Phần 4

Chương 7

8h30. Hành lang lớp Sinh

Trình Tử Khiêm yêu cầu gặp mặt ở lớp Sinh vì lớp Sinh nằm giữa lớp Hóa và lớp Anh, Cao Quỳnh Phương dĩ nhiên là ủng hộ hai tay hai chân rồi, Dương Băng Vũ cũng miễn cưỡng đồng ý. Nhưng không ngờ tầm ảnh hưởng của Trình Tử Khiêm lại lớn như vậy, vừa đánh trống ra chơi một tiếng là hành lang đã chật ních người, bình thường giờ này đa số đã đi xuống căn tin ăn sáng, hôm nay lại vì cái người đẹp trai kia mà chịu để bụng đói.

"Dương Băng Vũ, cậu phải chịu trách nhiệm cho tôi." – Trình Tử Khiêm trực tiếp vào thẳng vấn đề.

"Nằm mơ đi." – Dương Băng Vũ tức giận quay luôn sang chỗ khác.

"Cậu tỏ tình với tôi, bây giờ muốn phủ nhận?"

"Tác phẩm của Quỳnh Phương liên quan gì đến tôi."

Cao Quỳnh Phương muốn trốn cũng trốn không được, thôi thì cứ như kế hoạch ban đầu mà tiến hành "Vũ à, Tử Khiêm cũng đồng ý rồi, hay là cậu cứ thử một lần đi."

Không khí trở nên căng thẳng, mọi người hồi hộp chờ câu trả lời của Dương Băng Vũ. Trước mặt là một bạch mã hoàng tử trong mộng của biết bao nhiêu cô gái, Cao Quỳnh Phương hi vọng với đẳng cấp của Trình Tử Khiêm có thể giúp Dương Băng Vũ thoát kiếp FA.

"Không đời nào." – Dương Băng Vũ khẳng định một câu rồi trở về lớp.

12h. Kí túc xá trường THPT Chuyên Lê Hồng Phong

Từ lúc về tới giờ, Dương Băng Vũ không nói câu nào với Cao Quỳnh Phương, xem ra lần này khó cứu vãn rồi.

"Mình xin lỗi, mình chỉ muốn xác thực có phải Tử Khiêm không thôi mà?" – Cao Quỳnh Phương ngồi bên cạnh Dương Băng Vũ đôi mắt ngấn nước, tỉ tê kéo tay cô.

"Vũ, cậu nói gì đi mà!" – Sắp động lòng rồi, chỉ cần một chút nữa thì tuyệt chiêu của Cao Quỳnh Phương nhất định thành công.

Đúng như ý nghĩ của Cao Quỳnh Phương, Dương Băng Vũ thở dài "Làm sao lại ra nông nỗi này?"

Thật ra, lúc đầu kế hoạch của bọn họ là gửi một bức thư nặc danh, yêu cầu Trình Tử Khiêm ra gặp ở cổng sau có chuyện cần giải quyết. Do chữ Cao Quỳnh Phương xấu hơn nên nhận nhiệm vụ viết thư, Cao Quỳnh Phương lúc đầu cũng định thực hiện theo kế hoạch nhưng khi viết được một nửa lại thấy có gì không đúng, tự nhiên có một người không biết là ai hẹn mình ra, nếu là Cao Quỳnh Phương chắn chắn không đi huống chi là với một người kiêu ngạo như Trình Tử Khiêm. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Cao Quỳnh Phương cảm thấy thư tỏ tình là hợp lí nhất, với một người đẹp trai, học giỏi như Trình Tử Khiêm chuyện tỏ tình là rất bình thường, tuyệt đối không bị nghi ngờ. Nghĩ là làm, cuối cùng từ thư nặc danh trở thành một bức thư tình ướt át, cảm động đến mức băng cũng phải tan chảy, với cái kết là cái tên được viết nắn nót: Dương Băng Vũ.

"Tại sao lại là mình?" – Dương Băng Vũ ỉu xỉu hỏi.

"Trước đây, mình với Trình Tử Khiêm như chó với mèo, tự nhiên lại tỏ tình với cậu ấy, nhất định là cậu ấy không tin xem đây là trò đùa, cho nên..." – Cao Quỳnh Phương cười trừ.

