Chap 7

Sáng nay là một buổi sáng tuyệt vời với bầu không khí mát mẻ, dễ chịu, có tiếng chim hót líu lo trên cành cây ngoài cửa sổ. Vương Nguyên xoay người trên giường thì bị ánh sáng của buổi sớm mai rọi vào làm cho tỉnh giấc. Vương Nguyên ngồi dậy nhìn ngó khắp phòng mà không thấy Chí Hoành đâu lại nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm thì cậu nghĩ rằng Chí Hoành đang ở trong đó. Cậu vừa dập tắt suy nghĩ thì Chí Hoành cũng mở cửa phòng tắm bước ra, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng, quần tây đen với mái tóc đang đầy những giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống cái khăn được quàng trên vai Chí Hoành. Cứ thế Vương Nguyên ngồi im nhìn Chí Hoành với một vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Từ đó đến giờ Vương Nguyên và Chí Hoành cứ mở miệng ra là lại chửi nhau, chưa bao giờ Vương Nguyên lại nhìn kĩ Chí Hoành như bây giờ, cậu thật không ngờ lúc nhìn kĩ Chí Hoành lại có sức hút đến vậy. Đang còn ngỡ ngàng trong sự ngạc nhiên thì Vương nguyên đã bị Chí Hoành kéo về hiện tại.

-Này sao anh nhìn tôi dữ vậy bộ chưa thấy trai đẹp bao giờ àk.

-Nhóc có vẻ ảo tưởng quá nhỉ.

-Chứ không phải sự thật là vậy sao. Mà anh tỉnh rồi thì đi vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng. Nếu chưa khỏe thì hôm nay tôi cho anh nghỉ một ngày để nghỉ ngơi.

-Không cần đâu tôi khỏe rồi.

Nói rồi Vương Nguyên bước xuống giường. Cậu mới đi được vài bước thì ở đâu một cơn nhức đầu kéo đến, mắt cậu bỗng nhiên tối sầm lại, cả người như không còn sức cậu choáng váng ngã nhào về phía trước. Thấy vậy Chí Hoành liền chạy đến đỡ lấy Vương Nguyên nếu không thì mặt cậu đã được làm bạn với sàn nhà rồi. Chí Hoành vội bế Vương Nguyên trở lại giường đặt cậu nằm xuống rồi kéo chăn cho cậu.

-Anh có sao không vậy, thấy không khỏe chỗ nào hay để tôi gọi bác sĩ.

-Không cần đâu tôi chỉ hơi chóng mặt xíu thôi nằm nghỉ một lát sẽ khỏe nhóc không cần lo đâu.

Chí Hoành lấy tay sờ trán Vương Nguyên thì thấy trán hơi nóng liền chạy vào phòng tắm lấy khăn ra lau cho Vương Nguyên rồi lấy thuốc cho cậu uống.

-Anh còn sốt hôm nay anh ở lại đây nghỉ ngơi đi không cần đi làm tôi cho anh nghỉ một bữa. Lát nữa người làm sẽ mang cháo lên cho anh, nhớ ăn cho nhiều vào thì mới mau khỏe tôi đi làm trước đây.

Nói rồi Chí Hoành xách đồ đi ra khỏi phòng để lại Vương Nguyên một mình. Vương Nguyên nằm nhìn lên trần nhà bỗng trong mắt cậu hai dòng nước nóng hổi chảy ra. Từ nhỏ chưa có ai quan tâm, chăm sóc cho cậu ngoại trừ Tuấn Khải và bà nội. Bây giờ Tuấn Khải lớn rồi phải thay cha gánh vác việc công ty, bà nội cũng già, cả hai đều không có thời gian quan tâm cậu như trước nhưng không vì việc đó mà cậu trách họ bởi vì cậu biết mình cũng đã lớn cũng đã tới lúc mình phải tự biết lo cho bản thân không nên trông cậy, nhờ vả vào người khác nữa. Suy nghĩ đó nếu so với lúc trước thì đúng còn bây giờ thì có lẽ là sai vì giờ đây cuộc sống đã mang đến cho cậu quá nhiều nỗi buồn, phiền muộn và những âu lo nhưng cậu lại không có ai để chia sẻ. Cũng chính vào tối hôm qua cậu đã biết được rằng ông trời rất công bằng, lúc cậu cần người quan tâm, chăm sóc, chịu lắng nghe cậu chia sẻ thì đã cho cậu gặp Chí Hoành. Vương Nguyên đã khóc vì điều đó, cậu nghĩ " một người không cùng dòng máu với mình như Chí Hoành sao lại quan tâm, chăm sóc cho mình đến thế, một người ngoài như Thiên Tỉ sao lại hiểu mình như thế, lại chịu lắng nghe những tâm sự của mình còn người mà mình luôn mong muốn người đó thấu hiểu mình, quan tâm mình thật lòng dù chỉ một chút thì tại sao lại không bao giờ được. Tại sao ông ấy không bao giờ đối xử với mình như với Tuấn Khải dù chỉ là một lần mình cũng cam tâm. Nhưng điều đó chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra đâu Vương Nguyên àk, mày thật là ngốc mới hi vọng một điều không thể như vậy sẽ xảy ra. Mày mau thức tỉnh đi đồ ngốc đừng ảo tưởng nữa". Sau đó Vương Nguyên dần dần chìm vào giấc ngủ.

