10
Say rượu, đau đầu. Lisa từ khách sạn về đến nhà lại điên cuồng ngủ cả một đêm mới tỉnh lại.
Ngày hôm sau, cô đúng giờ đến công ty, mới vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, liền thấy một cô gái đang đứng ở trong, tươi cười như hoa, mặc một cái váy đặc biệt xinh đẹp. Từ trước đến nay Lisa cho rằng mình thiếu một chút quyến rũ của nữ nhân, mà thuộc loại anh tuấn khỏe mạnh phóng khoáng hoạt bát, những cái của nữ nhân như ngực, eo, mông của cô giống như dốc thẳng từ trên xuống. Nhưng hôm nay nhìn em gái đứng trước mặt này, đây mới gọi là ánh mặt trời, đây mới gọi là nắng, đi so với khuôn mặt tươi cười kia khiến mặt trời ngoài cửa sổ cũng phải ảm đạm, tuổi xem ra vẫn còn nhỏ. Người so với người thì người chết, hàng so với hàng thì hàng bỏ, đem cả hai ra so sánh, Lisa lập tức cảm thấy mình đã già đi vài tuổi.
-La phó tổng, xin chào, tôi là thư ký mới của cô, gọi tôi là Park Somin.
Park Somin? Lisa ngẩng đầu, theo bản năng hỏi: "Rosé là gì của cô?"
- Chị họ của tôi.
- Tôi vừa mới tốt nghiệp, hôm nay là ngày đầu tiên thực tập, chị ấy bảo tôi học tập thêm ở La phó tổng. Xin La phó tổng chỉ bảo thêm.
Lisa tựa lưng vào ghế, hỏi: "Không ai nói cho cô biết tôi trước kia làm nhân viên vệ sinh sao? Phải lau sàn nhà, cô muốn học sao?"
Somin nhìn Lisa nháy nháy mắt, nói: "Có thể từ một nhân viên vệ sinh lên đảm nhiệm chức vị Phó tổng, tôi tin tưởng năng lực của La phó tổng toàn bộ công ty ai cũng thấy rõ."
Lisa chậm rãi nói: "Tôi đảm nhiệm chức vụ này hôm nay là ngày thứ ba." Cô đứng dậy, nắm lấy tay Somin, nói: "Hoan nghênh." Cô ở trong lòng nói thầm: Rosé đưa em gái chị ta đến làm thư ký, nghĩ đến là muốn gào thét rồi!
Tiếp sau đó, Somin đưa ra một bảng lịch trình đặt trước mặt Lisa: "La phó tổng, đây là lịch trình của cô hôm nay."
Lisa vừa nhìn, há hốc mồm.
Ngay sau đó, Somin lại đặt một phần tài liệu chất lượng nguyên liệu thật dày ở trước mặt Lisa: "Park tổng nói đây là tài liệu hạng mục cần nói đến khi gặp khách hàng chiều hôm nay, bảo cô bớt thì giờ buổi sáng xem qua. Hạng mục lần này, do cô đi đàm phán."
Lisa có thể nghe âm thanh dựng tóc gáy trên đầu mình! Meo meo, một thanh niên khỏe mạnh, huấn luyện chưa đầy đủ, cho một khẩu súng liền bị đẩy ra chiến trường! Cô hỏi: "Hạng mục này lúc trước do người nào phụ trách? Gọi toàn bộ vào phòng làm việc của tôi mở cuộc họp khẩn cấp!" Rosé, meo meo cái con mèo!
Somin trợn to cặp mắt vô tội nhìn Lisa, nói: "La phó tổng, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm."
Lisa chậm rãi nâng ngón trỏ và ngón giữa lên chỉ chỉ, nói: "Ra cửa, quẹo trái, tìm văn phòng Park tổng, hỏi chị ấy đi! Trong mười phút, nếu nhóm phụ trách hạng mục này lúc trước không tới phòng làm việc của tôi, cô bị đuổi việc!" Nói xong, xoay ghế dựa, đưa lưng về phía Somin, bắt đầu im lặng niệm kinh: "Rosé, tôi nguyền rủa chị một tháng bốn lần dì cả, mỗi lần bảy ngày..." Meo meo, có người như Rosé sao? A! Tự nhiên ném một cái hạng mục sang đây, lại là thời điểm cuối cùng mới ném hạng mục này sang! Hoàn thành tốt, thì không phải công lao của cô, thất bại thì Lisa, cô phải chịu? Cho cô xử lý có mỗi một hạng mục cũng làm không tốt! Lisa vừa nhìn cái hạng mục liền phát cáu! Đây là hạng mục hợp tác cùng nhà nước, lấy được, bế cái chậu châu báu về nhà cũng không phải nói ngoa. Công ty Rosé là công ty thương mại, nhưng ở dưới cũng có xưởng lắp ráp riêng, có chút sản phẩm nguyên vật liệu và một ít linh kiện nhập từ nước ngoài, đưa về nước tiếp tục lắp ráp rồi bán ra. Ngày nay mọi người đều kết hợp công thương nghiệp làm một, nhà xưởng, đường dây sản xuất, máy móc phương tiện toàn bộ đều chuẩn bị thật tốt, thậm chí mọi người còn nghiên cứu kĩ càng. Thứ hai hạng mục chính thức đấu thầu! Nhưng ngày mai có thể trúng thầu hay không, phải xem tình hình hôm nay! Một hạng mục lớn như vậy, sếp Park không tự mình ra mặt, mà để cho tôi đi? Tôi xử lý không tốt, chị đợi mà khóc đi! Có người kiên quyết ép buộc người đi kiểu như cô sao?