"Cho nên là cậu để mình ra trận." – Dương Băng Vũ điền luôn vào dấu ba chấm.

"Hay là chiều nay, mình mời cậu ăn cơm gà nữa nha!" – Với kinh phí của Cao Quỳnh Phương thì chỉ có thể dừng lại ở hộp cơm gà thôi.

Dương Băng Vũ thở dài, cuối cùng quả quyết một câu "Mình muốn gặp cậu ta."

Cao Quỳnh Phương cầu xin, van nài cỡ nào Dương Băng Vũ cũng không thay đổi quyết định, xem ra lần này cô chết chắc rồi.

Nói về Trình Tử Khiêm, cậu bây giờ đang rất vui vẻ nghĩ về trò cười sáng nay, lúc đầu nghe tụi trong lớp nói là có người gửi thư tỏ tình với cậu, lúc đầu cậu định không quan tâm giục luôn vào hộp bàn nhưng trong lúc vô tình nghe tụi bạn bàn về người gửi là Dương Băng Vũ, cậu mới tức tốc lục lọi tìm bức thư, đọc xong cậu khẳng định nếu là Dương Băng Vũ cậu quen, tuyệt đối không nói được những lời buồn nôn này. Vậy là, cậu quyết định, điều tra sự thật. Chiều hôm đó, cậu đứng sau một gốc cây gần chỗ Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ đang ngồi, nghe cuộc nói chuyện của họ xong, cậu lập tức hiểu ra vấn đề cho nên mới tương kế tự kế diễn một màn kịch cho bàn dân thiên hạ xem.

5h15. Cổng sau trường.

Một chàng trai đứng tựa lưng vào gốc cột, chân phải vắt lên chân trái, hai tay khoanh ở trước ngực, ung dung thong thả, tạo dáng một nam thần vạn người mê, tiếp tục hạ gục hàng loạt trái tim của biết bao nữ sinh. Ngược lại, Cao Quỳnh Phương lại vô cùng rầu rĩ, lòng đau như cắt, cùng Dương Băng Vũ dắt xe ra cổng. Cô thật sự không muốn phải giải thích, thậm chí còn phải nhận lỗi với cái con người đáng ghét đó, dù sao thì mình cũng thắng bao nhiêu năm rồi, tự nhiên mới hội ngộ lại phải cúi đầu.

Vừa ra tới cổng, gặp ngay cái khuôn mặt tươi như hoa của Trình Tử Khiêm, Cao Quỳnh Phương thật sự rất muốn giống như trước đây, xử lí cậu một trận, nhưng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, cô chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà nhẫn nhịn. Không ngờ, cái tên Trình Tử Khiêm kia còn không nể mặt, trực tiếp leo lên yên xe sau của Cao Quỳnh Phương, cô liếc nhìn Dương Băng Vũ mặt mày lạnh tanh không cảm xúc bên cạnh, đành phải ngậm đắng nuốt cay chở cái tên kia đi.

"Đi đâu đây?" – Cao Quỳnh Phương ì ạch chở Trình Tử Khiêm phía sau, khó nhọc hỏi.

"Dream Catcher." – Trình Tử Khiêm bình thản lên tiếng.

"Cậu điên sao?" – Vô cùng ngỡ ngàng, bàng hoàng với từng chữ của Trình Tử Khiêm, Cao Quỳnh Phương lớn tiếng hỏi.

"Hình như cậu đang chuộc lỗi thì phải?" – Tiêu rồi, Trình Tử Khiêm ác ma chín năm nay vẫn không thay đổi, cậu ta muốn tuyệt đường sống cuối cùng của cô thật rồi.

Dương Băng Vũ không lên tiếng, ngầm đồng ý với ý kiến của Trình Tử Khiêm. Rõ ràng họ muốn cùng nhau trừng phạt cô mà, nhưng Trình Tử Khiêm nói đúng, cô đang chuộc lỗi nên làm gì được lựa chọn. Nhưng mà, với tài khoản có hạn của Cao Quỳnh Phương, nếu thanh toán hóa đơn ở một quán shushi Nhật như Dream Catcher thì đổi lại những ngày tiếp theo cô phải bỏ luôn bữa ăn sáng quý báu của mình.

