Phần 15
*** Sáng hôm sau ***
Sài Gòn ... đang mở đầu một ngày mới một cách khá âm thầm, lặng lẽ, có một vài người đang đẩy xe hàng, một vài người khác lại lác đác đi tập thể dục, đâu đó vẫn là âm thanh quen thuộc thường ngày, tiếng xe cộ đi lại, tiếng gọi nhau í ới từ các con người buôn gánh bán bưng. Một ngày mới hứa hẹn nhiều điều tốt đẹp, tràn ngập sức sống đang dần bắt đầu. Ở tại một căn nhà, trên một chiếc giường có hai con người vẫn đang say giấc, trông thật ấm áp, không gian trong căn phòng thật yên tỉnh, có thể nghe được tiếng động cơ máy lạnh chạy một cách êm ả. Bất chợt tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên: " Tít ! Tít ! Tít! Tít" phá tan không gian yên tĩnh. Vũ có phản ứng, xoay xoay người rồi mở mắt, ngồi dậy vươn mình một cái thật khỏe khoắn. Cậu nhìn sang anh, tên này vẫn còn đang say giấc, Vũ khẽ lay người anh, nói:
- Anh à ... anh ... dậy đi, dậy đi rồi đi học
- Hở ... hở ... – Huy bật người dậy, uể oải ngáp một hơi dài rồi ôm cậu vào lòng, mắt vẫn lim dim gác đầu lên vai cậu.
- Anh này ... dậy đi học nè – cậu gỡ đôi tay rắn chắc của anh ra.
- Đây ... đây ... anh dậy liền đây – vẫn cái giọng ngái ngủ đó, anh hôn lên má cậu một cái rồi bước xuống giường đi vào làm vệ sinh cá nhân. Cậu ngồi trên giường, má hơi ửng hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, đăm chiêu nghĩ về cái gì đó, miệng nở một nụ cười trông thật ngốc nghếch. Trần Hoàng Vũ, cậu đang nghĩ gì vậy, phải chăng là nghĩ về cái mà nhân sinh trên đời luôn ao ước, cái àm ai cũng muốn có, đó là hạnh phúc, đó là tình yêu. Chậu hồng bên cửa sổ nở rộ một bông đỏ rực, trên những cnahs hoa vẫn còn đọng vài giọt sương nhỏ óng ánh, lâu lâu chúng lại rơi xuống rồi vỡ òa thấm vào trong đất trông thật vui mắt. Anh bước từ trong tolet ra, thấy cậu ngồi đăm chiêu miệng cười cười, khó hiểu anh bước đến gần, lay lay người cậu:
- Em ... em ...
- Hở ... hở ? – cậu giật mình xoay đầu lại nhìn anh.
- Đi vô làm vệ sinh cá nhân rồi đi học, trễ bây giờ - anh hối thúc cậu.
- Ơ ... ơ ... em đi ngay – cậu vội đi vào tolet, trong đầu cũng không hiểu tại sao mình lại ngồi lì ra giường như vậy. Anh ở ngoài thay đồ rồi bước xuống nhà. Ông Thanh đã dậy từ trước, ông ngồi đó cầm tờ báo trên tay chú ý đọc cái gì đó, còn bà Ngân đã đi làm từ sớm, thấy ông anh lễ phép:
- Dạ con chào ... - anh đứng người khi chưa biết xưng hô ra sao cho phải.
- Con gọi ta như Vũ gọi cũng được – ông đặt tờ báo xuống bàn, nhìn anh với đôi mắt triều mền.
- Vâng thưa ba. – anh vui vẻ ngồi xuống sofa.
- Ta có chuyện muốn hỏi con.
- Vâng ạ, ba cứ hỏi.
- Con yêu Vũ thật chứ ?
- Con yêu em ấy thật lòng mà. – anh khẳng định, trông cỏ vẻ rất kiên quyết.