Lisa cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với hạng mục này, chuyện tới mức này, chỉ có thể kêu nhóm phụ trách hạng mục này lúc trước vào văn phòng, báo cáo lại tiến độ công việc, giải thích tình hình cụ thể của hạng mục, thời điểm bàn bạc đã biết trước. Họp ba tiếng, Lisa vừa nghe mọi người báo cáo vừa phân tích nhanh chắt lọc tin tức, cô cảm thấy có thể theo kịp. Cuộc họp nói về hạng mục này kết thúc, cô lại đi đến văn phòng Rosé, kêu Rosé đưa cho cô bản thảo.
Lisa vội vàng như lửa cháy đến gót chân, cơm trưa cũng chưa ăn đã trực tiếp ra ngoài.
Xế chiều, cô đến chỗ người kia ngồi xuống, tán dóc cả buổi chiều.
- Park tổng vì sao không tới?
Lisa lại nguyền rủa Rosé ở trong lòng tám trăm lần! Cô như đang ở trên giàn hỏa thiêu, cô ta lại có thể ở trong phòng làm việc chơi game online, còn mở nhóm đi Instance dungeon đánh BOSS! Một giọng nói nũng nịu uốn éo lồng tiếng cho NPC* theo loa truyền ra "Assassin đại nhân, vì ngài cống hiến, ta làm gì cũng đều nguyện ý." Thanh âm của nam nhân, giọng điệu thanh niên ẻo lả, vừa nghe đã thấy không trong sáng! Lisa muốn không nghĩ là gay cũng khó. Nhưng cô không thể nói Park tổng đang chơi trò có NPC là gay a." Rosé hôm nay thân người không được thoải mái, bộ trưởng Kang cũng biết, nữ nhân luôn luôn không được thoải mái như vậy vài ngày. Tình trạng Park tổng có chút nghiêm trọng, đang ôm gối ở văn phòng lăn lộn kêu rên."
- Việc này La phó tổng có thể làm chủ?
- Park tổng ở trên ghế sa lon lăn lộn có rên rỉ với tôi một câu: Chỉ cần cô không đem bán tôi, việc này cô toàn quyền phụ trách giải quyết.
- La phó tổng tuổi trẻ tài cao nha!
Không quan tâm là được thổi phồng đến mức nào, Lisa nhanh chóng tâng bốc một trận trước cái đã. Từ nhỏ nịnh nọt ông nội đã là sở trường, nịnh nọt là thói quen của cô. Huyên thuyên không dứt cũng là điểm mạnh của cô! Sau đó, cả buổi chiều hôm nay việc chính yếu vẫn là tán dóc, thời gian nói chuyện chính sự tổng cộng chỉ có mười phút đồng hồ.
Một hạng mục lớn như vậy, muốn nói rõ điểm mấu chốt đâu chỉ cần một người? Muốn lấy hạng mục này làm sao có thể chỉ trong một lần?
Rosé bận rộn không thấy mặt mũi, Lisa cũng bận rộn đến nỗi không ngẩng đầu nhìn trời được. Ăn cơm, uống rượu, tặng quà, bồi thường, tất cả đều không thể thiếu. Trong, ngoài chỗ nào không cần chuẩn bị sắp xếp thỏa đáng? Lisa trước kia chưa từng xã giao như vậy, lần đầu gặp phải tình huống này, một tuần chịu khổ, người cũng gầy đi một ít, làn da đen cũng không thể che lấp viền mắt thâm quầng của cô. Đến ngày tuyên bố —— ôi không, đến ngày ra kết quả chính thức, Lisa ở văn phòng ôm mền ngủ mê mang. Ở chức vị của cô, việc gì có thể làm cô cũng đã làm, sống hay chết, toàn bộ trông cậy ở Rosé.
Lisa đang ngủ đến trời đất mù mịt, không thấy trời trăng mây gió, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có thêm một khối.
Văn phòng này của cô sắp xếp sang trọng như văn phòng Tổng thống, có phòng nghỉ riêng. Kết thúc cuộc họp buổi sáng, cô liền về phòng ngủ. Ai lại to gan như vậy, dám trong thời gian làm việc chui vào phòng nghỉ chen lên trên giường của cô? Còn tăng điều hòa lên, nóng đến cô đạp toàn bộ mền xuống dưới sàn. Cô xoay người lại nhìn, thấy Rosé đang ngủ bên cạnh, áo khoác cũng chưa cởi. Cô đẩy Rosé vài cái, đánh thức Rosé: "Phòng chị không có chỗ ngủ sao?"
- Bị Somin chiếm!
- Somin chiếm chỗ của chị, chị đi chen với cô ấy đi!
