Chương 89:

Rắc!

Theo phản xạ tôi mở mắt ra khi nghe tiếng vỡ của một thứ gì đó. Nó có phải là Blue không? Tôi định hỏi lại thì cô ấy đã vỡ lẽ ra chuyện gì khi tôi nhìn thấy cái bàn và nhớ ra rằng mình đang ở nhà Yoohyun. Tin tức 9 giờ đang phát ra từ TV.

...9 giờ? Yoohyun đó đã cố chấp khẳng định rằng anh ấy không buồn ngủ khi chúng tôi đến nhà anh ấy, nhưng cuối cùng chính tôi lại ngủ quên? Đáng lẽ tôi nên đặt báo thức thay vì chỉ ngủ, điều này thật khó chịu.

Tôi nhanh chóng nâng người lên nhưng tôi thấy Yoohyun không ngủ mà đang ngồi trên ghế sô pha.

"Này, sao em không-!"

Những từ, 'đánh thức anh', không thể rời khỏi miệng tôi khi nhìn thấy đôi mắt vô cùng lạnh lùng kia. Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ của Peace trong lòng tôi. Tôi thấy một chiếc điện thoại dường như đã vỡ nát trong tay Yoohyun.

"Tay của em có sao, à không ý anh là..."

Trước hết, tôi đã giữ lấy Peace và xoa dịu nhóc ấy. Mặc dù không rõ ràng lắm nhưng mà tôi cảm thấy vô cùng áp lực dù cho tôi có kháng sợ hãi cấp L. Nếu thằng nhóc em tôi mà hệ băng chắc giờ tôi đã bị đông chết rồi.

...... Thực ra, có rất nhiều lý do khiến em ấy có thể tức giận nên tôi không chắc lắm. Em ấy bị bắt vào cái gì đó? Không đúng nó còn kinh khủng hơn, có phải là Noah không?

"Chuyện đó..."

"Em không có ý định nghe điều đó từ hyung."

Một câu đúng trọng tâm, Yoohyun đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh ném điện thoại lên bàn, mở tủ ở một bên phòng khách. Có lẽ anh điều chỉnh sức lực không tốt lắm, vì tay nắm tủ bị gãy. Bên trong, tôi thấy những chiếc hộp đựng điện thoại thậm chí còn chưa mở ra.

"Tất cả những thứ đó là gì?"

"Vì chúng dễ bị vỡ."

Anh trả lời, nhưng giọng nói hoàn toàn không bình thường. Có vẻ như anh ấy đang nghĩ đến việc chỉ cần chuyển đổi thẻ SIM, nhưng liệu thẻ vẫn ổn chứ? Ngay sau đó, có một tiếng ồn khác.

Rắc!!!

Chiếc hộp và chiếc điện thoại cùng nhau vỡ vụn rơi xuống chân Yoohyun.

"......Cái đó."

"Là do cái hộp không chịu ra."

Và sau đó chiếc điện thoại di động thứ hai cũng bị nghiền nát. Tôi nghe thấy một tiếng thở dài nhỏ. Anh ấy không cố tình như vậy. Ngay khi nghĩ đến điều đó tôi chợt lo lắng.

"Yoohyun."

"Chờ một phút."

Rút kinh nghiệm từ 2 cái trước. Chiếc điện thoại di động thứ ba đã được đưa ra ngoài một cách an toàn. Nhưng hình như lần này đến thẻ sim bị kẹt rồi, bàn tay cầm lấy chiếc ghim hình như cũng hơi run. Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị nứt, anh nghiến răng.

"...... Hay là để anh?"

"Không."

( pé dỗi rồi :v )

Kết quả là chiếc điện thoại di động cuối cùng đã bị vỡ. Một sự im lặng bao trùm nặng nề. Han Yoohyun trừng mắt nhìn chiếc điện thoại đang vỡ vụn trên tay như thể anh sẽ đâm xuyên qua nó.

"Yoohyun, Han Yoohyun."

"......"

Phản ứng của em ấy thực sự rất kỳ lạ. Tôi hạ Peace xuống ghế sô pha và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Yoohyun không hề di chuyển cho đến khi tôi cách anh ấy một bước.

