Chương 1
Cậu- Lee Seung Hyun là một chàng sinh viên đại học khoa kinh tế của cái thành phố nổi tiếng mang tên Seoul này. Ngôi trường cậu đang theo học là một trong những ngôi trường nổi tiếng nhất nhì nước đại hàn dân quốc vì chất lượng giảng dạy lẫn cả phần trăm ra trường sẽ có việc làm, nó được tài trợ bởi những công ty, tập đoàn lớn mạnh nhất nhì có tiếng trong nước. Vì vậy những người học ở đây không con ông này cũng con bà nọ, chỉ toàn là cô với cậu ấm mà thôi và tất nhiên học phí cũng không ít đắt đỏ như những trường khác.
Với một học sinh nhận được học bổng như cậu đây, học phí lên tận trời cao thế kia thì quá là khó để đi học đi!!! Nhưng gia đình cậu đã ủng hộ và khuyến khích cậu cố gắng, họ sẽ giúp đỡ số tiền học phí kia cho cậu, nhờ vậy cậu cũng yên tâm mà học tập hơn. Nhưng vài tháng gần đây, trụ cột trong nhà của cậu, ba cậu đã ngã bệnh vì đến tuổi già và cũng một phần là do sức làm việc quá lớn khiến ông không chịu được mà ngã bệnh. Cậu đau lòng muốn bỏ học nhưng ngay lúc ấy, nhà trường ra một thông báo mới. Những ai đạt học sinh giỏi liên tục trong những học kì và đem thành tích tốt về cho nhà trường sẽ được một số tiền thưởng khá lớn và nhận được học bổng của những năm tiếp theo một trăm phần trăm. Vì thế mà cậu cố gắng học tập.
Cậu học ngày học đêm cuối cùng cũng giành được phần thưởng ấy. Thế là tiền học cậu không cần lo lắng nữa, còn số tiền thưởng kia thì cậu đưa cho ba mẹ, giúp ba cậu chữa bệnh và mọi việc trong nhà cũng khá khẩm hơn. Còn cậu thì lấy một ít, thuê nhà riêng rồi sinh sống ở đấy và cũng có được sự cho phép của gia đình. Sau đó cậubắt đầu kiếm việc làm.
Tới hết chỗ này đến chỗ khác nhưng vì họ thấy cậu còn non nớt nên đã từ chối không nhận. Tuyệt vọng, ngồi gục xuống bên vệ đường. Bụng đói lại báo hiệu, cậu cũng thầm nhăn mặt, lấy số tiền còn lại mua cho mình một cái bánh bao nhỏ, cậu thổi thổi vào nó rồi dạo bước đi về căn nhà thuê được hôm qua.
Đi giữa đường, cậu chợt nghe được một âm thanh hỗn loạn, là tiếng đánh nhau. Khẽ nuốt nước bọt cái ực, cậu dáo dác nhìn xung quanh rồi bước đi càng lúc càng nhanh. Nhưng lương tâm cậu không cho phép cậu làm vậy(Ju: ổng tốt bụng dễ sợ :v Pu: là lòng tốt giúp đỡ người khác, ghê mịa giề ;))), đi được vài bước, cậu bèn bỏ cái bánh bao vào hộp xốp rồi cất nó vào trong cặp, cẩn thận kéo khóa rồi đi tìm nơi phát ra âm thanh.
Đi đến gần con hẻm khá rộng phía trước, thì âm thanh cũng có vẻ lớn hơn. Cậu ló cái đầu đen tuyền của mình vào quan sát, nhìn thấy trong ấy là khoảng mười người con trai đang đánh một thanh niên với màu tóc chói lóa là màu xanh biển. Người con trai bị đánh đang co quắp như con tôm chiên, bảo vệ thứ gì đó trong lồng ngực dù nhìn người ấy có to lớn đến đâu đi nữa(Pu: đoán ai đi mấy chế :3). Còn những tên đó thì mày đắm tao đá, mày đá tao gỡ hai tay nó ra(Ju: oimeoi O.o có người bị hấp diêm tập cmn thể kìa OwO) cứ như thế mà lặp đi lặp lại.
Dùng cái đầu của mình suy nghĩ, cậu cuối cùng cũng nghĩ ra cách. Đứng lùi lại, cậu đặt hai tay hai bên vòm miệng rồi hét lớn.
''Cảnh sát, cảnh sát tới kìa!!! Mau chạy đi!!!''
Mười tên kia nghe vậy, bèn quay phắt người lại, rồi lần lượt bỏ nhau mà chạy(Ju: ngốc đến thế là cùng :))). Cậu vuốt ngực thở dài, rồi rụt rè bước đến bên người kia. Ngồi khụy xuống gọi lay tỉnh người kia. Thấy người kia không có vẻ gì chịu tỉnh thì cậu bèn đứng dậy muốn gọi người giúp đỡ nhưng nào ngờ đâu chưa kịp bước đi thì đã bị nắm chân. Giật mình, cậu hét toáng cả lên.
''AAAAAAAAAAAÂ má ơi ma!!!!!!!!! Cứu con với AAAAAAAAAA~~~!!!!!! Con lạy ma, con van ma, con xin ma đừng ăn thịt connnnnnnnnnnnn!!!!!!''
La hét toáng loạn một hồi, mà vẫn thấy không có gì cậu bèn cúi đầu nhìn xuống. Nam nhân tóc xanh biển khi nãy bây giờ đã ngồi dậy, xoa xoa cái đầu rồi đến hai cái má, sau đó là phun nước bọt cái phẹt xuống đất rồi nhìn cậu.(Ju:==|||) Cậu chớp chớp mắt nhìn người đó không nói gì.