-Thưa Chủ tịch có ông Hạ tổng muốn gặp ạk- Một cô nhân viên gõ cửa vào thông báo.

-Được rồi mời ông ta vào đây. Còn nữa gọi cả thư ký Dịch vào đây cho tôi, nhắc cậu ta mang theo hợp đồng với Hạ Thị nữa- Tuấn Khải nói.

-Vâng thưa Chủ tịch.

Cô nhân viên ra ngoài, một lúc sau thì Thiên Tỉ cầm hợp đồng vào, theo sau cậu là Hạ Vĩnh Phúc và Hạ Mĩ Kỳ. Thiên Tỉ cầm hợp đồng để trên bàn rồi xoay người lại nói.

-Hạ tổng, Hạ tiểu thư mời ngồi.

-Cảm ơn cậu thư ký Dịch- Hạ Vĩnh Phúc lên tiếng.

Thiên Tỉ không nói gì thêm liền cúi người xuống rót trà, lúc này Vương Tuấn Khải cũng rời khỏi bàn làm việc bước đến ngồi đối diện Hạ Vĩnh Phúc. Rót trà xong Thiên Tỉ cũng ngồi xuống bên cạnh Tuấn Khải.

-Hạ tổng tôi nghĩ hôm nay ông đến đây không chỉ để đền hợp đồng cho tôi thôi phải không.

-Vương tổng xin lỗi sợ dây chuyền ngài đặt làm đến bây giờ mới xong nên mong ngài có thể bỏ qua việc đền hợp đồng được không ạk.

-Để tôi xem sợi dây chuyền rồi mới nghĩ đến chuyện hợp đồng có nên hay không.

-Vâng được ạk như vậy thì thật cảm ơn ngài.

Nghe vậy Hạ Mĩ Kỳ liền cầm cái hộp đỏ trong tay đứng lên đi qua đẩy Thiên Tỉ ra rồi ngồi bên cạnh anh làm cậu té đau một trận. Anh nhìn thấy cậu té thì liền nhíu mày lại nhưng chưa đầy một phút sau đó thì gương mặt lạnh đã trở lại bình thường. Thiên Tỉ đứng lên với vẻ mặt vô cùng khó chịu. Còn Hạ Mĩ Kỳ thì hả hê ngồi bên cạnh anh với chiếc váy còn ngắn hơn lần gặp trước. Cô mở chiếc hộp lấy sợi dây chuyền ra cho anh xem. Anh cầm lên xem rồi ném mạnh nó xuống đất làm cho ai cũng ngạc nhiên.

-Vương tổng sao lại như thế.

-Ông còn dám nói nữa sao, công ty các người làm ăn như vậy àk có một sợi dây chuyền làm cũng không xong đã vậy còn trễ nữa. Tôi nghĩ ông neen chuẩn bị tiền đền hợp đồng là vừa rồi đấy.

-Vương tổng xin ngài thứ lỗi tôi sẽ làm lại cho ngài một sợi khác đẹp hơn theo đúng yêu cầu của ngài chỉ trong vòng một tuần thôi vì vậy ngài có thể bỏ qua cho việc đền hợp đồng được không ạk- Hạ Mĩ Kỳ điệu đà nói.

-Cũng được một tuần nữa nếu không có thì chuẩn bị sẵn tiền đi là vừa rồi đó Hạ tổng.

-Vương tổng cảm ơn ngài.

Nói xong Hạ Vĩnh Phúc và Hạ Mĩ Kỳ liền rời khỏi công ty.

-Ba thấy con giỏi không chỉ nói có vài câu mà anh ta đã đồng ý cho mình một cơ hội rồi- Hạ Mĩ Kỳ vênh váo nói.

-Giỏi lắm con gái.

-Ba hãy xem con làm cho anh ta say mê con rồi một ngày nào đó Vương Đại sẽ thuộc về chúng ta.

Ở phòng làm việc của Tuấn Khải, Thiên Tỉ xếp lại hợp đồng rồi cậu nhặt sợi dây chuyền lúc nảy Tuấn Khải ném lên xem.

-Vương tổng tôi thấy sợi dây chuyền này đẹp mà sao ngài lại...

Chưa nói hết câu Thiên Tỉ đã bị Tuấn Khải chặn họng lại.

-Đó là việc của tôi chưa đến phiên cậu biết. Mà lúc nãy té có đau không.

-Đó là việc của tôi không đến phiên anh lo.

-Tôi không lo cho cậu mà tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một điều cậu là thư ký của tôi đừng để những hành động đó làm xấu mặt tôi và công ty.

-Anh... anh. Không có việc gì tôi ra ngoài làm việc đây.

Nhìn cậu tức giận đi ra ngoài mà anh không nhịn được trên môi liền nở nụ cười. Cậu không biết được là sợi dây chuyền đó không hề xấu, đã đạt được yêu cầu của anh nhưng vì Hạ Mĩ Kỳ làm cậu té nên anh làm vậy để giúp cậu lấy lại công bằng. Nhưng thật ra anh không biết tại sao mình lại làm như vậy nữa nhưng lúc đó khi thấy cậu bị như vậy thì anh lại hành động như vậy. Nhưng khi làm việc gì đó liên quan đến cậu thì anh lại thấy trái tim mình ấm áp thêm được một chút.




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top