- Ừm ... ta không cần biết là con trai ta yêu con gái hay con trai, vì tình yêu nào cũng đáng được trân trọng, ta cũng không cần biết là tụi con sẽ yêu nhau như thế nào ... Ta chỉ quan tâm đến chuyện của Vũ, nhất định con không được làm tổn thương nó, con hiểu chứ ?
- Con hiểu rồi ạ.
Hai người nói chuyện gì đó, một chặp sau thì cậu cũng bước xuống nhà trong bộ quần tây áo trắng. Thấy ông và anh đang ngồi nói chuyện, cậu chạy đến:
- Con chào ba, buổi sáng vui vẻ !!!
- Ừ, thôi hai đứa đi học đi kẻo trễ. – ông hối thúc hai cậu con trai của mình.
- Vâng ạ. – nói rồi cậu cùng anh dắt xe ra cổng cùng nhau đi học như mọi ngày. Ông Thanh nhìn theo phía chiếc xe đạp đang xa dần, ông nở một nụ cười hạnh phúc. Đứa con trai bé bỏng của mình đã tìm được một người yêu thương nó, không có niềm vui nào bằng niềm vui của bậc cha mẹ. Như vậy ta mới thấy được cái gọi là đức hi sinh của đấng sinh thành, không có cha mẹ nào là không thương con cái, chỉ vì đứa con chưa nhận ra sự lớn lao và cao cả đấy thôi ...
Anh đưa cậu đến trường trên con đường quen thuộc, vẫn như hôm nào, đường phố đầy ắp người qua kẻ lại, ai cũng có việc riêng, ai cũng có những lo toan của cuộc sống. Tiết trời hôm nay se lạnh, cái lạnh của những ngày đầu đông, vậy àm tỏng lòng cậu cũng như anh có cái gì đó ấm áp như vị café buổi sáng, như một tách trà gừng vào đêm lạnh, một niềm hạnh phúc khó tả dâng lên trong lòng mỗi người. Bất chợt anh hỏi cậu:
- Em à.
- Gì vậy anh ?
- Em thích đi xe máy không ? Mai anh chở em đi học bằng xe máy.
- Hoy hoy, đi xe đạp đi, em thích đi xe đạp hơn mà cũng gần trường mà anh.
- Ukm, anh thương vợ anh lắm.
- Hừ, cưới lúc nào mà gọi vợ.
- Sớm muộn gì cũng là của anh.... Haha. – anh cười chọc cậu.
- Cái tên này ...
Anh cùng cậu đùa giỡn trên đường, gió xì xào rung động cả những vòm cây khiến cho khung cảnh thêm thơ mộng. Hai con người, hai tâm hồn đã đến với nhau không cần biết chuyện mai sau, không cần biết rồi đây sẽ như thế nào. Anh và cậu, chỉ cần biết hiện tại là hai người yêu nhau, hiện tại hai người luôn hạnh phúc... Chiếc xe dừng lại trước cổng trường, anh dắt xe vào nhà xe rồi cùng cậu đi đến lớp.
Vũ đi đến căn tin thì bảo anh đi lên trước, cậu đi mua đồ ăn sáng, cái căn tin đông ngịt người, khó khăn lắm mới chen vào được:
- Cô ơi lấy con hai cái bánh ngọt với hai chai coca.
- Của con đây, tổng cộng 50.000.
- Con gởi tiền ạ.
Cậu chen lấn qua đám người để thoát khỏi cái căn tin, đang bước đi lên phòng bỗng nhiên " cốp !!!":
- Ui da ... đi hông nhìn đường hả ??? – đâu đó có một tên chạy đụng trúng ngay đầu cậu một cái rõ đau.
- Xin lỗi ... xin lỗi, tôi không cố ý đâu. – người con trai này đỡ cậu đứng dậy rồi xin lỗi.
- Không cố ý vậy là cố tình à !!!
- Cậu ... cậu, tôi xin lỗi mà.
- Thôi được rồi, không sao đâu. – cậu lay hoay tìm gì đó.
- Cậu tìm gì à.
- Cái bánh, mấ một cái zòi.
- Để tôi mua cho cậu cái khác.