"Ngay cả khi em không có ý định nghe anh nói, hãy lắng nghe. Đầu tiên, anh không định giấu nó. Rõ ràng là dù sao thì nó cũng sẽ bị lộ ngay lập tức, vậy tại sao anh lại phải giấu nó đi? Anh chỉ quên trong giây lát. Anh chỉ nghĩ đến em và Peace kể từ khi nghe tin hai người ra ngoài ".

Tôi thực sự đã hoàn toàn quên. Nếu tôi nhớ ra, tôi đã chuẩn bị sẵn một cái cớ và giải thích trước, trước khi rắc rối này xảy ra.

"......Anh quên?"

"Đúng rồi. Anh không biết em đã nghe những gì, nhưng nó không đáng ngại. "

Đôi mắt của Yoohyun nhìn về phía tôi một cách đầy giận dữ. Đó là đôi mắt cứng rắn có vẻ tức giận, nhưng cũng có vẻ rất sợ hãi.

"Như thế nào là không có gì? Lý do em có thể không lo lắng là vì em nghĩ rằng không có lý do gì để tính mạng của hyung bị đe dọa. Vì ít nhất, những Thợ săn hạng cao sẽ nghĩ đến sự hữu ích của anh và ít nhất là giữ cho anh được an toàn. "

Thế mới nói vấn đề là ở Noah.

"Cậu ấy không tấn công anh."

"... Hắn ta không?"

"Đúng rồi. Người cậu ấy muốn đánh không phải anh. "

Mặc dù vấn đề là anh ấy coi tôi như một người khác, với tư cách là Riette. Yoohyun thở ra một hơi ngắn và đặt chiếc điện thoại bị hỏng vào tủ.

"Vậy đó là ai?"

"Em đã đập điện thoại trước khi nghe toàn bộ sự việc? Noah Luire. Cậu ấy không ở Hàn Quốc, và rõ ràng anh ấy là thủ lĩnh bang hội Ark Guild ở nước ngoài. "

Có vẻ như cậu ấy không biết mà khẽ cau mày hỏi lại tôi.

" Anh chắc chứ? Anh không nghe thấy bất kì đều gì khác lạ? "

"Có gì đó kỳ lạ?"

"... Giống như anh ấy rơi vào một tôn giáo sùng bái, đại loại như vậy."

Tại sao đột nhiên lại nói đến tôn giáo sùng bái? Em ấy sẽ không nói về một giáo phái bình thường, vậy thì thứ mà em ấy nói đến là về khía cạnh coi hệ thống ngục tối như một vị thần?

"Anh không biết đó là gì, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Nó chỉ là một cái gì đó giống như một cuộc tranh chấp anh chị em. Anh không may mắn bị lôi vào và Yerim đã bảo vệ anh nên anh không bị thương nhiều như vậy. Và anh chắc chắn đã được điều trị. Coi này. "

Tất nhiên là bây giờ nó chẳng dấu vết gì chứ đừng nói là sẹo. Ngay từ đầu, nó cũng không phải là một chấn thương nặng. Yerim còn bị thương nhiều hơn.

"Dù sao thì, tôn giáo của người sùng bái là gì? Em không đề phòng các bang hội khác hoặc những người có liên quan đến Thợ săn sao? "

"Em cũng không biết cụ thể. ... Một cái gì đó giống như Nho giáo? "

"Ý em là, đó không phải là một giáo phái."

Khổng tử mà đội mồ sống dậy chắc kí đầu thằng em mình quá. Ngoài ra, có điều gì trở nên nghiêm trọng hơn vì Nho giáo không? Nếu bạn chỉ nhìn vào phản ứng của Yoohyun, có vẻ như một con quái vật cấp SSS nào đó đã bộc phát.

Tôi nghĩ mình nên thẩm vấn cậu ấy chi tiết hơn và ngay khi đinh mở lời thì thì Yoohyun đã đứng lên.

"Vậy cái tên Noah đó có chết không?"

"... Cậu ấy ổn và chỉ bị tạm giam thôi."

"Anh ta không bỏ chạy, nhưng vẫn còn ổn?"

Yoohyun nghiêng đầu nghi ngờ.

"Anh ta ngoan ngoãn được đưa đi, và không có người chết cũng như không có thiệt hại nào cho người thường. Yoohyun, em cũng đừng nghĩ đến việc tẩn cậu ấy. Thực ra thì cậu ấy cũng là người đáng thương ".