5h30. Quám Dream Catcher.

Cao Quỳnh Phương nước mắt lưng tròng nhìn bảng hiệu sặc sỡ, lấp lánh ánh đèn led của quán, cô đang tưởng tượng cuộc sống kham khổ của những ngày sắp tới, nghĩ tới đây cô rất hi vọng Trình Tử Khiêm hay Dương Băng Vũ có thể mở miệng thay đổi địa điểm. Nhưng một giây sau, toàn bộ hi vọng của Cao Quỳnh Phương đều bị dập tắt khi Trình Tử Khiêm và Dương Băng Vũ song hành bước vào. Nhưng ông trời dĩ nhiên không tuyệt đường con người, đặc biệt đối với một người tốt không tì vết như cô.

Đột nhiên, một chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước quán, Cao Quỳnh Phương nhìn Lâm Khải Phong đang bước vào đến muốn rớt hai tròng mắt, anh diện chiếc quần bò màu cà phê, kết hợp với áo thun apolo màu nâu đậm, đeo một chiếc ba lô da sau lưng, quả thực vô cùng vô cùng đẹp trai. Lo chăm chú quan sát theo từng hành động của Lâm Khải Phong nên cô không để ý Trình Tử Khiêm cũng quay lưng lại nhìn trùng hướng với cô. Nhưng không phải chiêm ngưỡng nhan sắc, mà là...

"Khải Phong, ở đây." – Cười tươi rói, phẫy tay với anh.

Chương 8

5h35. Dream Catcher

Cao Quỳnh Phương ngẩn người nhìn Lâm Khải Phong từng bước tiến về phía họ, suy đi tính lại, hình như sự xuất hiện của Lâm Khải Phong cũng nằm trong kế hoạch trừng phạt cô của Dương Băng Vũ. Từng đường nét trên gương mặt Lâm Khải Phong làm cô nhớ lại phi vụ mất hình tượng mấy ngày trước, đột nhiên trong não bộ của Cao Quỳnh Phương có một luồng sát xẹt qua. Nghĩ tới đây, dĩ nhiên là cô phải rạng rỡ đón tiếp vị khách không mời mà đến này rồi!

Cái khuôn mặt ngu ngơ vừa rồi, lập tức bị cô đổi thành một nụ cười niềm nở "Chào cậu, ngồi đi."

Lâm Khải Phong tự nhiên ngồi xuống, thân thiết cười nói với Trình Tử Khiêm. Nhìn vào, hẳn ai cũng nhận ra họ quen nhau, hơn nữa hình như còn lại bạn thân.

"Vũ, có lẽ nào..." – Cao Quỳnh Phương ghé sát tai Dương Băng Vũ thì thầm. Dương Băng Vũ kiên định gật đầu khẳng định suy đoán của Cao Quỳnh Phương là chính xác, thì ra Lâm Khải Phong là bạn thân của Trình Tử Khiêm, người kiến nghị Lâm Khải Phong tới đây cũng chính là cậu ấy. Thật không ngờ, một đại nam thần như Lâm Khải Phong lại đi chơi thân với một tên ngang ngược hết chỗ nói như Trình Tử Khiêm, có lẽ nào Lâm Khải Phong thật ra cũng y chang như Trình Tử Khiêm nhưng chẳng qua là ngụy trang tốt hơn Trình Tử Khiêm một chút.

"Cậu nhận ra mình không?" – Cũng như Khả Hân đã nói, hình tượng của cô đã tiêu tan rồi còn tiếc chi nữa, quan trọng nhất là phải cứu túi tiền mình trước.

"Chúng ta có quen nhau sao?" – Lâm Khải Phong ngờ ngệch hỏi lại, nhưng thật ra làm sao anh không nhận ra cô, ấn tượng nặng nề quá mà, người con gái đầu tiên dám chửi thẳng vào mặt anh, đường đường là một đại thiếu gia lại mất thể diện trước một đứa con gái, lại còn bị cô giám thị mắng một trận, thù này đương nhiên là phải ghi rồi, chẳng qua là đợi thời cơ thôi, như ông bà ta có câu 'Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.'