- Thôi khỏi, không cần đâu.
- Coi như tôi chuộc lỗi, cậu đứng đây chờ xíu nhé. – nói rồi chàng trai chạy vào căn tin, dăm ba phút sau trên tay cầm một cái bánh ngọt đưa cho cậu.
- Cảm ơn. – cậu hơi hơi ngại.
- Không có gì, mà Vũ này.
- Hở ... hở, sao cậu biết tên tui. – cậu cũng hơi ngạc nhiên.
- Ai không biết cậu từ hôm diễn văn nghệ.
- Hỳ hỳ.
- Vũ, nhà cậu ở đâu vậy.
- Ở đường xyz đó.
- À à.
- Mà cậu tên gì, học lớp nào vậy ?
- À, tôi tên Nguyễn Văn Phong, lớp 12A2.
- Úi úi, đàn anh lun.
- Có gì đâu ... hỳ hỳ. – anh cười trừ.
- Hoy pye, em đi lên lớp đây.
- Ừ, pye. – anh vừa nói hết câu thì cậu đã lon ton đi lên phòng học. Vừa vào phòng đã thấy có người mặt bí xị, không vui, hằm hằm ngồi đấy. Vũ cười cười bước lại gần:
- Anh à ....anh à .... – * lay lay người anh *
- Gì ? – một gióng nói lạnh nhạt, có vẻ như đang giận hờn.
- Thôi mà ... đừng có giận ha ... giận xấu lắm á.
- Làm gì mà lâu lắc vậy ? – vẫn chưa nguôi giận.
- Đi mua đồ ăn sáng cho anh nè, hông thương họ mà nỡ giận họ sao ???
- Hừ, anh thương em ... được chưa !!!
- Hỳ hỳ ... ăn sáng đi. – cậu đưa chiếc bánh cho anh, cả hai cùng nhau ăn. Cùng lúc thì nhỏ Anh với Tùng cũng bước vào, liền chạy đến chỗ hai người. Nhỏ Anh chọc cậu:
- Ái chà chà, thương nhau ghê ta.
- Con này, kì vậy, để vợ chồng họ ăn sáng. – thèn Tùng cũng thêm vào.
- Nín ... nín hết cho tau nghe hơm hai đứa thúi. – cậu lườm hai đứa một cái rồi quay sang ăn tiếp.
- Hoy hoy, hông chọc nó nữa, đi xuống căn tin với tui đi Tùng. – nhỏ Anh khèo thèn Tùng đi xuống căn tin. Cậu và anh vẫn loay hoay ăn bánh, một lát thì trống cũng điểm vào lớp, cả Anh với Tùng cũng đã về chỗ cũ.
Các tiết học dần trôi, Vũ không hiểu là cả buổi học tại sao lại nghĩ đến tên lúc nãy – Nguyễn Văn Phong, không hiểu cậu có cảm giác thân với hắn từ lúc nào, bất giác cậu sờ lên sợi dây chuyền bạch kim, cũng không hiểu là vì lí do gì nữa... Buổi học đã kết thúc, thấy cậu vấn ngồi bơ phờ, anh khẽ gọi:
- Em ... em ...
- Dạ ... dạ.... - cậu giật mình vội thu sách vở vào cặp rồi ra về cùng anh. Huy vừa đi trên hành lang, cũng khá thắc mắc vì sao Vũ lại thờ thẫn như vậy...
- Em suy nghĩ gì à ?
- À ... không ... không, không có gì cả ?