"Có phải Thủ lĩnh Guild Seseong lại vào ngục tối không?"

"Không. Anh ấy đến với một Healer ".

"Vậy mà không có điều gì xả ra? Liệu anh ta có mối liên hệ nào với gã đó không? "

"Cậu ấy nói rằng sẽ tự phạt mình nhưng anh đã từ chối. Dù sao thì đó cũng chỉ là một tai nạn ngoiaf ý muốn thôi, nên em đừng có mà đi gây chuyện. "

"Để xem đã. Nhưng những dấu ngón tay trên cổ của anh thì sao? "

... Em ấy cũng đã nghe về điều này à? Dù sao thì Yoohyun cũng biết rằng tôi khả năng kháng sợ hãi nên điều đó rất dễ giải thích. Khi tôi truyền đạt những gì Song Taewon nói với tôi, nhìn mặt thằng nhóc đó không được tốt cho lắm nhưng tôi nghĩ nó hiểu mà.

"Vì vậy nên anh sẽ tắt Kháng sợ hãi khi ở nhà kể cả khi phải đối mặt với nhiều thợ săn cấp cao nhưng mà sẽ tốt hơn nếu anh có phản ứng của người bình thường. "

"... Hãy thử tắt nó một lần."

"Ngay bây giờ?"

Đó không phải là điều tôi không thể làm. Tôi gật đầu và tắt kỹ năng Kháng Sợ hãi. Không có sự khác biệt ngay lập tức. Nó chỉ đến mức cảm thấy sự hiện diện của Yoohyun và Peace mạnh mẽ hơn một chút. Bạn có thể nói đó là sự khác biệt giữa một con mèo và một con mèo rừng?

Yoohyun, người đang nhìn thẳng vào mắt tôi như đang tìm kiếm gì đó hay nói là đang thu hết mợi cảm xúc trong mắt tôi.

"Có vẻ như không có gì thay đổi."

"Tất nhiên ".

Trong khi đó, thời gian đã gần đến mười giờ. Blue chắc đã ngủ rồi.

"Tôi phải về nhà ngay bây giờ, nên em còn điều gì muốn hỏi không?"

"Em sẽ đưa em đến đó."

Và rồi em ấy chìa tay về phía tôi.

"Gì?"

"Chìa khóa."

Thằng nhóc đó yêu cầu như thể đó là điều hiển nhiên. Tôi đặt một trong hai chìa khóa ra vào còn lại trong bàn tay đang chìa ra.

Đó là tòa nhà ngay bên cạnh nên chúng tôi có thể đi bộ qua. Có Yoohyun cũng như Peace, nhưng tôi không cần phải lo lắng về sự an toàn.

Khi khả năng chống sợ hãi đã tắt, tôi cảm thấy một chút đe dọa từ Thợ săn hạng A mà chúng tôi đã gặp trên đường đi. Mặc dù cảm giác của cấp A với S có hơi khác nhưng mà đều là sợ cả. Thay vì Yoohyun, tôi miễn cưỡng đối mặt với Kim Sunghan và Suk Simyeong hơn và nghĩ rằng họ đáng sợ hơn. Có phải vì tôi đã quen với ấy còn nhỏ không?

Thẻ SIM vẫn ổn và tình cờ có một cửa hàng điện thoại di động ở bên kia, vì vậy sau khi Yoohyun mua một chiếc điện thoại di động mới, chúng tôi đã đi theo con đường. Không khí ban đêm thật mát mẻ, thật dễ chịu.

"Cũng khá lâu rồi nhỉ? Thật hoài niệm."

Ra ngoài mà không có bất cứ điều khác thường gì khác xảy ra. Đối với Yoohyun chắc cũng đã được một thời gian, nhưng đó là một khoảng thời gian thực sự, rất dài đối với tôi. Có lẽ vì chúng tôi ở gần Hội quán Haeyeon nên không có bất kỳ người nào đến gần, thật ngạc nhiên, vì vậy tôi càng nghĩ về những khoảng thời gian trước đây.

"Nếu thế giới cứ như vậy thì chẳng còn nhiều thời gian nữa."