Nhưng Cao Quỳnh Phương đã đi vào đường cùng, làm sao có thể buông tha miếng mồi ngon như vậy, mất mặt một chút cũng không thành vấn đề. Vậy là, cô thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó, chỉ là lược bỏ đoạn cuối một chút. Cô vô cùng hi vọng, Lâm Khải Phong lịch sự một chút nói ra 'Xin lỗi, bữa ăn này tôi mời.' Nhưng đời không như là mơ, sự thật quả thực rất phũ phàng.

"À,thì ra người kêu tôi đi hiến mắt mũi tích đức là cậu. Nếu cậu không nói, xíu nữa là tôi quên rồi." – Lâm Khải Phong rất thành thật thêm vào phần còn lại. Mục đích thành công một nửa, anh nói tiếp "Vậy, tôi nên chuộc lỗi rồi."

Đẹp trai, ăn nói khôn khéo, lời nào cũng có dao nhắm vào Cao Quỳnh Phương nhưng không sao, quan trọng là chịu trách nhiệm, Cao Quỳnh Phương từ đầu bữa ăn đến kết thúc đều phải dặn lòng bình tĩnh, không được manh động, cúi mặt ăn và chỉ ăn thôi. Nhưng Lâm Khải Phong không những không cảm động mà còn được nước lấn tới, trước khi ra về anh thêm vào một câu "Trái banh của tôi, bị cô giám thị tịch thu rồi. Cậu nhớ xin lại giúp tôi."

Hóa đơn vừa rồi rất mắc, Cao Quỳnh Phương không thể trả nổi nên phải cố gắng dằn xuống, tới đây rồi không thể để nó bộc phát ra được. Dương Băng Vũ thấy tình thế không ổn, nhanh lẹ tạm biệt với Lâm Khải Phong và Trình Tử Khiêm rồi kéo Cao Quỳnh Phương đi làm, thù đã trả xong rồi, Dương Băng Vũ không muốn xảy ra thêm một vụ hành hung nữa.

Tạm gác chuyện ân oán qua một bên, vấn đề tiếp theo mà tất cả bọn họ cần đối mặt đó là...thi học kì. Trình Tử Khiêm và Lâm Khải Phong rất ung dung thong thả đợi tới ngày bước vào phòng thi, còn Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ lại phải đau đầu với đống bài vở, cái gì mà tự nhiên, rồi xã hội, lý thuyết rồi bài tập, trắc nghiệm rồi tự luận, nhìn dô giống như con đường không có lối ra.

Rồi ngày thi học kì cũng tới, ngày nào làm bài xong Cao Quỳnh Phương cũng mặt mày rầu rĩ ra tìm Dương Băng Vũ và Phan Khả Hân, không phải vì làm bài không được mà vì đêm nào cũng một, hai giờ khuya, sáng lại phải dậy sớm đi thi, cô sắp chống đỡ hết nổi rồi. Nhưng chỉ còn một ngày nữa thôi, qua ngày mai những ngày tháng đọa đày sẽ kết thúc: Ngày thi môn Vật lý và Sinh học. Một bên là môn chuyên, một bên là môn cô đạt kỷ lục học dở bốn năm liền, Cao Quỳnh Phương làm sao chống đỡ được.

Trong hai chỉ được chọn một, quyết định cuối cùng của Cao Quỳnh Phương là phải an toàn qua được môn chuyên, đồng nghĩa hi sinh luôn môn Vật lý.

8h45. Phòng thi 18.

"Đã tới giờ làm bài thi môn Vật lý, mời thầy cô giám thị phát đề cho các em làm bài." – Tiếng cô giám thị hôm nay nghe ngọt ngào làm sao!

Cao Quỳnh Phương cầm đề thi Vật lý trong tay, nhìn lên nhìn xuống, rồi lật qua lật lại, vẫn không tìm được chỗ nào thân quen, xem ra không thể nhận bà con rồi. Suy nghĩ tới suy nghĩ lui một hồi, chỉ còn 15 phút nữa là hết giờ. Cao Quỳnh Phương đã tưởng tưởng ra được cảnh mình phải ngồi chép bài phạt cùng những lời giảng đạo của thầy lý. Nhưng ai ngờ cô lại may mắn được thiên sứ đến giúp đỡ. Bằng một giọng nói hết sức ấm áp, thiên sứ nhẹ nhàng lên tiếng "Chép vô đi."