- Ừm .... – anh cũng không hỏi nữa, đi lên xe ra về cùng cậu. Trời đã về đông, một năm có 4 mùa, đó là quy luật tất yếu của tự nhiên mà không ai thay đổi được. Nếu mùa xuân là mùa mát mẻ, muôn hoa khoe sắc, vạn vật sinh sôi nảy nở, mùa hè là mùa thắm rực màu phượng đỏ, nhuộm tím màu bằng lăng cùng với vài trang kỉ niệm buồn thơ thời học sinh, mùa thu là mùa của sự êm đềm dịu nhẹ, mùa của sự nhớ nhung âm thầm, thì mùa đông, chính nó cũng có vẻ đẹp riêng biệt với gió bấc, mưa phùn với cái giá lạnh đầu mùa rưng rưng nỗi nhớ. Ngoài đường cũng lác đác vài chiếc áo lạnh, mưa phùn rơi nhè nhẹ, anh đạp xe nhanh hơn, luồng lách qua dòng người để tránh mưa làm ướt người cậu. Cậu hiểu mà, cậu như an toàn tuyệt đối dưới sự che chở, sự yêu thương của anh, thật hạnh phúc !!! Chiếc xe dừng lại trước nhà, Vũ vội mở cổng rồi cùng anh đi vào. Trời vẫn đang mưa, mưa rơi nhẹ rơi không một tiếng động nào phát ra cả, có vài chiếc lá vàng đang rơi xuống cùng với những hạt mưa tinh nghịch. Đâu phải màu đông đối với ai cũng lạnh, đâu phải ai cũng nghĩ mùa đông đến với những cái rét buốt như cắt da cắt thịt, mùa đông không như vậy, nó mang đến cho cả một bầu trời ấm áp, mang đến cả một sự hạnh phúc dịu nhẹ ... Anh theo cậu bước lên phòng, vậy mà thời gian trôi nhanh quá, anh với cậu quen nhau cũng đã hơn 2 tháng rồi. Anh đang suy nghĩ đến việc sẽ cầu hôn cậu trong thời gian tới, nhất định cậu phải thuộc về anh ... Mới đó mà đã hết một ngày, đêm lại về cái lạnh thật khó tả, lạnh đến buốt da buốt thịt, Vũ nằm xuống giường trùm chăn lại không cho sơ hở chỗ nào cả, anh cũng cười cười nằm cạnh cậu, ôm cậu vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ ... Cái lạnh giá của trời đông bấy nhiêu thôi cũng đủ cho hai người một đêm ngon giấc ...
*** Sáng hôm sau ***
Cậu thức dậy sau một đêm ngon giấc bên anh, nhìn qua chỉ biết lắc đầu, hắn vẫn vậy, có tính ngủ nướng cho dù đồng hồ có reo bao nhiêu hắn cũng chỉ biết ngủ. Vũ lay lay cái thây bên cạnh:
- Anh à ... anh ... dậy đi đồ con hêu.
- Hở ... hở ... dậy ngay .... – cái thay bắt đầu có phản ứng.
- Lẹ lên coi, ăn nằm ngủ miết như hêu bây giờ.
- Đây ... đây, hông có mất đẹp của chồng em đâu mà lo quá.
- Hừ ...
Hai người làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi cũng bước xuống nhà. Anh dắt xe ra còn cậu thi đi trước. Mở cổng ra, thật ngạc nhiên, có một người con trai thật đẹp đang ngồi trên cây exciter trắng xanh đậu trước nhà. Người con trai đó không ai khác chính là Văn Phong, bỗng nói:
- Em nhìn gì nữa, lên xe anh đưa em đi học.
- Ơ ... ơ .... – cậu ngạc nhiên, đứng đờ người nhìn hắn.
- Ai vậy em ? – Huy dắt xe ra, cũng rất đổi ngạc nhiên nhìn Phong.
- Ai vậy ? – Phong hỏi Vũ
- Ơ ... ơ .... – cậu chưa kịp trả lời thì Huy đã nói.
- Người yêu cậu ấy, được chưa hả ? – máu ghen đã bắt đầu nổi dậy.
- ..... – Phong nhìn sang Vũ, cậu không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.
- Sao hả, cậu có thể đi rồi đấy. – Huy nói.
- Hừ, tôi sẽ theo đuổi em ấy, công bằng thôi cậu ạ. – nói rồi Phong nhếch mép một cái, rồ ga chạy xe đi mất, nãy giờ cậu không biết nói gì cả, chỉ đứng nhìn hai gã kia nói chuyện mà thôi.
