Hàm đã sắp không trụ được rốt cuộc chịu không nổi. Cậu thở gấp, thật ngu ngốc! Cái gì cũng làm rồi mà còn hỏi mình hử? Có phải anh còn chờ em nói hoan nghênh tới đây không? Lộc Hàm hận cắn một miếng lên vai anh, dấu răng thật sâu xem như con dấu trao quyền.
Cúi đầu ngậm lấy vật nhỏ đang chờ được âu yếm, đồng thời vươn tay cầm lấy lọ Vaseline dùng để chữa bệnh trên mặt bàn. Trước đó chưa chuẩn bị gì, may mà có thứ này có thể thay thế.
Một ngón tay đi vào thăm dò, bảo bối đang trầm mê trong khoái cảm không hề bài xích, chỉ hút chặt ngón tay anh. Ngón thứ hai thử đi vào. Dường như thấy không thoải mái, cặp mông nhỏ nâng lên vặn vẹo. Ngô Thế Huân càng ra sức phun ra nuốt vào, ngón tay cũng bắt đầu chuyển động mở rộng.
Nghe được tiếng rên rỉ khó ức chế của bảo bối, Ngô Thế Huân đột nhiên đưa đẩy ngón tay rất nhanh.
Nhất thời, Lộc Hàm giống như bị đốt, 'a' một tiếng cứng người lại. Ngón tay anh cắm vào nơi đó của mình, trướng trướng rất khó chịu. Không nên cử động, a~ đây là cảm giác gì? Phía trước bị ngậm trong khoang miệng ấm áp, phía sau run rẩy bị xoa nắn một cách kỳ quái. Cảm giác tê dại truyền khắp mọi nơi trên cơ thể. Muốn lớn tiếng thét chói tai, muốn anh lập tức dừng lại, nhưng cũng muốn nhiều hơn. Chịu không nổi, mình muốn... Lộc Hàm khó chịu nắm chặt cạnh sô pha, đột nhiên rất đau đớn, tiểu huyệt bị lấp đầy, cảm giác trướng trướng khiến cậu không thể hô hấp nổi.
Lộc Hàm ấm ức mở to hai mắt. A~ anh anh anh anh, anh thế nhưng lại đang quỳ giữa hai chân mình, đem cái thứ kia đi vào.
Đau! Đừng cử động nữa!
A~ Mồ hôi cùng nước mắt chảy giàn giụa. Những nụ hôn nhỏ vụn rơi trên môi, một bàn tay Ngô Thế Huân vỗ về hạ thân cậu, tay kia nâng thắt lưng cậu xoa ấn. Nhìn thân thể trần trụi của Ngô Thế Huân, nhận thấy bộ phận chôn trong người mình bắt đầu từ từ đứng lên, cảm giác thẹn thùng cùng kích thích mãnh liệt giội sâu vào lòng cậu. Đau đớn và tê dại đan xen nhau, xấu hổ và khoái cảm tồn tại song song. Ngô Thế Huân tiến vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, nước mắt phủ kín mắt Lộc Hàm, rên rỉ, vặn vẹo, thừa nhận. Em là của anh, anh cũng là của em, chúng ta cùng nhập làm một thể.
Rốt cuộc tình cảm mãnh liệt cũng vỡ òa trong thân thể nóng bỏng mong nhớ đã lâu, yêu dịch trong tay cũng hàm chứa sự sung sướng của bảo bối. Ngô Thế Huân đau lòng luyến tiếc hôn Lộc Hàm, cẩn thận mặc lại quần áo cho cậu. Lúc vừa rời khỏi người cậu, vết máu uốn lượn trên vùng đùi trắng nõn nhìn thấy ghê người. Ngô Thế Huân cắn răng, đau lòng cọ cọ trán Lộc Hàm.
"Bảo bảo, rất đau phải không?" Còn tưởng rằng bản thân có thể làm rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn làm cậu bị thương.
Nằm trong ngực Ngô Thế Huân, Lộc Hàm mệt không chịu nổi vùi mặt vào khuỷu tay anh. Không muốn cho anh thấy hai hàng mi đang nhíu chặt lại. Tình cảm mãnh liệt qua đi, cơn đau tê tâm liệt phế không gì ngăn cản nổi. Chịu đựng chút là tốt rồi, Lộc Hàm cố gắng dỗ ngọt bản thân.
Bảo bối đang ngủ, cậu mệt mỏi rồi. Gần đây cậu gầy lắm, mình không ở cạnh mấy ngày, rốt cuộc cậu có ăn bữa nào tử tế không đây? Có trân trọng bản thân không? Anh cau mày ôm chặt cậu, ngủ một giấc thật say đi.
Áo trên lưng bị vén lên, lộ ra thắt lưng tuyết trắng. Sợ cậu cảm lạnh, Ngô Thế Huân cẩn thận kéo xuống. Động tác nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cậu tỉnh giấc, Lộc Hàm mở to mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Ngô Thế Huân nhìn đồng hồ.
"Sắp mười hai giờ rồi, còn mười phút nữa."
Lộc Hàm như nhớ ra điều gì. "Nghe thấy tiếng chuông mừng năm mới phải hứa nguyện đấy! Chúng ta đợi cùng nhau đi."
Tinh thần Lộc Hàm tỉnh táo lại, Ngô Thế Huân cưng chiều theo ý cậu.
"Chín, tám, bảy..." Đôi mắt Lộc Hàm sáng lấp lánh trừng lớn nhìn kim giây đếm ngược.
"Ba, hai, một!" Giây đầu tiên của năm mới, hai người bắt đầu hôn môi nồng nhiệt.
Anh/em yêu em/anh, chính là nguyện vọng duy nhất của anh/em.
Bông tuyết tung bay, đầu đường đêm khuya tĩnh mịch như vùng quê trong đồng thoại. Xa xa, tiếng chuông ngân vang, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền nắm tay nhau nhìn ra xa về hướng nó truyền tới. Tối nay không ngủ, tối nay không ngủ. Bài ca hạnh phúc nhẹ nhàng cất lên, Phác Xán Liệt nghịch ngợm thủ thế mời, kéo Biện Bạch Hiền qua, ôm lấy thắt lưng y cùng nhảy. Biện Bạch Hiền cười xán lạn ngọt ngào, cùng hắn nhẹ giọng hát, cùng hắn xoay tròn nơi đầu đường đêm khuya.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top