Đúng là ở hiền tất sẽ gặp lành. Cao Quỳnh Phương cảm động đến rơi nước mắt, từng chữ từng chữ hoàn thành bài thi của mình.

10h.Hành lang phòng thi 18.

Cao Quỳnh Phương hớn hở nộp bài, cười tươi lao ra chỗ của Dương Băng Vũ, còn có Trình Tử Khiêm.

"Sao cậu vui dữ vậy?" – Rõ ràng là tối qua có người còn than ngắn thở dài với Dương Băng Vũ, tự nhiên hôm nay lại vui vẻ đến lạ thường, nhất định không thể là làm bài tốt, đề thi rất khó mà, có nghi điểm.

"Dĩ nhiên là làm bài tốt rồi." – Cao Quỳnh Phương vui vẻ trả lời Dương Băng Vũ.

"Đương nhiên là cậu làm bài tốt rồi." – Lâm Khải Phong từ sao đi tới, bổ sung thêm một câu.

Dương Băng Vũ hiểu ra chút vấn đề, nhưng lại lặp tức xuất hiện vấn đề khác "Không phải cậu làm đề chuyên sao?"

"Vấn đề là tôi có muốn cứu cậu ấy không thôi."

Trình Tử Khiêm thật sự khâm phục khả năng của Lâm Khải Phong, trong thời gian ngắn đã tìm cách khắc chế được cái miệng của Cao Quỳnh Phương, điều mà cậu cố gắng bao nhiêu năm vẫn không làm được. Nhìn Cao Quỳnh Phương uất ức, tức giận muốn mắng không được muốn chửi cũng không xong làm Trình Tử Khiêm rất vui, nên cậu quyết định sẽ khao mọi người một chầu, lấy danh nghĩa là ăn mừng hoàn thành kì thi học kỳ.

10h. Kí túc xá trường.

Dương Băng Vũ nằm trên giường suy nghĩ hoài cũng không ra, nên quyết định hỏi Cao Quỳnh Phương "Cậu nghĩ sao hôm nay Khải Phong lại cứu cậu?"

"Thì có thêm cớ để hành hạ mình thôi." – Cao Quỳnh Phương đã lim dim ngủ, nên theo phản ứng tự nhiên không suy nghĩ mà kết luận.

"Không phải, cậu mới chỉ tiếp xúc với cậu ấy hai lần, còn toàn là công kích nhau mà." – Dương Băng Vũ nói ra suy nghĩ của mình.

Cao Quỳnh Phương đã mở mắt hết lên rồi, làm gì còn tâm trí quan tâm động cơ của Lâm Khải Phong nữa "Ngủ đi."

Dương Băng Vũ vẫn nằm suy nghĩ, cô đã đưa ra rất nhiều khả năng nhưng điều có chứng cớ loại bỏ, rồi ngủ lúc nào không hay. Cuộc sống là như vậy, vốn dĩ có những chuyện không thể nào giải thích được, nếu số mệnh đã mang họ tới thì dĩ nhiên cũng đã sắp đặt cho họ một con đường đi rồi.

Chương 9

Kết thúc kì thi học kì xong, toàn bộ học sinh trong trường lại háo hức chuẩn bị cho ngày cắm trại. Nói tới đây thì có rất nhiều vấn đề cần phải quan tâm như thiết kế trại, chuẩn bị nguyên vật liệu, ăn uống,....nên lớp nào cũng vô cùng bận rộn. Nhưng cũng nhờ vậy mà quan hệ bạn bè trong lớp đều được cải thiện bởi để hoàn thành vô số công việc như vậy thì cần phải có sự đồng lòng và hợp tác của mọi người.

Còn nói về Cao Quỳnh Phương, cuộc sống bị đảo ngược trước đây của cô đã quay lại quỹ đạo, chẳng qua là bổ sung thêm một tên phiền phức là Trình Tử Khiêm thôi. Cậu vẫn trẻ con như trước đây, rất thích phá rối Cao Quỳnh Phương, rất thích nhìn cô tức giận, rất thích được ở bên cạnh cô mỗi ngày nhưng ... với danh nghĩa là bạn trai của Dương Băng Vũ. Chính vì thế, rắc rối mà cô không muốn đối diện nhất cũng tìm tới.