- "Tư thế ngủ của em ấy xấu lắm, không phải đá người thì lấy chân đè trên bụng." Giọng nói Rosé lộ vẻ thống khổ, đang rất mệt mỏi.
- Tôi ra ghế sa lon bên ngoài ngủ vậy.
Rosé lấy gối trùm lên đầu, giọng nói lờ mờ mệt mỏi dưới gối truyền tới: "Có giường không ngủ chạy đi ngủ sa lon là heo." Cô không muốn làm heo, cho nên cô cần giường ngủ.
Lisa mới vừa xuống giường lại rụt chân trở về, tức giận rống: "Chị nói ai là heo đó?" Người ta nhường giường cho chị ngủ, chị còn mắng chửi người ta là heo! Cô cũng mệt vậy! Mặc kệ, ngủ trước! Nhặt mền lên, mở điều hòa thấp xuống, quấn mềm, tiếp tục ngủ.
Lisa đang ngủ say lại cảm thấy có người tranh mềm, sau đó người nọ liền chui vào chăn của cô quấn lại rồi cuộn thành một cục trong ngực cô. Lisa từ nhỏ đã quen một mình một giường, từ lúc nào lại đi chen với người khác! Cô không vui, lúc này mới động có hai cái, người kia đã đưa cái cánh tay ôm ngang hông cô, trong mơ mơ màng màng hé miệng nói: "Uee đừng nhúc nhích."
Uee? Uee? Rosé không phải là kêu chị dâu cô sao? Rosé muốn kêu con mèo, con chó hoặc bảo bối mình không có ý kiến, lúc này kêu Uee thì không bình thường nha! Chen chúc trên giường của mình, ôm mình còn gọi mình là chị dâu thì có ý gì? Lisa không vui, xuống giường, chạy đến ghế sa lon làm heo.
Sa lon ngủ không thoải mái! Lisa ngủ không ngon, đành phải ngồi dậy uống trà. Dù sao ngủ năm sáu giờ cũng đủ rồi! Con heo trong phòng kia, ngủ đến xế chiều sáu giờ mới tỉnh, đứng lên thì quần áo nhăn nheo hết cả, cũng may đầu tóc không sao tóc không bị rối, không giống Lisa, tóc rối như ổ gà.
Mắt Rosé vẫn còn hơi chút buồn ngủ, cô ngồi đối diện Lisa rót ly trà uống, nói: "Thực xin lỗi, hôm nay quấy rầy cô."
Một chút thành ý cũng không có, nói xin lỗi cũng như không! Lisa kêu lên một tiếng đau đớn, nói: "Chị hôm nay đang ngủ, ôm tôi kêu Uee!" Việc này nhất định phải nói rõ ràng! Lỡ như liên lụy đến gia phong hoặc là anh họ cô bị cắm sừng thì làm sao bây giờ?
Rosé hơi hơi ngẩn ra, "à" một tiếng, lãnh đạm nói: "Ngủ mê thôi." Cô xoa xoa đầu có chút đau, nói: "Gần đây thật mệt mỏi, đột nhiên cảm giác lơ là, ngủ đặc biệt sâu, mơ thấy rất nhiều người." Cô ngẩng đầu, nhìn Lisa cười nhạt.
- Mơ thấy chị dâu của tôi sao?
Rosé gật đầu, nói: "Mơ thấy ký túc xá đại học, tôi và Uee đều sợ lạnh, mùa đông cùng chen chúc trên một cái giường." Cô mỉm cười, nói: "Cô không có tưởng tượng thành chuyện gì khác chứ?"
Lisa thành thật đáp: "Tôi thật ra còn suy nghĩ nhiều hơn! Để nghe chị giải thích, tôi ngồi ở đây đợi chị ba giờ!"
Rosé sững sờ nhìn Lisa, nửa ngày chưa hồi phục tinh thần.
Lisa không để ý Rosé, nói: "Tôi về!" Đĩnh đạc khoát tay, đứng dậy lấy áo khoác của mình rồi đi.
Rosé vẫn còn ngây ngốc nhìn Lisa: Lisa nghĩ cô và Uee có mờ ám, cho nên ở chỗ này chờ cô ba giờ để hỏi? Cũng không phải bà tám, Lisa tuyệt đối không phải vì nhiều chuyện mà chờ! Lisa như vậy, quả thực giống như là —— chồng ở bên ngoài bắt gian vợ? Cái quái gì đây! Rosé sợ hãi kêu!
Lisa bước ra ngoài tùy tay đóng cửa thì thấy Rosé vẫn còn đang sững sờ, vì thế giải thích: "Con cháu La gia thề sống chết vì anh chị em!" Cười với Rosé, nói: "Park tổng, lát nữa đi thì nhớ đóng cửa giúp tôi. Tạm biệt!" Ba anh chị em cô, sinh mạng bản thân và gia đình là như nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, họ so với bản thân mình còn quan trọng hơn, đây là anh em như thể tay chân.
Rosé ngẩn người, nửa ngày chưa lấy lại tinh thần, còn thiếu mỗi không phun ra câu: Cô là con nhóc não bị thiểu năng!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top