Tại sao nó lại trở nên như thế này? Tôi đã không hỏi các quản trị viên hệ thống điều đó. Ngay cả khi tôi có, tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ nhận được câu trả lời xác đáng.

"Có phải hyung thích không có bất kỳ ngục tối nào tốt hơn không?"

"Tất nhiên rồi. Nó rất nguy hiểm ".

"Những người có kỹ năng hoặc chỉ số tốt thường cảm thấy ngược lại. Trừ khi họ bị hại trực tiếp ".

Nếu ngay từ đầu tôi đã trở thành Hạng A, tôi có thể nghĩ rằng cuộc đời mình đã an bài. Mặc dù bây giờ, Hạng A hay Hạng S hay bất cứ thứ gì đều khó chịu.

Nó đã khá mệt mỏi, và tôi lo lắng điều gì sẽ xảy ra từ bây giờ. Liệu nó có thực sự kết thúc tốt đẹp miễn là tôi thu thập được 50 hạng S như hệ thống đã nói, tất nhiên là điều đó cũng đáng ngờ.

... Liệu tương lai đột nhiên trở nên hoàn toàn đen tối, cũng là một hiệu ứng của việc tắt đi khả năng chống lại nỗi sợ hãi? Có cảm giác như những lo lắng tôi đã dồn về phía sau tâm trí, dồn dập về phía trước ngay lập tức.

"Có điều gì đó đặc biệt xuất hiện thông qua phần thưởng trong ngục tối không?"

Tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề. Chỉ có hai người trong số họ, và nếu bạn loại trừ Hòa bình, thì chỉ một mình anh ta, vượt qua ngục tối Hạng S, vì vậy phần thưởng sẽ tốt hơn bình thường. Một cái gì đó giống như một danh hiệu xuất hiện?

Trước câu hỏi của tôi, Yoohyun thoáng do dự và lấy một thứ gì đó ra khỏi kho đồcủa mình.

"Lần đầu em thấy nó nên không biết đó là gì."

Thứ mà em ấy đang cầm trên tay là một quả trứng nhỏ màu đỏ.

"Đó là một vật phẩm Xếp hạng SSS chỉ có tên là 'Red Egg'."

"Đó là..."

Tôi đã từng thấy nó trước đây. Trước khi trọng sinh. Một loạt trứng không xác định được thỉnh thoảng xuất hiện. Đỏ, xanh dương, xanh lá cây, v.v. - khoảng năm trong số chúng đã xuất hiện, nhưng chúng là những vật phẩm không được tiết lộ. Chúng cứng rắn nên không bị gãy, bạn làm gì cũng không có phản ứng gì nên bị đánh giá là vô dụng.

"Anh cũng không chắc nữa. Đợi anh một lát. "

Tôi lấy quả trứng và thử sử dụng kỹ năng Bé con của tôi để đề phòng. Nhưng cửa sổ thông báo rằng nó không có từ khóa được áp dụng hoàn toàn không bật lên. Đúng như dự đoán, nó không hoạt động. Ngay cả khi kỹ năng tăng trưởng hoạt động, không thể áp dụng từ khóa cho một quả trứng không có tai.

Sau đó, tôi cũng đã thử sử dụng kỹ năng Hạt giống, nhưng không có gì xuất hiện lần này.

"Nó có vẻ không giống một quả trứng quái vật bình thường. Nó thực sự chỉ là một món đồ? "

Nếu nó còn sống, kỹ năng Seed-Leaf có thể được sử dụng, nhưng không có phản ứng.

"Để đề phòng, chúng ta có nên đưa nó cho Myeongwoo không? Nó có thể được sử dụng làm vật liệu. "

"Cứ theo ý anh đi."

Tôi định cho quả trứng vào kho, nhưng Peace tỏ ra thích thú. Khi tôi đặt nó ngay trước mũi nhóc con, nó nhanh chóng cắn nó và dùng răng gặm nhấm. Dù vậy, không một vết xước nào xuất hiện. Đó là một quả trứng đã được miễn nhiễm mọi công kích ngay cả khi Thợ săn Hạng S 5 năm sau- người có khả năng vượt trội hơn nhiều so với bây giờ, sử dụng tất cả các chiêu thức của họ.

"Đừng làm rơi nó."