Hôm đó, tới phiên Dương Băng Vũ đi mua cơm. Cô nói mua ở con đường bên cạnh nên không chạy xe, nhưng Cao Quỳnh Phương đợi rất lâu vẫn không thấy Dương Băng Vũ trở về, gọi điện thoại cô cũng không bắt máy, đột nhiên trong lòng Cao Quỳnh Phương cảm thấy bất an, cô gởi cửa hàng cho một nhân viên khác một lúc, rồi đi ra ngoài tìm. Cao Quỳnh Phương đi dọc cả con đường vẫn không thấy Dương Băng Vũ, cô rất sợ Dương Băng Vũ xảy ra chuyện nên định gọi cho Trình Tử Khiên thì vừa lúc nghe tiếng cãi nhau trong một con hẻm. Cao Quỳnh Phương thận trọng bước vào thì thấy Dương Băng Vũ đang bị một đám người vây quanh, một cô gái còn định giơ tay đánh Dương Băng Vũ.

"Các cậu làm gì vậy?" – Cao Quỳnh Phương lập tức hét lên, lao vào, đẩy cô gái kia ra.

Dương Băng Vũ sợ hãi nép vào sau lưng Cao Quỳnh Phương, cô gái kia thì láo cá nhếch mép cười "Không ngờ cậu lại tự tìm tới đây."

"Các cậu là ai, các cậu muốn gì?" – Cao Quỳnh Phương lớn tiếng hỏi.

"Tôi muốn cô ta tránh xa Tử Khiêm của tôi."

"Tử Khiêm, của các cậu khi nào vậy?" – Không cam tâm, Cao Quỳnh Phương thách thức hỏi lại.

"Đúng là không biết sống chết." – Dứt lời, cả đám người hùng hổ tiến gần lại Cao Quỳnh Phương.

Ở một góc tối gần đó, Lâm Khải Phong và Trình Tử Khiêm đã chứng kiến toàn bộ sự việc, thấy Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ sắp bị đám người kia đánh, Trình Tử Khiêm vô cùng tức giận, định lao ra giải vây cho họ nhưng bị Lâm Khải Phong cản lại.

"Cậu nên tìm cách khác giải quyết đi." – Nguyên nhân của sự việc này xuất phát từ Trình Tử Khiêm, bây giờ để cậu lao ra chỉ khiến vấn đề trở nên phức tạp.

"Không lẽ đứng nhìn họ bị đánh." – Trình Tử Khiêm nóng ruột phản bác, cậu dĩ nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn Cao Quỳnh Phương bị đám người kia đánh.

"Cậu ấy sẽ không sao." – Lâm Khải Phong kiên định nói, anh tin với một Cao Quỳnh Phương mạnh mẽ mà anh biết tuyệt đối sẽ phản kháng nên nhất thời sẽ chống đỡ được, nếu tới lúc Cao Quỳnh Phương không còn chống cự được nữa, đương nhiên Lâm Khải Phong sẽ không đứng đây nhìn.

Quả thật, niềm tin của Lâm Khải Phong không đặt sai chỗ, khi cô gái kia giơ tay định đánh Cao Quỳnh Phương, cô nhanh nhẹn bắt lại, rồi đẩy cô gái kia ngã, kéo theo cả đám người đứng sau cô ta cũng ngã theo.

"Chạy." – Cao Quỳnh Phương hét lên rồi nắm tay Dương Băng Vũ chạy ra ngoài, đám người kia lập tức đuổi theo, Cao Quỳnh Phương chụp mấy cái sọt rác ven đường, quăng vào đám người kia, chạy hết mấy con đường cuối cùng Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ cũng trốn được vào một con hẻm, thành công trốn thoát đám người kia, hai người mệt đến thở không ra hơi, mệt mỏi ngồi xuống đất, lưng tựa vào vách tường phía sau. Cũng may là tay nghề của Cao Quỳnh Phương mấy năm nay vẫn không giảm sút, nếu không chắc họ đã bầm mặt dưới tay bọn người kia rồi.