Chu cha mạ ơi!! Người gì mà đẹp dữ!!Cậu nhìn nam nhâm tóc xanh không khỏi xuýt xoa suy nghĩ. Khuôn mặt lạnh lùng toát lên khí chất oai hùng, mạnh mẽ và đầy quyền lực khiến người ta không rét mà run, đôi mắt sắc lạnh đưa đến đâu điều khiến nơi đó như có tuyết rơi, cái mũi cao như minh tinh luôn luôn tự tin dựng thẳng, đôi môi bạc bị rách khóe môi càng khiến nó quyến rũ(?) và nam tính hơn!! Làn da hơi nâu khiến anh trở nam tính hơn khi vận lên mình bộ áo trắng quần đen. Mái tóc màu xanh biển khiến anh chói sáng hơn mặc dù đang ở nơi ít bóng tối.
Anh cũng chớp chớp mắt không nói gì nhìn người đối diện. Người đối diện là một mỹ nhân!! Đúng vậy, đôi mắt tròn đen tuyền đang hướng anh nhìn thẳng mà suy nghĩ, sóng mũi cao cao thanh tú như con gái, đôi môi hồng hồng chúm chím như hai cánh hoa đào, làn da trắng trắng ẩn sau lớp áo dày, mái tóc đen tuyền làm tôn thêm làn da ấy.
"Nhìn đủ chưa?!"
Anh sau khi quan sát người trước mặt xong, bèn cất tiếng lạnh lùng hỏi. Cậu giật mình nhìn anh cười hì hì, rồi trả lời.
"Chưa!!"(Ju+Pu: =__=|| mặt dày)
Anh đen mặt muốn há hốc mồm nhìn người trước mặt nhưng vì cái biệt danh lạnh lùng mà tiếp tục diễn sâu :v
"Cậu là ai?!"
"Tôi là người đã cứu anh :v :)))"
"....."
Anh đen mặt nhìn cậu thanh niên đang cười hì hì trước mặt mà nghĩ. Tên này bị thiểu năng hay giả ngơ đây?! Thiếu mứt à?! Hay thiếu muối?! Có hiểu ý của người ta hỏi không vậy?! =___=!!
Thấy nam nhân lưng tựa vào tường, khuôn mặt xinh đẹp :v đang suy nghĩ đăm chiêu gì đấy thì bèn đưa tay phải ra trước mặt người kia, quơ qua quơ lại rồi hỏi.
"Này anh kia, anh bị làm sao thế?! Này! Tôi đưa anh tới đồn cảnh sát nhé!"
Anh nghe nhắc tới đồ cảnh sát liền tái mặt, nhìn cậu nói.
"Cậu thanh niên à~! Cậu đã có lòng tốt cứu tôi thì cứu cho trót đi. Cậu..... nếu không phiền thì.... đưa tôi.... về nhà cậu một đêm nhé :))). Chỉ một đêm thôi mà!!"
Cậu nhíu mày nhìn người nam nhân kia, bèn nhanh nhảu trả lời.
"Đúng là tôi có lòng tốt cứu anh nhưng.... cái gì cũng có giới hạn. Nếu tôi đưa anh về nhà tôi.... biết đâu chừng anh sẽ giết tôi rồi cướp tài sản thì sao?! Với lại... nhà tôi nghèo lắm... tôi ở.... nhà trọ ấy. Sáng giờ tôi đi kiếm việc làm.... mà chẳng ai chịu nhận tôi cả!!"
Nói rồi cậu thở dài. Khóe miệng anh nhếch nhếch, anh chỉ xin ngủ nhờ nhà cậu qua một đêm nào ngờ cậu kể lể đủ thứ mọi chuyện. Nghe thấy cậu đang tìm việc làm, anh bèn suy nghĩ. Một mỹ nhân như cậu đây thì phải biết tận dụng chứ. Thế là anh bèn mỉm cười nham hiểm mà người kia không biết nói.
"Hay là.... bây giờ như vầy!! Cậu cho tôi ở nhà cậu một đêm, tôi sẽ giới thiệu cậu tới một chỗ này làm việc. Lương ở đó vừa cao, vừa... được thoải mái!!"
Cậu nghi hoặc nhìn anh, rồi bèn nói.
"Đừng nói anh kiu tôi đi bán gan hoặc thận đấy nhé!!"
Anh lắc đầu.
"Hay là.... anh kiu tôi đi làm trai?!"
Anh im lặng nhìn cậu.
"Nè, tôi nói cho anh biết, tôi thà đi ăn mày còn hơn tôi đi bán thân nhé!!"
Cậu tức giận nhìn anh, rồi hét toán lên vào mặt anh. Anh bịt hai tai rồi nhìn cậu nói.
"Khuya rồi cậu đừng la lên như vậy!! Người ta mắng cho bây giờ!! Cậu biết pha chế rượu chứ?!"
Cậu gật gật đầu nói.
"Chút chút!!"
"Vậy giờ cậu đưa tôi về nhà cậu ở một đêm đi!! Ngày mai tôi sẽ đưa cậu tới chỗ này!! Tôi chắc chắc sẽ không đụng tới một cọng lông của cậu!! Tôi có người yêu rồi, yên tâm!!"
Cậu cũng gật gật đầu rồi đưa anh về nhà mình.
..........
Pu: đọc cho con au cái vote hoặc cái cmt nhe~~ hai cmt đầu đoán thanh niên kia là ai sẽ được tặng chap hai. Sẵn tiện cho biết ý kiến của các bạn về chap đầu nhe~~ cám ơn vì đã đọc!! :* 😙😘💋❤💋
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top