- Lên xe. – giọng nói lạnh nhạt, pha chút hầm hầm máu ghen, nóng giận.
- Ukm ukm. – cậu chỉ biết cúi gầm mặt mà nghe lời anh.
Anh chở cậu đến trường như thường ngày nhưng hôm nay không khí lại khác hẳn, có cía gì đó đè nắng trong lòng cậu một cách thật khó chịu. Về phía anh, có gì đó rất khó chịu, rất khó nói. Hai người cứ im lặng, sự im lặng đến chết người, bỗng nhiên anh nói phá vỡ bầu yên lặng đó:
- Hắn ta là sao ?
- Chỉ mới quen hôm trước thôi, hông có gì hết á.
- Ừm ...
Huy không nói gì nữa, bầu không khí trở về với sự im lặng. Anh để ý thấy cậu cứ cúi gầm mặt xuống mãi, lúc trả lời thì giọng nói nhè nhẹ, vai hơi run run có vẻ sợ sệt. Anh cũng thấy hối lỗi quá:
- Anh xin lỗi.
- Xin lỗi ??? – cậu ngước mặt nhìn anh.
- Anh đã lớn tiếng với em, anh xin lỗi.
- Ukm ukm, không có gì đâu. – Vũ như trút được gánh nặng, cậu nhẹ nhõm thở ra một cái. Anh cũng cười cười mà nhẹ đi trong lòng, bao nhiêu phiền muộn, máu ghen cũng tan biến hết, yêu cậu nhiều quá... Tình yêu có giận có hờn, có ghen có gét, có buồn có đau. Giận hờn là để hiểu nhau, chứ đâu phải để mất nhau suốt đời. Xe dừng lại ở trước cổng trường, anh dắt xe vào còn cậu thì đi lên lớp trước. Cậu bước lên cầu thang, trời xui đất khiến thế nào lại gặp anh ta – Văn Phong, thấy cậu, anh ta liền chạy đến:
- Vũ này.
- Gì vậy ? – cậu hỏi anh ta.
- Ờ ... ờ ... cậu ăn sáng chưa, cậu xuống căn tin với tôi nhé.
- .... – chưa kịp nói gì cả, Vũ đã bị anh ta nắm tay kéo đi. Vừa ra khỏi cầu thang thì gặp mặt Huy. Thấy cảnh tượng người mình yêu bị người khác nắm tay thì hỏi thử ai mà không ghen, không tức chứ. Anh nắm chặt tay lại, đi đến chỗ hai người đó, giật phắt tay cậu ra không quên đấm cho Phong một cái rõ đau. Anh kéo cậu ra đến tận sau trường, đến bây giờ Vũ mới thấy được sự tức giận cảu anh khi lên đến tột độ, hai mắt đỏ ngầu, chân mày nhìu lại, miệng lại hơi run run. Đáng sợ thật, cậu chỉ ấp úng:
- Ơ ... ơ, không như anh nghĩ đâu.
- Không hả ? Không thì tại sao nắm tay này nọ, không thì lại đến nhà đón nhau đi học hả ? – quả thực là anh rất giận, cũng phải thôi, yêu sâu đậm bao nhiêu thì hờn ghen, giận dỗi cũng to lớn bấy nhiêu.
- Em ... em .... – cậu thật sự rất sợ, mắt đã hơi rưng rưng, sống mũi đã hơi cay cay.
- Em nói đi ... em nói đi, tình yêu của anh dành cho em bấy nhiêu chưa đủ hả: anh đưa em đi học, đi cùng em, ngủ cùng em, đến cạnh em, dành tất cả cho em. Em nói đi ... anh còn phải làm gì để chứng minh cho tình yêu của anh đây ... có phải ... có phải em yêu người khác không, em yêu hắn ta đúng không hả ??? – anh nắm chặt đôi vai của cậu, nói ra những điều anh nghĩ, không biết tại sao, anh thấy nhói đau khi nhìn cậu khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top