"Alo, chị à, em Quỳnh Phương đây." – Cao Quỳnh Phương gọi điện thoại về cửa hàng xin phép nghỉ luôn hôm nay, nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô và Dương Băng Vũ thì làm sao vác mặt về cửa hàng được nữa.

Vậy là sau màn cứu mạng chớp nhoáng vừa rồi của Cao Quỳnh Phương, Dương Băng Vũ vô cùng cảm động vì thế cô quyết định đãi Cao Quỳnh Phương một bữa linh đình. Nói phóng đại lên vậy thôi, chứ thật ra là chỉ có mấy xâu đồ chiên mua của mấy gánh hàng rong ngoài chợ. Cao Quỳnh Phương vừa cầm chiến lợi phẩm của mình, vừa vui vẻ ngồi xuống bãi cỏ ở công viên, thì không biết từ đâu xuất hiện hai tên mặt dày, không biết xấu hổ đang tiến lại phía họ. Mới giải quyết cái vụ lùm xùm kia xong, cậu lại tự dâng hiến mình tới, đúng lúc Cao Quỳnh Phương cần người để hả giận, thế là không nói không rằng Trình Tử Khiêm mặt mày bầm dập, bại toàn tập trong tay Cao Quỳnh Phương.

Đánh cũng đánh xong rồi, ăn cũng ăn xong rồi, chuyện này coi như cho vào dĩ vãng, tất cả mọi người vẫn là bạn thân của nhau.

Trên đường đi về, Dương Băng Vũ hỏi Cao Quỳnh Phương "Vừa rồi, sao cậu không đồng ý với họ luôn vậy, biết đâu họ tha cho chúng ta." Ý của Dương Băng Vũ là tạm thời đối phó, bảo toàn sinh mạng của mình trước, chuyện sau này để sau này tính.

"Chỉ là mình ghét cái thói hống hách của cô ta thôi." – Cao Quỳnh Phương có mạnh mẽ cỡ nào nhưng khi đối diện với đám người đông gấp mấy lần mình cũng sợ chứ, nhưng khi nghe cô ta nói 'Tử Khiêm của tôi' thì không biết từ đâu lửa giận cháy lên phừng phừng, không suy nghĩ phản bác lại cô ta, nói xong rồi thật chỉ muốn tát vào mặt mình nhưng làm sao có thể, chỉ đành nghĩ cách đối phó tiếp theo.

Dương Băng Vũ cũng không muốn nhắc đến sự kiện đau lòng đó nữa, sau đó cô đột nhiên nhớ ra một vấn đề "Cậu có nhớ sinh nhật của dì Trần không?" – Dì Trần là người chăm sóc họ từ nhỏ đến lớn, thương yêu họ như con ruột của mình, nên trong lòng họ dì Trần chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.

"Dĩ nhiên là nhớ rồi. Nhưng nếu đi xe về thì không có tiền mua quà, còn nếu mua quà cho dì ấy thì lại không có tiền đi về." – Cao Quỳnh Phương rầu rĩ nói.

Từ lúc có công việc làm thêm Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ không nhận tiền của mấy dì gửi lên nữa, đôi khi cuộc sống cũng có chút chật vật nhưng hai người họ đều đùm bọc nhau cùng vượt qua. Hiện tại, số tiền làm thêm của họ cũng được xem là tạm đủ nhưng nếu phải để dành thêm một khoản tiền thì thật sự tạo thành một vấn đề.

Quay lại Lâm Khải Phong một chút, lúc đó, thật ra anh chỉ muốn kiểm nghiệm suy nghĩ của mình một chút, muốn đợi đến lúc 'dầu sôi lửa bổng' thật sự mới diễn một mà 'anh hùng cứu mỹ nhân' cảm động lòng người, dương dương tự đắc mà nhìn nét mặt rưng rưng nước mắt của Cao Quỳnh Phương cùng hai tiếng 'Cảm ơn', nhưng không ngờ anh lại được một lần mở mang tầm mắt, Cao Quỳnh Phương quả thật rất không đơn giản, càng ngày cô gái này càng thú vị trong mắt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top