Chương 1.9
Sau khi lấy cái hộp về, ta bảo Chi Dung mang nó về Phượng Tê cung trước, còn ta cùng Tiểu Thịnh Tử đến Đức Hinh cung của Tống tần thăm nàng ấy. Mới đi được nửa đường thì gặp Trần tu nghi, nàng ấy nói muốn đi cùng ta.
Trên đường đi Trần tu nghi nói với ta hết thảy những việc đã xảy ra lúc ta không ở đây. Tống tần vì thèm rượu tân niên nên uống một chút, nửa đêm bị động thai, nhưng lúc này ta cùng với hoàng đế đều không ở trong cung, Thái hậu cũng đã đi nghỉ, nàng cảm thấy lúc này trong cung mình có bối phận lớn nhất, hẳn là phải gánh lấy trách nhiệm, vì vậy nhanh chóng mời thái y đến khám.
Thái y nói may là tới kịp, nếu chỉ muộn một khắc thôi thì chắc đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Nói đơn giản chút thì là mọi việc đều đã được giải quyết rồi, ta chỉ cần đến đó hỏi thăm an ủi chút là được.
Lúc ta nhìn thấy Tống tần thì đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng, cứ xin lỗi nàng mãi. Tống tần thấy thế thì giật mình, còn nói nương nương làm như vậy thiếp thân không nhận nổi.
Sau khi ta ban cho nàng chút nhân sâm để bồi dưỡng thân thể thì cùng Trần tu nghi hồi cung.
Cung nữ bên người Tống tần tiễn bọn ta đi, ta hỏi nàng Chương Cảnh Hành đã tới đây chưa, nàng lắc đầu.
Sau này ta lại nói với Chương Cảnh Hành rằng Trần tu nghi có công, vậy tấn phong nàng làm phi đi, hắn cười rồi trêu ghẹo ta, nói: "Đây là hoàng hậu thiên vị nàng."
Ta tỏ vẻ vô tội, Trần tu nghi nàng bảo vệ con vua, theo lý đúng là nên được thưởng mà.
Sau đó Trần Y Y từ tu nghi được phong thành Trần phi. Lúc Trần Y Y tới chơi với ta, ta đang bọc trong áo lông chồn đắp người tuyết.
"Trần phi nương nương tới."
"Người đấy, chỉ có thế là nhanh, để ta phải làm thay việc của người."
Ta cười tủm tỉm gật đầu, thì ra mục đích nho nhỏ của ta mới đó đã bị phát hiện rồi.
Nàng hỏi ta hai ngày đầu năm kia đã cùng Chương Cảnh Hành làm gì, ta bảo bọn ta đi dạo phố, mua cái này cái kia rồi lại đi ăn.
Nàng rõ ràng là không tin ta, dùng tuyết lau sạch cả đóa hoa giữa mi tâm mà Dung Chi đã tỉ mỉ vẽ cho ta.
—
Cuối cùng mùa đông giá lạnh không chịu nổi cũng đã đi qua, khi ngày xuân sắp tàn, lúc một trận mưa xuân rơi xuống cũng là lúc quan hệ của Thái hậu và Chương Cảnh Hành căng thẳng đến cực điểm.
Không biết phong thanh truyền từ đâu, người trong cung bắt đầu bàn luận rằng Chương Cảnh Hành không phải là con ruột của Thái hậu, người truyền tin nhiều bao nhiêu thì người tin tưởng cũng nhiều bấy nhiêu.
Trên triều đình còn có một quan văn kỳ cựu còn dâng sớ đòi lập mẹ đẻ của Chương Cảnh Hành làm Thái hậu.
"Tên quan văn này thật là xấu xa, Thái hậu nuôi dưỡng Chương Cảnh Hành hơn hai mươi năm, vất vả biết bao nhiêu, hắn còn dám nói bà ấy như vậy!" Ta phẫn nộ ăn bánh hoa quế, mắng tên quan văn chưa từng gặp trước mặt trưởng tỷ.
"Tống đại nhân là lão quan hai triều, có công lớn trong việc lật đổ Chương Cảnh Thanh, từ trước đến nay vẫn luôn là trung thần của bệ hạ. Lần này ông ta lại đột ngột dâng tấu như vậy, e rằng thật sự có ẩn tình ở trong đó." Trưởng tỷ nhíu mày cướp lấy đĩa bánh hoa quế trước mặt ta. "Hậu cung không được can thiệp vào chính sự, những lời này muội chỉ có thể nói với ta, không thể nói với người khác đâu đấy."
Ta năn nỉ trưởng tỷ kể cho ta một chút chuyện lúc tiên đế vẫn còn sống.
Trưởng tỷ nói khi đó nàng mới chỉ là một đứa bé bốn năm tuổi, chỉ nhớ mang máng lúc đó tiên đế vô cùng sủng ái một vị quý phi họ Vân. Vị Vân quý phi này xuất thân là kỹ nữ, danh phận thăng một mạch từ bảo lâm lên đến quý phi, một mình độc sủng, nhưng ngày ấy do khó sinh nên qua đời. Tiên đế không chịu nổi cú sốc, đau lòng đến mức còn chưa ôm con lần nào đã qua đời.
Hoàng hậu hạ lệnh giết chết những cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh Vân quý phi, cần thánh chỉ tiên đế đã viết sẵn, ôm đứa trẻ sơ sinh lên ngôi hoàng đế.
Một loạt hành động này diễn ra quá nhanh, đến lúc mọi người phản ứng lại được thì tên của Chương Cảnh Hành đã được viết vào tước điển.
Trưởng tỷ đang kể cho ta đến đoạn này thì Trần phi mang đến mang cho ta bánh thủy tinh mà nàng vừa mới làm. Nàng ấy dạo này rất mê nấu nướng, mỗi khi làm xong đều đem đến cho ta nếm thử.
Thành công thì ít thất bại có thừa...
Nếu không phải là ta với nàng không thù không oán, ta còn tưởng nàng định hạ độc ta.
Lúc ta nói với nàng câu này, đôi mắt hoa đào của nàng liếc ta một cái, bảo ta bị mắc chứng hoang tưởng bị hại.
Ta giới thiệu với nàng đây là trưởng tỷ của ta, rồi lại quay sang bảo với trưởng tỷ rằng nàng chính là người mà ta hay nhắc đến: Trần phi, Trần Y Y.
Lúc trưởng tỷ nhìn thấy Trần Y Y đã làm sánh cả nước trà ra bên ngoài, ta nghĩ chắc do mình đã rót hơi đầy quá.
Trưởng tỷ vào phòng thay quần áo mãi chưa thấy quay lại, ta định bảo Chi Dung đi xem thử, Trần phi lại nói để nàng đi, để Chi Dung ở lại cùng ta nếm thử bánh thủy tinh mà nàng làm.
Trần Y Y vừa đi vào không lâu thì cả hai cùng bước ra ngoài. Trưởng tỷ bảo bọn ta cứ tiếp tục nói chuyện, nàng phải về trước.
Đây là lần trưởng tỷ đến tìm ta ngắn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top