-Geureung

Ngay cả khi đó là tòa nhà ngay bên cạnh, cơ sở nuôi rất lớn và bạn phải đi vòng quanh tòa nhà phía trước, vì vậy nó mất khá nhiều thời gian. Tôi lo lắng về Chirpie, nhóc đó vẫn chưa chìm vào giấc ngủ và Comet, đứa sẽ sớm thức dậy, nhưng tôi vẫn khá thư thả, không giống như tâm trí của tôi.

Bất tri bất giác đã sắp đến nơi và tôi còn hơi mông lung. Tôi nên làm gì; tôi có nên bảo ngủ lại ngủ lại trước khi đi không? Nhưng Comet là một vấn đề. Tôi có nên nhờ cơ sở nuôi để chăm sóc nó chỉ trong ngày hôm nay không? Có vẻ như một ngày khá ổn.

Ngay sau đó, điện thoại của tôi đổ chuông. Khi tôi lấy nó ra, có một tin nhắn từ Song Taewon.

[Noah Luire đã biến mất một lần nữa. Tôi muốn yêu cầu bạn kiểm tra lại.]

Lần nữa? Tại sao anh ta lại trốn thoát thường xuyên như vậy?

'...... Anh ấy sẽ không thu mình ngồi trước cổng mini một lần nữa đâu ha?'

Sống lưng tôi ớn lạnh. Tôi quay đầu sang một bên. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Yoohyun mỉm cười. Đầu tiên, tôi bật lại kỹ năng chống lại nỗi sợ hãi. Khi tôi trở nên bình tĩnh, tôi mỉm cười đáp lại như thể không có gì sai.

"Yoohyun. Chúng ta không thể quay lại Hội quán Haeyeon sao? "

"Hả? Đột nhiên anh hỏi thế là sao? "

"Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thật nhiều trong khoảng một ngày. Tôi đã nghĩ về việc mình sẽ phải chăm sóc lũ trẻ như thế nào nếu tôi đi vào bây giờ, và cảm thấy mệt mỏi. "

Trước lời nói của tôi, thằng em trời đánh của tôi hơi nghi ngờ.

"Có phòng nuôi. Và những người phụ trách Thợ săn cũng vậy. Không phải bạn để chúng cho họ và ra ngoài bất cứ lúc nào? "

"Đó là sự thật nhưng..."

Chết tiệt, tôi phải làm gì đây? Nếu chúng tôi đi vào như thế này và gặp Noah, tôi không thể biết điều gì sẽ xảy ra. Vì không có gì chắc chắn rằng Yoohyun sẽ lặng lẽ chào cậu ấy và để mọi chuyện trôi qua, hay liệu Noah sẽ gặp tôi và nghĩ về bà chị của cậu ấy một lần nữa.

"Mau đi thôi."

"Chờ đã, đợi một chút-."

Yoohyun mở cửa kính của lối vào. Anh ta đi về phía trước vài bước, không nghe tôi đang muốn ngăn cản thì anh ta đột nhiên dừng lại. Anh hơi nghiêng đầu một cách chậm rãi.

"Có một dấu vết lạ."

"Đó là ... là... một người bạn! Gần như thế nhưng đó là em trai của một người mà anh biết!"

"Anh quen biết với một thợ săn hạng S có em trai bao giờ mà em không biết thế?. " Nó nheo mắt lại nhìn tôi đầy ngờ vực.

"Gần đây chúng tôi đã trở nên thân thiết thông qua mạng xã hội."

Không lẽ tôi cũng phải nói với em ấy về Riette sao? Có rất nhiều người nghe được nội dung cuộc gọi dễ gây nhầm lẫn nên tôi cố giấu nhẹm đi. Tại sao có quá nhiều điều xảy ra chỉ trong vài ngày thế?

"Nhưng tại sao anh ấy lại ở đây? Vào giữa đêm? "

"Anh ấy đến thăm, có liên quan đến việc nuôi con quái vật, nhưng, ừm, tôi có nên nói rằng đó là thể hiện sự chân thành nào đó ......"

Làm thế nào để tôi giải thích giảm nhẹ tối đa rằng tôi bị đập bởi cậu ta đâu????? Trong khi tôi đang sắp xếp những gì cần nói, Yoohyun lại bắt đầu bước đi. Douma, tức chết tôi rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top