chương 9: khó thể diễn tả

- ba đừng nói nữa, con không muốn nghe 

- 2 người đang làm trò gì vậy? (phu nhân từ phòng bước ra)

- Khải Hoàng Ân! con nghe cho rõ đây, gia đình mình không chấp nhận cách sống của con từ trước giờ. Con mau thay đổi đi (chủ tịch trừng mắt)

- Mẹ thấy con khác lạ lâu rồi, tại sao con cứ mãi như vậy? lòng mẹ đau lắm con biết không (phu nhân lại rơi nước mắt)

- mọi người để cho con yên đi (bỏ đi lên phòng)

Sự căng thẳng, ngột ngạt lại ập lên dinh thự Khải gia. Tất cả người giúp việc trong gia đình không ai hó hé hay lên tiếng bất kì lời nào. Phu nhân vì kiệt sức nên ở trong phòng, chủ tịch không kiềm nén được tâm trạng nên bỏ ra ngoài

Hiện giờ đèn xung quanh đều được tắt hết. Màu đen u ám càng xâm chiếm nơi đây. "cốc..cốc..cốc" - tiếng gõ cửa của Vú Hoa. Sa Sa mở cửa ra với đôi mắt sưng húp

- chiều giờ con chưa ăn gì rồi đó, ta có mang một chút bánh lên cho con đây (Vú Hoa bước vào phòng)

- dạ, nhưng giờ con không thấy đói (Sa Sa còn chút thút thít)

- ngoan, ăn đi mới có sức chứ! (Vú Hoa dỗ dành Sa Sa)

- phu nhân đã dùng gì chưa Vú? công việc dưới nhà có xonhg chưa? ... (Sa Sa hỏi liên tiếp)

- ta đã làm tất cả rồi, con yên tâm... 

- lúc nãy con nghe dưới nhà có sự to tiếng qua lại.... (thì thầm)

- đó là chuyện thường ngày, con mới ở đây 1 tuần nên chưa rõ sự tình. dần dần rồi con sẽ quen thôi (mĩm cười) con ăn đi, ta về phòng đây

- dạ, tạm biệt Vú 

DÙ không muốn ăn nhưng bụng Sa Sa đang kêu lên từng hồi, cô vội vàng lấy chiếc bánh mà Vú Hoa mang đến bỏ vào miệng, ăn sạch sành sanh. Vì cửa phòng còn he hé, Hoàng Ân vô tình thấy cảnh tượng như vậy, liền có chút động lòng

Tay hắn đang cầm ly nước, hắn cố ý để ly nước rơi xuống sàn nhà. Sa Sa trong phòng nghe vậy liền chạy ra. Cô một lần nữa lại đối mặt với hắn. Mắt không dám nhìn thẳng, chỉ biết cúi đầu trong vô vọng

- thiếu gia vào nghỉ ngơi đi, việc này cứ để tôi lau dọn cho

Sa Sa nhặt từng mảnh vỡ ly, từng miếng một sắc bén đâm vào bàn tay bé nhỏ, máu cứ thế mà tuôn ra không ngừng. Hoàng Ân đột ngột cúi người xuống, cầm tay đang rỉ máu của Sa Sa, hắn lấy khăn từ túi áo ra, lau máu cho cô

Cô chỉ biết trố mắt nhìn, không dám động đậy, dường như người cô đã trở thành pho tượng từ lúc Hoàng Ân chạm tay cô. Đến khi hắn giương mắt nhìn cô thì cô thu ánh mắt vừa nhìn hắn lại, cố nén đi vẻ yếu đuối vào lòng

- không sao là tốt rồi (Hoàng Ân thở dài nói)

Là hắn đang nói với cô? chắc là hắn chứ? giọng nói ấm áp vừa nói với cô có thực sự là hắn không?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top